Bị Bắt Trở Thành Npc Trong Trò Chơi Vô Hạn
Chương 1: Phòng Livestream Kinh Hoàng
Thiên Tẫn Hoan
15/11/2023
[Mục tiêu bị chọn trúng kế tiếp]
Trên màn hình điện thoại di động là hạt mè trắng đen lộn xộn, nhìn thoáng qua thì hình ảnh có chút mơ hồ giống như được phát từ một cái băng cát xét xưa cũ.
Người đàn ông mặc đồ vest đang lái xe trong đêm mưa, tiếng nổ vang, tiếng vật nặng bị hất văng cùng với tiếng bánh xe ma sát trên đường khiến người đàn ông cất tiếng cười điên cuồng, hắn chẳng những không có dừng xe mà còn hưng phấn lái xe nghiền qua thứ đó.
Dưới bánh xe là xương cốt nát vụn, máu tươi đỏ sậm bắn lên sườn xe nhưng rất nhanh đã bị mưa to dội mất, chỉ còn lại một vũng máu thịt đỏ lờ nhờ mơ hồ không rõ trong đêm mưa.
Một giây kế tiếp, hình ảnh đột ngột chuyển sang một người đàn ông đang chạy như điên trên lối đi bộ, đồ vest vừa cũ vừa dơ, tóc tai lộn xộn dính trên mặt, vẻ mặt hoảng hốt đề phòng nhìn chung quanh, đáy mắt hiện đầy tơ máu, khuôn mặt hoảng sợ và chật vật. Tiếng động cơ đuổi theo sau lưng hắn không nhanh không chậm khiến người đàn ông sợ hãi đến run lên, hắn quay đầu lại nhìn thì thấy sau lưng là một mảnh tối đen, dưới đất như có thứ gì đó đang ngọ nguậy.
Người đàn ông trợn trừng mắt, liều mạng chạy trốn nhưng dù hắn có trốn chỗ nào thì tiếng động cơ và thứ đó vẫn bám theo hắn như dòi trong xương.
Mưa to xối xả, người đàn ông quỳ xuống cầu xin tha thứ nhưng đổi lại là tiếng nổ quen thuộc sau đó là một chiếc xe nghiền qua người hắn. Hình ảnh cũng không vì cái chết của người đàn ông mà ngừng lại.
Màn hình tối đen trong thoáng chốc sau đó lại chuyển qua một hẻm nhỏ tối tăm u ám, bóng dáng một người đàn ông từ từ hiện lên rõ ràng. Hắn ôm bình rượu nấc lên một cái, ngã trái ngã phải cuối cùng dừng lại ở cuối con hẻm, té lăn quay trên bậc thang rồi đứng dậy gõ cửa. Tiếng gõ cửa trong bóng đêm yên tĩnh nghe đinh tai nhức óc khiến lòng người run sợ nhưng cửa phòng vẫn không suy suyễn. Người đàn ông giận dữ đá một cái khiến cửa gỗ cũ kỹ không chịu nổi phát ra tiếng két chói tai. Người đàn ông lại đạp thêm một cái, cuối cùng cánh cửa không chịu được nữa, bung bản lề rớt ra.
Trong căn phòng mờ tối, một đứa bé trai gầy yếu co rúc ở góc tường, nó ngẩng đầu lên từ khuỷu tay, run lẩy bẩy nhìn người đàn ông. Người đàn ông chân nam đá chân chiêu đi tới, miệng hùng hùng hổ hổ chửi mắng sau đó hắn túm lấy đứa trẻ nện vào tường, hết cái này đến cái khác khiến máu tươi nhuộm đỏ cả một mảng tường, đứa bé giãy giụa một lúc sau đó cánh tay từ từ buông thỏng.
Hình ảnh lại thay đổi, một cái chân của người đàn ông bị cột trên trụ sắt, bên cạnh hắn là một con dao phay còn trên đỉnh đầu thì treo một cái bình trong suốt, lúc này có một con bướm không cẩn thận rớt vào trong bình, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành vũng máu. Là a- xít sun-phu-rit! Người đàn ông lập tức nuốt vào tiếng chửi mắng, bình axit trên đầu cứ liên tục lắc lư khi hắn vùng vẫy nhưng xích sắt rất chắc, bất luận hắn có làm cách nào cũng không thể thoát khỏi phạm vi của cái bình axit trừ khi....
Ánh mắt của người đàn ông chuyển sang con dao bên cạnh, trên trán hắn toát mồ hôi lạnh, hắn liên tục nuốt nước miếng, sau một lúc đấu tranh tư tưởng, hắn cầm dao lên tự chặt chân mình. Con dao rất cùn, nên khi chặt vào xương thì không rút ra được khiến người đàn ông đau đớn kêu la thảm thiết, theo tiếng kêu của hắn, bình axit trên đầu từ từ nghiêng về một bên cho đến khi...
Màn hình đột nhiên tối sầm lại, một giây sau lại sáng lên lần nữa. Lần này lại xuất hiện một bàn tay trắng nõn mãnh khảnh, ngón tay đang gõ bình luận nhưng tất cả đều là những lời chửi mắng độc ác khiến người khác buồn nôn.
''Cũng không soi giương thử xem, xấu như vậy mà còn dám ra cửa? Làm bẩn đôi mắt của tao, tại sao mày không chết đi?''
"Suốt ngày nhìn hai thằng đàn ông cpy, có thấy mắc ói không?'' (Tra mà không thấy nghĩa cpy)
''Muốn tao nhìn hắn còn sống à? Sống làm gì lãng phí lương thực, tại sao không chết đi?
Hình ảnh tới đây là dừng, sau đó một dòng chữ đỏ như máu hiện lên mang theo sự quỷ dị và kinh khủng.
[ Hoan nghênh người chơi tiến vào trò chơi mang tên ''Phòng livestream kinh hoàng''.]
[Thiếu nợ thì phải trả.]
[Một khi đã thiếu nợ nhất định sẽ bị Phòng livestream kinh hoàng chọn trúng, bị vạn người chứng khiến tử vong.]
[Nhiệm vụ: Sống sót qua bảy ngày hoặc tìm ra chủ nhân của Phòng livestream kinh hoàng]
[Nhắc nhở hữu nghị: Mỗi người chỉ có một cơ hội chỉ ra và xác nhận, một khi xác nhận sai thì sẽ có chuyện không hay xảy ra.]
...
Lúc này trên một màn hình đang phát hình ảnh của người thứ ba giống trên điện thoại như đúc, có điều sau đó màn hình không tối lại mà lại giống những buổi livestream bình thường.
Những người đang xem màn hình tới đây thì bắt đầu kích động, giờ phút này trên màn ảnh hiện lên dòng chữ.
[Lần này là anh hùng bàn phím?]
[Cuộc sống không vừa ý lại lên web tổn thương người khác chẳng khác nào con chuột trong cống nước thối, quả thật đáng chết.]
[Lần này sẽ là kiểu chết nào đây? Tôi đoán là kiểu bị chuột gặm sạch rất hợp với hắn.]
Những lời này giống như kích thích làn đạn, trên màn hình livestream bắt đầu điên cuồng spam kiểu chết này, một loạt comment lạnh lùng, vô tình liên tục hiện ra.
[Tôi cảm thấy bị phân thây vẫn tốt hơn, hình ảnh đó rất đẹp.]
[Tôi thì cảm thấy chém đứt hai tay hắn, để hắn chảy máu đến chết cũng rất tốt.]
Trên làn đạn đang thảo luận về kiểu chết của người kia, không có ai cảm thấy chuyện đó là quá mức tàn nhẫn giống như đó là một chuyện rất đỗi bình thường khiến người ta không rét mà run.
....
Nguyễn Thanh ngồi trước máy vi tính, để mặc cho tóc dài che hết vẻ mặt của mình, chăm chú nhìn lời giới thiệu của trò chơi trên điện thoại di động. Cậu chưa từng gặp người nào xui xẻo hơn mình, đã bị trò chơi khủng bố chọn trúng thì không nói, lúc này còn phải đóng vai NPC đặc biệt trong trò chơi hơn nữa không phải NPC mấu chốt, cũng không phải là NPC phản diện cấp bậc BOSS mà là NPC mở màn bị đánh dấu hiệu tử vong, dùng cái chết của mình để cung cấp manh mối cho các người chơi. Người chơi còn có thể dựa vào năng lực để tìm kếm đường sống còn Nguyễn Thanh thì chỉ là đứa xui xẻo vừa mới lên sàn đã bị BOSS để mắt tới, dù có cẩn thận tới mấy cũng không sống qua được ngày đầu. Điển hình như bây giờ, đây là trò chơi đầu tiên mà cậu tham gia, kết quả mới vừa vào đã bị Phòng livestream kinh hoàng chọn trúng, trở thành NPC anh hùng bàn phím và là mục tiêu kế tiếp của Phòng livestream kinh hoàng. Nói cách khác, người chết đầu tiên chính là cậu. Nếu như cậu không tìm ra được đường sống thì khi trò chơi bắt đầu đó cũng là lúc kết thúc. Nếu như vậy thì cũng thôi đi, thảm hại hơn chính là trò chơi này lấy số liệu từ chính cơ thể cậu mà Nguyễn Thanh vì ngã bệnh liên miên, thân thể đã sớm yếu ớt không chịu nổi, cho dù chỉ chạy mười phút cũng sẽ thở không ra hơi, nếu như gặp phải cái kiểu đuổi giết như video đầu tiên thì ngay từ giây thứ nhất cậu đã bị đụng chết rồi.
Nguyễn Thanh hỏi thăm hệ thống trò chơi trong đầu, giọng nói của cậu không vì trò chơi khởi đầu cấp địa ngục này mà trở nên hốt hoảng ngược lại có chút lạnh nhạt. [Trong trò chơi này tôi sẽ chết như thế nào?]
Âm thanh của hệ thống trò chơi không mang theo bất kỳ tình cảm nào giống như một trí tuệ nhân tạo không cảm xúc. [Mất đi trí nhớ sau đó trở thành NPC chân chính của trò chơi, bị nhốt vĩnh viễn trong trò chơi.]
Nguyễn Thanh nghe xong im lặng không nói. Mất đi trí nhớ sao...
Một người khi mất đi trí nhớ thì có còn được xem là người đó nữa không? Theo Nguyễn Thanh thì không thể. Vậy cũng tốt. Nguyễn Thanh co chân ngồi trên ghế, hai tay ôm lấy đầu gối sau đó cúi đầu, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Thiếu niên trên ghế không hợp với căn phòng cũ kỹ này chút nào. Tóc thiếu niên quá dài, thoạt nhìn hết sức âm u, cơ thể lại nhỏ gầy nên khi co người lại không khỏi khiến người ta có chút thương tiếc, không nhịn được mà chú ý đến cậu nhưng bất luận là dáng vẻ này có đẹp đến đâu thì rõ ràng vẫn là tư thế chờ chết.
Hệ thống:...
Hệ thống nhắc nhở [Mọi việc trong trò chơi đều có thể xảy ra, chỉ cần cậu có thể vượt qua được nhiều trò chơi thì cậu có thể đạt được thứ mình muốn.]
Thiếu niên trên ghế vẫn không nhúc nhích giống như không nghe thấy. Rõ ràng là cậu từ chối hợp tác, chỉ muốn im lặng chờ chết.
Hệ thống im lặng mấy giây sau đó mở miệng lần nữa [Cho dù bị xóa trí nhớ những thỉnh thoảng vẫn sẽ nhớ lại.]
Nguyễn Thanh đang chờ chết: ''...''
Cậu không sợ chết, cũng không sợ mất đi trí nhớ. Cậu chỉ sợ sau khi mất trí nhớ rồi lại nhớ lại tất cả, như vậy đúng là tai họa. Tất cả đều bởi vì thể chất của cậu. Thể chất của Nguyễn Thanh hết sức kì lạ, bất kể ở đâu cũng sẽ hấp dẫn sự chú ý của một đống biến thái, hoang tưởng. Cậu chỉ sợ mình mất trí nhớ rồi trêu chọc một đống biến thái. Mất trí nhớ hẳn thì không sao, dù sao không có trí nhớ thì cậu không phải là cậu, có bị đối xử thế nào cũng được nhưng nếu cậu nhớ lại được... Nguyễn Thanh suy nghĩ một chút về chuyện này sau đó da đầu bắt đầu tê dại. Tuyệt đối không thể chết được. Lúc đầu là không thể chết được nhưng bây giờ là chắc chắn chết. Cậu đã bị Phòng livestream kinh hoàng chọn trúng nên tuyệt đối không thể sống bảy ngày mà việc chỉ ra và xác nhận chủ nhân Phòng livestream kinh hoàng cần phải có thời gian, thứ mà Nguyễn Thanh thiếu nhất hiện giờ chính là thời gian. Bởi vì cậu không biết mình sẽ nghênh đón cái chết vào lúc nào. Nguyễn Thanh cố gắng bỏ qua cảm giác khó chịu do dạ dày truyền tới, cậu cũng không khinh suất ngẩng đầu lên, chỉ dùng khóe mắt liếc nhìn chung quanh, căn phòng này có chút cũ kỹ, chỉ khoảng mười mấy mét vuông, bên trong cũng không có đồ dùng gì, chỉ có một cái giường và bàn máy vi tính. Giường thì là giường gỗ đơn giản, bàn cũng là bàn gỗ lắp ráp lỏng lẻo, chỉ cần dùng chút sức là rơi ra. Nếu như có người phá cửa vào thì không có bất kỳ vật dụng nào chèn cửa để cậu tranh thủ một chút thời gian. Nhà vệ sinh càng không thể nào, bên trong không có cửa sổ, một khi đã vào thì không có đường chạy thoát, chỉ có thể chờ chết mà thôi.
''Rầm rầm rầm!'' Đột nhiên tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh. Nguyễn Thanh giống như bị giật mình ngẩng đầu lên, để lộ ra một đôi mắt ướt nước cùng khuôn mặt xinh đẹp khiến thế giới chỉ trong chớp mắt ảm đạm đi rất nhiều sau đó cậu quay đầu lại nhìn về phía cách cửa cách đó không xa. Cửa phòng cậu đang bị gõ. Nguyễn Thanh cắn môi dưới, đôi môi tái nhợt bị cậu cắn đến đỏ ửng, lõm vào giống như một bức tranh thủy mặc được rót vào chút hoa anh đào ửng hồng xinh đẹp. Tới nhanh như vậy sao...
Mà những người mới vừa rồi còn điên cuồng spam các kiểu chết của Nguyễn Thanh trong livestream lúc mỹ nhân ngẩng đầu lên thì như bị đông cứng lại, những bình luận tàn nhẫn vô tình lập tức biến mất, thay vào đó là sự im lặng kì lạ. Hai ba giây sau mới xuất hiện vài bình luận lẻ tẻ.
[Tôi cảm thấy tội cậu ấy không đáng chết, không phải chỉ mắng người thôi sao? Lại không mất miếng thịt nào, trừng phạt nặng như vậy làm gì? (nói nhỏ)]
[Đồng ý, tôi cũng cảm thấy cậu ấy không giống người xấu. (nhỏ giọng phụ họa)]
Trong nháy mắt hai câu này lại khiến làn đạn điên cuồng lần nữa.
[???]
[??? Đùa cái gì vậy?]
[Mấy người bị gì vậy? Không phải cậu ta chỉ đẹp chút thôi à? Chưa nghe nói qua nhìn người không thể nhìn bề ngoài sao? Bề ngoài xinh đẹp có liên quan đến chuyện cậu ta là người tốt hay không à?]
[...Nói thật đi, mấy người cảm thấy cậu ta chỉ hơi đẹp một chút thôi sao?]
[Anh hùng bàn phím nên chết đi! Dù có đẹp hơn nữa nhưng lòng dạ thối nát thì cũng chỉ là loại xấu xí mà thôi!]
Trên làn đạn như bùng nổ, phần lớn người xem vẫn muốn Nguyễn Thanh chết nhưng có một số người thì bị giá trị nhan sắc của Nguyễn Thanh đầu độc nhưng do số lượng quá ít nên dần dần bị chìm mất. Mà tất cả những chuyện này giống như không có liên quan đến Nguyễn Thanh, tiếng gõ cửa lại vang lên một lần nữa. Hơn nữa bởi vì giống như không ai mở cửa mà tiếng gõ cửa càng thêm dồn dập giống như một giây tiếp theo sẽ phá cửa đi vào.
Làn đạn bị tiếng gõ cửa thu hút, người xem lại bắt đầu spam các kiểu chết một lần nữa, thậm chí còn có người cá cược. Tất cả mọi người trong phòng livestream đều nhìn màn hình, hưng phấn mong đợi sự tình tiếp theo.
Trên màn hình điện thoại di động là hạt mè trắng đen lộn xộn, nhìn thoáng qua thì hình ảnh có chút mơ hồ giống như được phát từ một cái băng cát xét xưa cũ.
Người đàn ông mặc đồ vest đang lái xe trong đêm mưa, tiếng nổ vang, tiếng vật nặng bị hất văng cùng với tiếng bánh xe ma sát trên đường khiến người đàn ông cất tiếng cười điên cuồng, hắn chẳng những không có dừng xe mà còn hưng phấn lái xe nghiền qua thứ đó.
Dưới bánh xe là xương cốt nát vụn, máu tươi đỏ sậm bắn lên sườn xe nhưng rất nhanh đã bị mưa to dội mất, chỉ còn lại một vũng máu thịt đỏ lờ nhờ mơ hồ không rõ trong đêm mưa.
Một giây kế tiếp, hình ảnh đột ngột chuyển sang một người đàn ông đang chạy như điên trên lối đi bộ, đồ vest vừa cũ vừa dơ, tóc tai lộn xộn dính trên mặt, vẻ mặt hoảng hốt đề phòng nhìn chung quanh, đáy mắt hiện đầy tơ máu, khuôn mặt hoảng sợ và chật vật. Tiếng động cơ đuổi theo sau lưng hắn không nhanh không chậm khiến người đàn ông sợ hãi đến run lên, hắn quay đầu lại nhìn thì thấy sau lưng là một mảnh tối đen, dưới đất như có thứ gì đó đang ngọ nguậy.
Người đàn ông trợn trừng mắt, liều mạng chạy trốn nhưng dù hắn có trốn chỗ nào thì tiếng động cơ và thứ đó vẫn bám theo hắn như dòi trong xương.
Mưa to xối xả, người đàn ông quỳ xuống cầu xin tha thứ nhưng đổi lại là tiếng nổ quen thuộc sau đó là một chiếc xe nghiền qua người hắn. Hình ảnh cũng không vì cái chết của người đàn ông mà ngừng lại.
Màn hình tối đen trong thoáng chốc sau đó lại chuyển qua một hẻm nhỏ tối tăm u ám, bóng dáng một người đàn ông từ từ hiện lên rõ ràng. Hắn ôm bình rượu nấc lên một cái, ngã trái ngã phải cuối cùng dừng lại ở cuối con hẻm, té lăn quay trên bậc thang rồi đứng dậy gõ cửa. Tiếng gõ cửa trong bóng đêm yên tĩnh nghe đinh tai nhức óc khiến lòng người run sợ nhưng cửa phòng vẫn không suy suyễn. Người đàn ông giận dữ đá một cái khiến cửa gỗ cũ kỹ không chịu nổi phát ra tiếng két chói tai. Người đàn ông lại đạp thêm một cái, cuối cùng cánh cửa không chịu được nữa, bung bản lề rớt ra.
Trong căn phòng mờ tối, một đứa bé trai gầy yếu co rúc ở góc tường, nó ngẩng đầu lên từ khuỷu tay, run lẩy bẩy nhìn người đàn ông. Người đàn ông chân nam đá chân chiêu đi tới, miệng hùng hùng hổ hổ chửi mắng sau đó hắn túm lấy đứa trẻ nện vào tường, hết cái này đến cái khác khiến máu tươi nhuộm đỏ cả một mảng tường, đứa bé giãy giụa một lúc sau đó cánh tay từ từ buông thỏng.
Hình ảnh lại thay đổi, một cái chân của người đàn ông bị cột trên trụ sắt, bên cạnh hắn là một con dao phay còn trên đỉnh đầu thì treo một cái bình trong suốt, lúc này có một con bướm không cẩn thận rớt vào trong bình, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành vũng máu. Là a- xít sun-phu-rit! Người đàn ông lập tức nuốt vào tiếng chửi mắng, bình axit trên đầu cứ liên tục lắc lư khi hắn vùng vẫy nhưng xích sắt rất chắc, bất luận hắn có làm cách nào cũng không thể thoát khỏi phạm vi của cái bình axit trừ khi....
Ánh mắt của người đàn ông chuyển sang con dao bên cạnh, trên trán hắn toát mồ hôi lạnh, hắn liên tục nuốt nước miếng, sau một lúc đấu tranh tư tưởng, hắn cầm dao lên tự chặt chân mình. Con dao rất cùn, nên khi chặt vào xương thì không rút ra được khiến người đàn ông đau đớn kêu la thảm thiết, theo tiếng kêu của hắn, bình axit trên đầu từ từ nghiêng về một bên cho đến khi...
Màn hình đột nhiên tối sầm lại, một giây sau lại sáng lên lần nữa. Lần này lại xuất hiện một bàn tay trắng nõn mãnh khảnh, ngón tay đang gõ bình luận nhưng tất cả đều là những lời chửi mắng độc ác khiến người khác buồn nôn.
''Cũng không soi giương thử xem, xấu như vậy mà còn dám ra cửa? Làm bẩn đôi mắt của tao, tại sao mày không chết đi?''
"Suốt ngày nhìn hai thằng đàn ông cpy, có thấy mắc ói không?'' (Tra mà không thấy nghĩa cpy)
''Muốn tao nhìn hắn còn sống à? Sống làm gì lãng phí lương thực, tại sao không chết đi?
Hình ảnh tới đây là dừng, sau đó một dòng chữ đỏ như máu hiện lên mang theo sự quỷ dị và kinh khủng.
[ Hoan nghênh người chơi tiến vào trò chơi mang tên ''Phòng livestream kinh hoàng''.]
[Thiếu nợ thì phải trả.]
[Một khi đã thiếu nợ nhất định sẽ bị Phòng livestream kinh hoàng chọn trúng, bị vạn người chứng khiến tử vong.]
[Nhiệm vụ: Sống sót qua bảy ngày hoặc tìm ra chủ nhân của Phòng livestream kinh hoàng]
[Nhắc nhở hữu nghị: Mỗi người chỉ có một cơ hội chỉ ra và xác nhận, một khi xác nhận sai thì sẽ có chuyện không hay xảy ra.]
...
Lúc này trên một màn hình đang phát hình ảnh của người thứ ba giống trên điện thoại như đúc, có điều sau đó màn hình không tối lại mà lại giống những buổi livestream bình thường.
Những người đang xem màn hình tới đây thì bắt đầu kích động, giờ phút này trên màn ảnh hiện lên dòng chữ.
[Lần này là anh hùng bàn phím?]
[Cuộc sống không vừa ý lại lên web tổn thương người khác chẳng khác nào con chuột trong cống nước thối, quả thật đáng chết.]
[Lần này sẽ là kiểu chết nào đây? Tôi đoán là kiểu bị chuột gặm sạch rất hợp với hắn.]
Những lời này giống như kích thích làn đạn, trên màn hình livestream bắt đầu điên cuồng spam kiểu chết này, một loạt comment lạnh lùng, vô tình liên tục hiện ra.
[Tôi cảm thấy bị phân thây vẫn tốt hơn, hình ảnh đó rất đẹp.]
[Tôi thì cảm thấy chém đứt hai tay hắn, để hắn chảy máu đến chết cũng rất tốt.]
Trên làn đạn đang thảo luận về kiểu chết của người kia, không có ai cảm thấy chuyện đó là quá mức tàn nhẫn giống như đó là một chuyện rất đỗi bình thường khiến người ta không rét mà run.
....
Nguyễn Thanh ngồi trước máy vi tính, để mặc cho tóc dài che hết vẻ mặt của mình, chăm chú nhìn lời giới thiệu của trò chơi trên điện thoại di động. Cậu chưa từng gặp người nào xui xẻo hơn mình, đã bị trò chơi khủng bố chọn trúng thì không nói, lúc này còn phải đóng vai NPC đặc biệt trong trò chơi hơn nữa không phải NPC mấu chốt, cũng không phải là NPC phản diện cấp bậc BOSS mà là NPC mở màn bị đánh dấu hiệu tử vong, dùng cái chết của mình để cung cấp manh mối cho các người chơi. Người chơi còn có thể dựa vào năng lực để tìm kếm đường sống còn Nguyễn Thanh thì chỉ là đứa xui xẻo vừa mới lên sàn đã bị BOSS để mắt tới, dù có cẩn thận tới mấy cũng không sống qua được ngày đầu. Điển hình như bây giờ, đây là trò chơi đầu tiên mà cậu tham gia, kết quả mới vừa vào đã bị Phòng livestream kinh hoàng chọn trúng, trở thành NPC anh hùng bàn phím và là mục tiêu kế tiếp của Phòng livestream kinh hoàng. Nói cách khác, người chết đầu tiên chính là cậu. Nếu như cậu không tìm ra được đường sống thì khi trò chơi bắt đầu đó cũng là lúc kết thúc. Nếu như vậy thì cũng thôi đi, thảm hại hơn chính là trò chơi này lấy số liệu từ chính cơ thể cậu mà Nguyễn Thanh vì ngã bệnh liên miên, thân thể đã sớm yếu ớt không chịu nổi, cho dù chỉ chạy mười phút cũng sẽ thở không ra hơi, nếu như gặp phải cái kiểu đuổi giết như video đầu tiên thì ngay từ giây thứ nhất cậu đã bị đụng chết rồi.
Nguyễn Thanh hỏi thăm hệ thống trò chơi trong đầu, giọng nói của cậu không vì trò chơi khởi đầu cấp địa ngục này mà trở nên hốt hoảng ngược lại có chút lạnh nhạt. [Trong trò chơi này tôi sẽ chết như thế nào?]
Âm thanh của hệ thống trò chơi không mang theo bất kỳ tình cảm nào giống như một trí tuệ nhân tạo không cảm xúc. [Mất đi trí nhớ sau đó trở thành NPC chân chính của trò chơi, bị nhốt vĩnh viễn trong trò chơi.]
Nguyễn Thanh nghe xong im lặng không nói. Mất đi trí nhớ sao...
Một người khi mất đi trí nhớ thì có còn được xem là người đó nữa không? Theo Nguyễn Thanh thì không thể. Vậy cũng tốt. Nguyễn Thanh co chân ngồi trên ghế, hai tay ôm lấy đầu gối sau đó cúi đầu, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Thiếu niên trên ghế không hợp với căn phòng cũ kỹ này chút nào. Tóc thiếu niên quá dài, thoạt nhìn hết sức âm u, cơ thể lại nhỏ gầy nên khi co người lại không khỏi khiến người ta có chút thương tiếc, không nhịn được mà chú ý đến cậu nhưng bất luận là dáng vẻ này có đẹp đến đâu thì rõ ràng vẫn là tư thế chờ chết.
Hệ thống:...
Hệ thống nhắc nhở [Mọi việc trong trò chơi đều có thể xảy ra, chỉ cần cậu có thể vượt qua được nhiều trò chơi thì cậu có thể đạt được thứ mình muốn.]
Thiếu niên trên ghế vẫn không nhúc nhích giống như không nghe thấy. Rõ ràng là cậu từ chối hợp tác, chỉ muốn im lặng chờ chết.
Hệ thống im lặng mấy giây sau đó mở miệng lần nữa [Cho dù bị xóa trí nhớ những thỉnh thoảng vẫn sẽ nhớ lại.]
Nguyễn Thanh đang chờ chết: ''...''
Cậu không sợ chết, cũng không sợ mất đi trí nhớ. Cậu chỉ sợ sau khi mất trí nhớ rồi lại nhớ lại tất cả, như vậy đúng là tai họa. Tất cả đều bởi vì thể chất của cậu. Thể chất của Nguyễn Thanh hết sức kì lạ, bất kể ở đâu cũng sẽ hấp dẫn sự chú ý của một đống biến thái, hoang tưởng. Cậu chỉ sợ mình mất trí nhớ rồi trêu chọc một đống biến thái. Mất trí nhớ hẳn thì không sao, dù sao không có trí nhớ thì cậu không phải là cậu, có bị đối xử thế nào cũng được nhưng nếu cậu nhớ lại được... Nguyễn Thanh suy nghĩ một chút về chuyện này sau đó da đầu bắt đầu tê dại. Tuyệt đối không thể chết được. Lúc đầu là không thể chết được nhưng bây giờ là chắc chắn chết. Cậu đã bị Phòng livestream kinh hoàng chọn trúng nên tuyệt đối không thể sống bảy ngày mà việc chỉ ra và xác nhận chủ nhân Phòng livestream kinh hoàng cần phải có thời gian, thứ mà Nguyễn Thanh thiếu nhất hiện giờ chính là thời gian. Bởi vì cậu không biết mình sẽ nghênh đón cái chết vào lúc nào. Nguyễn Thanh cố gắng bỏ qua cảm giác khó chịu do dạ dày truyền tới, cậu cũng không khinh suất ngẩng đầu lên, chỉ dùng khóe mắt liếc nhìn chung quanh, căn phòng này có chút cũ kỹ, chỉ khoảng mười mấy mét vuông, bên trong cũng không có đồ dùng gì, chỉ có một cái giường và bàn máy vi tính. Giường thì là giường gỗ đơn giản, bàn cũng là bàn gỗ lắp ráp lỏng lẻo, chỉ cần dùng chút sức là rơi ra. Nếu như có người phá cửa vào thì không có bất kỳ vật dụng nào chèn cửa để cậu tranh thủ một chút thời gian. Nhà vệ sinh càng không thể nào, bên trong không có cửa sổ, một khi đã vào thì không có đường chạy thoát, chỉ có thể chờ chết mà thôi.
''Rầm rầm rầm!'' Đột nhiên tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh. Nguyễn Thanh giống như bị giật mình ngẩng đầu lên, để lộ ra một đôi mắt ướt nước cùng khuôn mặt xinh đẹp khiến thế giới chỉ trong chớp mắt ảm đạm đi rất nhiều sau đó cậu quay đầu lại nhìn về phía cách cửa cách đó không xa. Cửa phòng cậu đang bị gõ. Nguyễn Thanh cắn môi dưới, đôi môi tái nhợt bị cậu cắn đến đỏ ửng, lõm vào giống như một bức tranh thủy mặc được rót vào chút hoa anh đào ửng hồng xinh đẹp. Tới nhanh như vậy sao...
Mà những người mới vừa rồi còn điên cuồng spam các kiểu chết của Nguyễn Thanh trong livestream lúc mỹ nhân ngẩng đầu lên thì như bị đông cứng lại, những bình luận tàn nhẫn vô tình lập tức biến mất, thay vào đó là sự im lặng kì lạ. Hai ba giây sau mới xuất hiện vài bình luận lẻ tẻ.
[Tôi cảm thấy tội cậu ấy không đáng chết, không phải chỉ mắng người thôi sao? Lại không mất miếng thịt nào, trừng phạt nặng như vậy làm gì? (nói nhỏ)]
[Đồng ý, tôi cũng cảm thấy cậu ấy không giống người xấu. (nhỏ giọng phụ họa)]
Trong nháy mắt hai câu này lại khiến làn đạn điên cuồng lần nữa.
[???]
[??? Đùa cái gì vậy?]
[Mấy người bị gì vậy? Không phải cậu ta chỉ đẹp chút thôi à? Chưa nghe nói qua nhìn người không thể nhìn bề ngoài sao? Bề ngoài xinh đẹp có liên quan đến chuyện cậu ta là người tốt hay không à?]
[...Nói thật đi, mấy người cảm thấy cậu ta chỉ hơi đẹp một chút thôi sao?]
[Anh hùng bàn phím nên chết đi! Dù có đẹp hơn nữa nhưng lòng dạ thối nát thì cũng chỉ là loại xấu xí mà thôi!]
Trên làn đạn như bùng nổ, phần lớn người xem vẫn muốn Nguyễn Thanh chết nhưng có một số người thì bị giá trị nhan sắc của Nguyễn Thanh đầu độc nhưng do số lượng quá ít nên dần dần bị chìm mất. Mà tất cả những chuyện này giống như không có liên quan đến Nguyễn Thanh, tiếng gõ cửa lại vang lên một lần nữa. Hơn nữa bởi vì giống như không ai mở cửa mà tiếng gõ cửa càng thêm dồn dập giống như một giây tiếp theo sẽ phá cửa đi vào.
Làn đạn bị tiếng gõ cửa thu hút, người xem lại bắt đầu spam các kiểu chết một lần nữa, thậm chí còn có người cá cược. Tất cả mọi người trong phòng livestream đều nhìn màn hình, hưng phấn mong đợi sự tình tiếp theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.