Bị Em Gái Song Sinh Cướp Hôn, Mỹ Nhân Gả Vào Đại Tạp Viện Ngày Ngày Ăn Dưa
Chương 1:
Lục Lục Tiểu Khả Ái
15/10/2024
Hè năm 1974, trời nắng như đổ lửa.
“Mặt trời nhô cao rồi mà mày vẫn còn nằm ườn ra đấy à? Định đợi bà già này hầu hạ mày chắc!”
“Không có số tiểu thư còn lười như hủi, đẻ ra mày đúng là nghiệp quật tám đời nhà bà!”
“Cả cái làng Nam Hà này xem có đứa con gái nhà ai mà lười như mày không? Thứ ăn hại, suốt ngày chỉ giỏi diễn vai tiểu thư con nhà giàu!”
Khương Du lờ mờ tỉnh giấc, tiếng chửi rủa bên ngoài vọng vào không ai khác chính là dành cho cô.
Mỗi ngày đều mở màn bằng màn tra tấn lỗ tai quen thuộc này, cô đã chai lì từ lâu.
Ngồi dậy trên chiếc giường đất, gương mặt nhỏ nhắn của cô hiện rõ vẻ mệt mỏi.
Ngày thường là cô thích nướng, nhưng hôm nay đúng là dậy không nổi thật.
Cũng bởi tối qua cô nằm mơ một giấc mơ dài như phim điện ảnh, mẹ có gọi thế nào cô cũng không tỉnh nổi.
Khương Du khẽ ngẩng đầu, một lọn tóc mai trượt xuống khẽ lay động bên gò má trắng ngần.
Giấc mơ đêm qua quá đỗi chân thật, chân thật đến mức cứ ngỡ như chính cô đã trải qua.
Cô thấy mình được như ý nguyện, gả cho một người đàn ông thành phố.
Anh ta là công nhân nhà máy dệt số hai, tên là Phó Hướng Dương.
Cô vẫn còn nhớ rõ khuôn mặt của Phó Hướng Dương trong mơ, tuy không đến mức đẹp trai ngời ngời nhưng ưa nhìn, dáng người cao ráo, chắc phải cao hơn cô cả cái đầu.
So với cái mác “người thành phố”, những điều kiện khác đối với Khương Du mà nói đều chẳng đáng để tâm.
Điều khiến Khương Du trăn trở cả đêm chính là, cuộc sống của cô trong mơ lại chẳng tốt đẹp như tưởng tượng.
Bà mẹ chồng khó tính thấy cô về nhà một năm trời mà bụng vẫn chưa có động tĩnh gì, tìm đủ loại thuốc bắc tẩm bổ cho cô uống.
Uống mấy năm trời thứ thuốc đắng ngắt ấy, đến cả nước tiểu đồng tử cũng chẳng tha, vậy mà vẫn không đậu thai được, bà ta càng thêm bực bội, hễ động tí là mắng chửi cô xối xả.
Cho đến khi chị gái của Phó Hướng Dương qua đời, hai đứa cháu nhỏ không ai chăm sóc mới được gửi cho Phó Hướng Dương làm con nuôi.
Nhưng hai đứa trẻ ấy đều đã lớn cả, dù cô có đối xử tốt đến đâu thì trước sau gì cũng chỉ là người dưng nước lã.
Đáng sợ hơn cả là, mãi đến lúc chết đi cô mới biết được hóa ra Phó Hướng Dương không thể sinh con, nhà họ Phó lại giấu nhẹm chuyện này khiến cô cứ thế áy náy cả đời, làm trâu làm ngựa cho nhà họ.
Khương Du ôm ngực, đôi mày thanh tú nhíu chặt.
Cô muốn gả vào thành phố để được ăn cơm nhà nước, chứ nào đâu muốn gả cho loại người này.
Rầm rầm rầm ——
“Khương Du! Khương Du! Mày có dậy ngay không thì bảo, định để bà già này lột da mày ra à!”
Vương Mỹ Lệ mắng người quả thật có bài bản, mười năm như một, luyện đến mức ai nghe cũng phải ù cả tai.
Khương Du vội vàng thay quần áo, xỏ đôi dép rồi chạy ra ngoài.
Cô vừa đi vừa vội vàng thắt tóc, miệng không ngừng ngáp.
“Mẹ, con dậy rồi đây, mẹ đừng mắng nữa.”
Giọng nói của Khương Du mềm mại, ngọt ngào như được tẩm mật, nghe như đang làm nũng.
Nhưng dù giọng nói có dễ nghe đến đâu cũng không thể nào khiến Vương Mỹ Lệ mủi lòng.
Vương Mỹ Lệ hừ lạnh, giơ tay lên định cho cô một bạt tai, Khương Du đã sớm đề phòng nghiêng người né tránh.
Cái tát mang theo mười phần lực đạo đó cuối cùng lại giáng thẳng lên người Khương Hạo em trai cô.
“Mặt trời nhô cao rồi mà mày vẫn còn nằm ườn ra đấy à? Định đợi bà già này hầu hạ mày chắc!”
“Không có số tiểu thư còn lười như hủi, đẻ ra mày đúng là nghiệp quật tám đời nhà bà!”
“Cả cái làng Nam Hà này xem có đứa con gái nhà ai mà lười như mày không? Thứ ăn hại, suốt ngày chỉ giỏi diễn vai tiểu thư con nhà giàu!”
Khương Du lờ mờ tỉnh giấc, tiếng chửi rủa bên ngoài vọng vào không ai khác chính là dành cho cô.
Mỗi ngày đều mở màn bằng màn tra tấn lỗ tai quen thuộc này, cô đã chai lì từ lâu.
Ngồi dậy trên chiếc giường đất, gương mặt nhỏ nhắn của cô hiện rõ vẻ mệt mỏi.
Ngày thường là cô thích nướng, nhưng hôm nay đúng là dậy không nổi thật.
Cũng bởi tối qua cô nằm mơ một giấc mơ dài như phim điện ảnh, mẹ có gọi thế nào cô cũng không tỉnh nổi.
Khương Du khẽ ngẩng đầu, một lọn tóc mai trượt xuống khẽ lay động bên gò má trắng ngần.
Giấc mơ đêm qua quá đỗi chân thật, chân thật đến mức cứ ngỡ như chính cô đã trải qua.
Cô thấy mình được như ý nguyện, gả cho một người đàn ông thành phố.
Anh ta là công nhân nhà máy dệt số hai, tên là Phó Hướng Dương.
Cô vẫn còn nhớ rõ khuôn mặt của Phó Hướng Dương trong mơ, tuy không đến mức đẹp trai ngời ngời nhưng ưa nhìn, dáng người cao ráo, chắc phải cao hơn cô cả cái đầu.
So với cái mác “người thành phố”, những điều kiện khác đối với Khương Du mà nói đều chẳng đáng để tâm.
Điều khiến Khương Du trăn trở cả đêm chính là, cuộc sống của cô trong mơ lại chẳng tốt đẹp như tưởng tượng.
Bà mẹ chồng khó tính thấy cô về nhà một năm trời mà bụng vẫn chưa có động tĩnh gì, tìm đủ loại thuốc bắc tẩm bổ cho cô uống.
Uống mấy năm trời thứ thuốc đắng ngắt ấy, đến cả nước tiểu đồng tử cũng chẳng tha, vậy mà vẫn không đậu thai được, bà ta càng thêm bực bội, hễ động tí là mắng chửi cô xối xả.
Cho đến khi chị gái của Phó Hướng Dương qua đời, hai đứa cháu nhỏ không ai chăm sóc mới được gửi cho Phó Hướng Dương làm con nuôi.
Nhưng hai đứa trẻ ấy đều đã lớn cả, dù cô có đối xử tốt đến đâu thì trước sau gì cũng chỉ là người dưng nước lã.
Đáng sợ hơn cả là, mãi đến lúc chết đi cô mới biết được hóa ra Phó Hướng Dương không thể sinh con, nhà họ Phó lại giấu nhẹm chuyện này khiến cô cứ thế áy náy cả đời, làm trâu làm ngựa cho nhà họ.
Khương Du ôm ngực, đôi mày thanh tú nhíu chặt.
Cô muốn gả vào thành phố để được ăn cơm nhà nước, chứ nào đâu muốn gả cho loại người này.
Rầm rầm rầm ——
“Khương Du! Khương Du! Mày có dậy ngay không thì bảo, định để bà già này lột da mày ra à!”
Vương Mỹ Lệ mắng người quả thật có bài bản, mười năm như một, luyện đến mức ai nghe cũng phải ù cả tai.
Khương Du vội vàng thay quần áo, xỏ đôi dép rồi chạy ra ngoài.
Cô vừa đi vừa vội vàng thắt tóc, miệng không ngừng ngáp.
“Mẹ, con dậy rồi đây, mẹ đừng mắng nữa.”
Giọng nói của Khương Du mềm mại, ngọt ngào như được tẩm mật, nghe như đang làm nũng.
Nhưng dù giọng nói có dễ nghe đến đâu cũng không thể nào khiến Vương Mỹ Lệ mủi lòng.
Vương Mỹ Lệ hừ lạnh, giơ tay lên định cho cô một bạt tai, Khương Du đã sớm đề phòng nghiêng người né tránh.
Cái tát mang theo mười phần lực đạo đó cuối cùng lại giáng thẳng lên người Khương Hạo em trai cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.