Bị Bắt Trở Thành Npc Trong Trò Chơi Vô Hạn
Chương 15: Phòng Livestream Kinh Hoàng
Thiên Tẫn Hoan
07/02/2024
Tô Tiểu Chân giống như là nghĩ tới điều gì đó trong nháy mắt khuôn mặt trở nên đỏ bừng, cô ta nhìn chung quanh một chút, sau khi thấy không có ai chú ý thì mới lấy dũng khí đến gần Nguyễn Thanh, hạ thấp giọng mở miệng: ‘‘Ăn nhiều cây đu đủ và uống nhiều sữa thì sẽ giúp chỗ đó lớn hơn.’‘
Nguyễn Thanh: ‘‘???’‘
Cái gì vậy?
Cái gì có thể trở nên lớn hơn?
Tới khi Nguyễn Thanh thấy Tô Tiểu Chân có chút thương hại liếc nhìn ngực mình thì mới hiểu được câu nói vừa rồi của cô ta là có ý gì.
Nguyễn Thanh mặt không cảm xúc giật giật khóe miệng, nói: ‘‘Cảm ơn cô.’‘
Tô Tiểu Chân không nghe ra hàm ý trong giọng nói của Nguyễn Thanh, chỉ đỏ mặt lắc đầu một cái sau đó xấu hổ chạy đi.
Sau khi Nguyễn Thanh thay quần áo xong thì rời đi, cũng không ai ngăn cản cậu cả. Dù sao thì đám người chơi cũng còn khó tự lo cho thân mình thì làm sao còn thừa tinh lực để đi chăm sóc cho một người xa lạ được.
Buổi trưa chính là thời điểm người đi lại trên đường nhiều nhất. Nguyễn Thanh né chỗ đám đông, chọn những con hẻm không có hoặc là ít người để đi cho nên phải mất rất nhiều thời gian mới có thể trở lại phòng trọ. Vì không muốn đụng phải người khác nên Nguyễn Thanh không có đi thang máy mà lựa chọn đi thang bộ. Thang bộ ở khu này gần như không có ai đi cho nên Nguyễn Thanh vô cùng thuận lợi trở về phòng trọ của mình ở lầu năm. Cậu đứng ở khúc quanh hành lang nhìn một chút, chờ đến khi không thấy ai thì mới đi đến cửa phòng trọ sau đó lấy chìa khóa mở phòng ra. Lúc tay cậu đang định vặn nắm cửa, chuẩn bị mở cửa đi vào phòng thì phía sau cậu đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc.
‘‘Về rồi?’‘
Mặc dù giọng nói của người đàn ông nghe rất bình tĩnh nhưng lại có chút nguy hiểm khiến người nghe cảm thấy có một nỗi sợ hãi khó hiểu đột nhiên dâng lên từ tận đáy lòng mà lúc Nguyễn Thanh nghe thấy giọng nói này thì da đầu lập tức tê dại, cả người cứng ngắc đứng tại chỗ. Trời cao thật sự là chưa bao giờ chiếu cố cậu, không muốn gặp cái gì thì cái đó lại xuất hiện, cũng may lúc đi cầu thang Nguyễn Thanh đã tháo dây buộc tóc xuống, quay trở lại dáng vẻ âm u, vừa nhát lại lại sợ tiếp xúc với người khác của nguyên chủ.
"Nói chuyện."
Giọng nói của Giang Tứ Niên lớn hơn mấy phần, lần này sự tàn nhẫn của chủ nhân thể hiện rất rõ trong giọng nói.
Nguyễn Thanh cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm tay cầm cánh cửa, suy nghĩ đến khả năng thành công của việc mở cửa đi vào sau đó nhanh chóng đóng cửa lại nhưng... Không có khả năng.
Hành động đó của cậu sẽ chọc giận Giang Tứ Niên, mặc dù khả năng bị giết có lẽ là rất nhỏ nhưng không phải là không có. Có lẽ là do Nguyễn Thanh im lặng quá lâu khiến Giang Tứ Niên mất kiên nhẫn, hắn nắm cánh tay Nguyễn Thanh sau đó kéo cậu xoay người đối diện với hắn rồi đè cậu lên trên cửa.
‘‘Hả? Thế nào? Ra ngoài một chuyến xong bị điếc luôn à? Không nghe thấy tôi...’‘
Giọng nói giễu cợt của Giang Tứ Niên đột nhiên ngưng bặt, hắn nhìn cái cổ đang quấn băng gạc của thiếu niên, đôi mắt lập tức tối xuống hơn nữa không chỉ như vậy, lúc này trạng thái của thiếu niên không tính là tốt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trên môi có thể thấy được là đã bị cắn, rõ ràng là tự cắn mình bị thương. Có lẽ là do vừa nãy động tác của hắn quá thô lỗ ảnh hưởng đến vết thương trên cổ thiếu niên khiến máu thấm qua băng gạc chảy ra, nhuộm băng gạc thành một màu đỏ tươi chói mắt, rất dễ thấy vết thương này không hề nhẹ.
Thiếu niên giống như bị giật mình, trợn to hai mắt nhìn người trước mặt, không dám cử động chút nào.
Nhất thời sắc mặt của Giang Tứ Niên vô cùng âm trầm, tình huống này khác hẳn Cố Chiếu Tây đã kể, rõ ràng thiếu niên không phải là chạy trốn mà là gặp phải nguy hiểm. Hắn cố gắng kiềm chế sự tức giận khi bị lừa gạt, động tác vô cùng nhẹ nhàng mở băng gạc trên cổ thiếu niên ra. Băng gạc bị mở ra để lộ vết thương vô cùng dữ tợn trên cần cổ mãnh khảnh của thiếu niên. Có lẽ là do da thịt của thiếu niên lâu ngày không tiếp xúc với ánh sáng nên vừa nhẵn nhụi vừa trắng nõn lại có mỹ cảm bệnh hoạn, lúc này lại thêm vết thương đang chảy máu khiến nó trở nên vô cùng kinh khủng. Lúc này máu chảy từ vết thương xuống cổ giống như một đóa hoa tử vong đang nở rộ, sắc đỏ gần như có thể làm tổn thương mắt người khác.
Giang Tứ Niên hiểu rõ nếu vết thương trên cổ thiếu niên sâu thêm một chút nữa...
"Ai làm?"
Giang Tứ Niên thả thiếu niên ra, giọng nói khôi phục lại sự bình tĩnh nhưng sự bình tĩnh này khác hẳn với lúc nãy. Lúc nãy là tức giận bị kiềm chế còn lúc này là sự bình yên trước cơn giông bão.
Nguyễn Thanh cúi thấp đầu, thân thể khẽ run giống như bị Giang Tứ Niên dọa, giọng nói có chút run rẩy: ‘‘Tôi... Không biết, trời quá tối, có người cầm dao, rất cao, hắn mặc áo sơ mi còn có súng...’‘
Lúc vừa bắt đầu người đang xem live cũng không thấy có gì bất thường nhưng càng nghe càng thấy không đúng.
[???]
[Tại sao tôi cảm thấy những lời này của Khanh Khanh có chút không đúng nhỉ? Tại sao nghe cứ giống như tên đàn ông không biết xấu hổ nào đó làm cậu ấy bị thương vậy nhỉ?]
[Xin lỗi vì nói thẳng, tôi cũng cảm thấy không đúng lắm, nếu không phải là tối hôm qua tôi cũng có xem live thì tôi sẽ thật sự cho rằng là tên bỉ ổi đó gây ra.]
[Không phải là cậu ấy... Cố ý đấy chứ?]
[Mấy người đừng nói lung tung, chẳng lẽ Khanh Khanh nói không đúng à! Lời cậu ấy nói đều là thật! Chẳng qua là Khanh Khanh bị giật mình mà thôi!]
Giang Tứ Niên liếc nhìn thiếu niên đang sợ hãi đến run rẩy thì không hỏi nữa, hắn kéo tay của thiếu niên đi tới thang máy: ‘‘Tôi đưa cậu đến bệnh viện.’‘
Lần này động tác của Giang Tứ Niên dịu dàng hơn rất nhiều giống như để ý đến vết thương trên cổ Nguyễn Thanh. Nguyễn Thanh cũng không giãy giụa, thuận theo lực kéo của Giang Tứ Niên đi về phía thang máy. Dọc theo đường đi sắc mặt của Giang Tứ Niên vô cùng tối tăm, tâm tình giống như bị đè nén khiến Nguyễn Thanh rợn cả tóc gáy.
Nguyễn Thanh không dám nói gì, chỉ cúi đầu, ngoan ngoãn ngồi ở ghế lái phụ, xe một đường chạy tới bệnh viện. Trước khi xuống xe, Giang Tứ Niên cầm khẩu trang đưa cho Nguyễn Thanh: ‘‘Đeo lên.’‘
Nguyễn Thanh ngoan ngoãn đeo lên. Giang Tứ Niên hình như có quen biết với người trong bệnh viện nên không cần phải xếp hàng mà dẫn Nguyễn Thanh phòng làm việc trên lầu ba. Phòng làm việc trên lầu ba hết sức sang trọng, lúc này lại không có ai ở đó.
Nguyễn Thanh: ‘‘???’‘
Cái gì vậy?
Cái gì có thể trở nên lớn hơn?
Tới khi Nguyễn Thanh thấy Tô Tiểu Chân có chút thương hại liếc nhìn ngực mình thì mới hiểu được câu nói vừa rồi của cô ta là có ý gì.
Nguyễn Thanh mặt không cảm xúc giật giật khóe miệng, nói: ‘‘Cảm ơn cô.’‘
Tô Tiểu Chân không nghe ra hàm ý trong giọng nói của Nguyễn Thanh, chỉ đỏ mặt lắc đầu một cái sau đó xấu hổ chạy đi.
Sau khi Nguyễn Thanh thay quần áo xong thì rời đi, cũng không ai ngăn cản cậu cả. Dù sao thì đám người chơi cũng còn khó tự lo cho thân mình thì làm sao còn thừa tinh lực để đi chăm sóc cho một người xa lạ được.
Buổi trưa chính là thời điểm người đi lại trên đường nhiều nhất. Nguyễn Thanh né chỗ đám đông, chọn những con hẻm không có hoặc là ít người để đi cho nên phải mất rất nhiều thời gian mới có thể trở lại phòng trọ. Vì không muốn đụng phải người khác nên Nguyễn Thanh không có đi thang máy mà lựa chọn đi thang bộ. Thang bộ ở khu này gần như không có ai đi cho nên Nguyễn Thanh vô cùng thuận lợi trở về phòng trọ của mình ở lầu năm. Cậu đứng ở khúc quanh hành lang nhìn một chút, chờ đến khi không thấy ai thì mới đi đến cửa phòng trọ sau đó lấy chìa khóa mở phòng ra. Lúc tay cậu đang định vặn nắm cửa, chuẩn bị mở cửa đi vào phòng thì phía sau cậu đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc.
‘‘Về rồi?’‘
Mặc dù giọng nói của người đàn ông nghe rất bình tĩnh nhưng lại có chút nguy hiểm khiến người nghe cảm thấy có một nỗi sợ hãi khó hiểu đột nhiên dâng lên từ tận đáy lòng mà lúc Nguyễn Thanh nghe thấy giọng nói này thì da đầu lập tức tê dại, cả người cứng ngắc đứng tại chỗ. Trời cao thật sự là chưa bao giờ chiếu cố cậu, không muốn gặp cái gì thì cái đó lại xuất hiện, cũng may lúc đi cầu thang Nguyễn Thanh đã tháo dây buộc tóc xuống, quay trở lại dáng vẻ âm u, vừa nhát lại lại sợ tiếp xúc với người khác của nguyên chủ.
"Nói chuyện."
Giọng nói của Giang Tứ Niên lớn hơn mấy phần, lần này sự tàn nhẫn của chủ nhân thể hiện rất rõ trong giọng nói.
Nguyễn Thanh cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm tay cầm cánh cửa, suy nghĩ đến khả năng thành công của việc mở cửa đi vào sau đó nhanh chóng đóng cửa lại nhưng... Không có khả năng.
Hành động đó của cậu sẽ chọc giận Giang Tứ Niên, mặc dù khả năng bị giết có lẽ là rất nhỏ nhưng không phải là không có. Có lẽ là do Nguyễn Thanh im lặng quá lâu khiến Giang Tứ Niên mất kiên nhẫn, hắn nắm cánh tay Nguyễn Thanh sau đó kéo cậu xoay người đối diện với hắn rồi đè cậu lên trên cửa.
‘‘Hả? Thế nào? Ra ngoài một chuyến xong bị điếc luôn à? Không nghe thấy tôi...’‘
Giọng nói giễu cợt của Giang Tứ Niên đột nhiên ngưng bặt, hắn nhìn cái cổ đang quấn băng gạc của thiếu niên, đôi mắt lập tức tối xuống hơn nữa không chỉ như vậy, lúc này trạng thái của thiếu niên không tính là tốt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trên môi có thể thấy được là đã bị cắn, rõ ràng là tự cắn mình bị thương. Có lẽ là do vừa nãy động tác của hắn quá thô lỗ ảnh hưởng đến vết thương trên cổ thiếu niên khiến máu thấm qua băng gạc chảy ra, nhuộm băng gạc thành một màu đỏ tươi chói mắt, rất dễ thấy vết thương này không hề nhẹ.
Thiếu niên giống như bị giật mình, trợn to hai mắt nhìn người trước mặt, không dám cử động chút nào.
Nhất thời sắc mặt của Giang Tứ Niên vô cùng âm trầm, tình huống này khác hẳn Cố Chiếu Tây đã kể, rõ ràng thiếu niên không phải là chạy trốn mà là gặp phải nguy hiểm. Hắn cố gắng kiềm chế sự tức giận khi bị lừa gạt, động tác vô cùng nhẹ nhàng mở băng gạc trên cổ thiếu niên ra. Băng gạc bị mở ra để lộ vết thương vô cùng dữ tợn trên cần cổ mãnh khảnh của thiếu niên. Có lẽ là do da thịt của thiếu niên lâu ngày không tiếp xúc với ánh sáng nên vừa nhẵn nhụi vừa trắng nõn lại có mỹ cảm bệnh hoạn, lúc này lại thêm vết thương đang chảy máu khiến nó trở nên vô cùng kinh khủng. Lúc này máu chảy từ vết thương xuống cổ giống như một đóa hoa tử vong đang nở rộ, sắc đỏ gần như có thể làm tổn thương mắt người khác.
Giang Tứ Niên hiểu rõ nếu vết thương trên cổ thiếu niên sâu thêm một chút nữa...
"Ai làm?"
Giang Tứ Niên thả thiếu niên ra, giọng nói khôi phục lại sự bình tĩnh nhưng sự bình tĩnh này khác hẳn với lúc nãy. Lúc nãy là tức giận bị kiềm chế còn lúc này là sự bình yên trước cơn giông bão.
Nguyễn Thanh cúi thấp đầu, thân thể khẽ run giống như bị Giang Tứ Niên dọa, giọng nói có chút run rẩy: ‘‘Tôi... Không biết, trời quá tối, có người cầm dao, rất cao, hắn mặc áo sơ mi còn có súng...’‘
Lúc vừa bắt đầu người đang xem live cũng không thấy có gì bất thường nhưng càng nghe càng thấy không đúng.
[???]
[Tại sao tôi cảm thấy những lời này của Khanh Khanh có chút không đúng nhỉ? Tại sao nghe cứ giống như tên đàn ông không biết xấu hổ nào đó làm cậu ấy bị thương vậy nhỉ?]
[Xin lỗi vì nói thẳng, tôi cũng cảm thấy không đúng lắm, nếu không phải là tối hôm qua tôi cũng có xem live thì tôi sẽ thật sự cho rằng là tên bỉ ổi đó gây ra.]
[Không phải là cậu ấy... Cố ý đấy chứ?]
[Mấy người đừng nói lung tung, chẳng lẽ Khanh Khanh nói không đúng à! Lời cậu ấy nói đều là thật! Chẳng qua là Khanh Khanh bị giật mình mà thôi!]
Giang Tứ Niên liếc nhìn thiếu niên đang sợ hãi đến run rẩy thì không hỏi nữa, hắn kéo tay của thiếu niên đi tới thang máy: ‘‘Tôi đưa cậu đến bệnh viện.’‘
Lần này động tác của Giang Tứ Niên dịu dàng hơn rất nhiều giống như để ý đến vết thương trên cổ Nguyễn Thanh. Nguyễn Thanh cũng không giãy giụa, thuận theo lực kéo của Giang Tứ Niên đi về phía thang máy. Dọc theo đường đi sắc mặt của Giang Tứ Niên vô cùng tối tăm, tâm tình giống như bị đè nén khiến Nguyễn Thanh rợn cả tóc gáy.
Nguyễn Thanh không dám nói gì, chỉ cúi đầu, ngoan ngoãn ngồi ở ghế lái phụ, xe một đường chạy tới bệnh viện. Trước khi xuống xe, Giang Tứ Niên cầm khẩu trang đưa cho Nguyễn Thanh: ‘‘Đeo lên.’‘
Nguyễn Thanh ngoan ngoãn đeo lên. Giang Tứ Niên hình như có quen biết với người trong bệnh viện nên không cần phải xếp hàng mà dẫn Nguyễn Thanh phòng làm việc trên lầu ba. Phòng làm việc trên lầu ba hết sức sang trọng, lúc này lại không có ai ở đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.