Chương 44: bị nhốt trong lồng giam
Snake
07/08/2019
Chỉ trong chớp mắt, trên bức tường đại sảnh đã có gần vạn mặt người hiện ra. Mặt người thút thít như xé tim rách phổi,
mọi người dường như bị đặt vào trong âm phủ địa ngục, vô tận đau khổ.
- Vù vù!
- Ô ô ô!
- A a a a!
- Ừ hừ!
...
Gần vạn tiếng khóc vang lên để cho ầm ĩ không chịu nổi, nó bay thẳng vào nỗi lòng để cho tâm tình cảm hóa thành từng mảnh.
Tiếng thút thít bị thương, thê lương vạn loài, tâm hồn người nghe được đều bị thúc giục.
Một số quân sĩ giáp tím liền bị choáng váng hoa mắt, lay động một lúc.
Tiêu Phong lập tức phát hiện được sự bất thường của quân giáp tím liên quát lớn:
- Bất động như núi, Độc Cỗ ấn!
Một tiếng quát này có ẩn chứa một tia Đế Vương ý chí, một tiếng quát đã áp chế đi ngàn vạn tiếng khóc.
Năm ngàn tướng sĩ lập tức giật mình một cái, từ trong bi thương không hiểu mà thanh tĩnh lại rồi nhanh chóng tạo ấn quyết.
Giữa lúc mặc niệm chân ngôn thì dường như có một đạo gợn sóng từ trong lòng lan truyền ra liền xua tan ra ngoài tất cả bi thương cùng bực bội.
- Vù vù!
Trong năm ngàn tướng sĩ truyền đến tiếng than dài do trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Lúc cả đám nhìn lại những mặt khổ(mặt đau khổ) trên bực tường thì đều bị cảm thấy hãi hùng khiếp vía, đồng thời thủ ấn cũng không dám buông lỏng.
- Vương gia!
Triệu Đống lo lắng nhìn về phía Tiêu Phong.
Tiêu Phong nhẹ nhàng lắc đầu ý bảo đợi một tí rồi nói.
- Thanh Long ấn! Phá cho ta!
Thanh Long hét lên một tiếng lớn, trong tay cũng làm ra một cái thủ ấn. Một đạo ánh sáng màu xanh tỏa ra từ thủ ấn giống như Long mà không phải Long rồi hung hăng đánh vào bức tường.
- Ầm!
Thanh Long ấn gặp phải cản trở rồi mãnh liệt trùng kích lập tức để cho nổi lên một cơn gió lớn ầm thổi đến năm ngàn tướng sĩ.
- Đạp!
- Đạp!
...
Chúng tướng sĩ bị cỗ khí tức mạnh mẽ này trùng kích liền liên tục rút lui.
- Tại sao lại như vậy?
Thanh Long ở cách đó không xa thì kinh ngạc kêu lên.
Mọi người nhìn lại thì trên bức tường cũng chỉ có một cái lỗ có chu vi một trượng, sâu nửa trượng.
Thanh Long ấn mạnh mẽ cũng chỉ có thể tạo ra một chút phá hư như vậy?
Không chỉ như thế, bức tường bị phá hư kia lại đang quỷ dị mà hồi phục như cũ, hố đang tự động khép lại. Hơn nữa mặt khổ bị hủy cũng đang quỷ dị khôi phục.
- Đại ca, Thanh Long ấn của ngươi chỉ có thể tạo thành một chút phá hư như vậy? Hơn nữa, bực tướng này có thể tự động khôi phục? Vậy thì khi nào mới có thể phá vỡ a?
Sắc mặt Bạch Hổ khó coi nói.
- Tiêu công tử?
Mộ Vân Khanh lo lắng nhìn về Tiêu Phong lo lắng mà nói.
Tiêu Phong thở dài lắc lắc đầu nói:
- Lồng giam này có đại địa Long mạch gia trì, hắn không mở ra được! Ít nhất hiện tại không mở ra được!
- Tiêu công tử, ngươi hiểu rõ trận pháp này, làm sao mới có thể đi ra ngoài? Ta muốn đi ra ngoài, ta nhất định phải đi ra ngoài!
Mộ Vân Khanh lo lắng nói.
- Phong Thủy sư bố trí trận này hẳn là bắt một con Mộng Yểm từ âm phủ để bày trận. Bên trong trận này có một con Mộng Yểm nấp trong bốn vạn bốn ngàn mặt khổ này! Tìm và chém giết Mộng Yểm là được!
Tiêu Phomh cũng không giấu diếm nói.
- Vậy thì hủy tất cả? Ba vạn bốn ngàn mặt khổ sao? Chúng ta hủy toàn bộ!
Mộ Vân Khanh kiên định nói.
Tiêu Phong lắc đầu cười khổ nói:
- Mông Yểm không phải dừng lại trong một cái mặt khổ mà nó có thể gửi thân ở bất kỳ một cái mặt khổ nào. Ngươi hủy một cái mặt khổ thì cũng bởi vì đại địa Long mạch mà nhanh chóng khôi phục lại như cũ và Mộng Yểm lại có thể tiếp tục gửi thân vào trong mặt khổ mà ngươi phá hủy.
- Tiêu công tử, ta có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ. Ta nhất định phải đạt được thứ bên trong, xin ngươi giúp ta phá vỡ lồng giam, sau đó ta nhất định sẽ hậu báo!
Mộ Vân Khanh lại lo lắng nói.
Tiêu Phong lại vẫn lắc đầu cười khổ nói:
- Lời ta nói chính là thật. Ta chưa từng trải qua trận pháp này mà chỉ là nghe ngươi ta nói qua mà thôi. Phá vỡ, đó là việc không thể, chỉ có chờ lúc Mộng Yểm tìm đến ngươi thì ngươi mới mượn cơ hội này tìm được nó!
- Nó sẽ tìm chúng ta?
Mộ Vân Khanh híp mặt lại hỏi.
- Đúng vậy, Mộng Yểm có thể đi vào trong mộng cảnh của con người mà tùy ý đảo loạn mộng cảnh gây ra sợ hãi, tâm tình bi thương, lấy đi âm hồn của người rồi ăn âm hồn chi lực. Ta sẽ để cho các tướng sĩ của ta thay phiên nhau tiến vào giấc mộng mà cố gắng tìm Mộng Yểm. Mà ngươi, Thanh Long, Bạch Hổ tốt nhất là không nên ngủ!
Tiêu Phong suy nghĩ một chút nói.
- Vì sao?
Mộ Vân Khanh nghi ngờ nói.
- Bởi vì tu vi của các ngươi quá cao!
Tiêu Phong trịnh trọng nói.
- Ngươi lo lắng chúng ta sẽ bị Mộng Yểm áp chế? Ngươi hoài nghi lực ý chí của chúng ta?
Mộ Vân Khanh trầm giọng nói.
Tiêu Phong mỉm cười mà gật đầu không nói. Hắn quay đầu nhìn về Phong Đằng nói:
- Dựng trại đóng quân!
- Vâng!
Phong Đằng nhanh chóng chỉ huy chúng tướng sĩ khiêng đồ để xuống.
Có một số tướng sĩ mang lều vải liền nhanh chóng dựng lên. Tại lúc không chịu được liền làm ra Bất Động Minh Vương ấn, sau khi tâm thần ổn định lai tiếp tục làm việc.
Mộ Vân Khanh lo lắng đi đến bên bức tường và cẩn thận suy nghĩ về mặt khổ trên bức tường, trong mắt hiện lên sự lo lắng.
- Thanh Long, không ngừng phá hủy mặt khổ cho ta, cư chằm chằm vào mặt khổ mà ra tay!
Mộ Vân Khanh trầm giọng nói.
- Vâng!
Thanh Long lên tiếng.
- Ầm!
- Ầm!
...
Bốn phía vách tường đều truyền đến từng âm thanh nổ vang, Thanh Long đang liên tục phá hủy mặt khổ, nhưng mặt khổ lại nhanh chóng khôi phục.
Bên kia, lều lớn của chủ soái Tiêu Phong đã được dựng lên.
Tiêu Phong không để ý đến bên ngoài mà mang theo Phong Đằng cùng Triệu Đống tiến vào bên trong.
- Vương gia! Chúng ta bị vây ở chỗ này suốt sao?
Triệu Đống lo lắng hỏi.
Tiêu Phong lắc đầu nói:
- Ta hiểu sự lo lắng của ngươi. Hiện tại có bao nhiêu lương thực?
- Nếu như chúng tướng sĩ không ăn thịt để luyện công và với số thịt cùng nước sạch mà chúng ta mang theo thì đại khái chỉ có thể kiên trì được khoảng mười ngày!
Triệu Đống lập tức nói.
- Vậy thì cũng đừng có luyện công! Những ngày này, lúc ngủ phải chú ý bảo trì mỗi người ngủ đều có một người ở bên trông coi. Giữa lúc có người gặp ác mộng thì phải nhanh chóng dùng nội lực đánh vào mị tâm của hắn để hắn tỉnh lại!
Tiêu Phong trầm giọng nói.
- Vâng!
- Còn có, khi người gặp ác mộng tỉnh lại phải cố gắng nhớ lại lúc mộng cảnh biến mất kia thì Mộng Yểm hướng bên nào bỏ chạy! Rồi theo phương hướng hắn chỉ mà bắn tên vào bức tường đó!
Tiêu Phong trịnh trọng nói.
- Vâng!
- Đưa y phục của ta đến. Ta muốn thay bộ quần áo dính máu này!
Tiêu Phong phân phó với Triệu Đống
Hai ngày sau.
- Thánh Nữ, tất cả mặt khổ đều đã bị phá hủy một lần, nhưng vẫn không tìm được Mộng Yểm!
Sắc mặt Thanh Long khó coi nói.
- Phải làm sao đây!!
Mộ Vân Khanh buồn rầu nói.
- Thánh Nữ, chúng ta tu Tích Âm Đức không liên quan đến tu Phong Thủy. Thánh Nữ thông hiểu Phong Thủy cũng không cần tự xem nhẹ mình. Tu Tích Âm Đức, mười tên Phong Thủy sư cũng không bằng Thánh Nữ!
Bạch Hổ ở bên an ủi.
- Ta biết!
Mộ Vân Khanh đành bất đắc dĩ.
- Thanh Long, hai ngày này ngươi liên tục ra tay cũng đã mệt mỏi rồi, ngươi cùng Bạch Hổ nghỉ ngơi một lúc đi a!
Mộ Vân Khanh nhìn về Thanh Long nói.
- Vâng!
Thanh Long và Bạch Hổ đến một bên nghỉ ngơi còn Mộ Vân Khanh lại nhìn về chỗ năm ngàn tướng sĩ.
Giờ phút này đại bộ phận tướng sĩ đang diễn luyện quân trận.
- Các huynh đệ, những ngày này không thể luyện công vậy thì luyện tập thật tốt bộ quân trận này. Đây là 'Mãnh Hổ Quân Trận' do Vương gia truyền thụ. Những thứ Vương gia truyền thụ có uy lực như thế nào thì chắc hẳn mọi người cũng đã rõ. Vương gia muốn dẫn chúng ta đi vào con đường thông thiên đại dạo vậy các ngươi có nên chăm chỉ hay không?
Phong Đằng quát to.
- Nên!
Cả đám tướng sĩ liên kích động rống lớn.
Bọn hắn đều hiểu ý tứ của Tiêu Phong, chính là muốn dẫn năm ngàn tướng sĩ bọn hắn bước lên con đường tu hành. Giờ khắc này tất cả mọi người đều hiện ra sắc mặt may mắn, sắc mặt quý trọng.
- Tốt, vậy cứ tiếp tục luyện!
Phong Đằng quát.
- Vâng!
Sĩ khí của chúng tướng sĩ dâng lên mạnh mẽ.
Bọn hắn luyện một bộ quân trận nhìn dừng như cũng không cao thâm nhưng lại luyện rất nhiệt tình.
- Vù vù!
- Ô ô ô!
- A a a a!
- Ừ hừ!
...
Gần vạn tiếng khóc vang lên để cho ầm ĩ không chịu nổi, nó bay thẳng vào nỗi lòng để cho tâm tình cảm hóa thành từng mảnh.
Tiếng thút thít bị thương, thê lương vạn loài, tâm hồn người nghe được đều bị thúc giục.
Một số quân sĩ giáp tím liền bị choáng váng hoa mắt, lay động một lúc.
Tiêu Phong lập tức phát hiện được sự bất thường của quân giáp tím liên quát lớn:
- Bất động như núi, Độc Cỗ ấn!
Một tiếng quát này có ẩn chứa một tia Đế Vương ý chí, một tiếng quát đã áp chế đi ngàn vạn tiếng khóc.
Năm ngàn tướng sĩ lập tức giật mình một cái, từ trong bi thương không hiểu mà thanh tĩnh lại rồi nhanh chóng tạo ấn quyết.
Giữa lúc mặc niệm chân ngôn thì dường như có một đạo gợn sóng từ trong lòng lan truyền ra liền xua tan ra ngoài tất cả bi thương cùng bực bội.
- Vù vù!
Trong năm ngàn tướng sĩ truyền đến tiếng than dài do trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Lúc cả đám nhìn lại những mặt khổ(mặt đau khổ) trên bực tường thì đều bị cảm thấy hãi hùng khiếp vía, đồng thời thủ ấn cũng không dám buông lỏng.
- Vương gia!
Triệu Đống lo lắng nhìn về phía Tiêu Phong.
Tiêu Phong nhẹ nhàng lắc đầu ý bảo đợi một tí rồi nói.
- Thanh Long ấn! Phá cho ta!
Thanh Long hét lên một tiếng lớn, trong tay cũng làm ra một cái thủ ấn. Một đạo ánh sáng màu xanh tỏa ra từ thủ ấn giống như Long mà không phải Long rồi hung hăng đánh vào bức tường.
- Ầm!
Thanh Long ấn gặp phải cản trở rồi mãnh liệt trùng kích lập tức để cho nổi lên một cơn gió lớn ầm thổi đến năm ngàn tướng sĩ.
- Đạp!
- Đạp!
...
Chúng tướng sĩ bị cỗ khí tức mạnh mẽ này trùng kích liền liên tục rút lui.
- Tại sao lại như vậy?
Thanh Long ở cách đó không xa thì kinh ngạc kêu lên.
Mọi người nhìn lại thì trên bức tường cũng chỉ có một cái lỗ có chu vi một trượng, sâu nửa trượng.
Thanh Long ấn mạnh mẽ cũng chỉ có thể tạo ra một chút phá hư như vậy?
Không chỉ như thế, bức tường bị phá hư kia lại đang quỷ dị mà hồi phục như cũ, hố đang tự động khép lại. Hơn nữa mặt khổ bị hủy cũng đang quỷ dị khôi phục.
- Đại ca, Thanh Long ấn của ngươi chỉ có thể tạo thành một chút phá hư như vậy? Hơn nữa, bực tướng này có thể tự động khôi phục? Vậy thì khi nào mới có thể phá vỡ a?
Sắc mặt Bạch Hổ khó coi nói.
- Tiêu công tử?
Mộ Vân Khanh lo lắng nhìn về Tiêu Phong lo lắng mà nói.
Tiêu Phong thở dài lắc lắc đầu nói:
- Lồng giam này có đại địa Long mạch gia trì, hắn không mở ra được! Ít nhất hiện tại không mở ra được!
- Tiêu công tử, ngươi hiểu rõ trận pháp này, làm sao mới có thể đi ra ngoài? Ta muốn đi ra ngoài, ta nhất định phải đi ra ngoài!
Mộ Vân Khanh lo lắng nói.
- Phong Thủy sư bố trí trận này hẳn là bắt một con Mộng Yểm từ âm phủ để bày trận. Bên trong trận này có một con Mộng Yểm nấp trong bốn vạn bốn ngàn mặt khổ này! Tìm và chém giết Mộng Yểm là được!
Tiêu Phomh cũng không giấu diếm nói.
- Vậy thì hủy tất cả? Ba vạn bốn ngàn mặt khổ sao? Chúng ta hủy toàn bộ!
Mộ Vân Khanh kiên định nói.
Tiêu Phong lắc đầu cười khổ nói:
- Mông Yểm không phải dừng lại trong một cái mặt khổ mà nó có thể gửi thân ở bất kỳ một cái mặt khổ nào. Ngươi hủy một cái mặt khổ thì cũng bởi vì đại địa Long mạch mà nhanh chóng khôi phục lại như cũ và Mộng Yểm lại có thể tiếp tục gửi thân vào trong mặt khổ mà ngươi phá hủy.
- Tiêu công tử, ta có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ. Ta nhất định phải đạt được thứ bên trong, xin ngươi giúp ta phá vỡ lồng giam, sau đó ta nhất định sẽ hậu báo!
Mộ Vân Khanh lại lo lắng nói.
Tiêu Phong lại vẫn lắc đầu cười khổ nói:
- Lời ta nói chính là thật. Ta chưa từng trải qua trận pháp này mà chỉ là nghe ngươi ta nói qua mà thôi. Phá vỡ, đó là việc không thể, chỉ có chờ lúc Mộng Yểm tìm đến ngươi thì ngươi mới mượn cơ hội này tìm được nó!
- Nó sẽ tìm chúng ta?
Mộ Vân Khanh híp mặt lại hỏi.
- Đúng vậy, Mộng Yểm có thể đi vào trong mộng cảnh của con người mà tùy ý đảo loạn mộng cảnh gây ra sợ hãi, tâm tình bi thương, lấy đi âm hồn của người rồi ăn âm hồn chi lực. Ta sẽ để cho các tướng sĩ của ta thay phiên nhau tiến vào giấc mộng mà cố gắng tìm Mộng Yểm. Mà ngươi, Thanh Long, Bạch Hổ tốt nhất là không nên ngủ!
Tiêu Phong suy nghĩ một chút nói.
- Vì sao?
Mộ Vân Khanh nghi ngờ nói.
- Bởi vì tu vi của các ngươi quá cao!
Tiêu Phong trịnh trọng nói.
- Ngươi lo lắng chúng ta sẽ bị Mộng Yểm áp chế? Ngươi hoài nghi lực ý chí của chúng ta?
Mộ Vân Khanh trầm giọng nói.
Tiêu Phong mỉm cười mà gật đầu không nói. Hắn quay đầu nhìn về Phong Đằng nói:
- Dựng trại đóng quân!
- Vâng!
Phong Đằng nhanh chóng chỉ huy chúng tướng sĩ khiêng đồ để xuống.
Có một số tướng sĩ mang lều vải liền nhanh chóng dựng lên. Tại lúc không chịu được liền làm ra Bất Động Minh Vương ấn, sau khi tâm thần ổn định lai tiếp tục làm việc.
Mộ Vân Khanh lo lắng đi đến bên bức tường và cẩn thận suy nghĩ về mặt khổ trên bức tường, trong mắt hiện lên sự lo lắng.
- Thanh Long, không ngừng phá hủy mặt khổ cho ta, cư chằm chằm vào mặt khổ mà ra tay!
Mộ Vân Khanh trầm giọng nói.
- Vâng!
Thanh Long lên tiếng.
- Ầm!
- Ầm!
...
Bốn phía vách tường đều truyền đến từng âm thanh nổ vang, Thanh Long đang liên tục phá hủy mặt khổ, nhưng mặt khổ lại nhanh chóng khôi phục.
Bên kia, lều lớn của chủ soái Tiêu Phong đã được dựng lên.
Tiêu Phong không để ý đến bên ngoài mà mang theo Phong Đằng cùng Triệu Đống tiến vào bên trong.
- Vương gia! Chúng ta bị vây ở chỗ này suốt sao?
Triệu Đống lo lắng hỏi.
Tiêu Phong lắc đầu nói:
- Ta hiểu sự lo lắng của ngươi. Hiện tại có bao nhiêu lương thực?
- Nếu như chúng tướng sĩ không ăn thịt để luyện công và với số thịt cùng nước sạch mà chúng ta mang theo thì đại khái chỉ có thể kiên trì được khoảng mười ngày!
Triệu Đống lập tức nói.
- Vậy thì cũng đừng có luyện công! Những ngày này, lúc ngủ phải chú ý bảo trì mỗi người ngủ đều có một người ở bên trông coi. Giữa lúc có người gặp ác mộng thì phải nhanh chóng dùng nội lực đánh vào mị tâm của hắn để hắn tỉnh lại!
Tiêu Phong trầm giọng nói.
- Vâng!
- Còn có, khi người gặp ác mộng tỉnh lại phải cố gắng nhớ lại lúc mộng cảnh biến mất kia thì Mộng Yểm hướng bên nào bỏ chạy! Rồi theo phương hướng hắn chỉ mà bắn tên vào bức tường đó!
Tiêu Phong trịnh trọng nói.
- Vâng!
- Đưa y phục của ta đến. Ta muốn thay bộ quần áo dính máu này!
Tiêu Phong phân phó với Triệu Đống
Hai ngày sau.
- Thánh Nữ, tất cả mặt khổ đều đã bị phá hủy một lần, nhưng vẫn không tìm được Mộng Yểm!
Sắc mặt Thanh Long khó coi nói.
- Phải làm sao đây!!
Mộ Vân Khanh buồn rầu nói.
- Thánh Nữ, chúng ta tu Tích Âm Đức không liên quan đến tu Phong Thủy. Thánh Nữ thông hiểu Phong Thủy cũng không cần tự xem nhẹ mình. Tu Tích Âm Đức, mười tên Phong Thủy sư cũng không bằng Thánh Nữ!
Bạch Hổ ở bên an ủi.
- Ta biết!
Mộ Vân Khanh đành bất đắc dĩ.
- Thanh Long, hai ngày này ngươi liên tục ra tay cũng đã mệt mỏi rồi, ngươi cùng Bạch Hổ nghỉ ngơi một lúc đi a!
Mộ Vân Khanh nhìn về Thanh Long nói.
- Vâng!
Thanh Long và Bạch Hổ đến một bên nghỉ ngơi còn Mộ Vân Khanh lại nhìn về chỗ năm ngàn tướng sĩ.
Giờ phút này đại bộ phận tướng sĩ đang diễn luyện quân trận.
- Các huynh đệ, những ngày này không thể luyện công vậy thì luyện tập thật tốt bộ quân trận này. Đây là 'Mãnh Hổ Quân Trận' do Vương gia truyền thụ. Những thứ Vương gia truyền thụ có uy lực như thế nào thì chắc hẳn mọi người cũng đã rõ. Vương gia muốn dẫn chúng ta đi vào con đường thông thiên đại dạo vậy các ngươi có nên chăm chỉ hay không?
Phong Đằng quát to.
- Nên!
Cả đám tướng sĩ liên kích động rống lớn.
Bọn hắn đều hiểu ý tứ của Tiêu Phong, chính là muốn dẫn năm ngàn tướng sĩ bọn hắn bước lên con đường tu hành. Giờ khắc này tất cả mọi người đều hiện ra sắc mặt may mắn, sắc mặt quý trọng.
- Tốt, vậy cứ tiếp tục luyện!
Phong Đằng quát.
- Vâng!
Sĩ khí của chúng tướng sĩ dâng lên mạnh mẽ.
Bọn hắn luyện một bộ quân trận nhìn dừng như cũng không cao thâm nhưng lại luyện rất nhiệt tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.