Chương 8: Thú
Vong Linh Phiêu Lãng
02/12/2013
Âm thanh
của súng ngắm từ sâu trong rừng rậm phát ra, nó vang lên như
hồi chuông báo tử. Lại thêm một người nữa ngã xuống, trong một khoảng thời gian ngắn mà đã có tới hai âm thanh tương tự như
thế này rồi.
Nhóm người vừa tiến vào khu rừng giờ đây đang rất hoảng sợ, những phát súng cứ văng vẳng bên tai mà chẳng ai trong bọn họ có cách nào làm gì được nó! Tiểu đội mười hai thành viên lúc này đã mất đi ba, tất cả đều bị chết dưới họng súng ngắm nơi sâu bên trong hòn đảo.
Một khuôn mặt ngăm đen lấp ló đằng sau bụi rậm, thân hình người nọ nhoáng cái, lao nhanh ra khỏi vị trí ẩn nấp.
- Bùm, bùm, bùm... - Tiếng súng liên tục vang lên nhằm vào những kẻ lạ mặt kia bắn tới. Chẳng mấy chốc, hai bên đã lao vào chiến đấu kịch liệt, bóng hình người nọ vẫn di chuyển quanh các gốc cây. Lâu lâu hắn ngừng lại một chút, khi ấy một băng đạn ngay lập tức được thay thế. Tiếp sau đó nhanh chóng đổi nơi dừng chân sang gốc cây khác, cứ khi nào ló mặt ra bên ngoài khẩu súng trên tay đều chỉa nóng về phía kẻ địch.
Nguyễn Hải một đường định sẵn chạy không ngừng nghĩ, cũng chẳng quan tâm tới việc bản thân có bắn trúng người nào bên địch hay không, mà cứ như một cái máy được lập trình từ trước di chuyển hơn nữa vòng cung xung quanh đám người.
Những đường đạn hướng về phía hắn nhiều không đếm xuể, nơi nào hắn đi ngang qua là nơi đó được trang trí thêm vài cái lỗ. Nhất là gốc cây vị trí hắn dừng chân, từng mảng thân được găm vô số đạn, thật khổ cho những cây này.
Âm thanh lạc lõng lại một lần nữa vang lên, bên phía quân địch số thành viên cũng chỉ còn sáu. Hai tên bị chết bởi súng máy trên tay Nguyễn Hải, một tên còn lại chết do súng ngắm từ đằng xa kia.
Tiếng súng nọ khiến cho đám người càng thêm rối loạn, kẻ vừa xuất hiện ngoài ý muốn này đã làm cho chúng quên mất hai tên giấu mặt ở trung tâm đảo. Một kẻ bên trái, một kẻ bên phải, mà hai kẻ này còn muốn nguy hiểm hơn tên mới xuất hiện kia. Ít ra còn nhìn được người ngợm, súng ống của hắn, chứ hai người giấu mặt nọ thì chẳng thấy một cái bóng.
- Coi chừng đằng sau. - Tiếng nói của một kẻ trong nhóm người gầm lên, đồng thời một loạt hỗn tạp âm thanh tương tự từ trong bọn họ phát ra nhắc nhở lẫn nhau.
Nhịp bước chân nhanh, đều đặn vang lên, nhóm người chia nhau hành động. Mỗi tốp gồm hai thành viên, phân ra ba hướng khác nhau bắt đầu di chuyển.
Đằng sau một gốc cây, Nguyễn Hải đứng lặng lẽ nhép sát vào bên trong. Từng mảng vỏ ở phía đối diện đám người nọ bị bắn chóc ra, văng tung tóe. Nếu mà không có vật che chắn này thì e rằng người tên thanh niên đã bị găm vô số đạn chứ chẳng chơi.
- Bùm.
Lê Khiêm nheo mắt lại nhìn qua ông ngắm, tay từ từ siết cò. Âm thanh lạnh lùng vang lên, đồng thời bên phía bên kia một trong hai tên đang tiến lại gần lập tức ngã xuống. Tuy đã thành công bắn chết được một người, nhưng với việc nổ súng này tính khoảng cách không quá xa tên còn lại kia, thì đồng nghĩa với việc vị trí hiện tại đã bị lộ. Tay vứt súng ngắm sang một bên, khẩu AK quen thuộc đã được thay thế
Nghe được âm thanh này, tất cả năm người còn lại đều đề cao cảnh giác. Nhất là tên bên cạnh kẻ vừa chết, chân hắn gia tăng cước bộ vội vàng tiến tới vị trí nọ. Với một kẻ chuyên bắn tỉa để thuận lợi cho việc di chuyển thì mang theo rất ít vật dụng. Thời cơ chỉ có một phải nhanh chóng đến gần mục tiêu, khi đó tác dụng của súng ngắm sẽ bị hạn chế rất nhiều.
Trong một khoảng thời gian ngắn, ba kẻ kia đã lao nhanh tiến về nơi hai tên dùng súng ngắm nọ. Ở hướng bên phải tính từ vị trí lúc đám người kia tách ra, hai thành viên còn lại đang thận trọng bước từng bước một về phía một gốc cây.
- Hít. - Rút bên hông ra hai khẩu súng ngắn, Nguyễn Minh quay mặt đối diện với gốc cây. Thân hình hắn cúi thấp xuống đồng thời hai tay giang ra ôm trọn phần sát đất lại. Phân biệt một trái, một phải hai bên mép thân cây, nòng khẩu súng ngắn liên tục phun ra đạn. Thân thể và cánh tay của Nguyễn Hải cũng dần dần hướng lên trên, những viên đạn găm từ vị trí chân trái làm một đường thẳng kéo tới bả vai hai tên đứng ngoài kia.
Tiếng súng máy cũng đáp lại, nhưng chẳng ngờ được đối phương bắn từ dưới bắn lên cho nên cả hai người không tên nào trở tay kịp.
Làn gió lạnh thổi rít qua khe lá làm ai nấy đều rùng mình, tiếng sóng biển đập ào ào vào bờ khiến mặt cát ướt đẫm. Tiếng nói thông qua loa mini ầm ầm vang vọng tới hòn đảo, một tên ngồi trên thuyền đang gào lên thứ ngôn ngữ quái lạ mà Nguyễn Hải chưa từng nghe thấy. Không chút đắn đo hay suy nghĩ gì hết, vứt luôn hai khẩu súng ngắn trên tay xuống đất, hắn vội vàng lao ra, hướng về phía bờ biển.
Âm thanh dây xích va chạm với thành tàu thật nhức óc, thằng đứng trên mạn thuyền đang ra lệnh gì đó cho một tên khác. Tuy không biết là nói gì, nhưng từ hành động cũng dễ dàng nhận ra chúng đang có ý định bỏ đi.
- Bùm, bùm...
Gã đàn ông đa đen đang cầm một khẩu súng, hướng về phía tên vừa chạy ra từ bên trong đảo bắn vài cái. Dường như hắn cảm nhận được khoảng cách quá xa, cho nên cũng chẳng thèm quan tâm nữa mà xoay người đi vào buồng lái.
Nguyễi Hải thấy chiếc thuyền đang từ từ di chuyển thì khẽ nhếch mép, hắn đi ngược vào phía đảo, kéo ra từ trong bụi rậm một chiếc canô. Chiếc canô này thật kỳ quái, trên đầu có một vật nhìn rất giống pháo, có thể chỉnh lên xuống được.
Hì hục kéo nó tới sát bờ biển, nhẹ nhàng điều chỉnh cái nòng hình tròn lên hướng về chiếc thuyền đang chuyển động kia. Hết nhìn thuyền rồi lại nhìn vật trước mặt, tay hắn thận trọng bóp lấy một cái nút đằng sau đuôi.
Một mũi tên đằng sau buộc dây dài lạnh lùng hướng về phía thuyền bắn tới. Nó mạnh mẽ xuyên qua lớp vỏ thuyền dày trên mép sát mặt sàn, ngay tức khắc khi mới xuyên qua đầu mũi tên bật ra ba thanh sắt ngang, bám chặn lấy xung quanh cái lỗ đề phòng bị tuột.
Tay kéo kéo sợ dây vài cái, đến khi chắc chắn mọi thứ đã ổn định, hắn mới thận trọng nhấn vào một cái nút trên một cái máy cuộn dây. Âm thanh xình xịch phát ra từ chiếc máy và sau đó nó xoay như chong chóng cuốn đống dây vừa bắn ra kia lại.
Chiếc canô bị sức kéo của cái thuyền lớn, nó lao nhanh trên biển mà chẳng cần khởi động. Nhưng người bên trên lại cảm thấy vẫn chưa đủ, hắn bắt đầu đề động cơ nguyên thủy của canô lên, gia tăng tốc độ cho nó.
- Vù vù. - Khoảng cách nhanh chóng được rút ngắn, tiếng gió rít gào bên tai tên thanh niên, đồng thời vật di chuyển dưới chân cứ nhảy tưng tưng qua những cơn sóng như muốn lật nhào.
- Ôi...haha... - Hắn hưng phấn kêu gào cùng với sóng, gió. Mắt thấy đã tới sát bên chiếc thuyền, hắn vội vàng tắt cái động cơ máy lại, chỉ để mình thứ đang cuốn dây kia hoạt động.
- Kịch kịch. - Từng nấc dây được cuộn trở lại, sợi dây căng ra hết cỡ nâng chiếc canô nặng nề lên.
- Bùm bùm. - Một họng súng đen ngòm ló ra nhằm vào người đang đứng trên canô nhả đạn. Thân thể Nguyễn Hải vội vàng nhảy ra khỏi đầu canô, một tay nhanh chóng nắm lấy sợi dây, tay kia nâng khẩu súng lên hường về tên vừa xuất hiện bắn tới.
Thân hình gã da đen bên trên giật lên liên hồi, một đống bầy nhầy, da thịt, máu me rớt từ trên xuống dính đầy người kẻ bên dưới. Chưa dừng tại đây, cái thân thể to lớn kia rơi tự do xuống, nhìn thấy cảnh này Nguyễn Hải vội vàng đạp chân vào vỏ thuyền, lấy đà tung người tránh né.
- Tỏm. - Một vùng máu đỏ thẫm bắt đầu lan dần trên mặt biển, nhìn thấy cảnh này Nguyễn Hải khẽ thở dài một hơi. Hai bên chẳng có thù oán gì với nhau mà lại phải lao ra quyết chiến thế này, nếu như vài năm trước việc như vậy hắn còn cảm thấy thú vị chứ bây giờ thì lại khác.
Thở tiếp ra một hơi, tay hắn nắm chặt lấy sợi dây trèo lên lại bên trên đầu canô, đứng. Mặt trời tỏa những tia nắng nóng bỏng xuống vạn vật, con thuyền với cái vỏ và lan can làm từ kim loại được nắng chăm sóc cũng đang nóng hừng hực. Nguyễn Hải dường như không bị ảnh hưởng bởi thứ này, hắn nhanh chóng bước qua lan can, đặt chân lên sàn thuyền.
- Bùm, bùm... - Nguyễn Hải lộn vài vòng trên mặt đất tránh né những đường đạn do tên da đen to lớn kia bắn ra. Khẩu súng trên tay tên này cứ liên tục nhả đạn không ngừng nghỉ, đến khi bóng dáng người thanh niên trốn sau một cái bục đầu thuyền mới thôi.
- M134, minigun. - Hắn nép mình vào cái bục, bên trên có một đoạn sắt ngắn như ăn ten, rồi tự lẩm bẩm một mình. Khẩu súng sáu nòng xoay tròn kia đúng là một tác phẩm nghệ thuật thật đẹp, nó lâu lâu vẫn bắn ra vài viên chứ không có ý định dừng lại.
Nhìn qua xung quanh mình thấy hoàn toàn trống trơn thì Nguyễn hải âm thầm thở dài, tính toán thêm một lúc nữa nhưng dường như chẳng có biện pháp nào khả thi. Đắn đo suy nghĩ, hắn rút bên thắt lưng ra quả lựu đạn, tay kéo chốt, ném vòng qua bục sắt tới vị trí khẩu súng đang tóe lửa kia.
- Oanh. - Tiếng nổ ầm vang trong sự tĩnh lặng của biển khơi, một cái hố nhỏ được tạo ra trên mặt sàn thuyền thông xuống căn phòng bên dưới.
Đợi đám khói kia bay tản đi hết, bóng dáng tên thanh niên mới lò dò đi ra. Thận trọng bước từng bước một, tay nâng khẩu súng lên ngang hông tiến lại bên cạnh cái lỗ hổng xem xét.
Mọi thứ trong phạm vi quả lựu đạn nổ đều tan nát hết, ngay cả khẩu đại liên đẹp đẽ với sáu nòng xoay kia cũng không ngoại lệ. Tất cả tình trạng này đều nằm trong dự đoán của hắn, nhưng chỉ duy nhất một điều là kẻ đáng ra phải chết kia lại chẳng thấy đâu.
- Bộp. - Đang miên man suy nghĩ bổng một vật gì đó đập mạnh vào khẩu súng trên tay hắn, làm cho nó văng ra, thoát khỏi tầm kiểu soát của bản thân. Chưa dừng lại ở đây, tên thanh niên tiếp tục bị một bàn chân lông lá đạp vào bụng, khiến cho thân thể bay ra sau vài mét.
- Phập. - Nguyễn Hải vội vàng lăn dài trên mặt sàn, ngay sau đó một thanh sắt tròn với cái đầu nhọn hoắt cắm xuống nơi hắn vừa nằm. Chưa hết bàng hoàng, trước tầm mắt hắn, một bóng hình khổng lồ đứng hùng dũng che khuất ánh mặt trời, cách thanh sắt tròn kia khoảng ba bước chân đang lạnh lùng nhìn hắn.
Nuốt khan một ngụm nước miếng, thân thể Nguyễn Hải từ từ đứng dậy đối mặt với tên quái thai trước mắt kia. Gã này, đầu rất giống gấu, cơ thể to gấp đôi người bình thường hơn nữa đôi chỗ còn mọc rất nhiều lông.
Rút từ ống quần ra một con dao găm, tên thanh niên nhẹ nhàng di chuyển xung quanh gã quái thai tìm kiếm cơ hội. Nói là tìm cơ hội, chứ thật ra Nguyễn Hải chỉ muốn thoát khỏi tình trạng ngược sáng lúc này để nhìn cho rõ gã kia mà thôi. Bây giờ, toàn bộ hình dáng từ đầu tới chân của người trước mặt hiện ra trong mắt Nguyễn Hải thật khủng bố. Bàn tay với năm móng vuốt sắc, nhọn trông rất manh động, con ngươi bên trong đôi mắt đang gắt gao nhìn hắn, nó đỏ lên như muốn rực cháy vậy. Vùng ngực và bụng của tên này còn rất giống người, có lẽ hắn vẫn chưa "tiến hóa" hoàn toàn thành gấu.
- Gừ... - Tên quái thú gầm lên một tiếng, cái miệng gấu nhe ra làm lộ hai hàm răng sáng bóng rất đều và đẹp. Không cho Nguyễn Hải thời gian đứng ngắm, thân hình to lớn kia nhoáng cái, lao tới đối diện người hắn tấn công.
Tên thanh niên phản ứng cực nhanh, vừa nhìn thấy quái thú tới gần hắn liền cúi người, thân thể chui qua cánh tay đang giang ra của đối phương. Một tay quàng lấy ngực của quái thú, lấy đà lộn nhào hai chân lên, từ đằng sau lưng trồng cây chuối kẹp lấy cổ kẻ địch rồi mạnh mẽ dùng sức đè đầu hắn xuống, ngồi lên bên trên.
- Phập, phập... - Con dao găm liên tục rút ra rồi đâm xuống như một cái máy. Gã quái thú nằm dưới gào lên điên cuồng, bàn tay hắn chụp lấy hai chân Nguyễn Hải gồng mình lên kéo ra.
Nguyễn Hải bị bắt buộc dừng công việc đang làm lại, hai hàm răng hắn cắn chặt cố gắng không cho chân mình giang ra. Khuôn mặt tên thanh niên lúc này đã đỏ bừng lên, hai tay nắm lấy con dao đâm sâu xuống người quá thú rồi dùng sức rạch mạnh.
- A... - Hắn hét lớn một tiếng, con dao găm vộng vàng rút ra, ngay lậy tức chuyển hướng đâm xuống cánh tay tên quái thai đang nắm cổ chân mình kia. Sức chịu đựng của bản thân đã quá giới hạn, nếu như kéo dài thêm chút nữa e rằng cơ thể sẽ bị đối phương nhổ mất hai chân chứ chẳng chơi.
- Hự. - Nguyễn Hải bị người kia quăng ra xa, thân thể đập vào buồng lái rồi nằm một cục ở đó. Tên quái thú loạng choạng đứng dậy, dòng máu đỏ tươi chảy ra ướt đẫm mặt sàn thuyền, ánh mắt hắn gắt gao nhìn người vừa đâm mình đầy oán độc.
Rút ra thanh sắt nhọn lúc nãy, cơ thể to lớn bắt đầu chậm chạp di chuyển tới gần người kia.
Giờ đây tên thanh niên cũng đã đứng được lên, vội vàng lấy ra một con dao găm khác phòng thủ. Con dao ban nãy trong lúc bị hất văng đi nó đã rơi đi đâu mất mà hắn cũng chẳng hay, đồng thời sức mạnh khủng bố của người thú này làm bản thân được mở mang kiến thức rất nhiều cho nên chẳng có thời gian chú ý đến việc khác.
- Lại đây nào con trai. - Nguyễn Hải khẽ nhá con dao lên xuống, ánh mắt hắn đảo qua lại chờ đợi cơ hội.
- Keng.
- Phập. - Gã quái vật vung thanh sắt đập vào cánh tay tên thanh niên, làm cho con dao văng ra, cắm sâu vào khe rảnh cánh cửa. Đây đã là lần thứ hai hắn bị trúng đòn đơn giản này, vội vàng lách người qua bên trái tránh né thanh sắt đang đập xuống. Sau đó, cúi thấp người thoát khỏi chiêu tấn công tiếp theo cũng từ vật nọ.
Tình trạng chật vật này còn kéo dài thêm một lúc nữa, bây giờ Nguyễn Hải đã bị dồn vào một góc sát cánh cửa thông tới buồng lái. Nhanh chóng xoay người lại, rút ra con dao ban nãy, đồng thời tay kia mở cánh cửa, thân thể vội vàng tiến nhập vào bên trong.
Trước khi đóng cửa lại, hắn cũng không quên ném con dao trong tay về phía đối phương. Tuy chiêu này chẳng thể làm gã đó bị tổn thương, nhưng bù lại thời gian dành cho việc khác lại có thêm một ít.
- Kẹt... - Âm thanh cái bàn ma sát với mặt sàn thuyền thật khó nghe. Nguyễn Hải dùng sức đẩy chiếc bàn tới chắn ngang cái cửa, xong việc hắn lấy ra một khẩu súng ngắn giảm thanh đằng sau ba lô, lạnh lùng đứng chờ đối phương đi vào. Khi xuất phát bản thân có mang theo bốn khẩu súng, một máy và ba ngắn. Khẩu súng ngắn giảm thanh này là cái cuối cùng còn sót lại trên người, có lẽ thắng hay bại là do nó quyết định cũng nên.
- Ầm... - Tràng âm thanh do tên quái thú dùng chân, tay và vũ khí tác động lên cánh cửa ngày một gia tăng. Cái bản lề dường như muốn bung ra sau từng cú đập mạnh kia, cũng không chịu đựng thêm được bao lâu, cái bàn bị đẩy ra xa khỏi vị trí chắn giữ, đồng thời cánh cửa ngã ập xuống sàn ầm vang một tiếng.
- Phụp, phụp... - Liên tiếp ba phát đạn được tên thanh niên bắn ra, hướng về phía người vừa tiến vào kia. Tất cả đều chúng ngay ngực đối phương, quái thú rú lên một tiếng dài, nó lao tới đấm văng kẻ hỗn láo dám bắn mình một cái.
Dường như tác dụng của súng giảm thanh này hơi yếu cho nên gã kia vẫn hì hục lao tới, thân thể hắn lắc lư trông rất kinh người. Vội vàng tránh sang một bên, đắn đo thêm chút nữa Nguyễn Hải nâng súng lên bắn vào hai mắt kẻ địch.
Với một khoảng cách gần như thế này tất nhiên chỉ cần hai phát đạn bay ra là đủ làm việc kia rồi.
Tên quái thai kêu gào trong đau đớn, tay chân hắn múa lên loạn xa, liên tục đánh vào không khí. Thấy cảnh này Nguyễn Hải thầm thở phào một hơi, nhẹ nhàng di chuyển đến bên cửa, sau đó dần dần khép lại.
- Kịch. - Chốt lựu đạn được kéo ra, tên thanh niên vứt nó vào bên trong buồng lái, sau đó dứt khoat đóng cửa.
- Ầm. - Ngồi trốn sau cái bục ăng-ten, Nguyễn Hải hai mắt hơi nhắm lại, miệng hít thở nhè nhẹ. Đối mặt với tên quái thú kia đúng là khó chơi mà, hắn cũng đang rất tò mò xem thử kẻ kia rốt cuộc là sinh vật gì?
Nếu tính theo hình dạng, tên có khuôn mặt gấu này rất giống gã da đen bắn súng đại liên ban nãy. Giả sử là tên đó, không lẽ hắn biến hình?
Tiếng nổ của quả lựu đạn dần qua đi, nó để lại một mảng lửa đang hừng hực cháy. Nhìn thấy cảnh này, Nguyễn Hải do dự một chút rồi vòng ra sau kéo lấy một cái vòi ý định dập tắt hết.
- Xèo, xèo... - Những giọt nước phun ra từ chiếc ống làm dịu đi cái nóng bức đang âm ỉ cháy của đám lửa. Đồng thời âm thanh "xèo xèo" do dòng nước này chạm phải vật nóng tí tách vang lên, kèm theo đó là một màn hơi sương dày đặc che phủ toàn bộ khung cảnh.
Thấy mọi thứ đã ổn, hắn nhẹ nhàng vứt cái ống nước qua một góc, sau đó vội vàng nhặt khẩu M4A1 lên, rồi tiến tới cái cửa thông xuống tầng dưới bên trong buồng lái bị nổ kia.
Thận trọng di chuyển từng bước một, xem xét mọi thứ trước mắt. Cái cầu thang sắt thông xuống bên dưới này cũng chẳng có gì đặc biệt, may ra thứ đáng chú ý nhất là hai bên bờ tường có treo vài hình vẽ cổ quái mà thôi.
- Con mẹ nó! Còn thằng chó nào thì bước ra mau nào! - Nguyễn Hải bước đi trong hành lang dài rồi gầm lên. Hắn không tin dưới sức nổ của hai quả lựu đạn kia mà người ở bên dưới không nghe được âm thanh của nó. Nếu như không có người thì đã đành, nhưng mà đã có thì hắn cũng chẳng cần che dấu vị trí của bản thân làm gì cho mệt!
- Kịch. - Cánh cửa phòng được mở toang ra, đây đã là căn thứ hai mà hắn tìm thấy. Cũng chẳng khác gì phòng đầu tiên, nơi đây chỉ toàn giường, chiếu dùng để nghỉ ngơi.
Âm thầm tính toán một lúc, hắn nhanh chóng tiến thêm vào vài chỗ như thế này nữa. Không khác dự đoán là mấy, tất cả đều không có ai. Bỏ lại mấy thứ này qua một bên, ánh mắt hắn dời tới vị trí một cánh cửa nơi cuối hành lang.
Nhẹ nhàng nắm lấy tay vặn, hắn từ từ xoay tròn, mở ra. Một tràng dài toàn đạn là đạn quét ngang qua căn phòng một lượt. Mọi thứ bị bắn trúng đa phần là kim loại, chúng nó được tiếp xúc với đầu đạn "leng keng" kêu lên như muốn nói rằng "tôi không phải vật sống" vậy.
Thận trong tiến nhập vào bên trong, một cái cửa sát vách bên phải được hắn đặc biệt chú ý tới. Cũng tương tự như vừa rồi, nhưng lần này hắn không xả đạn bừa bãi nữa mà nhanh chóng bước vào.
- Bước ra. - Nguyễn Hải đưa nòng súng về phía một cái tủ, ánh mắt hắn lạnh như băng không chút biểu cảm, quát.
Bên trong tủ, có một kẻ ngồi co ro nơi đó, người hắn run lên bần bật trông rất tội nghiệp. Nhìn sơ qua cũng biết kẻ này đang rất sợ hãi, cũng chính vì điều ấy mà Nguyễn Hải mới phát hiện ra hắn được.
- Bùm, bùm. - Nguyễn Hải dùng thêm hành động, hắn bắn vài cái lên cánh cửa xem như đốc thúc tên nọ. Rất may tấm sắt này dày chứ nếu không người đằng sau đã nhận được một vé đi gặp Diêm Vương rồi!
Lúc này hắn đang muốn bắt sống một tên để mang về cho bác của hắn là Lê Khiêm tra xét. Cũng chẳng quan tâm bác mình có hiểu thứ ngôn ngữ của bọn người này không, nhưng theo hắn nghe nói tiếng Anh được dùng rất phổ biến, chỉ mong sao tên còn xót lại này hiểu được.
- Khoan... tôi ra. - Chẳng thể tin được, tên trốn bên trong tủ lại dùng tiếng Việt đáp lại Nguyễn Hải. Giọng nói của hắn hơi run run, sau đó cánh cửa bật ra, một thân hình ốm yếu ngã nhoài xuống mặt sàn thuyền.
- Ơ! Mày nói được tiếng Việt sao? Quá tốt! - Nguyễn Hải dùng chân nâng mặt thằng cha dưới sàn xem xét. Tên này đeo một cặp kính che khuất hơn nửa khuôn mặt, từ hình dáng bên ngoài thì tuổi tác chắc cũng xấp xỉ bố hắn.
- Mày là người Việt? Sao lại cùng với đám người kia? - Tên thanh niên ngồi xuống, tay xách gã kia lên cho người hắn dựa vào thành tủ, rồi nói. Nhìn khuôn mặt đặc trưng của châu Á mà thấy thật gần gũi, chẳng thể diễn tả thành lời, nhưng ít nhất hắn cũng không có được cảm giác như thế này với những kẻ khác.
- Không, tôi là người Trung Quốc. - Thằng cha ốm yếu lúc này cũng bớt sợ hơn, hắn mạnh dạn đáp.
- Ừ! Dù sao cũng là người Châu Á. Ủa! Mà mày làm việc gì cho đám người này? - Nguyễn Hải gật đầu, sau đó chợt hỏi. Theo như đánh giá của bản thân về gã trước mặt thì chẳng được điểm nào, vừa nhát gan, vừa sợ chết, hơn nữa phỏng theo cách ứng xử và hình dáng thân thể e rằng người này chưa được trải qua huấn luyện. Một đám mang súng với thú vật lại dắt theo "trẻ em" như vậy, thì đúng là điên rồ!
- Không! Tôi làm việc ở Nhật, tôi...tôi bị chúng bắt đi. - Khẽ liếc qua ánh mắt thanh niên đối diện mình, người hắn chợt cảm thấy ớn lạnh, vội vàng lắc đầu nguầy nguậy, nói.
- Chúng bắt mày về làm gì?
- Để, để, tôi tìm hiểu về vùng biển ở đây. - Thằng cha già nói như muốn khóc, ánh mắt hắn long lanh nước, chỉ trực chờ rớt xuống bất cứ lúc nào.
- Câu cuối, tại sao mày nói tiếng Việt giỏi thế?
- Bố, mẹ tôi đều là người Việt! Tôi được sinh ra...
- Ầm. - Lời nói còn chưa dứt thì đầu hắn đã ăn một cái báng súng, đập mạnh thêm phát nữa vào thành tủ rồi lăn ra bất tỉnh ngay lập tức. Trước lúc ngất đi hắn vẫn chưa biết bản thân mình nói sai chỗ nào mà bị tên thanh niên đối xử thế này.
- Làm việc bên Nhật, ở Trung Quốc, bố mẹ người Việt... Đm! Giỡn mặt cán bộ mà! - Nguyễn Minh đá thêm phát nữa, hắn lôi cổ thằng cha nói loạn bên dưới ra ngoài phòng. Bản thân mà hỏi thêm chút nữa thì e rằng tên điên này bị chia làm ít nhất hai mảnh chứ chẳng chơi, hắn quyết định mang về để người lớn trong nhà xử lí.
Vung dao găm chém đứt sợi dây thừng đang buộc canô bên thành tàu, rồi tiếp tục buông tay cho gã kia rơi tự do.
- Tỏm.
- Bịch. - Nhảy từ trên thuyền xuống, hắn vội vàng kéo thằng cha già bị mình thả rơi dưới nước kia lên lại canô. Đồng thời nện tiếp một cái vào sau gáy tên đó, mặc dù người này vẫn chưa tỉnh.
Chiếc canô rẽ nước qua hai bên, nó lao nhanh hướng về phía hòn đảo. Nguyễn Minh đang tự hỏi, trong đám người kia có tên nào biến được thành quái thú không? Từ những thứ còn xót lại sau vụ nổ ban nãy hắn đã khẳng định một điều, gã da đen bắn đại liên lúc đầu chính là quái thú!
Canô được Nguyễn Hải điều khiển phi thẳng lên mặt cát trên bãi biển, sau đó ngừng lại. Chẳng thể quan tâm quá nhiều, hắn bỏ mấy thứ vớ vẫn sang một bên, hai chân vội vàng di chuyển tiến vào khu rừng rậm.
Thật yên ắng, dường như cuộc chiến đấu kịch liệt ban nãy chưa từng diễn ra vậy. Quay lại với khu rừng, quang cảnh trước mắt tên thanh niên lúc này làm cho hắn yên tâm phần nào. Xem ra mọi thứ đều kết thúc tốt đẹp, bố hắn cùng Lê Khiêm đang ngồi quan sát một tên da đen. Điều làm hắn chú ý nhất là trên thân thể người này không có lấy một mảnh vải, toàn bộ các chi tiết nổi trội đều phơi bày ra bên ngoài hết.
Từ vết thương do đạn tạo thành, tính sơ qua cũng đã hơn chục phát và nổi trội nhất là vị trí ngay giữa thái dương của tên da đen này có một lỗ máu to đùng. Nhìn tình huống trước mặt, Nguyễn Hải cũng lờ mờ hình dung ra một con gấu đen thân cao hai mét đang vùng vẫy trong khu rừng rồi.
Mặt trời đã sắp xuống núi, cái không khí gần lúc hoàng hôn thật tĩnh lặng. Từng đàn chim đua nhau bay hối hả trở về tổ ấm, khác hẳn với mấy loài động vật kia, ba người bên trong đảo đang chăm chú quan sát một thi thể mà chẳng ai nói lời nào.
- Có sao không? - Nguyễn Minh là người lên tiếng đầu tiên. Ánh mắt hắn vẫn đặt lực chú ý trên thân thể tên da đen, tuy rằng không nói rõ là hỏi ai, nhưng Nguyễn Hải biết người được hỏi chỉ có thể mình.
- Không sao ạ! - Tên thanh niên khẽ đáp, sau đó nói thêm:
- Chờ con chút, bên ngoài kia còn một tên bị bắt!
Nói xong hắn xoay người bước đi mà chẳng quan tâm tới mấy người kia có đồng ý hay không. Lúc này, tại nơi đây không khí lại trở về trầm lắng như cũ.
- Không ngờ bữa nay còn xuất hiện loại người này ở đây! - Nguyễn Minh nhíu mày, than nhẹ một tiếng.
- Cũng đâu phải lần đầu chạm mắt. Trong tổ của ta ngày xưa cũng có một tên làm được điều này. - Lê Khiêm nhàn nhạt đáp, từ trước tới nay dường như chưa từng có việc gì làm hắn lo lắng vậy.
Nguyện Minh khẽ gật đầu, đang định nói chuyện, tự nhiên trong lòng cảm ứng được điều khác lạ, hắn dừng lại xoay đầu nhìn về một hướng.
Khoảng mười lăm giây, từ đằng sau gốc cây lớn, một bóng người dần dần xuất hiện.
Nhìn thấy người này, cả hai đồng thời đặt tay xuống khẩu súng đang để bên cạnh, nhưng khi thấy Nguyễn Hải đi phía sau thì trong lòng cũng buông lỏng cảnh giác.
Một khuôn mặt gầy hóp dần lộ ra diện mạo, người này đeo kính, cặp mắt đằng sau liếc qua lại nhìn ngó xung quanh đầy tò mò.
Nguyễn Hải tỏ ra rất đắc chí, theo như hắn biết, từ trước đến nay chưa từng bắt được một kẻ nào hoàn hảo như thế này. Cũng hơi kỳ quái, cái kính tên kia đeo trên đầu thật chắc chắn, nhiều lần va chạm như thế mà chẳng thấy nó xê dịch chút nào.
Tên đeo kính thấy hai người lớn tuổi chợt vui mừng, miệng hé nở nụ cười tiến lại ngồi xuống bên cạnh. Nhưng làm cho hắn thất vọng và hoảng hốt chính là một khẩu súng ngắn do người to lớn cầm trên tay chỉa thẳng vào mặt mình. "Nhỏ nào, lớn nấy mà!" Thầm chửi một tiếng, nụ cười trên môi lúc này chợt trở nên méo xệch, ánh mắt hắn tỏ ra vô tội nhìn Nguyễn Minh.
Thằng nhóc nhỏ tuổi đã làm bản thân khổ sở biết chừng nào, vậy mà tên lớn tuổi này còn muốn manh động hơn. Hai chân lùi ra sau từng bước, nhưng một lần nữa hắn muốn chửi to thành tiếng.
Nguyễn Hải dùng chân đạp ngay lưng hắn, làm cho cái thân thể gầy yếu đổ nhào về đằng trước, ngất đi không một lời chào.
Nhìn thấy cảnh này hai người kia chợt trợn mắt, tên vừa xuất hiện cũng quá dễ xỉu đi. Tuy ngạc nhiên đôi chút nhưng chẳng ai lên tiếng, mãi tới khi Nguyễn Hải ngồi xuống bên cạnh, nói:
- Tên này có thể biến thành gấu đúng không bố? - Nguyễn Hải tiếp tục:
- Lúc nãy trên thuyền con có gặp một kẻ làm được như vậy! Mà rốt cuộc chúng là sinh vật gì?
- Ừ! - Liếc mắt qua nhìn con trai mình, thấy hoàn toàn bình thường Nguyễn Minh mới yên tâm, rồi nói:
- Giống như chúng ta, đây cũng là dị năng!
Sau khi nghe câu này Nguyễn Hải mới hiểu ra. Bên phía bên kia Lê Khiêm chẳng thèm quan tâm, thân thể nhanh chóng đứng dậy, bắt đầu công việc thu dọn chiến trường, để mặc hai bố con kia trò chuyện.
- Trong thế giới này, có rất nhiều vật mang trong mình linh tính và cao cấp nhất trong số đó chính là con người, nó đứng ở vị trí tối cao của muôn loài.
Trời cao không những ưu ái cho chúng ta có một trí tuệ vượt bậc, hơn thế nữa còn ban cho một số ít người khả năng đặc biệt. Loại người này gọi là dị năng, do nó đã có từ rất lâu cho nên hai từ hán-việt mặc định cho tới lúc này vẫn dùng mà không có thay đổi.
Như ta và con, chúng ta có khả năng đặc biệt mang tính chất của băng, dùng nó tác động lên cơ thể của chính mình hoặc ra ngoài đều được. Còn người này. - Nguyễn Minh chỉ vào tên da đen bên dưới, nói:
- Hắn có thể biến bản thân thành hình gấu, đây cũng là một loại khả năng đặc biệt. Nhưng nó chú trọng vào hình dáng bên ngoài và sức mạnh của cơ thể nhiều hơn.
Nói chung, cứ làm được việc gì cổ quái mà người bình thường chẳng thể làm được đều gọi là khả năng đặc biệt hay đồng nghĩa với nó : dị năng!
Nguyễn Hải im lặng ngồi lắng nghe, bản thân cũng đang nhớ lại cuộc chiến lúc nãy. Không khác những gì vừa được nghe là mấy, ngoài hình dáng và sức lực khủng bố của tên quái thú ra, cũng chẳng còn điều gì làm hắn bận tâm. Đắn đo một chút, hắn khẽ hỏi:
- Thế có người mang trong mình cả hai loại khả năng khác nhau như thế này không ạ?
- Có. - Nguyễn Minh gật đầu, nói:
- Đặc biệt tính di truyền của nó rất cao. Bố hoặc mẹ, hay cả bố lẫn mẹ có, nếu đẻ con ra tỷ lệ con mang trong mình dị năng cao hơn người bình thường rất nhiều. Cao ở đây là so với người bình thường, chứ mức độ vẫn rất thấp!
Nguyễn Hải đang rất muốn hỏi mẹ mình có dị năng hay không, nhưng lo sợ bố nhớ về những kỷ niệm không đẹp, cho nên cố nén nỗi tò mò lại, hỏi sang vấn đề khác:
- Thế là tất cả mọi khả năng đặc biệt đều có những kiểu cách khác nhau? Miễn là chúng khác biệt với con người? Đúng không ạ?
- Ừ! - Đáp lại một tiếng, người đàn ông chuyển ánh mắt xuống kẻ đeo kính đang bị ngất kia, nói:
- Hỏi được gì từ hắn không?
- Không. - Không nhắc tới thì thôi, câu nói của bố khiến hắn nhớ tới màn trả lời điên khùng của tên này càng làm cho bản thân thêm bực tức.
Nguyễn Minh chợt nhớ ra, con trai mình làm quái gì biết tiếng nước ngoài mà đi hỏi. Nhìn thái độ của thằng nhóc, hắn cho rằng tên này đang tức về câu hỏi của bản thân nên cũng không nói thêm điều gì.
***
Cây cối mọc chen chúc, tản mát ra không khí đặc trưng của thực vật. Ánh mặt trời phía ngoài khơi xa đang ẩn sau một tầng mây nhạt, nó đỏ ửng lên làm cho buổi chiều hoàng hôn thêm lung linh sắc màu.
Sâu trong khu rừng trên đảo, một người nằm trên mặt đất khẽ nhúc nhích thân thể. Ánh mắt Nguyễn Hải cùng Nguyễn Minh lập tức đặt chú ý vào người hắn, ngay cả một con chim với cái mỏ dài cũng đang mở to mắt ra quan sát kẻ này.
- Mày tỉnh rồi sao? - Nguyễn Hải tức tối, nói.
Tên đeo kính lắc đầu vài cái cho tỉnh táo, con ngươi đảo qua lại quan sát tình huống xung quanh. Toàn cây là cây, chỉ duy nhất có hai bóng người nhưng đều đang đặt lực chú ý lên chính bản thân.
Muốn đưa tay lên chỉnh lại cặp kính hơi lệch của mình, nhưng chợt cảm thấy tay chân và cả thân thể có chút tê dại. Cũng may không thấy xương cốt có vấn đề gì, nên hắn tạm thời yên tâm.
Hắn nhìn Nguyễn Hải tỏ ra đầy e ngại, quả thực tên thanh niên này manh động đến cực độ. Gật, gật đầu như một cái máy, thân thể cố gắng dùng sức ngồi dậy tránh làm cho hai người trước mặt gai mắt, kẻo bị ăn đòn oan.
- Mày làm được cái gì? - Nguyễn Hải hỏi tiếp. Thằng cha này khổ sở mãi mới có thể ngồi thẳng lên, nhìn thấy cảnh này hắn càng tỏ ra khinh thường. Đã đeo kính thuộc dạng nửa mù rồi mà còn ốm yếu như vậy, cơ cấu hỏng hóc thì đã đành nhưng máy móc cũng ra đi thì đúng là quá vô dụng.
- Tôi...? - Tên đeo kính run giọng hỏi lại, đến khi chắc chắn là mình hắn mới thận trọng, nói:
- Tôi là nhà khoa học, từ cơ khí cho tới dự báo thời tiết đều hiểu biết. - Dừng chút, hắn nhìn thằng da đen đang yên nghĩ với bộ dạng không mảnh vải dưới đất kia, vội vàng nói:
- Có thể dùng cụm từ "trên thông thiên văn, dưới tường địa lý" để hình dung về tôi. Tất cả mọi việc tôi đều làm được.
Phủi phủi chút bụi trên quần áo, hắn tỏ ra mình rất có giá trị để cho hai người trước mặt biết mà đừng giết hắn. Khả năng chém gió thường ngày được thi triển ra toàn bộ, chỉ hận một điều không biết dùng từ nào để so sánh bản thân với mấy người nổi danh biến thái trong các lĩnh vực trên.
Nguyễn Minh vẫn im lặng, cúi đầu nhìn xuống duới đất, tới khi tên kia nói xong hắn mới ngẩng lên, con ngươi bên trong mắt chợt lóe sáng.
Nhóm người vừa tiến vào khu rừng giờ đây đang rất hoảng sợ, những phát súng cứ văng vẳng bên tai mà chẳng ai trong bọn họ có cách nào làm gì được nó! Tiểu đội mười hai thành viên lúc này đã mất đi ba, tất cả đều bị chết dưới họng súng ngắm nơi sâu bên trong hòn đảo.
Một khuôn mặt ngăm đen lấp ló đằng sau bụi rậm, thân hình người nọ nhoáng cái, lao nhanh ra khỏi vị trí ẩn nấp.
- Bùm, bùm, bùm... - Tiếng súng liên tục vang lên nhằm vào những kẻ lạ mặt kia bắn tới. Chẳng mấy chốc, hai bên đã lao vào chiến đấu kịch liệt, bóng hình người nọ vẫn di chuyển quanh các gốc cây. Lâu lâu hắn ngừng lại một chút, khi ấy một băng đạn ngay lập tức được thay thế. Tiếp sau đó nhanh chóng đổi nơi dừng chân sang gốc cây khác, cứ khi nào ló mặt ra bên ngoài khẩu súng trên tay đều chỉa nóng về phía kẻ địch.
Nguyễn Hải một đường định sẵn chạy không ngừng nghĩ, cũng chẳng quan tâm tới việc bản thân có bắn trúng người nào bên địch hay không, mà cứ như một cái máy được lập trình từ trước di chuyển hơn nữa vòng cung xung quanh đám người.
Những đường đạn hướng về phía hắn nhiều không đếm xuể, nơi nào hắn đi ngang qua là nơi đó được trang trí thêm vài cái lỗ. Nhất là gốc cây vị trí hắn dừng chân, từng mảng thân được găm vô số đạn, thật khổ cho những cây này.
Âm thanh lạc lõng lại một lần nữa vang lên, bên phía quân địch số thành viên cũng chỉ còn sáu. Hai tên bị chết bởi súng máy trên tay Nguyễn Hải, một tên còn lại chết do súng ngắm từ đằng xa kia.
Tiếng súng nọ khiến cho đám người càng thêm rối loạn, kẻ vừa xuất hiện ngoài ý muốn này đã làm cho chúng quên mất hai tên giấu mặt ở trung tâm đảo. Một kẻ bên trái, một kẻ bên phải, mà hai kẻ này còn muốn nguy hiểm hơn tên mới xuất hiện kia. Ít ra còn nhìn được người ngợm, súng ống của hắn, chứ hai người giấu mặt nọ thì chẳng thấy một cái bóng.
- Coi chừng đằng sau. - Tiếng nói của một kẻ trong nhóm người gầm lên, đồng thời một loạt hỗn tạp âm thanh tương tự từ trong bọn họ phát ra nhắc nhở lẫn nhau.
Nhịp bước chân nhanh, đều đặn vang lên, nhóm người chia nhau hành động. Mỗi tốp gồm hai thành viên, phân ra ba hướng khác nhau bắt đầu di chuyển.
Đằng sau một gốc cây, Nguyễn Hải đứng lặng lẽ nhép sát vào bên trong. Từng mảng vỏ ở phía đối diện đám người nọ bị bắn chóc ra, văng tung tóe. Nếu mà không có vật che chắn này thì e rằng người tên thanh niên đã bị găm vô số đạn chứ chẳng chơi.
- Bùm.
Lê Khiêm nheo mắt lại nhìn qua ông ngắm, tay từ từ siết cò. Âm thanh lạnh lùng vang lên, đồng thời bên phía bên kia một trong hai tên đang tiến lại gần lập tức ngã xuống. Tuy đã thành công bắn chết được một người, nhưng với việc nổ súng này tính khoảng cách không quá xa tên còn lại kia, thì đồng nghĩa với việc vị trí hiện tại đã bị lộ. Tay vứt súng ngắm sang một bên, khẩu AK quen thuộc đã được thay thế
Nghe được âm thanh này, tất cả năm người còn lại đều đề cao cảnh giác. Nhất là tên bên cạnh kẻ vừa chết, chân hắn gia tăng cước bộ vội vàng tiến tới vị trí nọ. Với một kẻ chuyên bắn tỉa để thuận lợi cho việc di chuyển thì mang theo rất ít vật dụng. Thời cơ chỉ có một phải nhanh chóng đến gần mục tiêu, khi đó tác dụng của súng ngắm sẽ bị hạn chế rất nhiều.
Trong một khoảng thời gian ngắn, ba kẻ kia đã lao nhanh tiến về nơi hai tên dùng súng ngắm nọ. Ở hướng bên phải tính từ vị trí lúc đám người kia tách ra, hai thành viên còn lại đang thận trọng bước từng bước một về phía một gốc cây.
- Hít. - Rút bên hông ra hai khẩu súng ngắn, Nguyễn Minh quay mặt đối diện với gốc cây. Thân hình hắn cúi thấp xuống đồng thời hai tay giang ra ôm trọn phần sát đất lại. Phân biệt một trái, một phải hai bên mép thân cây, nòng khẩu súng ngắn liên tục phun ra đạn. Thân thể và cánh tay của Nguyễn Hải cũng dần dần hướng lên trên, những viên đạn găm từ vị trí chân trái làm một đường thẳng kéo tới bả vai hai tên đứng ngoài kia.
Tiếng súng máy cũng đáp lại, nhưng chẳng ngờ được đối phương bắn từ dưới bắn lên cho nên cả hai người không tên nào trở tay kịp.
Làn gió lạnh thổi rít qua khe lá làm ai nấy đều rùng mình, tiếng sóng biển đập ào ào vào bờ khiến mặt cát ướt đẫm. Tiếng nói thông qua loa mini ầm ầm vang vọng tới hòn đảo, một tên ngồi trên thuyền đang gào lên thứ ngôn ngữ quái lạ mà Nguyễn Hải chưa từng nghe thấy. Không chút đắn đo hay suy nghĩ gì hết, vứt luôn hai khẩu súng ngắn trên tay xuống đất, hắn vội vàng lao ra, hướng về phía bờ biển.
Âm thanh dây xích va chạm với thành tàu thật nhức óc, thằng đứng trên mạn thuyền đang ra lệnh gì đó cho một tên khác. Tuy không biết là nói gì, nhưng từ hành động cũng dễ dàng nhận ra chúng đang có ý định bỏ đi.
- Bùm, bùm...
Gã đàn ông đa đen đang cầm một khẩu súng, hướng về phía tên vừa chạy ra từ bên trong đảo bắn vài cái. Dường như hắn cảm nhận được khoảng cách quá xa, cho nên cũng chẳng thèm quan tâm nữa mà xoay người đi vào buồng lái.
Nguyễi Hải thấy chiếc thuyền đang từ từ di chuyển thì khẽ nhếch mép, hắn đi ngược vào phía đảo, kéo ra từ trong bụi rậm một chiếc canô. Chiếc canô này thật kỳ quái, trên đầu có một vật nhìn rất giống pháo, có thể chỉnh lên xuống được.
Hì hục kéo nó tới sát bờ biển, nhẹ nhàng điều chỉnh cái nòng hình tròn lên hướng về chiếc thuyền đang chuyển động kia. Hết nhìn thuyền rồi lại nhìn vật trước mặt, tay hắn thận trọng bóp lấy một cái nút đằng sau đuôi.
Một mũi tên đằng sau buộc dây dài lạnh lùng hướng về phía thuyền bắn tới. Nó mạnh mẽ xuyên qua lớp vỏ thuyền dày trên mép sát mặt sàn, ngay tức khắc khi mới xuyên qua đầu mũi tên bật ra ba thanh sắt ngang, bám chặn lấy xung quanh cái lỗ đề phòng bị tuột.
Tay kéo kéo sợ dây vài cái, đến khi chắc chắn mọi thứ đã ổn định, hắn mới thận trọng nhấn vào một cái nút trên một cái máy cuộn dây. Âm thanh xình xịch phát ra từ chiếc máy và sau đó nó xoay như chong chóng cuốn đống dây vừa bắn ra kia lại.
Chiếc canô bị sức kéo của cái thuyền lớn, nó lao nhanh trên biển mà chẳng cần khởi động. Nhưng người bên trên lại cảm thấy vẫn chưa đủ, hắn bắt đầu đề động cơ nguyên thủy của canô lên, gia tăng tốc độ cho nó.
- Vù vù. - Khoảng cách nhanh chóng được rút ngắn, tiếng gió rít gào bên tai tên thanh niên, đồng thời vật di chuyển dưới chân cứ nhảy tưng tưng qua những cơn sóng như muốn lật nhào.
- Ôi...haha... - Hắn hưng phấn kêu gào cùng với sóng, gió. Mắt thấy đã tới sát bên chiếc thuyền, hắn vội vàng tắt cái động cơ máy lại, chỉ để mình thứ đang cuốn dây kia hoạt động.
- Kịch kịch. - Từng nấc dây được cuộn trở lại, sợi dây căng ra hết cỡ nâng chiếc canô nặng nề lên.
- Bùm bùm. - Một họng súng đen ngòm ló ra nhằm vào người đang đứng trên canô nhả đạn. Thân thể Nguyễn Hải vội vàng nhảy ra khỏi đầu canô, một tay nhanh chóng nắm lấy sợi dây, tay kia nâng khẩu súng lên hường về tên vừa xuất hiện bắn tới.
Thân hình gã da đen bên trên giật lên liên hồi, một đống bầy nhầy, da thịt, máu me rớt từ trên xuống dính đầy người kẻ bên dưới. Chưa dừng tại đây, cái thân thể to lớn kia rơi tự do xuống, nhìn thấy cảnh này Nguyễn Hải vội vàng đạp chân vào vỏ thuyền, lấy đà tung người tránh né.
- Tỏm. - Một vùng máu đỏ thẫm bắt đầu lan dần trên mặt biển, nhìn thấy cảnh này Nguyễn Hải khẽ thở dài một hơi. Hai bên chẳng có thù oán gì với nhau mà lại phải lao ra quyết chiến thế này, nếu như vài năm trước việc như vậy hắn còn cảm thấy thú vị chứ bây giờ thì lại khác.
Thở tiếp ra một hơi, tay hắn nắm chặt lấy sợi dây trèo lên lại bên trên đầu canô, đứng. Mặt trời tỏa những tia nắng nóng bỏng xuống vạn vật, con thuyền với cái vỏ và lan can làm từ kim loại được nắng chăm sóc cũng đang nóng hừng hực. Nguyễn Hải dường như không bị ảnh hưởng bởi thứ này, hắn nhanh chóng bước qua lan can, đặt chân lên sàn thuyền.
- Bùm, bùm... - Nguyễn Hải lộn vài vòng trên mặt đất tránh né những đường đạn do tên da đen to lớn kia bắn ra. Khẩu súng trên tay tên này cứ liên tục nhả đạn không ngừng nghỉ, đến khi bóng dáng người thanh niên trốn sau một cái bục đầu thuyền mới thôi.
- M134, minigun. - Hắn nép mình vào cái bục, bên trên có một đoạn sắt ngắn như ăn ten, rồi tự lẩm bẩm một mình. Khẩu súng sáu nòng xoay tròn kia đúng là một tác phẩm nghệ thuật thật đẹp, nó lâu lâu vẫn bắn ra vài viên chứ không có ý định dừng lại.
Nhìn qua xung quanh mình thấy hoàn toàn trống trơn thì Nguyễn hải âm thầm thở dài, tính toán thêm một lúc nữa nhưng dường như chẳng có biện pháp nào khả thi. Đắn đo suy nghĩ, hắn rút bên thắt lưng ra quả lựu đạn, tay kéo chốt, ném vòng qua bục sắt tới vị trí khẩu súng đang tóe lửa kia.
- Oanh. - Tiếng nổ ầm vang trong sự tĩnh lặng của biển khơi, một cái hố nhỏ được tạo ra trên mặt sàn thuyền thông xuống căn phòng bên dưới.
Đợi đám khói kia bay tản đi hết, bóng dáng tên thanh niên mới lò dò đi ra. Thận trọng bước từng bước một, tay nâng khẩu súng lên ngang hông tiến lại bên cạnh cái lỗ hổng xem xét.
Mọi thứ trong phạm vi quả lựu đạn nổ đều tan nát hết, ngay cả khẩu đại liên đẹp đẽ với sáu nòng xoay kia cũng không ngoại lệ. Tất cả tình trạng này đều nằm trong dự đoán của hắn, nhưng chỉ duy nhất một điều là kẻ đáng ra phải chết kia lại chẳng thấy đâu.
- Bộp. - Đang miên man suy nghĩ bổng một vật gì đó đập mạnh vào khẩu súng trên tay hắn, làm cho nó văng ra, thoát khỏi tầm kiểu soát của bản thân. Chưa dừng lại ở đây, tên thanh niên tiếp tục bị một bàn chân lông lá đạp vào bụng, khiến cho thân thể bay ra sau vài mét.
- Phập. - Nguyễn Hải vội vàng lăn dài trên mặt sàn, ngay sau đó một thanh sắt tròn với cái đầu nhọn hoắt cắm xuống nơi hắn vừa nằm. Chưa hết bàng hoàng, trước tầm mắt hắn, một bóng hình khổng lồ đứng hùng dũng che khuất ánh mặt trời, cách thanh sắt tròn kia khoảng ba bước chân đang lạnh lùng nhìn hắn.
Nuốt khan một ngụm nước miếng, thân thể Nguyễn Hải từ từ đứng dậy đối mặt với tên quái thai trước mắt kia. Gã này, đầu rất giống gấu, cơ thể to gấp đôi người bình thường hơn nữa đôi chỗ còn mọc rất nhiều lông.
Rút từ ống quần ra một con dao găm, tên thanh niên nhẹ nhàng di chuyển xung quanh gã quái thai tìm kiếm cơ hội. Nói là tìm cơ hội, chứ thật ra Nguyễn Hải chỉ muốn thoát khỏi tình trạng ngược sáng lúc này để nhìn cho rõ gã kia mà thôi. Bây giờ, toàn bộ hình dáng từ đầu tới chân của người trước mặt hiện ra trong mắt Nguyễn Hải thật khủng bố. Bàn tay với năm móng vuốt sắc, nhọn trông rất manh động, con ngươi bên trong đôi mắt đang gắt gao nhìn hắn, nó đỏ lên như muốn rực cháy vậy. Vùng ngực và bụng của tên này còn rất giống người, có lẽ hắn vẫn chưa "tiến hóa" hoàn toàn thành gấu.
- Gừ... - Tên quái thú gầm lên một tiếng, cái miệng gấu nhe ra làm lộ hai hàm răng sáng bóng rất đều và đẹp. Không cho Nguyễn Hải thời gian đứng ngắm, thân hình to lớn kia nhoáng cái, lao tới đối diện người hắn tấn công.
Tên thanh niên phản ứng cực nhanh, vừa nhìn thấy quái thú tới gần hắn liền cúi người, thân thể chui qua cánh tay đang giang ra của đối phương. Một tay quàng lấy ngực của quái thú, lấy đà lộn nhào hai chân lên, từ đằng sau lưng trồng cây chuối kẹp lấy cổ kẻ địch rồi mạnh mẽ dùng sức đè đầu hắn xuống, ngồi lên bên trên.
- Phập, phập... - Con dao găm liên tục rút ra rồi đâm xuống như một cái máy. Gã quái thú nằm dưới gào lên điên cuồng, bàn tay hắn chụp lấy hai chân Nguyễn Hải gồng mình lên kéo ra.
Nguyễn Hải bị bắt buộc dừng công việc đang làm lại, hai hàm răng hắn cắn chặt cố gắng không cho chân mình giang ra. Khuôn mặt tên thanh niên lúc này đã đỏ bừng lên, hai tay nắm lấy con dao đâm sâu xuống người quá thú rồi dùng sức rạch mạnh.
- A... - Hắn hét lớn một tiếng, con dao găm vộng vàng rút ra, ngay lậy tức chuyển hướng đâm xuống cánh tay tên quái thai đang nắm cổ chân mình kia. Sức chịu đựng của bản thân đã quá giới hạn, nếu như kéo dài thêm chút nữa e rằng cơ thể sẽ bị đối phương nhổ mất hai chân chứ chẳng chơi.
- Hự. - Nguyễn Hải bị người kia quăng ra xa, thân thể đập vào buồng lái rồi nằm một cục ở đó. Tên quái thú loạng choạng đứng dậy, dòng máu đỏ tươi chảy ra ướt đẫm mặt sàn thuyền, ánh mắt hắn gắt gao nhìn người vừa đâm mình đầy oán độc.
Rút ra thanh sắt nhọn lúc nãy, cơ thể to lớn bắt đầu chậm chạp di chuyển tới gần người kia.
Giờ đây tên thanh niên cũng đã đứng được lên, vội vàng lấy ra một con dao găm khác phòng thủ. Con dao ban nãy trong lúc bị hất văng đi nó đã rơi đi đâu mất mà hắn cũng chẳng hay, đồng thời sức mạnh khủng bố của người thú này làm bản thân được mở mang kiến thức rất nhiều cho nên chẳng có thời gian chú ý đến việc khác.
- Lại đây nào con trai. - Nguyễn Hải khẽ nhá con dao lên xuống, ánh mắt hắn đảo qua lại chờ đợi cơ hội.
- Keng.
- Phập. - Gã quái vật vung thanh sắt đập vào cánh tay tên thanh niên, làm cho con dao văng ra, cắm sâu vào khe rảnh cánh cửa. Đây đã là lần thứ hai hắn bị trúng đòn đơn giản này, vội vàng lách người qua bên trái tránh né thanh sắt đang đập xuống. Sau đó, cúi thấp người thoát khỏi chiêu tấn công tiếp theo cũng từ vật nọ.
Tình trạng chật vật này còn kéo dài thêm một lúc nữa, bây giờ Nguyễn Hải đã bị dồn vào một góc sát cánh cửa thông tới buồng lái. Nhanh chóng xoay người lại, rút ra con dao ban nãy, đồng thời tay kia mở cánh cửa, thân thể vội vàng tiến nhập vào bên trong.
Trước khi đóng cửa lại, hắn cũng không quên ném con dao trong tay về phía đối phương. Tuy chiêu này chẳng thể làm gã đó bị tổn thương, nhưng bù lại thời gian dành cho việc khác lại có thêm một ít.
- Kẹt... - Âm thanh cái bàn ma sát với mặt sàn thuyền thật khó nghe. Nguyễn Hải dùng sức đẩy chiếc bàn tới chắn ngang cái cửa, xong việc hắn lấy ra một khẩu súng ngắn giảm thanh đằng sau ba lô, lạnh lùng đứng chờ đối phương đi vào. Khi xuất phát bản thân có mang theo bốn khẩu súng, một máy và ba ngắn. Khẩu súng ngắn giảm thanh này là cái cuối cùng còn sót lại trên người, có lẽ thắng hay bại là do nó quyết định cũng nên.
- Ầm... - Tràng âm thanh do tên quái thú dùng chân, tay và vũ khí tác động lên cánh cửa ngày một gia tăng. Cái bản lề dường như muốn bung ra sau từng cú đập mạnh kia, cũng không chịu đựng thêm được bao lâu, cái bàn bị đẩy ra xa khỏi vị trí chắn giữ, đồng thời cánh cửa ngã ập xuống sàn ầm vang một tiếng.
- Phụp, phụp... - Liên tiếp ba phát đạn được tên thanh niên bắn ra, hướng về phía người vừa tiến vào kia. Tất cả đều chúng ngay ngực đối phương, quái thú rú lên một tiếng dài, nó lao tới đấm văng kẻ hỗn láo dám bắn mình một cái.
Dường như tác dụng của súng giảm thanh này hơi yếu cho nên gã kia vẫn hì hục lao tới, thân thể hắn lắc lư trông rất kinh người. Vội vàng tránh sang một bên, đắn đo thêm chút nữa Nguyễn Hải nâng súng lên bắn vào hai mắt kẻ địch.
Với một khoảng cách gần như thế này tất nhiên chỉ cần hai phát đạn bay ra là đủ làm việc kia rồi.
Tên quái thai kêu gào trong đau đớn, tay chân hắn múa lên loạn xa, liên tục đánh vào không khí. Thấy cảnh này Nguyễn Hải thầm thở phào một hơi, nhẹ nhàng di chuyển đến bên cửa, sau đó dần dần khép lại.
- Kịch. - Chốt lựu đạn được kéo ra, tên thanh niên vứt nó vào bên trong buồng lái, sau đó dứt khoat đóng cửa.
- Ầm. - Ngồi trốn sau cái bục ăng-ten, Nguyễn Hải hai mắt hơi nhắm lại, miệng hít thở nhè nhẹ. Đối mặt với tên quái thú kia đúng là khó chơi mà, hắn cũng đang rất tò mò xem thử kẻ kia rốt cuộc là sinh vật gì?
Nếu tính theo hình dạng, tên có khuôn mặt gấu này rất giống gã da đen bắn súng đại liên ban nãy. Giả sử là tên đó, không lẽ hắn biến hình?
Tiếng nổ của quả lựu đạn dần qua đi, nó để lại một mảng lửa đang hừng hực cháy. Nhìn thấy cảnh này, Nguyễn Hải do dự một chút rồi vòng ra sau kéo lấy một cái vòi ý định dập tắt hết.
- Xèo, xèo... - Những giọt nước phun ra từ chiếc ống làm dịu đi cái nóng bức đang âm ỉ cháy của đám lửa. Đồng thời âm thanh "xèo xèo" do dòng nước này chạm phải vật nóng tí tách vang lên, kèm theo đó là một màn hơi sương dày đặc che phủ toàn bộ khung cảnh.
Thấy mọi thứ đã ổn, hắn nhẹ nhàng vứt cái ống nước qua một góc, sau đó vội vàng nhặt khẩu M4A1 lên, rồi tiến tới cái cửa thông xuống tầng dưới bên trong buồng lái bị nổ kia.
Thận trọng di chuyển từng bước một, xem xét mọi thứ trước mắt. Cái cầu thang sắt thông xuống bên dưới này cũng chẳng có gì đặc biệt, may ra thứ đáng chú ý nhất là hai bên bờ tường có treo vài hình vẽ cổ quái mà thôi.
- Con mẹ nó! Còn thằng chó nào thì bước ra mau nào! - Nguyễn Hải bước đi trong hành lang dài rồi gầm lên. Hắn không tin dưới sức nổ của hai quả lựu đạn kia mà người ở bên dưới không nghe được âm thanh của nó. Nếu như không có người thì đã đành, nhưng mà đã có thì hắn cũng chẳng cần che dấu vị trí của bản thân làm gì cho mệt!
- Kịch. - Cánh cửa phòng được mở toang ra, đây đã là căn thứ hai mà hắn tìm thấy. Cũng chẳng khác gì phòng đầu tiên, nơi đây chỉ toàn giường, chiếu dùng để nghỉ ngơi.
Âm thầm tính toán một lúc, hắn nhanh chóng tiến thêm vào vài chỗ như thế này nữa. Không khác dự đoán là mấy, tất cả đều không có ai. Bỏ lại mấy thứ này qua một bên, ánh mắt hắn dời tới vị trí một cánh cửa nơi cuối hành lang.
Nhẹ nhàng nắm lấy tay vặn, hắn từ từ xoay tròn, mở ra. Một tràng dài toàn đạn là đạn quét ngang qua căn phòng một lượt. Mọi thứ bị bắn trúng đa phần là kim loại, chúng nó được tiếp xúc với đầu đạn "leng keng" kêu lên như muốn nói rằng "tôi không phải vật sống" vậy.
Thận trong tiến nhập vào bên trong, một cái cửa sát vách bên phải được hắn đặc biệt chú ý tới. Cũng tương tự như vừa rồi, nhưng lần này hắn không xả đạn bừa bãi nữa mà nhanh chóng bước vào.
- Bước ra. - Nguyễn Hải đưa nòng súng về phía một cái tủ, ánh mắt hắn lạnh như băng không chút biểu cảm, quát.
Bên trong tủ, có một kẻ ngồi co ro nơi đó, người hắn run lên bần bật trông rất tội nghiệp. Nhìn sơ qua cũng biết kẻ này đang rất sợ hãi, cũng chính vì điều ấy mà Nguyễn Hải mới phát hiện ra hắn được.
- Bùm, bùm. - Nguyễn Hải dùng thêm hành động, hắn bắn vài cái lên cánh cửa xem như đốc thúc tên nọ. Rất may tấm sắt này dày chứ nếu không người đằng sau đã nhận được một vé đi gặp Diêm Vương rồi!
Lúc này hắn đang muốn bắt sống một tên để mang về cho bác của hắn là Lê Khiêm tra xét. Cũng chẳng quan tâm bác mình có hiểu thứ ngôn ngữ của bọn người này không, nhưng theo hắn nghe nói tiếng Anh được dùng rất phổ biến, chỉ mong sao tên còn xót lại này hiểu được.
- Khoan... tôi ra. - Chẳng thể tin được, tên trốn bên trong tủ lại dùng tiếng Việt đáp lại Nguyễn Hải. Giọng nói của hắn hơi run run, sau đó cánh cửa bật ra, một thân hình ốm yếu ngã nhoài xuống mặt sàn thuyền.
- Ơ! Mày nói được tiếng Việt sao? Quá tốt! - Nguyễn Hải dùng chân nâng mặt thằng cha dưới sàn xem xét. Tên này đeo một cặp kính che khuất hơn nửa khuôn mặt, từ hình dáng bên ngoài thì tuổi tác chắc cũng xấp xỉ bố hắn.
- Mày là người Việt? Sao lại cùng với đám người kia? - Tên thanh niên ngồi xuống, tay xách gã kia lên cho người hắn dựa vào thành tủ, rồi nói. Nhìn khuôn mặt đặc trưng của châu Á mà thấy thật gần gũi, chẳng thể diễn tả thành lời, nhưng ít nhất hắn cũng không có được cảm giác như thế này với những kẻ khác.
- Không, tôi là người Trung Quốc. - Thằng cha ốm yếu lúc này cũng bớt sợ hơn, hắn mạnh dạn đáp.
- Ừ! Dù sao cũng là người Châu Á. Ủa! Mà mày làm việc gì cho đám người này? - Nguyễn Hải gật đầu, sau đó chợt hỏi. Theo như đánh giá của bản thân về gã trước mặt thì chẳng được điểm nào, vừa nhát gan, vừa sợ chết, hơn nữa phỏng theo cách ứng xử và hình dáng thân thể e rằng người này chưa được trải qua huấn luyện. Một đám mang súng với thú vật lại dắt theo "trẻ em" như vậy, thì đúng là điên rồ!
- Không! Tôi làm việc ở Nhật, tôi...tôi bị chúng bắt đi. - Khẽ liếc qua ánh mắt thanh niên đối diện mình, người hắn chợt cảm thấy ớn lạnh, vội vàng lắc đầu nguầy nguậy, nói.
- Chúng bắt mày về làm gì?
- Để, để, tôi tìm hiểu về vùng biển ở đây. - Thằng cha già nói như muốn khóc, ánh mắt hắn long lanh nước, chỉ trực chờ rớt xuống bất cứ lúc nào.
- Câu cuối, tại sao mày nói tiếng Việt giỏi thế?
- Bố, mẹ tôi đều là người Việt! Tôi được sinh ra...
- Ầm. - Lời nói còn chưa dứt thì đầu hắn đã ăn một cái báng súng, đập mạnh thêm phát nữa vào thành tủ rồi lăn ra bất tỉnh ngay lập tức. Trước lúc ngất đi hắn vẫn chưa biết bản thân mình nói sai chỗ nào mà bị tên thanh niên đối xử thế này.
- Làm việc bên Nhật, ở Trung Quốc, bố mẹ người Việt... Đm! Giỡn mặt cán bộ mà! - Nguyễn Minh đá thêm phát nữa, hắn lôi cổ thằng cha nói loạn bên dưới ra ngoài phòng. Bản thân mà hỏi thêm chút nữa thì e rằng tên điên này bị chia làm ít nhất hai mảnh chứ chẳng chơi, hắn quyết định mang về để người lớn trong nhà xử lí.
Vung dao găm chém đứt sợi dây thừng đang buộc canô bên thành tàu, rồi tiếp tục buông tay cho gã kia rơi tự do.
- Tỏm.
- Bịch. - Nhảy từ trên thuyền xuống, hắn vội vàng kéo thằng cha già bị mình thả rơi dưới nước kia lên lại canô. Đồng thời nện tiếp một cái vào sau gáy tên đó, mặc dù người này vẫn chưa tỉnh.
Chiếc canô rẽ nước qua hai bên, nó lao nhanh hướng về phía hòn đảo. Nguyễn Minh đang tự hỏi, trong đám người kia có tên nào biến được thành quái thú không? Từ những thứ còn xót lại sau vụ nổ ban nãy hắn đã khẳng định một điều, gã da đen bắn đại liên lúc đầu chính là quái thú!
Canô được Nguyễn Hải điều khiển phi thẳng lên mặt cát trên bãi biển, sau đó ngừng lại. Chẳng thể quan tâm quá nhiều, hắn bỏ mấy thứ vớ vẫn sang một bên, hai chân vội vàng di chuyển tiến vào khu rừng rậm.
Thật yên ắng, dường như cuộc chiến đấu kịch liệt ban nãy chưa từng diễn ra vậy. Quay lại với khu rừng, quang cảnh trước mắt tên thanh niên lúc này làm cho hắn yên tâm phần nào. Xem ra mọi thứ đều kết thúc tốt đẹp, bố hắn cùng Lê Khiêm đang ngồi quan sát một tên da đen. Điều làm hắn chú ý nhất là trên thân thể người này không có lấy một mảnh vải, toàn bộ các chi tiết nổi trội đều phơi bày ra bên ngoài hết.
Từ vết thương do đạn tạo thành, tính sơ qua cũng đã hơn chục phát và nổi trội nhất là vị trí ngay giữa thái dương của tên da đen này có một lỗ máu to đùng. Nhìn tình huống trước mặt, Nguyễn Hải cũng lờ mờ hình dung ra một con gấu đen thân cao hai mét đang vùng vẫy trong khu rừng rồi.
Mặt trời đã sắp xuống núi, cái không khí gần lúc hoàng hôn thật tĩnh lặng. Từng đàn chim đua nhau bay hối hả trở về tổ ấm, khác hẳn với mấy loài động vật kia, ba người bên trong đảo đang chăm chú quan sát một thi thể mà chẳng ai nói lời nào.
- Có sao không? - Nguyễn Minh là người lên tiếng đầu tiên. Ánh mắt hắn vẫn đặt lực chú ý trên thân thể tên da đen, tuy rằng không nói rõ là hỏi ai, nhưng Nguyễn Hải biết người được hỏi chỉ có thể mình.
- Không sao ạ! - Tên thanh niên khẽ đáp, sau đó nói thêm:
- Chờ con chút, bên ngoài kia còn một tên bị bắt!
Nói xong hắn xoay người bước đi mà chẳng quan tâm tới mấy người kia có đồng ý hay không. Lúc này, tại nơi đây không khí lại trở về trầm lắng như cũ.
- Không ngờ bữa nay còn xuất hiện loại người này ở đây! - Nguyễn Minh nhíu mày, than nhẹ một tiếng.
- Cũng đâu phải lần đầu chạm mắt. Trong tổ của ta ngày xưa cũng có một tên làm được điều này. - Lê Khiêm nhàn nhạt đáp, từ trước tới nay dường như chưa từng có việc gì làm hắn lo lắng vậy.
Nguyện Minh khẽ gật đầu, đang định nói chuyện, tự nhiên trong lòng cảm ứng được điều khác lạ, hắn dừng lại xoay đầu nhìn về một hướng.
Khoảng mười lăm giây, từ đằng sau gốc cây lớn, một bóng người dần dần xuất hiện.
Nhìn thấy người này, cả hai đồng thời đặt tay xuống khẩu súng đang để bên cạnh, nhưng khi thấy Nguyễn Hải đi phía sau thì trong lòng cũng buông lỏng cảnh giác.
Một khuôn mặt gầy hóp dần lộ ra diện mạo, người này đeo kính, cặp mắt đằng sau liếc qua lại nhìn ngó xung quanh đầy tò mò.
Nguyễn Hải tỏ ra rất đắc chí, theo như hắn biết, từ trước đến nay chưa từng bắt được một kẻ nào hoàn hảo như thế này. Cũng hơi kỳ quái, cái kính tên kia đeo trên đầu thật chắc chắn, nhiều lần va chạm như thế mà chẳng thấy nó xê dịch chút nào.
Tên đeo kính thấy hai người lớn tuổi chợt vui mừng, miệng hé nở nụ cười tiến lại ngồi xuống bên cạnh. Nhưng làm cho hắn thất vọng và hoảng hốt chính là một khẩu súng ngắn do người to lớn cầm trên tay chỉa thẳng vào mặt mình. "Nhỏ nào, lớn nấy mà!" Thầm chửi một tiếng, nụ cười trên môi lúc này chợt trở nên méo xệch, ánh mắt hắn tỏ ra vô tội nhìn Nguyễn Minh.
Thằng nhóc nhỏ tuổi đã làm bản thân khổ sở biết chừng nào, vậy mà tên lớn tuổi này còn muốn manh động hơn. Hai chân lùi ra sau từng bước, nhưng một lần nữa hắn muốn chửi to thành tiếng.
Nguyễn Hải dùng chân đạp ngay lưng hắn, làm cho cái thân thể gầy yếu đổ nhào về đằng trước, ngất đi không một lời chào.
Nhìn thấy cảnh này hai người kia chợt trợn mắt, tên vừa xuất hiện cũng quá dễ xỉu đi. Tuy ngạc nhiên đôi chút nhưng chẳng ai lên tiếng, mãi tới khi Nguyễn Hải ngồi xuống bên cạnh, nói:
- Tên này có thể biến thành gấu đúng không bố? - Nguyễn Hải tiếp tục:
- Lúc nãy trên thuyền con có gặp một kẻ làm được như vậy! Mà rốt cuộc chúng là sinh vật gì?
- Ừ! - Liếc mắt qua nhìn con trai mình, thấy hoàn toàn bình thường Nguyễn Minh mới yên tâm, rồi nói:
- Giống như chúng ta, đây cũng là dị năng!
Sau khi nghe câu này Nguyễn Hải mới hiểu ra. Bên phía bên kia Lê Khiêm chẳng thèm quan tâm, thân thể nhanh chóng đứng dậy, bắt đầu công việc thu dọn chiến trường, để mặc hai bố con kia trò chuyện.
- Trong thế giới này, có rất nhiều vật mang trong mình linh tính và cao cấp nhất trong số đó chính là con người, nó đứng ở vị trí tối cao của muôn loài.
Trời cao không những ưu ái cho chúng ta có một trí tuệ vượt bậc, hơn thế nữa còn ban cho một số ít người khả năng đặc biệt. Loại người này gọi là dị năng, do nó đã có từ rất lâu cho nên hai từ hán-việt mặc định cho tới lúc này vẫn dùng mà không có thay đổi.
Như ta và con, chúng ta có khả năng đặc biệt mang tính chất của băng, dùng nó tác động lên cơ thể của chính mình hoặc ra ngoài đều được. Còn người này. - Nguyễn Minh chỉ vào tên da đen bên dưới, nói:
- Hắn có thể biến bản thân thành hình gấu, đây cũng là một loại khả năng đặc biệt. Nhưng nó chú trọng vào hình dáng bên ngoài và sức mạnh của cơ thể nhiều hơn.
Nói chung, cứ làm được việc gì cổ quái mà người bình thường chẳng thể làm được đều gọi là khả năng đặc biệt hay đồng nghĩa với nó : dị năng!
Nguyễn Hải im lặng ngồi lắng nghe, bản thân cũng đang nhớ lại cuộc chiến lúc nãy. Không khác những gì vừa được nghe là mấy, ngoài hình dáng và sức lực khủng bố của tên quái thú ra, cũng chẳng còn điều gì làm hắn bận tâm. Đắn đo một chút, hắn khẽ hỏi:
- Thế có người mang trong mình cả hai loại khả năng khác nhau như thế này không ạ?
- Có. - Nguyễn Minh gật đầu, nói:
- Đặc biệt tính di truyền của nó rất cao. Bố hoặc mẹ, hay cả bố lẫn mẹ có, nếu đẻ con ra tỷ lệ con mang trong mình dị năng cao hơn người bình thường rất nhiều. Cao ở đây là so với người bình thường, chứ mức độ vẫn rất thấp!
Nguyễn Hải đang rất muốn hỏi mẹ mình có dị năng hay không, nhưng lo sợ bố nhớ về những kỷ niệm không đẹp, cho nên cố nén nỗi tò mò lại, hỏi sang vấn đề khác:
- Thế là tất cả mọi khả năng đặc biệt đều có những kiểu cách khác nhau? Miễn là chúng khác biệt với con người? Đúng không ạ?
- Ừ! - Đáp lại một tiếng, người đàn ông chuyển ánh mắt xuống kẻ đeo kính đang bị ngất kia, nói:
- Hỏi được gì từ hắn không?
- Không. - Không nhắc tới thì thôi, câu nói của bố khiến hắn nhớ tới màn trả lời điên khùng của tên này càng làm cho bản thân thêm bực tức.
Nguyễn Minh chợt nhớ ra, con trai mình làm quái gì biết tiếng nước ngoài mà đi hỏi. Nhìn thái độ của thằng nhóc, hắn cho rằng tên này đang tức về câu hỏi của bản thân nên cũng không nói thêm điều gì.
***
Cây cối mọc chen chúc, tản mát ra không khí đặc trưng của thực vật. Ánh mặt trời phía ngoài khơi xa đang ẩn sau một tầng mây nhạt, nó đỏ ửng lên làm cho buổi chiều hoàng hôn thêm lung linh sắc màu.
Sâu trong khu rừng trên đảo, một người nằm trên mặt đất khẽ nhúc nhích thân thể. Ánh mắt Nguyễn Hải cùng Nguyễn Minh lập tức đặt chú ý vào người hắn, ngay cả một con chim với cái mỏ dài cũng đang mở to mắt ra quan sát kẻ này.
- Mày tỉnh rồi sao? - Nguyễn Hải tức tối, nói.
Tên đeo kính lắc đầu vài cái cho tỉnh táo, con ngươi đảo qua lại quan sát tình huống xung quanh. Toàn cây là cây, chỉ duy nhất có hai bóng người nhưng đều đang đặt lực chú ý lên chính bản thân.
Muốn đưa tay lên chỉnh lại cặp kính hơi lệch của mình, nhưng chợt cảm thấy tay chân và cả thân thể có chút tê dại. Cũng may không thấy xương cốt có vấn đề gì, nên hắn tạm thời yên tâm.
Hắn nhìn Nguyễn Hải tỏ ra đầy e ngại, quả thực tên thanh niên này manh động đến cực độ. Gật, gật đầu như một cái máy, thân thể cố gắng dùng sức ngồi dậy tránh làm cho hai người trước mặt gai mắt, kẻo bị ăn đòn oan.
- Mày làm được cái gì? - Nguyễn Hải hỏi tiếp. Thằng cha này khổ sở mãi mới có thể ngồi thẳng lên, nhìn thấy cảnh này hắn càng tỏ ra khinh thường. Đã đeo kính thuộc dạng nửa mù rồi mà còn ốm yếu như vậy, cơ cấu hỏng hóc thì đã đành nhưng máy móc cũng ra đi thì đúng là quá vô dụng.
- Tôi...? - Tên đeo kính run giọng hỏi lại, đến khi chắc chắn là mình hắn mới thận trọng, nói:
- Tôi là nhà khoa học, từ cơ khí cho tới dự báo thời tiết đều hiểu biết. - Dừng chút, hắn nhìn thằng da đen đang yên nghĩ với bộ dạng không mảnh vải dưới đất kia, vội vàng nói:
- Có thể dùng cụm từ "trên thông thiên văn, dưới tường địa lý" để hình dung về tôi. Tất cả mọi việc tôi đều làm được.
Phủi phủi chút bụi trên quần áo, hắn tỏ ra mình rất có giá trị để cho hai người trước mặt biết mà đừng giết hắn. Khả năng chém gió thường ngày được thi triển ra toàn bộ, chỉ hận một điều không biết dùng từ nào để so sánh bản thân với mấy người nổi danh biến thái trong các lĩnh vực trên.
Nguyễn Minh vẫn im lặng, cúi đầu nhìn xuống duới đất, tới khi tên kia nói xong hắn mới ngẩng lên, con ngươi bên trong mắt chợt lóe sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.