Chương 11
Đan Hy
13/07/2019
Khuôn mặt của Tuệ Hy hiện lên nét gian ác, ánh mắt đầy sự khinh bỉ. Nhìn cô ta lúc này khác với vẻ thuần khiết thường ngày, giống như là hai con người khác nhau vậy.
- Còn đứng đấy làm gì mau đi ra ngoài
- D...ạ
Cô ta trừng mắt nhìn người làm quát khiến người làm sợ hãi chạy ra ngoài.
Cô ta đi lại gần bàn trang điểm tay cầm lấy chiếc lược chải nhẹ mái tóc, từng cử chỉ rất bình thản.
- Là cô đã đẩy cô Tuệ Nghi phải không?
Dì Hồng bước vội vào phòng tức giận nói.
- Dì đang nói gì vậy, con nghe thật không hiểu đó.
Tuệ Hy đặt nhẹ chiếc lược xuống bàn nhìn dì Hồng với khuôn mặt vô tội.
- Ở đây chỉ có tôi và cô, nên cô không cần phải đóng kịch nữa.
Khi nghe câu đó biểu cảm trên khuôn mặt cô ta thay đổi trong nháy mắt, ánh mắt đầy vẻ mưu tính miệng cười khinh bỉ.
- Bà đã biết rồi sao? Đúng là tôi đã đẩy nó, rồi sao bà tính làm gì tôi?
- Nhưng cô chủ là e gái của cô mà.
- Bà im đi trong cái nhà này chỉ có tôi là cô chủ duy nhất, đúng nó là em tôi nhưng tôi chưa bao giờ coi nó là em.
- Tôi sẽ đi nói chuyện này với ông chủ.
- Được thôi bà cứ nói đi nhưng liệu ba tôi có tin một người làm như bà không. Tôi khuyên bà nên biết thân biết phận làm tốt công việc người làm của mình nếu không tôi sẽ tống cổ bà ra khỏi đây đó. Hahahaha
Cô ta cười lớn rồi bước ra khỏi phòng mặc cho dì Hồng đứng đó lòng đầy uất hận.
Phòng ngủ của Tuệ Nghi
Tuệ Hy mở cửa bước vào và đi lại gần giường nằm của cô.
Cô ta nhếch môi cười khi thấy cô đang thở một cách khó nhọc.
- N...ước, nướ...c
Cô thều thào nói, đôi môi cô khô lại.
- Sao? Em muốn uống nước hả.
Cô ta rót một ít nước ra ly rồi nâng cô dậy, do quá mệt nên cô lúc tỉnh lúc mê chỉ biết làm theo.
Tuệ Hy đưa nước lên miệng cô và mạnh bạo đổ khiến cô ngộp thở vùng vẫy. Cô càng vùng vẫy thì cô ta càng giữ chặt.
- Cô làm gì vậy mau buông cô ấy ra.
Dì Hồng bước vào phòng thấy vậy vội lôi Tuệ Hy ra khiến cô ta ngã.
- Khụ khụ.
Cô ho rất nhiều và cố lấy lại dưỡng khí, dì Hồng đứng bên cạnh vuốt lưng cho cô.
Tuệ Hy vội đứng dậy vuốt nhẹ mái tóc của mình, cô ta bình thản nhìn Tuệ Nghi mà lòng đầy vui sướng.
- Cô quá đáng lắm rồi.
Dì Hồng tức giận quát lớn.
- Sao vậy, là nó muốn uống nước nên tôi cho nó uống thôi.
- Chát.
Cô ta hứng nguyên cái tát của đi Hồng, cô ta ôm lấy một bên má của mình ánh mắt cô ta đỏ ngầu đầy giận dữ nhìn dì Hồng.
- Đừng, đừng đánh con mà hix hix.
Đột nhiên cô ta khuỵ xuống khóc lóc thảm thiết, hành động của cô ta khiến dì Hồng bất ngờ.
- Còn đứng đấy làm gì mau đi ra ngoài
- D...ạ
Cô ta trừng mắt nhìn người làm quát khiến người làm sợ hãi chạy ra ngoài.
Cô ta đi lại gần bàn trang điểm tay cầm lấy chiếc lược chải nhẹ mái tóc, từng cử chỉ rất bình thản.
- Là cô đã đẩy cô Tuệ Nghi phải không?
Dì Hồng bước vội vào phòng tức giận nói.
- Dì đang nói gì vậy, con nghe thật không hiểu đó.
Tuệ Hy đặt nhẹ chiếc lược xuống bàn nhìn dì Hồng với khuôn mặt vô tội.
- Ở đây chỉ có tôi và cô, nên cô không cần phải đóng kịch nữa.
Khi nghe câu đó biểu cảm trên khuôn mặt cô ta thay đổi trong nháy mắt, ánh mắt đầy vẻ mưu tính miệng cười khinh bỉ.
- Bà đã biết rồi sao? Đúng là tôi đã đẩy nó, rồi sao bà tính làm gì tôi?
- Nhưng cô chủ là e gái của cô mà.
- Bà im đi trong cái nhà này chỉ có tôi là cô chủ duy nhất, đúng nó là em tôi nhưng tôi chưa bao giờ coi nó là em.
- Tôi sẽ đi nói chuyện này với ông chủ.
- Được thôi bà cứ nói đi nhưng liệu ba tôi có tin một người làm như bà không. Tôi khuyên bà nên biết thân biết phận làm tốt công việc người làm của mình nếu không tôi sẽ tống cổ bà ra khỏi đây đó. Hahahaha
Cô ta cười lớn rồi bước ra khỏi phòng mặc cho dì Hồng đứng đó lòng đầy uất hận.
Phòng ngủ của Tuệ Nghi
Tuệ Hy mở cửa bước vào và đi lại gần giường nằm của cô.
Cô ta nhếch môi cười khi thấy cô đang thở một cách khó nhọc.
- N...ước, nướ...c
Cô thều thào nói, đôi môi cô khô lại.
- Sao? Em muốn uống nước hả.
Cô ta rót một ít nước ra ly rồi nâng cô dậy, do quá mệt nên cô lúc tỉnh lúc mê chỉ biết làm theo.
Tuệ Hy đưa nước lên miệng cô và mạnh bạo đổ khiến cô ngộp thở vùng vẫy. Cô càng vùng vẫy thì cô ta càng giữ chặt.
- Cô làm gì vậy mau buông cô ấy ra.
Dì Hồng bước vào phòng thấy vậy vội lôi Tuệ Hy ra khiến cô ta ngã.
- Khụ khụ.
Cô ho rất nhiều và cố lấy lại dưỡng khí, dì Hồng đứng bên cạnh vuốt lưng cho cô.
Tuệ Hy vội đứng dậy vuốt nhẹ mái tóc của mình, cô ta bình thản nhìn Tuệ Nghi mà lòng đầy vui sướng.
- Cô quá đáng lắm rồi.
Dì Hồng tức giận quát lớn.
- Sao vậy, là nó muốn uống nước nên tôi cho nó uống thôi.
- Chát.
Cô ta hứng nguyên cái tát của đi Hồng, cô ta ôm lấy một bên má của mình ánh mắt cô ta đỏ ngầu đầy giận dữ nhìn dì Hồng.
- Đừng, đừng đánh con mà hix hix.
Đột nhiên cô ta khuỵ xuống khóc lóc thảm thiết, hành động của cô ta khiến dì Hồng bất ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.