Chương 8: Tôi còn chưa khóc, cậu khóc cái gì?
Minh Giang (Táo)
27/09/2022
"Cái… Cái gì?"
"Tớ xin lỗi! Đáng lẽ tớ phải đứng ra nhận trách nhiệm về mình, nhưng tớ sợ bị đánh nên không dám. Tớ không cố ý hại cậu đâu, chỉ là tớ sợ… Chỉ là tớ sợ Trương Lâm Tùng lắm…"
Nghe những lời mà Thẩm Chi nói, Lam Khê dường như cũng đã đoán được ra chuyện gì.
Mặc dù có hơi sốc, nhưng cô vẫn bình tĩnh tra hỏi thì biết được ngày hôm qua, ngoài cô ra thì còn có Thẩm Chi cũng lén quay cảnh Trương Lâm Tùng đang bắt nạt Vương Kiệt.
Sau khi về đến nhà, Thẩm Chi liền đăng video đó lên diễn đàn trường, không ngờ vừa đăng đã bị mấy người bạn của Trương Lâm Tùng xem được rồi xóa đi.
Mà Thẩm Chi ngồi ngay bên dưới Lam Khê, vị trí góc quay của cả hai khá gần nhau nên mấy người Trương Lâm Tùng nghĩ là Lam Khê làm, vì dù gì hôm qua bọn họ cũng đã bắt quả tang cô đang lén cầm điện thoại.
Và thế là hôm nay, Trương Lâm Tùng bắt nạt cô cũng chính là vì lý do này. Mà thế thì có nghĩ là, chuyện cô bị bắt nạt hoàn toàn không hề liên quan đến Phó Hi Du.
Phó Hi Du vẫn luôn giữ lời, là cô đã hiểu lầm, nghĩ oan cho cậu ấy.
"Thật là ngu ngốc mà!" Lam Khê tự mắng mình quả thật là một con ngốc. Chưa suy nghĩ thấu đáo đã nghĩ oan cho Phó Hi Du. Đúng thật là vừa tồi tệ vừa ngu ngốc.
"Đúng rồi! Quá ngu ngốc!" Thẩm Chi bỗng lên tiếng khiến cho Lam Khê giật mình. "Tớ đúng là đồ ngu ngốc, đã làm liên lụy tới cậu rồi!"
Đúng vậy! Lam Khê nhìn Thẩm Chi, quả đúng là do cô ấy đăng video lên diễn đàn trường nên cô mới phải gánh chịu hậu quả hôm nay.
Cô bị Trương Lâm Tùng úp xôi lên đầu, bị cậu ta túm cổ áo rồi đe dọa trước mặt cả lớp. Không chỉ vậy, cô còn phải nghe những lời lẽ ghê tởm, lại còn xém chút bị cậu ta đánh nữa.
Tất cả đều là tại Thẩm Chi. Thế nhưng…
"Xin lỗi cậu… Thành thật xin lỗi cậu."
… Thẩm Chi bỗng nhiên lại khóc.
"Tôi bị bắt nạt còn chưa khóc, cậu khóc cái gì chứ?" Lam Khê nhìn cô ấy khóc thì rất bực, nhưng cũng thấy thương thương, liền rút tờ khăn giấy trong cặp đưa cho cô ấy lau nước mắt.
Nhận lấy tờ khăn giấy, cô ấy lại càng khóc nhiều hơn, khóc đến đỏ hoe mắt nhưng vẫn không ngừng xin lỗi.
"Đã sợ bị Trương Lâm Tùng đánh thì nên giấu nhẹm chuyện này đi mới phải, sao còn nói cho tôi làm gì? Bộ không sợ tôi nói cho cậu ta à?"
"Tớ muốn giấu lắm… Nhưng lương tâm tớ cắn rứt… Thấy cậu bị Trương Lâm Tùng bắt nạt, tớ… Tớ thương cậu lắm… Nhưng mà vẫn sợ… Sợ quá nên không dám đứng lên nói sự thật… Tớ xin lỗi… Cậu… Cậu tha thứ cho tớ được không?"
Tha thứ ư? Lam Khê thở dài một hơi.
"Chuyện này cũng không hẳn là cậu có lỗi."
Bình tĩnh lại, Lam Khê chợt nhận ra rằng Thẩm Chi đâu làm gì có lỗi với cô chứ? Thẩm Chi chỉ vì muốn giúp Vương Kiệt nên mới làm như vậy. Không phải chính Lam Khê cũng lén quay video, còn suýt nữa làm Vương Kiệt bị liên lụy sao?
Thẩm Chi nhút nhát nên không dám đứng lên nhận trách nhiệm về mình, vô tình khiến Lam Khê bị Trương Lâm Tùng bắt nạt. Nhưng trong trường hợp này, nếu là người khác thì cũng sẽ lựa chọn im lặng như Thẩm Chi thôi.
Hơn nữa Thẩm Chi cũng đã rất áy náy về chuyện này rồi. Đâu phải ai cũng như cô ấy, sẵn sàng nói ra sự thật rồi xin lỗi Lam Khê đâu. Thẩm Chi là một cô gái nhút nhát, nhưng nội tâm lương thiện. Lam Khê thấy cô ấy cứ khóc lóc trông rất tội, làm sao nỡ làm khó cô ấy nữa chứ.
"Được rồi!" Lam Khê nhỏ giọng, "Cậu cũng đừng thấy lo lắng. Vì tôi sẽ không nói chuyện này cho Trương Lâm Tùng đâu."
"Tại… Tại sao?" Thẩm Chi vốn muốn xin lỗi Lam Khê, sau đó nài nỉ Lam Khê giữ bí mật với Trương Lâm Tùng cho mình. Vậy mà cô còn chưa đề cập đến vấn đề này, Lam Khê đã chủ động nói ra khiến cô vô cùng bất ngờ.
Lam Khê thấy vẻ mặt này của Thẩm Chi liền nói tiếp: "Tôi đã đắc tội Trương Lâm Tùng rồi. Dù nói với Trương Lâm Tùng rằng người quay video là cậu thì tôi vẫn sẽ gặp rắc rối. Vậy cứ để như bây giờ, một mình tôi bị cậu ta gây khó dễ sẽ tốt hơn cả tôi và cậu bị cậu ta gây khó dễ, đúng không?"
Hơn nữa Lam Khê cũng chẳng muốn nói chuyện với Trương Lâm Tùng. Bây giờ chỉ cần nhìn mặt cậu ta, nghe giọng nói của cậu ta là cô đã muốn nôn mửa rồi.
Thẩm Chi nghe Lam Khê nói, trong lòng lại càng thấy có lỗi. Mình đã không dám đứng lên bảo vệ người ta, vậy mà giờ đây người ta vẫn nghĩ tốt cho mình.
Dù nói là để một người bị bắt nạt còn hơn cả hai cùng bị. Nhưng Thẩm Chi biết nếu Lam Khê nói ra, Trương Lâm Tùng dù không có thái độ tốt nhưng cũng sẽ không bắt nạt Lam Khê như hôm nay nữa.
Tất cả những gì Lam Khê phải chịu đựng ngày hôm nay, đáng lẽ ra Thẩm Chi mới là người phải gánh chịu. Vậy mà Lam Khê lại chưa một lời oán trách, còn hứa rằng sẽ không nói ra sự thật với Trương Lâm Tùng nên Thẩm Chi ngày càng cảm thấy áy náy hơn.
Nhìn ra được nội tâm của Thẩm Chi, Lam Khê an ủi: "Cũng là tại tôi hôm qua không cẩn thận bị Trương Lâm Tùng phát hiện nên hôm nay cậu ta mới nghĩ chuyện đó là do tôi làm. Vì vậy cậu không còn cảm thấy có lỗi."
Nhưng nếu Thẩm Chi không đăng video lên mà nộp cho giáo viên thì sẽ tốt hơn nhiều, bởi vì xem video sẽ nhận ra vị trí góc quay. Nếu không phải Trương Lâm Tùng nghĩ là Lam Khê làm thì sớm đã tìm ra được thủ phạm là Thẩm Chi rồi.
Mà Thẩm Chi sau khi chứng kiến cảnh Lam Khê bị bắt nạt ngày hôm nay thì cũng đã biết là mình không cẩn thận, may mắn mới không bị phát hiện ra.
Cô vừa áy náy, vừa biết ơn với Lam Khê, thầm nghĩ từ ngày mai đến lớp sẽ ở bên cạnh làm bạn tốt với Lam Khê, tuyệt đối sẽ không để cho Lam Khê bị cô lập khi ở trường.
Vậy mà sáng hôm sau, mọi chuyện diễn ra lại hoàn toàn khiến cả Lam Khê và Thẩm Chi đều không thể ngờ tới.
"Tớ xin lỗi! Đáng lẽ tớ phải đứng ra nhận trách nhiệm về mình, nhưng tớ sợ bị đánh nên không dám. Tớ không cố ý hại cậu đâu, chỉ là tớ sợ… Chỉ là tớ sợ Trương Lâm Tùng lắm…"
Nghe những lời mà Thẩm Chi nói, Lam Khê dường như cũng đã đoán được ra chuyện gì.
Mặc dù có hơi sốc, nhưng cô vẫn bình tĩnh tra hỏi thì biết được ngày hôm qua, ngoài cô ra thì còn có Thẩm Chi cũng lén quay cảnh Trương Lâm Tùng đang bắt nạt Vương Kiệt.
Sau khi về đến nhà, Thẩm Chi liền đăng video đó lên diễn đàn trường, không ngờ vừa đăng đã bị mấy người bạn của Trương Lâm Tùng xem được rồi xóa đi.
Mà Thẩm Chi ngồi ngay bên dưới Lam Khê, vị trí góc quay của cả hai khá gần nhau nên mấy người Trương Lâm Tùng nghĩ là Lam Khê làm, vì dù gì hôm qua bọn họ cũng đã bắt quả tang cô đang lén cầm điện thoại.
Và thế là hôm nay, Trương Lâm Tùng bắt nạt cô cũng chính là vì lý do này. Mà thế thì có nghĩ là, chuyện cô bị bắt nạt hoàn toàn không hề liên quan đến Phó Hi Du.
Phó Hi Du vẫn luôn giữ lời, là cô đã hiểu lầm, nghĩ oan cho cậu ấy.
"Thật là ngu ngốc mà!" Lam Khê tự mắng mình quả thật là một con ngốc. Chưa suy nghĩ thấu đáo đã nghĩ oan cho Phó Hi Du. Đúng thật là vừa tồi tệ vừa ngu ngốc.
"Đúng rồi! Quá ngu ngốc!" Thẩm Chi bỗng lên tiếng khiến cho Lam Khê giật mình. "Tớ đúng là đồ ngu ngốc, đã làm liên lụy tới cậu rồi!"
Đúng vậy! Lam Khê nhìn Thẩm Chi, quả đúng là do cô ấy đăng video lên diễn đàn trường nên cô mới phải gánh chịu hậu quả hôm nay.
Cô bị Trương Lâm Tùng úp xôi lên đầu, bị cậu ta túm cổ áo rồi đe dọa trước mặt cả lớp. Không chỉ vậy, cô còn phải nghe những lời lẽ ghê tởm, lại còn xém chút bị cậu ta đánh nữa.
Tất cả đều là tại Thẩm Chi. Thế nhưng…
"Xin lỗi cậu… Thành thật xin lỗi cậu."
… Thẩm Chi bỗng nhiên lại khóc.
"Tôi bị bắt nạt còn chưa khóc, cậu khóc cái gì chứ?" Lam Khê nhìn cô ấy khóc thì rất bực, nhưng cũng thấy thương thương, liền rút tờ khăn giấy trong cặp đưa cho cô ấy lau nước mắt.
Nhận lấy tờ khăn giấy, cô ấy lại càng khóc nhiều hơn, khóc đến đỏ hoe mắt nhưng vẫn không ngừng xin lỗi.
"Đã sợ bị Trương Lâm Tùng đánh thì nên giấu nhẹm chuyện này đi mới phải, sao còn nói cho tôi làm gì? Bộ không sợ tôi nói cho cậu ta à?"
"Tớ muốn giấu lắm… Nhưng lương tâm tớ cắn rứt… Thấy cậu bị Trương Lâm Tùng bắt nạt, tớ… Tớ thương cậu lắm… Nhưng mà vẫn sợ… Sợ quá nên không dám đứng lên nói sự thật… Tớ xin lỗi… Cậu… Cậu tha thứ cho tớ được không?"
Tha thứ ư? Lam Khê thở dài một hơi.
"Chuyện này cũng không hẳn là cậu có lỗi."
Bình tĩnh lại, Lam Khê chợt nhận ra rằng Thẩm Chi đâu làm gì có lỗi với cô chứ? Thẩm Chi chỉ vì muốn giúp Vương Kiệt nên mới làm như vậy. Không phải chính Lam Khê cũng lén quay video, còn suýt nữa làm Vương Kiệt bị liên lụy sao?
Thẩm Chi nhút nhát nên không dám đứng lên nhận trách nhiệm về mình, vô tình khiến Lam Khê bị Trương Lâm Tùng bắt nạt. Nhưng trong trường hợp này, nếu là người khác thì cũng sẽ lựa chọn im lặng như Thẩm Chi thôi.
Hơn nữa Thẩm Chi cũng đã rất áy náy về chuyện này rồi. Đâu phải ai cũng như cô ấy, sẵn sàng nói ra sự thật rồi xin lỗi Lam Khê đâu. Thẩm Chi là một cô gái nhút nhát, nhưng nội tâm lương thiện. Lam Khê thấy cô ấy cứ khóc lóc trông rất tội, làm sao nỡ làm khó cô ấy nữa chứ.
"Được rồi!" Lam Khê nhỏ giọng, "Cậu cũng đừng thấy lo lắng. Vì tôi sẽ không nói chuyện này cho Trương Lâm Tùng đâu."
"Tại… Tại sao?" Thẩm Chi vốn muốn xin lỗi Lam Khê, sau đó nài nỉ Lam Khê giữ bí mật với Trương Lâm Tùng cho mình. Vậy mà cô còn chưa đề cập đến vấn đề này, Lam Khê đã chủ động nói ra khiến cô vô cùng bất ngờ.
Lam Khê thấy vẻ mặt này của Thẩm Chi liền nói tiếp: "Tôi đã đắc tội Trương Lâm Tùng rồi. Dù nói với Trương Lâm Tùng rằng người quay video là cậu thì tôi vẫn sẽ gặp rắc rối. Vậy cứ để như bây giờ, một mình tôi bị cậu ta gây khó dễ sẽ tốt hơn cả tôi và cậu bị cậu ta gây khó dễ, đúng không?"
Hơn nữa Lam Khê cũng chẳng muốn nói chuyện với Trương Lâm Tùng. Bây giờ chỉ cần nhìn mặt cậu ta, nghe giọng nói của cậu ta là cô đã muốn nôn mửa rồi.
Thẩm Chi nghe Lam Khê nói, trong lòng lại càng thấy có lỗi. Mình đã không dám đứng lên bảo vệ người ta, vậy mà giờ đây người ta vẫn nghĩ tốt cho mình.
Dù nói là để một người bị bắt nạt còn hơn cả hai cùng bị. Nhưng Thẩm Chi biết nếu Lam Khê nói ra, Trương Lâm Tùng dù không có thái độ tốt nhưng cũng sẽ không bắt nạt Lam Khê như hôm nay nữa.
Tất cả những gì Lam Khê phải chịu đựng ngày hôm nay, đáng lẽ ra Thẩm Chi mới là người phải gánh chịu. Vậy mà Lam Khê lại chưa một lời oán trách, còn hứa rằng sẽ không nói ra sự thật với Trương Lâm Tùng nên Thẩm Chi ngày càng cảm thấy áy náy hơn.
Nhìn ra được nội tâm của Thẩm Chi, Lam Khê an ủi: "Cũng là tại tôi hôm qua không cẩn thận bị Trương Lâm Tùng phát hiện nên hôm nay cậu ta mới nghĩ chuyện đó là do tôi làm. Vì vậy cậu không còn cảm thấy có lỗi."
Nhưng nếu Thẩm Chi không đăng video lên mà nộp cho giáo viên thì sẽ tốt hơn nhiều, bởi vì xem video sẽ nhận ra vị trí góc quay. Nếu không phải Trương Lâm Tùng nghĩ là Lam Khê làm thì sớm đã tìm ra được thủ phạm là Thẩm Chi rồi.
Mà Thẩm Chi sau khi chứng kiến cảnh Lam Khê bị bắt nạt ngày hôm nay thì cũng đã biết là mình không cẩn thận, may mắn mới không bị phát hiện ra.
Cô vừa áy náy, vừa biết ơn với Lam Khê, thầm nghĩ từ ngày mai đến lớp sẽ ở bên cạnh làm bạn tốt với Lam Khê, tuyệt đối sẽ không để cho Lam Khê bị cô lập khi ở trường.
Vậy mà sáng hôm sau, mọi chuyện diễn ra lại hoàn toàn khiến cả Lam Khê và Thẩm Chi đều không thể ngờ tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.