Bị Ép Gả Cho Tháo Hán Sơn Dã, Nàng Được Đoàn Sủng
Chương 40: Cấy Mạ
Lại Mân Côi
27/10/2023
Khi bắt đầu ươm mạ, Tịch Yểu vẫn phải dành thời gian dạy Chu Tùng bện giỏ bắt cá, tự nhiên nguyên liệu là do người ta tự lấy, sau đó người ta còn phải giúp đào bẫy.
Đối với quyết định của Tịch Yểu, mọi người Chu gia cũng không nói gì, chủ yếu là vì lần này Chu Nhung đứng về phía Tịch Yểu, đồng thời cũng cho họ biết nguyên nhân tại sao nhà bọn họ không thể làm đợt buôn bán giỏ bắt cá này.
Tịch Yểu biết Chu Nhung ngay từ đầu đã không để Chu gia dính vào giỏ bắt cá, bởi vì hắn sợ bọn họ học xong, cũng sẽ bán không được.
Bởi vì không nói tới bọn họ còn có thân thích không nói lý, đến lúc đó, lại là các loại phiền toái, cho nên mọi người hoàn toàn im lặng.
Ít nhất, vẫn còn người giúp đào bẫy, Chu Tùng vẫn đang cố gắng hết sức.
Việc mời người này không phải tốn bạc!
Chu gia tự an ủi, cũng nhanh chóng thuyết phục xong bản thân.
Bên trong bức tường hàng rào, một vòng tròn bẫy có thể chứa được hai trăm cân đã được đào.
Chu Tùng cũng học được cách bện giỏ bắt cá.
Mà Tịch Yểu cũng ươm mạ thành công, phải bắt đầu cấy mạ.
Nhìn ruộng lúa nước, nàng chợt nghĩ, không có làm ương mạ và ương thuyền, thì phù cùng sáp cước* cũng không có, đây là để nàng trực tiếp xuống nước a!
*các loại dụng cụ hỗ trợ làm nông
Nghĩ đến Chu Khánh không có ở đây, dựa theo tình hình hiện tại của Chu gia, nhờ người tạo ra thứ mình muốn, cũng có chút kỳ quái, nàng đành phải cau mày, quyết định để bản thân ủy khuất trước.
Việc cấy mạ này Tịch Yểu chưa nói với người Chu gia, mà đợi sau khi bọn họ ra ngoài mới bắt đầu.
Bởi vì Chu Ý đang ở nhà, thấy nàng đang di chuyển đám mạ, biết nàng đang đi ruộng nên vội vàng đến giúp.
Tịch Yểu không để nàng ta nhúng tay vào.
Nàng biết sở dĩ Chu Ý ở nhà không ra đồng không phải là do Chu gia có nhiều người, mà là Chu Ý muốn đề thân, nếu cứ ra ngoài đồng phơi nắng sẽ bị đen, sợ không tốt cho hôn sự, cho nên để nàng ta ở nhà làm việc.
Người ta muốn cẩn thận nuôi dưỡng nữ nhi, nếu giúp nàng mà bị phơi nắng thành đen, ảnh hưởng đến hôn sự, thì nàng không thể giải thích rõ ràng được, vì vậy kiên quyết từ chối.
"Muội cũng sẽ không biết, không bằng đứng dưới gốc đại thụ đi, đợi lát nữa đưa mạ cho ta!" Nàng nghĩ nghĩ rồi nói.
Chu Ý nhìn mạ xanh mướt rồi gật đầu.
Nàng ta thật sự không biết.
Khi người Chu gia trở về đi ngang qua, phát hiện phía trên ruộng lúa trống không của trong nhà, lại được trồng đám mạ ngã trái ngã phải, nhìn thấy khiến người ta nhíu mày.
"Vậy có được không?" Trần thị không khỏi lẩm bẩm.
Con đường này, đi tới đi lui, không chỉ có một mình Chu gia.
Thôn dân vừa mới làm thủ công, nhìn thấy đám mạ tuy xanh mượt nhưng xiêu vẹo, không khỏi hiếu kỳ thắc mắc: "Hữu Căn thúc, nhà thúc đang làm cái gì vậy, mạ tốt thế này nhưng sao lại xiêu xiêu vẹo vẹo thế kia, có phải có nhiều nước hay không?"
Chu Hữu Căn bị hỏi đến mặt đỏ tai hồng, đối với ông mà nói, đây quả thật chính là lãng phí.
"Không quá nhiều nước, ta nhớ hôm nay khi ta đi ngang qua, ruộng lúa này trống không, làm sao mới mất nửa ngày thì mạ lại dài xanh mướt đến vậy?" Có một người bên cạnh tranh phụ họa, ngữ khí kỳ lạ nói.
"Đó là do ta trồng", Nghe thấy âm thanh ồn ào, Tịch Yểu biết đám mạ tốt này đã thu hút sự chú ý của mọi người, vì vậy đi ra ngoài nhìn, vừa thấy sắc mặt khó coi của người Chu gia nên chủ động lên tiếng.
"Ngươi trồng?" Một số thôn dân đồng thanh nói, hoài nghi khó có thể tin.
"Đúng vậy!"
"Chao ôi." Âm thanh kêu rên từ trong đám người vang lên, Chu Xuân Vọng đi ra, vỗ vỗ đùi, trong miệng hét lên: "Trời ơi, đây sao gọi là trồng trọt, đây là bạo ngược giậm chân đi, từ xưa đến nay chưa từng thấy cách trồng trọt như vậy, mạ này ở trong nước xiêu vẹo thế kia, còn có thể sống được sao, đây không phải là uổng công lãng phí sao?"
"Ta nói đại ca a, lúc trước mảnh đất này ta đã cầu xin ngươi bao lầu rồi, ngươi cứ mãi không cho, bây giờ thì tốt rồi, thật để người giày xéo lãng phí vô ích, ngươi thật sự là đại ca tốt của ta a!"
Đối với quyết định của Tịch Yểu, mọi người Chu gia cũng không nói gì, chủ yếu là vì lần này Chu Nhung đứng về phía Tịch Yểu, đồng thời cũng cho họ biết nguyên nhân tại sao nhà bọn họ không thể làm đợt buôn bán giỏ bắt cá này.
Tịch Yểu biết Chu Nhung ngay từ đầu đã không để Chu gia dính vào giỏ bắt cá, bởi vì hắn sợ bọn họ học xong, cũng sẽ bán không được.
Bởi vì không nói tới bọn họ còn có thân thích không nói lý, đến lúc đó, lại là các loại phiền toái, cho nên mọi người hoàn toàn im lặng.
Ít nhất, vẫn còn người giúp đào bẫy, Chu Tùng vẫn đang cố gắng hết sức.
Việc mời người này không phải tốn bạc!
Chu gia tự an ủi, cũng nhanh chóng thuyết phục xong bản thân.
Bên trong bức tường hàng rào, một vòng tròn bẫy có thể chứa được hai trăm cân đã được đào.
Chu Tùng cũng học được cách bện giỏ bắt cá.
Mà Tịch Yểu cũng ươm mạ thành công, phải bắt đầu cấy mạ.
Nhìn ruộng lúa nước, nàng chợt nghĩ, không có làm ương mạ và ương thuyền, thì phù cùng sáp cước* cũng không có, đây là để nàng trực tiếp xuống nước a!
*các loại dụng cụ hỗ trợ làm nông
Nghĩ đến Chu Khánh không có ở đây, dựa theo tình hình hiện tại của Chu gia, nhờ người tạo ra thứ mình muốn, cũng có chút kỳ quái, nàng đành phải cau mày, quyết định để bản thân ủy khuất trước.
Việc cấy mạ này Tịch Yểu chưa nói với người Chu gia, mà đợi sau khi bọn họ ra ngoài mới bắt đầu.
Bởi vì Chu Ý đang ở nhà, thấy nàng đang di chuyển đám mạ, biết nàng đang đi ruộng nên vội vàng đến giúp.
Tịch Yểu không để nàng ta nhúng tay vào.
Nàng biết sở dĩ Chu Ý ở nhà không ra đồng không phải là do Chu gia có nhiều người, mà là Chu Ý muốn đề thân, nếu cứ ra ngoài đồng phơi nắng sẽ bị đen, sợ không tốt cho hôn sự, cho nên để nàng ta ở nhà làm việc.
Người ta muốn cẩn thận nuôi dưỡng nữ nhi, nếu giúp nàng mà bị phơi nắng thành đen, ảnh hưởng đến hôn sự, thì nàng không thể giải thích rõ ràng được, vì vậy kiên quyết từ chối.
"Muội cũng sẽ không biết, không bằng đứng dưới gốc đại thụ đi, đợi lát nữa đưa mạ cho ta!" Nàng nghĩ nghĩ rồi nói.
Chu Ý nhìn mạ xanh mướt rồi gật đầu.
Nàng ta thật sự không biết.
Khi người Chu gia trở về đi ngang qua, phát hiện phía trên ruộng lúa trống không của trong nhà, lại được trồng đám mạ ngã trái ngã phải, nhìn thấy khiến người ta nhíu mày.
"Vậy có được không?" Trần thị không khỏi lẩm bẩm.
Con đường này, đi tới đi lui, không chỉ có một mình Chu gia.
Thôn dân vừa mới làm thủ công, nhìn thấy đám mạ tuy xanh mượt nhưng xiêu vẹo, không khỏi hiếu kỳ thắc mắc: "Hữu Căn thúc, nhà thúc đang làm cái gì vậy, mạ tốt thế này nhưng sao lại xiêu xiêu vẹo vẹo thế kia, có phải có nhiều nước hay không?"
Chu Hữu Căn bị hỏi đến mặt đỏ tai hồng, đối với ông mà nói, đây quả thật chính là lãng phí.
"Không quá nhiều nước, ta nhớ hôm nay khi ta đi ngang qua, ruộng lúa này trống không, làm sao mới mất nửa ngày thì mạ lại dài xanh mướt đến vậy?" Có một người bên cạnh tranh phụ họa, ngữ khí kỳ lạ nói.
"Đó là do ta trồng", Nghe thấy âm thanh ồn ào, Tịch Yểu biết đám mạ tốt này đã thu hút sự chú ý của mọi người, vì vậy đi ra ngoài nhìn, vừa thấy sắc mặt khó coi của người Chu gia nên chủ động lên tiếng.
"Ngươi trồng?" Một số thôn dân đồng thanh nói, hoài nghi khó có thể tin.
"Đúng vậy!"
"Chao ôi." Âm thanh kêu rên từ trong đám người vang lên, Chu Xuân Vọng đi ra, vỗ vỗ đùi, trong miệng hét lên: "Trời ơi, đây sao gọi là trồng trọt, đây là bạo ngược giậm chân đi, từ xưa đến nay chưa từng thấy cách trồng trọt như vậy, mạ này ở trong nước xiêu vẹo thế kia, còn có thể sống được sao, đây không phải là uổng công lãng phí sao?"
"Ta nói đại ca a, lúc trước mảnh đất này ta đã cầu xin ngươi bao lầu rồi, ngươi cứ mãi không cho, bây giờ thì tốt rồi, thật để người giày xéo lãng phí vô ích, ngươi thật sự là đại ca tốt của ta a!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.