Bị Bắt Trở Thành Npc Trong Trò Chơi Vô Hạn
Chương 17: Phòng Livestream Kinh Hoàng
Thiên Tẫn Hoan
07/02/2024
Nguyễn Thanh giấu cảm xúc vào trong đáy mắt, tại sao cậu lại phạm phải loại sai lầm cấp thấp này. Quả thật ánh mắt lúc bác sĩ nhìn cậu không có vấn đề gì thế nhưng điều đó chỉ có nghĩa là bác sĩ không có ý với cậu chứ không phải là không có ý đối với mạng của cậu. Nếu như bác sĩ chính là sát thủ của phòng livestream kinh hoàng...
Trong bệnh viện có không ít thiết bị phóng xạ cho nên tường phòng kiểm tra rất dày hơn vừa còn được làm từ vật liệu đặc biệt, không có cửa sổ, hiệu quả cách âm vô cùng tốt. Nói cách khác là Nguyễn Thanh không thể chạy được thậm chí ngay cả cơ hội kêu cứu cũng không có bởi vì Giang Tứ Niên chắc chắn sẽ không nghe được. Bây giờ cậu chỉ có thể dựa vào chính mình. Mặc dù đã nhận ra điều bất thường nhưng vẻ mặt Nguyễn Thanh vẫn như cũ, vẫn là Diệp Thanh âm trầm sợ hãi giao tiếp.
Sau khi Nguyễn Thanh cởi quần áo xong thì đặt quần áo lên đầu giường sau đó đặt túi đeo vai lên trên quần áo rồi mới chậm rãi nằm lên giường bệnh. Cậu không nằm chính giữa giường mà nằm gần quần áo và túi đeo vai của mình.
Thiết bị dùng để kiểm tra cho cậu rất đắt, giá cả đều trên trăm vạn, phần lớn đều không thể sử dụng lâu dưới nhiệt độ cao nên bên trong phòng luôn mở điều hòa thậm chí là mở khá thấp nên mặc dù trên giường bệnh có trải ga giường thì vẫn lạnh như cũ khiến Nguyễn Thanh vừa nằm lên đã bị lạnh đến run rẩy. Cảm xúc tủi thân không thể kiềm chế được ập tới khiến Nguyễn Thanh phải vội vàng khống chế tâm tình, cố gắng để cho mình bình tĩnh lại. Bác sĩ thấy Nguyễn Thanh nằm xuống thì cầm một hộp thuốc đi tới, hắn ngồi xuống mép giường sau đó mở hộp thuốc ra, bên trong là thuốc và dụng cụ để băng bó vết thương.
Bác sĩ cầm miếng bông nhìn về phía Nguyễn Thanh: ''Trước tiên tôi sẽ băng vết thương trên cổ cậu lại, có thể sẽ hơi đau đấy.''
Nguyễn Thanh ngừng lại, liếc nhìn bác sĩ, vừa rồi là do cậu đa nghi sao? Hình như trong phòng làm việc vừa nãy quả thật không có thuốc và dụng cụ gì, xem ra gần đây cậu quá mệt mỏi hơn nữa liên tiếp chạy trối chết cùng với sử dụng não quá độ khiến thần kinh cậu có chút nhạy cảm.
Tư thế nằm không tiện cho việc bôi thuốc nên Nguyễn Thanh ngồi dậy, lấy tay chống giường, thân thể hơi nghiêng về phía trước để cho bác sĩ dễ dàng bôi thuốc. Bác sĩ ngồi vẫn cao hơn Nguyễn Thanh mà Nguyễn Thanh bị thương ở cổ cho nên để dễ cho việc bôi thuốc, bác sĩ hơi khom lưng nhích tới gần sau đó động tác vô cùng nhẹ nhàng dùng miếng bông lau đi vết máu trên cổ Nguyễn Thanh. Cả quá trình hắn đều hết sức tập trung, không hề có hành động kỳ quái nào, ánh mắt cũng không nhìn lung tung.
Bác sĩ xử lí vết thương vô cùng nghiêm túc, hắn lau sạch vết máu chảy xuống cổ sau đó bôi thuốc sát trùng, động tác hết sức chuyên nghiệp khiến người ta không thể bắt bẻ. Sau khi bôi thuốc xong thì bác sĩ cầm băng gạc lên nhẹ nhàng vòng qua cổ Nguyễn Thanh, quấn ba vòng. Ngón tay thon dài của hắn cầm cuộn băng nhìn có vẻ hết sức ưu nhã. Trong lúc nhất thời không có người nào nói chuyện khiến không khí có chút im lặng. Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức Nguyễn Thanh có thể ngửi thấy rõ mùi thuốc trên người bác sĩ khiến cậu có chút mất tự nhiên nhìn sang bên cạnh.
Chuyên môn của bác sĩ tốt hơn Tô Tiểu Chân rất nhiều, thuốc bôi lành lạnh, băng bó nhẹ nhàng khiến Nguyễn Thanh từ đầu tới cuối đều không hề có cảm giác đau.
''Cậu nằm xuống đi.'' Sau khi bác sĩ băng bó xong vết thương trên cổ Nguyễn Thanh thì dọn dẹp hết dụng cụ sau đó bỏ vào trong hộp.
Nguyễn Thanh sờ cái cổ đã được băng bó lại, ngoan ngoãn nằm xuống, hai tay đặt ở sát người. Thân thể này được tạo ra dựa trên số liệu thân thể thật của Nguyễn Thanh cho nên hình thể và khuôn mặt không có gì khác biệt. Cậu bị bệnh triền miên nên thân thể tương đối nhỏ gầy, da thịt mang theo mỹ cảm bệnh hoạn làm cho người ta có cảm giác băng cơ ngọc cốt không được không chân thật.
Lúc này tình huống trong phòng livestream hoàn toàn khác lúc trước. Lúc trước khi đang chọn mục tiêu thì trên làn đạn toàn bình luận về các kiểu chết của mục tiêu và những lời nói máu tanh kinh khủng, gần như không ai cảm thấy mục tiêu đáng thương hoặc là suy nghĩ của mình có gì không đúng, tàn nhẫn một cách khó tin nhưng bây giờ trên làn đạn không hề có những lời bình luận vô tình như lúc trước giống như phòng livestream kinh hoàng đã thay đổi, thậm chí là bắt đầu từ từ thay đổi một cách khó nhận ra.
[Trời ạ! Trời ạ! Trời ạ! Tại sao Khanh Khanh có thể tùy tiện cởi quần áo trước mặt người đàn ông khác? Lại còn nằm xuống? Thật đúng là không có tính cảnh giác! Lỡ bác sĩ này là một tên mặt người dạ thú thì sao?!]
[Trên đầu là một bãi cỏ xanh biếc.]
[Chỉ có một mình tôi chú ý đến thân thể của Khanh Khanh sao? Khanh Khanh quá đẹp khiến tôi vừa nhìn đã yêu!]
[Khanh Khanh quá đẹp hơn nữa còn rất ngoan ngoãn, muốn hôn nhẹ sau đó nâng cao quá. Khụ...]
[Trước kia tôi không thích kiểu mỹ nhân phế vật này nhất, đã không làm được gì lại còn phiền phức nhưng bây giờ chỉ muốn nói một câu là vợ ơi, em không cần làm gì cả, anh sẽ làm hết! Hơn nữa đặc biệt có thể ''làm''.]
[Hu hu, tôi rơi vào tay giặc rồi, vợ thật là đẹp, thật là muốn..., cũng muốn...]
Không thể không nói tạo hóa rất không công bằng, thiếu niên đúng là xinh đẹp không gì sánh được, xinh đẹp tới gần như hoàn mỹ giống như yêu tinh bước ra từ trong tranh vẽ. Thượng Đế giống như đã dành tất cả sự ưu ái, tỉ mỉ mài dũa cậu trở thành một tác phẩm nghệ thuật. Chỉ cần cậu đứng ở đó thì không cần làm gì cũng chiếm được sự yêu thích của mọi người, cho dù là đang mang khẩu trang che hết nửa khuôn mặt nhưng vẫn có thể loáng thoáng hình dung ra được vẻ tuyệt sắc của thiếu niên. Nếu là người bình thường chắc chắn sẽ tò mò khuôn mặt của thiếu niên như thế nào nhưng mà bác sĩ chỉ ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Thanh, dáng vẻ như đang làm việc chung giống như trong mắt hắn chẳng qua Nguyễn Thanh cũng chỉ là một bệnh nhân bình thường mà thôi.
Trong bệnh viện có không ít thiết bị phóng xạ cho nên tường phòng kiểm tra rất dày hơn vừa còn được làm từ vật liệu đặc biệt, không có cửa sổ, hiệu quả cách âm vô cùng tốt. Nói cách khác là Nguyễn Thanh không thể chạy được thậm chí ngay cả cơ hội kêu cứu cũng không có bởi vì Giang Tứ Niên chắc chắn sẽ không nghe được. Bây giờ cậu chỉ có thể dựa vào chính mình. Mặc dù đã nhận ra điều bất thường nhưng vẻ mặt Nguyễn Thanh vẫn như cũ, vẫn là Diệp Thanh âm trầm sợ hãi giao tiếp.
Sau khi Nguyễn Thanh cởi quần áo xong thì đặt quần áo lên đầu giường sau đó đặt túi đeo vai lên trên quần áo rồi mới chậm rãi nằm lên giường bệnh. Cậu không nằm chính giữa giường mà nằm gần quần áo và túi đeo vai của mình.
Thiết bị dùng để kiểm tra cho cậu rất đắt, giá cả đều trên trăm vạn, phần lớn đều không thể sử dụng lâu dưới nhiệt độ cao nên bên trong phòng luôn mở điều hòa thậm chí là mở khá thấp nên mặc dù trên giường bệnh có trải ga giường thì vẫn lạnh như cũ khiến Nguyễn Thanh vừa nằm lên đã bị lạnh đến run rẩy. Cảm xúc tủi thân không thể kiềm chế được ập tới khiến Nguyễn Thanh phải vội vàng khống chế tâm tình, cố gắng để cho mình bình tĩnh lại. Bác sĩ thấy Nguyễn Thanh nằm xuống thì cầm một hộp thuốc đi tới, hắn ngồi xuống mép giường sau đó mở hộp thuốc ra, bên trong là thuốc và dụng cụ để băng bó vết thương.
Bác sĩ cầm miếng bông nhìn về phía Nguyễn Thanh: ''Trước tiên tôi sẽ băng vết thương trên cổ cậu lại, có thể sẽ hơi đau đấy.''
Nguyễn Thanh ngừng lại, liếc nhìn bác sĩ, vừa rồi là do cậu đa nghi sao? Hình như trong phòng làm việc vừa nãy quả thật không có thuốc và dụng cụ gì, xem ra gần đây cậu quá mệt mỏi hơn nữa liên tiếp chạy trối chết cùng với sử dụng não quá độ khiến thần kinh cậu có chút nhạy cảm.
Tư thế nằm không tiện cho việc bôi thuốc nên Nguyễn Thanh ngồi dậy, lấy tay chống giường, thân thể hơi nghiêng về phía trước để cho bác sĩ dễ dàng bôi thuốc. Bác sĩ ngồi vẫn cao hơn Nguyễn Thanh mà Nguyễn Thanh bị thương ở cổ cho nên để dễ cho việc bôi thuốc, bác sĩ hơi khom lưng nhích tới gần sau đó động tác vô cùng nhẹ nhàng dùng miếng bông lau đi vết máu trên cổ Nguyễn Thanh. Cả quá trình hắn đều hết sức tập trung, không hề có hành động kỳ quái nào, ánh mắt cũng không nhìn lung tung.
Bác sĩ xử lí vết thương vô cùng nghiêm túc, hắn lau sạch vết máu chảy xuống cổ sau đó bôi thuốc sát trùng, động tác hết sức chuyên nghiệp khiến người ta không thể bắt bẻ. Sau khi bôi thuốc xong thì bác sĩ cầm băng gạc lên nhẹ nhàng vòng qua cổ Nguyễn Thanh, quấn ba vòng. Ngón tay thon dài của hắn cầm cuộn băng nhìn có vẻ hết sức ưu nhã. Trong lúc nhất thời không có người nào nói chuyện khiến không khí có chút im lặng. Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức Nguyễn Thanh có thể ngửi thấy rõ mùi thuốc trên người bác sĩ khiến cậu có chút mất tự nhiên nhìn sang bên cạnh.
Chuyên môn của bác sĩ tốt hơn Tô Tiểu Chân rất nhiều, thuốc bôi lành lạnh, băng bó nhẹ nhàng khiến Nguyễn Thanh từ đầu tới cuối đều không hề có cảm giác đau.
''Cậu nằm xuống đi.'' Sau khi bác sĩ băng bó xong vết thương trên cổ Nguyễn Thanh thì dọn dẹp hết dụng cụ sau đó bỏ vào trong hộp.
Nguyễn Thanh sờ cái cổ đã được băng bó lại, ngoan ngoãn nằm xuống, hai tay đặt ở sát người. Thân thể này được tạo ra dựa trên số liệu thân thể thật của Nguyễn Thanh cho nên hình thể và khuôn mặt không có gì khác biệt. Cậu bị bệnh triền miên nên thân thể tương đối nhỏ gầy, da thịt mang theo mỹ cảm bệnh hoạn làm cho người ta có cảm giác băng cơ ngọc cốt không được không chân thật.
Lúc này tình huống trong phòng livestream hoàn toàn khác lúc trước. Lúc trước khi đang chọn mục tiêu thì trên làn đạn toàn bình luận về các kiểu chết của mục tiêu và những lời nói máu tanh kinh khủng, gần như không ai cảm thấy mục tiêu đáng thương hoặc là suy nghĩ của mình có gì không đúng, tàn nhẫn một cách khó tin nhưng bây giờ trên làn đạn không hề có những lời bình luận vô tình như lúc trước giống như phòng livestream kinh hoàng đã thay đổi, thậm chí là bắt đầu từ từ thay đổi một cách khó nhận ra.
[Trời ạ! Trời ạ! Trời ạ! Tại sao Khanh Khanh có thể tùy tiện cởi quần áo trước mặt người đàn ông khác? Lại còn nằm xuống? Thật đúng là không có tính cảnh giác! Lỡ bác sĩ này là một tên mặt người dạ thú thì sao?!]
[Trên đầu là một bãi cỏ xanh biếc.]
[Chỉ có một mình tôi chú ý đến thân thể của Khanh Khanh sao? Khanh Khanh quá đẹp khiến tôi vừa nhìn đã yêu!]
[Khanh Khanh quá đẹp hơn nữa còn rất ngoan ngoãn, muốn hôn nhẹ sau đó nâng cao quá. Khụ...]
[Trước kia tôi không thích kiểu mỹ nhân phế vật này nhất, đã không làm được gì lại còn phiền phức nhưng bây giờ chỉ muốn nói một câu là vợ ơi, em không cần làm gì cả, anh sẽ làm hết! Hơn nữa đặc biệt có thể ''làm''.]
[Hu hu, tôi rơi vào tay giặc rồi, vợ thật là đẹp, thật là muốn..., cũng muốn...]
Không thể không nói tạo hóa rất không công bằng, thiếu niên đúng là xinh đẹp không gì sánh được, xinh đẹp tới gần như hoàn mỹ giống như yêu tinh bước ra từ trong tranh vẽ. Thượng Đế giống như đã dành tất cả sự ưu ái, tỉ mỉ mài dũa cậu trở thành một tác phẩm nghệ thuật. Chỉ cần cậu đứng ở đó thì không cần làm gì cũng chiếm được sự yêu thích của mọi người, cho dù là đang mang khẩu trang che hết nửa khuôn mặt nhưng vẫn có thể loáng thoáng hình dung ra được vẻ tuyệt sắc của thiếu niên. Nếu là người bình thường chắc chắn sẽ tò mò khuôn mặt của thiếu niên như thế nào nhưng mà bác sĩ chỉ ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Thanh, dáng vẻ như đang làm việc chung giống như trong mắt hắn chẳng qua Nguyễn Thanh cũng chỉ là một bệnh nhân bình thường mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.