Bị Em Gái Song Sinh Cướp Hôn, Mỹ Nhân Gả Vào Đại Tạp Viện Ngày Ngày Ăn Dưa
Chương 2:
Lục Lục Tiểu Khả Ái
15/10/2024
Trong bốn đứa con của Vương Mỹ Lệ, chỉ có mỗi Khương Hạo là con trai nên bà cưng chiều cậu ta như trứng mỏng.
Khương Hạo ăn phải một chưởng trời giáng của mẹ, gào lên như sấm: "Mẹ, tại sao mẹ đánh con!"
Vương Mỹ Lệ thấy con trai yêu quý bị ăn đòn, xót ruột như xát muối vào lòng, vội vàng xoa xoa cho con.
"Mẹ có muốn đánh con đâu, đều tại chị gái con nó né!"
Khương Du nhổ toẹt bãi nước bọt lẫn kem đánh răng trong miệng, tiện tay quẹt ngang mặt một cái.
"Con có ngu đâu mà đứng im cho mẹ đánh, không chạy nhanh thì còn đợi gì nữa?"
Gương mặt cô trắng trẻo, mịn màng như da em bé, nhìn kiểu gì cũng không giống người ở quê suốt ngày phải chân lấm tay bùn.
Khương Du cũng đúng thật là chúa lười, lúc nào cũng tìm cách để trốn việc.
Cô ở Nam Hà nổi tiếng là lười như hủi, tham ăn tục uống khiến Vương Mỹ Lệ nhiều phen bất lực, chỉ mong sao đứa con gái rượu này có thể gả bán được giá cao.
Vương Mỹ Lệ trút giận lên đầu Khương Đình.
"Còn lề mề cái gì nữa, mau vào bếp nấu cơm luộc cho em trai mày quả trứng gà bồi bổ cơ thể đi!"
Khương Đình và Khương Du là chị em song sinh, Khương Du chỉ lớn hơn em gái hai phút.
Hai chị em có chút giống nhau, nhưng Khương Đình lại hiền lành chất phác, rất ít nói, cứ như bị cưa mất lưỡi vậy.
Vương Mỹ Lệ vung một cái tát rõ đau lên người Khương Đình, thế mà cô ta chẳng kêu ca lấy một lời.
Khương Du lắc đầu ngao ngán.
Hồi bé cô cũng từng dạy dỗ em gái, nhưng có vẻ như dạy cũng như không.
Dù sao trong mắt Vương Mỹ Lệ, con trai là vàng là bạc, con gái chỉ là cỏ rác, ngoài việc gả đi lấy tiền sính lễ với kiếm tấm chồng tốt để giúp đỡ em trai ra thì chẳng còn tác dụng gì khác.
Nhưng Khương Đình không nghe, cô ta luôn cho rằng chị gái chỉ đang kiếm cớ, bản thân luôn răm rắp nghe theo những lời cha mẹ nói, cam chịu nhẫn nhục, chỉ thiếu điều lao vào làm bao cát cho Khương Hạo mà thôi.
Dần dần, Khương Du cũng chán chẳng buồn khuyên bảo nữa.
"Khương Đình, luộc luôn cho chị quả trứng gà với, tối qua chị ngủ không ngon." Khương Du gọi với.
Khương Đình chưa kịp trả lời thì Vương Mỹ Lệ đã gào lên: "Ăn ăn ăn, cái thứ ti tiện như mày cũng đòi ăn trứng gà à? Đó là để dành cho em trai mày bồi bổ, mày hiểu không hả?"
Khương Du bĩu môi, "Khương Hạo cần bồi bổ gì nữa, sắp cán mốc một trăm kí rồi."
Em trai cô là "hoa hậu thân hình" của cái làng này, Khương Vĩnh Hoa và Vương Mỹ Lệ đều cao ráo, vậy mà Khương Hạo cao chưa đến 1m7.
Thêm cái thân hình 90 ký lô, bảo sao không thành "hoa hậu".
Thấy Vương Mỹ Lệ sắp sửa thượng cẳng chân hạ cẳng tay, Khương Du chưa kịp chạy đã nghe thấy bà Diệp quát lớn: "Sáng sớm tinh mơ, làm um sùm cái gì!"
Thấy mẹ chồng nổi giận, Vương Mỹ Lệ ngượng ngùng hạ tay xuống.
"Còn không phải tại cái con nhỏ ti tiện này muốn tranh trứng gà với em trai nó à, đúng là không biết điều!"
Khương Du lười biếng nói: "Mẹ đừng có cái gì cũng kêu con là đồ ti tiện, con là do mẹ sinh ra, con là đồ ti tiện, vậy mẹ với ba là cái gì, đồ siêu ti tiện à? Bà nội là siêu siêu ti tiện? Vậy cả nhà mình là băng đảng ti tiện à?"
Bà Diệp trừng mắt nhìn cô, lúc bà bước vào từ cửa, Khương Du mới nhìn thấy phía sau bà còn có một người.
"Ngại quá chị gái, nhà tôi nó ồn thế đó."
Khương Hạo ăn phải một chưởng trời giáng của mẹ, gào lên như sấm: "Mẹ, tại sao mẹ đánh con!"
Vương Mỹ Lệ thấy con trai yêu quý bị ăn đòn, xót ruột như xát muối vào lòng, vội vàng xoa xoa cho con.
"Mẹ có muốn đánh con đâu, đều tại chị gái con nó né!"
Khương Du nhổ toẹt bãi nước bọt lẫn kem đánh răng trong miệng, tiện tay quẹt ngang mặt một cái.
"Con có ngu đâu mà đứng im cho mẹ đánh, không chạy nhanh thì còn đợi gì nữa?"
Gương mặt cô trắng trẻo, mịn màng như da em bé, nhìn kiểu gì cũng không giống người ở quê suốt ngày phải chân lấm tay bùn.
Khương Du cũng đúng thật là chúa lười, lúc nào cũng tìm cách để trốn việc.
Cô ở Nam Hà nổi tiếng là lười như hủi, tham ăn tục uống khiến Vương Mỹ Lệ nhiều phen bất lực, chỉ mong sao đứa con gái rượu này có thể gả bán được giá cao.
Vương Mỹ Lệ trút giận lên đầu Khương Đình.
"Còn lề mề cái gì nữa, mau vào bếp nấu cơm luộc cho em trai mày quả trứng gà bồi bổ cơ thể đi!"
Khương Đình và Khương Du là chị em song sinh, Khương Du chỉ lớn hơn em gái hai phút.
Hai chị em có chút giống nhau, nhưng Khương Đình lại hiền lành chất phác, rất ít nói, cứ như bị cưa mất lưỡi vậy.
Vương Mỹ Lệ vung một cái tát rõ đau lên người Khương Đình, thế mà cô ta chẳng kêu ca lấy một lời.
Khương Du lắc đầu ngao ngán.
Hồi bé cô cũng từng dạy dỗ em gái, nhưng có vẻ như dạy cũng như không.
Dù sao trong mắt Vương Mỹ Lệ, con trai là vàng là bạc, con gái chỉ là cỏ rác, ngoài việc gả đi lấy tiền sính lễ với kiếm tấm chồng tốt để giúp đỡ em trai ra thì chẳng còn tác dụng gì khác.
Nhưng Khương Đình không nghe, cô ta luôn cho rằng chị gái chỉ đang kiếm cớ, bản thân luôn răm rắp nghe theo những lời cha mẹ nói, cam chịu nhẫn nhục, chỉ thiếu điều lao vào làm bao cát cho Khương Hạo mà thôi.
Dần dần, Khương Du cũng chán chẳng buồn khuyên bảo nữa.
"Khương Đình, luộc luôn cho chị quả trứng gà với, tối qua chị ngủ không ngon." Khương Du gọi với.
Khương Đình chưa kịp trả lời thì Vương Mỹ Lệ đã gào lên: "Ăn ăn ăn, cái thứ ti tiện như mày cũng đòi ăn trứng gà à? Đó là để dành cho em trai mày bồi bổ, mày hiểu không hả?"
Khương Du bĩu môi, "Khương Hạo cần bồi bổ gì nữa, sắp cán mốc một trăm kí rồi."
Em trai cô là "hoa hậu thân hình" của cái làng này, Khương Vĩnh Hoa và Vương Mỹ Lệ đều cao ráo, vậy mà Khương Hạo cao chưa đến 1m7.
Thêm cái thân hình 90 ký lô, bảo sao không thành "hoa hậu".
Thấy Vương Mỹ Lệ sắp sửa thượng cẳng chân hạ cẳng tay, Khương Du chưa kịp chạy đã nghe thấy bà Diệp quát lớn: "Sáng sớm tinh mơ, làm um sùm cái gì!"
Thấy mẹ chồng nổi giận, Vương Mỹ Lệ ngượng ngùng hạ tay xuống.
"Còn không phải tại cái con nhỏ ti tiện này muốn tranh trứng gà với em trai nó à, đúng là không biết điều!"
Khương Du lười biếng nói: "Mẹ đừng có cái gì cũng kêu con là đồ ti tiện, con là do mẹ sinh ra, con là đồ ti tiện, vậy mẹ với ba là cái gì, đồ siêu ti tiện à? Bà nội là siêu siêu ti tiện? Vậy cả nhà mình là băng đảng ti tiện à?"
Bà Diệp trừng mắt nhìn cô, lúc bà bước vào từ cửa, Khương Du mới nhìn thấy phía sau bà còn có một người.
"Ngại quá chị gái, nhà tôi nó ồn thế đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.