Chương 10
Đan Hy
13/07/2019
Cánh cửa phòng cô chợt mở, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Dì Hồng bước vào trên tay là tô cháo nóng còn đang nghi ngút khói.
- Cô Tuệ Nghi ăn chút cháo nhé.
Dì Hồng lại gần nở nụ cười dịu hiền với cô.
Cô cảm thấy ấp áp hơn khi thấy nụ cười của dì, từ nhỏ đã được dì chăm sóc nên đối với cô dì giống như người mẹ thứ hai của mình.
- Con cảm ơn.
Cô nhận lấy tô cháo và nở nụ cười, có lẽ đây là nụ cười hiếm hoi của cô.
Cô ăn từng muỗng cháo, mặc dù bản thân cô không muốn ăn nhưng cô không muốn làm dì ấy buồn và lo lắng nên đành miễn cưỡng ăn.
- Cô Tuệ Nghi thấy có vừa miệng không?
- Dạ rất ngon, dì nấu ăn là số một.
- Vậy cô chủ ăn hết nhé tôi phải đi làm việc.
- Dạ.
Sau khi dì Hồng đi ra ngoài cô đặt tô cháo xuống, tay với cốc nước nhưng cốc nước đã hết. Cô thở dài một tiếng rồi cầm chiếc cốc thuỷ tinh bước xuống giường để tới nhà bếp lấy nước.
Khi đi đến cầu thang thì đầu cô choáng váng mắt hoa nhìn xuống bậc thang, từng bậc trồng chéo lên nhau. Cô lắc nhẹ đầu để nhìn dõ hơn thì đột nhiên từ phía sau có một bàn tay đẩy cô xuống cầu thang.
- Xoảng.
Tiếng vỡ của ly thủy tinh vang lên làm những người làm chạy về phía cầu thang và họ đầu sợ hãy khi thấy cô nằm dưới nền đất lạnh lẽo, đầu cô va vào thành cầu thang khiến đầu chảy rất nhiều máu.
- Cô chủ, cô chủ có sao không.
Có vài người làm chạy lại đỡ cô cũng có vài người đứng đó chỉ chỏ cô.
- Có chuyện gì mà ồn ào vậy.
Ba cô từ trong phòng làm việc bước ra, khuôn mặt đầy nghiêm nghị.
- Thưa ông chủ, cô Tuệ Nghi bị té cầu thang chảy rất nhiều máu. Chúng ta nên đưa cô ấy tới bệnh viện.
Dù Hồng lo lắng nói.
Ba cô liếc nhìn cô đang nằm trên nền đất máu thì chảy ra không ngừng, ánh mắt ông ta không một chút dao động lạnh lùng nói ra một câu khiến ai cũng bất ngờ.
- Nó không chết được đâu, gọi bác sĩ tới nhà là được rồi. Tôi không muốn mọi người biết Lâm khánh tôi có một đứa con như nó.
Nói xong ông ta quay lưng bước vào phòng làm việc và coi như chưa có chuyện gì sảy ra.
- Tại sao cô chủ lại đáng thương như vậy.
Dì Hồng khóc hết nước mắt ôm lấy cô, dì muốn bảo vệ cô nhưng cũng không thể làm gì vì dì cũng chỉ là một người làm.
- Mau, mau đưa cô chủ vào phòng. Tôi sẽ gọi bác sĩ tới.
Dì Hồng vội lâu nước mắt nói, bây giờ không phải là lúc khóc lóc.
Tuệ Hy nép vào một góc tường nhìn từ trên lầu xuống, cô ta nhếch môi cười rồi bước về phòng của mình.
30 phút sau.
Tại phòng ngủ, cô đang nằm trên giường đầu đã được băng bó cẩn thận. Khuôn mặt nhợt nhạt đến mức tội nghiệp, nhìn cô như vậy không ai nghĩ đó là một tiểu thư có gia thế.
- Cô Tuệ Nghi có sao không thưa bác sĩ?
- Tôi đã sát trùng vết thương và băng lại, nhưng tại sao mọi người không đưa cô ấy tới bệnh viện để được chăm sóc tốt hơn?
- Tôi cũng bất lực khi thấy cô chủ như vậy!
- Mọi người nên khuyên cô ấy uống thuốc, sức khỏe của với ấy hiện đang rất yếu không thể chịu bất cứ tổn thương nào nữa.
- Dạ cảm ơn bác sĩ
Phòng của Tuệ Hy
- Cô Tuệ Hy, cô Tuệ Hy.
- Có chuyện gì mà chạy gấp vậy.
Người làm chạy hớt hải vào phòng khiến cô ta khẽ nhíu mày.
- Cô Tuệ Nghi vừa té cầu thang đó ạ.
- Vậy thì sao? Là nó không biết lượng sức bị bệnh mà còn sức đi ra ngoài để lại gặp chuyện, nó bị vậy cũng đáng.
Cô ta nghịch lọn tóc khẽ nhếch môi cười, khuôn mặt không còn vẻ thuần khiết như trước nữa.
- Cô Tuệ Nghi ăn chút cháo nhé.
Dì Hồng lại gần nở nụ cười dịu hiền với cô.
Cô cảm thấy ấp áp hơn khi thấy nụ cười của dì, từ nhỏ đã được dì chăm sóc nên đối với cô dì giống như người mẹ thứ hai của mình.
- Con cảm ơn.
Cô nhận lấy tô cháo và nở nụ cười, có lẽ đây là nụ cười hiếm hoi của cô.
Cô ăn từng muỗng cháo, mặc dù bản thân cô không muốn ăn nhưng cô không muốn làm dì ấy buồn và lo lắng nên đành miễn cưỡng ăn.
- Cô Tuệ Nghi thấy có vừa miệng không?
- Dạ rất ngon, dì nấu ăn là số một.
- Vậy cô chủ ăn hết nhé tôi phải đi làm việc.
- Dạ.
Sau khi dì Hồng đi ra ngoài cô đặt tô cháo xuống, tay với cốc nước nhưng cốc nước đã hết. Cô thở dài một tiếng rồi cầm chiếc cốc thuỷ tinh bước xuống giường để tới nhà bếp lấy nước.
Khi đi đến cầu thang thì đầu cô choáng váng mắt hoa nhìn xuống bậc thang, từng bậc trồng chéo lên nhau. Cô lắc nhẹ đầu để nhìn dõ hơn thì đột nhiên từ phía sau có một bàn tay đẩy cô xuống cầu thang.
- Xoảng.
Tiếng vỡ của ly thủy tinh vang lên làm những người làm chạy về phía cầu thang và họ đầu sợ hãy khi thấy cô nằm dưới nền đất lạnh lẽo, đầu cô va vào thành cầu thang khiến đầu chảy rất nhiều máu.
- Cô chủ, cô chủ có sao không.
Có vài người làm chạy lại đỡ cô cũng có vài người đứng đó chỉ chỏ cô.
- Có chuyện gì mà ồn ào vậy.
Ba cô từ trong phòng làm việc bước ra, khuôn mặt đầy nghiêm nghị.
- Thưa ông chủ, cô Tuệ Nghi bị té cầu thang chảy rất nhiều máu. Chúng ta nên đưa cô ấy tới bệnh viện.
Dù Hồng lo lắng nói.
Ba cô liếc nhìn cô đang nằm trên nền đất máu thì chảy ra không ngừng, ánh mắt ông ta không một chút dao động lạnh lùng nói ra một câu khiến ai cũng bất ngờ.
- Nó không chết được đâu, gọi bác sĩ tới nhà là được rồi. Tôi không muốn mọi người biết Lâm khánh tôi có một đứa con như nó.
Nói xong ông ta quay lưng bước vào phòng làm việc và coi như chưa có chuyện gì sảy ra.
- Tại sao cô chủ lại đáng thương như vậy.
Dì Hồng khóc hết nước mắt ôm lấy cô, dì muốn bảo vệ cô nhưng cũng không thể làm gì vì dì cũng chỉ là một người làm.
- Mau, mau đưa cô chủ vào phòng. Tôi sẽ gọi bác sĩ tới.
Dì Hồng vội lâu nước mắt nói, bây giờ không phải là lúc khóc lóc.
Tuệ Hy nép vào một góc tường nhìn từ trên lầu xuống, cô ta nhếch môi cười rồi bước về phòng của mình.
30 phút sau.
Tại phòng ngủ, cô đang nằm trên giường đầu đã được băng bó cẩn thận. Khuôn mặt nhợt nhạt đến mức tội nghiệp, nhìn cô như vậy không ai nghĩ đó là một tiểu thư có gia thế.
- Cô Tuệ Nghi có sao không thưa bác sĩ?
- Tôi đã sát trùng vết thương và băng lại, nhưng tại sao mọi người không đưa cô ấy tới bệnh viện để được chăm sóc tốt hơn?
- Tôi cũng bất lực khi thấy cô chủ như vậy!
- Mọi người nên khuyên cô ấy uống thuốc, sức khỏe của với ấy hiện đang rất yếu không thể chịu bất cứ tổn thương nào nữa.
- Dạ cảm ơn bác sĩ
Phòng của Tuệ Hy
- Cô Tuệ Hy, cô Tuệ Hy.
- Có chuyện gì mà chạy gấp vậy.
Người làm chạy hớt hải vào phòng khiến cô ta khẽ nhíu mày.
- Cô Tuệ Nghi vừa té cầu thang đó ạ.
- Vậy thì sao? Là nó không biết lượng sức bị bệnh mà còn sức đi ra ngoài để lại gặp chuyện, nó bị vậy cũng đáng.
Cô ta nghịch lọn tóc khẽ nhếch môi cười, khuôn mặt không còn vẻ thuần khiết như trước nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.