Bị Bắt Trở Thành Npc Trong Trò Chơi Vô Hạn
Chương 22: Phòng Livestream Kinh Hoàng
Thiên Tẫn Hoan
16/02/2024
Thứ này giống như một con mắt đang từ từ hé mở. Không, không phải giống như mà đó chính là con mắt!
Lúc này Nguyễn Thanh đang bị con mắt to lớn này nhìn chằm chằm khiến da đầu tê dại, tóc gáy dựng đứng, trong nháy mắt mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa. Đó là một loại sợ hãi không thể diễn tả được.
Nguyễn Thanh còn chưa kịp phản ứng thì một giây kế tiếp lồng thủy tinh đã bể tan tành, không có lồng thủy tinh bao bọc, sương đen lập tức lan tràn ra chung quanh làm cho người ta cảm thấy nguy hiểm và đè nén vô tận.
Con mắt này rất lớn, còn lớn hơn cả trái bóng rổ, tròng trắng mắt chiếm hơn nửa, ở giữa là con ngươi đen nhánh không có một chút ánh sáng giống như đã cắn nuốt hết tất cả ánh sáng ở bên trong khiến con người khi đứng trước nó đột nhiên vô lực nhỏ bé giống như đang đối mặt với cả thiên địa. Con mắt giống như một quái vật đáng sợ khiến tất cả tồn tại đều trở nên bất lực, thậm chí là không thể sinh ra được suy nghĩ phản kháng.
Sương đen đang tiếp tục lan tràn ra chung quanh, nếu cứ như vậy thì rất nhanh sẽ tới trước mặt Nguyễn Thanh. Không cần suy nghĩ cũng biết một khi dính phải đám sương đen này thì nhất định sẽ có chuyện vô cùng đáng sợ xảy ra.
Nguyễn Thanh cảm giác hô hấp có chút khó khăn, tất cả tế bào trên người đều đang kêu gào là phải nhanh chóng chạy mau nhưng cậu lại không thể nhúc nhích được. Một khi đã bị con mắt này nhìn chằm chằm thì sức lực cả người giống như biến mất, chỉ có thể đứng cứng ngắc tại chỗ.
Lúc này trên màn hình livestream không có sương đen, cũng không có con mắt to lớn nào cả. Trên màn hình chỉ có hình ảnh thiếu niên sau khi vào phòng thì cứ đứng ngơ ngác tại chỗ, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì. Tất cả đều không phát hiện trạng thái thiếu niên có cái gì đó không đúng.
''Lộp cộp! Lộp cộp!'' Lúc sương đen sắp cắn nuốt Nguyễn Thanh thì trên hành lang vang lên tiếng bước chân quen thuộc. Sương đen đang lan tràn đột nhiên hơi chậm lại, trong chớp mắt đã biến mất không thấy. Cả phòng thí nghiệm khôi phục lại dáng vẻ ban đầu giống như lồng thủy tinh chưa từng bị bể và quả cầu màu đen cũng chưa từng mở mắt giống như tất cả những chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác của Nguyễn Thanh.
Là ảo giác nhưng cũng rất chân thật.
Trong nháy mắt khi sương đen biến mất thì cả người Nguyễn Thanh đột nhiên mềm nhũn, cậu ngã ngồi ở trên mặt đất, cố gắng hít thở. Nếu như không phải có tiếng bước chân vừa rồi ngăn cản thì có lẽ cậu sẽ chết ở chỗ này nhưng mà Nguyễn Thanh cũng không có quá nhiều thời gian để điều chỉnh lại trạng thái của mình bởi vì tiếng bước chân đã càng ngày càng gần. Phòng thí nghiệm không có khóa cửa nên rất nhanh một bóng dáng cao lớn đã xuất hiện ở cửa, chặn hết tất cả ánh sáng từ bên ngoài làm cho phòng thí nghiệm càng trở nên tối hơn đồng thời cũng bao phủ bóng dáng mảnh khảnh của Nguyễn Thanh.
Bác sĩ đứng ở cửa, lãnh đạm rũ mắt, từ trên cao nhìn xuống thiếu niên đang ngồi trên mặt đất, chậm rãi mở miệng: ‘‘Cậu ở đây làm gì?''
Giọng nói của bác sĩ khác hẳn lúc trước, rõ ràng vẫn rất êm ái nhưng bên trong lại chứa đựng sự nguy hiểm và lạnh lùng làm cho người ta phát rét.
Trong phòng thí nghiệm tối tăm, thiếu niên mảnh khảnh đang ngồi trên mặt đất, đưa lưng về phía cửa, không biết đang làm gì hơn nữa còn hết sức chuyên chú, mãi cho đến khi người phía sau lên tiếng thì cậu mới có phản ứng.
Thiếu niên nghe thấy giọng nói thì có chút bối rối quay đầu lại, có lẽ là đã bị dọa sợ nên trong mắt dày đặc sương mù thoạt nhìn giống như mèo con bị giật mình.
''Bác sĩ Ôn!'' Sau khi thấy người phía sau là bác sĩ thì ánh mắt ngập nước của Nguyễn Thanh sáng lên, trong con ngươi hiện lên vẻ mừng rỡ giống như có ngàn vạn ngôi sao lấp lánh nhưng một giây kế tiếp cậu giống như nhớ ra cái gì đó, hốt hoảng giấu tay mình đi, ánh mắt cũng nhìn sang chỗ khác, dáng vẻ giấu đầu hở đuôi.
Bác sĩ mặt không cảm xúc đi vào đứng ở trước mặt thiếu niên. Tay đút trong túi áo, đầu tiên là liếc nhìn quả cầu màu đen bên trong lồng thủy tinh sau đó mới nhìn thiếu niên: ‘‘Cậu đã thấy được cái gì?''
Tuy giọng nói của bác sĩ êm ái nhưng lại làm người ta rợn cả tóc gáy, cặp mắt nhìn thiếu niên rất tĩnh lặng giống như đang nhìn một người chết nhưng thiếu niên giống như đang đắm chìm trong thế giới của chính mình nên không có nhận ra được.
Thiếu niên sững sờ ngẩng đầu lên giống như có chút không rõ lời của bác sĩ là có ý gì.
Bác sĩ nhìn cánh tay đang bị thiếu niên giấu đi: ‘‘Trong tay cậu đang cầm cái gì?''
Nguyễn Thanh rụt cổ lại, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, cậu lắc đầu thật mạnh, xấu hổ nói: ‘‘Không có... Không có gì.''
Mặc dù thiếu niên nói là không có gì nhưng dáng vẻ lại chột dạ giống như đang làm chuyện xấu. Rất rõ ràng thiếu niên không giỏi nói láo.
Lúc bác sĩ thấy thiếu niên lắc đầu thì ánh mắt lạnh như băng. Mấy giây sau hắn bật cười, nụ cười vẫn dịu dàng trước sau như một nhưng nhìn kỹ thì lại làm cho người ta dâng lên cảm giác sợ hãi, ngay cả nhiệt độ cũng giảm xuống mấy phần nhưng thiếu niên vẫn không nhận ra có cái gì không đúng, có lẽ là do xấu hổ nên không dám nhìn kỹ bác sĩ vì nếu nhìn kỹ thì cậu sẽ phát hiện trên ống tay áo và túi áo của bác sĩ đều dính máu, dù bên trong phòng khá tối nhưng vẫn có thể nhìn ra bởi vì màu đỏ trên quần áo thuần trắng thật sự là quá nổi bật hơn nữa quần áo của bác sĩ cũng xuất hiện nhiều nếp nhăn giống như vừa mới đánh nhau. Trong túi áo của bác sĩ giống như có thứ gì đó bén nhọn làm túi áo phồng lên, hình dáng có chút giống dao phẫu thuật. Dù là bác sĩ nhưng việc mang theo dao phẫu thuật bên người rõ ràng có cái gì đó không đúng nhưng lúc này thiếu niên đang chìm đắm trong thế giới của chính mình nên hoàn toàn không có phát hiện ra sự khác thường của bác sĩ.
Ngược lại người xem livestream giống như đã phát hiện nhưng bọn họ lại không có mặt ở hiện trường nên tất cả đều vội muốn chết, trên làn đạn cũng rậm rạp chằng chịt các bình luận.
[Khanh Khanh chạy mau!! Hắn muốn giết cậu!!]
[Khanh Khanh, đừng xấu hổ nữa, mau ngẩng đầu nhìn hắn đi! Trên quần áo của hắn toàn là máu!!]
[Máu trên người bác sĩ là từ đâu ra? Cũng không thể đang trên đường đi đóng viện phí lại tiện tay làm phẩu thuật đấy chứ?]
[Tôi có một suy đoán lớn mật, có phải là của Giang Tứ Niên hay không? Mới vừa rồi Giang Tứ Niên ra ngoài cùng hắn, không phải Giang Tứ Niên đã bị hắn giết chết đấy chứ?]
Lúc này Nguyễn Thanh đang bị con mắt to lớn này nhìn chằm chằm khiến da đầu tê dại, tóc gáy dựng đứng, trong nháy mắt mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa. Đó là một loại sợ hãi không thể diễn tả được.
Nguyễn Thanh còn chưa kịp phản ứng thì một giây kế tiếp lồng thủy tinh đã bể tan tành, không có lồng thủy tinh bao bọc, sương đen lập tức lan tràn ra chung quanh làm cho người ta cảm thấy nguy hiểm và đè nén vô tận.
Con mắt này rất lớn, còn lớn hơn cả trái bóng rổ, tròng trắng mắt chiếm hơn nửa, ở giữa là con ngươi đen nhánh không có một chút ánh sáng giống như đã cắn nuốt hết tất cả ánh sáng ở bên trong khiến con người khi đứng trước nó đột nhiên vô lực nhỏ bé giống như đang đối mặt với cả thiên địa. Con mắt giống như một quái vật đáng sợ khiến tất cả tồn tại đều trở nên bất lực, thậm chí là không thể sinh ra được suy nghĩ phản kháng.
Sương đen đang tiếp tục lan tràn ra chung quanh, nếu cứ như vậy thì rất nhanh sẽ tới trước mặt Nguyễn Thanh. Không cần suy nghĩ cũng biết một khi dính phải đám sương đen này thì nhất định sẽ có chuyện vô cùng đáng sợ xảy ra.
Nguyễn Thanh cảm giác hô hấp có chút khó khăn, tất cả tế bào trên người đều đang kêu gào là phải nhanh chóng chạy mau nhưng cậu lại không thể nhúc nhích được. Một khi đã bị con mắt này nhìn chằm chằm thì sức lực cả người giống như biến mất, chỉ có thể đứng cứng ngắc tại chỗ.
Lúc này trên màn hình livestream không có sương đen, cũng không có con mắt to lớn nào cả. Trên màn hình chỉ có hình ảnh thiếu niên sau khi vào phòng thì cứ đứng ngơ ngác tại chỗ, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì. Tất cả đều không phát hiện trạng thái thiếu niên có cái gì đó không đúng.
''Lộp cộp! Lộp cộp!'' Lúc sương đen sắp cắn nuốt Nguyễn Thanh thì trên hành lang vang lên tiếng bước chân quen thuộc. Sương đen đang lan tràn đột nhiên hơi chậm lại, trong chớp mắt đã biến mất không thấy. Cả phòng thí nghiệm khôi phục lại dáng vẻ ban đầu giống như lồng thủy tinh chưa từng bị bể và quả cầu màu đen cũng chưa từng mở mắt giống như tất cả những chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác của Nguyễn Thanh.
Là ảo giác nhưng cũng rất chân thật.
Trong nháy mắt khi sương đen biến mất thì cả người Nguyễn Thanh đột nhiên mềm nhũn, cậu ngã ngồi ở trên mặt đất, cố gắng hít thở. Nếu như không phải có tiếng bước chân vừa rồi ngăn cản thì có lẽ cậu sẽ chết ở chỗ này nhưng mà Nguyễn Thanh cũng không có quá nhiều thời gian để điều chỉnh lại trạng thái của mình bởi vì tiếng bước chân đã càng ngày càng gần. Phòng thí nghiệm không có khóa cửa nên rất nhanh một bóng dáng cao lớn đã xuất hiện ở cửa, chặn hết tất cả ánh sáng từ bên ngoài làm cho phòng thí nghiệm càng trở nên tối hơn đồng thời cũng bao phủ bóng dáng mảnh khảnh của Nguyễn Thanh.
Bác sĩ đứng ở cửa, lãnh đạm rũ mắt, từ trên cao nhìn xuống thiếu niên đang ngồi trên mặt đất, chậm rãi mở miệng: ‘‘Cậu ở đây làm gì?''
Giọng nói của bác sĩ khác hẳn lúc trước, rõ ràng vẫn rất êm ái nhưng bên trong lại chứa đựng sự nguy hiểm và lạnh lùng làm cho người ta phát rét.
Trong phòng thí nghiệm tối tăm, thiếu niên mảnh khảnh đang ngồi trên mặt đất, đưa lưng về phía cửa, không biết đang làm gì hơn nữa còn hết sức chuyên chú, mãi cho đến khi người phía sau lên tiếng thì cậu mới có phản ứng.
Thiếu niên nghe thấy giọng nói thì có chút bối rối quay đầu lại, có lẽ là đã bị dọa sợ nên trong mắt dày đặc sương mù thoạt nhìn giống như mèo con bị giật mình.
''Bác sĩ Ôn!'' Sau khi thấy người phía sau là bác sĩ thì ánh mắt ngập nước của Nguyễn Thanh sáng lên, trong con ngươi hiện lên vẻ mừng rỡ giống như có ngàn vạn ngôi sao lấp lánh nhưng một giây kế tiếp cậu giống như nhớ ra cái gì đó, hốt hoảng giấu tay mình đi, ánh mắt cũng nhìn sang chỗ khác, dáng vẻ giấu đầu hở đuôi.
Bác sĩ mặt không cảm xúc đi vào đứng ở trước mặt thiếu niên. Tay đút trong túi áo, đầu tiên là liếc nhìn quả cầu màu đen bên trong lồng thủy tinh sau đó mới nhìn thiếu niên: ‘‘Cậu đã thấy được cái gì?''
Tuy giọng nói của bác sĩ êm ái nhưng lại làm người ta rợn cả tóc gáy, cặp mắt nhìn thiếu niên rất tĩnh lặng giống như đang nhìn một người chết nhưng thiếu niên giống như đang đắm chìm trong thế giới của chính mình nên không có nhận ra được.
Thiếu niên sững sờ ngẩng đầu lên giống như có chút không rõ lời của bác sĩ là có ý gì.
Bác sĩ nhìn cánh tay đang bị thiếu niên giấu đi: ‘‘Trong tay cậu đang cầm cái gì?''
Nguyễn Thanh rụt cổ lại, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, cậu lắc đầu thật mạnh, xấu hổ nói: ‘‘Không có... Không có gì.''
Mặc dù thiếu niên nói là không có gì nhưng dáng vẻ lại chột dạ giống như đang làm chuyện xấu. Rất rõ ràng thiếu niên không giỏi nói láo.
Lúc bác sĩ thấy thiếu niên lắc đầu thì ánh mắt lạnh như băng. Mấy giây sau hắn bật cười, nụ cười vẫn dịu dàng trước sau như một nhưng nhìn kỹ thì lại làm cho người ta dâng lên cảm giác sợ hãi, ngay cả nhiệt độ cũng giảm xuống mấy phần nhưng thiếu niên vẫn không nhận ra có cái gì không đúng, có lẽ là do xấu hổ nên không dám nhìn kỹ bác sĩ vì nếu nhìn kỹ thì cậu sẽ phát hiện trên ống tay áo và túi áo của bác sĩ đều dính máu, dù bên trong phòng khá tối nhưng vẫn có thể nhìn ra bởi vì màu đỏ trên quần áo thuần trắng thật sự là quá nổi bật hơn nữa quần áo của bác sĩ cũng xuất hiện nhiều nếp nhăn giống như vừa mới đánh nhau. Trong túi áo của bác sĩ giống như có thứ gì đó bén nhọn làm túi áo phồng lên, hình dáng có chút giống dao phẫu thuật. Dù là bác sĩ nhưng việc mang theo dao phẫu thuật bên người rõ ràng có cái gì đó không đúng nhưng lúc này thiếu niên đang chìm đắm trong thế giới của chính mình nên hoàn toàn không có phát hiện ra sự khác thường của bác sĩ.
Ngược lại người xem livestream giống như đã phát hiện nhưng bọn họ lại không có mặt ở hiện trường nên tất cả đều vội muốn chết, trên làn đạn cũng rậm rạp chằng chịt các bình luận.
[Khanh Khanh chạy mau!! Hắn muốn giết cậu!!]
[Khanh Khanh, đừng xấu hổ nữa, mau ngẩng đầu nhìn hắn đi! Trên quần áo của hắn toàn là máu!!]
[Máu trên người bác sĩ là từ đâu ra? Cũng không thể đang trên đường đi đóng viện phí lại tiện tay làm phẩu thuật đấy chứ?]
[Tôi có một suy đoán lớn mật, có phải là của Giang Tứ Niên hay không? Mới vừa rồi Giang Tứ Niên ra ngoài cùng hắn, không phải Giang Tứ Niên đã bị hắn giết chết đấy chứ?]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.