Bị Bắt Trở Thành Npc Trong Trò Chơi Vô Hạn
Chương 2: Phòng Livestream Kinh Hoàng
Thiên Tẫn Hoan
15/11/2023
[Thật là xinh đẹp]
Thoạt nhìn thiếu niên trên màn hình phản ứng rất chậm, có chút ngơ ngác. Sau khi tiếng gõ cửa vang lên hai lần thì mới chần chờ bước xuống ghế, động tác không có sức lực. Thiếu niên khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, trên người mặc áo sơ mi màu vàng nhăn nhúm, bởi vì thiếu niên rất gầy cho nên có chút rộng thùng thình hơn nữa cậu còn mặc một cái quần ngủ màu xám tro cũng rộng thùng thình không kém cho nên càng thêm gầy gò, yếu ớt giống như chỉ cần dùng một tay cũng có thể dễ dàng bế cậu lên. Mà lúc này thiếu niên bởi vì nghiêng đầu nhìn về phía cửa cho nên tóc dài trên trán hơi tản ra, lúc này người xem live mới thấy rõ khuôn mặt của cậu. Thiếu niên có khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ, mắt phượng hơi nhếch lên, mi mục như họa. Vẻ bề ngoài trong trẻo lạnh lùng như thần tiên nhưng bởi vì nốt ruồi lệ ở đuôi mắt mà có thêm vài phần diễm lệ, quyến rũ, thoạt nhìn xinh đẹp dị thường tựa như đóa mạn châu hoa sa nở trên đường xuống hoàng tuyền khiến người ta cam tâm tình nguyện rơi vào vực sâu.
Sau khi thiếu niên đứng lên thì vội vàng đi về phía cửa giống như muốn mở cửa nhưng cậu vừa mới nhấc chân lên, cũng bởi vì quá tập trung nhìn cánh cửa mà không chú ý trước mặt nên lập tức đụng vào chân ghế. Cái ghế cũng không phải là ghế sa lon mềm mại mà là ghế gỗ, góc cạnh có chút sắc bén. Sau khi thiếu niên va phải cái ghế thì rên lên một tiếng, trong đôi mắt xinh đẹp thoáng chốc bị phủ một lớp sương mù, khóe mắt hơi đỏ lên, cậu chậm rãi ngồi xổm xuống xoa đầu gối, thoạt nhìn rất đáng thương nhưng thiếu niên lại nhịn không rơi nước mắt, điều này khiến mọi người càng thêm đau lòng... Cũng khiến cho một số người dấy lên ý nghĩ bí mật không muốn cho ai biết, đó chính là muốn thiếu niên khóc thê thảm hơn nữa.
Nguyễn Thanh cố kìm chế phản ứng sinh lý không giải thích được, lạnh lùng mở miệng hỏi. [Chuyện gì xảy ra?]
Thân thể cậu đúng là yếu thật nhưng cũng không đến nổi như vậy, mới đụng nhẹ một cái mà đã chảy nước mắt.
Hệ thống trả lời hết sức đơn giản [Thiết lập của nhân vật.]
Lúc này Nguyễn Thanh mới nhớ tới mình phải đóng vai NPC mà trong trò chơi này NPC chính là một người vừa u ám lại vừa yếu ớt. Yếu ớt đến độ không thể chịu nổi ấm ức, càng đừng nói đến chuyện đầu gối bị va chạm đau như vậy.
Nguyễn Thanh cắn chặt đôi môi màu hồng nhạt, chậm rãi cuốn ống quần lên khiến bắp chân gầy nhỏ trắng nõn như ngọc hiện ra, ở dưới ánh đèn trông có vẻ hết sức tinh xảo, đầu gối hơi đỏ lên, có vẻ va chạm không nặng, cũng không bị trầy da. Thế nhưng màu đỏ trên làn da trắng nõn gần như trong suốt có vẻ hết sức đáng sợ, có lẽ chút nữa sẽ chuyển thành màu tím bầm xấu xí. Lông mi rất dài của Nguyễn Thanh hơi rung động, đôi mắt lại ầng ậng nước lần nữa. Đáng chết, đau đớn kích thích khiến nước mắt cậu sắp không kìm được nữa rồi. Nguyễn Thanh lại cắn môi dưới, ngồi thổi đầu gối một lúc lâu, vừa thổi vừa thầm thì, giọng nói mềm nhũn mang theo chút nức nở và ấm ức.
''Không đau, không đau nữa.'' Giống như không có người quan tâm đến cậu nên khi bị thương cậu cũng chỉ có thể tự an ủi mình. Trên thực tế Nguyễn Thanh không phải đang an ủi mình mà là đang an ủi thân thể yếu ớt này.
Vị NPC này được thiết lập là khi bị ấm ức hay tủi thân thì phải tự an ủi mình, nếu không nước mắt sẽ không cầm được nên sau khi Nguyễn Thanh an ủi thì quả thật cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Nước mắt cũng không chảy ra nữa. Đàn ông chỉ nên đổ máu không nên đổ lệ. Nếu không phải tạm thời thực lực của cậu không đủ để phá hoại trò chơi không giải thích được này thì Nguyễn Thanh thật sự rất muốn ngọc nát đá tan. Còn những người trong phòng livestream khi thấy cảnh tượng như vậy thì làn đạn lại chậm lại lần nữa.
[Làm sao bây giờ? Tôi cảm thấy tôi không chống đỡ nổi nữa, cậu ấy thật là đáng yêu, tại sao lại có thể đáng yêu như thế được nhỉ?]
[Tôi cũng vậy... Thậm chí tôi còn cảm thấy cậu ấy mắng chửi người ta xấu xí là đúng bởi vì không phải là xấu hơn cậu ấy sao!]
[Dù đáng yêu cũng không thể tùy tiện mắng chửi người khác được! Người bị cậu ta mắng đau khổ biết bao nhiêu, cho nên cậu ta phải xin lỗi thì tôi mới tha thứ!]
[Mấy người tĩnh táo một chút! Mấy người có tư cách gì tha thứ thay người bị hại, cẩn thận suy nghĩ thử xem, nếu người cậu ta mắng là mấy người thì mấy người còn cảm thấy cậu ta đáng yêu nữa không?]
[??!! Nếu đã nói vậy thì xin lỗi, cứ khen đáng yêu trước rồi tính sau.]
[Đừng có não tàn nữa, có đáng yêu hơn nữa cũng không được, cậu ta sắp chết rồi.]
[Hu hu, không muốn mà!]
Giống như không có được đáp án nên tiếng đập cửa lại càng nhanh hơn, thậm chí còn kèm theo tiếng đạp cửa. Cũng may mặc dù căn phòng đã cũ nhưng cửa lại là loại cửa sắt chống trộm rất an toàn nên sẽ không dễ bị đạp ra được, vì vậy người ngoài cửa tạm thời không thể vào. Nhưng cũng chỉ là tạm thời mà thôi. Nếu cửa sắt có thể ngăn được hung thủ thì trò chơi này quá dễ rồi. Thiết lập của NPC này là bị mắc chứng sợ hãi giao tiếp nên sẽ không ra mở cửa, vì vậy cửa luôn bị khóa lại nhưng bởi vì hôm nay dì dưới lầu đưa bánh màn thầu tới nên cửa không bị khóa lại như thường ngày. Trong lúc bị Phòng livestream kinh hoàng chọn trúng mà còn không khóa cửa thì tuyệt đối không phải là lựa chọn sáng suốt.
Nguyễn Thanh đứng lên, chầm chậm đi tới gần cửa, không phải cậu không muốn đi nhanh mà do cả người không có sức. Trong lúc cậu định khóa cửa lại thì tay cầm cánh cửa chợt chuyển động, biến cố này khiến Nguyễn Thanh trợn to hai mắt. Người bên ngoài có chìa khóa phòng cậu! Không kịp khóa nữa rồi! Sau khi Nguyễn Thanh ý thức được điểm này thì lập tức lùi lại nhưng người ngoài cửa còn nhanh hơn, sau khi xoay nắm cửa thì đá một cái, lần này cửa bị đạp ra, Nguyễn Thanh đứng sau cửa cũng bị đẩy lùi về phía sau rồi ngã ngồi trên đất.
''A...'' Còn đau hơn gấp mấy lần bị đụng vào ghế, cảm giác đau đớn mãnh liệt truyền đến đại não của Nguyễn Thanh khiến nước mắt không chịu khống chế lập tức chảy ra. Quả nhiên thân thể này chính là cản trở. Không phải Nguyễn Thanh phản ứng không đủ nhanh mà là cơ thể mảnh mai này hình như đã lâu không vận động hơn nữa còn trong tình trạng đói bụng kéo dài nên không thể né tránh kịp thời.
Sau khi cửa bị đá văng thì rốt cuộc cũng nhìn thấy người gõ cửa. Đó là một người đàn ông đẹp trai mặc bộ đồ đen thoải mái. Người đàn ông thô lỗ ném đồ trong tay xuống đất, sau đó nhìn xuống nói: ''Chết rồi à? Hay là chưa? Đúng là khiến người ta buồn nôn, lúc đầu không nên cho cậu thuê phòng, cả ngày giống như cái cống thối...''
Lời giễu cợt của người đàn ông mới nói được một nửa thì đột nhiên ngừng lại. Thân thể thiếu niên trên đất hơi run lên, sơ mi vốn rộng thùng thình bởi vì thiếu niên ngã trên đất mà hơi vén lên, để lộ một mảng da thịt lớn trắng nõn cùng cái eo nhỏ nhắn vừa đủ một bàn tay.
Lúc này người đàn ông hơi khựng lại, trong nháy mắt lời giễu cợt như bị mắc trong cổ họng, đứng sững tại chỗ. Thị lực người đàn ông này rất tốt, mặc dù khoảng cách của hai người không tính là gần nhưng hắn có thể thấy rõ ràng thiếu niên bởi vì đau đớn mà khóe mắt đỏ ửng, con ngươi ướt át, lông mi thật dài dính nước mắt giống như cánh chim rung động. Khi bị đôi mắt ầng ậng nước của thiếu niên quét qua thì linh hồn như bị câu đi mất. Tầm mắt người đàn ông không tự chủ được rơi vào đuôi mắt đỏ ửng của thiếu niên, lúc này trong đầu chỉ có một suy nghĩ... Thật là xinh đẹp!
Nguyễn Thanh không thể để ý tới những thứ khác bởi vì sau khi ngã xuống đất cậu đã bị đau đớn kích thích khiến nước mắt trào ra, đại não giống như ngừng suy nghĩ. Cậu cuộn tròn trên đất, vô thức hừ nhẹ mấy tiếng sau đó mới dần dần tỉnh lại từ trong đau đớn rồi chú ý đến tình cảnh bây giờ. Cậu vội vàng ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa thì ngay lập tức đối diện với ánh mắt tối đen không rõ của người đàn ông.
Thoạt nhìn thiếu niên trên màn hình phản ứng rất chậm, có chút ngơ ngác. Sau khi tiếng gõ cửa vang lên hai lần thì mới chần chờ bước xuống ghế, động tác không có sức lực. Thiếu niên khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, trên người mặc áo sơ mi màu vàng nhăn nhúm, bởi vì thiếu niên rất gầy cho nên có chút rộng thùng thình hơn nữa cậu còn mặc một cái quần ngủ màu xám tro cũng rộng thùng thình không kém cho nên càng thêm gầy gò, yếu ớt giống như chỉ cần dùng một tay cũng có thể dễ dàng bế cậu lên. Mà lúc này thiếu niên bởi vì nghiêng đầu nhìn về phía cửa cho nên tóc dài trên trán hơi tản ra, lúc này người xem live mới thấy rõ khuôn mặt của cậu. Thiếu niên có khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ, mắt phượng hơi nhếch lên, mi mục như họa. Vẻ bề ngoài trong trẻo lạnh lùng như thần tiên nhưng bởi vì nốt ruồi lệ ở đuôi mắt mà có thêm vài phần diễm lệ, quyến rũ, thoạt nhìn xinh đẹp dị thường tựa như đóa mạn châu hoa sa nở trên đường xuống hoàng tuyền khiến người ta cam tâm tình nguyện rơi vào vực sâu.
Sau khi thiếu niên đứng lên thì vội vàng đi về phía cửa giống như muốn mở cửa nhưng cậu vừa mới nhấc chân lên, cũng bởi vì quá tập trung nhìn cánh cửa mà không chú ý trước mặt nên lập tức đụng vào chân ghế. Cái ghế cũng không phải là ghế sa lon mềm mại mà là ghế gỗ, góc cạnh có chút sắc bén. Sau khi thiếu niên va phải cái ghế thì rên lên một tiếng, trong đôi mắt xinh đẹp thoáng chốc bị phủ một lớp sương mù, khóe mắt hơi đỏ lên, cậu chậm rãi ngồi xổm xuống xoa đầu gối, thoạt nhìn rất đáng thương nhưng thiếu niên lại nhịn không rơi nước mắt, điều này khiến mọi người càng thêm đau lòng... Cũng khiến cho một số người dấy lên ý nghĩ bí mật không muốn cho ai biết, đó chính là muốn thiếu niên khóc thê thảm hơn nữa.
Nguyễn Thanh cố kìm chế phản ứng sinh lý không giải thích được, lạnh lùng mở miệng hỏi. [Chuyện gì xảy ra?]
Thân thể cậu đúng là yếu thật nhưng cũng không đến nổi như vậy, mới đụng nhẹ một cái mà đã chảy nước mắt.
Hệ thống trả lời hết sức đơn giản [Thiết lập của nhân vật.]
Lúc này Nguyễn Thanh mới nhớ tới mình phải đóng vai NPC mà trong trò chơi này NPC chính là một người vừa u ám lại vừa yếu ớt. Yếu ớt đến độ không thể chịu nổi ấm ức, càng đừng nói đến chuyện đầu gối bị va chạm đau như vậy.
Nguyễn Thanh cắn chặt đôi môi màu hồng nhạt, chậm rãi cuốn ống quần lên khiến bắp chân gầy nhỏ trắng nõn như ngọc hiện ra, ở dưới ánh đèn trông có vẻ hết sức tinh xảo, đầu gối hơi đỏ lên, có vẻ va chạm không nặng, cũng không bị trầy da. Thế nhưng màu đỏ trên làn da trắng nõn gần như trong suốt có vẻ hết sức đáng sợ, có lẽ chút nữa sẽ chuyển thành màu tím bầm xấu xí. Lông mi rất dài của Nguyễn Thanh hơi rung động, đôi mắt lại ầng ậng nước lần nữa. Đáng chết, đau đớn kích thích khiến nước mắt cậu sắp không kìm được nữa rồi. Nguyễn Thanh lại cắn môi dưới, ngồi thổi đầu gối một lúc lâu, vừa thổi vừa thầm thì, giọng nói mềm nhũn mang theo chút nức nở và ấm ức.
''Không đau, không đau nữa.'' Giống như không có người quan tâm đến cậu nên khi bị thương cậu cũng chỉ có thể tự an ủi mình. Trên thực tế Nguyễn Thanh không phải đang an ủi mình mà là đang an ủi thân thể yếu ớt này.
Vị NPC này được thiết lập là khi bị ấm ức hay tủi thân thì phải tự an ủi mình, nếu không nước mắt sẽ không cầm được nên sau khi Nguyễn Thanh an ủi thì quả thật cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Nước mắt cũng không chảy ra nữa. Đàn ông chỉ nên đổ máu không nên đổ lệ. Nếu không phải tạm thời thực lực của cậu không đủ để phá hoại trò chơi không giải thích được này thì Nguyễn Thanh thật sự rất muốn ngọc nát đá tan. Còn những người trong phòng livestream khi thấy cảnh tượng như vậy thì làn đạn lại chậm lại lần nữa.
[Làm sao bây giờ? Tôi cảm thấy tôi không chống đỡ nổi nữa, cậu ấy thật là đáng yêu, tại sao lại có thể đáng yêu như thế được nhỉ?]
[Tôi cũng vậy... Thậm chí tôi còn cảm thấy cậu ấy mắng chửi người ta xấu xí là đúng bởi vì không phải là xấu hơn cậu ấy sao!]
[Dù đáng yêu cũng không thể tùy tiện mắng chửi người khác được! Người bị cậu ta mắng đau khổ biết bao nhiêu, cho nên cậu ta phải xin lỗi thì tôi mới tha thứ!]
[Mấy người tĩnh táo một chút! Mấy người có tư cách gì tha thứ thay người bị hại, cẩn thận suy nghĩ thử xem, nếu người cậu ta mắng là mấy người thì mấy người còn cảm thấy cậu ta đáng yêu nữa không?]
[??!! Nếu đã nói vậy thì xin lỗi, cứ khen đáng yêu trước rồi tính sau.]
[Đừng có não tàn nữa, có đáng yêu hơn nữa cũng không được, cậu ta sắp chết rồi.]
[Hu hu, không muốn mà!]
Giống như không có được đáp án nên tiếng đập cửa lại càng nhanh hơn, thậm chí còn kèm theo tiếng đạp cửa. Cũng may mặc dù căn phòng đã cũ nhưng cửa lại là loại cửa sắt chống trộm rất an toàn nên sẽ không dễ bị đạp ra được, vì vậy người ngoài cửa tạm thời không thể vào. Nhưng cũng chỉ là tạm thời mà thôi. Nếu cửa sắt có thể ngăn được hung thủ thì trò chơi này quá dễ rồi. Thiết lập của NPC này là bị mắc chứng sợ hãi giao tiếp nên sẽ không ra mở cửa, vì vậy cửa luôn bị khóa lại nhưng bởi vì hôm nay dì dưới lầu đưa bánh màn thầu tới nên cửa không bị khóa lại như thường ngày. Trong lúc bị Phòng livestream kinh hoàng chọn trúng mà còn không khóa cửa thì tuyệt đối không phải là lựa chọn sáng suốt.
Nguyễn Thanh đứng lên, chầm chậm đi tới gần cửa, không phải cậu không muốn đi nhanh mà do cả người không có sức. Trong lúc cậu định khóa cửa lại thì tay cầm cánh cửa chợt chuyển động, biến cố này khiến Nguyễn Thanh trợn to hai mắt. Người bên ngoài có chìa khóa phòng cậu! Không kịp khóa nữa rồi! Sau khi Nguyễn Thanh ý thức được điểm này thì lập tức lùi lại nhưng người ngoài cửa còn nhanh hơn, sau khi xoay nắm cửa thì đá một cái, lần này cửa bị đạp ra, Nguyễn Thanh đứng sau cửa cũng bị đẩy lùi về phía sau rồi ngã ngồi trên đất.
''A...'' Còn đau hơn gấp mấy lần bị đụng vào ghế, cảm giác đau đớn mãnh liệt truyền đến đại não của Nguyễn Thanh khiến nước mắt không chịu khống chế lập tức chảy ra. Quả nhiên thân thể này chính là cản trở. Không phải Nguyễn Thanh phản ứng không đủ nhanh mà là cơ thể mảnh mai này hình như đã lâu không vận động hơn nữa còn trong tình trạng đói bụng kéo dài nên không thể né tránh kịp thời.
Sau khi cửa bị đá văng thì rốt cuộc cũng nhìn thấy người gõ cửa. Đó là một người đàn ông đẹp trai mặc bộ đồ đen thoải mái. Người đàn ông thô lỗ ném đồ trong tay xuống đất, sau đó nhìn xuống nói: ''Chết rồi à? Hay là chưa? Đúng là khiến người ta buồn nôn, lúc đầu không nên cho cậu thuê phòng, cả ngày giống như cái cống thối...''
Lời giễu cợt của người đàn ông mới nói được một nửa thì đột nhiên ngừng lại. Thân thể thiếu niên trên đất hơi run lên, sơ mi vốn rộng thùng thình bởi vì thiếu niên ngã trên đất mà hơi vén lên, để lộ một mảng da thịt lớn trắng nõn cùng cái eo nhỏ nhắn vừa đủ một bàn tay.
Lúc này người đàn ông hơi khựng lại, trong nháy mắt lời giễu cợt như bị mắc trong cổ họng, đứng sững tại chỗ. Thị lực người đàn ông này rất tốt, mặc dù khoảng cách của hai người không tính là gần nhưng hắn có thể thấy rõ ràng thiếu niên bởi vì đau đớn mà khóe mắt đỏ ửng, con ngươi ướt át, lông mi thật dài dính nước mắt giống như cánh chim rung động. Khi bị đôi mắt ầng ậng nước của thiếu niên quét qua thì linh hồn như bị câu đi mất. Tầm mắt người đàn ông không tự chủ được rơi vào đuôi mắt đỏ ửng của thiếu niên, lúc này trong đầu chỉ có một suy nghĩ... Thật là xinh đẹp!
Nguyễn Thanh không thể để ý tới những thứ khác bởi vì sau khi ngã xuống đất cậu đã bị đau đớn kích thích khiến nước mắt trào ra, đại não giống như ngừng suy nghĩ. Cậu cuộn tròn trên đất, vô thức hừ nhẹ mấy tiếng sau đó mới dần dần tỉnh lại từ trong đau đớn rồi chú ý đến tình cảnh bây giờ. Cậu vội vàng ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa thì ngay lập tức đối diện với ánh mắt tối đen không rõ của người đàn ông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.