Bị Bắt Trở Thành Npc Trong Trò Chơi Vô Hạn
Chương 18: Phòng Livestream Kinh Hoàng
Thiên Tẫn Hoan
08/02/2024
Trong mắt của bác sĩ bệnh nhân chẳng qua chỉ là một đống các cơ quan tổ hợp lại với nhau mà thôi. Đầu tiên bác sĩ dùng ống nghe đặt ở trước ngực thiếu niên, chuyên chú lắng nghe nhịp tim của cậu, cố gắng bắt đầu kiểm tra từ nơi này. Do nhiệt độ bên trong phòng quá thấp, càng ở lâu càng lạnh nên khiến ống nghe bằng kim loại trở nên lạnh như băng, vì vậy sau khi chạm vào da thì khiến Nguyễn Thanh hơi run rẩy nhưng cậu không phản kháng. Sau khi nghe tim khoảng hơn một phút thì bác sĩ nhíu mày, dáng vẻ giống như hình như tình hình không được tốt lắm.
Nguyễn Thanh thấy thế thì mím môi, đáy lòng hơi trầm xuống. E là tình huống thật sự không tốt cho lắm. Mặc dù hệ thống đã nói cho cậu biết cậu sẽ không tử vong vì bệnh tim nhưng tối ngày hôm qua sau khi bệnh tim tái phát thì trái tim cậu vẫn luôn có chút không thoải mái, dù là nghỉ ngơi cũng không tốt lên được bao nhiêu.
Bác sĩ thả ống nghe trong thay xuống, vẻ mặt có chút nghiêm túc. Hắn vươn tay cầm lấy găng tay vô trùng đặt ở bên cạnh đeo lên sau đó nhẹ nhàng kiểm tra các cơ quan trong cơ thể Nguyễn Thanh. Trong lúc kiểm tra hắn hết sức tuân thủ lễ phép nghiêm ngặt, né tránh bộ phận nhạy cảm nên không khiến Nguyễn Thanh khó chịu.
‘‘Hiện tại chỗ này có thấy khó chịu không? Có co thắt đau đớn không?’‘
Hình như tay bác sĩ còn lạnh hơn lúc ở phòng làm việc, lúc Nguyễn Thanh chuẩn bị lắc đầu thì bác sĩ đã nở một nụ cười dịu dàng, săn sóc mở miệng: ‘‘Cổ cậu vừa mới được băng lại, tốt nhất là không nên nói chuyện cũng không cần lắc đầu. Nếu như khó chịu thì hãy nháy mắt hai cái là được, không khó chịu thì nháy một cái.’‘
Bác sĩ suy nghĩ một chút sau đó nói tiếp: ‘‘Nếu như vô cùng khó chịu thì hãy nháy mắt ba cái.’‘
Tóc tai Nguyễn Thanh rối bời tản ra trên gối đầu nhưng lại khiến cậu vô cùng xinh đẹp. Lông mi thật dài khẽ run một chút sau đó nháy mắt hai cái. Mặc dù cậu sẽ không chết vì bệnh tim nhưng nếu như có thể chữa trị thì tất nhiên là cậu sẽ chọn chữa trị. Dù sao cậu cũng không muốn bệnh của mình sẽ đột nhiên tái phát vào thời khắc mấu chốt. Cũng không biết thuốc trợ tim có tác dụng với thân thể này không.
Thiếu niên nằm ở trên giường bệnh giống như không hề đề phòng, vô cùng ngoan ngoãn nghe theo tất cả những yêu cầu của bác sĩ, không hề nghĩ tới tư thế hiện giờ của mình nguy hiểm đến cỡ nào. Đường cong thân thể thiếu niên tinh xảo đến hoàn mỹ, mảnh khảnh xinh đẹp. Làn da trắng nõn trước ngực vì bị đè xuống mà hiện lên màu hồng đẹp mắt thoạt nhìn vừa quyến rũ lại vừa mập mờ nhưng từ đầu đến cuối cậu đều không phát hiện ra. Trong cặp mắt sạch sẽ thuần túy vô cùng ngoan ngoãn nhưng dáng vẻ không hề phòng bị này của cậu càng có thể khơi dậy duc vọng trong lòng người, khiến mọi người muốn để lại dấu vết của mình trên thân thể thiếu niên, muốn thiếu niên lây dính màu sắc của mình, muốn cậu hòa làm một thể sau đó giấu cậu đi, không cho ai nhìn thấy nữa.
Bác sĩ thấy thiếu niên ngoan ngoãn thì hơi rũ mắt, tập trung sự chú ý vào trái tim của thiếu niên lần nữa. Hắn tiếp tục đè những chỗ quanh đó, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ: ‘‘Nơi này có đau không?’‘
Nguyễn Thanh cảm thấy hơi đau đớn nhưng không quá nghiêm trọng nên nháy mắt hai cái. Bác sĩ rất chuyên nghiệp, hỏi bệnh cũng rất nghiêm túc cặn kẽ, vừa hỏi vừa ghi lại lên một tờ gấy.
‘‘Có khi nào cảm thấy ngạt thở không?’’
Thiếu niên nghe xong câu hỏi thì nháy mắt hai cái, hết sức phối hợp.
‘‘Hiện tại có cảm giác tim đập nhanh không?’‘
Thiếu niên nháy mắt một cái.
‘‘Có cảm giác choáng váng không còn chút sức lực không?’‘
Thiếu niên nháy mắt một cái.
‘‘Có cảm thấy bụng chướng hoặc là muốn nôn mửa không?’‘
Thiếu niên nháy mắt một cái.
‘‘Cậu có mệt không?’‘
Cặp mắt linh động của thiếu niên hơi ngẩn ra, một giây trước đôi mắt còn hết sức tỉnh táo thì bây giờ đột nhiên có chút mờ mịt, trong nháy mắt cảm giác mệt mỏi ập tới khiến thiếu niên ngơ ngác mở miệng: ‘‘Buồn...ngủ...’‘
Bác sĩ cong khóe miệng, vẫn nở một nụ cười sạch sẽ trước sau như một khiến người ta không tìm ra bất kỳ sai lầm nào. Hắn cởi bao tay ra sau đó vươn tay sờ khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên, tiếp đó tháo khẩu trang của thiếu niên xuống để lộ khuôn mặt giống như hoa quỳnh nở rộ vào đêm, xinh đẹp không cách nào hình dung được.
Ánh mắt bác sĩ sâu thẳm nhìn thiếu niên tuyệt mỹ trước mắt, sau khi sờ mặt thiếu niên thì dùng tay miêu tả những đường nét trên khuôn mặt cậu, động tác mang theo chút dịu dàng và lưu luyến, cuối cùng ngón tay cái dừng ở trên khóe môi thiếu niên, hơi ma sát nhẹ khiến đôi môi trở nên đỏ ửng. Một lúc sau bác sĩ cúi người xuống rồi nhích tới gần thiếu niên đến mức hô hấp của hai người gần như giao nhau. Cánh mũi hai người chạm vào nhau khiến cảnh tượng có chút mập mờ dây dưa. Mấy giây sau hắn hơi cúi đầu tiến tới bên tai thiếu niên, hơi thở như lan, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ nhưng lại giống như lời thì thầm của ác ma mang theo sự dụ dỗ khó chống đỡ.
‘‘Em yêu tôi, yêu đến mức không thể tự kềm chế, yếu đến mức tự nguyện chết vì tôi.’‘
Trong đôi mắt Nguyễn Thanh hiện lên vẻ chống cự nhưng không được bao lâu đã trở nên trống rỗng sau đó ngây ngốc lặp lại lời của hắn: ‘‘Tôi...rất..yêu...anh.’‘
‘‘Yêu đến mức... Không thể tự kềm chế...’‘
‘‘Yêu đến mức... Nguyện ý...Chết vì anh...’‘
Lúc này phòng livestream như muốn nổ tung. Tất cả bình luận đều là tiếng mắng chửi, ngay cả những người bình thường tính tình ưu nhã như khắc vào trong xương, không thích máu tanh bạo lực cũng không thể bình tĩnh nổi. Làn đạn bắt đầu nhảy với tốc độ không thể tưởng tượng được. Trên làn đàn rậm rạp chằng chịt những bình luận, hoàn toàn che khuất khuôn mặt tuấn tú của bác sĩ.
[Tiện nhân! Tiện nhân! Tiện nhân!!! Tôi biết hắn không phải là thứ gì tốt lành mà! Nhưng không nghĩ tới hắn dám giở trò sau lưng!!!]
[Thích mày? Mày cũng không soi gương thử xem, xem mày có xứng không?]
[Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Dựa vào dáng vẻ bẩn thỉu của mày mà cũng muốn có được Khanh Khanh à, nằm mơ đi!!!]
[... Chỉ có một mình tôi cảm thấy dáng vẻ này của Khanh Khanh khiến người ta rất muốn bắt nạt cậu ấy sao? Cứng rồi.]
Ánh mắt thiếu niên trống rỗng giống như bị câu hồn đoạt phách. Con ngươi xinh đẹp nhưng trống rỗng vô thần giống như một đứa trẻ tinh xảo không có linh hồn, để mặc cho người ta muốn làm gì thì làm.
Nguyễn Thanh thấy thế thì mím môi, đáy lòng hơi trầm xuống. E là tình huống thật sự không tốt cho lắm. Mặc dù hệ thống đã nói cho cậu biết cậu sẽ không tử vong vì bệnh tim nhưng tối ngày hôm qua sau khi bệnh tim tái phát thì trái tim cậu vẫn luôn có chút không thoải mái, dù là nghỉ ngơi cũng không tốt lên được bao nhiêu.
Bác sĩ thả ống nghe trong thay xuống, vẻ mặt có chút nghiêm túc. Hắn vươn tay cầm lấy găng tay vô trùng đặt ở bên cạnh đeo lên sau đó nhẹ nhàng kiểm tra các cơ quan trong cơ thể Nguyễn Thanh. Trong lúc kiểm tra hắn hết sức tuân thủ lễ phép nghiêm ngặt, né tránh bộ phận nhạy cảm nên không khiến Nguyễn Thanh khó chịu.
‘‘Hiện tại chỗ này có thấy khó chịu không? Có co thắt đau đớn không?’‘
Hình như tay bác sĩ còn lạnh hơn lúc ở phòng làm việc, lúc Nguyễn Thanh chuẩn bị lắc đầu thì bác sĩ đã nở một nụ cười dịu dàng, săn sóc mở miệng: ‘‘Cổ cậu vừa mới được băng lại, tốt nhất là không nên nói chuyện cũng không cần lắc đầu. Nếu như khó chịu thì hãy nháy mắt hai cái là được, không khó chịu thì nháy một cái.’‘
Bác sĩ suy nghĩ một chút sau đó nói tiếp: ‘‘Nếu như vô cùng khó chịu thì hãy nháy mắt ba cái.’‘
Tóc tai Nguyễn Thanh rối bời tản ra trên gối đầu nhưng lại khiến cậu vô cùng xinh đẹp. Lông mi thật dài khẽ run một chút sau đó nháy mắt hai cái. Mặc dù cậu sẽ không chết vì bệnh tim nhưng nếu như có thể chữa trị thì tất nhiên là cậu sẽ chọn chữa trị. Dù sao cậu cũng không muốn bệnh của mình sẽ đột nhiên tái phát vào thời khắc mấu chốt. Cũng không biết thuốc trợ tim có tác dụng với thân thể này không.
Thiếu niên nằm ở trên giường bệnh giống như không hề đề phòng, vô cùng ngoan ngoãn nghe theo tất cả những yêu cầu của bác sĩ, không hề nghĩ tới tư thế hiện giờ của mình nguy hiểm đến cỡ nào. Đường cong thân thể thiếu niên tinh xảo đến hoàn mỹ, mảnh khảnh xinh đẹp. Làn da trắng nõn trước ngực vì bị đè xuống mà hiện lên màu hồng đẹp mắt thoạt nhìn vừa quyến rũ lại vừa mập mờ nhưng từ đầu đến cuối cậu đều không phát hiện ra. Trong cặp mắt sạch sẽ thuần túy vô cùng ngoan ngoãn nhưng dáng vẻ không hề phòng bị này của cậu càng có thể khơi dậy duc vọng trong lòng người, khiến mọi người muốn để lại dấu vết của mình trên thân thể thiếu niên, muốn thiếu niên lây dính màu sắc của mình, muốn cậu hòa làm một thể sau đó giấu cậu đi, không cho ai nhìn thấy nữa.
Bác sĩ thấy thiếu niên ngoan ngoãn thì hơi rũ mắt, tập trung sự chú ý vào trái tim của thiếu niên lần nữa. Hắn tiếp tục đè những chỗ quanh đó, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ: ‘‘Nơi này có đau không?’‘
Nguyễn Thanh cảm thấy hơi đau đớn nhưng không quá nghiêm trọng nên nháy mắt hai cái. Bác sĩ rất chuyên nghiệp, hỏi bệnh cũng rất nghiêm túc cặn kẽ, vừa hỏi vừa ghi lại lên một tờ gấy.
‘‘Có khi nào cảm thấy ngạt thở không?’’
Thiếu niên nghe xong câu hỏi thì nháy mắt hai cái, hết sức phối hợp.
‘‘Hiện tại có cảm giác tim đập nhanh không?’‘
Thiếu niên nháy mắt một cái.
‘‘Có cảm giác choáng váng không còn chút sức lực không?’‘
Thiếu niên nháy mắt một cái.
‘‘Có cảm thấy bụng chướng hoặc là muốn nôn mửa không?’‘
Thiếu niên nháy mắt một cái.
‘‘Cậu có mệt không?’‘
Cặp mắt linh động của thiếu niên hơi ngẩn ra, một giây trước đôi mắt còn hết sức tỉnh táo thì bây giờ đột nhiên có chút mờ mịt, trong nháy mắt cảm giác mệt mỏi ập tới khiến thiếu niên ngơ ngác mở miệng: ‘‘Buồn...ngủ...’‘
Bác sĩ cong khóe miệng, vẫn nở một nụ cười sạch sẽ trước sau như một khiến người ta không tìm ra bất kỳ sai lầm nào. Hắn cởi bao tay ra sau đó vươn tay sờ khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên, tiếp đó tháo khẩu trang của thiếu niên xuống để lộ khuôn mặt giống như hoa quỳnh nở rộ vào đêm, xinh đẹp không cách nào hình dung được.
Ánh mắt bác sĩ sâu thẳm nhìn thiếu niên tuyệt mỹ trước mắt, sau khi sờ mặt thiếu niên thì dùng tay miêu tả những đường nét trên khuôn mặt cậu, động tác mang theo chút dịu dàng và lưu luyến, cuối cùng ngón tay cái dừng ở trên khóe môi thiếu niên, hơi ma sát nhẹ khiến đôi môi trở nên đỏ ửng. Một lúc sau bác sĩ cúi người xuống rồi nhích tới gần thiếu niên đến mức hô hấp của hai người gần như giao nhau. Cánh mũi hai người chạm vào nhau khiến cảnh tượng có chút mập mờ dây dưa. Mấy giây sau hắn hơi cúi đầu tiến tới bên tai thiếu niên, hơi thở như lan, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ nhưng lại giống như lời thì thầm của ác ma mang theo sự dụ dỗ khó chống đỡ.
‘‘Em yêu tôi, yêu đến mức không thể tự kềm chế, yếu đến mức tự nguyện chết vì tôi.’‘
Trong đôi mắt Nguyễn Thanh hiện lên vẻ chống cự nhưng không được bao lâu đã trở nên trống rỗng sau đó ngây ngốc lặp lại lời của hắn: ‘‘Tôi...rất..yêu...anh.’‘
‘‘Yêu đến mức... Không thể tự kềm chế...’‘
‘‘Yêu đến mức... Nguyện ý...Chết vì anh...’‘
Lúc này phòng livestream như muốn nổ tung. Tất cả bình luận đều là tiếng mắng chửi, ngay cả những người bình thường tính tình ưu nhã như khắc vào trong xương, không thích máu tanh bạo lực cũng không thể bình tĩnh nổi. Làn đạn bắt đầu nhảy với tốc độ không thể tưởng tượng được. Trên làn đàn rậm rạp chằng chịt những bình luận, hoàn toàn che khuất khuôn mặt tuấn tú của bác sĩ.
[Tiện nhân! Tiện nhân! Tiện nhân!!! Tôi biết hắn không phải là thứ gì tốt lành mà! Nhưng không nghĩ tới hắn dám giở trò sau lưng!!!]
[Thích mày? Mày cũng không soi gương thử xem, xem mày có xứng không?]
[Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Dựa vào dáng vẻ bẩn thỉu của mày mà cũng muốn có được Khanh Khanh à, nằm mơ đi!!!]
[... Chỉ có một mình tôi cảm thấy dáng vẻ này của Khanh Khanh khiến người ta rất muốn bắt nạt cậu ấy sao? Cứng rồi.]
Ánh mắt thiếu niên trống rỗng giống như bị câu hồn đoạt phách. Con ngươi xinh đẹp nhưng trống rỗng vô thần giống như một đứa trẻ tinh xảo không có linh hồn, để mặc cho người ta muốn làm gì thì làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.