Bị Em Gái Song Sinh Cướp Hôn, Mỹ Nhân Gả Vào Đại Tạp Viện Ngày Ngày Ăn Dưa
Chương 3:
Lục Lục Tiểu Khả Ái
15/10/2024
Nhìn bà Diệp cười tươi như hoa, Khương Du đoán ngay được người kia là ai.
Vương Mỹ Lệ nhanh miệng hỏi: "Mẹ, bác gái này là...?"
Bà Diệp thân mật kéo tay người phụ nữ trung niên bên cạnh, tình cảm như hai chị em ruột.
"Đây là bà mối Diêu nổi tiếng trên thành phố đấy."
Nghe đến hai từ "thành phố", tim Khương Du đập thình thịch.
Tối qua cô vừa mơ thấy bà mối Diêu, chỉ là không nhìn rõ mặt mũi.
Nhưng mà cái áo hoa nhỏ, cái quần xanh đen này, cộng thêm cái cách bà ta phô trương như muốn bay lên trời, đúng là bà mối trong mơ rồi!
Vương Mỹ Lệ lập tức sấn sổ, chủ động kéo bà mối Diêu vào nhà.
"Bác ơi, mời bác ngồi. Khương Đình, luộc thêm hai quả trứng gà nữa cho bà Diêu ăn!"
Nói rồi bà trừng mắt nhìn Khương Du: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, pha ngay cốc nước đường mang ra đây! Bà Diêu lặn lội đường xa đến đây chắc chắn là khát rồi."
Khương Du thầm nghĩ, lúc bà ngoại đến nhà cũng chưa thấy Vương Mỹ Lệ nhiệt tình như vậy.
Nhưng mà thái độ của Vương Mỹ Lệ lại khiến bà mối Diêu rất hài lòng.
"Không cần khách sáo, tôi có phải loại người đến ăn chực đâu, tôi đến đây là để se duyên mà."
Vương Mỹ Lệ cười toe toét: "Bác thật tinh mắt, nhà chúng tôi đúng là có hai đứa con gái đến tuổi cập kê rồi."
Bà mối Diêu cười đắc ý: "Tôi đã tìm hiểu rồi, hai đứa con gái sinh đôi nhà cô lớn lên xinh đẹp nức tiếng gần xa."
Khương Du bưng cốc nước đường ra, lắc đầu ngán ngẩm, xinh đẹp thì xinh đẹp thật đấy, nhưng chắc chắn không phải danh tiếng gì tốt đẹp.
Cô xinh đẹp nhưng lười chảy thây ham ăn biếng làm.
Thế mà Vương Mỹ Lệ vẫn thản nhiên ba hoa chích chòe: "Nói gì thì nói, hai đứa con gái nhà tôi nhan sắc là thuộc hàng cực phẩm rồi. Tụi nó chăm chỉ đảm đang, việc nhà việc cửa cái gì cũng giỏi."
Khương Du nghe mà trong lòng như bị mèo cào.
Cô không đáp lời mà chỉ ngồi im như pho tượng, tai thì dỏng lên nghe ngóng.
Lúc sau, Khương Đình bê khay cơm sáng vào, trên khay là màn thầu với trứng gà giản dị.
“Mẹ ơi, ăn sáng thôi.”
Vương Mỹ Lệ đang nịnh nọt bà mối Diêu, mắt liếc thấy Khương Du len lén cầm quả trứng gà.
Cô bóc vỏ trứng, những ngón tay trắng nõn nà nâng niu quả trứng, cũng không biết là da cô trắng hay trứng gà trắng hơn nữa.
Bà mối Diêu quan sát cô, trong lòng âm thầm gật gù.
Làn da trắng như tuyết thì khỏi bàn, eo thon như liễu, lại còn có da có thịt, đúng chuẩn gu của bao nhiêu anh.
Nhìn bộ ngực căng tròn kia, mông tuy không to nhưng lại cong vút đầy đặn.
Với kinh nghiệm mai mối mấy chục năm, bà ta dám chắc đây là một tuyệt sắc giai nhân.
Đáng tiếc lại sinh ra ở cái vùng quê hẻo lánh này.
Nhìn sang Khương Đình, chị gái đẹp vậy thì em gái chắc cũng không phải dạng vừa.
Nhưng mà con bé này ốm tong teo như cây sậy, da thì đen nhẻm.
Gương mặt tuy thanh tú nhưng lại ẩn chứa nét buồn man mác, nhìn như quả khổ qua héo úa, kém xa khí chất thần tiên của chị gái nó.
Khương Du chẳng để ý đến ánh mắt soi mói của bà mối, bẻ nửa quả trứng đưa cho Khương Đình.
Khương Đình mím môi lắc đầu, ra vẻ không muốn.
Khương Du bèn tự xử lý nốt.
Bà mối Diêu quan sát đã đời mới lên tiếng: “Bên tôi có một đồng chí muốn kiếm vợ ở quê, tôi nghe ngóng rồi mới mò đến đây đó nha.”
Vương Mỹ Lệ bán tín bán nghi: “Thanh niên thành phố sao lại muốn lấy gái quê vậy bác?”
Vương Mỹ Lệ nhanh miệng hỏi: "Mẹ, bác gái này là...?"
Bà Diệp thân mật kéo tay người phụ nữ trung niên bên cạnh, tình cảm như hai chị em ruột.
"Đây là bà mối Diêu nổi tiếng trên thành phố đấy."
Nghe đến hai từ "thành phố", tim Khương Du đập thình thịch.
Tối qua cô vừa mơ thấy bà mối Diêu, chỉ là không nhìn rõ mặt mũi.
Nhưng mà cái áo hoa nhỏ, cái quần xanh đen này, cộng thêm cái cách bà ta phô trương như muốn bay lên trời, đúng là bà mối trong mơ rồi!
Vương Mỹ Lệ lập tức sấn sổ, chủ động kéo bà mối Diêu vào nhà.
"Bác ơi, mời bác ngồi. Khương Đình, luộc thêm hai quả trứng gà nữa cho bà Diêu ăn!"
Nói rồi bà trừng mắt nhìn Khương Du: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, pha ngay cốc nước đường mang ra đây! Bà Diêu lặn lội đường xa đến đây chắc chắn là khát rồi."
Khương Du thầm nghĩ, lúc bà ngoại đến nhà cũng chưa thấy Vương Mỹ Lệ nhiệt tình như vậy.
Nhưng mà thái độ của Vương Mỹ Lệ lại khiến bà mối Diêu rất hài lòng.
"Không cần khách sáo, tôi có phải loại người đến ăn chực đâu, tôi đến đây là để se duyên mà."
Vương Mỹ Lệ cười toe toét: "Bác thật tinh mắt, nhà chúng tôi đúng là có hai đứa con gái đến tuổi cập kê rồi."
Bà mối Diêu cười đắc ý: "Tôi đã tìm hiểu rồi, hai đứa con gái sinh đôi nhà cô lớn lên xinh đẹp nức tiếng gần xa."
Khương Du bưng cốc nước đường ra, lắc đầu ngán ngẩm, xinh đẹp thì xinh đẹp thật đấy, nhưng chắc chắn không phải danh tiếng gì tốt đẹp.
Cô xinh đẹp nhưng lười chảy thây ham ăn biếng làm.
Thế mà Vương Mỹ Lệ vẫn thản nhiên ba hoa chích chòe: "Nói gì thì nói, hai đứa con gái nhà tôi nhan sắc là thuộc hàng cực phẩm rồi. Tụi nó chăm chỉ đảm đang, việc nhà việc cửa cái gì cũng giỏi."
Khương Du nghe mà trong lòng như bị mèo cào.
Cô không đáp lời mà chỉ ngồi im như pho tượng, tai thì dỏng lên nghe ngóng.
Lúc sau, Khương Đình bê khay cơm sáng vào, trên khay là màn thầu với trứng gà giản dị.
“Mẹ ơi, ăn sáng thôi.”
Vương Mỹ Lệ đang nịnh nọt bà mối Diêu, mắt liếc thấy Khương Du len lén cầm quả trứng gà.
Cô bóc vỏ trứng, những ngón tay trắng nõn nà nâng niu quả trứng, cũng không biết là da cô trắng hay trứng gà trắng hơn nữa.
Bà mối Diêu quan sát cô, trong lòng âm thầm gật gù.
Làn da trắng như tuyết thì khỏi bàn, eo thon như liễu, lại còn có da có thịt, đúng chuẩn gu của bao nhiêu anh.
Nhìn bộ ngực căng tròn kia, mông tuy không to nhưng lại cong vút đầy đặn.
Với kinh nghiệm mai mối mấy chục năm, bà ta dám chắc đây là một tuyệt sắc giai nhân.
Đáng tiếc lại sinh ra ở cái vùng quê hẻo lánh này.
Nhìn sang Khương Đình, chị gái đẹp vậy thì em gái chắc cũng không phải dạng vừa.
Nhưng mà con bé này ốm tong teo như cây sậy, da thì đen nhẻm.
Gương mặt tuy thanh tú nhưng lại ẩn chứa nét buồn man mác, nhìn như quả khổ qua héo úa, kém xa khí chất thần tiên của chị gái nó.
Khương Du chẳng để ý đến ánh mắt soi mói của bà mối, bẻ nửa quả trứng đưa cho Khương Đình.
Khương Đình mím môi lắc đầu, ra vẻ không muốn.
Khương Du bèn tự xử lý nốt.
Bà mối Diêu quan sát đã đời mới lên tiếng: “Bên tôi có một đồng chí muốn kiếm vợ ở quê, tôi nghe ngóng rồi mới mò đến đây đó nha.”
Vương Mỹ Lệ bán tín bán nghi: “Thanh niên thành phố sao lại muốn lấy gái quê vậy bác?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.