Chương 51: bất ngờ thức tỉnh
Snake
07/08/2019
Trong nháy mắt, lại qua đi một tháng.
Sân sau Tiêu phủ.
Tiêu Phong cùng Mộ Vân Khanh Thong thả đi bộ dạo quanh hồ sen. Bỗng nhiên khuân mặt Mộ Vân Khanh tái mét đột nhiên đẩy Tiêu Phong ra chạy ra một góc nôn oẹ.
Tiêu Phong vui mừng kêu lên :
- Để ta xem một chút ! Nương tử ... nàng đã có bầu .. ha ha ...ta đã làm cha.
Lời hắn vừa nói ra liền cúi người hôn nên đôi môi mềm mại ấp áp của Mộ Vân Khanh kích động màn nói to :
- Thật tốt ! Một đứa lại một đứa . Mỗi năm sinh cho họ Tiêu ta một hài tử.
Mộ Vân Khanh khẽ lườm Tiêu Phong đôi bàn tay trắng nõn như phấn đánh nhẹ lên người hắn :
- Chàng xem ta là heo nái chăng ?
Tiêu Phong thập phần sung sướng cười nói trêu chọc :
- Là nàng tự nói ! Không phải ta nhé .
Mộ Vân Khanh bị chọc tức giận liền xua Tiêu Phong ra định cách xa cái ôm của hắn.
- Nàng giận ta sao ?
Tiêu Phong nhìn nàng đầy trêu đùa cười lớn lên rồi lại ôm nàng vào lòng.khẽ đặt cằm lên đầu nàng cứ như thế dịu dàng thì thầm :
- Cảm ơn nàng ! Cảm ơn nàng đã cho ta được làm
Cha...
Mộ Vân Khanh mỉm cười . Vùi đầu vào lồng ngực Tiêu Phong . Vòng tay ấm áp khiến nàng cảm thấy vô cùng an toàn.
- Không cách nào mà giận chàng được.
Tiêu Phong bật cười ôm chặt vai Mộ Vân Khanh. Trong hành động và tiếng cười hiện rõ vẻ ôn nhu cưng chiều .
Lại qua đi hai tháng.
Tiêu Phong ở trong sân luyện thư pháp, Mộ vân Khanh tay nâng bụng bầu đứng ở một bên.
- Tướng công, chữ của ngươi thật là đẹp mắt!
Mộ Vân Khanh ôn nhu nói.
- Không biết tại sao, gần đây chữ viết càng lúc càng tốt, giống như trời sinh vậy!
Tiêu Phong cười nói.
- A!
Mộ vân Khanh nhướng mày.
- Sao vậy?
Tiêu Phong lập tức đi đến đỡ.
- Tiểu gia hỏa đạp ta!
Mộ Vân Khanh yêu thương vuốt bụng mình.
- Tiểu tử lớn mật, ngay cả mẹ ngươi cũng dám đạp. Chờ ngươi đi ra, lão tử không đánh mông ngươi không được!
Tiêu Phong nghiêm túc nói.
- Đáng ghét nha ! Hài tử còn chưa ra đời chàng đã tính bắt nạt nó rồi !
Mộ Vân Khanh lập tức nói.
- Hặc hặc, ta đây không phải là đang bênh vực nàng sao!
Tiêu Phong liền quay người ôn nhu ôn lấy Mộ Vân Khanh vào lòng tình tứ mà cụng trán mình vào trán nàng đầy bạn cưng chiều .
- Tướng công, chàng muốn con của chúng ta là con trai hay là con gái?
Mộ Vân Khanh chờ mong hỏi.
- Đều muốn, ta đều thích!
Tiêu Phong vuốt vuốt bụng Mộ Vân Khanh nở nụ cười dịu dàng. Sau đó thuận thế nắm nhẹ tay nàng sau đó đôi môi nóng bỏng khẽ hôn lên những ngón tay.
- Vậy, ngươi đặt cho con một cái tên a?
Mộ Vân Khanh liền nói.
- Tên ta đã nghĩ kỹ, liền gọi là Tiêu Nhiên ! Tiêu Nhiên , chữ Nhiên trong an Nhiên tự tại . Hi vọng rằng con của chúng ta sẽ có một cuộc sống bình an hạnh phúc!
Tiêu Phong mỉm cười ngay cả ánh mắt cũng hàm chứa ý cười và chiều chuộng .
- Tiêu nhiên ! Cái tên thật đẹp. Vậy quyết định tên hài tử của chúng ta Tiêu Nhiên đi.
Mộ Vân Khanh cũng ôn nhu nói.
- Tiểu thư, cô gia! Không tốt!
Một tên a hoàn vội vội vàng vàng chạy vào sân sau.
- Sao vậy?
Tiêu Phong nhíu mày nhìn a hoàn hỏi.
- Bệ hạ một tháng trước đã băng hà, hiện tại Thái Tử đã đăng vị rồi!
A hoàn bối rối nói.
- Thái Tử?
Mộ Vân Khanh khó hiểu nói.
- Tiểu thư quên rồi sao? Trước lúc ngươi cùng cô gia kết hôn, tại một lần hội thi thơ đã gặp Thái Tử. Thái Tử thấy tiểu thư liền kinh ngạc thề muốn cưới tiểu thư làm vợ. Lúc ấy vua dân phản đối cho nên tiểu thư cũng không cho đó là chuyện quan trọng, nhưng Thái Tử lại không quên, hơn nữa hắn bây giờ còn trở thành Hoàng Đế!
A hoàn lo lắng nói.
- Vậy thì sao! Ta bây giờ là người của Tiêu gia, hắn còn có thể làm được gì?
Mộ Vân Khanh nghi ngờ nói.
- Đúng vậy, hắn Hoàng Đế mới đã phái người gặp cha mẹ ngươi. Ta vụng trộm chạy tới đây, bệ hạ hắn còn chưa hết hy vọng, hình như, hình như...!
A hoàn lo lắng nói.
- Hình như gì?
Mộ Vân Khanh cũng hoảng hốt nói.
- Hình như muốn đoạt lại tiểu thư!
A hoàn nói.
- A?
Mộ Vân Khanh biến sắc.
- Khốn khiếp!
Tiêu Phong vỗ tay lên bàn đá gầm lên.
- Tiểu thư, ta chỉ đến thông báo một tiếng, ta đi về trước!
A hoàn rất nhanh rút đi.
- Tướng công!
Mộ Vân Khanh nhìn về Tiêu Phong nói.
- Yên tâm, ai cũng đừng muốn chia rẽ chúng ta!
Tiêu Phong trầm giọng nói.
- Thế nhưng, hắn là Hoàng Đế của Đại Mộng quốc, ai có thể lớn hơn hắn?
Mộ Vân Khanh bi thảm nói.
- Hoàng Đế thì sao? Ai cũng không được!
Tiêu Phong trầm giọng nói.
Mộ Vân Khanh gật gật đầu, suy nghĩ một chút rồi trong mắt bỗng nhiên hiện lên một tia âm u lạnh lẽo nói:
- Tướng công, Mộ gia ta mấy đời đều là thương nhân buôn dược liệu. Kỳ thật Mộ gia ta cũng có một cái bảo vật, nếu như đến lúc thật sự không đường có thể đi thì chúng ta cũng không tiếc mà cá chết rách lưới!
- Bảo vật?
Tiêu Phong nghi hoặc nhìn về Mộ Vân Khanh
- Là truyền thừa của tổ tiên ta, hình như là tổ tiên đào được một gốc linh dược chí độc ở trong núi thẳm gọi là 'Quỷ Thành Thảo'.
Mộ Vân Khanh suy nghĩ một chút rồi nói.
- Quỷ Thảo?
- Gọi là Quỷ Thảo chính là đem đốt ở trong một nơi sẽ hình thành khói độc rồi có thể nhanh chóng độc chết toàn bộ những gì sinh trưởng kể cả con người gia xúc vào cây cối trong phạm vi vạn dặm !
- Lợi hại như vậy?
Tiêu Phong kinh ngạc nói.
- Đến lúc đó, chỉ cần đốt chúng ta dung Quỷ Thảo uy hiếp bắt buộc hoàng đế phải buông tha chúng ta!
Trong mắt Mộ Vân Khanh hiện lên một tia kiên quyết nói.
- Có thể thử một lần, cho ta xem chút!
Tiêu Phong lập tức hứng thú nói.
- Tốt, ta lập tức phái người đi lấy!
Mộ Vân Khanh liền nói.
Hai canh giờ sau, trong phòng Tiêu Phong.
- Tướng công, ở trong hộp ngọc này!
Mộ Vân Khanh nói.
Trong hộp ngọc có chứa một tiểu thảo màu tím nắm vừa trong lòng bàn tay, Quỷ Thảo, vật chí độc.
Mộ Vân Khanh hài lòng nhìn tiểu thảo trong hộp.
Mà Tiêu Phong lại nhìn về cổ tay trái của mình. Nơi cổ tay trái có một cái bớt giống như hạt giống.
Vốn là cái bớt thì cũng không sao, nhưng nó lại lóe ra ánh sáng màu xanh. Sáng tắt, sáng tắt trông cực kỳ quỷ dị.
- Tại sao lại như vậy?
Ánh mặt Tiêu Phong phức tạp nhìn vào cái bớt.
Sáng lên? Tại sao lại sáng lên?
Đây không phải là bớt sao?
Tiêu Phong nhìn chằm chằm vào bớt mà không ngừng suy nghĩ, cả người đều giống như ngây dại.
- Tướng công?
Mộ Vân Khanh kỳ quái nhìn Tiêu Phong.
Nhưng Tiêu Phong chỉ phất phất tay để cho nàng không nên quấy rầy.
Mộ Vân Khanh liền nhu thân không nói gì nữa.
Trong đầu Tiêu Phong không ngừng suy nghĩ,dường như sắp nghĩ đến lại luôn bị ngăn cách bởi một tầng sương mù.
- Rốt cuộc là gì? Ta thật sự có chút ấn tượng lại thế nào cung không thể nghĩ ra?
Tiêu Phong nhíu màu mà ra sức suy nghĩ.
Suy nghĩ này suốt một canh giờ. Mộ Vân Khanh vẫn kiên nhẫn đứng chờ.
- Nhất Chi Dược vương!
Trong đầu Tiêu Phong đột nhiên nghĩ ra, trong mắt thì bắn ra một tia tinh quang.
- Ầm!
Đại lượng trì nhớ nhanh chóng đánh thẳng vào trong óc Tiêu Phong.
Trí nhớ, càng lúc càng nhiều trí nhớ, khuôn mặt Tiêu Phong dần dần bắt đầu giãn ra. Tinh quang phát ra trong mắt càng lúc càng nhiều.
Mà Mộ Vân Khanh lại lo lắng đứng ở bên chờ đợi.
Thấy được thần sắc của Tiêu Phong thi nàng liền lộ ra vẻ lo lắng, mấy lần muốn gọi to để hỏi thăm. Nhưng Mộ Vân Khanh cũng là một người thông minh nên rất nhanh khắc chế sự hiếu kỳ của mình mà để mặc cho Tiêu Phong suy nghĩ.
- Nhất Chi Dược vương!? Ha ha ha ha!
Tiêu Phong đột nhiên cười to một hồi.
Cười to một hồi để cho toàn thân dường như thoải mái hơn rất nhiều.
- Mộng Yểm quả nhiên là đã tìm được ta, mộng cảnh? Tốt một cái mộng cảnh! Không ngờ Nhất Chi Dược vương cảm ứng độc dược lại giúp ta tỉnh lại trong mộng, quả là trời cũng giúp ta a !!
Thần sắc Tiêu Phong ngưng tụ nói.
- Tướng công, ngươi sao vậy?
Mộ Vân Khanh rốt cuộc cũng nhịn không được mà hỏi.
Tiêu Phong quay đầu nhìn về Mộ Vân Khanh, ánh mắt hắn ngưng trọng trong giấy lát. Tại sao nàng lại có mặt trong giấc mộng do mộng yểm tạo lên ? chẳng lẽ nàng cũng ngủ quên ??
- Tướng công, ngươi tại sao lại dùng ánh mắt này nhìn ta, ta, ta...!
Mộ Vân Khanh liền sợ hãi nói.
Thấy Mộ Vân Khanh sợ hãi thì thần sắc Tiêu Phong cũng dịu xuống, suy nghĩ một chút về thân phận hiện tại của hai người thì hắn liền lộ ra một nụ cười khổ.
- Vân Khanh Thánh Nữ?
Tiêu Phong thăm dò mà kêu lên.
- Tướng công, ngươi nói gì? Ngươi đừng làm ta sợ!
Mộ Vân Khanh lo lắng nói.
Nhìn vẻ mặt kinh hoàng của Mộ Vân Khanh liền để cho thần sắc của Tiêu Phong phức tạp một hồi. Suy nghĩ một chút cuối cùng hắn cũng quyết định không đánh thức ký ức của nàng. Nghĩ một chút , Tiêu Phong liền nở một nụ cười kéo Mộ Vân Khanh vào lòng, dịu dàng hôn lên trán nàng.
- Yên tâm, có ta ở đây thì không có chuyện gì đâu, Đại Mộng Hoàng Đế? Hắn không là cái gì hết, chúng ta nhất định có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.
Tiêu Phong khẳng định nói.
- Tướng công! Ta tin tưởng chàng mà
Mộ Vân Khanh Gật đầu
- Ừ! Không phải lo lắng tất cả đều giao cho ta là được!
Tiêu Phong an ủi nói.
- Ừ!
Mộ Vân Khanh khẽ gật đầu rồi nũng nịu chui vào trong ngực Tiêu Phong vùi mặt vào đó cười hạnh có phúc, đôi mắt đẹp hầm chứa ý cười mơ mộng.
- Tiêu Phong ! Cảm ơn chàng .
Tiêu Phong vòng tay ôm lấy Mộ Vân Khanh, thần sắc của hắn thì phức tạp. Nhưng trái tim thì như có dòng nước ấm chảy vào, khiến hắn rung động mãi không thôi .
Tuy rằng chỉ là trong mộng, đợi sau khi tỉnh lại thì tất cả đều xem như không có phát sinh. Nhưng phần trì nhớ này có lẽ sẽ vĩnh viễn không cách nào xóa đi, tình bạn nghĩa vợ chồng đã cùng nhau trải qua có thể so với rất nhiều thề non hẹn biển đều sâu sắc hơn. Đến lúc hồi tỉnh không biết phải đối mặt nhau ra sao đây…
Tiêu Phong có thể đang ở trong mộng đánh thức Mộ Vân Khanh, nhưng sau khi đánh thức thì thế nào? Hai người làm sao ở chung? Một khi Mộng Yểm phát hiện ra sự khác thường và để lộ ra sơ hở thì sẽ rất khó bắt được Mộng Yểm.
Bởi vậy Tiêu Phong đành tạm thời giữ bí mật.
Sân sau Tiêu phủ.
Tiêu Phong cùng Mộ Vân Khanh Thong thả đi bộ dạo quanh hồ sen. Bỗng nhiên khuân mặt Mộ Vân Khanh tái mét đột nhiên đẩy Tiêu Phong ra chạy ra một góc nôn oẹ.
Tiêu Phong vui mừng kêu lên :
- Để ta xem một chút ! Nương tử ... nàng đã có bầu .. ha ha ...ta đã làm cha.
Lời hắn vừa nói ra liền cúi người hôn nên đôi môi mềm mại ấp áp của Mộ Vân Khanh kích động màn nói to :
- Thật tốt ! Một đứa lại một đứa . Mỗi năm sinh cho họ Tiêu ta một hài tử.
Mộ Vân Khanh khẽ lườm Tiêu Phong đôi bàn tay trắng nõn như phấn đánh nhẹ lên người hắn :
- Chàng xem ta là heo nái chăng ?
Tiêu Phong thập phần sung sướng cười nói trêu chọc :
- Là nàng tự nói ! Không phải ta nhé .
Mộ Vân Khanh bị chọc tức giận liền xua Tiêu Phong ra định cách xa cái ôm của hắn.
- Nàng giận ta sao ?
Tiêu Phong nhìn nàng đầy trêu đùa cười lớn lên rồi lại ôm nàng vào lòng.khẽ đặt cằm lên đầu nàng cứ như thế dịu dàng thì thầm :
- Cảm ơn nàng ! Cảm ơn nàng đã cho ta được làm
Cha...
Mộ Vân Khanh mỉm cười . Vùi đầu vào lồng ngực Tiêu Phong . Vòng tay ấm áp khiến nàng cảm thấy vô cùng an toàn.
- Không cách nào mà giận chàng được.
Tiêu Phong bật cười ôm chặt vai Mộ Vân Khanh. Trong hành động và tiếng cười hiện rõ vẻ ôn nhu cưng chiều .
Lại qua đi hai tháng.
Tiêu Phong ở trong sân luyện thư pháp, Mộ vân Khanh tay nâng bụng bầu đứng ở một bên.
- Tướng công, chữ của ngươi thật là đẹp mắt!
Mộ Vân Khanh ôn nhu nói.
- Không biết tại sao, gần đây chữ viết càng lúc càng tốt, giống như trời sinh vậy!
Tiêu Phong cười nói.
- A!
Mộ vân Khanh nhướng mày.
- Sao vậy?
Tiêu Phong lập tức đi đến đỡ.
- Tiểu gia hỏa đạp ta!
Mộ Vân Khanh yêu thương vuốt bụng mình.
- Tiểu tử lớn mật, ngay cả mẹ ngươi cũng dám đạp. Chờ ngươi đi ra, lão tử không đánh mông ngươi không được!
Tiêu Phong nghiêm túc nói.
- Đáng ghét nha ! Hài tử còn chưa ra đời chàng đã tính bắt nạt nó rồi !
Mộ Vân Khanh lập tức nói.
- Hặc hặc, ta đây không phải là đang bênh vực nàng sao!
Tiêu Phong liền quay người ôn nhu ôn lấy Mộ Vân Khanh vào lòng tình tứ mà cụng trán mình vào trán nàng đầy bạn cưng chiều .
- Tướng công, chàng muốn con của chúng ta là con trai hay là con gái?
Mộ Vân Khanh chờ mong hỏi.
- Đều muốn, ta đều thích!
Tiêu Phong vuốt vuốt bụng Mộ Vân Khanh nở nụ cười dịu dàng. Sau đó thuận thế nắm nhẹ tay nàng sau đó đôi môi nóng bỏng khẽ hôn lên những ngón tay.
- Vậy, ngươi đặt cho con một cái tên a?
Mộ Vân Khanh liền nói.
- Tên ta đã nghĩ kỹ, liền gọi là Tiêu Nhiên ! Tiêu Nhiên , chữ Nhiên trong an Nhiên tự tại . Hi vọng rằng con của chúng ta sẽ có một cuộc sống bình an hạnh phúc!
Tiêu Phong mỉm cười ngay cả ánh mắt cũng hàm chứa ý cười và chiều chuộng .
- Tiêu nhiên ! Cái tên thật đẹp. Vậy quyết định tên hài tử của chúng ta Tiêu Nhiên đi.
Mộ Vân Khanh cũng ôn nhu nói.
- Tiểu thư, cô gia! Không tốt!
Một tên a hoàn vội vội vàng vàng chạy vào sân sau.
- Sao vậy?
Tiêu Phong nhíu mày nhìn a hoàn hỏi.
- Bệ hạ một tháng trước đã băng hà, hiện tại Thái Tử đã đăng vị rồi!
A hoàn bối rối nói.
- Thái Tử?
Mộ Vân Khanh khó hiểu nói.
- Tiểu thư quên rồi sao? Trước lúc ngươi cùng cô gia kết hôn, tại một lần hội thi thơ đã gặp Thái Tử. Thái Tử thấy tiểu thư liền kinh ngạc thề muốn cưới tiểu thư làm vợ. Lúc ấy vua dân phản đối cho nên tiểu thư cũng không cho đó là chuyện quan trọng, nhưng Thái Tử lại không quên, hơn nữa hắn bây giờ còn trở thành Hoàng Đế!
A hoàn lo lắng nói.
- Vậy thì sao! Ta bây giờ là người của Tiêu gia, hắn còn có thể làm được gì?
Mộ Vân Khanh nghi ngờ nói.
- Đúng vậy, hắn Hoàng Đế mới đã phái người gặp cha mẹ ngươi. Ta vụng trộm chạy tới đây, bệ hạ hắn còn chưa hết hy vọng, hình như, hình như...!
A hoàn lo lắng nói.
- Hình như gì?
Mộ Vân Khanh cũng hoảng hốt nói.
- Hình như muốn đoạt lại tiểu thư!
A hoàn nói.
- A?
Mộ Vân Khanh biến sắc.
- Khốn khiếp!
Tiêu Phong vỗ tay lên bàn đá gầm lên.
- Tiểu thư, ta chỉ đến thông báo một tiếng, ta đi về trước!
A hoàn rất nhanh rút đi.
- Tướng công!
Mộ Vân Khanh nhìn về Tiêu Phong nói.
- Yên tâm, ai cũng đừng muốn chia rẽ chúng ta!
Tiêu Phong trầm giọng nói.
- Thế nhưng, hắn là Hoàng Đế của Đại Mộng quốc, ai có thể lớn hơn hắn?
Mộ Vân Khanh bi thảm nói.
- Hoàng Đế thì sao? Ai cũng không được!
Tiêu Phong trầm giọng nói.
Mộ Vân Khanh gật gật đầu, suy nghĩ một chút rồi trong mắt bỗng nhiên hiện lên một tia âm u lạnh lẽo nói:
- Tướng công, Mộ gia ta mấy đời đều là thương nhân buôn dược liệu. Kỳ thật Mộ gia ta cũng có một cái bảo vật, nếu như đến lúc thật sự không đường có thể đi thì chúng ta cũng không tiếc mà cá chết rách lưới!
- Bảo vật?
Tiêu Phong nghi hoặc nhìn về Mộ Vân Khanh
- Là truyền thừa của tổ tiên ta, hình như là tổ tiên đào được một gốc linh dược chí độc ở trong núi thẳm gọi là 'Quỷ Thành Thảo'.
Mộ Vân Khanh suy nghĩ một chút rồi nói.
- Quỷ Thảo?
- Gọi là Quỷ Thảo chính là đem đốt ở trong một nơi sẽ hình thành khói độc rồi có thể nhanh chóng độc chết toàn bộ những gì sinh trưởng kể cả con người gia xúc vào cây cối trong phạm vi vạn dặm !
- Lợi hại như vậy?
Tiêu Phong kinh ngạc nói.
- Đến lúc đó, chỉ cần đốt chúng ta dung Quỷ Thảo uy hiếp bắt buộc hoàng đế phải buông tha chúng ta!
Trong mắt Mộ Vân Khanh hiện lên một tia kiên quyết nói.
- Có thể thử một lần, cho ta xem chút!
Tiêu Phong lập tức hứng thú nói.
- Tốt, ta lập tức phái người đi lấy!
Mộ Vân Khanh liền nói.
Hai canh giờ sau, trong phòng Tiêu Phong.
- Tướng công, ở trong hộp ngọc này!
Mộ Vân Khanh nói.
Trong hộp ngọc có chứa một tiểu thảo màu tím nắm vừa trong lòng bàn tay, Quỷ Thảo, vật chí độc.
Mộ Vân Khanh hài lòng nhìn tiểu thảo trong hộp.
Mà Tiêu Phong lại nhìn về cổ tay trái của mình. Nơi cổ tay trái có một cái bớt giống như hạt giống.
Vốn là cái bớt thì cũng không sao, nhưng nó lại lóe ra ánh sáng màu xanh. Sáng tắt, sáng tắt trông cực kỳ quỷ dị.
- Tại sao lại như vậy?
Ánh mặt Tiêu Phong phức tạp nhìn vào cái bớt.
Sáng lên? Tại sao lại sáng lên?
Đây không phải là bớt sao?
Tiêu Phong nhìn chằm chằm vào bớt mà không ngừng suy nghĩ, cả người đều giống như ngây dại.
- Tướng công?
Mộ Vân Khanh kỳ quái nhìn Tiêu Phong.
Nhưng Tiêu Phong chỉ phất phất tay để cho nàng không nên quấy rầy.
Mộ Vân Khanh liền nhu thân không nói gì nữa.
Trong đầu Tiêu Phong không ngừng suy nghĩ,dường như sắp nghĩ đến lại luôn bị ngăn cách bởi một tầng sương mù.
- Rốt cuộc là gì? Ta thật sự có chút ấn tượng lại thế nào cung không thể nghĩ ra?
Tiêu Phong nhíu màu mà ra sức suy nghĩ.
Suy nghĩ này suốt một canh giờ. Mộ Vân Khanh vẫn kiên nhẫn đứng chờ.
- Nhất Chi Dược vương!
Trong đầu Tiêu Phong đột nhiên nghĩ ra, trong mắt thì bắn ra một tia tinh quang.
- Ầm!
Đại lượng trì nhớ nhanh chóng đánh thẳng vào trong óc Tiêu Phong.
Trí nhớ, càng lúc càng nhiều trí nhớ, khuôn mặt Tiêu Phong dần dần bắt đầu giãn ra. Tinh quang phát ra trong mắt càng lúc càng nhiều.
Mà Mộ Vân Khanh lại lo lắng đứng ở bên chờ đợi.
Thấy được thần sắc của Tiêu Phong thi nàng liền lộ ra vẻ lo lắng, mấy lần muốn gọi to để hỏi thăm. Nhưng Mộ Vân Khanh cũng là một người thông minh nên rất nhanh khắc chế sự hiếu kỳ của mình mà để mặc cho Tiêu Phong suy nghĩ.
- Nhất Chi Dược vương!? Ha ha ha ha!
Tiêu Phong đột nhiên cười to một hồi.
Cười to một hồi để cho toàn thân dường như thoải mái hơn rất nhiều.
- Mộng Yểm quả nhiên là đã tìm được ta, mộng cảnh? Tốt một cái mộng cảnh! Không ngờ Nhất Chi Dược vương cảm ứng độc dược lại giúp ta tỉnh lại trong mộng, quả là trời cũng giúp ta a !!
Thần sắc Tiêu Phong ngưng tụ nói.
- Tướng công, ngươi sao vậy?
Mộ Vân Khanh rốt cuộc cũng nhịn không được mà hỏi.
Tiêu Phong quay đầu nhìn về Mộ Vân Khanh, ánh mắt hắn ngưng trọng trong giấy lát. Tại sao nàng lại có mặt trong giấc mộng do mộng yểm tạo lên ? chẳng lẽ nàng cũng ngủ quên ??
- Tướng công, ngươi tại sao lại dùng ánh mắt này nhìn ta, ta, ta...!
Mộ Vân Khanh liền sợ hãi nói.
Thấy Mộ Vân Khanh sợ hãi thì thần sắc Tiêu Phong cũng dịu xuống, suy nghĩ một chút về thân phận hiện tại của hai người thì hắn liền lộ ra một nụ cười khổ.
- Vân Khanh Thánh Nữ?
Tiêu Phong thăm dò mà kêu lên.
- Tướng công, ngươi nói gì? Ngươi đừng làm ta sợ!
Mộ Vân Khanh lo lắng nói.
Nhìn vẻ mặt kinh hoàng của Mộ Vân Khanh liền để cho thần sắc của Tiêu Phong phức tạp một hồi. Suy nghĩ một chút cuối cùng hắn cũng quyết định không đánh thức ký ức của nàng. Nghĩ một chút , Tiêu Phong liền nở một nụ cười kéo Mộ Vân Khanh vào lòng, dịu dàng hôn lên trán nàng.
- Yên tâm, có ta ở đây thì không có chuyện gì đâu, Đại Mộng Hoàng Đế? Hắn không là cái gì hết, chúng ta nhất định có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.
Tiêu Phong khẳng định nói.
- Tướng công! Ta tin tưởng chàng mà
Mộ Vân Khanh Gật đầu
- Ừ! Không phải lo lắng tất cả đều giao cho ta là được!
Tiêu Phong an ủi nói.
- Ừ!
Mộ Vân Khanh khẽ gật đầu rồi nũng nịu chui vào trong ngực Tiêu Phong vùi mặt vào đó cười hạnh có phúc, đôi mắt đẹp hầm chứa ý cười mơ mộng.
- Tiêu Phong ! Cảm ơn chàng .
Tiêu Phong vòng tay ôm lấy Mộ Vân Khanh, thần sắc của hắn thì phức tạp. Nhưng trái tim thì như có dòng nước ấm chảy vào, khiến hắn rung động mãi không thôi .
Tuy rằng chỉ là trong mộng, đợi sau khi tỉnh lại thì tất cả đều xem như không có phát sinh. Nhưng phần trì nhớ này có lẽ sẽ vĩnh viễn không cách nào xóa đi, tình bạn nghĩa vợ chồng đã cùng nhau trải qua có thể so với rất nhiều thề non hẹn biển đều sâu sắc hơn. Đến lúc hồi tỉnh không biết phải đối mặt nhau ra sao đây…
Tiêu Phong có thể đang ở trong mộng đánh thức Mộ Vân Khanh, nhưng sau khi đánh thức thì thế nào? Hai người làm sao ở chung? Một khi Mộng Yểm phát hiện ra sự khác thường và để lộ ra sơ hở thì sẽ rất khó bắt được Mộng Yểm.
Bởi vậy Tiêu Phong đành tạm thời giữ bí mật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.