Bị Bắt Trở Thành Npc Trong Trò Chơi Vô Hạn
Chương 14: Phòng Livestream Kinh Hoàng
Thiên Tẫn Hoan
06/02/2024
Nguyễn Thanh: ‘‘...’‘
Nếu Nguyễn Thanh biết trước là phải trở về thì cậu sẽ không dám đắc tội mấy người tàn nhẫn kia nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi, tất cả mọi chuyện đều đã không thể thay đổi được, cũng may lúc trước cậu không làm những việc quá trắng trợn nên chỉ cần đổ thừa cho người khác thì không phải không lừa gạt được. Hiện tại vấn đề quan trọng là cậu không có cách nào rời khỏi phòng trọ trong một khoảng thời gian dài được, điều này có nghĩa là nguy hiểm sẽ tăng lên. Bởi vì chỉ cần cậu ở phòng trọ thì sát thủ của phòng livestream kinh hoàng chỉ cần tới đó là được.
Nguyễn Thanh như có điều suy nghĩ cắn móng tay, cuối cùng siết chặt tấm thảm mỏng, co rút trên ghế sa lon nhắm hai mắt lại. Bây giờ cậu thật sự là quá mệt mỏi, nếu trở lại phòng trọ thì chắc chắn không thể nghỉ ngơi an ổn được nên chỗ này an toàn hơn nhiều bởi vì cậu đã nhận ra đám người này và cậu đều là người chơi của trò chơi này, nguyên nhân là phản ứng của họ không giống người của thế giới này. Điều khác biệt duy nhất chính là cậu đã bị chọn trúng còn bọn họ thì chưa, có điều chắc cũng sẽ sớm thôi.
Rất rõ ràng thân thủ của Kỷ Ngôn không phải là người bình thường, hắn giống sát thủ của phòng livestream kinh hoàng hơn bất cứ kẻ nào mà nay bọn họ đã đắc tội với Kỷ Ngôn nên chắc chắn xác suất bị chọn trúng sẽ tăng lên.
Nguyễn Thanh vốn không cần phải để ý đến bọn họ nhưng nếu như không cứu bọn họ thì cậu không thể danh chánh ngôn thuận thoát khỏi tên điên Kỷ Ngôn kia. Cứu bọn họ cũng là cứu chính mình.
Có lẽ bên trong căn phòng này có không ít người hơn nữa còn có người canh chừng khiến Nguyễn Thanh có phần thả lỏng, lúc này mệt mỏi ập tới khiến cậu từ từ chìm vào giấc ngủ say.
Khí trời đầu thu không lạnh, ban ngày ánh mặt trời vẫn rất gắt, thậm chí vào mười hai giờ trưa còn không khác gì mùa hạ, chỉ có vào lúc sáng sớm là hơi se lạnh mà thôi. Nguyễn Thanh bị nóng và đau nên tỉnh lại. Cậu vốn mặc hai cái áo, lúc ngủ trên người còn đắp một cái thảm hơn nữa nhiệt độ vào buổi trưa khá cao nên cả người dính đầy mồ hôi khiến vết thương truyền đến cảm giác đau đớn.
Ý thức của Nguyễn Thanh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cậu có chút mơ màng ngồi dậy ngáp một cái sau đó đưa tay dụi đôi mắt còn buồn ngủ, dáng vẻ giống như chưa tỉnh ngủ. Những người khác thì đã tỉnh dậy từ sớm thậm chí là không có người nào ngủ say bao gồm cả người nhát gan như Tô Tiểu Chân.
Trò chơi này vốn đã rất khó khăn hơn nữa sau khi trải qua chuyện tối ngày hôm qua thì mọi người càng thêm sợ hãi trò chơi này nên dù có người canh chừng thì bọn họ cũng không dám ngủ say. Dù sao cũng không ai biết nguy hiểm sẽ ập tới lúc nào nên bọn họ nhất định phải giữ vững trạng thái tốt nhất, cũng chỉ có cô gái trên ghế sa lon kia mới có thể ngủ say như chết mà thôi.
Đám người chẳng qua là nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát sau đó bắt đầu thảo luận về tình hình của trò chơi. Dĩ nhiên là lúc thảo luận đám người đều cố ý nhỏ tiếng, không phải là sợ đánh thức người trên ghế sa lon mà là bất kỳ tin tức gì về trò chơi đều không được tiết lộ với NPC, cũng may là cô gái ngủ như chết nên bọn họ cũng không cần quá lo lắng. Sau khi nghe cô gái có động tĩnh thì tất cả mọi người đều dừng lại, nhìn về phía cô gái mới ngồi dậy trên ghế sa lon. Hôm qua bởi vì quá tối hơn nữa tất cả đều đang vội vàng chạy trốn nên không ai chú ý tới cô gái, bây giờ rốt cục cũng đã thấy rõ. Cô gái ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sa lon, có lẽ là do quá mệt nên trong mắt vẫn còn ướt nước thoạt nhìn giống như có những đốm sáng nhỏ ở trong đó, vẻ buồn ngủ giống như một con mèo sữa khiến người nhìn rất muốn trêu ghẹo. Chỏm tóc đuôi gà khiến cô gái vô cùng ngây ngô dễ thương, có lẽ là do quá nóng nên ánh mắt đầy sương mù, mồ hôi theo cần cổ trắng nõn như ngọc chậm rãi trượt xuống trước ngực rồi đến bụng bị giấu sau tấm thảm nhưng chỉ thế cũng đã đủ làm cho người ta suy nghĩ rồi.
Hả?
Ừ!!!?
Lúc đám người thấy quần áo cô gái trượt xuống, gần như mất đi tác dụng che đậy thì lập tức trợn to hai mắt.
‘‘A!!!’‘ Vẫn là Tô Tiểu Chân phản ứng nhanh nhất, cô ta hét lên một tiếng, lập tức đẩy Nguyễn Thanh ngã xuống ghế sa lon sau đó dùng thảm che người Nguyễn Thanh lại.
Nguyễn Thanh còn chưa kịp phản ứng: ‘‘???’‘
Những người khác cũng chưa kịp phản ứng, đỏ bừng cả mặt nhưng vẫn cố ra vẻ trấn định vội vàng dời mắt sau đó nhanh chóng tìm cớ rời đi.
‘‘A, tự nhiên thấy hơi khát, tôi đi uống nước đã.’‘
‘‘Tôi cũng có chút đói bụng.’‘
‘‘Tôi buồn đi vệ sinh.’‘
Lúc này ngoại trừ Nguyễn Thanh và Tô Tiểu Chân còn ở ngoài thì trong nháy mắt phòng khách đã không còn ai cả. Lúc đám người đi hết thì Tô Tiểu Chân mới thả tay ra, mặt đỏ bừng, nhăn nhăn nhó nhó mở miệng: ‘‘Tôi đi tìm cho cô một bộ quần áo.’‘
Nói xong thì cũng đi vào phòng ngủ. Nguyễn Thanh vốn còn chưa hiểu đầu cua tai nheo gì giờ đã hiểu tại sao mọi người lại đi hết, cậu im lặng kéo áo khoác đã tụt xuống của mình lên.
Trong tủ quần áo ở phòng ngủ có quần áo nhưng Tô Tiểu Chân không tìm được quần áo của con gái nên chỉ có thể chọn đại một bộ đồ nam thoải mái. Mặc dù Nguyễn Thanh không cảm thấy việc một người đàn ông để lộ nửa người trên có vấn đề gì nhưng quả thật mặc quần áo rách rất không thoải mái cho nên cậu nhận lấy quần áo từ Tô Tiểu Chân sau đó đi vào phòng ngủ. Ngoại trừ kích thước bộ quần áo có hơi lớn một chút thì những thứ khác đều không có vấn đề gì. Nguyễn Thanh cũng không gỡ dây buộc tóc xuống. Người khác hiểu lầm thì cứ để cho bọn họ hiểu lầm hơn nữa việc này còn có thể giúp cậu tránh được không ít phiền phức, chỉ có Tô Tiểu Chân là cảm thấy rất áy náy với Nguyễn Thanh cho nên mở miệng xin lỗi: ‘‘Tối hôm qua cám ơn cô.’‘
Không nghĩ tới bọn họ không cứu cô gái nhưng cô gái lại cứu bọn họ.
Nguyễn Thanh lắc đầu bày tỏ mình không hề để ý đến chuyện này.
Nếu Nguyễn Thanh biết trước là phải trở về thì cậu sẽ không dám đắc tội mấy người tàn nhẫn kia nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi, tất cả mọi chuyện đều đã không thể thay đổi được, cũng may lúc trước cậu không làm những việc quá trắng trợn nên chỉ cần đổ thừa cho người khác thì không phải không lừa gạt được. Hiện tại vấn đề quan trọng là cậu không có cách nào rời khỏi phòng trọ trong một khoảng thời gian dài được, điều này có nghĩa là nguy hiểm sẽ tăng lên. Bởi vì chỉ cần cậu ở phòng trọ thì sát thủ của phòng livestream kinh hoàng chỉ cần tới đó là được.
Nguyễn Thanh như có điều suy nghĩ cắn móng tay, cuối cùng siết chặt tấm thảm mỏng, co rút trên ghế sa lon nhắm hai mắt lại. Bây giờ cậu thật sự là quá mệt mỏi, nếu trở lại phòng trọ thì chắc chắn không thể nghỉ ngơi an ổn được nên chỗ này an toàn hơn nhiều bởi vì cậu đã nhận ra đám người này và cậu đều là người chơi của trò chơi này, nguyên nhân là phản ứng của họ không giống người của thế giới này. Điều khác biệt duy nhất chính là cậu đã bị chọn trúng còn bọn họ thì chưa, có điều chắc cũng sẽ sớm thôi.
Rất rõ ràng thân thủ của Kỷ Ngôn không phải là người bình thường, hắn giống sát thủ của phòng livestream kinh hoàng hơn bất cứ kẻ nào mà nay bọn họ đã đắc tội với Kỷ Ngôn nên chắc chắn xác suất bị chọn trúng sẽ tăng lên.
Nguyễn Thanh vốn không cần phải để ý đến bọn họ nhưng nếu như không cứu bọn họ thì cậu không thể danh chánh ngôn thuận thoát khỏi tên điên Kỷ Ngôn kia. Cứu bọn họ cũng là cứu chính mình.
Có lẽ bên trong căn phòng này có không ít người hơn nữa còn có người canh chừng khiến Nguyễn Thanh có phần thả lỏng, lúc này mệt mỏi ập tới khiến cậu từ từ chìm vào giấc ngủ say.
Khí trời đầu thu không lạnh, ban ngày ánh mặt trời vẫn rất gắt, thậm chí vào mười hai giờ trưa còn không khác gì mùa hạ, chỉ có vào lúc sáng sớm là hơi se lạnh mà thôi. Nguyễn Thanh bị nóng và đau nên tỉnh lại. Cậu vốn mặc hai cái áo, lúc ngủ trên người còn đắp một cái thảm hơn nữa nhiệt độ vào buổi trưa khá cao nên cả người dính đầy mồ hôi khiến vết thương truyền đến cảm giác đau đớn.
Ý thức của Nguyễn Thanh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cậu có chút mơ màng ngồi dậy ngáp một cái sau đó đưa tay dụi đôi mắt còn buồn ngủ, dáng vẻ giống như chưa tỉnh ngủ. Những người khác thì đã tỉnh dậy từ sớm thậm chí là không có người nào ngủ say bao gồm cả người nhát gan như Tô Tiểu Chân.
Trò chơi này vốn đã rất khó khăn hơn nữa sau khi trải qua chuyện tối ngày hôm qua thì mọi người càng thêm sợ hãi trò chơi này nên dù có người canh chừng thì bọn họ cũng không dám ngủ say. Dù sao cũng không ai biết nguy hiểm sẽ ập tới lúc nào nên bọn họ nhất định phải giữ vững trạng thái tốt nhất, cũng chỉ có cô gái trên ghế sa lon kia mới có thể ngủ say như chết mà thôi.
Đám người chẳng qua là nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát sau đó bắt đầu thảo luận về tình hình của trò chơi. Dĩ nhiên là lúc thảo luận đám người đều cố ý nhỏ tiếng, không phải là sợ đánh thức người trên ghế sa lon mà là bất kỳ tin tức gì về trò chơi đều không được tiết lộ với NPC, cũng may là cô gái ngủ như chết nên bọn họ cũng không cần quá lo lắng. Sau khi nghe cô gái có động tĩnh thì tất cả mọi người đều dừng lại, nhìn về phía cô gái mới ngồi dậy trên ghế sa lon. Hôm qua bởi vì quá tối hơn nữa tất cả đều đang vội vàng chạy trốn nên không ai chú ý tới cô gái, bây giờ rốt cục cũng đã thấy rõ. Cô gái ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sa lon, có lẽ là do quá mệt nên trong mắt vẫn còn ướt nước thoạt nhìn giống như có những đốm sáng nhỏ ở trong đó, vẻ buồn ngủ giống như một con mèo sữa khiến người nhìn rất muốn trêu ghẹo. Chỏm tóc đuôi gà khiến cô gái vô cùng ngây ngô dễ thương, có lẽ là do quá nóng nên ánh mắt đầy sương mù, mồ hôi theo cần cổ trắng nõn như ngọc chậm rãi trượt xuống trước ngực rồi đến bụng bị giấu sau tấm thảm nhưng chỉ thế cũng đã đủ làm cho người ta suy nghĩ rồi.
Hả?
Ừ!!!?
Lúc đám người thấy quần áo cô gái trượt xuống, gần như mất đi tác dụng che đậy thì lập tức trợn to hai mắt.
‘‘A!!!’‘ Vẫn là Tô Tiểu Chân phản ứng nhanh nhất, cô ta hét lên một tiếng, lập tức đẩy Nguyễn Thanh ngã xuống ghế sa lon sau đó dùng thảm che người Nguyễn Thanh lại.
Nguyễn Thanh còn chưa kịp phản ứng: ‘‘???’‘
Những người khác cũng chưa kịp phản ứng, đỏ bừng cả mặt nhưng vẫn cố ra vẻ trấn định vội vàng dời mắt sau đó nhanh chóng tìm cớ rời đi.
‘‘A, tự nhiên thấy hơi khát, tôi đi uống nước đã.’‘
‘‘Tôi cũng có chút đói bụng.’‘
‘‘Tôi buồn đi vệ sinh.’‘
Lúc này ngoại trừ Nguyễn Thanh và Tô Tiểu Chân còn ở ngoài thì trong nháy mắt phòng khách đã không còn ai cả. Lúc đám người đi hết thì Tô Tiểu Chân mới thả tay ra, mặt đỏ bừng, nhăn nhăn nhó nhó mở miệng: ‘‘Tôi đi tìm cho cô một bộ quần áo.’‘
Nói xong thì cũng đi vào phòng ngủ. Nguyễn Thanh vốn còn chưa hiểu đầu cua tai nheo gì giờ đã hiểu tại sao mọi người lại đi hết, cậu im lặng kéo áo khoác đã tụt xuống của mình lên.
Trong tủ quần áo ở phòng ngủ có quần áo nhưng Tô Tiểu Chân không tìm được quần áo của con gái nên chỉ có thể chọn đại một bộ đồ nam thoải mái. Mặc dù Nguyễn Thanh không cảm thấy việc một người đàn ông để lộ nửa người trên có vấn đề gì nhưng quả thật mặc quần áo rách rất không thoải mái cho nên cậu nhận lấy quần áo từ Tô Tiểu Chân sau đó đi vào phòng ngủ. Ngoại trừ kích thước bộ quần áo có hơi lớn một chút thì những thứ khác đều không có vấn đề gì. Nguyễn Thanh cũng không gỡ dây buộc tóc xuống. Người khác hiểu lầm thì cứ để cho bọn họ hiểu lầm hơn nữa việc này còn có thể giúp cậu tránh được không ít phiền phức, chỉ có Tô Tiểu Chân là cảm thấy rất áy náy với Nguyễn Thanh cho nên mở miệng xin lỗi: ‘‘Tối hôm qua cám ơn cô.’‘
Không nghĩ tới bọn họ không cứu cô gái nhưng cô gái lại cứu bọn họ.
Nguyễn Thanh lắc đầu bày tỏ mình không hề để ý đến chuyện này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.