Chương 9: Đi Xa
Vong Linh Phiêu Lãng
02/12/2013
Thời gian trôi thật nhanh, loáng cái mà đã gần ba năm qua rồi.
Vẫn như mọi ngày giống trước đây, trong vòng ba năm ngoài việc luyện tập và luyện tập thì chẳng có thêm chuyện nào làm Nguyễn Hải quan tâm. May ra được vài lần thực chiến, chắc ngoài điều này cũng chỉ còn thằng cha điên tiến sĩ dởm kia làm hắn vui vẻ.
Mỗi ngày hắn phải trải qua đều đẫm mồ hôi, thậm chí còn có lần rơi rớt chút ít máu. Nhưng từ khi chuyển vào căn phòng rộng này, với những máy móc chuyên dùng cho luyện tập tại đây, những sự việc chẳng may xảy ra ngoài ý muốn cũng giảm hẳn.
Sau ba năm, trong tay hắn đã nắm được một số vốn nhất định, thậm chí gần sánh ngang với hai người cha kia, trên cả hai mảng dị năng lẫn thân thể. Nếu tự tin được xem là một loại thực lực thì hắn sẵn sàng một mình đối đầu với hai người kia và mạnh mẽ chiến thắng. Nói vui vậy chứ hắn vẫn tin tưởng, việc giành thắng lợi chắc rằng không được nhưng nếu mà để an toàn thoát thân thì có thừa.
Còn về việc người đeo kính được hắn bắt về mấy năm trước, tên này là người Việt, năm mười chín tuổi học ở Đại học Bắc Kinh. Sau khi ra trường vô tình vướng phải một cô gái Trung Quốc, bị bắt buộc cưới rồi đành ở lại làm rể luôn.
Ở đây được vài năm, do nền kinh tế bên đó suy thoái, hắn dứt khoát dẫn theo hai vợ con qua nước Nhật làm việc và sinh sống, mà không một lời từ biệt. Dù sao đây cũng chẳng phải là quê hương, nên một chút mặn mà nuối tiếc cũng chẳng có. Lúc đầu, bản thân rất muốn về lại chốn xưa, nhưng do lĩnh vực khoa học tại đây chưa phát triển với lại còn có hai người cần hắn nuôi, vì thế nước Nhật là một lựa chọn được đặc biệt chú ý.
Thằng cha này cái gì cũng hiểu, nhưng chẳng việc nào được nên hồn. May mắn thay một số chiếc thuyền mang theo rất nhiều máy móc và tài liệu về khoa học tới "hiếu kính" người trên đảo, vì thế kiến thức cùng với đồ dùng cho hắn nghịch chẳng bao giờ thiếu.
Những năm gần đây, thuyền, tàu cập bờ ngày một nhiều. Có khi, do trên đất liền sinh sản mất kiểm soát dẫn tới thiếu đất, vì vậy bọn họ tính ra chiếm đảo cũng nên.
Mấy tên lính bố hắn không cho bắt về, nhưng những kẻ được bọn chúng dẫn theo am hiểu rất nhiều lĩnh vực thì được ra lệnh để tâm trên hết. Thậm chí một tập đoàn mười mấy tên đã được thành lập và do tiến sĩ dởm làm chỉ huy.
"Ăn quả nhớ kẻ trồng cây" Tên đeo kính khi xưa cũng hiểu điều này, một khu huấn luyện được hắn đặc biệt xây dựng và tất nhiên người hưởng thụ chính là Nguyễn Hải. Hết cái cảnh dầm mưa dãi nắng, làn da đen bóng ngày xưa giờ đây đã được lột bỏ và thay vào đó là một màu trắng, mịn màng như da em bé vậy.
Cũng chẳng biết nên gọi cái khu huấn luyện này với cái tên thiên đường hay địa ngục, sự mệt mỏi của bản thân được gia tăng gấp đôi vì những thứ ở đây. Nếu như trước kia nhờ vào tự nhiên hắn rất lâu mới đạt tới cực hạn chịu đựng, thì lúc này máy móc và huấn luyện viên Nguyễn Minh lại cho nó diễn biến quá nhanh. Nhanh đồng nghĩa với thời gian sẽ dư ra, mà đã dư bố hắn nào để lãng phí cho được.
Còn về Lê Khiêm, người chỉ huy thứ hai dường như cũng không muốn kém cạnh Nguyễn Minh. Từ sáng, sau khi xong bài thể dục hắn đã bắt Nguyễn Hải ngâm mình trong đá vận dụng các bài tập dùng dị năng đánh ra ngoài cơ thể. Đến tối cũng vậy, trước khi đi ngủ thằng nhóc đều phải làm thế và máy móc hỗ trợ cho công việc làm lạnh lại là từ tiến sĩ dởm.
Điều làm Nguyễn Hải ấm ức chính là dùng tay vận dụng thứ khả năng đặc biệt rất dễ, thế mà Lê Khiêm lại bắt hắn dùng tất cả mọi bộ phận trên người để làm việc này. Trong khi bản thân Lê Khiêm rất ít khi làm thế, có lần Nguyễn Hải hỏi, hắn chỉ nói do từ nhỏ tập không đúng phương pháp, cho nên bắt thằng nhóc rèn luyện từ bây giờ. (bây giờ của ba năm trước)
Bởi vậy có thể thấy được, cường độ và mức độ rèn luyện của hắn đã trải qua trong ba năm lớn đến thế nào.
***
Ở giữa khu trung tâm huấn luyện có một cái sàn đấu hình vuông. Diện tích của nó cũng tương đối lớn, mỗi bề rộng khoảng mười mét, mặt sàn dưới được làm bằng gỗ, bên trên trải một tấm thảm màu xanh trông rất mát mắt. Giờ phút này, tại nơi đây đã có ba người đang đứng.
Sự căng thẳng ngày một gia tăng, ánh mắt hai người trên sàn đấu đối chọi với nhau gay gắt. Từ cái nhìn và động tác thân thể có thể thấy được cuộc chiến đang tới lúc cao trào.
Một gã đàn ông đứng bên dưới im lặng, chăm chú dõi theo từng bước di chuyển của hai người, lâu lâu khóe miệng của hắn có nở ra một nụ cười hiếm thấy.
Sau nửa ngày giằng co, Nguyễn Minh cùng Nguyễn Hải rốt cục lại tiếp tục áp sát vào nhau. Hai người này ra tay hoàn toàn dựa vào sức mạnh thuần túy của thân thể và cơ bắp trên người, rất ít khi biến hóa ra chiêu thức gì phức tạp. Tuy từng đòn xuất ra vô cùng đơn giản nhưng nó lại được bù đắp bằng độ nhanh và sức mạnh ẩn chứa bên trong rất lớn.
Tốc độc cùng nhịp điệu ra quyền được đẩy cao hết mức, Nguyễn Minh dồn dập tấn công trong khi bên kia con hắn đang gắng sức đỡ lấy từng đòn một.
Âm thanh tay va chạm vào nhau cùng tiếng bước chân xê dịch tránh né các cú đá nhằm vào chân trụ phía dưới, làm cho Nguyễn Hải ngày càng bị dồn về mép sàn đấu.
Từng đòn đánh của Nguyễn Minh tưởng chừng như cẩu thả, lãng phí sức lực, nhưng thực tế mỗi quyền xuất ra sức lực ẩn chứa bên trong được dồn nén lại không tiêu tán. Riêng điều này cũng có thể thấy sự mạnh mẽ của bản thân hắn rồi.
Ánh mắt liên tục mở dần ra, dường như bố hắn đang muốn ép cho bản thân rớt khỏi sàn đấu. Sự nhẹ nhàng ra chiêu lúc ban đầu dần được thay thế bằng nhiều đòn đánh tới các vị trí vùng mặt và ngực của thanh niên trẻ tuổi.
Dù sao đây cũng là cuộc đấu với con trai mình, có lẽ chẳng ai lại muốn thua để rồi chịu mất mặt. Bước chân của Nguyễn Hải ổn định di chuyển, không lùi quá chậm hay quá nhanh, hắn vẫn luôn duy trì nhịp điệu đều đặn chờ đợi đột phá.
Nụ cười trên khóe môi Lê Khiêm dần nở rộ, theo như những gì đang quan sát được, chắc chỉ một lúc nữa thôi kết quả của cuộc đấu sẽ có.
Nguyễn Minh bổng dưng hét lớn một tiếng, nhanh chóng tiến sát lại đối phương, cơ thể hắn toát ra một loại khí thế áp bức người. Hai nắm đấm như được làm bằng thép vung lên, không để ý tới đòn tấn công của con mình có thể trúng bản thân, mà cứ thế đánh tới.
Thanh niên trẻ tuổi hơi rùng mình, sự kiên nhẫn của bố hắn chắc rằng đã bị chọc tức tới đỉnh điểm. Vội vàng nghiêng người tránh né, nắm đấm kèm theo tiếng gió xẹt qua một bên mặt làm cho hắn có cảm giác giống như bị dao cắt vậy.
Đối diện với chiêu thức này, Nguyễn Hải cũng chỉ dám tránh né chứ không muốn đối cứng cho lắm. Nhưng bố hắn lại luôn ép buộc bản thân phải lựa chọn, khẽ liếc mắt ra sau, thấy mép sàn đã tới dưới chân hắn vội vàng dừng bước đón đỡ hai cú đấm đang lao tới kia.
Thân thể Nguyễn Hải nhích sang một bên, cứ thế tránh khỏi một quyền, nhưng lại phải đón nhận một nắm đấm khác trúng vào vai trái. Không phải chịu thiệt quá lâu, hắn nắm lấy cổ tay đối phương níu người mình lại cho khỏi bị đẩy văng ra ngoài sàn đấu. Đồng thời một chân đưa lên móc vào lưng người này, cả tay lẫn chân cùng lúc kéo mạnh về phía mình, lấy lực kéo ấy mà bật vào lại bên trong sàn đấu.
- Xong.
Khẽ phủi phủi ít nước còn vương trên vai trái, hắn nhìn xuống bên dưới sàn nơi bố mình đang đứng đầy vui vẻ, nói.
- Dị năng? - Nguyễn Minh nhíu mày lại nhìn qua bên phía Lê Khiêm, hỏi. Từ lúc tay hắn chạm phải vai trái Nguyễn Hải đã cảm nhận được một tầng rào cản, đánh mạnh vào lại có cảm giác như thứ mình tiếp xúc bị vỡ vụn ra từng mảnh nhỏ.
- Ừ! - Chỉ một từ duy nhất sau đó im bặt, vẫn phong cách ngày nào của Lê Khiêm. Quả thật chiêu thức dùng dị năng tạo thành một tầng phòng hộ bằng băng này chính hắn bày cho Nguyễn Minh, do các cơ vùng da bên trên vai trái được huy động thoát ra băng sương rồi cô đọng lại thành miếng giáp mỏng bảo vệ nơi đó. Chắc có lẽ những việc này được làm trong âm thầm, cho nên Nguyễn Minh mới bị mắc lừa rồi thua cuộc trong gang tấc.
***
Ba người cùng tiến bước rời khỏi khu huấn luyện, nhìn mặt trời tỏa những tia nắng nóng rực xuống làm cho bọn họ cảm thấy vui vẻ và áp lực rất nhiều. Ở phía trước mặt cách mấy người này không quá xa, thằng cha tiến sĩ dởm đã đứng tại đường ra vào khu nhà được dùng làm nơi nghiên cứu, chờ đợi từ rất lâu.
Nhìn thấy tên này Nguyễn Hải cảm thấy có đôi chút chán ghét, hắn chẳng thèm chào hỏi cho mệt. Xong, một công đoạn ngắm nhau, thằng cha bốn mắt lon ton chạy đằng trước dẫn theo ba người vừa tới đi vào bên trong.
Cánh cửa nhanh chóng được mở toang, một căn phòng không tính là rộng nhưng bên trong có rất nhiều người tập trung, như đang chờ đợi các cấp lãnh đạo đến kiểm tra vậy. Vẻ mặt tên nào trong này cũng hiện lên nét sầu lo, bọn chúng đa phần là người phương tây cho nên việc giao tiếp bị hạn chế rất nhiều. Chắc cũng chỉ có tên bốn mắt là vui vẻ nhất, những kẻ khác toàn bộ đều cúi đầu không dám nhìn vào ba người mới tới kia.
- Sao rồi?
- Vâng! Đã xong tất cả, các nơi quan trọng chúng ta tìm được gần hết. Các vị trí cần đi qua đều có tên trên bản vẽ mô phỏng này, tuy độ chính xác của nó không cao nhưng đại khái phương hướng thì hoàn toàn đúng.
- Thế là đêm nay phải xuất phát luôn sao? - Nguyễn Minh thở ra một hơi nặng nề, nói. Cũng chẳng biết đây sẽ là niềm vui hay nỗi buồn nữa, ngay cả bản thân muốn gì hắn cũng không biết.
- Đúng thế, thuyền sẽ khởi hành trước lúc qua ngày mới mười lăm phút, khoảng thời gian sau mười lăm phút này là thời điểm 00h.00' ngày 13 tháng 1 năm 2017. - Tiến sĩ dởm nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ trên tay, thận trọng nói.
- Ừ! - Gật đầu một cái, Nguyễn Minh khoác vai con trai mình kéo hắn ra ngoài cửa.
Trên chiếc cầu làm từ thân cây bị đổ, hai bố con ngồi lặng thinh không ai lên tiếng. Âm thanh róc rách chảy của dòng nước bên dưới gắn liền với những lần trò chuyện của hai người, nơi đây được xem như một chỗ chỉ có tiếng lòng vậy.
- Nhớ kỹ những gì ta dặn chưa? - Nhìn ánh mặt trời lúc hoàng hôn, Nguyễn Minh chợt thấy bản thân mình thật cô đơn. Câu nói này đã phát ra từ miệng hắn không biết bao nhiêu lần, thế nhưng người nghe chỉ có một.
- Rồi ạ! - Tiếng nói trầm lắng đáp lại. Không còn những nét non nớt khi xưa, nó phát ra với một sự tự tin lạ thường, quả thật Nguyễn Hải đã trưởng thành lên rất nhiều.
***
Ngồi quanh bàn cơm, tất cả mọi người như đang thưởng thức một món "hy vọng" rất khó nuốt vậy. Bốn người ăn trong im lặng, chỉ có duy nhất có tên tiến sĩ dởm là liên tục nháy mắt về phía Nguyễn Hải, như đang nhắc nhở một điều gì đó.
Ăn cơm xong, thời gian tới lúc xuất phát đã không còn sớm. Buổi cơm chia tay kéo dài hơn bốn tiếng đồng hồ mà bàn ăn vẫn y nguyên, thật lãng phí.
Vung tay lên, tên bốn mắt chỉ huy đám người kia mau chóng tháo dây buộc tàu. Làn gió lạnh thổi mạnh vào mặt từng người làm ai nấy đều cảm thấy rét buốt, hơn nữa khi nơi đây lại là biển, sự khó chịu của chúng càng tăng cao.
Tên bốn mắt ngẩng đầu nhìn trời, đảo mắt qua chiếc đồng hồ vội vàng, nói:
- Chuẩn bị nào, thời gian đã gần tới còn việc gì thì mau mau kết thúc đi.
Hắn bước nhanh lên con tàu, xem xét lại tất cả mọi thứ một lượt, rồi mới lấy ra một tập giấy mỏng đưa cho Nguyễn Hải, nói tiếp:
- Cứ theo phương hướng ta đã vẽ trong đó, với lại những lời ta dặn chắc ngươi cũng đã nhớ rõ rồi chứ? Nếu như quên thứ nào thì ta cũng có ghi rất kỹ bên trong, cứ làm theo hướng dẫn là sẽ ổn.
Mọi người nói rất nhiều thứ, nhưng chỉ có duy nhất một mình Lê Khiêm là im lặng. Hắn gật đầu với thằng nhóc một cái, sau đó xoay người đi xuống khỏi tàu. Nhìn bóng lưng người này, Nguyễn Hải thở dài một hơi, cũng chẳng biết nói sao cho phải, chỉ đành âm thầm cầu nguyện đôi lời.
- Xuống hết nào. - Gió thổi ngày một lớn, tiếng nói gắng sức phát ra trong âm thanh vù vù làm người khác thật khó nhận biết. Kẻ còn xót lại là Nguyễn Minh, đang cố ôm con trai mình thêm chút nữa, cũng không biết vì gió to hay nguyên nhân gì mà khóe mắt hắn đã ứa ra vài dòng lệ.
Vẫy tay chào mọi người lần cuối, Nguyễn Hải dứt khoát xoay người tiến vào bên trong buồng lái. Nếu đứng đây thêm chút nữa, hắn sẽ òa khóc vì cảnh chia lìa này mất. Những người nơi đây đã gắn liền với cuộc đời hắn, có thể đa phần bọn họ không ở với hắn quá lâu, nhưng còn bố, bác và ngay cả tên tiến sĩ dởm nữa. Nhất là khi hòn đảo này chính là nơi đánh dấu sự phát triển của bản thân, từ năm ba tuổi chưa biết gì cho tới mười bảy tuổi ra đi lúc này.
Kỷ niệm, kỷ niệm và kỷ niệm.
- Ta sẽ sớm quay trở lại. - Nắm tay hắn siết chặt âm thầm hạ quyết tâm, môi khẽ nhúc nhích lẩm bẩm một câu.
Sóng biển gào thét dữ dội, gió thổi ngày một lớn hơn. Chiếc tàu đã cách hòn đảo một khoảng dài, thời gian mười lăm phút thoáng chốc đã hết.
Thời tiết ngày một xấu đi, con tàu do Nguyễn Hải điều khiển nghiêng ngã theo từng cơn sóng. Nhìn chiếc la bàn với hai cái kim đỏ đen cứ xập xình mà lòng hắn hơi lo lắng, cố gắng giữ cho nó thăng bằng định lại phương hướng để điều khiểu tàu đi cho đúng.
Tay nhấn hàng loạt nút theo một trình tự được học từ trước, Nguyễn Hải giữ chặt vô-lăng âm thầm chờ đợi máy móc trợ lực hoạt động.
Con thuyền bổng chốc như được tiếp thêm sức mạnh, nó lao nhanh trên mặt biển vượt qua những cơn sóng cao, cứ thế lầm lì đi tới. Hết nhìn la bàn lại tới bản đồ, sau đó cầm ống nhòm quan sát tình huống, Nguyễn Hải có đôi chút hốt hoảng không tin vào mắt mình.
Qua ống nhòm hồng ngoại, mọi vật hiện ra trong mắt hắn mờ ảo một màu xanh lá cây. Từng cơn sóng cao che khuất tầm nhìn trước mặt, hết lớp này lại tới lớp khác, sóng biển cứ ập lên con tàu liên miên không ngừng nghỉ.
Nhớ lại vị trí trước lúc xuất phát, rồi nhìn từng đường vẽ trên bản đồ hắn cắn răng lái thuyền theo cảm tính. Mọi thứ được gọi là phương hướng giờ đây hoàn toàn là dựa vào suy đoán cộng với cái la bàn kia.
- Phù. - Thở ra một hơi, một hòn đảo, à không, phải nói là một mô đất với vài cục đá nổi ngoi trên mặt biển xuất hiện trước mắt hắn. Theo như những gì đám người nghiên cứu kia nói, đây đại khái là một hòn đảo bị chìm trong nước hoặc nó đang ngoi lên khỏi mặt biển. Điều đó đối với Nguyễn Hải không quá quan trọng, nhưng nơi đây là một cột mốc trên chặn đường thoát khỏi nơi đây.
Nắm la bàn trong tay, hắn đã xác định được hướng tây bắc là phía nào rồi. Con tàu lướt nhanh trên mặt nước, nó lạnh lùng lao đi không một chút suy nghĩ.
Mọi việc diễn ra hoàn toàn đúng theo kế hoạch định sẵn, trong lòng Nguyễn Hải lúc này cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Thời gian trải qua đã được nửa tiếng, bản thân còn có khoảng ba mươi phút nữa cho chặng đường tiếp theo.
Ngay thời khắc chiếc kim phút nhảy qua số sáu, một đốm sáng nhỏ tuy rất mờ nhạt nhưng cũng khiến hắn chú ý hết mức. Giữa màn đêm lạnh lẽo, một vật có thể phát sáng ở bên dưới nước có thể là thứ gì? Tuy không tin trên thế giới này có ma quỷ, nhưng khi bắt gặp cảnh này hắn cũng có đôi chút suy nghĩ lệch lạc.
Nhìn thấy mô đất nổi, vị trí này đúng là nơi cần tìm tới, hắn vội vàng nhấn một loạt nút tiếp theo. Con thuyền tăng tốc tối đa, dòng nước được rẽ sang hai bên như một đường cắt vẽ trên mặt biển nhường chỗ cho nó đi vậy.
- Ôi. Cái quái gì thế này? - Nguyễn Hải chợt rùng mình, ánh mắt mở to ra nhìn qua cái kính trong suốt, đập vào con ngươi của hắn là một cảnh tượng tuyệt đẹp.
Đốm sáng nhỏ ban nãy đang dần dần bùng lên, nó ngày một lan rộng, tỏa ra những tia sáng với nhiều màu sắc chiếu khắp xung quanh. Tên thanh niên chợt líu lưỡi, ánh mắt đang nhìn phải dời đi chỗ khác, quả là những tia sáng tỏa ra này thật sự rất chói mắt.
- Ực! - Quầng sáng chạy nhanh trên mặt biển, nó mau chóng bao phủ lấy một diện tích rất lớn. Nuốt khan một ngụm nước miếng, con tàu của Nguyễn Hải đang sắp sửa bị bóng sáng ấy chạm phải.
- Người ơi! Phù hộ cho tôi. - Do dự một chút, tay hắn bấm vào một cái nút to màu đỏ có vẽ hình đầu lâu với hai khúc xương đan chéo bên trên. Chẳng biết cái thứ này có gây nguy hiểm cho mình không, nhưng theo bản năng hắn chẳng muốn thử nghiệm làm gì. Đằng sau con tàu phụt ra hai ống lửa lớn, tốc độ lúc trước đã rất nhanh rồi nhưng khi thấy cảnh tượng đang diễn ra bây giờ thì vẫn chưa đáng nhắc tới.
- Vù vù. - Sóng biển chợt ầm ầm dâng lên, gió liên miên thổi không ngừng nghỉ. Có điều làm Nguyễn Hải thấy kỳ quá, quầng sáng kia lan đến đâu là nơi ấy mọi thứ chợt trở nên êm đềm, tĩnh lặng. Hối hận cũng đã muộn, cái nút màu đỏ một khi đã nhấn thì chẳng thể ngừng lại được, hắn cắn chặt răng giữ chặt tay lái tiếp tục tiến về phía trước.
- Phụt. - Hai ống lửa khác tiếp tục phun ra, một khi con tàu chưa đạt được tốc độ nhất định thì nó còn làm đủ điều để tăng lên cho đủ. Với tình trạng thời tiết xấu như thế này, Nguyễn Hải cũng chỉ đành âm thầm cầu nguyện cho chính mình chứ chẳng biết làm thế nào hơn.
- Phụt. - Lại thêm hai ống lửa nữa phun ra. Cái nút quái gở dùng để chạy trốn hoàn toàn tự động làm việc, cứ cái đà này e rằng khoảng thời gian tới nơi cần đến sẽ rút ngắn đi rất nhiều.
- Đây rồi! - Nhìn xuống mô đất, vội vàng ngó qua chiếc la bàn, hai tay hắn xoay nhanh vô lăng điều chỉnh hướng đi của con tàu.
Thời gian dần trôi qua, hắn đã tới vị trí vừa nãy sớm hơn mười phút. Lúc này đã là một giờ sáng, nhìn qua chiếc la bàn đang chỉ hướng như chong chóng mà hắn thở dài một hơi. Chặng đường tiếp theo tuy đơn giản nhưng lại rất cần may mắn.
***
- Ôi! Người ơi... - Cặp ống lửa hai bên thành tàu đã hoạt động, đây đã là nguồn tăng tốc cuối cùng cho nó rồi. Nguyễn Hải khóc không ra nước mắt, với tình trạng này e rằng con tàu sẽ nổ tung lên mất.
Sóng biển ngày một ít đi, thay vào đó là một màng sương dày đặc, nhìn qua ống nhòm hồng ngoại mà hắn cũng chẳng biết đâu là phương hướng.
- May mắn nào. - Lải nhải thêm một câu, tay hắn kéo mạnh cái cần phía dưới vô lăng. Đồ vật này dùng để kích hoạt một bộ hỗ trợ lái, hay nói cách khác rằng từ bây giờ trở đi con tàu hoàn toàn tự động di chuyển về một hướng thẳng. Nếu có bị thứ gì làm xê dịch hướng đi nó sẽ tự điều chỉnh lại y như trước khi kéo cái cần nọ.
Chạy vội ra buồng lái, khoác trên mình một chiếc ba lô đã chuẩn bị từ trước, hắn nhanh chóng tiến về phía bên trên tàu.
Chiếc kính hồng ngoại được lấy ra và đeo lên, nhưng dường như nó cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng. Trên người hắn nhơ nhớp nước, màn sương dày kia chỉ cần chạm phải một tí là đã hóa thành nước rồi. Thậm chí khoảng cách xa hơn năm mét hắn chẳng nhìn thấy một thứ gì, lọ mọ bò lên bên trên tìm kiếm chiếc canô ngồi lên.
Canô này có bốn bánh như ôtô, nó có thể di chuyển bên trên đất bằng thật thú vị. Nếu nhìn kĩ bên cạnh bốn lốp cao su này có gắn những cái bánh răng xéo xéo dùng để di chuyển dưới nước.
- Kịch. - Con tàu bất chợt rung lên bần bật, nó chao đảo rồi phát ra những âm thanh kim loại va chạm vào nhau ngay bên dưới chân Nguyễn Hải. Khẽ lau một đống nước dính trên trán, hắn tin chắc rằng trong mớ nước nhơ nhuốc này cũng có rất nhiều mồ hôi của mình.
- Cố lên nào con trai. - Nhìn qua mặt kính đồng hồ, hắn vội vàng lau đi ít nước dính trên đó rồi khẽ cầu nguyện. "Sắp rồi, nhanh nào" Trong lòng hắn gào thét, con tàu ngày càng rung mạnh hơn, nhưng bên ngoài không khí sương mù cũng đang dần ít đi, hy vọng lại được nhen nhóm trở lại.
- Brừm...brừm... - Động cơ xe canô bốn bánh bắt đầu hoạt động, đồng thời những tiếng đạp ga vang lên làm cho màn sương mù tô đậm thêm chút khói.
Âm thanh "lóc cóc, leng keng" phát ra ngày một nhiều hơn, điều này đồng nghĩa với việc máy móc có vấn đề và sự cố sắp sửa phát sinh.
Quang cảnh xung quanh dần dần hiện ra rõ ràng, màn sương mù cũng mờ nhạt hẳn đi. Nguyễn Hải nhìn về phía đằng sau nơi mình vừa đi ngang qua mà hoảng hốt, đây là một vùng biển rất thoáng và rộng, chẳng có lấy một chút sương mù nào. Nếu như không phải bộ quần áo trên người bị ướt đẫm thì e rằng hắn còn nghĩ mình bị hoa mắt cũng nên.
Nhưng ông trời không cho hắn thời gian suy nghĩ nhiều, một quầng lửa do hai ống phun dùng để tăng tốc phát ra tách khỏi con tàu, nó bốc lên trên mặt nước bùng cháy. Đồng thời từ chỗ bị tách ra này, bây giờ cũng toàn một màu lửa, nó lan nhanh tràn sang mấy ống tăng tốc khác làm tất cả cùng cháy theo.
Chiếc canô bốn bánh phóng nhanh ra khỏi thành tàu, một đường thẳng tiến bỏ chạy khỏi thứ đang bùng cháy kia. Bên này, ngọn lửa phía dưới động cơ tỏa ra khắp nơi trên con tàu, chẳng mấy chốc đã tạo thành một ngọn đuốc lớn ở giữa biển khơi.
- Bùm. - Tiếng nổ ầm vang trong sự tĩnh lặng của màn đêm, con tàu ban nãy nổ tung không còn có lấy một mảnh nguyên vẹn. Nguyễn Hải thở ra một hơi nhẹ nhỏm, mau chóng lấy ống nhòm ra quan sát tình huống phía xa.
Vẫn như mọi ngày giống trước đây, trong vòng ba năm ngoài việc luyện tập và luyện tập thì chẳng có thêm chuyện nào làm Nguyễn Hải quan tâm. May ra được vài lần thực chiến, chắc ngoài điều này cũng chỉ còn thằng cha điên tiến sĩ dởm kia làm hắn vui vẻ.
Mỗi ngày hắn phải trải qua đều đẫm mồ hôi, thậm chí còn có lần rơi rớt chút ít máu. Nhưng từ khi chuyển vào căn phòng rộng này, với những máy móc chuyên dùng cho luyện tập tại đây, những sự việc chẳng may xảy ra ngoài ý muốn cũng giảm hẳn.
Sau ba năm, trong tay hắn đã nắm được một số vốn nhất định, thậm chí gần sánh ngang với hai người cha kia, trên cả hai mảng dị năng lẫn thân thể. Nếu tự tin được xem là một loại thực lực thì hắn sẵn sàng một mình đối đầu với hai người kia và mạnh mẽ chiến thắng. Nói vui vậy chứ hắn vẫn tin tưởng, việc giành thắng lợi chắc rằng không được nhưng nếu mà để an toàn thoát thân thì có thừa.
Còn về việc người đeo kính được hắn bắt về mấy năm trước, tên này là người Việt, năm mười chín tuổi học ở Đại học Bắc Kinh. Sau khi ra trường vô tình vướng phải một cô gái Trung Quốc, bị bắt buộc cưới rồi đành ở lại làm rể luôn.
Ở đây được vài năm, do nền kinh tế bên đó suy thoái, hắn dứt khoát dẫn theo hai vợ con qua nước Nhật làm việc và sinh sống, mà không một lời từ biệt. Dù sao đây cũng chẳng phải là quê hương, nên một chút mặn mà nuối tiếc cũng chẳng có. Lúc đầu, bản thân rất muốn về lại chốn xưa, nhưng do lĩnh vực khoa học tại đây chưa phát triển với lại còn có hai người cần hắn nuôi, vì thế nước Nhật là một lựa chọn được đặc biệt chú ý.
Thằng cha này cái gì cũng hiểu, nhưng chẳng việc nào được nên hồn. May mắn thay một số chiếc thuyền mang theo rất nhiều máy móc và tài liệu về khoa học tới "hiếu kính" người trên đảo, vì thế kiến thức cùng với đồ dùng cho hắn nghịch chẳng bao giờ thiếu.
Những năm gần đây, thuyền, tàu cập bờ ngày một nhiều. Có khi, do trên đất liền sinh sản mất kiểm soát dẫn tới thiếu đất, vì vậy bọn họ tính ra chiếm đảo cũng nên.
Mấy tên lính bố hắn không cho bắt về, nhưng những kẻ được bọn chúng dẫn theo am hiểu rất nhiều lĩnh vực thì được ra lệnh để tâm trên hết. Thậm chí một tập đoàn mười mấy tên đã được thành lập và do tiến sĩ dởm làm chỉ huy.
"Ăn quả nhớ kẻ trồng cây" Tên đeo kính khi xưa cũng hiểu điều này, một khu huấn luyện được hắn đặc biệt xây dựng và tất nhiên người hưởng thụ chính là Nguyễn Hải. Hết cái cảnh dầm mưa dãi nắng, làn da đen bóng ngày xưa giờ đây đã được lột bỏ và thay vào đó là một màu trắng, mịn màng như da em bé vậy.
Cũng chẳng biết nên gọi cái khu huấn luyện này với cái tên thiên đường hay địa ngục, sự mệt mỏi của bản thân được gia tăng gấp đôi vì những thứ ở đây. Nếu như trước kia nhờ vào tự nhiên hắn rất lâu mới đạt tới cực hạn chịu đựng, thì lúc này máy móc và huấn luyện viên Nguyễn Minh lại cho nó diễn biến quá nhanh. Nhanh đồng nghĩa với thời gian sẽ dư ra, mà đã dư bố hắn nào để lãng phí cho được.
Còn về Lê Khiêm, người chỉ huy thứ hai dường như cũng không muốn kém cạnh Nguyễn Minh. Từ sáng, sau khi xong bài thể dục hắn đã bắt Nguyễn Hải ngâm mình trong đá vận dụng các bài tập dùng dị năng đánh ra ngoài cơ thể. Đến tối cũng vậy, trước khi đi ngủ thằng nhóc đều phải làm thế và máy móc hỗ trợ cho công việc làm lạnh lại là từ tiến sĩ dởm.
Điều làm Nguyễn Hải ấm ức chính là dùng tay vận dụng thứ khả năng đặc biệt rất dễ, thế mà Lê Khiêm lại bắt hắn dùng tất cả mọi bộ phận trên người để làm việc này. Trong khi bản thân Lê Khiêm rất ít khi làm thế, có lần Nguyễn Hải hỏi, hắn chỉ nói do từ nhỏ tập không đúng phương pháp, cho nên bắt thằng nhóc rèn luyện từ bây giờ. (bây giờ của ba năm trước)
Bởi vậy có thể thấy được, cường độ và mức độ rèn luyện của hắn đã trải qua trong ba năm lớn đến thế nào.
***
Ở giữa khu trung tâm huấn luyện có một cái sàn đấu hình vuông. Diện tích của nó cũng tương đối lớn, mỗi bề rộng khoảng mười mét, mặt sàn dưới được làm bằng gỗ, bên trên trải một tấm thảm màu xanh trông rất mát mắt. Giờ phút này, tại nơi đây đã có ba người đang đứng.
Sự căng thẳng ngày một gia tăng, ánh mắt hai người trên sàn đấu đối chọi với nhau gay gắt. Từ cái nhìn và động tác thân thể có thể thấy được cuộc chiến đang tới lúc cao trào.
Một gã đàn ông đứng bên dưới im lặng, chăm chú dõi theo từng bước di chuyển của hai người, lâu lâu khóe miệng của hắn có nở ra một nụ cười hiếm thấy.
Sau nửa ngày giằng co, Nguyễn Minh cùng Nguyễn Hải rốt cục lại tiếp tục áp sát vào nhau. Hai người này ra tay hoàn toàn dựa vào sức mạnh thuần túy của thân thể và cơ bắp trên người, rất ít khi biến hóa ra chiêu thức gì phức tạp. Tuy từng đòn xuất ra vô cùng đơn giản nhưng nó lại được bù đắp bằng độ nhanh và sức mạnh ẩn chứa bên trong rất lớn.
Tốc độc cùng nhịp điệu ra quyền được đẩy cao hết mức, Nguyễn Minh dồn dập tấn công trong khi bên kia con hắn đang gắng sức đỡ lấy từng đòn một.
Âm thanh tay va chạm vào nhau cùng tiếng bước chân xê dịch tránh né các cú đá nhằm vào chân trụ phía dưới, làm cho Nguyễn Hải ngày càng bị dồn về mép sàn đấu.
Từng đòn đánh của Nguyễn Minh tưởng chừng như cẩu thả, lãng phí sức lực, nhưng thực tế mỗi quyền xuất ra sức lực ẩn chứa bên trong được dồn nén lại không tiêu tán. Riêng điều này cũng có thể thấy sự mạnh mẽ của bản thân hắn rồi.
Ánh mắt liên tục mở dần ra, dường như bố hắn đang muốn ép cho bản thân rớt khỏi sàn đấu. Sự nhẹ nhàng ra chiêu lúc ban đầu dần được thay thế bằng nhiều đòn đánh tới các vị trí vùng mặt và ngực của thanh niên trẻ tuổi.
Dù sao đây cũng là cuộc đấu với con trai mình, có lẽ chẳng ai lại muốn thua để rồi chịu mất mặt. Bước chân của Nguyễn Hải ổn định di chuyển, không lùi quá chậm hay quá nhanh, hắn vẫn luôn duy trì nhịp điệu đều đặn chờ đợi đột phá.
Nụ cười trên khóe môi Lê Khiêm dần nở rộ, theo như những gì đang quan sát được, chắc chỉ một lúc nữa thôi kết quả của cuộc đấu sẽ có.
Nguyễn Minh bổng dưng hét lớn một tiếng, nhanh chóng tiến sát lại đối phương, cơ thể hắn toát ra một loại khí thế áp bức người. Hai nắm đấm như được làm bằng thép vung lên, không để ý tới đòn tấn công của con mình có thể trúng bản thân, mà cứ thế đánh tới.
Thanh niên trẻ tuổi hơi rùng mình, sự kiên nhẫn của bố hắn chắc rằng đã bị chọc tức tới đỉnh điểm. Vội vàng nghiêng người tránh né, nắm đấm kèm theo tiếng gió xẹt qua một bên mặt làm cho hắn có cảm giác giống như bị dao cắt vậy.
Đối diện với chiêu thức này, Nguyễn Hải cũng chỉ dám tránh né chứ không muốn đối cứng cho lắm. Nhưng bố hắn lại luôn ép buộc bản thân phải lựa chọn, khẽ liếc mắt ra sau, thấy mép sàn đã tới dưới chân hắn vội vàng dừng bước đón đỡ hai cú đấm đang lao tới kia.
Thân thể Nguyễn Hải nhích sang một bên, cứ thế tránh khỏi một quyền, nhưng lại phải đón nhận một nắm đấm khác trúng vào vai trái. Không phải chịu thiệt quá lâu, hắn nắm lấy cổ tay đối phương níu người mình lại cho khỏi bị đẩy văng ra ngoài sàn đấu. Đồng thời một chân đưa lên móc vào lưng người này, cả tay lẫn chân cùng lúc kéo mạnh về phía mình, lấy lực kéo ấy mà bật vào lại bên trong sàn đấu.
- Xong.
Khẽ phủi phủi ít nước còn vương trên vai trái, hắn nhìn xuống bên dưới sàn nơi bố mình đang đứng đầy vui vẻ, nói.
- Dị năng? - Nguyễn Minh nhíu mày lại nhìn qua bên phía Lê Khiêm, hỏi. Từ lúc tay hắn chạm phải vai trái Nguyễn Hải đã cảm nhận được một tầng rào cản, đánh mạnh vào lại có cảm giác như thứ mình tiếp xúc bị vỡ vụn ra từng mảnh nhỏ.
- Ừ! - Chỉ một từ duy nhất sau đó im bặt, vẫn phong cách ngày nào của Lê Khiêm. Quả thật chiêu thức dùng dị năng tạo thành một tầng phòng hộ bằng băng này chính hắn bày cho Nguyễn Minh, do các cơ vùng da bên trên vai trái được huy động thoát ra băng sương rồi cô đọng lại thành miếng giáp mỏng bảo vệ nơi đó. Chắc có lẽ những việc này được làm trong âm thầm, cho nên Nguyễn Minh mới bị mắc lừa rồi thua cuộc trong gang tấc.
***
Ba người cùng tiến bước rời khỏi khu huấn luyện, nhìn mặt trời tỏa những tia nắng nóng rực xuống làm cho bọn họ cảm thấy vui vẻ và áp lực rất nhiều. Ở phía trước mặt cách mấy người này không quá xa, thằng cha tiến sĩ dởm đã đứng tại đường ra vào khu nhà được dùng làm nơi nghiên cứu, chờ đợi từ rất lâu.
Nhìn thấy tên này Nguyễn Hải cảm thấy có đôi chút chán ghét, hắn chẳng thèm chào hỏi cho mệt. Xong, một công đoạn ngắm nhau, thằng cha bốn mắt lon ton chạy đằng trước dẫn theo ba người vừa tới đi vào bên trong.
Cánh cửa nhanh chóng được mở toang, một căn phòng không tính là rộng nhưng bên trong có rất nhiều người tập trung, như đang chờ đợi các cấp lãnh đạo đến kiểm tra vậy. Vẻ mặt tên nào trong này cũng hiện lên nét sầu lo, bọn chúng đa phần là người phương tây cho nên việc giao tiếp bị hạn chế rất nhiều. Chắc cũng chỉ có tên bốn mắt là vui vẻ nhất, những kẻ khác toàn bộ đều cúi đầu không dám nhìn vào ba người mới tới kia.
- Sao rồi?
- Vâng! Đã xong tất cả, các nơi quan trọng chúng ta tìm được gần hết. Các vị trí cần đi qua đều có tên trên bản vẽ mô phỏng này, tuy độ chính xác của nó không cao nhưng đại khái phương hướng thì hoàn toàn đúng.
- Thế là đêm nay phải xuất phát luôn sao? - Nguyễn Minh thở ra một hơi nặng nề, nói. Cũng chẳng biết đây sẽ là niềm vui hay nỗi buồn nữa, ngay cả bản thân muốn gì hắn cũng không biết.
- Đúng thế, thuyền sẽ khởi hành trước lúc qua ngày mới mười lăm phút, khoảng thời gian sau mười lăm phút này là thời điểm 00h.00' ngày 13 tháng 1 năm 2017. - Tiến sĩ dởm nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ trên tay, thận trọng nói.
- Ừ! - Gật đầu một cái, Nguyễn Minh khoác vai con trai mình kéo hắn ra ngoài cửa.
Trên chiếc cầu làm từ thân cây bị đổ, hai bố con ngồi lặng thinh không ai lên tiếng. Âm thanh róc rách chảy của dòng nước bên dưới gắn liền với những lần trò chuyện của hai người, nơi đây được xem như một chỗ chỉ có tiếng lòng vậy.
- Nhớ kỹ những gì ta dặn chưa? - Nhìn ánh mặt trời lúc hoàng hôn, Nguyễn Minh chợt thấy bản thân mình thật cô đơn. Câu nói này đã phát ra từ miệng hắn không biết bao nhiêu lần, thế nhưng người nghe chỉ có một.
- Rồi ạ! - Tiếng nói trầm lắng đáp lại. Không còn những nét non nớt khi xưa, nó phát ra với một sự tự tin lạ thường, quả thật Nguyễn Hải đã trưởng thành lên rất nhiều.
***
Ngồi quanh bàn cơm, tất cả mọi người như đang thưởng thức một món "hy vọng" rất khó nuốt vậy. Bốn người ăn trong im lặng, chỉ có duy nhất có tên tiến sĩ dởm là liên tục nháy mắt về phía Nguyễn Hải, như đang nhắc nhở một điều gì đó.
Ăn cơm xong, thời gian tới lúc xuất phát đã không còn sớm. Buổi cơm chia tay kéo dài hơn bốn tiếng đồng hồ mà bàn ăn vẫn y nguyên, thật lãng phí.
Vung tay lên, tên bốn mắt chỉ huy đám người kia mau chóng tháo dây buộc tàu. Làn gió lạnh thổi mạnh vào mặt từng người làm ai nấy đều cảm thấy rét buốt, hơn nữa khi nơi đây lại là biển, sự khó chịu của chúng càng tăng cao.
Tên bốn mắt ngẩng đầu nhìn trời, đảo mắt qua chiếc đồng hồ vội vàng, nói:
- Chuẩn bị nào, thời gian đã gần tới còn việc gì thì mau mau kết thúc đi.
Hắn bước nhanh lên con tàu, xem xét lại tất cả mọi thứ một lượt, rồi mới lấy ra một tập giấy mỏng đưa cho Nguyễn Hải, nói tiếp:
- Cứ theo phương hướng ta đã vẽ trong đó, với lại những lời ta dặn chắc ngươi cũng đã nhớ rõ rồi chứ? Nếu như quên thứ nào thì ta cũng có ghi rất kỹ bên trong, cứ làm theo hướng dẫn là sẽ ổn.
Mọi người nói rất nhiều thứ, nhưng chỉ có duy nhất một mình Lê Khiêm là im lặng. Hắn gật đầu với thằng nhóc một cái, sau đó xoay người đi xuống khỏi tàu. Nhìn bóng lưng người này, Nguyễn Hải thở dài một hơi, cũng chẳng biết nói sao cho phải, chỉ đành âm thầm cầu nguyện đôi lời.
- Xuống hết nào. - Gió thổi ngày một lớn, tiếng nói gắng sức phát ra trong âm thanh vù vù làm người khác thật khó nhận biết. Kẻ còn xót lại là Nguyễn Minh, đang cố ôm con trai mình thêm chút nữa, cũng không biết vì gió to hay nguyên nhân gì mà khóe mắt hắn đã ứa ra vài dòng lệ.
Vẫy tay chào mọi người lần cuối, Nguyễn Hải dứt khoát xoay người tiến vào bên trong buồng lái. Nếu đứng đây thêm chút nữa, hắn sẽ òa khóc vì cảnh chia lìa này mất. Những người nơi đây đã gắn liền với cuộc đời hắn, có thể đa phần bọn họ không ở với hắn quá lâu, nhưng còn bố, bác và ngay cả tên tiến sĩ dởm nữa. Nhất là khi hòn đảo này chính là nơi đánh dấu sự phát triển của bản thân, từ năm ba tuổi chưa biết gì cho tới mười bảy tuổi ra đi lúc này.
Kỷ niệm, kỷ niệm và kỷ niệm.
- Ta sẽ sớm quay trở lại. - Nắm tay hắn siết chặt âm thầm hạ quyết tâm, môi khẽ nhúc nhích lẩm bẩm một câu.
Sóng biển gào thét dữ dội, gió thổi ngày một lớn hơn. Chiếc tàu đã cách hòn đảo một khoảng dài, thời gian mười lăm phút thoáng chốc đã hết.
Thời tiết ngày một xấu đi, con tàu do Nguyễn Hải điều khiển nghiêng ngã theo từng cơn sóng. Nhìn chiếc la bàn với hai cái kim đỏ đen cứ xập xình mà lòng hắn hơi lo lắng, cố gắng giữ cho nó thăng bằng định lại phương hướng để điều khiểu tàu đi cho đúng.
Tay nhấn hàng loạt nút theo một trình tự được học từ trước, Nguyễn Hải giữ chặt vô-lăng âm thầm chờ đợi máy móc trợ lực hoạt động.
Con thuyền bổng chốc như được tiếp thêm sức mạnh, nó lao nhanh trên mặt biển vượt qua những cơn sóng cao, cứ thế lầm lì đi tới. Hết nhìn la bàn lại tới bản đồ, sau đó cầm ống nhòm quan sát tình huống, Nguyễn Hải có đôi chút hốt hoảng không tin vào mắt mình.
Qua ống nhòm hồng ngoại, mọi vật hiện ra trong mắt hắn mờ ảo một màu xanh lá cây. Từng cơn sóng cao che khuất tầm nhìn trước mặt, hết lớp này lại tới lớp khác, sóng biển cứ ập lên con tàu liên miên không ngừng nghỉ.
Nhớ lại vị trí trước lúc xuất phát, rồi nhìn từng đường vẽ trên bản đồ hắn cắn răng lái thuyền theo cảm tính. Mọi thứ được gọi là phương hướng giờ đây hoàn toàn là dựa vào suy đoán cộng với cái la bàn kia.
- Phù. - Thở ra một hơi, một hòn đảo, à không, phải nói là một mô đất với vài cục đá nổi ngoi trên mặt biển xuất hiện trước mắt hắn. Theo như những gì đám người nghiên cứu kia nói, đây đại khái là một hòn đảo bị chìm trong nước hoặc nó đang ngoi lên khỏi mặt biển. Điều đó đối với Nguyễn Hải không quá quan trọng, nhưng nơi đây là một cột mốc trên chặn đường thoát khỏi nơi đây.
Nắm la bàn trong tay, hắn đã xác định được hướng tây bắc là phía nào rồi. Con tàu lướt nhanh trên mặt nước, nó lạnh lùng lao đi không một chút suy nghĩ.
Mọi việc diễn ra hoàn toàn đúng theo kế hoạch định sẵn, trong lòng Nguyễn Hải lúc này cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Thời gian trải qua đã được nửa tiếng, bản thân còn có khoảng ba mươi phút nữa cho chặng đường tiếp theo.
Ngay thời khắc chiếc kim phút nhảy qua số sáu, một đốm sáng nhỏ tuy rất mờ nhạt nhưng cũng khiến hắn chú ý hết mức. Giữa màn đêm lạnh lẽo, một vật có thể phát sáng ở bên dưới nước có thể là thứ gì? Tuy không tin trên thế giới này có ma quỷ, nhưng khi bắt gặp cảnh này hắn cũng có đôi chút suy nghĩ lệch lạc.
Nhìn thấy mô đất nổi, vị trí này đúng là nơi cần tìm tới, hắn vội vàng nhấn một loạt nút tiếp theo. Con thuyền tăng tốc tối đa, dòng nước được rẽ sang hai bên như một đường cắt vẽ trên mặt biển nhường chỗ cho nó đi vậy.
- Ôi. Cái quái gì thế này? - Nguyễn Hải chợt rùng mình, ánh mắt mở to ra nhìn qua cái kính trong suốt, đập vào con ngươi của hắn là một cảnh tượng tuyệt đẹp.
Đốm sáng nhỏ ban nãy đang dần dần bùng lên, nó ngày một lan rộng, tỏa ra những tia sáng với nhiều màu sắc chiếu khắp xung quanh. Tên thanh niên chợt líu lưỡi, ánh mắt đang nhìn phải dời đi chỗ khác, quả là những tia sáng tỏa ra này thật sự rất chói mắt.
- Ực! - Quầng sáng chạy nhanh trên mặt biển, nó mau chóng bao phủ lấy một diện tích rất lớn. Nuốt khan một ngụm nước miếng, con tàu của Nguyễn Hải đang sắp sửa bị bóng sáng ấy chạm phải.
- Người ơi! Phù hộ cho tôi. - Do dự một chút, tay hắn bấm vào một cái nút to màu đỏ có vẽ hình đầu lâu với hai khúc xương đan chéo bên trên. Chẳng biết cái thứ này có gây nguy hiểm cho mình không, nhưng theo bản năng hắn chẳng muốn thử nghiệm làm gì. Đằng sau con tàu phụt ra hai ống lửa lớn, tốc độ lúc trước đã rất nhanh rồi nhưng khi thấy cảnh tượng đang diễn ra bây giờ thì vẫn chưa đáng nhắc tới.
- Vù vù. - Sóng biển chợt ầm ầm dâng lên, gió liên miên thổi không ngừng nghỉ. Có điều làm Nguyễn Hải thấy kỳ quá, quầng sáng kia lan đến đâu là nơi ấy mọi thứ chợt trở nên êm đềm, tĩnh lặng. Hối hận cũng đã muộn, cái nút màu đỏ một khi đã nhấn thì chẳng thể ngừng lại được, hắn cắn chặt răng giữ chặt tay lái tiếp tục tiến về phía trước.
- Phụt. - Hai ống lửa khác tiếp tục phun ra, một khi con tàu chưa đạt được tốc độ nhất định thì nó còn làm đủ điều để tăng lên cho đủ. Với tình trạng thời tiết xấu như thế này, Nguyễn Hải cũng chỉ đành âm thầm cầu nguyện cho chính mình chứ chẳng biết làm thế nào hơn.
- Phụt. - Lại thêm hai ống lửa nữa phun ra. Cái nút quái gở dùng để chạy trốn hoàn toàn tự động làm việc, cứ cái đà này e rằng khoảng thời gian tới nơi cần đến sẽ rút ngắn đi rất nhiều.
- Đây rồi! - Nhìn xuống mô đất, vội vàng ngó qua chiếc la bàn, hai tay hắn xoay nhanh vô lăng điều chỉnh hướng đi của con tàu.
Thời gian dần trôi qua, hắn đã tới vị trí vừa nãy sớm hơn mười phút. Lúc này đã là một giờ sáng, nhìn qua chiếc la bàn đang chỉ hướng như chong chóng mà hắn thở dài một hơi. Chặng đường tiếp theo tuy đơn giản nhưng lại rất cần may mắn.
***
- Ôi! Người ơi... - Cặp ống lửa hai bên thành tàu đã hoạt động, đây đã là nguồn tăng tốc cuối cùng cho nó rồi. Nguyễn Hải khóc không ra nước mắt, với tình trạng này e rằng con tàu sẽ nổ tung lên mất.
Sóng biển ngày một ít đi, thay vào đó là một màng sương dày đặc, nhìn qua ống nhòm hồng ngoại mà hắn cũng chẳng biết đâu là phương hướng.
- May mắn nào. - Lải nhải thêm một câu, tay hắn kéo mạnh cái cần phía dưới vô lăng. Đồ vật này dùng để kích hoạt một bộ hỗ trợ lái, hay nói cách khác rằng từ bây giờ trở đi con tàu hoàn toàn tự động di chuyển về một hướng thẳng. Nếu có bị thứ gì làm xê dịch hướng đi nó sẽ tự điều chỉnh lại y như trước khi kéo cái cần nọ.
Chạy vội ra buồng lái, khoác trên mình một chiếc ba lô đã chuẩn bị từ trước, hắn nhanh chóng tiến về phía bên trên tàu.
Chiếc kính hồng ngoại được lấy ra và đeo lên, nhưng dường như nó cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng. Trên người hắn nhơ nhớp nước, màn sương dày kia chỉ cần chạm phải một tí là đã hóa thành nước rồi. Thậm chí khoảng cách xa hơn năm mét hắn chẳng nhìn thấy một thứ gì, lọ mọ bò lên bên trên tìm kiếm chiếc canô ngồi lên.
Canô này có bốn bánh như ôtô, nó có thể di chuyển bên trên đất bằng thật thú vị. Nếu nhìn kĩ bên cạnh bốn lốp cao su này có gắn những cái bánh răng xéo xéo dùng để di chuyển dưới nước.
- Kịch. - Con tàu bất chợt rung lên bần bật, nó chao đảo rồi phát ra những âm thanh kim loại va chạm vào nhau ngay bên dưới chân Nguyễn Hải. Khẽ lau một đống nước dính trên trán, hắn tin chắc rằng trong mớ nước nhơ nhuốc này cũng có rất nhiều mồ hôi của mình.
- Cố lên nào con trai. - Nhìn qua mặt kính đồng hồ, hắn vội vàng lau đi ít nước dính trên đó rồi khẽ cầu nguyện. "Sắp rồi, nhanh nào" Trong lòng hắn gào thét, con tàu ngày càng rung mạnh hơn, nhưng bên ngoài không khí sương mù cũng đang dần ít đi, hy vọng lại được nhen nhóm trở lại.
- Brừm...brừm... - Động cơ xe canô bốn bánh bắt đầu hoạt động, đồng thời những tiếng đạp ga vang lên làm cho màn sương mù tô đậm thêm chút khói.
Âm thanh "lóc cóc, leng keng" phát ra ngày một nhiều hơn, điều này đồng nghĩa với việc máy móc có vấn đề và sự cố sắp sửa phát sinh.
Quang cảnh xung quanh dần dần hiện ra rõ ràng, màn sương mù cũng mờ nhạt hẳn đi. Nguyễn Hải nhìn về phía đằng sau nơi mình vừa đi ngang qua mà hoảng hốt, đây là một vùng biển rất thoáng và rộng, chẳng có lấy một chút sương mù nào. Nếu như không phải bộ quần áo trên người bị ướt đẫm thì e rằng hắn còn nghĩ mình bị hoa mắt cũng nên.
Nhưng ông trời không cho hắn thời gian suy nghĩ nhiều, một quầng lửa do hai ống phun dùng để tăng tốc phát ra tách khỏi con tàu, nó bốc lên trên mặt nước bùng cháy. Đồng thời từ chỗ bị tách ra này, bây giờ cũng toàn một màu lửa, nó lan nhanh tràn sang mấy ống tăng tốc khác làm tất cả cùng cháy theo.
Chiếc canô bốn bánh phóng nhanh ra khỏi thành tàu, một đường thẳng tiến bỏ chạy khỏi thứ đang bùng cháy kia. Bên này, ngọn lửa phía dưới động cơ tỏa ra khắp nơi trên con tàu, chẳng mấy chốc đã tạo thành một ngọn đuốc lớn ở giữa biển khơi.
- Bùm. - Tiếng nổ ầm vang trong sự tĩnh lặng của màn đêm, con tàu ban nãy nổ tung không còn có lấy một mảnh nguyên vẹn. Nguyễn Hải thở ra một hơi nhẹ nhỏm, mau chóng lấy ống nhòm ra quan sát tình huống phía xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.