Bị Bắt Trở Thành Npc Trong Trò Chơi Vô Hạn
Chương 43: Phòng Livestream Kinh Hoàng
Thiên Tẫn Hoan
07/03/2024
Theo như tính tình của Kỷ Ngôn thì nhất định hắn sẽ giết chết Tô Tiểu Chân. Nguyễn Thanh nhìn cánh cửa vẫn đang bị gõ, sau đó lại nhìn động tĩnh phát ra từ dưới gầm giường. Cậu hít một hơi thật sâu sau đó khom lưng nhìn xuống gầm giường, đè giọng thấp xuống, trên khuôn mặt tinh xảo mang theo cầu xin: ‘‘Không được, Kỷ Ngôn... Ca ca, anh đừng giết cô ấy, được không?''
Giọng nói mềm nhũn của thiếu niên mang theo sự lấy lòng và yếu thế, có lẽ là đang kiêng kỵ người ngoài cửa nên giọng cậu nhỏ đến mức gần như không nghe thấy được nhưng thính lực của Kỷ Ngôn rất tốt nên vẫn có thể nghe rõ lời cầu xin của thiếu niên. Rõ ràng tiếng ca ca kia mang theo khẩn trương và sợ hãi, thậm chí còn hơi trúc trắc nhưng lại giống như lông chim cào nhẹ vào lòng hắn làm hắn ngứa ngáy. Thiếu niên giống như anh túc nở rộ, dù biết phía trước là vực sâu và tội ác, là địa ngục vô tận nhưng vẫn không thể nào từ chối được. Không con thiêu thân nào trong bóng tối có thể từ chối tia sáng chói mắt này được, dù là sắp sửa phải nghênh đón tử vong.
Kỷ Ngôn thấy rất rõ dáng vẻ của thiếu niên lúc này, hoàn toàn khác hẳn bóng tối phía dưới gầm giường, thiếu niên giống như ở trong ánh sáng hơn nữa bởi vì cậu đang cúi người nên ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu lên người cậu hình thành sự tương phản sáng tối xinh đẹp khiến khuôn mặt tinh xảo của cậu càng thêm diễm lệ, lông mi thật dài hơi rung động, ánh sáng phản chiếu dưới mắt xinh đẹp giống như yêu tinh trong thoại bản.
Thiếu niên và hắn giống như người của hai thế giới nhưng lúc này trong đôi mắt xinh đẹp của thiếu niên mang theo sự cầu xin nhìn thẳng về phía hắn, ngoan ngoãn giống như một con mèo con đang cầu chủ nhân yêu thương. Cũng chỉ có lúc cầu xin hắn thì thiếu niên mới ngoan ngoãn nghe lời.
Ánh mắt vô cùng có tính xâm lược của Kỷ Ngôn dao động trên người thiếu niên mấy giây, cuối cùng không tiếng động mở miệng.
Thiếu niên mắt đầy hơi nước, cuối cùng chỉ có thể đáng thương mắt đỏ, bất lực gật đầu. Kỷ Ngôn cười khẽ một tiếng như có như không sau đó buông Tô Tiểu Chân sắp tắt thở ra. Lúc này ý thức của Tô Tiểu Chân đã gần như mơ hồ, lúc cổ được buông ra thì theo bản năng thống khổ che cổ sau đó há miệng hít thở.
Kỷ Ngôn dùng giọng nói âm trầm nói bên tai cô ta: ''Nếu phát ra âm thanh thì lập tức giết cô.''
Kỷ Ngôn không hề che dấu sát ý trong lời nói nên không ai dám hoài nghi tính chân thật về những lời mà hắn vừa nói.
Thân thể Tô Tiểu Chân khẽ run lên, nước mắt không cầm được chảy xuống. Cô ta sợ hãi che miệng lại, cố nén sự đau đớn khi thiếu dưỡng khí, run rẩy lui về phía sau, muốn cách xa người đàn ông giống như ác ma kia nhưng mà khoảng trống dưới gầm giường không lớn nên có lui thế nào cũng không thể cách quá xa được, cuối cùng chỉ có thể co rút ở trong góc.
Có điều cả quá trình Tô Tiểu Chân đều không phát ra một tiếng động nào, dù là đau đớn đến mặt mũi vặn vẹo thì cũng chỉ dám hít thở nhẹ nhẹ, chỉ sợ một khi phát ra tiếng động thì Kỷ Ngôn sẽ thật sự giết mình.
Tô Tiểu Chân thoạt nhìn vô cùng đáng thương nhưng Kỷ Ngôn hoàn toàn không thèm để ý đến sự sống chết của cô ta, nếu không phải là thiếu niên cầu xin hắn bỏ qua thì hắn đã sớm vặn gãy cổ cô ta rồi.
Ngược lại thì Nguyễn Thanh thấy Tô Tiểu Chân rất đáng thương nhưng cậu không có thời gian để bận tâm hiện giờ cô ta có sợ hay không bởi vì người bên ngoài đã gõ cửa rất lâu rồi.
Nguyễn Thanh đi tới cửa thông qua mắt mèo quan sát bên ngoài.
Là... Bác sĩ Ôn Lễ.
Hắn mặc áo sơ mi màu trắng, mặc dù có chút nhăn nhúm nhưng trên người không hề có vết bẩn hay là vết máu, hoàn toàn không có dấu vết của trận đánh nhau sống chết vừa qua. Trên mặt cũng chỉ có một ít vết thương, đoán chừng một hồi là sẽ tự lành hơn nữa vết thương này không có ảnh hưởng đến khuôn mặt tuấn tú của hắn, ngược lại còn làm tăng thêm mấy phần phong tình và quyến rũ.
Quả nhiên là... Thất bại.
Nguyễn Thanh giấu cảm xúc vào đáy mắt sau đó vặn tay nắm mở cửa ra. Lần này khác hẳn hai lần trước, Nguyễn Thanh không chỉ mở hé một khe hở mà mở gần một nửa, có điều giường đang ở bên kia cửa, dù có mở một nửa thì đứng ngoài cũng không thể thấy được tình huống bên trong.
Ôn Lễ thấy cửa đã mở ra thì thả cái tay đang chuẩn bị gõ cửa xuống, ánh mắt dịu dàng mang theo lo lắng nhìn từ trên xuống dưới thiếu niên mấy lần: ''Em... Không sao chứ?''
Nguyễn Thanh có chút bất an lắc đầu, nhỏ giọng mở miệng: ‘‘Không sao, có người đã cứu em.''
''Vậy thì tốt quá.'' Ôn Lễ nghe vậy thì trong mắt mang theo may mắn sau đó áy náy mở miệng: ‘‘Xin lỗi, lúc ấy không thể chú ý đến em.''
Nguyễn Thanh nghe vậy thì lắc đầu lần nữa, lần này chân thành hơn rất nhiều: ‘‘Không liên quan đến Ôn Lễ ca ca, là do em không cẩn thận.''
''Không sao là tốt rồi, nếu em xảy ra chuyện thì tôi sẽ tự trách cả đời.'' Ôn Lễ cười cười, dưới ánh đèn ánh mắt giống như mang theo sự thân mật chỉ có ở người yêu.
Lời nói của hắn có chút mập mờ không rõ, không hề giống sự quan tâm đơn thuần giữa bác sĩ và người bệnh. Nhất thời mặt của thiếu niên đỏ lên, trên khuôn mặt trắng nõn giống như được thoa một lớp phấn hồng, xinh đẹp làm cho người ta không thể dời mắt được. Trong mắt thiếu niên hiện lên sự vui vẻ, vừa có chút rối rắm vừa có chút sợ hãi, sợ mình hiểu lầm cho nên ánh mắt có chút né tránh, không dám đối diện với người trước mắt. Trong lúc nhất thời Nguyễn Thanh vừa mong đợi lại vừa thấp thỏm.
Ôn Lễ nhìn thiếu niên đang đỏ mặt giống như không phát hiện ra sự thấp thỏm của cậu, hắn dịu dàng mở miệng: ‘‘Không mời tôi đi vào ngồi một chút sao?''
Nếu là bình thường, người mình thích nói như vậy thì dù là ai cũng sẽ vui vẻ mời vào nhưng lúc này thiếu niên hơi khựng lại, ánh mắt bất an nhìn sang bên cạnh giống như có chút khó xử và chần chờ.
Ôn Lễ nhìn ra được sự do dự của thiếu niên, cười trêu nói: ‘‘Thế nào? Mời tôi uống chén trà mà cũng không muốn?''
Nguyễn Thanh nghe vậy lập tức lắc đầu một cái, chỉ sợ Ôn Lễ hiểu lầm, cậu nhìn chằm chằm mặt đất, nhỏ giọng mở miệng: ‘‘Không phải vậy, không phải vậy đâu...''
''Chẳng qua là tối nay có chút không tiện...''
Giọng nói của thiếu niên càng lúc càng nhỏ, âm cuối gần như không nghe được.
''Không tiện?'' Ôn Lễ hơi nhíu mày: ''Em...đang có khách sao?''
Nguyễn Thanh vẫn nhìn chằm chằm chân mình, chần chờ rồi gật đầu một cái: ''...Vâng.''
Ôn Lễ nhìn thiếu niên trước mắt, trong mắt hiện lên vẻ không đồng ý, giọng nói cũng có chút nghiêm túc: ''A Thanh, mặc dù tôi không có tư cách quản em nhưng bé ngoan thì nên giữ mình trong sạch.''
Giọng nói mềm nhũn của thiếu niên mang theo sự lấy lòng và yếu thế, có lẽ là đang kiêng kỵ người ngoài cửa nên giọng cậu nhỏ đến mức gần như không nghe thấy được nhưng thính lực của Kỷ Ngôn rất tốt nên vẫn có thể nghe rõ lời cầu xin của thiếu niên. Rõ ràng tiếng ca ca kia mang theo khẩn trương và sợ hãi, thậm chí còn hơi trúc trắc nhưng lại giống như lông chim cào nhẹ vào lòng hắn làm hắn ngứa ngáy. Thiếu niên giống như anh túc nở rộ, dù biết phía trước là vực sâu và tội ác, là địa ngục vô tận nhưng vẫn không thể nào từ chối được. Không con thiêu thân nào trong bóng tối có thể từ chối tia sáng chói mắt này được, dù là sắp sửa phải nghênh đón tử vong.
Kỷ Ngôn thấy rất rõ dáng vẻ của thiếu niên lúc này, hoàn toàn khác hẳn bóng tối phía dưới gầm giường, thiếu niên giống như ở trong ánh sáng hơn nữa bởi vì cậu đang cúi người nên ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu lên người cậu hình thành sự tương phản sáng tối xinh đẹp khiến khuôn mặt tinh xảo của cậu càng thêm diễm lệ, lông mi thật dài hơi rung động, ánh sáng phản chiếu dưới mắt xinh đẹp giống như yêu tinh trong thoại bản.
Thiếu niên và hắn giống như người của hai thế giới nhưng lúc này trong đôi mắt xinh đẹp của thiếu niên mang theo sự cầu xin nhìn thẳng về phía hắn, ngoan ngoãn giống như một con mèo con đang cầu chủ nhân yêu thương. Cũng chỉ có lúc cầu xin hắn thì thiếu niên mới ngoan ngoãn nghe lời.
Ánh mắt vô cùng có tính xâm lược của Kỷ Ngôn dao động trên người thiếu niên mấy giây, cuối cùng không tiếng động mở miệng.
Thiếu niên mắt đầy hơi nước, cuối cùng chỉ có thể đáng thương mắt đỏ, bất lực gật đầu. Kỷ Ngôn cười khẽ một tiếng như có như không sau đó buông Tô Tiểu Chân sắp tắt thở ra. Lúc này ý thức của Tô Tiểu Chân đã gần như mơ hồ, lúc cổ được buông ra thì theo bản năng thống khổ che cổ sau đó há miệng hít thở.
Kỷ Ngôn dùng giọng nói âm trầm nói bên tai cô ta: ''Nếu phát ra âm thanh thì lập tức giết cô.''
Kỷ Ngôn không hề che dấu sát ý trong lời nói nên không ai dám hoài nghi tính chân thật về những lời mà hắn vừa nói.
Thân thể Tô Tiểu Chân khẽ run lên, nước mắt không cầm được chảy xuống. Cô ta sợ hãi che miệng lại, cố nén sự đau đớn khi thiếu dưỡng khí, run rẩy lui về phía sau, muốn cách xa người đàn ông giống như ác ma kia nhưng mà khoảng trống dưới gầm giường không lớn nên có lui thế nào cũng không thể cách quá xa được, cuối cùng chỉ có thể co rút ở trong góc.
Có điều cả quá trình Tô Tiểu Chân đều không phát ra một tiếng động nào, dù là đau đớn đến mặt mũi vặn vẹo thì cũng chỉ dám hít thở nhẹ nhẹ, chỉ sợ một khi phát ra tiếng động thì Kỷ Ngôn sẽ thật sự giết mình.
Tô Tiểu Chân thoạt nhìn vô cùng đáng thương nhưng Kỷ Ngôn hoàn toàn không thèm để ý đến sự sống chết của cô ta, nếu không phải là thiếu niên cầu xin hắn bỏ qua thì hắn đã sớm vặn gãy cổ cô ta rồi.
Ngược lại thì Nguyễn Thanh thấy Tô Tiểu Chân rất đáng thương nhưng cậu không có thời gian để bận tâm hiện giờ cô ta có sợ hay không bởi vì người bên ngoài đã gõ cửa rất lâu rồi.
Nguyễn Thanh đi tới cửa thông qua mắt mèo quan sát bên ngoài.
Là... Bác sĩ Ôn Lễ.
Hắn mặc áo sơ mi màu trắng, mặc dù có chút nhăn nhúm nhưng trên người không hề có vết bẩn hay là vết máu, hoàn toàn không có dấu vết của trận đánh nhau sống chết vừa qua. Trên mặt cũng chỉ có một ít vết thương, đoán chừng một hồi là sẽ tự lành hơn nữa vết thương này không có ảnh hưởng đến khuôn mặt tuấn tú của hắn, ngược lại còn làm tăng thêm mấy phần phong tình và quyến rũ.
Quả nhiên là... Thất bại.
Nguyễn Thanh giấu cảm xúc vào đáy mắt sau đó vặn tay nắm mở cửa ra. Lần này khác hẳn hai lần trước, Nguyễn Thanh không chỉ mở hé một khe hở mà mở gần một nửa, có điều giường đang ở bên kia cửa, dù có mở một nửa thì đứng ngoài cũng không thể thấy được tình huống bên trong.
Ôn Lễ thấy cửa đã mở ra thì thả cái tay đang chuẩn bị gõ cửa xuống, ánh mắt dịu dàng mang theo lo lắng nhìn từ trên xuống dưới thiếu niên mấy lần: ''Em... Không sao chứ?''
Nguyễn Thanh có chút bất an lắc đầu, nhỏ giọng mở miệng: ‘‘Không sao, có người đã cứu em.''
''Vậy thì tốt quá.'' Ôn Lễ nghe vậy thì trong mắt mang theo may mắn sau đó áy náy mở miệng: ‘‘Xin lỗi, lúc ấy không thể chú ý đến em.''
Nguyễn Thanh nghe vậy thì lắc đầu lần nữa, lần này chân thành hơn rất nhiều: ‘‘Không liên quan đến Ôn Lễ ca ca, là do em không cẩn thận.''
''Không sao là tốt rồi, nếu em xảy ra chuyện thì tôi sẽ tự trách cả đời.'' Ôn Lễ cười cười, dưới ánh đèn ánh mắt giống như mang theo sự thân mật chỉ có ở người yêu.
Lời nói của hắn có chút mập mờ không rõ, không hề giống sự quan tâm đơn thuần giữa bác sĩ và người bệnh. Nhất thời mặt của thiếu niên đỏ lên, trên khuôn mặt trắng nõn giống như được thoa một lớp phấn hồng, xinh đẹp làm cho người ta không thể dời mắt được. Trong mắt thiếu niên hiện lên sự vui vẻ, vừa có chút rối rắm vừa có chút sợ hãi, sợ mình hiểu lầm cho nên ánh mắt có chút né tránh, không dám đối diện với người trước mắt. Trong lúc nhất thời Nguyễn Thanh vừa mong đợi lại vừa thấp thỏm.
Ôn Lễ nhìn thiếu niên đang đỏ mặt giống như không phát hiện ra sự thấp thỏm của cậu, hắn dịu dàng mở miệng: ‘‘Không mời tôi đi vào ngồi một chút sao?''
Nếu là bình thường, người mình thích nói như vậy thì dù là ai cũng sẽ vui vẻ mời vào nhưng lúc này thiếu niên hơi khựng lại, ánh mắt bất an nhìn sang bên cạnh giống như có chút khó xử và chần chờ.
Ôn Lễ nhìn ra được sự do dự của thiếu niên, cười trêu nói: ‘‘Thế nào? Mời tôi uống chén trà mà cũng không muốn?''
Nguyễn Thanh nghe vậy lập tức lắc đầu một cái, chỉ sợ Ôn Lễ hiểu lầm, cậu nhìn chằm chằm mặt đất, nhỏ giọng mở miệng: ‘‘Không phải vậy, không phải vậy đâu...''
''Chẳng qua là tối nay có chút không tiện...''
Giọng nói của thiếu niên càng lúc càng nhỏ, âm cuối gần như không nghe được.
''Không tiện?'' Ôn Lễ hơi nhíu mày: ''Em...đang có khách sao?''
Nguyễn Thanh vẫn nhìn chằm chằm chân mình, chần chờ rồi gật đầu một cái: ''...Vâng.''
Ôn Lễ nhìn thiếu niên trước mắt, trong mắt hiện lên vẻ không đồng ý, giọng nói cũng có chút nghiêm túc: ''A Thanh, mặc dù tôi không có tư cách quản em nhưng bé ngoan thì nên giữ mình trong sạch.''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.