Bị Ép Gả Cho Tháo Hán Sơn Dã, Nàng Được Đoàn Sủng
Chương 41: Ta Đã Gây Phiền Toái?
Lại Mân Côi
28/10/2023
Tịch Yểu không quen biết người này, nàng cũng không biết khi nàng và Chu Nhung thành thân người ta có tới hay không.
Nhưng từ lời nói của mọi người, nàng biết người này là nhị thúc hoặc là tam thúc của Chu gia.
Mặc dù nàng không quen biết người ta, nhưng nghe ra được lời nói cường điệu và ghê tởm kia, nàng biết đây sợ làm kẻ vô lại, liền muốn làm phiền Chu gia.
"Nhị thúc." Sắc mặt Chu Nhung âm trầm, mang theo sự cảnh cáo nồng đậm: "Mảnh đất này thuộc về nhà con!"
"Không phải là do cha ngươi không biết xấu hổ, đi đoạt lấy đất của Chu gia ta đi!" Chu Xuân Vọng tức giận bất bình nói.
Chu Hữu Căn vốn không phải là người trong thôn, nhưng ông đến Chu gia thôn, không chỉ thành thân sinh con, mà còn có được đất đai...
Vốn biết Chu Nhung cưới phải nữ nhân lụn bại, ông ta thật sự rất cao hứng, không nghĩ tới trong nháy mắt đã làm ra được cái cày trục cong, ngay cả Chu Khánh cũng được tới nha môn làm việc, lại có thêm vài mẫu ruộng đồi ở chân núi, Chu Hữu Căn này sắp trở thành phú hộ ở Chu gia thôn, trong lòng ông ta không được cân bằng, nhưng vẫn không thể tìm thấy cơ hội, lần này đây khi cơ hội đến, ông ta không muốn đợi nữa mà thóa mạ vài tiếng.
"Hóa ra nếu không biết xấu hổ lại có thể cướp được đất đai sao?" Tịch Yểu như thể không hiểu gì cả, ngạc nhiên nói: "Vậy là không phải ai ở trong thôn coi trọng đất đai của người nào đó, chỉ cần da mặt dày, một khóc hai nháo ba thắt cổ, liền có thể lấy ruộng đất vào trong tay mình!"
Mọi người vì lời nói của nàng, chốc lát trầm mặc một cách quỷ dị, nhịn không được khúc khích cười ra tiếng.
Đất đai này rốt cuộc thuộc về ai, trong lòng mọi người đều biết rất rõ, bọn họ biết Chu Xuân Vọng là một tên hỗn bất lận*, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, tức phụ của Chu Nhung lại là cọp, cũng không biết nói lời này đây là đang nói về ai.
*hỗn bất lận: không sợ gì hết, bất chấp
Chu Xuân Vọng cảm thấy mình bị mắng, nhưng ông ta không có chứng cứ.
"Đó là cách ngươi đối xử với tiền bối của mình sao?" Ông ta chất vấn với ngữ điệu không tử tế, sau đó mắng: "Khó trách mọi người ở nhà mẹ đẻ ngươi đều đã chết..."
Tịch Yểu không có bất kỳ tình cảm nào với Tịch gia, nhưng lời nói của Chu Xuân Vọng đã quá phận.
Cho nên, nàng lạnh lùng nhìn Chu Xuân Vọng, âm u ngắt lời ông ta, trực tiếp đáp lễ: "Nhị thúc không phải cũng đối xử với cha của con như vậy sao, nhị thúc là muốn nếm thử kết cục của người nhà mẹ đẻ của con một chút sao?"
Lời này không vòng vo nhiều, trực tiếp làm sắc mặt Chu Xuân Vọng thay đổi.
Như thể sợ ông ta sẽ đánh người, Chu Nhung liền đứng trước mặt Tịch Yểu bảo vệ nàng.
"Nhị thúc, mảnh đất này là do thôn trưởng phân chia cho cha của con, nếu thúc cảm thấy có vướng mắc, chúng ta có thể nhờ chú vướng víu, chúng ta có thể nhờ thôn trưởng đứng ra phân xử!"
"Đúng vậy, nhị thúc, thúc cho rằng thôn trưởng không công bằng sao?" Chu Thuận cũng thông minh phụ họa chất vấn.
Chu Xuân Vọng chỉ có một mình, nơi nào có thể nói lại nhiều người như vậy, ông ta trực tiếp chửi bới vài câu, sau đó tìm cớ rời đi.
Mặc dù những người còn lại đều tò mò về đám mạ do Tịch Yểu trồng, nhưng bọn họ biết Chu gia bị Chu Xuân Vọng gây phiền toái, ước chừng trong lòng sẽ không thoải mái, nên không ai hỏi thêm gì nữa, mọi người đều giải tán.
"Ta có phải đã gây phiền toái không?" Tịch Yểu ở phía sau Chu Nhung, rụt rè lộ ra cái đầu nhỏ của mình, rối rắm hỏi.
Người Chu gia một lời khó nói hết nhìn nàng...
"Con đứa nhỏ này, thật sự là lão hổ", Trần thị không nhịn được nở nụ cười, nhưng bà thật sự được trút giận, bởi vì đó là điều mà bà đã muốn nói từ lâu.
"Nhưng mà, vều sau khi gặp nhị thúc của con thì trốn xa một chút, hắn chính là một kẻ hỗn bất lận, sẽ thật sự đánh người", Chu Hữu Căn nhắc nhở.
Tịch Yểu nhíu mày, nghĩ đến việc không chơi trò âm mưu sau lưng, mặt đối mặt này, ai đánh ai, còn chưa nhất định đâu.
Lúc trước nàng không phòng bị người Tịch gia, cho nên mới bị trúng một gậy.
"Vậy sau này con nhìn thấy ông ta sẽ tránh từ xa", nàng vô tâm vô phế cười cười, không hề bị lời nói của Chu Xuân Vọng làm tổn thương chút nào, điều này khiến Chu gia thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng từ lời nói của mọi người, nàng biết người này là nhị thúc hoặc là tam thúc của Chu gia.
Mặc dù nàng không quen biết người ta, nhưng nghe ra được lời nói cường điệu và ghê tởm kia, nàng biết đây sợ làm kẻ vô lại, liền muốn làm phiền Chu gia.
"Nhị thúc." Sắc mặt Chu Nhung âm trầm, mang theo sự cảnh cáo nồng đậm: "Mảnh đất này thuộc về nhà con!"
"Không phải là do cha ngươi không biết xấu hổ, đi đoạt lấy đất của Chu gia ta đi!" Chu Xuân Vọng tức giận bất bình nói.
Chu Hữu Căn vốn không phải là người trong thôn, nhưng ông đến Chu gia thôn, không chỉ thành thân sinh con, mà còn có được đất đai...
Vốn biết Chu Nhung cưới phải nữ nhân lụn bại, ông ta thật sự rất cao hứng, không nghĩ tới trong nháy mắt đã làm ra được cái cày trục cong, ngay cả Chu Khánh cũng được tới nha môn làm việc, lại có thêm vài mẫu ruộng đồi ở chân núi, Chu Hữu Căn này sắp trở thành phú hộ ở Chu gia thôn, trong lòng ông ta không được cân bằng, nhưng vẫn không thể tìm thấy cơ hội, lần này đây khi cơ hội đến, ông ta không muốn đợi nữa mà thóa mạ vài tiếng.
"Hóa ra nếu không biết xấu hổ lại có thể cướp được đất đai sao?" Tịch Yểu như thể không hiểu gì cả, ngạc nhiên nói: "Vậy là không phải ai ở trong thôn coi trọng đất đai của người nào đó, chỉ cần da mặt dày, một khóc hai nháo ba thắt cổ, liền có thể lấy ruộng đất vào trong tay mình!"
Mọi người vì lời nói của nàng, chốc lát trầm mặc một cách quỷ dị, nhịn không được khúc khích cười ra tiếng.
Đất đai này rốt cuộc thuộc về ai, trong lòng mọi người đều biết rất rõ, bọn họ biết Chu Xuân Vọng là một tên hỗn bất lận*, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, tức phụ của Chu Nhung lại là cọp, cũng không biết nói lời này đây là đang nói về ai.
*hỗn bất lận: không sợ gì hết, bất chấp
Chu Xuân Vọng cảm thấy mình bị mắng, nhưng ông ta không có chứng cứ.
"Đó là cách ngươi đối xử với tiền bối của mình sao?" Ông ta chất vấn với ngữ điệu không tử tế, sau đó mắng: "Khó trách mọi người ở nhà mẹ đẻ ngươi đều đã chết..."
Tịch Yểu không có bất kỳ tình cảm nào với Tịch gia, nhưng lời nói của Chu Xuân Vọng đã quá phận.
Cho nên, nàng lạnh lùng nhìn Chu Xuân Vọng, âm u ngắt lời ông ta, trực tiếp đáp lễ: "Nhị thúc không phải cũng đối xử với cha của con như vậy sao, nhị thúc là muốn nếm thử kết cục của người nhà mẹ đẻ của con một chút sao?"
Lời này không vòng vo nhiều, trực tiếp làm sắc mặt Chu Xuân Vọng thay đổi.
Như thể sợ ông ta sẽ đánh người, Chu Nhung liền đứng trước mặt Tịch Yểu bảo vệ nàng.
"Nhị thúc, mảnh đất này là do thôn trưởng phân chia cho cha của con, nếu thúc cảm thấy có vướng mắc, chúng ta có thể nhờ chú vướng víu, chúng ta có thể nhờ thôn trưởng đứng ra phân xử!"
"Đúng vậy, nhị thúc, thúc cho rằng thôn trưởng không công bằng sao?" Chu Thuận cũng thông minh phụ họa chất vấn.
Chu Xuân Vọng chỉ có một mình, nơi nào có thể nói lại nhiều người như vậy, ông ta trực tiếp chửi bới vài câu, sau đó tìm cớ rời đi.
Mặc dù những người còn lại đều tò mò về đám mạ do Tịch Yểu trồng, nhưng bọn họ biết Chu gia bị Chu Xuân Vọng gây phiền toái, ước chừng trong lòng sẽ không thoải mái, nên không ai hỏi thêm gì nữa, mọi người đều giải tán.
"Ta có phải đã gây phiền toái không?" Tịch Yểu ở phía sau Chu Nhung, rụt rè lộ ra cái đầu nhỏ của mình, rối rắm hỏi.
Người Chu gia một lời khó nói hết nhìn nàng...
"Con đứa nhỏ này, thật sự là lão hổ", Trần thị không nhịn được nở nụ cười, nhưng bà thật sự được trút giận, bởi vì đó là điều mà bà đã muốn nói từ lâu.
"Nhưng mà, vều sau khi gặp nhị thúc của con thì trốn xa một chút, hắn chính là một kẻ hỗn bất lận, sẽ thật sự đánh người", Chu Hữu Căn nhắc nhở.
Tịch Yểu nhíu mày, nghĩ đến việc không chơi trò âm mưu sau lưng, mặt đối mặt này, ai đánh ai, còn chưa nhất định đâu.
Lúc trước nàng không phòng bị người Tịch gia, cho nên mới bị trúng một gậy.
"Vậy sau này con nhìn thấy ông ta sẽ tránh từ xa", nàng vô tâm vô phế cười cười, không hề bị lời nói của Chu Xuân Vọng làm tổn thương chút nào, điều này khiến Chu gia thở phào nhẹ nhõm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.