Bị Bắt Trở Thành Npc Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 4: Phòng Livestream Kinh Hoàng

Thiên Tẫn Hoan

15/11/2023

[Đặc biệt là thiếu niên xinh đẹp như cậu!]

Gần sáng rất yên tĩnh nên chỉ một chút tiếng động cũng được phóng đại lên rất nhiều. Giọng người đàn ông vang lên hết sức đột ngột, không có bất kỳ tiếng bước chân hoặc là tiếng mở cửa nào giống như xuất hiện từ hư vô vậy. Hơn nữa mặc dù giọng hắn nghe giống như đang đùa nhưng thân thể Nguyễn Thanh lại vô thức cứng đờ, dựng tóc gáy, tất cả tế bào trong cơ thể đều đang kêu gào chạy mau.

Nguyễn Thanh không chút nghĩ ngợi tuân theo nội tâm của mình, cậu nắm chặt túi đeo vai, bỏ chạy ngay lập tức. Thang máy đã gần trong gang tấc, mặc dù giọng nói kia cách cậu không tới mười mét nhưng nữa đêm không có ai dùng thang máy, Nguyễn Thanh thấy thang máy sắp dừng lại ở tầng này. Sẽ tới kịp.

Nguyễn Thanh dùng hết sức chạy tới bên cạnh thang máy, liên tục nhấn mở thang máy. Quả nhiên rất nhanh cửa thang máy đã mở ra. Sau khi vào thì Nguyễn Thanh lập tức nhấn lầu một. Một tay vẫn cầm chặt cái túi, một tay điên cuồng nhấn nút đóng cửa, căng thẳng nhìn người đàn ông hình như chưa phản ứng kịp cách đó không xa. Cửa thang máy chậm rãi khép lại, từ từ ngăn cách tầm mắt ngoài cửa nhưng Nguyễn Thanh đã đánh giá thấp người đàn ông này. Cặp mắt Nguyễn Thanh xuyên qua khe cửa thang máy từ từ mở to, người đàn ông trên hành lang chính là chủ cho thuê nhà ban ngày, hắn lập tức bước nhanh tới thang máy, dáng vẻ thong dong ưu nhã nhưng ưrõ ràng là khoảng cách cả mười mét lại gần trong chớp mắt. Nhanh quá!

Nguyễn Thanh thấy thế càng thêm điên cuồng ấn nút đóng cửa.

Nhanh lên một chút!

Nhanh lên một chút nữa!

Cửa thang máy khép lại chỉ còn một khe hở nhỏ. Mặc dù tốc độ của người đàn ông nhanh hơn bình thường nhưng vẫn cách cửa khoảng hai mét. Nguyễn Thanh thấy vậy thì thở ra thật nhẹ. Ngay tại lúc cửa thang máy sắp đóng hẳn thì đột nhiên có một cái tay chen vào giữa hai khe cửa. Thang máy là loại cảm ứng tự động, khi cảm ứng được ở cửa có vật cản thì sẽ tự động mở ra. Bóng dáng cao lớn xuất hiện bên trong thang máy, che phủ cả người Nguyễn Thanh mang theo cảm giác áp bách không thể bỏ qua.

Nguyễn Thanh ngẩng đầu nhìn người trước mắt, con ngươi trong suốt linh động mang theo khiếp sợ và khó tin, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tái nhợt.

Người đàn ông này rất cao, khoảng một mét tám bảy, lúc này hắn đang híp mắt, từ trên cao nhìn xuống thiếu niên, để lộ ra mấy phần nguy hiểm: ''Cậu không biết... hay định chạy trốn?''

Giọng nói của người đàn ông khiến da đầu Nguyễn Thanh tê dại, co rúm lại theo bản năng sau đó lui về phía sau mấy bước cho đến khi lưng đụng vào thang máy, không thể lui được nữa mới ngừng lại.

Đồng dạng khi Nguyễn Thanh lui thì người đàn ông lại tiến lên sau đó vây Nguyễn Thanh vào góc thang máy, cảm giác áp bách vẫn còn đó hơn nữa lại ở trong thang máy chật hẹp khiến Nguyễn Thanh không còn đường để trốn.

Nguyễn Thanh cúi đầu, né tránh tầm mắt tràn đầy tính xâm lược của người đàn ông, người hơi run lên, nhỏ giọng mở miệng: ''Không có, không có.''



Người đàn ông nghe vậy thì nhướng mày, thoạt nhìn có chút kì lạ: ''Vậy cậu trốn làm gì?''

Nguyễn Thanh bất an nắm khóa kéo, dáng vẻ đáng thương sắp khóc: ''Trời tối, tôi...sợ.''

Lý do này được người đàn ông miễn cưỡng chấp nhận, dù sao thiếu niên cũng rất nhỏ, trên người cũng chỉ có cái túi đeo vai, quả thật không quá giống muốn chạy trốn hơn nữa hắn vừa trở về điều tra cặn kẽ thiếu niên trước mắt. Là một thiếu niên hèn mọn mắc chứng sợ xã hội rất nặng, gần như không cách nào trao đổi với người bình thường, chỉ biết núp trong căn phòng nhỏ tối, tổn thương người khác trên Internet giống như con chuột sống trong cống thối. Tin tức trên mạng là vậy, có điều... Đáy mắt người đàn ông thoáng qua chút tối tăm, hắn cúi đầu nhìn thiếu niên xinh đẹp mãnh khãnh trước mắt, cảm thấy lời đồn quả nhiên là không thể tin đươc.

Sau khi giải quyết hiểu lầm, người đàn ông lập tức thu lại khí thế, lộ ra một nụ cười thiện ý, cố gắng để mình trở nên dịu dàng thân sĩ hơn một chút.

''Đã trễ thế này mà cậu còn muốn đi đâu? Tôi đưa cậu đi, dù sao một mình ra ngoài ban đêm cũng không an toàn.''

Tầm mắt người đàn ông quét một vòng trên người Nuyễn Thanh: ''Đặc biệt là thiếu niên xinh đẹp như cậu.''

Nguyễn Thanh lắc đầu rất nhỏ bày tỏ từ chối, thậm chí còn sợ người đàn ông không thấy nên mở miệng nói: ''Không...Không cần.''

''Đinh''. Lúc này thang máy đã đến lầu một. Nguyễn Thanh thấy thế cắn môi dưới, lấy dũng khí muốn lướt qua người đàn ông đi ra ngoài nhưng lại bị người đàn ông kéo lại. Hắn nhấn nút đóng cửa sau đó nhấn nút tầng hầm, dáng vẻ không cho phép từ chối, mỉm cười mở miệng.

''Hiện tại đã quá muộn, tôi lái xe đưa cậu đi.''

Nghe có vẻ rất chính đáng, thật sự giống như đang suy nghĩ cho Nguyễn Thanh nhưng cái tay đang kéo cậu vẫn không có ý định thả ra giống như là quên mất vậy.

Áo khoác của thiếu niên rất rộng, cổ tay bị ống tay áo che mất nên tay của đàn ông không cách nào tiếp xúc với da của Nguyễn Thanh được nhưng Nguyễn Thanh vẫn thấy cực kì khó chịu khiến cậu hoảng sợ, giãy giụa muốn thoát khỏi tay người đàn ông. Lúc này người đàn ông mới nhớ ra là mình phải buông tay nên lập tức thả ra, cười híp mắt nói: ''Xin lỗi.''

Nguyễn Thanh cúi đầu không nói gì. Sau khi thang máy tới tầng hầm thì người đàn ông bước ra đầu tiên nói: ''Đi thôi.''



Sau khi đi được mấy bược, thấy thiếu niên không đi theo thì dừng lại chờ cậu. Nguyễn Thanh mím môi, chần chờ một chút, cuối cùng vẫn đi theo. Không phải cậu muốn đi mà là do người đàn ông này quá bá đạo không cho cậu cơ hội từ chối.

Chủ cho thuê tên là Giang Tứ Niên, nghề nghiệp cụ thể thì không biết, nơi ở cụ thể cũng không biết, quan hệ xã hội cũng không biết nốt nhưng Nguyễn Thanh biết một thứ chính là tính tình của hắn vừa xấu xa vừa biến thái, nếu không tại sao phải dùng thủ doạn ép buộc người ta đi theo hắn. Nếu như Nguyễn Thanh không đi theo thì cậu tin chắc Giang Tứ Niên sẽ lôi cậu đi hoặc đưa cậu về phòng. Thay vì bị hắn lôi đi thì không bằng tự đi. Xe Giang Tứ Niên đậu ở tầng hầm, hắn đi tới xe mình mở cửa sau đó ngồi vào ghế lái. Lúc này Nguyễn Thanh không có lựa chọn khác, chỉ có thể mở cửa xe ngồi vào.

Giang Tứ Niên chậm rãi lái xe sau đó liếc nhìn thiếu niên ở ghế phụ: ''Đi đâu?''

Nguyễn Thanh cẩn thận nhìn Giang Tứ Niên, nhỏ giọng mở miệng: ''Đường Đào Nguyên, Phong Nhã, làm phiền anh.''

Giang Tứ Niên có chút kinh ngạc, liếc mắt nhìn thiếu niên: ''Quán bar?''

Nguyễn Thanh gật đầu, ngón trỏ người đàn ông gõ tay lái mấy cái, tỏ vẻ không để ý hỏi: ''Cậu hay đi à?''

Nguyễn Thanh chần chờ một chút sau đó gật đầu lần nữa.

Giang Tứ Niên thấy thiếu niên gật đầu thì trong lòng có chút không vui, cặp mắt tối đi, hắn nghĩ tới một số chuyện, giọng nói cũng lạnh đi: ''Đi làm gì?''

Nguyễn Thanh giống như nhận ra người đàn ông không vui, càng thêm căng thẳng nói: ''Mượn tiền đóng tiền thuê nhà.''

Quán bar Phong Nhã nằm trên đường Đào Nguyên, cách không quá xa, mười phút là đến. Địa chỉ này không phải Nguyễn Thanh nói bừa mà lúc trước khi nguyên chủ ra ngoài vào ban đêm không cẩn thận bị nhân viên quán bar đụng ngã. Người nọ mua thuốc cho cậu sau đó hai người đã lưu phương thức liên lạc, chuyện này cũng không có gì quan trọng, quan trọng là quán bar là nơi ngư long hỗn tạp, muốn mượn gió bẻ măng thì đây chắc chắn là nơi tốt nhất.

Giang Tứ Niên dừng xe trước cửa quán bar Phong Nhã, Nguyễn Thanh mở cửa xuống xe, trong lúc cậu đang định vào quán bar thì đã bị Giang Tứ Niên kéo lại: ''Quán bar quá phức tạp, chi bằng cậu gọi người đó ra ngoài.''

Nguyễn Thanh nhìn Giang Tứ Niên, không phản bác hắn, cậu lấy điện thoại di động ra, tìm số điện thoại người nọ sau đó nhắn tin.

[Xin chào, tôi đang ở ngoài cửa Phong Nhã, có thể cho tôi mượn năm mươi vạn không?]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bị Bắt Trở Thành Npc Trong Trò Chơi Vô Hạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook