Bị Bắt Trở Thành Npc Trong Trò Chơi Vô Hạn
Chương 33: Phòng Livestream Kinh Hoàng
Thiên Tẫn Hoan
05/03/2024
Hình như Ôn Lễ đã phát hiện dao trong tay Kỷ Ngôn từ sớm nên bây giờ không đánh thẳng mặt với Kỷ Ngôn nữa mà liên tiếp né tránh sự công kích của Kỷ Ngôn. Có điều dù động tác của Ôn Lễ có nhanh hơn nữa thì trên người cũng vẫn bị dao cắt trúng vài chỗ nhưng đều là vết thương ngoài da, thật ra thì cũng không có gì đáng ngại nhưng bởi vì Kỷ Ngôn có dao nên rõ ràng Ôn Lễ đã rơi xuống thế hạ phong.
Nguyễn Thanh thấy vậy thì vô cùng nóng nảy, trong chớp mắt khi thấy dao trong tay Kỷ Ngôn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo thì Nguyễn Thanh lập tức hô to theo bản năng: ‘‘Ôn Lễ ca ca! Cẩn thận!!!’’
Tiếng hô của thiếu niên khiến động tác của Ôn Lễ hơi khựng lại, cũng may hắn phản ứng khá nhanh, lập tức nghiêng mặt sang bên né tránh sự tấn công của Kỷ Ngôn nhưng bởi vì sự khựng lại lúc nãy khiến hắn né tránh hơi chậm, vì vậy trong nháy mắt mặt đã bị con dao trong tay Kỷ Ngôn cắt bị thương, thật ra thì cũng không quá nghiêm trọng nhưng Kỷ Ngôn cũng không để cho Ôn Lễ có cơ hội thở dốc, ra tay vô cùng ác độc.
Nguyễn Thanh càng lúc càng nóng nảy, giùng giằng muốn xông lên ngăn cản Kỷ Ngôn, đáng tiếc Cố Chiếu Tây không có ý định buông cậu ra giống như đang chờ câu trả lời của cậu, có điều dù cậu có tránh thoát khỏi sự kiềm chế của Cố Chiếu Tây thì cũng không có cách nào ngăn cản được Kỷ Ngôn.
Lúc này Kỷ Ngôn giống như một kẻ điên không màng đạo đức luân lý nên cậu không dám đánh cuộc rằng Kỷ Ngôn sẽ không giết cậu. Nguyễn Thanh chỉ có thể đỏ mắt, đáng thương nhìn Cố Chiếu Tây, trong mắt mang theo cầu xin, thỏa hiệp cắn răng nhỏ giọng nói: ‘‘Cầu xin anh, xin anh mau cứu Ôn Lễ ca ca.’‘
‘‘Được.’‘ Cố Chiếu Tây cong môi, trong con ngươi thoáng qua ánh sáng đen tối nhưng trên mặt lại nở một nụ cười sáng lạn: ‘‘Nhớ trả thù lao.’‘
Cố Chiếu Tây buông thiếu niên ra, chậm rãi đến gần hai người sau đó gia nhập cuộc chiến, giúp đỡ Ôn Lễ đối phó Kỷ Ngôn. Trong nháy mắt cục diện đã thay đổi. Mặc dù Kỷ Ngôn có dao nhưng thân thủ Cố Chiếu Tây cũng không kém hơn nữa còn có Ôn Lễ nên trong lúc nhất thời cũng không có chiếm được lợi thế, lập tức rơi xuống thế hạ phong.
Động tác của ba người rất nhanh, đánh nhau hết sức hỗn loạn khiến Nguyễn Thanh không thể thấy rõ được động tác của ba người. Có điều theo tình huống hiện tại thì Kỷ Ngôn đang bị đè ép. Rốt cục Nguyễn Thanh cũng hơi thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhớ tới việc lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát, sau khi báo xong thì lo lắng chờ đợi cảnh sát đến.
Lúc này tại một góc độ mà không ai nhìn thấy thì Cố Chiếu Tây hơi liếc nhìn Kỷ Ngôn một cái khiến động tác của Kỷ Ngôn hơi khựng lại sao đó hắn cũng kín đáo liếc Cố Chiếu Tây một cái, hai người trao đổi ánh mắt trong im lặng giống như đã đồng ý một thỏa thuận nào đó.
Ba người đánh nhau hết sức tập trung nên không có ai nhìn Nguyễn Thanh cũng không chú ý đến việc có một bóng người đang dần tiếp cận thiếu niên đang không hề phòng bị nhưng người xem của phòng livestream kinh hoàng lại phát hiện ra, vì vậy làn đạn điên cuồng xuất hiện bình luận.
[Mấy thằng ngu! Đừng đánh nữa! Đánh tiếp nữa thì vợ sẽ không còn đâu! Mau cứu vợ tôi!]
[Cầu xin mấy người đừng đánh nữa! Mau nhìn qua chỗ Khanh Khanh đi! Em ấy sắp bị người ta bắt đi rồi!]
[Đừng hét nữa, hiện tại bọn họ chỉ muốn giết tên chó thầy thuốc đó thôi, không thấy được đâu.]
Toàn bộ làn đạn đều đang kêu ầm lên nhưng ba người vẫn đang đánh nhau hết sức kịch liệt, chỉ có Ôn Lễ thỉnh thoảng liếc nhìn thiếu niên nhưng sau đó bị ép phải né tránh công kích của Kỷ Ngôn nên cũng không kịp nhìn rõ tình hình bên phía thiếu niên.
‘‘Ưm...Ưm.’‘ Thiếu niên đang tập trung quan sát trận chiến nên cũng không nhận ra được có người đang đến gần vì vậy bất ngờ bị người ta bịt miệng lại.
Thiếu niên trợn to hai mắt, liều mạng giãy giụa muốn kêu cứu nhưng sức lực của cậu quá yếu, hoàn toàn không có cách nào thoát khỏi sự kiềm chế của người sau lưng nên chỉ có thể đỏ mắt, rưng rưng bị người đó kéo vào trong góc tối.
Con người luôn sợ hãi những thứ mà mình không biết. Vì không nhìn thấy người phía sau nên không biết mục đích của hắn là gì, điều này làm cho Nguyễn Thanh càng thêm bất an. Cậu liều mạng giãy giụa muốn thoát khỏi sự kiềm chế của người đó.
‘‘Ưm...Ưm...’‘
Nhưng thân thể của cậu thật sự là quá yếu ớt, dù có dùng hết sức cũng không thể đả động được người phía sau, ngay cả nghiêng đầu muốn nhìn xem thử người sau lưng là ai cũng không làm được, chỉ có thể để mặc cho hắn kéo xuống dưới góc cầu thang tối tăm.
Bàn tay đang bịt miệng Nguyễn Thanh rất lớn, là tay của đàn ông hơn nữa bóng dáng người sau lưng khá cao lớn, chắc chắn là đàn ông. Sức lực của người sau lưng rất lớn, lúc bịt miệng thiếu niên lại dùng sức khiến mặt cậu đỏ lên làm nổi bật lên làn da trắng nõn của cậu.
Bởi vì thiếu niên giãy giụa quá mạnh nên tóc tai rối bời dính ở trên trán, trong đôi mắt sạch sẽ xinh đẹp tràn đầy kinh hoảng và sợ sệt nhưng lại xinh đẹp kì lạ giống như yêu tinh bước ra từ trong tranh thuỷ mặc làm cho người ta không thể dời mắt.
Dù là nhà hàng năm sao nhưng không phải chỗ nào cũng có đèn, ở những góc cầu thang ít người qua lại thì sẽ không lắp đèn. Thậm chí dưới chân cầu thang còn khá tối vì ánh sáng từ cửa sổ không thể chiếu tới được chỗ này nhưng dù là thế thì vẫn có thể thấy được dưới chân cầu thang có hai bóng người đang dây dưa. Thiếu niên mảnh khảnh bị nam nhân cao lớn ép sát lên tường, đôi mắt xinh đẹp bị thứ gì đó che kín khiến ánh mắt hoàn toàn bị bao phủ bởi bóng tối.
Trong bóng tối không thể nhìn thấy bất kỳ vật gì sẽ làm cho con người càng thêm sợ hãi và bất an, tất cả các giác quan cũng được phóng đại lên, bất kể là tinh thần hay là thân thể cũng càng thêm nhạy cảm. Đặc biệt là thính lực cùng cảm giác.
Hình như góc cầu thang này cách chỗ đánh nhau không xa nên trong lúc giãy giụa thiếu niên vẫn có thể nghe được tiếng đánh nhau của ba người ở gần đó giống như bọn họ vẫn chưa nhận ra được thiếu niên đã bị người khác bắt đi nhưng một giây tiếp theo Nguyễn Thanh đã không còn có tinh lực để chú ý đến âm thanh khác nữa bởi vì cậu nhận thấy có người đang kéo áo mình lên.
‘‘Ưm...Ưm...’‘ Nguyễn Thanh trợn to hai mắt, càng giãy giụa mạnh hơn. Cái tay đang muốn tháo thứ che mắt mình lập tức chuyển sang ngăn cản tay của người đàn ông nhưng bởi vì đang bị đè lên trên tường nên không dễ hành động, vì vậy dễ dàng bị người đàn ông bắt được cổ tay từ phía sau.
Nguyễn Thanh thấy vậy thì vô cùng nóng nảy, trong chớp mắt khi thấy dao trong tay Kỷ Ngôn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo thì Nguyễn Thanh lập tức hô to theo bản năng: ‘‘Ôn Lễ ca ca! Cẩn thận!!!’’
Tiếng hô của thiếu niên khiến động tác của Ôn Lễ hơi khựng lại, cũng may hắn phản ứng khá nhanh, lập tức nghiêng mặt sang bên né tránh sự tấn công của Kỷ Ngôn nhưng bởi vì sự khựng lại lúc nãy khiến hắn né tránh hơi chậm, vì vậy trong nháy mắt mặt đã bị con dao trong tay Kỷ Ngôn cắt bị thương, thật ra thì cũng không quá nghiêm trọng nhưng Kỷ Ngôn cũng không để cho Ôn Lễ có cơ hội thở dốc, ra tay vô cùng ác độc.
Nguyễn Thanh càng lúc càng nóng nảy, giùng giằng muốn xông lên ngăn cản Kỷ Ngôn, đáng tiếc Cố Chiếu Tây không có ý định buông cậu ra giống như đang chờ câu trả lời của cậu, có điều dù cậu có tránh thoát khỏi sự kiềm chế của Cố Chiếu Tây thì cũng không có cách nào ngăn cản được Kỷ Ngôn.
Lúc này Kỷ Ngôn giống như một kẻ điên không màng đạo đức luân lý nên cậu không dám đánh cuộc rằng Kỷ Ngôn sẽ không giết cậu. Nguyễn Thanh chỉ có thể đỏ mắt, đáng thương nhìn Cố Chiếu Tây, trong mắt mang theo cầu xin, thỏa hiệp cắn răng nhỏ giọng nói: ‘‘Cầu xin anh, xin anh mau cứu Ôn Lễ ca ca.’‘
‘‘Được.’‘ Cố Chiếu Tây cong môi, trong con ngươi thoáng qua ánh sáng đen tối nhưng trên mặt lại nở một nụ cười sáng lạn: ‘‘Nhớ trả thù lao.’‘
Cố Chiếu Tây buông thiếu niên ra, chậm rãi đến gần hai người sau đó gia nhập cuộc chiến, giúp đỡ Ôn Lễ đối phó Kỷ Ngôn. Trong nháy mắt cục diện đã thay đổi. Mặc dù Kỷ Ngôn có dao nhưng thân thủ Cố Chiếu Tây cũng không kém hơn nữa còn có Ôn Lễ nên trong lúc nhất thời cũng không có chiếm được lợi thế, lập tức rơi xuống thế hạ phong.
Động tác của ba người rất nhanh, đánh nhau hết sức hỗn loạn khiến Nguyễn Thanh không thể thấy rõ được động tác của ba người. Có điều theo tình huống hiện tại thì Kỷ Ngôn đang bị đè ép. Rốt cục Nguyễn Thanh cũng hơi thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhớ tới việc lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát, sau khi báo xong thì lo lắng chờ đợi cảnh sát đến.
Lúc này tại một góc độ mà không ai nhìn thấy thì Cố Chiếu Tây hơi liếc nhìn Kỷ Ngôn một cái khiến động tác của Kỷ Ngôn hơi khựng lại sao đó hắn cũng kín đáo liếc Cố Chiếu Tây một cái, hai người trao đổi ánh mắt trong im lặng giống như đã đồng ý một thỏa thuận nào đó.
Ba người đánh nhau hết sức tập trung nên không có ai nhìn Nguyễn Thanh cũng không chú ý đến việc có một bóng người đang dần tiếp cận thiếu niên đang không hề phòng bị nhưng người xem của phòng livestream kinh hoàng lại phát hiện ra, vì vậy làn đạn điên cuồng xuất hiện bình luận.
[Mấy thằng ngu! Đừng đánh nữa! Đánh tiếp nữa thì vợ sẽ không còn đâu! Mau cứu vợ tôi!]
[Cầu xin mấy người đừng đánh nữa! Mau nhìn qua chỗ Khanh Khanh đi! Em ấy sắp bị người ta bắt đi rồi!]
[Đừng hét nữa, hiện tại bọn họ chỉ muốn giết tên chó thầy thuốc đó thôi, không thấy được đâu.]
Toàn bộ làn đạn đều đang kêu ầm lên nhưng ba người vẫn đang đánh nhau hết sức kịch liệt, chỉ có Ôn Lễ thỉnh thoảng liếc nhìn thiếu niên nhưng sau đó bị ép phải né tránh công kích của Kỷ Ngôn nên cũng không kịp nhìn rõ tình hình bên phía thiếu niên.
‘‘Ưm...Ưm.’‘ Thiếu niên đang tập trung quan sát trận chiến nên cũng không nhận ra được có người đang đến gần vì vậy bất ngờ bị người ta bịt miệng lại.
Thiếu niên trợn to hai mắt, liều mạng giãy giụa muốn kêu cứu nhưng sức lực của cậu quá yếu, hoàn toàn không có cách nào thoát khỏi sự kiềm chế của người sau lưng nên chỉ có thể đỏ mắt, rưng rưng bị người đó kéo vào trong góc tối.
Con người luôn sợ hãi những thứ mà mình không biết. Vì không nhìn thấy người phía sau nên không biết mục đích của hắn là gì, điều này làm cho Nguyễn Thanh càng thêm bất an. Cậu liều mạng giãy giụa muốn thoát khỏi sự kiềm chế của người đó.
‘‘Ưm...Ưm...’‘
Nhưng thân thể của cậu thật sự là quá yếu ớt, dù có dùng hết sức cũng không thể đả động được người phía sau, ngay cả nghiêng đầu muốn nhìn xem thử người sau lưng là ai cũng không làm được, chỉ có thể để mặc cho hắn kéo xuống dưới góc cầu thang tối tăm.
Bàn tay đang bịt miệng Nguyễn Thanh rất lớn, là tay của đàn ông hơn nữa bóng dáng người sau lưng khá cao lớn, chắc chắn là đàn ông. Sức lực của người sau lưng rất lớn, lúc bịt miệng thiếu niên lại dùng sức khiến mặt cậu đỏ lên làm nổi bật lên làn da trắng nõn của cậu.
Bởi vì thiếu niên giãy giụa quá mạnh nên tóc tai rối bời dính ở trên trán, trong đôi mắt sạch sẽ xinh đẹp tràn đầy kinh hoảng và sợ sệt nhưng lại xinh đẹp kì lạ giống như yêu tinh bước ra từ trong tranh thuỷ mặc làm cho người ta không thể dời mắt.
Dù là nhà hàng năm sao nhưng không phải chỗ nào cũng có đèn, ở những góc cầu thang ít người qua lại thì sẽ không lắp đèn. Thậm chí dưới chân cầu thang còn khá tối vì ánh sáng từ cửa sổ không thể chiếu tới được chỗ này nhưng dù là thế thì vẫn có thể thấy được dưới chân cầu thang có hai bóng người đang dây dưa. Thiếu niên mảnh khảnh bị nam nhân cao lớn ép sát lên tường, đôi mắt xinh đẹp bị thứ gì đó che kín khiến ánh mắt hoàn toàn bị bao phủ bởi bóng tối.
Trong bóng tối không thể nhìn thấy bất kỳ vật gì sẽ làm cho con người càng thêm sợ hãi và bất an, tất cả các giác quan cũng được phóng đại lên, bất kể là tinh thần hay là thân thể cũng càng thêm nhạy cảm. Đặc biệt là thính lực cùng cảm giác.
Hình như góc cầu thang này cách chỗ đánh nhau không xa nên trong lúc giãy giụa thiếu niên vẫn có thể nghe được tiếng đánh nhau của ba người ở gần đó giống như bọn họ vẫn chưa nhận ra được thiếu niên đã bị người khác bắt đi nhưng một giây tiếp theo Nguyễn Thanh đã không còn có tinh lực để chú ý đến âm thanh khác nữa bởi vì cậu nhận thấy có người đang kéo áo mình lên.
‘‘Ưm...Ưm...’‘ Nguyễn Thanh trợn to hai mắt, càng giãy giụa mạnh hơn. Cái tay đang muốn tháo thứ che mắt mình lập tức chuyển sang ngăn cản tay của người đàn ông nhưng bởi vì đang bị đè lên trên tường nên không dễ hành động, vì vậy dễ dàng bị người đàn ông bắt được cổ tay từ phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.