Bị Bắt Trở Thành Npc Trong Trò Chơi Vô Hạn
Chương 42: Phòng Livestream Kinh Hoàng
Thiên Tẫn Hoan
07/03/2024
Đám người này núp trong phòng cậu rõ ràng chính là muốn chết. Nguyễn Thanh không rãnh để ý tới ngoài cửa nữa, cậu lặng yên không tiếng động nhanh chóng đi tới mép giường, kéo đám người dưới giường ra sau đó chỉ ra ngoài cửa sổ để đám người đứng ở cái gờ hẹp bên ngoài đó.
Nguyễn Thanh lại chỉ ra ngoài cửa sổ sau đó chỉ mũi và tim, không tiếng động nhắc nhở lần nữa.
Chú ý nhịp thở và nhịp tim.
Đối với đám người chơi thì chuyện này phát sinh quá đột ngột nên cả đám có chút mù mờ khó hiểu nhưng sau khi Nguyễn Thanh ám chỉ hô hấp và nhịp tim thì lập tức hiểu ra sau đó chạy tới cửa sổ, lặng yên không tiếng động kéo cửa lên nhảy ra ngoài.
Gờ bên ngoài cửa sổ quá chật, chiều rộng chưa tới nửa bàn chân nên tất cả đều phải nghiêng chân mới có thể đứng thẳng hơn nữa gờ phía trên lại càng hẹp hơn, chiều rộng chỉ có hai đốt ngón tay, muốn bám cũng không bám được nhưng hiện tại đã không còn lựa chọn khác.
Ba bốn người có thân thủ tốt nhảy ra ngoài trước sau đó nhường chỗ cho những người khác, những người khác thấy thế lập tức nhảy ra theo nhưng hiển nhiên là những người sau thân thủ không tốt như những người trước nên tốc độ rất chậm, lúc này tiếng gõ cửa đã vang lên. Bốn người chưa kịp nhảy ra nghe thấy tiếng gõ cửa thì thất kinh nhìn về phía cửa phòng.
Một tay Nguyễn Thanh đặt lên nắm cửa nhưng không có mở cửa, cũng không có đáp lại, thấy bốn người còn đứng ngơ ngác thì lập tức lo lắng phất tay thúc giục. Lúc này bốn người mới giật mình nhanh chóng nhảy ra ngoài.
Tiếng gõ cửa lại vang lên một lần nữa, tiếng động lớn hơn lúc nãy nhưng Nguyễn Thanh vẫn không mở cửa bởi vì có hai người vẫn chưa kịp nhảy ra, hai người càng gấp càng loạn, một lúc lâu vẫn chưa thể đứng vững trên gờ tường được.
Tiếng gõ cửa lại vang lên lần thứ ba, lần này còn kèm theo giọng đàn ông cường thế hùng hậu: ‘‘Mở cửa.''
Nhưng cửa phòng vẫn đóng chặt như cũ giống như bên trong không có ai. Kỷ Ngôn chậm rãi mở miệng lần nữa: ''Tôi biết cậu đang ở đây.''
Lần này rốt cục bên trong cửa cũng truyền đến động tĩnh nhưng không phải là do Nguyễn Thanh phát ra. Là Tô Tiểu Chân nhảy ra ngoài cuối cùng bị trượt chân, đụng phải cửa sổ, thiếu chút nữa đã té xuống. Nhất thời mọi người đều căng thẳng, tim cũng sắp vọt ra ngoài cổ họng.
Tô Tiểu Chân cũng sắp khóc lên, đứng ở bên cửa sổ có chút không biết làm sao nhìn Nguyễn Thanh. Hiện tại có muốn nhảy ra ngoài cửa sổ đã không còn kịp nữa, Nguyễn Thanh bình tĩnh chỉ xuống dưới gầm giường, ý bảo cô ta cứ trốn ở đó trước đã hơn nữa Tô Tiểu Chân đã gây ra tiếng động nên Nguyễn Thanh không thể tiếp tục giả chết được. Cậu dựa vào cửa nhỏ giọng mở miệng, giọng nói mang theo sự căng thẳng và bất an: ‘‘Hiện tại quá muộn rồi, tôi.. Tôi đã nghỉ ngơi, có chuyện gì thì mai hãy trở lại.''
Ngón tay thon dài của Kỷ Ngôn lại gõ lên cửa, giọng điệu không có phép từ chối: ‘‘Mở cửa, từ trước đến nay sự kiên nhẫn của tôi không tốt lắm đâu, đừng để tôi nói lần thứ ba.''
Sau khi thấy Tô Tiểu Chân đã nấp kỹ thì Nguyễn Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, cậu mở hé cửa ra, cặp mắt xinh đẹp mang theo cảnh giác nhìn chằm chằm Kỷ Ngôn đang đứng ngoài cửa.
Kỷ Ngôn thấy thiếu niên nghe lời mở cửa thì tâm tình trở nên vui vẻ. Hắn cứng rắn đẩy cửa ra sau đó đi vào phòng thiếu niên nhưng một giây sau đó sự vui vẻ của hắn lập tức biến mất.
Kỷ Ngôn nhìn người đàn ông đang trần truồng trên giường, mặt tối sầm lại, dáng vẻ giống như đố phu bắt gian tại trận, hắn bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của Nguyễn Thanh, giọng nói âm trầm cực điểm: ‘‘Hắn là ai?''
Nguyễn Thanh giống như bị giật mình, sợ hãi co rúm lại, trong mắt hiện lên hơi nước: ''Anh.. Làm đau tôi.''
Giọng nói của thiếu niên mềm nhũn giống như đang làm nũng khiến người nghe không nhịn được mềm lòng nhưng Kỷ Ngôn vẫn âm u, mở miệng hỏi lần nữa: ‘‘Hắn là ai?''
Nguyễn Thanh thấy dáng vẻ Kỷ Ngôn giống như muốn giết chết Giang Tứ Niên, lập tức nhỏ giọng giải thích: ''Lúc trước ở nhà hàng tôi bị người ta bắt cóc, là hắn đã cứu tôi.''
''Phải không?'' Kỷ Ngôn mặt không biểu tình nhìn chằm chằm người trên giường, vẻ mặt không rõ là tin hay không tin.
Nguyễn Thanh gật đầu, nhỏ giọng nói: ‘‘Hắn cũng là vì tôi nên mới bị thương.''
Kỷ Ngôn vẻ mặt khó lường đi đến mép giường, lúc này tiếng gõ cửa lại vang lên, làm kinh động người trong phòng và ngoài tường. Nguyễn Thanh và Kỷ Ngôn lập tức nhìn về phía cửa phòng. Lúc Nguyễn Thanh đang muốn xem là ai đến thì động tác Kỷ Ngôn còn nhanh hơn so với Nguyễn Thanh. Hắn nhanh chóng liếc nhìn người ngoài cửa qua mắt mèo sau đó xoay người chui xuống... gầm giường...
Nguyễn Thanh: ''!!!''
Sau khi Tô Tiểu Chân thấy rõ ràng người vừa mới chui vào là ai thì lập tức ngớ người. Lúc cô ta đang định thét chói tai thì người đàn ông đã phản ứng nhanh hơn. Kỷ Ngôn lập tức bóp chặt cổ Tô Tiểu Chân, ngón tay thon dài trắng nõn siết chặt khiến tiếng thét của Tô Tiểu Chân bị mắc lại trong cổ họng.
Tô Tiểu Chân nhìn ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông trước mặt, trong mắt toàn là sợ hãi. Cô ta há miệng muốn kêu cứu nhưng cổ đang bị Kỷ Ngôn bóp chặt nên không thể phát ra được tiếng động nào, chỉ có thể thống khổ đạp lung tung, dùng hai tay cạy cái tay đang bóp cổ mình ra. Có điều sức lực của cô ta hoàn toàn không thể địch lại Kỷ Ngôn nên không có chút nào tác dụng nào hơn nữa tay Kỷ Ngôn vẫn đang siết chặt hơn.
Hô hấp của Tô Tiểu Chân hoàn toàn bị cướp đoạt, tử vong uy hiếp khiến nước mắt cô ta tràn ra sau đó chảy xuống, từ giãy giụa chuyển sang bất lực, con ngươi cũng bắt đầu tan rã. Còn Nguyễn Thanh khi thấy Kỷ Ngôn chui xuống giường thì cũng ngu người. Vì năng lực cảm giác của Kỷ Ngôn rất tốt nên cậu mới bảo Tô Tiểu Chân núp dưới giường bởi vì trên giường còn có một Giang Tứ Niên. Hô hấp và nhịp tim của Giang Tứ Niên có thể gây nhiễu loạn, sự tồn tại của hắn còn có thể làm cho Kỷ Ngôn không chú ý tới những thứ khác. Mặc dù có chút mạo hiểm nhưng không đến nổi bị Kỷ Ngôn phát hiện cho nên cậu mới bảo cô ta trốn xuống gầm giường nhưng cậu không ngờ tới Kỷ Ngôn lại từ chui xuống gầm giường.
Nguyễn Thanh đã không còn thời gian để suy nghĩ ai tới mà lại có thể khiến Kỷ Ngôn hành động như vậy nữa.
Nguyễn Thanh lại chỉ ra ngoài cửa sổ sau đó chỉ mũi và tim, không tiếng động nhắc nhở lần nữa.
Chú ý nhịp thở và nhịp tim.
Đối với đám người chơi thì chuyện này phát sinh quá đột ngột nên cả đám có chút mù mờ khó hiểu nhưng sau khi Nguyễn Thanh ám chỉ hô hấp và nhịp tim thì lập tức hiểu ra sau đó chạy tới cửa sổ, lặng yên không tiếng động kéo cửa lên nhảy ra ngoài.
Gờ bên ngoài cửa sổ quá chật, chiều rộng chưa tới nửa bàn chân nên tất cả đều phải nghiêng chân mới có thể đứng thẳng hơn nữa gờ phía trên lại càng hẹp hơn, chiều rộng chỉ có hai đốt ngón tay, muốn bám cũng không bám được nhưng hiện tại đã không còn lựa chọn khác.
Ba bốn người có thân thủ tốt nhảy ra ngoài trước sau đó nhường chỗ cho những người khác, những người khác thấy thế lập tức nhảy ra theo nhưng hiển nhiên là những người sau thân thủ không tốt như những người trước nên tốc độ rất chậm, lúc này tiếng gõ cửa đã vang lên. Bốn người chưa kịp nhảy ra nghe thấy tiếng gõ cửa thì thất kinh nhìn về phía cửa phòng.
Một tay Nguyễn Thanh đặt lên nắm cửa nhưng không có mở cửa, cũng không có đáp lại, thấy bốn người còn đứng ngơ ngác thì lập tức lo lắng phất tay thúc giục. Lúc này bốn người mới giật mình nhanh chóng nhảy ra ngoài.
Tiếng gõ cửa lại vang lên một lần nữa, tiếng động lớn hơn lúc nãy nhưng Nguyễn Thanh vẫn không mở cửa bởi vì có hai người vẫn chưa kịp nhảy ra, hai người càng gấp càng loạn, một lúc lâu vẫn chưa thể đứng vững trên gờ tường được.
Tiếng gõ cửa lại vang lên lần thứ ba, lần này còn kèm theo giọng đàn ông cường thế hùng hậu: ‘‘Mở cửa.''
Nhưng cửa phòng vẫn đóng chặt như cũ giống như bên trong không có ai. Kỷ Ngôn chậm rãi mở miệng lần nữa: ''Tôi biết cậu đang ở đây.''
Lần này rốt cục bên trong cửa cũng truyền đến động tĩnh nhưng không phải là do Nguyễn Thanh phát ra. Là Tô Tiểu Chân nhảy ra ngoài cuối cùng bị trượt chân, đụng phải cửa sổ, thiếu chút nữa đã té xuống. Nhất thời mọi người đều căng thẳng, tim cũng sắp vọt ra ngoài cổ họng.
Tô Tiểu Chân cũng sắp khóc lên, đứng ở bên cửa sổ có chút không biết làm sao nhìn Nguyễn Thanh. Hiện tại có muốn nhảy ra ngoài cửa sổ đã không còn kịp nữa, Nguyễn Thanh bình tĩnh chỉ xuống dưới gầm giường, ý bảo cô ta cứ trốn ở đó trước đã hơn nữa Tô Tiểu Chân đã gây ra tiếng động nên Nguyễn Thanh không thể tiếp tục giả chết được. Cậu dựa vào cửa nhỏ giọng mở miệng, giọng nói mang theo sự căng thẳng và bất an: ‘‘Hiện tại quá muộn rồi, tôi.. Tôi đã nghỉ ngơi, có chuyện gì thì mai hãy trở lại.''
Ngón tay thon dài của Kỷ Ngôn lại gõ lên cửa, giọng điệu không có phép từ chối: ‘‘Mở cửa, từ trước đến nay sự kiên nhẫn của tôi không tốt lắm đâu, đừng để tôi nói lần thứ ba.''
Sau khi thấy Tô Tiểu Chân đã nấp kỹ thì Nguyễn Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, cậu mở hé cửa ra, cặp mắt xinh đẹp mang theo cảnh giác nhìn chằm chằm Kỷ Ngôn đang đứng ngoài cửa.
Kỷ Ngôn thấy thiếu niên nghe lời mở cửa thì tâm tình trở nên vui vẻ. Hắn cứng rắn đẩy cửa ra sau đó đi vào phòng thiếu niên nhưng một giây sau đó sự vui vẻ của hắn lập tức biến mất.
Kỷ Ngôn nhìn người đàn ông đang trần truồng trên giường, mặt tối sầm lại, dáng vẻ giống như đố phu bắt gian tại trận, hắn bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của Nguyễn Thanh, giọng nói âm trầm cực điểm: ‘‘Hắn là ai?''
Nguyễn Thanh giống như bị giật mình, sợ hãi co rúm lại, trong mắt hiện lên hơi nước: ''Anh.. Làm đau tôi.''
Giọng nói của thiếu niên mềm nhũn giống như đang làm nũng khiến người nghe không nhịn được mềm lòng nhưng Kỷ Ngôn vẫn âm u, mở miệng hỏi lần nữa: ‘‘Hắn là ai?''
Nguyễn Thanh thấy dáng vẻ Kỷ Ngôn giống như muốn giết chết Giang Tứ Niên, lập tức nhỏ giọng giải thích: ''Lúc trước ở nhà hàng tôi bị người ta bắt cóc, là hắn đã cứu tôi.''
''Phải không?'' Kỷ Ngôn mặt không biểu tình nhìn chằm chằm người trên giường, vẻ mặt không rõ là tin hay không tin.
Nguyễn Thanh gật đầu, nhỏ giọng nói: ‘‘Hắn cũng là vì tôi nên mới bị thương.''
Kỷ Ngôn vẻ mặt khó lường đi đến mép giường, lúc này tiếng gõ cửa lại vang lên, làm kinh động người trong phòng và ngoài tường. Nguyễn Thanh và Kỷ Ngôn lập tức nhìn về phía cửa phòng. Lúc Nguyễn Thanh đang muốn xem là ai đến thì động tác Kỷ Ngôn còn nhanh hơn so với Nguyễn Thanh. Hắn nhanh chóng liếc nhìn người ngoài cửa qua mắt mèo sau đó xoay người chui xuống... gầm giường...
Nguyễn Thanh: ''!!!''
Sau khi Tô Tiểu Chân thấy rõ ràng người vừa mới chui vào là ai thì lập tức ngớ người. Lúc cô ta đang định thét chói tai thì người đàn ông đã phản ứng nhanh hơn. Kỷ Ngôn lập tức bóp chặt cổ Tô Tiểu Chân, ngón tay thon dài trắng nõn siết chặt khiến tiếng thét của Tô Tiểu Chân bị mắc lại trong cổ họng.
Tô Tiểu Chân nhìn ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông trước mặt, trong mắt toàn là sợ hãi. Cô ta há miệng muốn kêu cứu nhưng cổ đang bị Kỷ Ngôn bóp chặt nên không thể phát ra được tiếng động nào, chỉ có thể thống khổ đạp lung tung, dùng hai tay cạy cái tay đang bóp cổ mình ra. Có điều sức lực của cô ta hoàn toàn không thể địch lại Kỷ Ngôn nên không có chút nào tác dụng nào hơn nữa tay Kỷ Ngôn vẫn đang siết chặt hơn.
Hô hấp của Tô Tiểu Chân hoàn toàn bị cướp đoạt, tử vong uy hiếp khiến nước mắt cô ta tràn ra sau đó chảy xuống, từ giãy giụa chuyển sang bất lực, con ngươi cũng bắt đầu tan rã. Còn Nguyễn Thanh khi thấy Kỷ Ngôn chui xuống giường thì cũng ngu người. Vì năng lực cảm giác của Kỷ Ngôn rất tốt nên cậu mới bảo Tô Tiểu Chân núp dưới giường bởi vì trên giường còn có một Giang Tứ Niên. Hô hấp và nhịp tim của Giang Tứ Niên có thể gây nhiễu loạn, sự tồn tại của hắn còn có thể làm cho Kỷ Ngôn không chú ý tới những thứ khác. Mặc dù có chút mạo hiểm nhưng không đến nổi bị Kỷ Ngôn phát hiện cho nên cậu mới bảo cô ta trốn xuống gầm giường nhưng cậu không ngờ tới Kỷ Ngôn lại từ chui xuống gầm giường.
Nguyễn Thanh đã không còn thời gian để suy nghĩ ai tới mà lại có thể khiến Kỷ Ngôn hành động như vậy nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.