Bị Bắt Trở Thành Npc Trong Trò Chơi Vô Hạn
Chương 3: Phòng Livestream Kinh Hoàng
Thiên Tẫn Hoan
15/11/2023
[Đã trễ thế này, cậu còn đi đâu?]
Người đàn ông đứng ở cửa mặc dù có chút tùy ý nhưng khuôn mặt tuấn tú, góc cạnh rõ ràng, khí chất nổi bật hơn nữa còn mang theo cảm giác ngạo mạn một cách khó hiểu. Lúc này người đàn ông đang cúi đầu nhìn Nguyễn Thanh, con ngươi thâm thúy u ám không thấy đáy. Rõ ràng người đàn ông không tỏ vẻ gì nhưng lại khiến người ta dâng lên cảm giác bất an từ tận đáy lòng.
Sau khi Nguyễn Thanh thấy được ánh mắt của người đàn ông thì trong lòng âm thầm chửi bậy. Cậu hơi cúi đầu tránh tầm mắt hắn ta giống như bị hoảng sợ, sau đó không để ý đến đau đớn của mình, đỡ cửa đứng lên muốn đóng cửa lại. Nguyên chủ sợ người lạ cho nên hành động này của Nguyễn Thanh cũng không có gì không đúng. Mà người đàn ông đẹp trai đang đứng gần cửa hình như vẫn còn chìm đắm trong khung cảnh xinh đẹp nên không phản ứng kịp, sau khi thấy cửa đang đóng lại thì định vươn tay ngăn cản, hoàn toàn không suy nghĩ đến hậu quả khi làm vậy.
Cả người Nguyễn Thanh như nhũn ra, giống không có chút sức lực nhưng sức lực dùng để đóng cửa thì lại không hề nhỏ. Vậy mà vẻ mặt người đàn ông vẫn không thay đổi chút nào khi tay bị cửa kẹp giống như hoàn toàn không cảm nhận được đau đớn, vẫn ngây ngốc nhìn thiếu niên xinh đẹp trước mắt mình.
Nguyễn Thanh thấy cửa thì một đốt ngón tay cản lại thì con ngươi ướt nước trợn to, tay càng thêm dùng sức muốn đóng cửa lại. Lúc này người đàn ông mới có phản ứng nhưng hắn không thu tay về mà tại dùng tay ngăn cản thiếu niên đóng cửa lại. Sức của Nguyễn Thanh quá yếu nên không có cách nào chống lại được người đàn ông, vì vậy không chỉ không đóng được cửa mà thậm chí còn bị người đàn ông kéo ra. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì cửa nhất định sẽ bị mở ra, Nguyễn Thanh cắn môi dưới, thân thể khống chế không được run lên, cậu cứng đờ nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt: ''Anh...Làm gì vậy?''
Mặc dù thiếu niên cố gắng tỏ vẻ hung ác nhưng bởi vì cặp mắt ướt nhẹp nên thoạt nhìn giống như mèo con đang làm nũng hơn nữa giọng của thiếu niên rất nũng nịu, không biết là bởi vì căng thẳng hay sợ hãi mà còn hơi run rẩy giống như lông chim cứ phất qua phất lại lòng người.
Cuối cùng người đàn ông cũng tỉnh táo lại, hắn nhìn thiếu niên xinh đẹp cực kì trước mắt, há miệng nhưng nhất thời không biết nói gì. Hắn cũng không biết mình muốn làm gì, chỉ đưa tay ra theo bản năng, có điều hắn ý thức được hình như là mình dọa thiếu niên sợ rồi nên sau khi im lặng mấy giây thì nặn ra một câu: ''..Nên đóng tiền thuê nhà.''
Nguyễn Thanh nghe vậy thì sửng sốt, không nghĩ tới người đàn ông này lại tới thu tiền thuê phòng. Cậu có chút khó xử tiếp tục cắn môi dưới, giọng nói có chút khẩn trương: ''... Tối nay tôi sẽ chuyển cho anh.'' Nói xong lập tức muốn đóng cửa lại. Nhưng người đàn ông không cho cậu cơ hội, cánh tay đang giữ cửa không hề có ý định thả ra.
''Chờ một chút.''
Người đàn ông không còn dáng vẻ giễu cợt như lúc trước, hắn nhìn thiếu niên xinh đẹp trước mắt mình, theo bản năng nói chậm lại: ''Vừa rồi tôi có chút thất lễ, cậu... không sao chứ?''
Mặc dù người đàn ông tỏ vẻ áy náy nhưng sự xâm lược trong đôi mắt lại rất rõ ràng khiến Nguyễn Thanh càng thêm bất an.
''Không sao.'' Sau khi nhỏ giọng trả lời thì Nguyễn Thanh vươn tay, muốn đẩy tay của người đàn ông ra sau đó đóng cửa lại, thậm chí cậu còn khóa cửa giống như người đàn ông là thiên tai, dã thú gì đó.
Người đàn ông bị nhốt ngoài cửa vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, cúi đầu nhìn bàn tay vừa mới bị thiếu niên đụng vào, con ngươi thâm thúy càng thêm sâu thẳm.
Mềm quá...
...
Dưới tình huống bên trong khóa cửa thì cho dù có chìa khóa, người ở ngoài cũng không mở được. Nếu không phải do lúc bắt đầu Nguyễn Thanh ôm tâm lý chờ chết nên bị chậm trễ thì tuyệt đối không thể xảy ra tình huống không khóa cửa này. Loạt hành động vừa rồi khiến Nguyễn Thanh hao phí rất nhiều sức lực. Sau khi tầm mắt người đàn ông bị ngăn bởi cánh cửa, thân thể cậu lập tức mềm nhũn, cũng không để ý tới người ngoài cửa đã đi hay chưa mà trượt dài theo cửa ngồi bệt xuống đất, cố gắng thở thật đều để kiềm chế cảm giác tủi thân muốn khóc.
Nguyễn Thanh có ấn tượng với người đàn ông này, sau khi tiến vào trò chơi, hệ thống sẽ giới thiệu một chút tin tức có liên quan tới NPC để cậu có thể diễn vai NPC được tốt hơn. Người đàn ông này là chủ cho thuê nhà, hoặc có thể nói cách khác là nhà này là của hắn. Nếu tới thu tiền nhà thì cũng không có vấn đề gì, dù sao tháng này nguyên chủ cũng đã chậm trả tiền nhà hơn mười ngày nhưng do dù người đàn ông này là chủ cho thuê nhà thì Nguyễn Thanh cũng không yên lòng.
Nguyên chủ không hiểu rõ chủ cho thuê nhà, chỉ gặp một lần lúc ký hợp đồng thuê nhà cho nên cậu không thể loại trừ được người đàn ông này chính là sát thủ của Phòng livestream kinh hoàng. Cho dù hắn không phải thì Nguyễn Thanh cũng phải cảnh giác hắn. Bởi vì sự thay đổi thái độ và ánh mắt khi hắn nhìn cậu khiến cậu không thể quen thuộc hơn nữa. Ánh mắt kia giống hệt như mấy tên cuồng biến thái nhìn cậu trước kia.
Nguyễn Thanh bỏ qua chút may mắn cuối cùng trong lòng, quả nhiên cho dù đang ở trong trò chơi đáng chết này thì thể chất của cậu vẫn quỷ dị như cũ. Nguyễn Thanh ngồi trên mặt đất khoảng một phút để bình phục tâm tình sau đó nhìn túi đồ mà người đàn ông mới ném xuống. Là sáu cái bánh màn thầu. Nguyễn Thanh nhớ hôm nay là ngày dì bán bánh màn thầu lầu dưới đưa bánh màn thầu cho mình nên cậu mới không khóa cửa, xem ra là dì đó nhờ chủ thuê nhà đưa lên giúp dì. Túi ny lon đựng bánh màn thầu không được cột chặt hơn nữa chủ cho thuê còn ném xuống đất một cách thô lỗ nên bánh màn thầu trong túi rơi hết ra ngoài, cảnh tượng bánh màn thầu trắng tinh rơi trên sàn nhà xám tro hết sức chướng mắt. Mặc dù căn phòng này có chút cũ nát nhưng lại được chủ nhân dọn dẹp hết sức sạch sẻ cho nên sàn nhà cũng không phải rất dơ nhưng Nguyễn Thanh mắc chứng sạch sẻ cho nên lúc này cậu rất ghét bỏ nhìn mấy cái bánh màn thầu. Nhưng hiện tại Nguyễn Thanh không còn lựa chọn khác, cảm giác khó chịu từ bụng truyền tới chính là triệu chứng của việc đói bụng quá lâu. Nguyên chủ bởi vì mắc chứng sợ xã hội nên không ra ngoài, không có công việc vì vậy cũng không có thu nhập, chỉ dựa vào việc nhận trò chơi trên mạng để kiếm sống nhưng gần đây việc cậu làm anh hùng bàn phím bị mấy người kia đào ra, đồng thời tung tin đồn cậu là một tên bỉ ổi cả người bốc mùi cống dẫn đến trò chơi của cậu cũng bị người khác nhắm vào vì vậy không có ai tìm cậu, đồng nghĩa với việc không có thu nhập cho nên mới khất tiền thuê phòng đến gần nửa tháng. Sáu cái bánh màn thầu này là cậu dùng ba tệ cuối cùng để mua hơn nữa cơ thể này đã bị đói hai ngày, nếu không ăn nữa thì chẳng cần sát thủ Phòng livestream ra tay, cậu đã về chầu sớm rồi.
Nguyễn Thanh cố nén đau đớn và chán ghét, chậm rãi nhặt bánh màn thầu trên đất lên. Có lẽ là do quá tủi thân với tình huống bây giờ hơn nữa lại không cẩn thận đụng tới chỗ bị ngã lúc nãy nên chỉ trong chớp mắt, nước mắt lại muốn trào ra lần nữa.
Trong thời gian ngắn Nguyễn Thanh thật sự không cách nào khống chế được cái thân thể thích khóc này khiến cậu rất phiền não. Cậu hít thở sâu một hơi, cố gắng kiềm chế tâm tình và nước mắt, mắt đỏ ửng, lầm bầm tự an ủi mình lần nữa: ''Đừng khóc, đừng khóc nữa.''
Bên trong căn phòng nhỏ hẹp cũ kĩ, một thiếu niên đang ngồi xổm trên mặt đất, con ngươi như lưu ly bảo thạch bị che kín bởi một lớp nước. Đáy mắt hiện lên sự tủi thân, ấm ức, vụng về tự an ủi chính mình, cả người tản ra sự đáng thương không ai giúp đỡ giống như một giây tiếp theo sẽ khóc lên nức nở làm người ta yêu thương, chỉ hận không thể ôm vào trong ngực dỗ dành.
Lần này làn đạn trên màn hình trực tiếp nghiêng về một phía.
[Hu hu hu, cậu ấy thật là đáng thương, tôi thật sự muốn ôm cậu ấy.]
[Tên kia có bệnh à? Không có chuyện gì tự nhiên đạp cửa, mở cửa sẽ chết à?]
[Hắn có hiểu hai chữ lễ phép viết như thế nào không? Cho dù tiểu khả ái có đáng chết thì cũng không thể thô lỗ như vậy được!]
[Mọi người hãy kiên định lên! Cậu ta tuyệt đối không thể sống quá ba ngày đâu.]
Trên làn đạn, bình luận đang bay đầy trời thì thiếu niên trên màn hình lại quay trở về ghế ngồi, lấy một cái màn thầu nhỏ ra gặm. Tốc độ ăn của cậu rất chậm, cũng rất văn nhã giống như một chú chuột nhỏ đang ôm quả dưa gặm khiến tầm mắt mọi người không tự chủ rơi xuống người cậu.
Nguyễn Thanh vừa gặm bánh màn thầu vừa lướt điện thoại, như có điều suy nghĩ.
Bánh màn thầu chỉ có sáu cái, mỗi ngày một cái thì cầm cự được sáu ngày, qua bảy ngày cũng không phải là không thể nhưng cảm giác khó chịu ở bụng của Nguyễn Thanh cũng không vì một cái bánh màn thầu mà biến mất. Bánh màn thầu không tính là nhiều, đối với một người đã đói bụng hai ngày thì một cái hoàn toàn không đủ. Nguyễn Thanh mím môi, do dự nhìn năm cái bánh màn thầu trên bàn. Sau một lúc lâu chần chờ, cuối cùng Nguyễn Thanh vẫn cầm một cái bánh màn thầu lên. Dưới tình huống đã bị chọn trúng, nếu cậu không có đủ thể lực thì không thể sống tới ngày thứ bảy hơn nữa chỉ khi cơ thể ở tình trạng tốt thì đầu óc của cậu mới nhanh nhạy được. Sau khi bánh bao vào bụng, rốt cục Nguyễn Thanh cũng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, đầu óc cũng càng thêm rõ ràng.
Trò chơi này được đặt tên là Phòng livestream kinh hoàng, rõ ràng là đang phát trực tiếp, như vậy người xem là ai? Là kẻ giết người điên cuồng hay là người bình thường? Dưới tình huống không chắc chắn, Nguyễn Thanh đã nghĩ đến chuyện xấu nhất, đó chính là mọi cử động của cậu đều đang ở dưới tầm mắt của giết người tên điên cuồng.
Sau khi Nguyễn Thanh ăn xong bánh màn thầu thì hơi ngửa đầu trên ghế, nhắm hai mắt lại, một lúc lâu cũng không nhúc nhích giống như là đã ngủ thiếp đi. Thời gian chậm rãi trôi qua, sau bốn giờ rốt cục thiếu niên trên ghế cũng động đậy. Nguyễn Thanh chậm rãi mở mắt, trong con ngươi không có chút mơ màng khi vừa tỉnh ngủ nào, cậu lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, 1 giờ 23 phút rạng sáng. Nguyễn Thanh cầm lấy cái áo trên giường khoác vào, sau đó đeo khẩu trang. Tiếp đó cầm lấy cái túi đeo vai đã cũ ở trong phòng góc lên, bỏ mấy cái bánh màn thầu còn sót lại vào, bỏ thêm một con dao nhỏ sau đó đi ra cửa, cả quá trình không phát ra bất kỳ thanh âm nào. Nguyên chủ cũng ra hay cửa vào nửa đêm, bởi vì khi đó sẽ không gặp phải người nào nhưng lần này Nguyễn Thanh không định trở về nữa. Thứ nhất là cậu không có tiền để trả tiền thuê nhà, cũng không có thời gian kiếm tiền. Thứ hai là căn phòng này ở lầu năm, nếu có người phá cửa vào thì hoàn toàn không có bất kỳ cơ hội chạy trốn nào cho nên từ lúc bắt đầu Nguyễn Thanh đã không định ru rú ở đây bảy ngày.
Nguyễn Thanh không có mở cửa ngay mà nhìn qua mắt mèo quan sát tình huống ngoài cửa, sau khi xác định ngoài cửa không có người nào thì cậu mới vặn nhẹ tay cầm, rón rén rời khỏi căn phòng. Ánh đèn trong hành lang mờ tối, không thể chiếu sáng nơi xa và một số góc tối. Tầng này có bảy tám nhà ở cho nên hành lang rất dài, thoạt nhìn có chút giống nhà nghỉ. Cuối hành lang chính là thang máy, dưới ánh đèn lờ mờ, bóng tối như một con quái vật đang há to miệng. Nguyễn Thanh nắm chặt túi đeo vai, không chút do dự đi về phía thang máy. Trong lúc câu đang chờ thang máy thì đột nhiên có một giọng nói trầm thấp giàu sức hút vang lên sau lưng.
''Đã trễ thế này mà cậu còn đi đâu?''
Người đàn ông đứng ở cửa mặc dù có chút tùy ý nhưng khuôn mặt tuấn tú, góc cạnh rõ ràng, khí chất nổi bật hơn nữa còn mang theo cảm giác ngạo mạn một cách khó hiểu. Lúc này người đàn ông đang cúi đầu nhìn Nguyễn Thanh, con ngươi thâm thúy u ám không thấy đáy. Rõ ràng người đàn ông không tỏ vẻ gì nhưng lại khiến người ta dâng lên cảm giác bất an từ tận đáy lòng.
Sau khi Nguyễn Thanh thấy được ánh mắt của người đàn ông thì trong lòng âm thầm chửi bậy. Cậu hơi cúi đầu tránh tầm mắt hắn ta giống như bị hoảng sợ, sau đó không để ý đến đau đớn của mình, đỡ cửa đứng lên muốn đóng cửa lại. Nguyên chủ sợ người lạ cho nên hành động này của Nguyễn Thanh cũng không có gì không đúng. Mà người đàn ông đẹp trai đang đứng gần cửa hình như vẫn còn chìm đắm trong khung cảnh xinh đẹp nên không phản ứng kịp, sau khi thấy cửa đang đóng lại thì định vươn tay ngăn cản, hoàn toàn không suy nghĩ đến hậu quả khi làm vậy.
Cả người Nguyễn Thanh như nhũn ra, giống không có chút sức lực nhưng sức lực dùng để đóng cửa thì lại không hề nhỏ. Vậy mà vẻ mặt người đàn ông vẫn không thay đổi chút nào khi tay bị cửa kẹp giống như hoàn toàn không cảm nhận được đau đớn, vẫn ngây ngốc nhìn thiếu niên xinh đẹp trước mắt mình.
Nguyễn Thanh thấy cửa thì một đốt ngón tay cản lại thì con ngươi ướt nước trợn to, tay càng thêm dùng sức muốn đóng cửa lại. Lúc này người đàn ông mới có phản ứng nhưng hắn không thu tay về mà tại dùng tay ngăn cản thiếu niên đóng cửa lại. Sức của Nguyễn Thanh quá yếu nên không có cách nào chống lại được người đàn ông, vì vậy không chỉ không đóng được cửa mà thậm chí còn bị người đàn ông kéo ra. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì cửa nhất định sẽ bị mở ra, Nguyễn Thanh cắn môi dưới, thân thể khống chế không được run lên, cậu cứng đờ nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt: ''Anh...Làm gì vậy?''
Mặc dù thiếu niên cố gắng tỏ vẻ hung ác nhưng bởi vì cặp mắt ướt nhẹp nên thoạt nhìn giống như mèo con đang làm nũng hơn nữa giọng của thiếu niên rất nũng nịu, không biết là bởi vì căng thẳng hay sợ hãi mà còn hơi run rẩy giống như lông chim cứ phất qua phất lại lòng người.
Cuối cùng người đàn ông cũng tỉnh táo lại, hắn nhìn thiếu niên xinh đẹp cực kì trước mắt, há miệng nhưng nhất thời không biết nói gì. Hắn cũng không biết mình muốn làm gì, chỉ đưa tay ra theo bản năng, có điều hắn ý thức được hình như là mình dọa thiếu niên sợ rồi nên sau khi im lặng mấy giây thì nặn ra một câu: ''..Nên đóng tiền thuê nhà.''
Nguyễn Thanh nghe vậy thì sửng sốt, không nghĩ tới người đàn ông này lại tới thu tiền thuê phòng. Cậu có chút khó xử tiếp tục cắn môi dưới, giọng nói có chút khẩn trương: ''... Tối nay tôi sẽ chuyển cho anh.'' Nói xong lập tức muốn đóng cửa lại. Nhưng người đàn ông không cho cậu cơ hội, cánh tay đang giữ cửa không hề có ý định thả ra.
''Chờ một chút.''
Người đàn ông không còn dáng vẻ giễu cợt như lúc trước, hắn nhìn thiếu niên xinh đẹp trước mắt mình, theo bản năng nói chậm lại: ''Vừa rồi tôi có chút thất lễ, cậu... không sao chứ?''
Mặc dù người đàn ông tỏ vẻ áy náy nhưng sự xâm lược trong đôi mắt lại rất rõ ràng khiến Nguyễn Thanh càng thêm bất an.
''Không sao.'' Sau khi nhỏ giọng trả lời thì Nguyễn Thanh vươn tay, muốn đẩy tay của người đàn ông ra sau đó đóng cửa lại, thậm chí cậu còn khóa cửa giống như người đàn ông là thiên tai, dã thú gì đó.
Người đàn ông bị nhốt ngoài cửa vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, cúi đầu nhìn bàn tay vừa mới bị thiếu niên đụng vào, con ngươi thâm thúy càng thêm sâu thẳm.
Mềm quá...
...
Dưới tình huống bên trong khóa cửa thì cho dù có chìa khóa, người ở ngoài cũng không mở được. Nếu không phải do lúc bắt đầu Nguyễn Thanh ôm tâm lý chờ chết nên bị chậm trễ thì tuyệt đối không thể xảy ra tình huống không khóa cửa này. Loạt hành động vừa rồi khiến Nguyễn Thanh hao phí rất nhiều sức lực. Sau khi tầm mắt người đàn ông bị ngăn bởi cánh cửa, thân thể cậu lập tức mềm nhũn, cũng không để ý tới người ngoài cửa đã đi hay chưa mà trượt dài theo cửa ngồi bệt xuống đất, cố gắng thở thật đều để kiềm chế cảm giác tủi thân muốn khóc.
Nguyễn Thanh có ấn tượng với người đàn ông này, sau khi tiến vào trò chơi, hệ thống sẽ giới thiệu một chút tin tức có liên quan tới NPC để cậu có thể diễn vai NPC được tốt hơn. Người đàn ông này là chủ cho thuê nhà, hoặc có thể nói cách khác là nhà này là của hắn. Nếu tới thu tiền nhà thì cũng không có vấn đề gì, dù sao tháng này nguyên chủ cũng đã chậm trả tiền nhà hơn mười ngày nhưng do dù người đàn ông này là chủ cho thuê nhà thì Nguyễn Thanh cũng không yên lòng.
Nguyên chủ không hiểu rõ chủ cho thuê nhà, chỉ gặp một lần lúc ký hợp đồng thuê nhà cho nên cậu không thể loại trừ được người đàn ông này chính là sát thủ của Phòng livestream kinh hoàng. Cho dù hắn không phải thì Nguyễn Thanh cũng phải cảnh giác hắn. Bởi vì sự thay đổi thái độ và ánh mắt khi hắn nhìn cậu khiến cậu không thể quen thuộc hơn nữa. Ánh mắt kia giống hệt như mấy tên cuồng biến thái nhìn cậu trước kia.
Nguyễn Thanh bỏ qua chút may mắn cuối cùng trong lòng, quả nhiên cho dù đang ở trong trò chơi đáng chết này thì thể chất của cậu vẫn quỷ dị như cũ. Nguyễn Thanh ngồi trên mặt đất khoảng một phút để bình phục tâm tình sau đó nhìn túi đồ mà người đàn ông mới ném xuống. Là sáu cái bánh màn thầu. Nguyễn Thanh nhớ hôm nay là ngày dì bán bánh màn thầu lầu dưới đưa bánh màn thầu cho mình nên cậu mới không khóa cửa, xem ra là dì đó nhờ chủ thuê nhà đưa lên giúp dì. Túi ny lon đựng bánh màn thầu không được cột chặt hơn nữa chủ cho thuê còn ném xuống đất một cách thô lỗ nên bánh màn thầu trong túi rơi hết ra ngoài, cảnh tượng bánh màn thầu trắng tinh rơi trên sàn nhà xám tro hết sức chướng mắt. Mặc dù căn phòng này có chút cũ nát nhưng lại được chủ nhân dọn dẹp hết sức sạch sẻ cho nên sàn nhà cũng không phải rất dơ nhưng Nguyễn Thanh mắc chứng sạch sẻ cho nên lúc này cậu rất ghét bỏ nhìn mấy cái bánh màn thầu. Nhưng hiện tại Nguyễn Thanh không còn lựa chọn khác, cảm giác khó chịu từ bụng truyền tới chính là triệu chứng của việc đói bụng quá lâu. Nguyên chủ bởi vì mắc chứng sợ xã hội nên không ra ngoài, không có công việc vì vậy cũng không có thu nhập, chỉ dựa vào việc nhận trò chơi trên mạng để kiếm sống nhưng gần đây việc cậu làm anh hùng bàn phím bị mấy người kia đào ra, đồng thời tung tin đồn cậu là một tên bỉ ổi cả người bốc mùi cống dẫn đến trò chơi của cậu cũng bị người khác nhắm vào vì vậy không có ai tìm cậu, đồng nghĩa với việc không có thu nhập cho nên mới khất tiền thuê phòng đến gần nửa tháng. Sáu cái bánh màn thầu này là cậu dùng ba tệ cuối cùng để mua hơn nữa cơ thể này đã bị đói hai ngày, nếu không ăn nữa thì chẳng cần sát thủ Phòng livestream ra tay, cậu đã về chầu sớm rồi.
Nguyễn Thanh cố nén đau đớn và chán ghét, chậm rãi nhặt bánh màn thầu trên đất lên. Có lẽ là do quá tủi thân với tình huống bây giờ hơn nữa lại không cẩn thận đụng tới chỗ bị ngã lúc nãy nên chỉ trong chớp mắt, nước mắt lại muốn trào ra lần nữa.
Trong thời gian ngắn Nguyễn Thanh thật sự không cách nào khống chế được cái thân thể thích khóc này khiến cậu rất phiền não. Cậu hít thở sâu một hơi, cố gắng kiềm chế tâm tình và nước mắt, mắt đỏ ửng, lầm bầm tự an ủi mình lần nữa: ''Đừng khóc, đừng khóc nữa.''
Bên trong căn phòng nhỏ hẹp cũ kĩ, một thiếu niên đang ngồi xổm trên mặt đất, con ngươi như lưu ly bảo thạch bị che kín bởi một lớp nước. Đáy mắt hiện lên sự tủi thân, ấm ức, vụng về tự an ủi chính mình, cả người tản ra sự đáng thương không ai giúp đỡ giống như một giây tiếp theo sẽ khóc lên nức nở làm người ta yêu thương, chỉ hận không thể ôm vào trong ngực dỗ dành.
Lần này làn đạn trên màn hình trực tiếp nghiêng về một phía.
[Hu hu hu, cậu ấy thật là đáng thương, tôi thật sự muốn ôm cậu ấy.]
[Tên kia có bệnh à? Không có chuyện gì tự nhiên đạp cửa, mở cửa sẽ chết à?]
[Hắn có hiểu hai chữ lễ phép viết như thế nào không? Cho dù tiểu khả ái có đáng chết thì cũng không thể thô lỗ như vậy được!]
[Mọi người hãy kiên định lên! Cậu ta tuyệt đối không thể sống quá ba ngày đâu.]
Trên làn đạn, bình luận đang bay đầy trời thì thiếu niên trên màn hình lại quay trở về ghế ngồi, lấy một cái màn thầu nhỏ ra gặm. Tốc độ ăn của cậu rất chậm, cũng rất văn nhã giống như một chú chuột nhỏ đang ôm quả dưa gặm khiến tầm mắt mọi người không tự chủ rơi xuống người cậu.
Nguyễn Thanh vừa gặm bánh màn thầu vừa lướt điện thoại, như có điều suy nghĩ.
Bánh màn thầu chỉ có sáu cái, mỗi ngày một cái thì cầm cự được sáu ngày, qua bảy ngày cũng không phải là không thể nhưng cảm giác khó chịu ở bụng của Nguyễn Thanh cũng không vì một cái bánh màn thầu mà biến mất. Bánh màn thầu không tính là nhiều, đối với một người đã đói bụng hai ngày thì một cái hoàn toàn không đủ. Nguyễn Thanh mím môi, do dự nhìn năm cái bánh màn thầu trên bàn. Sau một lúc lâu chần chờ, cuối cùng Nguyễn Thanh vẫn cầm một cái bánh màn thầu lên. Dưới tình huống đã bị chọn trúng, nếu cậu không có đủ thể lực thì không thể sống tới ngày thứ bảy hơn nữa chỉ khi cơ thể ở tình trạng tốt thì đầu óc của cậu mới nhanh nhạy được. Sau khi bánh bao vào bụng, rốt cục Nguyễn Thanh cũng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, đầu óc cũng càng thêm rõ ràng.
Trò chơi này được đặt tên là Phòng livestream kinh hoàng, rõ ràng là đang phát trực tiếp, như vậy người xem là ai? Là kẻ giết người điên cuồng hay là người bình thường? Dưới tình huống không chắc chắn, Nguyễn Thanh đã nghĩ đến chuyện xấu nhất, đó chính là mọi cử động của cậu đều đang ở dưới tầm mắt của giết người tên điên cuồng.
Sau khi Nguyễn Thanh ăn xong bánh màn thầu thì hơi ngửa đầu trên ghế, nhắm hai mắt lại, một lúc lâu cũng không nhúc nhích giống như là đã ngủ thiếp đi. Thời gian chậm rãi trôi qua, sau bốn giờ rốt cục thiếu niên trên ghế cũng động đậy. Nguyễn Thanh chậm rãi mở mắt, trong con ngươi không có chút mơ màng khi vừa tỉnh ngủ nào, cậu lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, 1 giờ 23 phút rạng sáng. Nguyễn Thanh cầm lấy cái áo trên giường khoác vào, sau đó đeo khẩu trang. Tiếp đó cầm lấy cái túi đeo vai đã cũ ở trong phòng góc lên, bỏ mấy cái bánh màn thầu còn sót lại vào, bỏ thêm một con dao nhỏ sau đó đi ra cửa, cả quá trình không phát ra bất kỳ thanh âm nào. Nguyên chủ cũng ra hay cửa vào nửa đêm, bởi vì khi đó sẽ không gặp phải người nào nhưng lần này Nguyễn Thanh không định trở về nữa. Thứ nhất là cậu không có tiền để trả tiền thuê nhà, cũng không có thời gian kiếm tiền. Thứ hai là căn phòng này ở lầu năm, nếu có người phá cửa vào thì hoàn toàn không có bất kỳ cơ hội chạy trốn nào cho nên từ lúc bắt đầu Nguyễn Thanh đã không định ru rú ở đây bảy ngày.
Nguyễn Thanh không có mở cửa ngay mà nhìn qua mắt mèo quan sát tình huống ngoài cửa, sau khi xác định ngoài cửa không có người nào thì cậu mới vặn nhẹ tay cầm, rón rén rời khỏi căn phòng. Ánh đèn trong hành lang mờ tối, không thể chiếu sáng nơi xa và một số góc tối. Tầng này có bảy tám nhà ở cho nên hành lang rất dài, thoạt nhìn có chút giống nhà nghỉ. Cuối hành lang chính là thang máy, dưới ánh đèn lờ mờ, bóng tối như một con quái vật đang há to miệng. Nguyễn Thanh nắm chặt túi đeo vai, không chút do dự đi về phía thang máy. Trong lúc câu đang chờ thang máy thì đột nhiên có một giọng nói trầm thấp giàu sức hút vang lên sau lưng.
''Đã trễ thế này mà cậu còn đi đâu?''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.