Bị Em Gái Song Sinh Cướp Hôn, Mỹ Nhân Gả Vào Đại Tạp Viện Ngày Ngày Ăn Dưa
Chương 6:
Lục Lục Tiểu Khả Ái
15/10/2024
Khương Đình hắng giọng, nếu không phải sống lại một đời thì chắc cô ta đã tin lời ngon ngọt của chị gái rồi.
Kiếp trước Khương Du không sinh con được, Phó Hướng Dương cũng không bỏ, còn đem hai đứa con của chị gái mình về nuôi.
Người đàn ông tốt như vậy, đời này nhất định phải đẻ cho anh ta một đội bóng.
“Chị cả à, chị đừng nói nữa, có hối hận đến mấy thì em cũng không nhường chị đâu.”
Khương Du: “?”
Thấy Khương Đình đã quyết, Khương Du cũng không khuyên nữa, quay người đi ra cửa.
Cô tuy không có tiếng tăm gì trong làng, nhưng được cái là chơi được với tất cả mọi người.
Từ già trẻ lớn bé, ai cô cũng chơi được tuốt.
Cô có một đứa bạn tên là Vương Chiêu Đệ, sau này Khương Du thấy tên này không hay nên lén đổi cho cô ta thành Vương Vân San.
"Ê, nghe đồn Khương Đình sắp đi lấy chồng phải không?"
Khương Du khẽ gật đầu, "Chưa xem mặt mũi ra sao, nhưng chắc cũng tám chín phần mười là thật rồi."
Vương Vân San hỏi: "Trai thành phố à?"
Khương Du đáp lời, "Là công nhân sửa chữa máy móc ở nhà máy bông vải số hai, bố mẹ đều là công nhân viên chức nhà nước, điều kiện cũng ổn."
Vương Vân San là người nhạy bén, vừa nghe đã thấy có gì đó sai sai.
"Điều kiện ngon lành thế sao không kiếm ai trên thành phố luôn?"
Con gái thành phố không cần tiền sính lễ, có khi còn cho cả của hồi môn.
Khương Du thản nhiên đáp: "Nghe nói anh ta sức khỏe không tốt lắm."
Vương Vân San giật nảy mình: "Sức khỏe không tốt? Thế thì gả đi làm gì? Mẹ cậu cũng liều thật, để Khương Đình gả vào đấy chẳng khác nào đẩy nó vào hố lửa! Gả đi rồi sống như vợ lẽ con côi à?"
Khương Du bị sặc nước miếng, ho sù sụ.
Không ngờ Vương Vân San lại lỡ miệng nói trúng phóc.
"Cậu đừng nói bậy, chỉ là sức khỏe hơi yếu một chút thôi."
Biết đâu được, cô cũng chẳng rõ thực hư thế nào.
Dù sao theo như giấc mơ, Phó Hướng Dương bị yếu sinh lý.
Cuộc đối thoại của hai người lọt vào tai bác gái Dương Thúy Lan của Khương Du.
Dương Thúy Lan vốn là cái loa phường, lập tức hùng hổ đi ra đầu làng.
Bà Diệp có ba người con trai nhưng lại đối xử không công bằng giữa những người con.
Thương nhất là con trai út, cũng chính là Khương Vĩnh Hoa - ba của Khương Du.
Lúc nào cũng muốn bòn tiền của hai con lớn để cho Khương Vĩnh Hoa, khiến tình cảm anh em trong nhà vô cùng căng thẳng.
Nghe Vương Mỹ Lệ nói Khương Đình sắp kết hôn với trai thành phố, phản ứng đầu tiên của Dương Thúy Lan là không tin, sau đó là ghen tị.
Bà ta cũng có con gái hơn Khương Du một tuổi mà vẫn chưa lấy chồng, sao bà mối không đến nhà bà ta?
Sau đó nghe nói bà Diệp đích thân dẫn bà mối về nhà, Dương Thúy Lan liền cho rằng là mẹ chồng giở trò.
Chắc chắn là bà mối Diêu kia định đến nhà bà ta nhưng bị bà Diệp chặn đường cướp mất.
Nghe Vương Vân San nói chàng trai kia yếu sinh lý, trong lòng Dương Thúy Lan liền cảm thấy cân bằng.
"Này Mỹ Lệ, nghe đâu cái thằng sắp cưới Khương Đình không được ổn lắm phải không?"
Vương Mỹ Lệ ngơ ngác, "Không ổn là sao? Trai thành phố lại là con nhà cán bộ, thế còn không được nữa hả? Chị dâu khó tính quá rồi đấy."
Dương Thúy Lan cười khẩy, "Không phải điều kiện không được, mà là cái thân thể nó không được."
"Hừ! Yếu ớt chút thì có sao, nhà người ta giàu có muốn chữa gì chẳng được." Vương Mỹ Lệ chẳng mảy may bận tâm.
Kiếp trước Khương Du không sinh con được, Phó Hướng Dương cũng không bỏ, còn đem hai đứa con của chị gái mình về nuôi.
Người đàn ông tốt như vậy, đời này nhất định phải đẻ cho anh ta một đội bóng.
“Chị cả à, chị đừng nói nữa, có hối hận đến mấy thì em cũng không nhường chị đâu.”
Khương Du: “?”
Thấy Khương Đình đã quyết, Khương Du cũng không khuyên nữa, quay người đi ra cửa.
Cô tuy không có tiếng tăm gì trong làng, nhưng được cái là chơi được với tất cả mọi người.
Từ già trẻ lớn bé, ai cô cũng chơi được tuốt.
Cô có một đứa bạn tên là Vương Chiêu Đệ, sau này Khương Du thấy tên này không hay nên lén đổi cho cô ta thành Vương Vân San.
"Ê, nghe đồn Khương Đình sắp đi lấy chồng phải không?"
Khương Du khẽ gật đầu, "Chưa xem mặt mũi ra sao, nhưng chắc cũng tám chín phần mười là thật rồi."
Vương Vân San hỏi: "Trai thành phố à?"
Khương Du đáp lời, "Là công nhân sửa chữa máy móc ở nhà máy bông vải số hai, bố mẹ đều là công nhân viên chức nhà nước, điều kiện cũng ổn."
Vương Vân San là người nhạy bén, vừa nghe đã thấy có gì đó sai sai.
"Điều kiện ngon lành thế sao không kiếm ai trên thành phố luôn?"
Con gái thành phố không cần tiền sính lễ, có khi còn cho cả của hồi môn.
Khương Du thản nhiên đáp: "Nghe nói anh ta sức khỏe không tốt lắm."
Vương Vân San giật nảy mình: "Sức khỏe không tốt? Thế thì gả đi làm gì? Mẹ cậu cũng liều thật, để Khương Đình gả vào đấy chẳng khác nào đẩy nó vào hố lửa! Gả đi rồi sống như vợ lẽ con côi à?"
Khương Du bị sặc nước miếng, ho sù sụ.
Không ngờ Vương Vân San lại lỡ miệng nói trúng phóc.
"Cậu đừng nói bậy, chỉ là sức khỏe hơi yếu một chút thôi."
Biết đâu được, cô cũng chẳng rõ thực hư thế nào.
Dù sao theo như giấc mơ, Phó Hướng Dương bị yếu sinh lý.
Cuộc đối thoại của hai người lọt vào tai bác gái Dương Thúy Lan của Khương Du.
Dương Thúy Lan vốn là cái loa phường, lập tức hùng hổ đi ra đầu làng.
Bà Diệp có ba người con trai nhưng lại đối xử không công bằng giữa những người con.
Thương nhất là con trai út, cũng chính là Khương Vĩnh Hoa - ba của Khương Du.
Lúc nào cũng muốn bòn tiền của hai con lớn để cho Khương Vĩnh Hoa, khiến tình cảm anh em trong nhà vô cùng căng thẳng.
Nghe Vương Mỹ Lệ nói Khương Đình sắp kết hôn với trai thành phố, phản ứng đầu tiên của Dương Thúy Lan là không tin, sau đó là ghen tị.
Bà ta cũng có con gái hơn Khương Du một tuổi mà vẫn chưa lấy chồng, sao bà mối không đến nhà bà ta?
Sau đó nghe nói bà Diệp đích thân dẫn bà mối về nhà, Dương Thúy Lan liền cho rằng là mẹ chồng giở trò.
Chắc chắn là bà mối Diêu kia định đến nhà bà ta nhưng bị bà Diệp chặn đường cướp mất.
Nghe Vương Vân San nói chàng trai kia yếu sinh lý, trong lòng Dương Thúy Lan liền cảm thấy cân bằng.
"Này Mỹ Lệ, nghe đâu cái thằng sắp cưới Khương Đình không được ổn lắm phải không?"
Vương Mỹ Lệ ngơ ngác, "Không ổn là sao? Trai thành phố lại là con nhà cán bộ, thế còn không được nữa hả? Chị dâu khó tính quá rồi đấy."
Dương Thúy Lan cười khẩy, "Không phải điều kiện không được, mà là cái thân thể nó không được."
"Hừ! Yếu ớt chút thì có sao, nhà người ta giàu có muốn chữa gì chẳng được." Vương Mỹ Lệ chẳng mảy may bận tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.