Bị Bắt Trở Thành Npc Trong Trò Chơi Vô Hạn
Chương 45: Phòng Livestream Kinh Hoàng
Thiên Tẫn Hoan
08/03/2024
Nguyễn Thanh chần chờ một chút nhưng sau đó vẫn lấy giấy ra, nhẹ nhàng lau nước trên tay Ôn Lễ. Có lẽ do hắn làm thầy thuốc nên yêu cầu tương đối cao, móng tay được cắt tỉa vô cùng gọn gàng, thoạt nhìn hết sức đẹp mắt.
Ôn Lễ đưa lưng về phía giường cho nên dĩ nhiên là thiếu niên sẽ đứng đối mặt với giường. Thiếu niên lau tay cho Ôn Lễ có hơi chậm khiến không khí giữa hai người có chút mập mờ nhưng một giây sau thiếu niên giống như là nhìn thấy gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, có chút hốt hoảng lau lung tung: ''Được rồi, xong rồi.''
Đối với việc thiếu niên đột nhiên thay đổi thái độ, Ôn Lễ không tỏ vẻ gì, hắn bảo thiếu niên ngồi xuống mép giường, lo lắng mở miệng hỏi: ‘‘Là thân thể có gì không thoải mái sao?''
Nguyễn Thanh bất an lắc đầu sau đó nhỏ giọng mở miệng: ‘‘Không có... Không có... Không có chỗ nào khó chịu cả.''
Ôn Lễ có chút chần chờ nhưng vẫn nói tiếp: ‘‘Triệu chứng của em... Có chút kỳ quái, mặc dù không có kiểm tra ra bệnh tim nhưng triệu chứng lại rất giống bệnh tim.''
Nhưng thiếu niên vẫn kiên trì nói: ‘‘Không có...Không có khó chịu.''
Ôn Lễ không nói gì nữa, chỉ vươn tay từ cổ áo thiếu niên chậm rãi đi xuống cuối cùng dừng lại ở trước ngực cậu, ở đó có vết thương do Giang Tứ Niên gây ra khi ngủ.
''Ưm..'' Cảm giác đau đớn đột nhiên xuất hiện khiến Nguyễn Thanh co rụt lại lui về phía sau theo bản năng, mắt nhanh chóng bị sương mờ che lấp.
Ôn Lễ nhìn thiếu niên xinh đẹp trước mắt, giọng nói rất nhẹ: ‘‘Rất đau à?''
Thiếu niên há miệng cuối cùng đáng thương mở miệng: ''... Đau.''
''Em đấy...'' Ôn Lễ thở dài bất đắc dĩ giống như không có cách nào với thiếu niên.
Hắn đỡ thiếu niên dậy sau đó dùng hai tay nâng mặt thiếu niên lên, nghiêm túc mở miệng: ''Nếu em có chuyện gì thì tôi sẽ rất khó chịu, coi như là vì tôi, em phải tự bảo vệ tốt cho mình, nghe chưa?''
Giọng nói của Ôn Lễ trầm thấp khàn khàn mang theo sự quyến rũ khó chối từ, trong đó còn có cả sự cưng chìu. Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường nhưng lại mang theo cảm giác ngọt ngào chạm đến lòng người khiến người nghe không nhịn được đắm chìm trong đó hơn nữa lúc nói những lời này Ôn Lễ luôn nhìn thiếu niên, trong mắt chỉ có bóng dáng thiếu niên giống như cậu là trân bảo của hắn.
Trong nháy mắt nhịp tim của thiếu niên tăng nhanh, tiếng tim đập lớn đến mức chính cậu cũng nghe thấy, thậm chí còn quên cả hô hấp. Khuôn mặt bị đối phương chạm vào cũng bắt đầu nóng lên, gương mặt tinh xảo đỏ ửng giống như có ánh nắng chiều chiếu vào, vừa xinh đẹp vừa diễm lệ.
''Vâng.'' Thiếu niên xấu hổ gật đầu một cái.
Ôn Lễ nhìn thiếu niên xinh đẹp trước mặt, ánh mắt trở nên tối tăm. Tóc của thiếu niên thoạt nhìn hết sức mềm mại, dính vào khuôn mặt đỏ ửng tinh xảo như ngọc, cặp mắt đầy sương mù, lông mi thật dài rung động, trong con ngươi như có ánh sáng đang chuyển động, ngây thơ nhìn về phía hắn, ánh mắt vô cùng sạch thuần túy nhưng đuôi mắt phượng của cậu lại hơi nhếch lên, dưới khóe mắt còn có một nốt ruồi lệ tạo nên một độ cong vừa đơn thuần lại vừa quyến rũ từ trong xương.
Sạch sẽ thuần túy nhưng lại quyến rũ dụ hoặc vô cùng.
Nếu hai loại khí chất này đặt ở trên người người khác thì có lẽ sẽ làm cho người ta cảm thấy ngô không ra ngô, khoai không ra khoai, vô cùng đáng ghét nhưng ở trên người thiếu niên thì lại xinh đẹp không cách nào hình dung, so sánh được.
Ôn Lễ nhìn thiếu niên đang cúi đầu, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn, ánh mắt không tự chủ dừng lại trên đôi môi mỏng đang hơi mím lại của cậu, ngón tay vô thức chà sát khuôn mặt thiếu niên. Ánh mắt của hắn sâu thẳm nhìn chằm chằm đôi môi mỏng của người trước mặt giống như là bị đầu độc sau đó hơi cúi đầu đến gần thiếu niên.
Thiếu niên trợn to hai mắt, nắm chặt khăn trải giường, ngơ ngác nhìn người trước mặt càng lúc càng gần. Lúc Ôn Lễ đã cách rất gần giống như muốn hôn cậu thì đột nhiên dưới giường truyền đến tiếng động cắt ngang hành động của Ôn Lễ. Tiếng động đó giống như là có đồ vật gì đó đụng vào tường.
Đúng là có ''thứ gì đó'' đụng vào tường bởi vì Tiểu Chân lại bị Kỷ Ngôn đạp một cú cho nên mới đụng vào tường.
Người đàn ông trước mặt chính là ma quỷ, Tiểu Chân hiểu rõ điều này nhưng cô ta không dám gây ra bất kì tiếng động gì, ngay cả việc cầu cứu đồng đội cũng không dám bởi vì lúc này ánh mắt của người đàn ông vô cùng tối tăm, cả người tản ra lệ khí, rõ ràng là đang rất tức giận.
Sau khi dưới giường phát ra âm thanh thì trong mắt Nguyễn Thanh hiện lên vẻ bối rối, cậu mím môi cúi đầu, thậm chí còn muốn đẩy người trước mặt ra còn Ôn Lễ thì ngồi dậy, có chút nghi ngờ nhìn về phía gầm giường: ''Tiếng gì vậy?''
''Chắc...là...chuột đấy.'' Thiếu niên nhìn Ôn Lễ, giả bộ trấn định mở miệng.
Rõ ràng thiếu niên không giỏi nói dối, trên thực tế giọng nói run rẩy lắp bắp đã bán đứng cậu.
Ôn Lễ cười cười không rõ hàm ý: ''Chuột à, A Thanh sợ không? Có muốn tôi giết nó giúp em không?''
Cả người thiếu niên lập tức run lên, cậu đưa tay kéo vạt áo của người trước mặt, chỉ sợ hắn khom lưng cúi người xuống nhìn: ‘‘Không... Không cần...Em không sợ.''
Có lẽ là do quá khẩn trương nên thiếu niên không chú ý đến tình huống hiện tại hoặc là bị dọa sợ nên thiếu niên giống như sắp khóc lên, lúc nói chuyện cũng mang theo nức nở nhưng dáng vẻ này của cậu không những không khiến người nhìn thương tiếc mà chỉ càng muốn bắt nạt cậu quá đáng hơn mà thôi. Thiếu niên thật sự quá yếu ớt, dù là bị bắt nạt quá đáng thì cũng không có sức phản kháng, chỉ có thể bị động chịu đựng hết thảy đồng thời dáng vẻ khi tức giận của cậu cũng rất dễ nhìn.
Ôn Lễ nghiêng người nhích tới gần thiếu niên, chen vào giữa hai chân cậu sau đó hơi cúi người giống như muốn ôm thiếu niên vào trong ngực. Hắn hạ thấp giọng, dùng giọng chỉ có thiếu niên nghe được mở miệng, âm thanh tràn đầy đầu độc giống như tiếng hát của hải yêu: ‘‘Ngoan, hôn tôi.''
Ôn Lễ đưa lưng về phía giường cho nên dĩ nhiên là thiếu niên sẽ đứng đối mặt với giường. Thiếu niên lau tay cho Ôn Lễ có hơi chậm khiến không khí giữa hai người có chút mập mờ nhưng một giây sau thiếu niên giống như là nhìn thấy gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, có chút hốt hoảng lau lung tung: ''Được rồi, xong rồi.''
Đối với việc thiếu niên đột nhiên thay đổi thái độ, Ôn Lễ không tỏ vẻ gì, hắn bảo thiếu niên ngồi xuống mép giường, lo lắng mở miệng hỏi: ‘‘Là thân thể có gì không thoải mái sao?''
Nguyễn Thanh bất an lắc đầu sau đó nhỏ giọng mở miệng: ‘‘Không có... Không có... Không có chỗ nào khó chịu cả.''
Ôn Lễ có chút chần chờ nhưng vẫn nói tiếp: ‘‘Triệu chứng của em... Có chút kỳ quái, mặc dù không có kiểm tra ra bệnh tim nhưng triệu chứng lại rất giống bệnh tim.''
Nhưng thiếu niên vẫn kiên trì nói: ‘‘Không có...Không có khó chịu.''
Ôn Lễ không nói gì nữa, chỉ vươn tay từ cổ áo thiếu niên chậm rãi đi xuống cuối cùng dừng lại ở trước ngực cậu, ở đó có vết thương do Giang Tứ Niên gây ra khi ngủ.
''Ưm..'' Cảm giác đau đớn đột nhiên xuất hiện khiến Nguyễn Thanh co rụt lại lui về phía sau theo bản năng, mắt nhanh chóng bị sương mờ che lấp.
Ôn Lễ nhìn thiếu niên xinh đẹp trước mắt, giọng nói rất nhẹ: ‘‘Rất đau à?''
Thiếu niên há miệng cuối cùng đáng thương mở miệng: ''... Đau.''
''Em đấy...'' Ôn Lễ thở dài bất đắc dĩ giống như không có cách nào với thiếu niên.
Hắn đỡ thiếu niên dậy sau đó dùng hai tay nâng mặt thiếu niên lên, nghiêm túc mở miệng: ''Nếu em có chuyện gì thì tôi sẽ rất khó chịu, coi như là vì tôi, em phải tự bảo vệ tốt cho mình, nghe chưa?''
Giọng nói của Ôn Lễ trầm thấp khàn khàn mang theo sự quyến rũ khó chối từ, trong đó còn có cả sự cưng chìu. Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường nhưng lại mang theo cảm giác ngọt ngào chạm đến lòng người khiến người nghe không nhịn được đắm chìm trong đó hơn nữa lúc nói những lời này Ôn Lễ luôn nhìn thiếu niên, trong mắt chỉ có bóng dáng thiếu niên giống như cậu là trân bảo của hắn.
Trong nháy mắt nhịp tim của thiếu niên tăng nhanh, tiếng tim đập lớn đến mức chính cậu cũng nghe thấy, thậm chí còn quên cả hô hấp. Khuôn mặt bị đối phương chạm vào cũng bắt đầu nóng lên, gương mặt tinh xảo đỏ ửng giống như có ánh nắng chiều chiếu vào, vừa xinh đẹp vừa diễm lệ.
''Vâng.'' Thiếu niên xấu hổ gật đầu một cái.
Ôn Lễ nhìn thiếu niên xinh đẹp trước mặt, ánh mắt trở nên tối tăm. Tóc của thiếu niên thoạt nhìn hết sức mềm mại, dính vào khuôn mặt đỏ ửng tinh xảo như ngọc, cặp mắt đầy sương mù, lông mi thật dài rung động, trong con ngươi như có ánh sáng đang chuyển động, ngây thơ nhìn về phía hắn, ánh mắt vô cùng sạch thuần túy nhưng đuôi mắt phượng của cậu lại hơi nhếch lên, dưới khóe mắt còn có một nốt ruồi lệ tạo nên một độ cong vừa đơn thuần lại vừa quyến rũ từ trong xương.
Sạch sẽ thuần túy nhưng lại quyến rũ dụ hoặc vô cùng.
Nếu hai loại khí chất này đặt ở trên người người khác thì có lẽ sẽ làm cho người ta cảm thấy ngô không ra ngô, khoai không ra khoai, vô cùng đáng ghét nhưng ở trên người thiếu niên thì lại xinh đẹp không cách nào hình dung, so sánh được.
Ôn Lễ nhìn thiếu niên đang cúi đầu, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn, ánh mắt không tự chủ dừng lại trên đôi môi mỏng đang hơi mím lại của cậu, ngón tay vô thức chà sát khuôn mặt thiếu niên. Ánh mắt của hắn sâu thẳm nhìn chằm chằm đôi môi mỏng của người trước mặt giống như là bị đầu độc sau đó hơi cúi đầu đến gần thiếu niên.
Thiếu niên trợn to hai mắt, nắm chặt khăn trải giường, ngơ ngác nhìn người trước mặt càng lúc càng gần. Lúc Ôn Lễ đã cách rất gần giống như muốn hôn cậu thì đột nhiên dưới giường truyền đến tiếng động cắt ngang hành động của Ôn Lễ. Tiếng động đó giống như là có đồ vật gì đó đụng vào tường.
Đúng là có ''thứ gì đó'' đụng vào tường bởi vì Tiểu Chân lại bị Kỷ Ngôn đạp một cú cho nên mới đụng vào tường.
Người đàn ông trước mặt chính là ma quỷ, Tiểu Chân hiểu rõ điều này nhưng cô ta không dám gây ra bất kì tiếng động gì, ngay cả việc cầu cứu đồng đội cũng không dám bởi vì lúc này ánh mắt của người đàn ông vô cùng tối tăm, cả người tản ra lệ khí, rõ ràng là đang rất tức giận.
Sau khi dưới giường phát ra âm thanh thì trong mắt Nguyễn Thanh hiện lên vẻ bối rối, cậu mím môi cúi đầu, thậm chí còn muốn đẩy người trước mặt ra còn Ôn Lễ thì ngồi dậy, có chút nghi ngờ nhìn về phía gầm giường: ''Tiếng gì vậy?''
''Chắc...là...chuột đấy.'' Thiếu niên nhìn Ôn Lễ, giả bộ trấn định mở miệng.
Rõ ràng thiếu niên không giỏi nói dối, trên thực tế giọng nói run rẩy lắp bắp đã bán đứng cậu.
Ôn Lễ cười cười không rõ hàm ý: ''Chuột à, A Thanh sợ không? Có muốn tôi giết nó giúp em không?''
Cả người thiếu niên lập tức run lên, cậu đưa tay kéo vạt áo của người trước mặt, chỉ sợ hắn khom lưng cúi người xuống nhìn: ‘‘Không... Không cần...Em không sợ.''
Có lẽ là do quá khẩn trương nên thiếu niên không chú ý đến tình huống hiện tại hoặc là bị dọa sợ nên thiếu niên giống như sắp khóc lên, lúc nói chuyện cũng mang theo nức nở nhưng dáng vẻ này của cậu không những không khiến người nhìn thương tiếc mà chỉ càng muốn bắt nạt cậu quá đáng hơn mà thôi. Thiếu niên thật sự quá yếu ớt, dù là bị bắt nạt quá đáng thì cũng không có sức phản kháng, chỉ có thể bị động chịu đựng hết thảy đồng thời dáng vẻ khi tức giận của cậu cũng rất dễ nhìn.
Ôn Lễ nghiêng người nhích tới gần thiếu niên, chen vào giữa hai chân cậu sau đó hơi cúi người giống như muốn ôm thiếu niên vào trong ngực. Hắn hạ thấp giọng, dùng giọng chỉ có thiếu niên nghe được mở miệng, âm thanh tràn đầy đầu độc giống như tiếng hát của hải yêu: ‘‘Ngoan, hôn tôi.''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.