Bị Em Gái Song Sinh Cướp Hôn, Mỹ Nhân Gả Vào Đại Tạp Viện Ngày Ngày Ăn Dưa
Chương 5:
Lục Lục Tiểu Khả Ái
15/10/2024
Ngược lại, Khương Du sau khi lấy chồng thành phố thì sống một cuộc đời sung sướng như bà hoàng.
Hai chị em cùng một mẹ sinh ra, số phận lại trái ngược.
Trước khi nhắm mắt xuôi tay, cô ta ghen tị với Khương Du đến tột độ, mang theo nỗi oán hận đó, cô ta đã sống lại.
Lần này cô ta phải nắm chắc cơ hội gả vào thành phố, để Khương Du phải lấy chồng ngốc!
Tuy bất ngờ nhưng Vương Mỹ Lệ không hề phản đối.
“Được chứ, có gì mà không được.” Gả ai mà chẳng là gả.
Bà ta nghĩ, sau khi Khương Đình đi lấy chồng có khi còn có thể nhờ Phó Hướng Dương giới thiệu anh công nhân nào đó cho Khương Du.
Đến lúc đó, hai đứa con gái đều gả cho người thành phố, còn gì vẻ vang bằng.
“Bác ơi, chúng tôi quyết định để con bé thứ hai nhà tôi đi xem mắt!”
Đây là chuyện của cha mẹ người ta, bà mối Diêu nào có ý kiến gì.
Chỉ là bà ta thấy tiếc cho Khương Du, xinh đẹp như vậy mà lại gả cho người nhà quê, đúng là phí hoài nhan sắc.
Bà mối Diêu cười đứng dậy, “Được rồi, vậy tôi về đây, khi nào ấn định thời gian thì tôi sẽ cho người báo tin.”
Vương Mỹ Lệ cung kính tiễn bà ta ra cửa, còn dúi cho bà ta một đồng tiền.
Thịt rơi ruột xót, nhưng nghĩ đến cảnh Khương Đình làm dâu thành phố, Vương Mỹ Lệ bỗng thấy đời đẹp biết bao.
“Làm phiền bác rồi, trăm sự nhờ bác nhé.”
Bà mối Diêu cười toe toét như hoa nở mùa xuân, “Cô yên tâm đi, chuyện này chắc như bắp rồi!”
Khương Đình cũng không kém chị gái là mấy, lại đảm đang tháo vát, Phó Hướng Dương nhất định sẽ đồng ý.
Tiễn bà mối Diêu đi khuất, Vương Mỹ Lệ mới khép lại nụ cười rạng rỡ, hài lòng nhìn Khương Đình.
“Hôm nay lên thành phố sắm sửa vài bộ cánh mới đi con, đi xem mắt mà diện đồ cũ sao được.”
Giờ mà chờ may áo thì đến tết Công-gô, mua cho lẹ.
Vương Mỹ Lệ hiếm khi có dịp hào phóng với con gái mình.
Hai chị em từ bé đến lớn toàn mặc đồ cũ mà mấy chị họ con nhà mợ bỏ đi.
Cái váy hoa đẹp nhất của Khương Du là do bà dì Hương Linh ở thành phố may cho.
Trong lòng Khương Đình rộn ràng sung sướng, kiếp trước Khương Du cũng vì đi xem mắt Phó Hướng Dương mà được lên thành phố tậu váy áo mới.
“Mẹ, cho chị hai đi cùng con đi.”
Cô ta cũng muốn cho Khương Du hâm mộ mình một lần.
Vương Mỹ Lệ gật đầu, trong lòng đang mơ tưởng đến cảnh Khương Du cũng tóm được một anh chàng thành phố, đi nhiều biết nhiều, biết đâu lại đổi đời.
Vương Mỹ Lệ dặn dò con gái xong xuôi thì cùng bà Diệp ra khỏi cửa.
Con gái sắp thành con dâu thành phố, tội gì mà không bô bô cho cả làng biết cơ chứ.
Khương Du liếc nhìn Khương Đình, sao tự nhiên thấy con bé này lạ lạ.
“Em thật sự muốn đi xem mắt Phó Hướng Dương đó à?”
Khương Đình liếc xéo chị gái, “Mẹ đã nói với bà mối rồi còn gì nữa? Hay là chị ghen tị với em? Lúc nãy chị im im, em cứ tưởng chị không muốn lấy chồng chứ.”
Khương Du lắc đầu, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
“Ghen tị cái gì, đây là do em giành được mà. Chỉ là...”
“Chỉ là cái gì?” Ánh mắt Khương Đình lóe lên tia khoái trá, chắc chắn là Khương Du đang hối hận rồi.
Hối hận cũng muộn rồi, tiếc thì tiếc thật đấy, nhưng cô ta sẽ không bao giờ nhường đâu!
Khương Du suy nghĩ một lát rồi lên tiếng: “Em không thấy lạ à? Cưới vợ thành phố đâu có cần sính lễ, nếu Phó Hướng Dương không có vấn đề gì, tại sao phải cưới vợ tận vùng quê hẻo lánh này?”
Hai chị em cùng một mẹ sinh ra, số phận lại trái ngược.
Trước khi nhắm mắt xuôi tay, cô ta ghen tị với Khương Du đến tột độ, mang theo nỗi oán hận đó, cô ta đã sống lại.
Lần này cô ta phải nắm chắc cơ hội gả vào thành phố, để Khương Du phải lấy chồng ngốc!
Tuy bất ngờ nhưng Vương Mỹ Lệ không hề phản đối.
“Được chứ, có gì mà không được.” Gả ai mà chẳng là gả.
Bà ta nghĩ, sau khi Khương Đình đi lấy chồng có khi còn có thể nhờ Phó Hướng Dương giới thiệu anh công nhân nào đó cho Khương Du.
Đến lúc đó, hai đứa con gái đều gả cho người thành phố, còn gì vẻ vang bằng.
“Bác ơi, chúng tôi quyết định để con bé thứ hai nhà tôi đi xem mắt!”
Đây là chuyện của cha mẹ người ta, bà mối Diêu nào có ý kiến gì.
Chỉ là bà ta thấy tiếc cho Khương Du, xinh đẹp như vậy mà lại gả cho người nhà quê, đúng là phí hoài nhan sắc.
Bà mối Diêu cười đứng dậy, “Được rồi, vậy tôi về đây, khi nào ấn định thời gian thì tôi sẽ cho người báo tin.”
Vương Mỹ Lệ cung kính tiễn bà ta ra cửa, còn dúi cho bà ta một đồng tiền.
Thịt rơi ruột xót, nhưng nghĩ đến cảnh Khương Đình làm dâu thành phố, Vương Mỹ Lệ bỗng thấy đời đẹp biết bao.
“Làm phiền bác rồi, trăm sự nhờ bác nhé.”
Bà mối Diêu cười toe toét như hoa nở mùa xuân, “Cô yên tâm đi, chuyện này chắc như bắp rồi!”
Khương Đình cũng không kém chị gái là mấy, lại đảm đang tháo vát, Phó Hướng Dương nhất định sẽ đồng ý.
Tiễn bà mối Diêu đi khuất, Vương Mỹ Lệ mới khép lại nụ cười rạng rỡ, hài lòng nhìn Khương Đình.
“Hôm nay lên thành phố sắm sửa vài bộ cánh mới đi con, đi xem mắt mà diện đồ cũ sao được.”
Giờ mà chờ may áo thì đến tết Công-gô, mua cho lẹ.
Vương Mỹ Lệ hiếm khi có dịp hào phóng với con gái mình.
Hai chị em từ bé đến lớn toàn mặc đồ cũ mà mấy chị họ con nhà mợ bỏ đi.
Cái váy hoa đẹp nhất của Khương Du là do bà dì Hương Linh ở thành phố may cho.
Trong lòng Khương Đình rộn ràng sung sướng, kiếp trước Khương Du cũng vì đi xem mắt Phó Hướng Dương mà được lên thành phố tậu váy áo mới.
“Mẹ, cho chị hai đi cùng con đi.”
Cô ta cũng muốn cho Khương Du hâm mộ mình một lần.
Vương Mỹ Lệ gật đầu, trong lòng đang mơ tưởng đến cảnh Khương Du cũng tóm được một anh chàng thành phố, đi nhiều biết nhiều, biết đâu lại đổi đời.
Vương Mỹ Lệ dặn dò con gái xong xuôi thì cùng bà Diệp ra khỏi cửa.
Con gái sắp thành con dâu thành phố, tội gì mà không bô bô cho cả làng biết cơ chứ.
Khương Du liếc nhìn Khương Đình, sao tự nhiên thấy con bé này lạ lạ.
“Em thật sự muốn đi xem mắt Phó Hướng Dương đó à?”
Khương Đình liếc xéo chị gái, “Mẹ đã nói với bà mối rồi còn gì nữa? Hay là chị ghen tị với em? Lúc nãy chị im im, em cứ tưởng chị không muốn lấy chồng chứ.”
Khương Du lắc đầu, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
“Ghen tị cái gì, đây là do em giành được mà. Chỉ là...”
“Chỉ là cái gì?” Ánh mắt Khương Đình lóe lên tia khoái trá, chắc chắn là Khương Du đang hối hận rồi.
Hối hận cũng muộn rồi, tiếc thì tiếc thật đấy, nhưng cô ta sẽ không bao giờ nhường đâu!
Khương Du suy nghĩ một lát rồi lên tiếng: “Em không thấy lạ à? Cưới vợ thành phố đâu có cần sính lễ, nếu Phó Hướng Dương không có vấn đề gì, tại sao phải cưới vợ tận vùng quê hẻo lánh này?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.