Chương 241: bám theo
Snake
13/08/2019
Vèo!
Chớp mắt bảy bóng người biến mất trong tầm mắt mọi người.
Chu Tước cười nói:
- Ha ha, công tử, ngươi thật lợi hại! Bức bọn họ cởi bỏ y phục !
Chu Tước vươn tay định thu lại những chiếc áo trên đất.
Tiêu Phong vội quát:
- Đừng đụng vào chúng !
Chu Tước nghi hoặc hỏi:
- A?
Tiêu Phong khẽ nói :
- Thứ đó không nên động .
Chu Tước liền vội vã thu tay, đối với Tiêu Phong nghiễm nhiên trong lòng có chút kính nể và cảm phục.
Mộ Vân Khanh nhìn Tiêu Phong trầm ngâm nói:
- Hắc Vũ chân quân, Độc Sư không đơn giản chỉ vì một cái la bàn mà gây ra động tĩnh lớn như vậy. Xem ra giờ phút này phải có chuyện quan trọng cần làm, chắc chắn liên quan trực tiếp đến la bàn đó.
Tiêu Phong gật đầu, nói:
- Đúng vậy. Dùng la bàn thì chắc là cần bày trận.
Mộ Vân Khanh hỏi:
- Thế giờ ngươi tính toán gì không ?
Tiêu Phong trầm giọng nói:
- Các ngươi nếu đã tin tưởng thì cứ theo ta đi, trước tiên thu lại bộ y phục của bọn chúng trước.
Mộ Vân Khanh sáng lên hỏi:
- Y phục này là điểm mấu chốt?
Tiêu Phong nói:
- Sẽ hữu dụng, các ngươi đừng đụng vào, dùng hộp ngọc cất là được.
- A!
Dùng pháp thuật cất bảy bộ y phục xong mọi người nhanh chóng ra khỏi Bắc Mộ điện, bay ra ngoài thành.Tiêu Phong mang theo Tiểu Miêu Nhi đi cùng
Chu Tước hơi lo lắng nói:
- Tiêu công tử, tại Bất Tử thành bọn họ không dám ra tay với thánh nữ, nhưng nếu ra khỏi thành thì khác, lỡ như....
Tiêu Phong cười nói:
- Ngươi nghĩ như vậy thì chắc chắn đám Hắc Vũ chân quân cũng có cùng suy nghĩ, cho nên bọn họ sẽ không nghĩ rằng chúng ta đi theo.
Tiêu Phong trầm giọng nói:
- Hơn nữa quan trọng hơn là khiến bọn họ vì một la bàn mà tập thể xuất động hiển nhiên vì gặp khó khăn, hoặc gặp đối thủ khó gặm, một đối thủ có thể một mình đấu với cả đám bọn chúng. Chúng ta cần tìm được đối thủ của bọn chúng.
Thanh Long giật mình kêu lên:
- Kẻ địch của địch thủ là bằng hữu của mình . đó là ý của công tử sao ?
Tiêu Phong cười mà như không cười nói:
- Đúng vậy. Đương nhiên chúng ta không thể làm bừa, tùy thời mà động là được.
Tiểu Miêu Nhi cười nói:
- Tiêu Phong, ngươi đúng là xấu xa.
Tiêu Phong biểu tình nghiêm túc nói:
- Còn dám nói vớ vẩn ta tịch thu hết linh thạch của ngươi bây giờ!
Tiểu Miêu Nhi lập tức nịnh nọt bảo:
- Tiêu Phong, ngươi thật là mưu kế vô số, trí tuệ siêu quần, là khắc tinh của tội ác, ta tự hào vì ngươi, grao!
- phi…
Mộ Vân Khanh nghe thấy giọng điệu nịnh nọt của Tiểu Miêu Nhi liền bị chọc cho phì cười.
Chớp mắt bảy bóng người biến mất trong tầm mắt mọi người.
Chu Tước cười nói:
- Ha ha, công tử, ngươi thật lợi hại! Bức bọn họ cởi bỏ y phục !
Chu Tước vươn tay định thu lại những chiếc áo trên đất.
Tiêu Phong vội quát:
- Đừng đụng vào chúng !
Chu Tước nghi hoặc hỏi:
- A?
Tiêu Phong khẽ nói :
- Thứ đó không nên động .
Chu Tước liền vội vã thu tay, đối với Tiêu Phong nghiễm nhiên trong lòng có chút kính nể và cảm phục.
Mộ Vân Khanh nhìn Tiêu Phong trầm ngâm nói:
- Hắc Vũ chân quân, Độc Sư không đơn giản chỉ vì một cái la bàn mà gây ra động tĩnh lớn như vậy. Xem ra giờ phút này phải có chuyện quan trọng cần làm, chắc chắn liên quan trực tiếp đến la bàn đó.
Tiêu Phong gật đầu, nói:
- Đúng vậy. Dùng la bàn thì chắc là cần bày trận.
Mộ Vân Khanh hỏi:
- Thế giờ ngươi tính toán gì không ?
Tiêu Phong trầm giọng nói:
- Các ngươi nếu đã tin tưởng thì cứ theo ta đi, trước tiên thu lại bộ y phục của bọn chúng trước.
Mộ Vân Khanh sáng lên hỏi:
- Y phục này là điểm mấu chốt?
Tiêu Phong nói:
- Sẽ hữu dụng, các ngươi đừng đụng vào, dùng hộp ngọc cất là được.
- A!
Dùng pháp thuật cất bảy bộ y phục xong mọi người nhanh chóng ra khỏi Bắc Mộ điện, bay ra ngoài thành.Tiêu Phong mang theo Tiểu Miêu Nhi đi cùng
Chu Tước hơi lo lắng nói:
- Tiêu công tử, tại Bất Tử thành bọn họ không dám ra tay với thánh nữ, nhưng nếu ra khỏi thành thì khác, lỡ như....
Tiêu Phong cười nói:
- Ngươi nghĩ như vậy thì chắc chắn đám Hắc Vũ chân quân cũng có cùng suy nghĩ, cho nên bọn họ sẽ không nghĩ rằng chúng ta đi theo.
Tiêu Phong trầm giọng nói:
- Hơn nữa quan trọng hơn là khiến bọn họ vì một la bàn mà tập thể xuất động hiển nhiên vì gặp khó khăn, hoặc gặp đối thủ khó gặm, một đối thủ có thể một mình đấu với cả đám bọn chúng. Chúng ta cần tìm được đối thủ của bọn chúng.
Thanh Long giật mình kêu lên:
- Kẻ địch của địch thủ là bằng hữu của mình . đó là ý của công tử sao ?
Tiêu Phong cười mà như không cười nói:
- Đúng vậy. Đương nhiên chúng ta không thể làm bừa, tùy thời mà động là được.
Tiểu Miêu Nhi cười nói:
- Tiêu Phong, ngươi đúng là xấu xa.
Tiêu Phong biểu tình nghiêm túc nói:
- Còn dám nói vớ vẩn ta tịch thu hết linh thạch của ngươi bây giờ!
Tiểu Miêu Nhi lập tức nịnh nọt bảo:
- Tiêu Phong, ngươi thật là mưu kế vô số, trí tuệ siêu quần, là khắc tinh của tội ác, ta tự hào vì ngươi, grao!
- phi…
Mộ Vân Khanh nghe thấy giọng điệu nịnh nọt của Tiểu Miêu Nhi liền bị chọc cho phì cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.