Chương 7: Bảo vệ Lam Khê
Minh Giang (Táo)
27/09/2022
Lam Khê nhìn nắm đấm của Trương Lâm Tùng đang nhắm thẳng về phía mình thì hoảng sợ đến sững sờ, hoàn toàn quên mất mình phải tránh né.
Nhưng đang tưởng rằng lần này sẽ phải chịu lấy đòn đánh của Trương Lâm Tùng thì thật không ngờ Phó Hi Du vốn đang nằm ngủ không biết từ khi nào đã tỉnh dậy. Cậu chạy vụt đến bên cạnh Lam Khê, dễ dàng dùng một tay chặn cho cô một đòn này.
Lam Khê chứng kiến cảnh cậu đỡ đòn cho mình thì không thể tin được. Không chỉ cô, mà không một ai có thể tin tưởng được, nhất là Trương Lâm Tùng.
“Mày đang làm cái quái gì thì hả Phó Hi Du?” Trương Lâm Tùng hét lớn, “Mày tránh ra để tao đập chết cái con ranh này!”
Phó Hi Du không đáp lời, ánh mắt lạnh lùng của cậu khẽ liếc nhìn Lam Khê đang ngơ ngác.
Triệu Đàm vội chạy đến ngăn cản Trương Lâm Tùng. Đào Hiên cũng khuyên bảo: “Đừng chấp con gái! Nếu mày đánh cậu ta phải nhập viện thì to chuyện đấy!”
“Nhưng nó dám chửi tao. Tao phải dạy dỗ lại nó, con ranh đáng chết!”
“Yên lặng đi!” Trương Lâm Tùng không muốn để yên cho Lam Khê, còn đang muốn lao tới đánh cô thì Phó Hi Du đã lên tiếng. Giọng cậu vẫn trầm thấp, dửng dưng như không có chuyện gì, “Mày giữ sức để đi đánh nhau với bọn trường B đi!”
Phó Hi Du dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tao sẽ đi cùng mày.”
Nghe Phó Hi Du nói tới đây, Đào Hiên và Triệu Đàm đều kinh ngạc. Trương Lâm Tùng dù đang tức điên lên nhưng khuôn mặt vẫn lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Phó Hi Du cùng Trương Lâm Tùng đi đánh nhau? Không thể nào!
Cậu ngoài mặt là bạn của Trương Lâm Tùng, ai ai cũng nghĩ cậu cũng giống như cậu ta, suốt ngày đi đánh nhau, gây chuyện, nhưng thực chất không phải.
Trương Lâm Tùng nhiều lần thuyết phục cậu cùng cậu ta đi gây lộn với đám học sinh cá biệt của trường khác, nhưng lần nào cậu cũng không nghe theo. Tại sao hôm nay lại chủ động muốn đi cùng?
Trương Lâm Tùng còn tưởng mình đã nghe nhầm, nhưng Đào Hiên và Triệu Đàm nhanh chóng hiểu ra. Chẳng phải là vì bạn học mới Triệu Lam Khê hay sao?
Tiếng chuông vào lớp lại một lần nữa vang lên. Đào Hiên kéo Trương Lâm Tùng về chỗ, nhưng cậu ta vẫn cố chấp muốn gây khó dễ với Lam Khê.
Cho đến khi Phó Hi Du quay đầu lại nhìn cậu ta, hỏi cậu ta rằng: “Mày có muốn tao đi cùng mày không?” thì cậu ta mới hiểu ra.
Ý của Phó Hi Du đã rất rõ ràng: Nếu mày muốn tao đi cùng mày đánh nhau với bọn trường B, thì mày để yên cho Triệu Lam Khê.
…
Giờ tan học đến.
Suốt buổi học hôm nay, Lam Khê đều không thể nào tập trung bởi những suy nghĩ vẫn luôn quanh quẩn trong đầu.
Tại sao Phó Hi Du lại đỡ cú đánh đấy cho cô?
Tại sao những giờ ra chơi sau đó, Trương Lâm Tùng không đến tìm cô gây chuyện?
Đến khi xuống dưới nhà để xe, cuối cùng cô cũng đã hiểu.
Hóa ra Trương Lâm Tùng tạm thời không ra mặt bắt nạt cô nữa, mà cậu ta sau lưng sai người chọc thủng lốp xe đạp của cô để cô khỏi phải về nhà.
“Chết tiệt!” Nhìn chiếc xe bị chọc thủng bánh sau, lại nhớ đến những uất ức đã phải trải qua trong hôm nay, hai mắt Lam Khê lại đỏ hoe.
Cô siết chặt bàn tay, gắt gao cắn chặt thịt trong khoang miệng, thầm nghĩ có ngày sẽ khiến cho Trương Lâm Tùng phải trả giá.”
…
Lam Khê ngồi trong nhà xe, đợi học sinh trong trường về gần hết rồi mới lủi thủi dắt xe ra tiệm sửa, sau đó lại phải đợi thợ sửa mất một lúc khá lâu.
Cảm thấy hơi chán, cô hết ngồi rồi lại đứng, hết đứng rồi lại đi ra vỉa hè hóng gió. Tình cờ, cô nhìn thấy một cô bạn học cùng lớp đang tưới hoa ở trước cổng của ngôi nhà đối diện.
Cô ấy tên Thẩm Chi, là người ngồi ngay bên dưới Lam Khê, hôm qua còn ngăn Lam Khê không can thiệp vào chuyện của Trương Lâm Tùng và Vương Kiệt.
Thẩm Chi chăm chú tưới hoa, còn Lam Khê vì buồn bực nên cứ chăm chú quan sát cô ấy.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Thẩm Chi ngẩng đầu lên nhìn thì mới thấy Lam Khê.
Có chút lạ là cô ấy khá bối rối, mắt cứ nhìn ngang nhìn dọc, định giơ tay chào Lam Khê nhưng lại rụt xuống, sau đó đưa tay lên gãi đầu rồi mới từ từ sang đường, đi thẳng về phía Lam Khê.
“Chào cậu.” Thẩm Chi đứng trước mặt Lam Khê, căng thẳng nói.
Lam Khê cũng chào lại. Sau đó, bầu không khí chuyện trò của hai người rơi vào im lặng.
Nếu là bình thường, Lam Khê sẽ tìm chủ đề bắt chuyện. Nhưng hôm nay, cô thật sự mệt mỏi, lại còn bị ảnh hưởng bởi những lời lẽ và hành động của Trương Lâm Tùng nên cô thật sự không có tâm trạng.
Thấy được dáng vẻ này của cô, Thẩm Chi cảm thấy vô cùng có lỗi, nhưng vì lo sợ nên không dám nói ra lời nào. Do dự một hồi, cô ấy vẫn ở trong tình trạng muốn nói nhưng lại thôi.
Lam Khê dù không muốn để ý nhưng lại không thể không để ý đến hành động lạ lùng này. Cô hỏi thẳng: "Cậu có gì muốn nói với tớ sao?"
Vừa hỏi, Lam Khê vừa nhìn thẳng vào mắt Thẩm Chi nên cô ấy ngày càng áp lực.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng cô ấy cũng nói ra: “Xin… Xin lỗi cậu.”
Lam Khê mới chuyển trường, hôm nay là ngày thứ hai đi học ở lớp. Ngoài Trương Lâm Tùng và những người bạn của cậu ta ra thì đâu có ai có lỗi với cô đâu chứ?
Lam Khê thắc mắc: "Tại sao lại xin lỗi?"
Nghe cô hỏi vậy, Thẩm Chi cúi gằm mặt xuống, ngập ngừng một lúc rồi nhắm tịt mắt lại mà nói: "Là tớ! Là tớ quay video rồi đăng lên diễn đàn trường khiến cho đám Trương Lâm Tùng nghĩ là cậu làm. Tớ xin lỗi! Thành thật xin lỗi cậu!"
Nhưng đang tưởng rằng lần này sẽ phải chịu lấy đòn đánh của Trương Lâm Tùng thì thật không ngờ Phó Hi Du vốn đang nằm ngủ không biết từ khi nào đã tỉnh dậy. Cậu chạy vụt đến bên cạnh Lam Khê, dễ dàng dùng một tay chặn cho cô một đòn này.
Lam Khê chứng kiến cảnh cậu đỡ đòn cho mình thì không thể tin được. Không chỉ cô, mà không một ai có thể tin tưởng được, nhất là Trương Lâm Tùng.
“Mày đang làm cái quái gì thì hả Phó Hi Du?” Trương Lâm Tùng hét lớn, “Mày tránh ra để tao đập chết cái con ranh này!”
Phó Hi Du không đáp lời, ánh mắt lạnh lùng của cậu khẽ liếc nhìn Lam Khê đang ngơ ngác.
Triệu Đàm vội chạy đến ngăn cản Trương Lâm Tùng. Đào Hiên cũng khuyên bảo: “Đừng chấp con gái! Nếu mày đánh cậu ta phải nhập viện thì to chuyện đấy!”
“Nhưng nó dám chửi tao. Tao phải dạy dỗ lại nó, con ranh đáng chết!”
“Yên lặng đi!” Trương Lâm Tùng không muốn để yên cho Lam Khê, còn đang muốn lao tới đánh cô thì Phó Hi Du đã lên tiếng. Giọng cậu vẫn trầm thấp, dửng dưng như không có chuyện gì, “Mày giữ sức để đi đánh nhau với bọn trường B đi!”
Phó Hi Du dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tao sẽ đi cùng mày.”
Nghe Phó Hi Du nói tới đây, Đào Hiên và Triệu Đàm đều kinh ngạc. Trương Lâm Tùng dù đang tức điên lên nhưng khuôn mặt vẫn lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Phó Hi Du cùng Trương Lâm Tùng đi đánh nhau? Không thể nào!
Cậu ngoài mặt là bạn của Trương Lâm Tùng, ai ai cũng nghĩ cậu cũng giống như cậu ta, suốt ngày đi đánh nhau, gây chuyện, nhưng thực chất không phải.
Trương Lâm Tùng nhiều lần thuyết phục cậu cùng cậu ta đi gây lộn với đám học sinh cá biệt của trường khác, nhưng lần nào cậu cũng không nghe theo. Tại sao hôm nay lại chủ động muốn đi cùng?
Trương Lâm Tùng còn tưởng mình đã nghe nhầm, nhưng Đào Hiên và Triệu Đàm nhanh chóng hiểu ra. Chẳng phải là vì bạn học mới Triệu Lam Khê hay sao?
Tiếng chuông vào lớp lại một lần nữa vang lên. Đào Hiên kéo Trương Lâm Tùng về chỗ, nhưng cậu ta vẫn cố chấp muốn gây khó dễ với Lam Khê.
Cho đến khi Phó Hi Du quay đầu lại nhìn cậu ta, hỏi cậu ta rằng: “Mày có muốn tao đi cùng mày không?” thì cậu ta mới hiểu ra.
Ý của Phó Hi Du đã rất rõ ràng: Nếu mày muốn tao đi cùng mày đánh nhau với bọn trường B, thì mày để yên cho Triệu Lam Khê.
…
Giờ tan học đến.
Suốt buổi học hôm nay, Lam Khê đều không thể nào tập trung bởi những suy nghĩ vẫn luôn quanh quẩn trong đầu.
Tại sao Phó Hi Du lại đỡ cú đánh đấy cho cô?
Tại sao những giờ ra chơi sau đó, Trương Lâm Tùng không đến tìm cô gây chuyện?
Đến khi xuống dưới nhà để xe, cuối cùng cô cũng đã hiểu.
Hóa ra Trương Lâm Tùng tạm thời không ra mặt bắt nạt cô nữa, mà cậu ta sau lưng sai người chọc thủng lốp xe đạp của cô để cô khỏi phải về nhà.
“Chết tiệt!” Nhìn chiếc xe bị chọc thủng bánh sau, lại nhớ đến những uất ức đã phải trải qua trong hôm nay, hai mắt Lam Khê lại đỏ hoe.
Cô siết chặt bàn tay, gắt gao cắn chặt thịt trong khoang miệng, thầm nghĩ có ngày sẽ khiến cho Trương Lâm Tùng phải trả giá.”
…
Lam Khê ngồi trong nhà xe, đợi học sinh trong trường về gần hết rồi mới lủi thủi dắt xe ra tiệm sửa, sau đó lại phải đợi thợ sửa mất một lúc khá lâu.
Cảm thấy hơi chán, cô hết ngồi rồi lại đứng, hết đứng rồi lại đi ra vỉa hè hóng gió. Tình cờ, cô nhìn thấy một cô bạn học cùng lớp đang tưới hoa ở trước cổng của ngôi nhà đối diện.
Cô ấy tên Thẩm Chi, là người ngồi ngay bên dưới Lam Khê, hôm qua còn ngăn Lam Khê không can thiệp vào chuyện của Trương Lâm Tùng và Vương Kiệt.
Thẩm Chi chăm chú tưới hoa, còn Lam Khê vì buồn bực nên cứ chăm chú quan sát cô ấy.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Thẩm Chi ngẩng đầu lên nhìn thì mới thấy Lam Khê.
Có chút lạ là cô ấy khá bối rối, mắt cứ nhìn ngang nhìn dọc, định giơ tay chào Lam Khê nhưng lại rụt xuống, sau đó đưa tay lên gãi đầu rồi mới từ từ sang đường, đi thẳng về phía Lam Khê.
“Chào cậu.” Thẩm Chi đứng trước mặt Lam Khê, căng thẳng nói.
Lam Khê cũng chào lại. Sau đó, bầu không khí chuyện trò của hai người rơi vào im lặng.
Nếu là bình thường, Lam Khê sẽ tìm chủ đề bắt chuyện. Nhưng hôm nay, cô thật sự mệt mỏi, lại còn bị ảnh hưởng bởi những lời lẽ và hành động của Trương Lâm Tùng nên cô thật sự không có tâm trạng.
Thấy được dáng vẻ này của cô, Thẩm Chi cảm thấy vô cùng có lỗi, nhưng vì lo sợ nên không dám nói ra lời nào. Do dự một hồi, cô ấy vẫn ở trong tình trạng muốn nói nhưng lại thôi.
Lam Khê dù không muốn để ý nhưng lại không thể không để ý đến hành động lạ lùng này. Cô hỏi thẳng: "Cậu có gì muốn nói với tớ sao?"
Vừa hỏi, Lam Khê vừa nhìn thẳng vào mắt Thẩm Chi nên cô ấy ngày càng áp lực.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng cô ấy cũng nói ra: “Xin… Xin lỗi cậu.”
Lam Khê mới chuyển trường, hôm nay là ngày thứ hai đi học ở lớp. Ngoài Trương Lâm Tùng và những người bạn của cậu ta ra thì đâu có ai có lỗi với cô đâu chứ?
Lam Khê thắc mắc: "Tại sao lại xin lỗi?"
Nghe cô hỏi vậy, Thẩm Chi cúi gằm mặt xuống, ngập ngừng một lúc rồi nhắm tịt mắt lại mà nói: "Là tớ! Là tớ quay video rồi đăng lên diễn đàn trường khiến cho đám Trương Lâm Tùng nghĩ là cậu làm. Tớ xin lỗi! Thành thật xin lỗi cậu!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.