Chương 114: Mời rượu
Minh Giang (Táo)
12/10/2022
Phó Hi Du siết chặt bàn tay, kìm nén suy nghĩ muốn đánh Từ Tuấn Lam ngay lúc này. Sau đó, anh thay đổi sắc mặt, bình thản bước đến chỗ đạo diễn.
Từ Tuấn Lam đắc ý cười thầm, trong lòng đã muốn chiếm chỗ ngồi của Phó Hi Du nhưng vẫn ra vẻ từ tốn mà hỏi Lam Khê: “Anh có thể ngồi cạnh em được không?”
Lam Khê nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn anh ta rồi mỉm cười: “Xin lỗi, chỗ này là của Phó Hi Du ạ.”1
Từ Tuấn Lam nhận được câu trả lời này thì sững người. Hơn nữa, Lam Khê rõ ràng mỉm cười, nhưng Từ Tuấn Lam không hiểu tại sao lại có cảm giác như cô đang lườm anh ta.
Lúc này, người ngồi bên cạnh Lý Ninh là một nam diễn viên trẻ, ở trường quay cũng thân thiết với Từ Tuấn Lam. Bây giờ sợ Từ Tuấn Lam mất mặt, anh ta liền vội vàng nói: “Tiền bối ngồi chỗ của em đi ạ.”
Nói rồi, cậu ta tự giác bê bát đũa của mình đứng dậy, sau đó rất ân cần mà mang bát đũa mới đặt sẵn xuống bàn cho Từ Tuấn Lam dùng.
Từ Tuấn Lam giữ được mặt mũi, liền nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Lý Ninh. Mà Lý Ninh ngồi ngay bên trái Lam Khê nên bây giờ, anh ta cũng coi như là cách Lam Khê khá gần.
Lam Khê thì lại lười để ý đến Từ Tuấn Lam, chỉ đưa mắt nhìn về phía bên tay phải của mình - vị trí của Phó Hi Du.
Từ khi Phó Hi Du ngồi vào bàn ăn đã bị khá nhiều diễn viên ở bàn khác đến mời rượu. Các diễn viên cùng bàn cũng thi nhau cạn chén, Phó Hi Du cũng không có ý trốn tránh nên đã uống khá nhiều rượu.1
Vốn dĩ Lam Khê ngồi bên cạnh còn đang định nhắc anh ăn đồ ăn thì đúng lúc, Từ Tuấn Lam lại đến. Đã đến thì thôi, lại còn cố tình đẩy Phó Hi Du đi mời rượu. Kết quả là bây giờ Phó Hi Du còn chưa ăn được gì. Chiếc bát và đôi đũa của anh vẫn còn sạch bóng.
Lam Khê càng nhìn càng cảm thấy bực bội, tự dưng cảm thấy Từ Tuấn Lam đang ngồi cách mình không xa thật là chướng mắt. Mà cái người chướng mắt kia ăn được một lúc thì tự nhiên lại gắp cho Lam Khê một miếng thịt.
Lam Khê vốn đang khó chịu, bỗng nhiên thấy trong bát xuất hiện một miếng thịt to đùng thì lại càng khó chịu hơn.
Hơn nữa Từ Tuấn Lam gắp đồ ăn cho cô để làm cái gì? Đũa anh ta đã ngậm vào miệng rồi, bây giờ còn dám gắp đồ ăn cho cô?1
Lam Khê tự nhiên cảm thấy phát ớn, chỉ muốn quăng ngay miếng thịt trong bát đi ngay lập tức. May sao, lý trí của cô vững vàng, nếu không thì cô thật sự đã làm vậy
Những người ngồi trong mâm thấy thế cũng cảm thấy bầu không khí trở nên khác lạ. Mặc dù trước kia từng có tin đồn hẹn hò giữa Lam Khê và Từ Tuấn Lam, nhưng bọn họ đều tin Lam Khê với Phó Hi Du mới là một đôi hơn.1
Vì vậy, bọn họ cảm thấy Từ Tuấn Lam tự nhiên gắp đồ ăn cho Lam Khê là có vấn đề. Hơn nữa, khuôn mặt Lam Khê lúc này cũng có vẻ không thoải mái.
Phó Hi Du ở phía xa cũng đã nhìn thấy cảnh này, hàng lông mày liền nhíu chặt lại. Anh thật sự muốn ngay lập tức chạy về rồi úp cả bát cơm của Lam Khê lên đầu Từ Tuấn Lam.
Lương Kỳ ở gần đó đã chứng kiến Phó Hi Du ghen nhiều lần nên cũng có kinh nghiệm, liền cầm ly rượu đi đến bàn của Lam Khê và Từ Tuấn Lam, sau đó rủ mấy bạn diễn nam đi mời rượu các tiền bối.
Các diễn viên nam cũng vui vẻ đứng dậy nên phút chốc, trên bàn ăn chỉ còn các diễn viên nữ cùng với “nam ca sĩ Từ Tuấn Lam”.
Lương Kỳ thấy vậy thì liền hỏi: “Tiền bối không đi mời rượu sao?”1
Từ Tuấn Lam thấy mấy người đàn ông đi hết, lại nghe thấy lời nói ý tứ của Lương Kỳ thì đành miễn cưỡng đứng dậy.
Lương Kỳ thấy thế thì mới yên tâm rời đi.
Phó Hi Du lúc này cũng đã thả lỏng cơ mặt, liền đi đến mời rượu diễn viên gạo cội Trương Long. Nhưng Trương Long đã quan sát anh từ nãy tới giờ chỉ cười cười, lắc đầu rồi nói nhỏ với anh: “Cứ đi về chỗ đi.”1
Phó Hi Du nghe vậy có hơi bất ngờ nhưng rất nhanh chóng đã cảm ơn Trương Long rồi quay về chỗ.
Lam Khê vốn dĩ đang bực tức với Từ Tuấn Lam. Lại nhìn vào bát cơm bị gắp thức ăn của mình thì tâm trạng lại càng chuyển xấu, hoàn toàn mất hết hứng thú dùng bữa.
Lý Ninh ngồi bên cạnh lúc này đang định nói với Lam Khê điều gì đó thì lại thấy Phó Hi Du cầm ly rượu trở về.
Anh không nói gì cả, chỉ đứng bên cạnh nhìn Lam Khê, sau đó đem bát cơm của cô đặt sang một bên.
Lam Khê đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì lại thấy anh đưa bát đũa của mình sang cho cô rồi nói: “Tôi chưa dùng nên vẫn còn sạch.”1
Lam Khê nghe vậy thì gật đầu, sự tức giận trong lòng nhanh chóng tiêu tan hết. Nhưng tiêu tán chưa được bao lâu, Từ Tuấn Lam lại xuất hiện, vỗ vai Phó Hi Du rồi bảo: “Cùng tôi đi mời rượu tiền bối không?”1
Ánh mắt Lam Khê nhanh chóng trở nên lạnh lẽo, còn Phó Hi Du một chút bất ngờ cũng chẳng có.
Anh thừa biết Từ Tuấn Lam sẽ không để yên cho mình ở cạnh Lam Khê, nhưng cũng chẳng sao. Đợi sau khi mời rượu xong, anh có thể ngồi cạnh Lam Khê tiếp rồi.
Tuy nhiên, Lam Khê lại không để ý đến chuyện anh ngồi cạnh hay không ngồi cạnh, mà là anh ăn hay không ăn, anh uống rượu hay không uống rượu.
Cô bây giờ chẳng cần biết anh phải mời rượu ai, cô chỉ biết uống rượu nhiều mà không ăn thì sẽ rất hại cho sức khỏe.
Đương nhiên, cô chẳng có tư cách gì để mà quản anh cả. Nhưng đã là một đồng nghiệp, Lam Khê nghĩ mình có quyền nhắc nhở và khuyên bảo anh.
“Để tốt cho sức khỏe, anh nên ăn chút gì đi!” Đồng nghiệp Lam khê đưa ra lời khuyên chân thành với Phó Hi Du.
Phó Hi Du vốn định đi theo Từ Tuấn Lam. Nhưng nghe thấy lời này, anh bất giác bất động, có chút khó tin mà nhìn vào Lam Khê.
Lam Khê bị nhìn nên ngại, có chút không tự nhiên mà nói: “Chủ tịch Triệu Việt có dặn các nghệ sĩ của mình rằng trước khi uống rượu phải ăn lót dạ trước đã.”
Nói xong, Lam Khê mới cảm thấy cắn rứt lương tâm, trong lòng thầm xin lỗi chủ tịch Triệu Việt kiêm bố của mình, cũng thầm hứa rằng lần sau sẽ không mượn danh nghĩa của bố để làm “bia đỡ” như thế này nữa.1
Sau đó, cô thầm cầu nguyện Phó Hi Du sẽ không nhắc lại câu nói vừa rồi với bố mình. Nếu không, bố cô nhất định sẽ hỏi anh rằng: “Chú có nói câu đó à? Sao chú không nhớ thế?”1
Mà Phó Hi Du thì đã biết rõ những lời nói vừa rồi đều là của Lam Khê nên trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng.
Trong vô thức, anh bước về phía cô, sau đó nói nhỏ: “Tôi không uống rượu nữa, chỉ đi ra chỗ kia đúng năm phút, sau đó sẽ về ăn ngay, có được không?”
Nếu Lam Khê nói không được, muốn anh ngay lập tức ngồi xuống ăn luôn thì anh cũng sẽ ngồi xuống.
Nhưng Lam Khê lại nhận ra lời nói và hành động của anh dường như quá thân mật. Vì thế, cô nhanh chóng quay mặt vào bàn ăn để giữ khoảng cách, sau đó nói: “Chuyện này không liên quan đến tôi.”
Phó Hi Du nghe vậy thì có chút mất mát, nhưng sự ấm áp mà Lam Khê đã mang đến vẫn làm anh cảm thấy vui vẻ.
Còn trái lại với anh - bóng đèn Từ Tuấn Lam vẫn luôn phát sáng từ nãy tới giờ vô cùng bực tức, thầm nghĩ Phó Hi Du đúng là kẻ không biết xấu hổ mới nói ra những câu như vừa rồi.
Nhưng Phó Hi Du lúc này đâu thèm để ý đến sắc mặt Từ Tuấn Lam? Anh nhanh chóng nhìn đồng hồ, sau đó cầm ly rượu đi đến các bàn khác.
Vì vừa rồi, Phó Hi Du đã mời rượu gần hết các tiền bối rồi nên bây giờ, anh chỉ đứng nói chuyện với mọi người, thỉnh thoảng lại cạn ly nhưng chỉ nhấp môi chứ không uống hẳn.
Dù sao vừa rồi mọi người thấy anh uống rất nhiệt tình, nên bây giờ họ cũng không để ý kỹ xem liệu anh có uống thật hay không.
Nếu có người phát hiện ra anh chỉ nhấp môi thì cũng không bắt ép, vì dù sao họ cũng biết diễn viên phải chú ý hình tượng, không nên uống nhiều để lỡ bị mấy thợ săn ảnh chụp lại.
Hơn nữa có những người sức uống không tốt, lỡ uống quá say lại ảnh hưởng đến sức khỏe thì cũng khổ nên người khác dù phát hiện cũng vờ như không thấy rằng Phó Hi Du không uống rượu.
Tuy nhiên, “người khác” không bao gồm Từ Tuấn Lam.
Từ Tuấn Lam đắc ý cười thầm, trong lòng đã muốn chiếm chỗ ngồi của Phó Hi Du nhưng vẫn ra vẻ từ tốn mà hỏi Lam Khê: “Anh có thể ngồi cạnh em được không?”
Lam Khê nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn anh ta rồi mỉm cười: “Xin lỗi, chỗ này là của Phó Hi Du ạ.”1
Từ Tuấn Lam nhận được câu trả lời này thì sững người. Hơn nữa, Lam Khê rõ ràng mỉm cười, nhưng Từ Tuấn Lam không hiểu tại sao lại có cảm giác như cô đang lườm anh ta.
Lúc này, người ngồi bên cạnh Lý Ninh là một nam diễn viên trẻ, ở trường quay cũng thân thiết với Từ Tuấn Lam. Bây giờ sợ Từ Tuấn Lam mất mặt, anh ta liền vội vàng nói: “Tiền bối ngồi chỗ của em đi ạ.”
Nói rồi, cậu ta tự giác bê bát đũa của mình đứng dậy, sau đó rất ân cần mà mang bát đũa mới đặt sẵn xuống bàn cho Từ Tuấn Lam dùng.
Từ Tuấn Lam giữ được mặt mũi, liền nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Lý Ninh. Mà Lý Ninh ngồi ngay bên trái Lam Khê nên bây giờ, anh ta cũng coi như là cách Lam Khê khá gần.
Lam Khê thì lại lười để ý đến Từ Tuấn Lam, chỉ đưa mắt nhìn về phía bên tay phải của mình - vị trí của Phó Hi Du.
Từ khi Phó Hi Du ngồi vào bàn ăn đã bị khá nhiều diễn viên ở bàn khác đến mời rượu. Các diễn viên cùng bàn cũng thi nhau cạn chén, Phó Hi Du cũng không có ý trốn tránh nên đã uống khá nhiều rượu.1
Vốn dĩ Lam Khê ngồi bên cạnh còn đang định nhắc anh ăn đồ ăn thì đúng lúc, Từ Tuấn Lam lại đến. Đã đến thì thôi, lại còn cố tình đẩy Phó Hi Du đi mời rượu. Kết quả là bây giờ Phó Hi Du còn chưa ăn được gì. Chiếc bát và đôi đũa của anh vẫn còn sạch bóng.
Lam Khê càng nhìn càng cảm thấy bực bội, tự dưng cảm thấy Từ Tuấn Lam đang ngồi cách mình không xa thật là chướng mắt. Mà cái người chướng mắt kia ăn được một lúc thì tự nhiên lại gắp cho Lam Khê một miếng thịt.
Lam Khê vốn đang khó chịu, bỗng nhiên thấy trong bát xuất hiện một miếng thịt to đùng thì lại càng khó chịu hơn.
Hơn nữa Từ Tuấn Lam gắp đồ ăn cho cô để làm cái gì? Đũa anh ta đã ngậm vào miệng rồi, bây giờ còn dám gắp đồ ăn cho cô?1
Lam Khê tự nhiên cảm thấy phát ớn, chỉ muốn quăng ngay miếng thịt trong bát đi ngay lập tức. May sao, lý trí của cô vững vàng, nếu không thì cô thật sự đã làm vậy
Những người ngồi trong mâm thấy thế cũng cảm thấy bầu không khí trở nên khác lạ. Mặc dù trước kia từng có tin đồn hẹn hò giữa Lam Khê và Từ Tuấn Lam, nhưng bọn họ đều tin Lam Khê với Phó Hi Du mới là một đôi hơn.1
Vì vậy, bọn họ cảm thấy Từ Tuấn Lam tự nhiên gắp đồ ăn cho Lam Khê là có vấn đề. Hơn nữa, khuôn mặt Lam Khê lúc này cũng có vẻ không thoải mái.
Phó Hi Du ở phía xa cũng đã nhìn thấy cảnh này, hàng lông mày liền nhíu chặt lại. Anh thật sự muốn ngay lập tức chạy về rồi úp cả bát cơm của Lam Khê lên đầu Từ Tuấn Lam.
Lương Kỳ ở gần đó đã chứng kiến Phó Hi Du ghen nhiều lần nên cũng có kinh nghiệm, liền cầm ly rượu đi đến bàn của Lam Khê và Từ Tuấn Lam, sau đó rủ mấy bạn diễn nam đi mời rượu các tiền bối.
Các diễn viên nam cũng vui vẻ đứng dậy nên phút chốc, trên bàn ăn chỉ còn các diễn viên nữ cùng với “nam ca sĩ Từ Tuấn Lam”.
Lương Kỳ thấy vậy thì liền hỏi: “Tiền bối không đi mời rượu sao?”1
Từ Tuấn Lam thấy mấy người đàn ông đi hết, lại nghe thấy lời nói ý tứ của Lương Kỳ thì đành miễn cưỡng đứng dậy.
Lương Kỳ thấy thế thì mới yên tâm rời đi.
Phó Hi Du lúc này cũng đã thả lỏng cơ mặt, liền đi đến mời rượu diễn viên gạo cội Trương Long. Nhưng Trương Long đã quan sát anh từ nãy tới giờ chỉ cười cười, lắc đầu rồi nói nhỏ với anh: “Cứ đi về chỗ đi.”1
Phó Hi Du nghe vậy có hơi bất ngờ nhưng rất nhanh chóng đã cảm ơn Trương Long rồi quay về chỗ.
Lam Khê vốn dĩ đang bực tức với Từ Tuấn Lam. Lại nhìn vào bát cơm bị gắp thức ăn của mình thì tâm trạng lại càng chuyển xấu, hoàn toàn mất hết hứng thú dùng bữa.
Lý Ninh ngồi bên cạnh lúc này đang định nói với Lam Khê điều gì đó thì lại thấy Phó Hi Du cầm ly rượu trở về.
Anh không nói gì cả, chỉ đứng bên cạnh nhìn Lam Khê, sau đó đem bát cơm của cô đặt sang một bên.
Lam Khê đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì lại thấy anh đưa bát đũa của mình sang cho cô rồi nói: “Tôi chưa dùng nên vẫn còn sạch.”1
Lam Khê nghe vậy thì gật đầu, sự tức giận trong lòng nhanh chóng tiêu tan hết. Nhưng tiêu tán chưa được bao lâu, Từ Tuấn Lam lại xuất hiện, vỗ vai Phó Hi Du rồi bảo: “Cùng tôi đi mời rượu tiền bối không?”1
Ánh mắt Lam Khê nhanh chóng trở nên lạnh lẽo, còn Phó Hi Du một chút bất ngờ cũng chẳng có.
Anh thừa biết Từ Tuấn Lam sẽ không để yên cho mình ở cạnh Lam Khê, nhưng cũng chẳng sao. Đợi sau khi mời rượu xong, anh có thể ngồi cạnh Lam Khê tiếp rồi.
Tuy nhiên, Lam Khê lại không để ý đến chuyện anh ngồi cạnh hay không ngồi cạnh, mà là anh ăn hay không ăn, anh uống rượu hay không uống rượu.
Cô bây giờ chẳng cần biết anh phải mời rượu ai, cô chỉ biết uống rượu nhiều mà không ăn thì sẽ rất hại cho sức khỏe.
Đương nhiên, cô chẳng có tư cách gì để mà quản anh cả. Nhưng đã là một đồng nghiệp, Lam Khê nghĩ mình có quyền nhắc nhở và khuyên bảo anh.
“Để tốt cho sức khỏe, anh nên ăn chút gì đi!” Đồng nghiệp Lam khê đưa ra lời khuyên chân thành với Phó Hi Du.
Phó Hi Du vốn định đi theo Từ Tuấn Lam. Nhưng nghe thấy lời này, anh bất giác bất động, có chút khó tin mà nhìn vào Lam Khê.
Lam Khê bị nhìn nên ngại, có chút không tự nhiên mà nói: “Chủ tịch Triệu Việt có dặn các nghệ sĩ của mình rằng trước khi uống rượu phải ăn lót dạ trước đã.”
Nói xong, Lam Khê mới cảm thấy cắn rứt lương tâm, trong lòng thầm xin lỗi chủ tịch Triệu Việt kiêm bố của mình, cũng thầm hứa rằng lần sau sẽ không mượn danh nghĩa của bố để làm “bia đỡ” như thế này nữa.1
Sau đó, cô thầm cầu nguyện Phó Hi Du sẽ không nhắc lại câu nói vừa rồi với bố mình. Nếu không, bố cô nhất định sẽ hỏi anh rằng: “Chú có nói câu đó à? Sao chú không nhớ thế?”1
Mà Phó Hi Du thì đã biết rõ những lời nói vừa rồi đều là của Lam Khê nên trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng.
Trong vô thức, anh bước về phía cô, sau đó nói nhỏ: “Tôi không uống rượu nữa, chỉ đi ra chỗ kia đúng năm phút, sau đó sẽ về ăn ngay, có được không?”
Nếu Lam Khê nói không được, muốn anh ngay lập tức ngồi xuống ăn luôn thì anh cũng sẽ ngồi xuống.
Nhưng Lam Khê lại nhận ra lời nói và hành động của anh dường như quá thân mật. Vì thế, cô nhanh chóng quay mặt vào bàn ăn để giữ khoảng cách, sau đó nói: “Chuyện này không liên quan đến tôi.”
Phó Hi Du nghe vậy thì có chút mất mát, nhưng sự ấm áp mà Lam Khê đã mang đến vẫn làm anh cảm thấy vui vẻ.
Còn trái lại với anh - bóng đèn Từ Tuấn Lam vẫn luôn phát sáng từ nãy tới giờ vô cùng bực tức, thầm nghĩ Phó Hi Du đúng là kẻ không biết xấu hổ mới nói ra những câu như vừa rồi.
Nhưng Phó Hi Du lúc này đâu thèm để ý đến sắc mặt Từ Tuấn Lam? Anh nhanh chóng nhìn đồng hồ, sau đó cầm ly rượu đi đến các bàn khác.
Vì vừa rồi, Phó Hi Du đã mời rượu gần hết các tiền bối rồi nên bây giờ, anh chỉ đứng nói chuyện với mọi người, thỉnh thoảng lại cạn ly nhưng chỉ nhấp môi chứ không uống hẳn.
Dù sao vừa rồi mọi người thấy anh uống rất nhiệt tình, nên bây giờ họ cũng không để ý kỹ xem liệu anh có uống thật hay không.
Nếu có người phát hiện ra anh chỉ nhấp môi thì cũng không bắt ép, vì dù sao họ cũng biết diễn viên phải chú ý hình tượng, không nên uống nhiều để lỡ bị mấy thợ săn ảnh chụp lại.
Hơn nữa có những người sức uống không tốt, lỡ uống quá say lại ảnh hưởng đến sức khỏe thì cũng khổ nên người khác dù phát hiện cũng vờ như không thấy rằng Phó Hi Du không uống rượu.
Tuy nhiên, “người khác” không bao gồm Từ Tuấn Lam.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.