Bị Bắt Trở Thành Npc Trong Trò Chơi Vô Hạn
Chương 21: Phòng Livestream Kinh Hoàng
Thiên Tẫn Hoan
16/02/2024
Dù hắn không nói gì nhưng rõ ràng mục đích đã bày ở trên mặt. Lòng Tư Mã Chiêu người đi đường cũng biết nên bất kỳ ai cũng có thể hiểu được hắn muốn cái gì giống như từ lúc vừa mới bắt đầu hắn đã không thèm che giấu mục đích của mình với thiếu niên. Bất luận là ánh mắt khi nhìn thiếu niên hay là sự chăm sóc đặc biệt với cậu cũng vậy.
Bác sĩ nhìn Giang Tứ Niên đang nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của thiếu niên, vẻ mặt vẫn không có gì thay đổi nhưng đôi mắt từ trước đến nay vẫn luôn dịu dàng đột nhiên tối sầm lại.
Nguyễn Thanh không có thói quen tiếp xúc với người khác, cậu bất an rút tay về nhưng không thể rút ra được. Mặc dù Giang Tứ Niên dùng lực không lớn nhưng lại mang theo sự cường thế không cho phép từ chối. Dù không làm thiếu niên bị thương những cũng không cho thiếu niên rút tay về.
Nguyễn Thanh chỉ có thể bỏ qua, cậu cúi đầu, trên mặt hiện lên vẻ khó xử, cuối cùng nhỏ giọng nói: ‘‘...Tôi sẽ trả cùng với tiền thuê phòng.’‘
Lúc Giang Tứ Niên còn đang muốn nói gì đó thì bác sĩ đã mỉm cười lên tiếng: ‘‘Thời gian cũng không sớm nữa, Giang Tứ Niên, anh theo tôi đi nộp viện phí thôi.’‘
Giang Tứ Niên không có ý kiến gì, hắn buông tay của thiếu niên ra nói: ‘‘Ở đây chờ tôi trở lại.’‘
Sau khi nói xong thì đi ra ngoài cùng với bác sĩ, lúc ra còn đóng cửa lại. Lúc này trong phòng làm việc cũng chỉ còn lại một mình Nguyễn Thanh, cậu cầm ly nước trên bàn lên, chậm rãi uống nước. Hiện tại độ ấm của ly nước rất thích hợp cho nên cậu trực tiếp uống một hơi cạn sạch. Có lẽ là một ly chưa đã khát nên Nguyễn Thanh lại rót thêm hai ly sau đó uống hết. Lúc này cơ thể mới không còn khát nữa.
Do uống hơi nhiều nước nên mấy phút sau Nguyễn Thanh cảm giác có chút buồn tiểu. Cậu nhìn khắp phòng làm việc nhưng không tìm thấy phòng vệ sinh. Giang Tứ Niên và bác sĩ đã đi nộp viện phí còn chưa trở lại. Sau khi ngồi mấy phút thì cuối cùng Nguyễn Thanh không nhịn được nữa. Cậu đứng lên đeo khẩu trang sau đó mở cửa phòng làm việc đi ra ngoài.
Bệnh viện không chỉ có một khu này nhưng hình như khu này khá đặc biệt. Bác sĩ và bệnh nhân rất ít, thoạt nhìn không giống bệnh viện nhưng cấu tạo lại không khác gì bệnh viện bình thường. Khắp nơi đều là phòng khám có điều phần lớn đều đang đóng cửa.
Trên hành lang rất yên tĩnh, Nguyễn Thanh chần chờ một chút sau đó đi ra ngoài, lúc đi còn đóng cửa lại. Điểm khác nhau của tòa nhà này với những nơi khác là trên cửa phòng không có viết thông tin, cũng không có bảng chỉ dẫn đến nhà vệ sinh hay lối ra vào. Bởi vì lúc này không gặp được những người khác nên không có cách nào hỏi đường, vì vậy Nguyễn Thanh chỉ có thể tự tìm đường. Hình như tòa nhà này thông với những tòa nhà khác. Nguyễn Thanh cong cong quẹo quẹo một lúc mới tìm được nhà vệ sinh ở tòa nhà khác nhưng sau khi ra khỏi nhà vệ sinh thì cậu nhận ra một chuyện là cậu không tìm được đường trở về hơn nữa cũng không có phương thức liên lạc với bác sĩ và Giang Tứ Niên nên Nguyễn Thanh chỉ có thể dựa vào trí nhớ của mình nhưng bệnh viện thật sự là quá lớn hơn nữa chỗ nào cũng khá giống nhau. Người bệnh và bác sĩ qua lại như thoi đưa, những người đi ngang qua Nguyễn Thanh đều sẽ liếc nhìn cậu một chút. Điều này làm cho Nguyễn Thanh không thích ứng được đồng thời có chút bài xích.
Sau khi đi rất lâu nhưng vẫn không tìm được đường thì cuối cùng Nguyễn Thanh đã lấy hết dũng khí để hỏi một y tá: ‘‘Xin... Xin hỏi phòng làm việc của bác sĩ ở nơi nào?’‘
Y tá bị hỏi đang ghi chép gì đó, sau khi nghe câu hỏi thì có chút cạn lời ngẩng đầu lên, kết quả là nhìn thấy một thiếu niên gầy yếu có chút khẩn trương đang nhìn mình khiến y tá theo bản năng nói một cách chậm rãi: ‘‘Cậu muốn tìm bác sĩ nào?’‘
Nguyễn Thanh nghe vậy thì khựng lại, có chút ảo não và ủ rũ. Cậu không biết tên của bác sĩ dịu dàng kia.
Y tá thấy thiếu niên cau mày thì cũng biết cậu không biết bác sĩ tên gì nên dịu dàng hỏi: ‘‘Cậu có nhớ rõ đặc điểm của vị bác sĩ kia không?’‘
Mặt Nguyễn Thanh ửng đỏ, nhỏ giọng mở miệng: ‘‘... Rất tuấn tú, rất dịu dàng, cũng rất ấm áp.’‘
Y tá dừng lại sau đó cười nói: ‘‘Chắc cậu muốn tìm bác sĩ Ôn Lễ đúng không? Cậu đi theo đường này tới cuối sau đó quẹo trái thấy phòng cứu cấp số ba, tiếp đó lại quẹo phải sẽ thấy khoa phóng xạ tim sau đó lại quẹo phải đến khoa nội, tiếp đó lên lầu bốn đi thẳng rồi lại quẹo phải sau đó xuống lại lầu ba.’‘
Nguyễn Thanh: ‘‘...Vâng.’‘
Y tá nói rất phức tạp khiến thiếu niên không nhớ hết được. Lúc đầu thiếu niên còn đi đúng theo lời y tá nhưng đến đoạn sau thì hình như đã có chút mất phương hướng. Những người đang xem livestream đều gấp gáp chỉ đường cho thiếu niên nhưng thiếu niên không thể nhìn thấy làn đạn nên chỉ có thể đi tìm lung tung.
Thiếu niên đi tìm rất lâu, cuối cùng cũng tìm được tòa nhà lúc đầu nhưng lại lên sai tầng hơn nữa hình như thiếu niên không nhận ra. Bởi vì tòa nhà này không có dán bảng chỉ dẫn cũng không đánh số tầng lầu cho nên thiếu niên không lên tầng ba mà là tầng bốn.
Tất cả các căn phòng đều không có số nên Nguyễn Thanh không biết căn phòng lúc trước ở đâu vì vậy chỉ có thể tìm từng phòng một. Sớm biết như vậy thì ban đầu đã không đóng cửa, như vậy còn có vật tham chiếu.
Hầu hết tất cả các phòng ở lầu bốn đều không mở được, lúc Nguyễn Thanh chuẩn bị bỏ qua thì đột nhiên có một phòng mở được. Nguyễn Thanh hơi do dự, cuối cùng đẩy cửa ra. Bên trong căn phòng có chút tối tăm hơn nữa không bật đèn và cũng không có cửa sổ cho nên dù là ban ngày cũng không có ánh sáng nên không thể thấy được cảnh tượng bên trong.
Nguyễn Thanh chậm rãi đi vào, sau khi thích ứng vởi bóng tối thì Nguyễn Thanh phát hiện hình như đây là một phòng thí nghiệm. Phòng thí nghiệm rất đơn giản thoạt nhìn không có gì đặc biệt chẳng qua là không giống bệnh viện bởi vì không nhìn thấy các thiết bị nghiên cứu y học. Ngay chính giữa phòng thí nghiệm là một cái lồng thủy tinh lớn, bên trong có một quả cầu màu đen rất lớn đang chuyển động. Xung quanh quả cầu màu đen này có thể loáng thoáng thấy được một thứ gì đó màu đen giống như lụa mỏng đang bay lượn giữa không trung mang theo hơi thở nguy hiểm làm người ta sợ hãi thế nhưng đã bị lồng thủy tinh chặn lại nên không thể bay ra ngoài.
Lúc Nguyễn Thanh đang định ra ngoài thì trong nháy mắt quả cầu màu đen to lớn kia như bị lột đi lớp vỏ, để lộ con mắt to lớn đen nhánh ở chính giữa.
Bác sĩ nhìn Giang Tứ Niên đang nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của thiếu niên, vẻ mặt vẫn không có gì thay đổi nhưng đôi mắt từ trước đến nay vẫn luôn dịu dàng đột nhiên tối sầm lại.
Nguyễn Thanh không có thói quen tiếp xúc với người khác, cậu bất an rút tay về nhưng không thể rút ra được. Mặc dù Giang Tứ Niên dùng lực không lớn nhưng lại mang theo sự cường thế không cho phép từ chối. Dù không làm thiếu niên bị thương những cũng không cho thiếu niên rút tay về.
Nguyễn Thanh chỉ có thể bỏ qua, cậu cúi đầu, trên mặt hiện lên vẻ khó xử, cuối cùng nhỏ giọng nói: ‘‘...Tôi sẽ trả cùng với tiền thuê phòng.’‘
Lúc Giang Tứ Niên còn đang muốn nói gì đó thì bác sĩ đã mỉm cười lên tiếng: ‘‘Thời gian cũng không sớm nữa, Giang Tứ Niên, anh theo tôi đi nộp viện phí thôi.’‘
Giang Tứ Niên không có ý kiến gì, hắn buông tay của thiếu niên ra nói: ‘‘Ở đây chờ tôi trở lại.’‘
Sau khi nói xong thì đi ra ngoài cùng với bác sĩ, lúc ra còn đóng cửa lại. Lúc này trong phòng làm việc cũng chỉ còn lại một mình Nguyễn Thanh, cậu cầm ly nước trên bàn lên, chậm rãi uống nước. Hiện tại độ ấm của ly nước rất thích hợp cho nên cậu trực tiếp uống một hơi cạn sạch. Có lẽ là một ly chưa đã khát nên Nguyễn Thanh lại rót thêm hai ly sau đó uống hết. Lúc này cơ thể mới không còn khát nữa.
Do uống hơi nhiều nước nên mấy phút sau Nguyễn Thanh cảm giác có chút buồn tiểu. Cậu nhìn khắp phòng làm việc nhưng không tìm thấy phòng vệ sinh. Giang Tứ Niên và bác sĩ đã đi nộp viện phí còn chưa trở lại. Sau khi ngồi mấy phút thì cuối cùng Nguyễn Thanh không nhịn được nữa. Cậu đứng lên đeo khẩu trang sau đó mở cửa phòng làm việc đi ra ngoài.
Bệnh viện không chỉ có một khu này nhưng hình như khu này khá đặc biệt. Bác sĩ và bệnh nhân rất ít, thoạt nhìn không giống bệnh viện nhưng cấu tạo lại không khác gì bệnh viện bình thường. Khắp nơi đều là phòng khám có điều phần lớn đều đang đóng cửa.
Trên hành lang rất yên tĩnh, Nguyễn Thanh chần chờ một chút sau đó đi ra ngoài, lúc đi còn đóng cửa lại. Điểm khác nhau của tòa nhà này với những nơi khác là trên cửa phòng không có viết thông tin, cũng không có bảng chỉ dẫn đến nhà vệ sinh hay lối ra vào. Bởi vì lúc này không gặp được những người khác nên không có cách nào hỏi đường, vì vậy Nguyễn Thanh chỉ có thể tự tìm đường. Hình như tòa nhà này thông với những tòa nhà khác. Nguyễn Thanh cong cong quẹo quẹo một lúc mới tìm được nhà vệ sinh ở tòa nhà khác nhưng sau khi ra khỏi nhà vệ sinh thì cậu nhận ra một chuyện là cậu không tìm được đường trở về hơn nữa cũng không có phương thức liên lạc với bác sĩ và Giang Tứ Niên nên Nguyễn Thanh chỉ có thể dựa vào trí nhớ của mình nhưng bệnh viện thật sự là quá lớn hơn nữa chỗ nào cũng khá giống nhau. Người bệnh và bác sĩ qua lại như thoi đưa, những người đi ngang qua Nguyễn Thanh đều sẽ liếc nhìn cậu một chút. Điều này làm cho Nguyễn Thanh không thích ứng được đồng thời có chút bài xích.
Sau khi đi rất lâu nhưng vẫn không tìm được đường thì cuối cùng Nguyễn Thanh đã lấy hết dũng khí để hỏi một y tá: ‘‘Xin... Xin hỏi phòng làm việc của bác sĩ ở nơi nào?’‘
Y tá bị hỏi đang ghi chép gì đó, sau khi nghe câu hỏi thì có chút cạn lời ngẩng đầu lên, kết quả là nhìn thấy một thiếu niên gầy yếu có chút khẩn trương đang nhìn mình khiến y tá theo bản năng nói một cách chậm rãi: ‘‘Cậu muốn tìm bác sĩ nào?’‘
Nguyễn Thanh nghe vậy thì khựng lại, có chút ảo não và ủ rũ. Cậu không biết tên của bác sĩ dịu dàng kia.
Y tá thấy thiếu niên cau mày thì cũng biết cậu không biết bác sĩ tên gì nên dịu dàng hỏi: ‘‘Cậu có nhớ rõ đặc điểm của vị bác sĩ kia không?’‘
Mặt Nguyễn Thanh ửng đỏ, nhỏ giọng mở miệng: ‘‘... Rất tuấn tú, rất dịu dàng, cũng rất ấm áp.’‘
Y tá dừng lại sau đó cười nói: ‘‘Chắc cậu muốn tìm bác sĩ Ôn Lễ đúng không? Cậu đi theo đường này tới cuối sau đó quẹo trái thấy phòng cứu cấp số ba, tiếp đó lại quẹo phải sẽ thấy khoa phóng xạ tim sau đó lại quẹo phải đến khoa nội, tiếp đó lên lầu bốn đi thẳng rồi lại quẹo phải sau đó xuống lại lầu ba.’‘
Nguyễn Thanh: ‘‘...Vâng.’‘
Y tá nói rất phức tạp khiến thiếu niên không nhớ hết được. Lúc đầu thiếu niên còn đi đúng theo lời y tá nhưng đến đoạn sau thì hình như đã có chút mất phương hướng. Những người đang xem livestream đều gấp gáp chỉ đường cho thiếu niên nhưng thiếu niên không thể nhìn thấy làn đạn nên chỉ có thể đi tìm lung tung.
Thiếu niên đi tìm rất lâu, cuối cùng cũng tìm được tòa nhà lúc đầu nhưng lại lên sai tầng hơn nữa hình như thiếu niên không nhận ra. Bởi vì tòa nhà này không có dán bảng chỉ dẫn cũng không đánh số tầng lầu cho nên thiếu niên không lên tầng ba mà là tầng bốn.
Tất cả các căn phòng đều không có số nên Nguyễn Thanh không biết căn phòng lúc trước ở đâu vì vậy chỉ có thể tìm từng phòng một. Sớm biết như vậy thì ban đầu đã không đóng cửa, như vậy còn có vật tham chiếu.
Hầu hết tất cả các phòng ở lầu bốn đều không mở được, lúc Nguyễn Thanh chuẩn bị bỏ qua thì đột nhiên có một phòng mở được. Nguyễn Thanh hơi do dự, cuối cùng đẩy cửa ra. Bên trong căn phòng có chút tối tăm hơn nữa không bật đèn và cũng không có cửa sổ cho nên dù là ban ngày cũng không có ánh sáng nên không thể thấy được cảnh tượng bên trong.
Nguyễn Thanh chậm rãi đi vào, sau khi thích ứng vởi bóng tối thì Nguyễn Thanh phát hiện hình như đây là một phòng thí nghiệm. Phòng thí nghiệm rất đơn giản thoạt nhìn không có gì đặc biệt chẳng qua là không giống bệnh viện bởi vì không nhìn thấy các thiết bị nghiên cứu y học. Ngay chính giữa phòng thí nghiệm là một cái lồng thủy tinh lớn, bên trong có một quả cầu màu đen rất lớn đang chuyển động. Xung quanh quả cầu màu đen này có thể loáng thoáng thấy được một thứ gì đó màu đen giống như lụa mỏng đang bay lượn giữa không trung mang theo hơi thở nguy hiểm làm người ta sợ hãi thế nhưng đã bị lồng thủy tinh chặn lại nên không thể bay ra ngoài.
Lúc Nguyễn Thanh đang định ra ngoài thì trong nháy mắt quả cầu màu đen to lớn kia như bị lột đi lớp vỏ, để lộ con mắt to lớn đen nhánh ở chính giữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.