Chương 115
Minh Giang (Táo)
12/10/2022
Sau khi Phó Hi Du đi cùng Từ Tuấn Lam, Lam Khê thỉnh thoảng lại nhìn về phía anh để quan sát xem anh có uống rượu hay không.
Lúc đầu, thấy anh đưa ly rượu lên miệng, Lam Khê trong lòng liền có chút bực tức, thầm nghĩ anh đúng là đồ nói điêu.
Nhưng sau đó, Lam Khê lại phát hiện Phó Hi Du chỉ nhấp môi chứ không uống thì tâm trạng đã dịu lại hẳn. Tuy nhiên, cô phát hiện ra Từ Tuấn Lam rất hay liếc nhìn Phó Hi Du, chắc chắn là muốn nhắm vào anh.1
Mà quả thật là sau khi nghe Phó Hi Du nói với Lam Khê là mình sẽ không uống rượu, Từ Tuấn Lam vẫn luôn chú ý tới Phó Hi Du. Kết quả, Phó Hi Du đúng thật là không uống.
Từ Tuấn Lam thấy vậy thì nhếch mép khinh bỉ, thầm nghĩ: Mày muốn giữ lời hứa? Đúng là ra vẻ ta đây.
Và tất nhiên, Từ Tuấn Lam sẽ không cho Phó Hi Du được như ý muốn. Vì thế, anh ta tiến tới bên cạnh Phó Hi Du rồi nói:
“Cậu còn chưa uống riêng với tôi ly nào thì phải.”
Phó Hi Du vốn đang nói chuyện với diễn viên Trương Long, nghe Từ Tuấn Lam nói vậy thì khẽ nhíu mày.
Vừa rồi, Phó Hi Du đã uống riêng với Từ Tuấn Lam một ly, nhưng ly đó là uống thay Lam Khê nên quả thật, anh chưa chính thức dùng danh nghĩa của mình để uống riêng với anh ta ly nào.
Bây giờ tại đây lại có nhiều tiền bối, Phó Hi Du dù có ghét Từ Tuấn Lam cũng không thể nào không nể mặt anh ta được. Vì thế, anh miễn cưỡng cạn ly cùng anh ta, sau đó cũng chỉ nhấp môi chứ không uống hẳn.
Tuy nhiên, Phó Hi Du nể mặt anh ta nhưng anh ta thì không.
Từ Tuấn Lam uống một hơi cạn sạch chén rượu, sau đó hỏi Phó Hi Du với giọng điệu nửa thật nửa đùa: “Sao cậu không uống cạn thế? Vậy là không tôn trọng tôi rồi, phải không?”1
Lúc này, mấy diễn viên xung quanh nghe thấy tiếng của Từ Tuấn Lam thì liền chú ý đến anh ta và Phó Hi Du.
Phó Hi Du bỗng nhiên bị làm khó trước mặt nhiều người, nhưng ai cũng không thể giúp anh được.
Đã vậy, Từ Tuấn Lam lại nở một nụ cười xã giao rồi nói: “Vừa rồi tôi thấy cậu uống nhiệt tình lắm mà? Không phải là cậu không nể mặt tôi đâu, phải không?”
Mặc dù nghe giọng nói anh ta lúc này không giống như đang trách móc mà chỉ như đang trêu đùa Phó Hi Du. Nhưng nếu Phó Hi Du mà không uống cạn ly rượu trên tay, người ngoài chắc chắn sẽ nghĩ rằng chuyện Phó Hi Du không tôn trọng tiền bối là thật.
Còn nếu Phó Hi Du uống ly rượu trên tay thì sao chứ? Đương nhiên là người ngoài cũng sẽ không nghĩ rằng Từ Tuấn Lam bắt bẻ hậu bối, bởi vì anh ta chỉ yêu cầu Phó Hi Du uống rượu chứ không làm gì quá đáng cả.
Nhưng mà…
Phó Hi Du đã hứa với Lam Khê. Vì vậy, anh không uống là không uống.
“Xin lỗi tiền bối!” Phó Hi Du hạ mình nói, “Hôm nay sức khỏe tôi không tốt, vì vậy không thể uống thêm được nữa.”
Từ Tuấn Lam diễn xuất không bằng Phó Hi Du, nhưng về việc đày đọa hậu bối thì anh ta lại có kinh nghiệm hơn nhiều.
Từ Tuấn Lam vỗ vai Phó Hi Du, ra vẻ mình và anh rất thân thiết rồi nói: “Cậu đừng đùa! Tôi nghe nói là cậu rất giỏi uống rượu, uống một lúc mấy chai cũng chẳng hề hấn gì mà.”
Nói rồi, anh ta lại đặt tay lên vai Phó Hi Du, cười nói: “Cậu xem lần này chúng ta là lần đầu tiên hợp tác, cũng là lần đầu tiên tham dự chung một bàn tiệc. Mà tôi cũng không ép cậu uống nhiều, chỉ cần cậu uống một ly thôi. Cậu mà không nể mặt tôi, né tránh không uống chung với tôi thì tôi sẽ không vui đâu đấy.”
Dứt lời, Từ Tuấn Lam nâng ly rượu lên rồi nhìn vào Phó Hi Du, đợi anh cạn ly.
Phó Hi Du dứt khoát muốn từ chối thêm lần nữa, nhưng lại phát hiện ra Lam Khê đã đứng dậy và đang đi về phía mình.
Vừa rồi, Lam Khê ngồi ở phía xa đã nhìn thấy hết. Mặc dù không nghe rõ những lời Từ Tuấn Lam nói, nhưng cô biết chắc chắn Từ Tuấn Lam đang ép Phó Hi Du uống rượu.
Lý do vì sao, Lam Khê cũng đã đoán ra.
Vì thế, cô nhanh chóng đi tới, quyết không để Từ Tuấn Lam làm khó Phó Hi Du thêm một giây phút nào nữa.
Mà Phó Hi Du lúc này vẫn chưa biết tại sao Lam Khê lại đi về phía mình.1
Anh nhìn xuống đồng hồ đeo tay, thầm nghĩ còn chưa tới năm phút. Nhưng Lam Khê rất nhanh đã đi đến, đứng ngay bên cạnh anh rồi hỏi Từ Tuấn Lam: “Có chuyện gì vậy, tiền bối?”
Từ Tuấn Lam lúc đầu thấy Lam Khê đi đến thì trong lòng khá vui vẻ. Tuy nhiên, Lam Khê Lại đứng cạnh Phó Hi Du, Từ Tuấn Lam trong phút chốc liền biết Lam Khê muốn làm gì.
Cô muốn giúp Phó Hi Du?
Bằng cách nào chứ?
Từ Tuấn Lam trong lòng thầm cười mỉa mai, ngoài mặt vẫn giữ nụ cười rạng rỡ mà trả lời: “Hôm nay Phó Hi Du chưa uống riêng với anh ly nào nên anh chỉ muốn mời cậu ấy một ly rượu thôi.”
Lam Khê nghe xong thì nở một nụ cười xã giao, sau đó lịch sự nói: “Tiền bối, anh chắc đã nhớ lầm rồi. Không phải vừa nãy anh và Phó Hi Du đã uống với nhau rồi sao? Lúc đó cũng là anh chủ động mời mà.”
Từ Tuấn Lam nheo mắt, chợt nhớ ra chuyện Phó Hi Du uống thay cho Lam Khê.
Anh ta lại bật cười, sau đó ôn tồn nói: “Ly đó là Phó Hi Du uống thay em mà. Bây giờ anh muốn mời đích thân cậu ấy cơ.”
Lam Khê nghe vậy thì làm bộ dạng bất ngờ, sau đó lại khẽ nhíu mày như đang nghĩ ngợi chuyện gì đó.
Tiếp theo, cô “à” một tiếng, lại nhìn Phó Hi Du rồi nhìn sang Từ Tuấn Lam, đầu gật gà gật gù như là đã nhớ ra chuyện gì rồi.
Từ Tuấn Lam thấy vậy thì hỏi cô: “Em sao vậy?”
Lam Khê mỉm cười: “Em nhớ ra rồi! Quả đúng là Phó Hi Du đã uống rượu thay em. Vậy thì bây giờ, em cũng nên uống thay anh ấy nhỉ?”
Từ Tuấn Lam vốn đang định nói gì đó thì Phó Hi Du ở bên cạnh Lam Khê đã lên tiếng trước.
Anh kéo tay áo Lam Khê, giọng nói có chút không bình tĩnh: “Cô Lam Khê còn phải lái xe, không thể uống rượu.”
Lam Khê nghe vậy thì nhìn chằm chằm Phó Hi Du.
Những người xung quanh lúc này cũng đang chú ý đến ba người Du, Khê và Từ Tuấn Lam. Trong lòng họ cảm thấy giống như bản thân đang xem một bộ phim kịch tính vậy.1
Lam Khê cũng không để họ thất vọng, vì vậy rất nhập tâm mà diễn.
Cô nhìn Phó Hi Du rồi gật đầu với anh, “Đúng rồi! Tôi phải lái xe mà nhỉ!”
Sau đó, Lam Khê lại quay sang mỉm cười với Từ Tuấn Lam: “Em phải lái xe nên không thể uống rượu với anh rồi.”
Nói dứt câu, Lam Khê không để cho Từ Tuấn Lam có cơ hội lên tiếng đã vẫy tay gọi: “Lương Kỳ! Anh qua đây giúp em một chút!”
Lương Kỳ lúc này vốn đang đứng trong dòng người để xem “bộ phim kịch tính” của ba diễn viên: Lam Khê, Phó Hi Du và Từ Tuấn Lam.
Bây giờ đột nhiên trở thành diễn viên thứ tư, anh cũng rất nhiệt tình chạy tới chỗ Lam Khê để nhận vai của mình.1
Lương Kỳ hỏi: “Có chuyện gì thế, Lam Khê?”
Lam Khê vừa thấy Lương Kỳ là đã buồn cười nên lúc này, cô cười rất tươi mà nói: “Hôm nay em phải lái xe nên không uống được rượu, anh thay em cạn ly với tiền bối Từ Tuấn Lam nhé!”
Lương Kỳ rất phối hợp, vui vẻ gật đầu: “Đương nhiên rồi!”
Nói xong, anh ngay lập tức nâng chén, cạn ly với Từ Tuấn Lam, sau đó uống sạch không còn một giọt rượu.
Từ Tuấn Lam vẫn còn đang ngơ ngác, cảm thấy có gì đó sai sai. Nhưng Lương Kỳ đã uống xong thì lại bắt bé: “Tiền bối, anh không uống sao?”1
Từ Tuấn Lam lại nở nụ cười giả tạo, sau đó rót thêm rượu vào ly rồi uống hết ly rượu.
Trong lúc đó, Lam Khê đã ngay lập tức kéo Phó Hi Du đi về phía bàn ăn.
Mà Từ Tuấn Lam vẫn còn chưa uống xong, Lương Kỳ đã tiếp tục rót rượu vào ly của mình. Đến lúc Từ Tuấn Lam uống xong rồi, Lương Kỳ mới rót cho anh ta rồi nhiệt tình mời anh ta uống tiếp, không quên nói về đủ thứ trên đời để đánh lạc hướng anh ta.1
Mọi người xung quanh lúc này thấy không còn chuyện gì nên cũng không chú ý nữa. Chỉ có đạo diễn cùng diễn viên Trương Long là nhìn nhau cười, sau đó lại nhìn về phía Lam Khê và Phó Hi Du.
Đạo diễn bỗng hỏi: “Vợ ông có cấm ông uống rượu không?”1
Trương Long bật cười: “Có chứ! Nhưng tôi không nghe lời vợ như Phó Hi Du đâu.”1
Lúc đầu, thấy anh đưa ly rượu lên miệng, Lam Khê trong lòng liền có chút bực tức, thầm nghĩ anh đúng là đồ nói điêu.
Nhưng sau đó, Lam Khê lại phát hiện Phó Hi Du chỉ nhấp môi chứ không uống thì tâm trạng đã dịu lại hẳn. Tuy nhiên, cô phát hiện ra Từ Tuấn Lam rất hay liếc nhìn Phó Hi Du, chắc chắn là muốn nhắm vào anh.1
Mà quả thật là sau khi nghe Phó Hi Du nói với Lam Khê là mình sẽ không uống rượu, Từ Tuấn Lam vẫn luôn chú ý tới Phó Hi Du. Kết quả, Phó Hi Du đúng thật là không uống.
Từ Tuấn Lam thấy vậy thì nhếch mép khinh bỉ, thầm nghĩ: Mày muốn giữ lời hứa? Đúng là ra vẻ ta đây.
Và tất nhiên, Từ Tuấn Lam sẽ không cho Phó Hi Du được như ý muốn. Vì thế, anh ta tiến tới bên cạnh Phó Hi Du rồi nói:
“Cậu còn chưa uống riêng với tôi ly nào thì phải.”
Phó Hi Du vốn đang nói chuyện với diễn viên Trương Long, nghe Từ Tuấn Lam nói vậy thì khẽ nhíu mày.
Vừa rồi, Phó Hi Du đã uống riêng với Từ Tuấn Lam một ly, nhưng ly đó là uống thay Lam Khê nên quả thật, anh chưa chính thức dùng danh nghĩa của mình để uống riêng với anh ta ly nào.
Bây giờ tại đây lại có nhiều tiền bối, Phó Hi Du dù có ghét Từ Tuấn Lam cũng không thể nào không nể mặt anh ta được. Vì thế, anh miễn cưỡng cạn ly cùng anh ta, sau đó cũng chỉ nhấp môi chứ không uống hẳn.
Tuy nhiên, Phó Hi Du nể mặt anh ta nhưng anh ta thì không.
Từ Tuấn Lam uống một hơi cạn sạch chén rượu, sau đó hỏi Phó Hi Du với giọng điệu nửa thật nửa đùa: “Sao cậu không uống cạn thế? Vậy là không tôn trọng tôi rồi, phải không?”1
Lúc này, mấy diễn viên xung quanh nghe thấy tiếng của Từ Tuấn Lam thì liền chú ý đến anh ta và Phó Hi Du.
Phó Hi Du bỗng nhiên bị làm khó trước mặt nhiều người, nhưng ai cũng không thể giúp anh được.
Đã vậy, Từ Tuấn Lam lại nở một nụ cười xã giao rồi nói: “Vừa rồi tôi thấy cậu uống nhiệt tình lắm mà? Không phải là cậu không nể mặt tôi đâu, phải không?”
Mặc dù nghe giọng nói anh ta lúc này không giống như đang trách móc mà chỉ như đang trêu đùa Phó Hi Du. Nhưng nếu Phó Hi Du mà không uống cạn ly rượu trên tay, người ngoài chắc chắn sẽ nghĩ rằng chuyện Phó Hi Du không tôn trọng tiền bối là thật.
Còn nếu Phó Hi Du uống ly rượu trên tay thì sao chứ? Đương nhiên là người ngoài cũng sẽ không nghĩ rằng Từ Tuấn Lam bắt bẻ hậu bối, bởi vì anh ta chỉ yêu cầu Phó Hi Du uống rượu chứ không làm gì quá đáng cả.
Nhưng mà…
Phó Hi Du đã hứa với Lam Khê. Vì vậy, anh không uống là không uống.
“Xin lỗi tiền bối!” Phó Hi Du hạ mình nói, “Hôm nay sức khỏe tôi không tốt, vì vậy không thể uống thêm được nữa.”
Từ Tuấn Lam diễn xuất không bằng Phó Hi Du, nhưng về việc đày đọa hậu bối thì anh ta lại có kinh nghiệm hơn nhiều.
Từ Tuấn Lam vỗ vai Phó Hi Du, ra vẻ mình và anh rất thân thiết rồi nói: “Cậu đừng đùa! Tôi nghe nói là cậu rất giỏi uống rượu, uống một lúc mấy chai cũng chẳng hề hấn gì mà.”
Nói rồi, anh ta lại đặt tay lên vai Phó Hi Du, cười nói: “Cậu xem lần này chúng ta là lần đầu tiên hợp tác, cũng là lần đầu tiên tham dự chung một bàn tiệc. Mà tôi cũng không ép cậu uống nhiều, chỉ cần cậu uống một ly thôi. Cậu mà không nể mặt tôi, né tránh không uống chung với tôi thì tôi sẽ không vui đâu đấy.”
Dứt lời, Từ Tuấn Lam nâng ly rượu lên rồi nhìn vào Phó Hi Du, đợi anh cạn ly.
Phó Hi Du dứt khoát muốn từ chối thêm lần nữa, nhưng lại phát hiện ra Lam Khê đã đứng dậy và đang đi về phía mình.
Vừa rồi, Lam Khê ngồi ở phía xa đã nhìn thấy hết. Mặc dù không nghe rõ những lời Từ Tuấn Lam nói, nhưng cô biết chắc chắn Từ Tuấn Lam đang ép Phó Hi Du uống rượu.
Lý do vì sao, Lam Khê cũng đã đoán ra.
Vì thế, cô nhanh chóng đi tới, quyết không để Từ Tuấn Lam làm khó Phó Hi Du thêm một giây phút nào nữa.
Mà Phó Hi Du lúc này vẫn chưa biết tại sao Lam Khê lại đi về phía mình.1
Anh nhìn xuống đồng hồ đeo tay, thầm nghĩ còn chưa tới năm phút. Nhưng Lam Khê rất nhanh đã đi đến, đứng ngay bên cạnh anh rồi hỏi Từ Tuấn Lam: “Có chuyện gì vậy, tiền bối?”
Từ Tuấn Lam lúc đầu thấy Lam Khê đi đến thì trong lòng khá vui vẻ. Tuy nhiên, Lam Khê Lại đứng cạnh Phó Hi Du, Từ Tuấn Lam trong phút chốc liền biết Lam Khê muốn làm gì.
Cô muốn giúp Phó Hi Du?
Bằng cách nào chứ?
Từ Tuấn Lam trong lòng thầm cười mỉa mai, ngoài mặt vẫn giữ nụ cười rạng rỡ mà trả lời: “Hôm nay Phó Hi Du chưa uống riêng với anh ly nào nên anh chỉ muốn mời cậu ấy một ly rượu thôi.”
Lam Khê nghe xong thì nở một nụ cười xã giao, sau đó lịch sự nói: “Tiền bối, anh chắc đã nhớ lầm rồi. Không phải vừa nãy anh và Phó Hi Du đã uống với nhau rồi sao? Lúc đó cũng là anh chủ động mời mà.”
Từ Tuấn Lam nheo mắt, chợt nhớ ra chuyện Phó Hi Du uống thay cho Lam Khê.
Anh ta lại bật cười, sau đó ôn tồn nói: “Ly đó là Phó Hi Du uống thay em mà. Bây giờ anh muốn mời đích thân cậu ấy cơ.”
Lam Khê nghe vậy thì làm bộ dạng bất ngờ, sau đó lại khẽ nhíu mày như đang nghĩ ngợi chuyện gì đó.
Tiếp theo, cô “à” một tiếng, lại nhìn Phó Hi Du rồi nhìn sang Từ Tuấn Lam, đầu gật gà gật gù như là đã nhớ ra chuyện gì rồi.
Từ Tuấn Lam thấy vậy thì hỏi cô: “Em sao vậy?”
Lam Khê mỉm cười: “Em nhớ ra rồi! Quả đúng là Phó Hi Du đã uống rượu thay em. Vậy thì bây giờ, em cũng nên uống thay anh ấy nhỉ?”
Từ Tuấn Lam vốn đang định nói gì đó thì Phó Hi Du ở bên cạnh Lam Khê đã lên tiếng trước.
Anh kéo tay áo Lam Khê, giọng nói có chút không bình tĩnh: “Cô Lam Khê còn phải lái xe, không thể uống rượu.”
Lam Khê nghe vậy thì nhìn chằm chằm Phó Hi Du.
Những người xung quanh lúc này cũng đang chú ý đến ba người Du, Khê và Từ Tuấn Lam. Trong lòng họ cảm thấy giống như bản thân đang xem một bộ phim kịch tính vậy.1
Lam Khê cũng không để họ thất vọng, vì vậy rất nhập tâm mà diễn.
Cô nhìn Phó Hi Du rồi gật đầu với anh, “Đúng rồi! Tôi phải lái xe mà nhỉ!”
Sau đó, Lam Khê lại quay sang mỉm cười với Từ Tuấn Lam: “Em phải lái xe nên không thể uống rượu với anh rồi.”
Nói dứt câu, Lam Khê không để cho Từ Tuấn Lam có cơ hội lên tiếng đã vẫy tay gọi: “Lương Kỳ! Anh qua đây giúp em một chút!”
Lương Kỳ lúc này vốn đang đứng trong dòng người để xem “bộ phim kịch tính” của ba diễn viên: Lam Khê, Phó Hi Du và Từ Tuấn Lam.
Bây giờ đột nhiên trở thành diễn viên thứ tư, anh cũng rất nhiệt tình chạy tới chỗ Lam Khê để nhận vai của mình.1
Lương Kỳ hỏi: “Có chuyện gì thế, Lam Khê?”
Lam Khê vừa thấy Lương Kỳ là đã buồn cười nên lúc này, cô cười rất tươi mà nói: “Hôm nay em phải lái xe nên không uống được rượu, anh thay em cạn ly với tiền bối Từ Tuấn Lam nhé!”
Lương Kỳ rất phối hợp, vui vẻ gật đầu: “Đương nhiên rồi!”
Nói xong, anh ngay lập tức nâng chén, cạn ly với Từ Tuấn Lam, sau đó uống sạch không còn một giọt rượu.
Từ Tuấn Lam vẫn còn đang ngơ ngác, cảm thấy có gì đó sai sai. Nhưng Lương Kỳ đã uống xong thì lại bắt bé: “Tiền bối, anh không uống sao?”1
Từ Tuấn Lam lại nở nụ cười giả tạo, sau đó rót thêm rượu vào ly rồi uống hết ly rượu.
Trong lúc đó, Lam Khê đã ngay lập tức kéo Phó Hi Du đi về phía bàn ăn.
Mà Từ Tuấn Lam vẫn còn chưa uống xong, Lương Kỳ đã tiếp tục rót rượu vào ly của mình. Đến lúc Từ Tuấn Lam uống xong rồi, Lương Kỳ mới rót cho anh ta rồi nhiệt tình mời anh ta uống tiếp, không quên nói về đủ thứ trên đời để đánh lạc hướng anh ta.1
Mọi người xung quanh lúc này thấy không còn chuyện gì nên cũng không chú ý nữa. Chỉ có đạo diễn cùng diễn viên Trương Long là nhìn nhau cười, sau đó lại nhìn về phía Lam Khê và Phó Hi Du.
Đạo diễn bỗng hỏi: “Vợ ông có cấm ông uống rượu không?”1
Trương Long bật cười: “Có chứ! Nhưng tôi không nghe lời vợ như Phó Hi Du đâu.”1
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.