Bí Mật Thiên Địa

Chương 50: giết sói

Snake

07/08/2019

Tiêu Phong tay cầm một hòn đá khá sắc bén rồi bình tĩnh bước ra sơn động.

Bên ngoài sơn động, năm con sói đang cắn nuốt xác của tên gia đinh.

Tiêu Phong cầm lấy hòn đá, thần sắc thì biến ảo một hồi.

Xa xa, ở trong rừng, Mộng Yểm không ngừng thôi miên đọc:

- Ngươi không biết võ nghệ, ngươi tay trói gà không chặt, ngươi chỉ là một thư sinh mềm yếu.

- Ngươi không biết võ nghệ, ngươi tay trói gà không chặt, ngươi chỉ là một thư sinh mềm yếu.

- Ngươi không biết võ nghệ, ngươi tay trói gà không chặt, ngươi chỉ là một thư sinh mềm yếu.

...

Một lần rồi một lần đọc lên, mà xa xa Tiêu Phong bởi vì đang trong mộng nên cũng bị Mộng Yểm tạo ra giấc mơ quấy nhiễu.

- Ta không biết võ nghệ? Làm sao bây giờ? Ta chỉ là một tên thư sinh, năm con sói, năm con!

Tiêu Phong giống như đã bị ám thị mà hơi có phần hoảng hốt

- Tướng công, đừng, đừng a, tướng công!

Trong sơn động sau lưng truyền đến âm thanh thê lương của Mộ Vân Khanh

Tiêu Phong đang trong bối rối nghe được nương tử đau buồn kêu khóc thì thần sắc lập tức cứng lại.

- Không biết võ nghệ thì sao, thư sinh mềm yếu thì sao! Tay trói gà không chặt, ta vẫn giết sói, muốn tổn thương nương tử cùa ta thì ta cùng nó dốc sức liều mạng, không chết không thôi!

Vẻ mặt Tiêu Phong bắt đầu biến thành dữ tợn.

Không đợi năm con sói tới mà hắn liền trước tiến vọt tới.

- Chết!

Tiêu Phong dữ tợn quát lên .

- Phập!

Hòn đá sắc bén ầm ầm đâm thủng đầu một con sói.

Mộng Yểm nhìn thấy một màn này liền kinh ngạc há hốc mồm thốt lên :

- Trời !!! Tại sao lại như vậy? Hắn tại sao lại có ý chí mạnh mẽ như thế? Trong mộng do ta thiết kế thì ngươi là ôn hòa hiền hậu và mềm yếu a. Tại sao lại có tinh thần hung ác như vậy? Trong hiện thực, ngươi rốt cuộc là hạng người gì đây a ?

- grao rú rú...!

Bốn con sói khác lập tức ngừng ăn mà hung dữ nhìn về phái của Tiêu Phong

- Đến đây a! Đến đây a! Lão tử cho dù chết cũng muốn kéo theo các ngươi làm đệm lưng!

Tiêu Phong dữ tợn quát.

- graaaoooo rú rú !!!

Bốn con sói gào thét. Một con trong đó liền lao thẳng tới Tiêu Phong.

- Ầm ầm!

Tiêu Phong bị đánh ngã trên mặt đất, hòn đá trong tay cũng bị đánh bay ra ngoài. Nhưng bất ngờ Tiêu Phong lại ôm choàng lấy cổ con sói này.

Một ngụm, Tiêu Phong hung hăng cắn vào cổ con sói.

- Xì!

Tiêu Phong hung ác cắn nát yếu hầu con sói để cho nó lập tức nức nở một tiếng rồi tắt thở máu tuoi phun tung tóe.

- Vù vù vù!

Ba con khác liền không ngừng gào thét dường như không thể tưởng được một con người yếu đuối lại có thể cắn chết một con sói.

Mộng Yểm lo lắng mà tay niết ấn quyết nói:

- Ngươi không có dũng khí, ngươi sợ hãi sói, ngươi sợ hãi sói, ngươi không có lực phản kháng!

- Ngươi không có dũng khí, ngươi sợ hãi sói, ngươi sợ hãi sói, ngươi không có lực phản kháng!

-Ngươi không có dũng khí, ngươi sợ hãi sói, ngươi sợ hãi sói, ngươi không có lực phản kháng!

...

Mộng Yểm không ngừng dùng mộng cảnh để thôi miên Tiêu Phong. Muốn để cho Tiêu Phong tiếp nhận cái tâm tình này.

- Ầm ầm!

- Ầm ầm!



...

Ba con sói cùng nhau lao đến, bọn chúng hướng về Tiêu Phong mà cắn tới.

Tiêu Phong bị Mộng Yểm thôi miên nên tâm trạng lại lâm vào sợ hãi hoang mang

- Đừng tới đây!

Hắn sợ hãi nói.

Nhưng, ngay tại lúc một cái một cái trảo sói vồ tới cào lấy cánhh tay hắn, vô cùng đau đớn để cho hắn lại lần nữa kích thích bản tính hung ác của mình trỗi lên.

- Nghiệt súc, muốn chết!

Hắn chịu đựng đau đớn mà nắm lên một tảng đá trên mặt đất rồi hung hăng đập thẳng vào đầu con sói này.

Có lẽ là do bản năng mà Tiêu Phong ra tay thẳng vào chỗ hiểm là xương đầu của con sói.

- Ầm!

Con sói kia lập tức lăn đùng ra đất máu và óc lẫn lộn rất thê thảm.

- Rống!

Hai con sói khác cũng xông vào cắn xé Tiêu Phong.

Hung tính được kích thích để cho Tiêu Phong càng sinh ra khát máu. Hắn hung ác quát:

- Nghiệt súc!!! Chết đi !!!

- Ầm ầm!

Tiêu Phong nho nhã yếu đuối, giờ phút này lại giống như có thần lực mà cùng với bầy sói chém giết lẫn nhau. Tuy rằng máu tươi trên người hắn không ngừng chảy, vết thương cũng tăng nhiều nhưng hắn cũng không hề kêu la mà chỉ là hung tính càng không ngừng được bộc phát.

- Ầm ầm!

Cửa sơn động bị đánh cho bụi mù tung bay.

Xa xa, Mộng Yểm đang liên tục thôi miên Tiêu Phong, nhưng càng thôi miên thì hung tính của Tiêu Phong càng nặng.

- Tại sao lại như vậy?

Mộng Yểm ngạc nhiên nghi ngờ nhìn về phía Tiêu Phong.

- Không thể, lai tiếp tục thua hắn, hắn có thể phá tan ngăn cách của giấc mơ mà tự chủ, đây là ý chí gì chứ? Đang ở trong mộng mà cũng bá đạo như vậy? Ta rốt cuộc là gặp được loại người gì đây a!

Mộng Yểm khóc không ra nước mắt nói.

Trong sơn động.

Mộ Vân Khanh nghe được những tiếng nổ vang của chiến đấu bên ngoài sơn động liền biết là Tiêu Phong đang cùng đàn sói tranh đấu. Nhưng máu đã đọng thành một mảnh màu đen ở trên chân căn bản không thể động đậy.

- Tướng công!

Mộ Vân Khanh không thể ngăn được nước mắt chảy ra.

Trái tim của nàng giống như đang bị xé nát, ruột gan đứt từng khúc, không ngừng cầu nguyện cho Tiêu Phong không có việc gì, nhưng lý trí lại khẳng định việc đó là không thể. Tướng công chẳng qua là một thư sinh nho nhã yếu đuối, đối mặt với một đám sói đang đói thì có thể có đường sống sao?

- Vù vù!

Một tiếng nổ cuối cùng vang lên, bên ngoài đột nhiên yên tĩnh.

Bên ngoài không tiếng động để cho cả người Mộ Vân Khanh cứng đờ, nàng cho rằng Tiêu Phong đã bị giết chết. Vì mình mà dùng thân nuôi sói?

--------

- Có thể, nhất định có thể! Ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi một đời một kiếp.

- Có ta ở đây ai cũng đừng muốn tổn thương ngươi! Ai cũng không cho!

- Nhớ kỹ, ngươi là nữ nhân của Tiêu Phong ta, sống cho thật tốt, sau khi ta chết hãy ở góa cho ta!

- Ta Tiêu Phong, không muốn nhìn nữ nhân của mình chết. Sói ăn no rồi thì sẽ không công kích người. Ta đi ra ngoài, giết không chết chúng? Nhưng ít ra có thể cho bọn chúng ăn no bụng!

--------

Nhớ lại một chút để cho Mộ Vân Khanh liền hiểu được cái gì gọi là ruột gan đứt từng khúc.

- Tướng công, thiếp nguyện đời đời kiếp kiếp làm người của Tiêu gia!

Mộ Vân Khanh tuyệt vọng nói. Nói xong thì dung sức lao đầu vào vách đá . toàn thân ngất lịm đi

Cũng không biết trải qua bao lâu thì Mộ Vân Khanh mơ mơ màng màng nghe được một số âm thanh.

- Thiếu gia, thiếu phu nhân các ngươi ở đâu?

- Tiểu thư, cô gia, các ngươi ở đâu?

...



Âm thanh mờ ảo từ phía xa truyền đến.

Mộ Vân Khanh liền nghĩ tới tất cả, nghĩ đến tình huống, nghĩ đến vì mình mà Tiêu Phong chết lập tức để cho mắt nàng tối sầm lại, thiếu chút nữa lại tiếp tục hôn mê. Nàng mạnh mẽ chống đỡ cho không ngã, lệ cũng đã rơi đầy mặt.

- Tiểu thư, các ngươi ở đâu?

Âm thanh bên ngoài lại lần nữa truyền tới.

- Ở đây!

Mộ Vân Khanh cố nén thút thít mà kêu lên.

- Bên kia, âm thanh của tiểu thư! Bên kia, nhanh, nhanh, nhanh!

Lập tức truyền đến tiếng vội vàng kêu gọi.

- A! Mau mau!

- Vào động nhìn xem!

...

Lúc a hoàn cùng gia đinh nhảy vào trong động thì liền thấy được Mộ Vân Khanh.

- Tiểu thư, thật tốt quá, tiểu thư ngươi không sao!

A hoàn bổ nhào tới.

Mộ Vân Khanh lộ ra một nụ cười thảm, không sao? Tướng công chết rồi, làm sao có thể không sao chứ?sao mình lại không được chết theo chàng chứ ?? Mộ Vân Khanh lòng đầy đau thương nghĩ.

- Tiểu thư, thật tốt quá, ngươi cùng cô gia còn sống, thật tốt quá!

A hoàn kích động nói.

- Cô gia? Tướng công còn sống?

Mộ Vân Khanh giật mình một cái.

- Đúng vậy a, mới vừa rồi đúng thật là làm cho chúng ta sợ hết hồn. Toàn thân cô gia đều là vết thương, nhưng mà vẫn còn thở, còn sống. Cô gia không bị sao, ngươi cũng không bị sao, thật tốt quá, thật tốt quá!

A hoàn nói.

- Tướng công còn sống? Ta muốn gặp tướng công, ta muốn gặp tướng công...!

Mộ Vân Khanh vui sướng kích động hoa chân múa tay nói. Lệ trong mắt nàng càng lúc càng tuôn chảy ra.

Nàng vội vàng chạy lên xe cạnh Tiêu Phong khắp người hắn toàn là vết thương nhưng đã được sử lý song. Tiêu Phong nằm im lìm trên xe khi Mộ Vân Khanh lên xe mọi người lập tức rời xe về Tiêu Phủ .

Bên trong xe ngựa

Mộ Vân Khanh nghẹn ngào khóc lên :

- Tướng công !!

Đôi mắt mệt mỏi của Tiêu Phong khẽ mở ra. Nhìn thấy Mộ Vân Khanh thì ngay lập tức nổi lên ý cười .

- Tin tưởng vi phu chưa nào ?

Mộ Vân Khanh thút thít nhào vào lòng Tiêu Phong . Vẻ đau lòng khẽ hiện ra trên khuân mặt Tiêu Phong ngón tay thương tiếc mà vuốt ve khuân mặt nàng.

- Nàng đừng khóc nữa ! Ta đã bình yên ở đây rồi .

Mộ Vân Khanh ngước đôi mắt đẫm nước nhìn Tiêu Phong. Môi khẽ nở nụ cười đẹp như hoa lê. Chủ động mà hôn lên chiếc cằm trơn bóng của hắn dịu đang nói :

- Cảm ơn chàng ! Cẩm lên chàng còn sống ! Cảm ơn chàng vì thiếp mà hi sinh ...

Nước mắt Mộ Văn Khanh vẫn chảy trên khuân mặt đang cười . Một giây sau đó liền bị đôi môi nóng cháy cửa Tiêu Phong hôn sạch . Vòng tay ôm chặt Mộ Vân Khanh tràn đầy ngọt ngào cùng ấm áp

- Ngốc quá ! Nàng hãy tin tưởng ta. Bất kì chuyện gì sảy ra ta cũng không để điều gì có thể tổn thương đến nàng! Cho dù trời có sập xuống ta cũng thay nàng chống đỡ .

Giọng Tiêu Phong cũng lộ ra xúc động không hề nhẹ.

- Tiêu Phong ta tin chàng! Chàng mệt rồi . Chàng nghỉ ngơi chốc lát . Chúng ta sắp về đến nhà rồi .

Mộ Vân Khanh cầm lấy tay Tiêu Phong . Lúc này nàng cũng không để ý nhiều nữa . Nàng chỉ biết hắn hẳn rất đang mệt mỏi . Muốn hắn nghỉ ngơi thật tốt .những ngón tay mảnh khảnh khẽ vuốt trên gương mặt hắn .ánh mắt trong như nước hàm chứa tình cảm không thể tả. Sự mềm mại này Khiến Tiêu Phong khẽ cười . Nâng bàn tay cửa Mộ Vân Khanh nên hôn một cái rồi ngoan ngoãn nhắm mắt lại nghỉ ngơi . Mộ Vân Khanh người con gái dịu dàng như nước này khiến hắn không kiềm chế nổi yêu thương trong lòng.

...

Sau sự việc gặp sói ở sau núi thì tình cảm của đôi vợ chồng đã nhận được sự thăng hoa, càng ân ái mặn nồng hơn nữa.

Bên ngoài Tiêu phủ.

Khuôn mặt Mộng Yểm co rúm

- Ta là Mộng Yểm vĩ đại nhất, ta là người tạo ra ác mộng kinh khủng nhất, thế nhưng đây là ác mộng sao? Đây là mộng tình thì có ! Mẹ kiếp, ta nhất định sẽ làm cho các ngươi mất hết hy vọng, hừ!

Mộng Yểm oán hận buồn bực nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bí Mật Thiên Địa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook