Chương 45: Thanh Long ngủ quên
Snake
07/08/2019
Mộ Vân Khanh cổ quái nhìn một màn này:
- Mãnh Hổ Quân Trận?
Khi Mộ Vân Khanh nhìn về lều chủ soái ở chỗ trung tâm thì thần sắc của nàng trầm mặc một lúc. Qua một lúc lâu nàng mới âm thầm cắn môi, hít sâu một hơi rồi hướng về lều lớn mà đi tới.
Ngoài lều chủ soái Triệu Đống đang nghiêm túc đứng .
- Ta có chuyện cần gặp riêng Tiêu công tử.
Giọng nói của nàng thanh Thuý rất êm tai nhưng có một tia run rẩy khó phát hiện.
Triệu Đống cúi người nói:
- Mộ cô nương xin chờ một chút . Ta vào báo lại với vương gia !
Mộ vân Khanh khẽ mỉm cười gật đầu. Triệu Đống nhanh chóng xoay người vào lều chủ soái.
- Vương gia, Mộ cô nương cầu kiến!
Triệu Đống vội có vàng đi vào cung kính báo
- Để cho nàng vào!
Tiêu Phong gật đầu nói
- Vâng!
Triệu Đống lập tức cung kính về lại vị trí cũ.
Rất nhanh Mộ Vân Khanh liền đi vào trong lều rồi cười nói:
- Tiêu công tử!
- Khách khí rồi !!
Tiêu Phong cũng nhìn về Mộ Vân Khanh giọng nói đúng mực , không kiêu ngạo cũng không xiểm nịnh.
- Ta có thể nói chuyên riêng với ngươi được không?
Sắc mặt Mộ Vân Khanh trở lên nghiêm túc mà nói.
- Triệu Đống, ngươi đi ra ngoài trước!
Tiêu Phong quay đầu nói với Triệu Đống.
- Tuân Lệnh!!
Triệu Đống cung kính lui ra khỏi lều vải.
- Mộ cô nương, mời!
Tiêu Phong mời Mộ Vân Khanh ngồi vào ghế đối diện, giọng nói có chút thân mật.
Mộ Vân Khanh gật gật đầu và ngồi xuống. Trên bàn có một bình trà, Tiêu Phong rót hai chén trà và đưa một ly trà cho Mộ Vân Khanh rồi nói:
- Trà thô, thứ lỗi!
- Công tử khách sáo rồi ! Ta rất thích hương vụ trà của công tử .
Mộ Vân Khanh cũng vui vẻ tiếp nhận.
- Mộ cô nương, không biết có chuyện gì muốn nói?
Tiêu Phong nhìn về Mộ Vân Khanh đôi mắt chim ưng không hề chớp như đang phỏng đoán điều gì đó .
Mộ Vân Khanh liếc nhìn ra ngoài lều vải rồi chậm rãi nói :
- Ta quan sát năm ngàn tướng sĩ bên ngoài. Ngươi vì bọn hắn tìm thịt dã thú, yêu thú, truyên thụ ấn quyết, truyền thụ quân trận chẳng lẽ là muốn dẫn bọn hắn cùng nhau bước vào con đường tu hành?
- Có gì không thể?
Tiêu Phong khẽ gật đầu, trên mặt lộ ra một tia cười thoả mãn
- Có rất nhiều người tu hành đến ngay cả tài nguyên cho minh tu hành đều gom góp không đủ. Vậy mà ngươi lại muốn dẫn dắt hơn năm ngàn Người ? Đây chính là phải ngánh vác một sự tiêu hao tài nguyên khó có thể tính toán a, ngươi có nhiều như vậy sao? Hơn nữa, cho dù hao phí đại lượng tài nguyên để cho bọn hắn đạt đến Tinh cảnh thì thế nào? Thực lực vẫn chỉ là ở tầng chót, đối với tu giả cao cấp thì căn bản cũng không coi là gì. Cũng giống như năm ngàn tướng sĩ của ngươi cũng không bằng một cái Thanh Long của ta. Thay vì lấy tài nguyên ra bồi dưỡng một đám người thì vì sao không gom tài nguyên lại mà tạo ra mấy tên tùy tùng mạnh mẽ đây??
Mộ Vân Khanh hiếu kỳ nói.
Tiêu Phong mỉm cười nhìn Mộ Vân Khanh.
Năm ngàn tướng sĩ? Nhiều sao? Ở trong mắt Tiêu Phong thì căn bản không tính là bao nữa. Ý lớn chí lớn của Tiêu Phonh cũng không phải bây giờ Mộ Vân Khanh có thể thấy được.
Năm ngàn tu sĩ cấp thấp? Tiêu Phong đều trọng dụng.
Tài nguyên? Có đại quân trong tay thì lo gì tài nguyên không đủ?
Khoé miệng Tiêu Phong khẽ nhếch lên, không nhanh không chậm mở miệng nói :
- Đây là việc nhà của ta, Mộ cô nương không nên quá quan tâm!
- Ách!
Mộ Vân Khanh thấy sốc khi nghe lời hắn nói. Chính mình hảo tâm khuyên nhủ lại nhận được một câu trả lời thuyết phục như vậy!
Nàng nhanh chóng cưỡng ép sự kinh ngạc trong đáy lòng xuống, giọng nói của nàng có chút nóng vội :
- Tiêu công tử, ngươi thật sự không có biện pháp khác để phá vỡ lồng giam này sao?
Tiêu Phong lắc đầu nói:
- Việc này ta cũng không giấu diếm gì với ngươi! Thật sự ngoài tìm và giết mộng yểm quả là không còn cách khác.
Mộ Vân Khanh cười khổ một cái rồi chậm rãi nói:
- Nói thật, ta cũng không muốn che giấu với ngươi. Trong Phong Thủy trận này có phong ấn một đóa Vạn Diệu Yêu Liên! Mục đích chuyến này của chúng ta chính là đóa Van Diệu Yêu Liên này
Trong mắt Tiêu Phong hiện lên một tia sáng liền hỏi lại :
- Vạn Diêu Yêu Liên?
- Thế nào? Ngươi cũng nghe nói qua?
Mộ Vân Khanh ngạc nhiên nói.
- Nghe nói qua Vạn Diệu Yêu Liên là vật chí trọc(bẩn) chí hối(u ám) chí tà có thể ô nhiễm Tiên Nhân! Trong trận này phong ấn là Vạn Diệu Yêu Liên, khó trách, khó trách phải có nhiều đại địa Long mạch như vậy mới có thể phong ấn!
Tiêu Phong trầm tư nói.
Vạn Diệu Yêu Liên cũng mới nghe được cách đây không lâu ! Vậy mà hắn liền hiểu rõ .
Mộ Vân Khanh cổ quái nhìn Tiêu Phong.
Phải biết rằng, Mộ Vân Khanh có thân phận rất cao quý, ở trong tông có thể xem sách cổ về thiên hạ kỳ vật nhưng Vạn Diệu Yêu Liên cũng là trước đây không lâu từ một người có thân phận và địa vị cực cao mới biết được một hai. Nhưng Tiêu Phong mới có mười bảy mười tám tuổi a? Lại rõ ràng biết được Vạn Diệu Yêu Liên?
- Ta cũng ngẫu nhiên biết được!
Tiêu Phong mỉm cười nói, hắn cũng không giải thích nhiều.
Mộ Vân Khanh nhìn Tiêu Phong tuy là tâm tư của hắn không làm người ta nắm bắt được ... nhưng chí ít hẳn là vẫn có hi vọng.
- Ta không biết Vạn Diệu Yêu Liên có tác dụng gì, cũng không muốn biết. Nhưng nó đối với ta rất quan trọng! Kính xin Tiêu công tử giúp ta!
Tiêu Phong nghe xong, khuân mặt anh Tuấn khẽ trầm tư , rồi nhìn Mộ Vân Khanh hỏi
- Ta có thể biết nguyên nhân không ?
- Ta là Thánh Nữ của Đại Chiêu Thánh Địa, mà danh tiếng Thánh Nữ của ta đây cũng là lúc phụ thân ta còn sống vì ta mà ra sức lấy tới. Hắn từng là một danh Đạo Quân của Đại Chiêu Thánh Đia, đáng tiếc là bị người gian hãm hại!
Mộ Vân Khanh khẽ cắn môi nhớ lại. Trong mắt nàng hơi thấm ướt, hiển nhiên phụ thân chết đi đã ảnh hưởng đặc biệt lớn đối với nàng.
- Năm đó, ta mười sáu tuổi thì đột nhiên nghe được tin phụ thân chết, ta tưởng rằng trời sập xuống. Trước kia ta là một Thánh Nữ rất nghịch ngợm của Đại Chiêu Thánh Đia, khi phụ thân còn sống người là người có uy quyền tại Đại Chiêu Thánh Địa dưới sự bao bọc của người ta có thể lớn tiếng cười, lớn tiếng khóc, có thể cố tình gây sự, có thể trêu chọc tất cả mọi người! Có người quý nhưng cũng có nhiều kẻ thù ghét ta. Nhưng vì sợ phụ thân ta nên rất tiết chế với ta.
- Phụ thân chết đi thì lúc ta thương tâm chỉ có thể một mình trốn vào trong góc tường mà lén lút khóc thầm.Trước kia có phụ thân áp chế nhưng sau khi phụ thân chết đi thì rất nhiều người chèn ép ta. Ta chỉ có thể không ngừng chú ý, dùng thân phận Thánh Nữ mà không ngừng tự bảo vệ mình. Không để cho mình bị tổn thương, không mất đi danh dự của phụ thân!
Nghe Mộ Vân Khanh tự thuật thì cũng để cho khuôn mặt Tiêu Phong hơi động. Thánh Địa ? Đó là một tông môn khổng lồ vì vậy quan hệ bên trong tự nhiên là rắc rối phức tạp. Có thể tưởng tượng được một thiếu nữ mười sáu tuổi sau khi phụ thân mất đi đã chậm rãi kiên cường chống đỡ tất cả vất vả như thế nào.
Mộ Vân Khanh buồn bã thương tâm cười khổ nói :
- Mỗi lần nhắc đến phụ thân đều giống như hắn còn sống vậy, ta đã từng nói không bao giờ đề cập đến phụ thận nữa, thật ngại, là ta thất lễ!
- Không có gì, Mộ cô nương đúng là một người hiếu lễ và tình cảm!
Tiêu Phong an ủi nói.
Mộ Vân Khanh nhẹ nhàng lắc đầu rồi cười khổ một lúc và nói:
- Người tình cảm? A, ta cũng hy vọng ta thà răng không cần thân phận Thánh Nữ này, như vậy ta có thể cười thoải mái, có thể khóc thoải mái. Nhưng mà ta không làm được, ta không có cách nào tháo xuống thân phận Thánh Nữ này được.
- Thân phận Thánh Nữ chính là sự bảo vệ tốt nhất mà phụ thân cô nương để lại. Ta thấy trân trọng thân phận này là không sai.
Tiêu Phong gật gật đầu nói.
- Năm ta hai mươi tuổi, Bách Nhật Đạo Quân cũng chính là phụ thân của Dương Chí Dương, hắn đã chém giết một người sát hại cha ta! Bảo vệ uy nghiêm của Đại Chiêu Thánh Địa, đồng dạng cũng vì phụ thân ta mà báo thù. Phần nhân tình này là ta thiếu hắn!
Mộ Vân Khanh thở dài thật nặng nề, lời nàng nói cảm giác giống như có một tảng đá lớn đè nén trong lòng.
- Ngươi phải lấy được Vạn Diệu Yêu Liên chỉ là vị phần nhân tình này?
Tiêu Phong nghi ngờ hỏi.
- Đúng vây, bên trong Đại Chiêu Thánh Địa vô cùng phức tạp, Bách Nhật Đạo Quân, hắn muốn ta gả cho Dương Chí Dương ..!
Trong mắt Mặc Vũ Hề hiện ra một tia sợ hãi.
- mà lần này Bách Nhật Đạo Quân không thể tới đây mà hắn lại rất muốn Vạn Diệu Yêu Liên này, cho nên ta nhất định phải mượn lần này để trả phần nhân tình đó, lần này không trả được thì lần sau có thể phải tăng lên gấp trăm, gấp ngàn lần. Thậm chí có khả năng chôn vùi chuyển đến cho nhân sinh của ta, ta không muốn tiếp tục kéo dài nữa. Tiêu công tử xin ngươi nhất định phải giúp ta đi !
Mộ Vân Khanh cực kỳ khẩn thiết nhìn về phía Tiêu Phong.
Tiêu Phong nhìn thần sắc điềm đạm đáng yếu của Mộ Vân Khanh thì ánh mắt của hắn cũng bắt đầu dần dần nhu hòa.
- Vương gia!
Âm thanh của Triệu Đống ở ngoài lêu truyên vào liền cắt đứt suy nghĩ của hai người.
- Tiến vào?
Tiêu Phong trầm giọng nói.
Triệu Đống rất nhanh đi vào, hơn nữa thoáng kỳ quái nhìn qua Mộ Vân Khanh.
- Chuyện gì?
Tiêu Phong nghi ngờ nói.
- Vương gia, Thanh Long cùng Bạch Hổ đang đánh nhau!
Triệu Đống hiện ra vẻ mặt khó hiểu nói.
- Cái gì? Không thể nào!
Mộ Vân Khanh lập tức đứng dậy.
- Mãnh Hổ Quân Trận?
Khi Mộ Vân Khanh nhìn về lều chủ soái ở chỗ trung tâm thì thần sắc của nàng trầm mặc một lúc. Qua một lúc lâu nàng mới âm thầm cắn môi, hít sâu một hơi rồi hướng về lều lớn mà đi tới.
Ngoài lều chủ soái Triệu Đống đang nghiêm túc đứng .
- Ta có chuyện cần gặp riêng Tiêu công tử.
Giọng nói của nàng thanh Thuý rất êm tai nhưng có một tia run rẩy khó phát hiện.
Triệu Đống cúi người nói:
- Mộ cô nương xin chờ một chút . Ta vào báo lại với vương gia !
Mộ vân Khanh khẽ mỉm cười gật đầu. Triệu Đống nhanh chóng xoay người vào lều chủ soái.
- Vương gia, Mộ cô nương cầu kiến!
Triệu Đống vội có vàng đi vào cung kính báo
- Để cho nàng vào!
Tiêu Phong gật đầu nói
- Vâng!
Triệu Đống lập tức cung kính về lại vị trí cũ.
Rất nhanh Mộ Vân Khanh liền đi vào trong lều rồi cười nói:
- Tiêu công tử!
- Khách khí rồi !!
Tiêu Phong cũng nhìn về Mộ Vân Khanh giọng nói đúng mực , không kiêu ngạo cũng không xiểm nịnh.
- Ta có thể nói chuyên riêng với ngươi được không?
Sắc mặt Mộ Vân Khanh trở lên nghiêm túc mà nói.
- Triệu Đống, ngươi đi ra ngoài trước!
Tiêu Phong quay đầu nói với Triệu Đống.
- Tuân Lệnh!!
Triệu Đống cung kính lui ra khỏi lều vải.
- Mộ cô nương, mời!
Tiêu Phong mời Mộ Vân Khanh ngồi vào ghế đối diện, giọng nói có chút thân mật.
Mộ Vân Khanh gật gật đầu và ngồi xuống. Trên bàn có một bình trà, Tiêu Phong rót hai chén trà và đưa một ly trà cho Mộ Vân Khanh rồi nói:
- Trà thô, thứ lỗi!
- Công tử khách sáo rồi ! Ta rất thích hương vụ trà của công tử .
Mộ Vân Khanh cũng vui vẻ tiếp nhận.
- Mộ cô nương, không biết có chuyện gì muốn nói?
Tiêu Phong nhìn về Mộ Vân Khanh đôi mắt chim ưng không hề chớp như đang phỏng đoán điều gì đó .
Mộ Vân Khanh liếc nhìn ra ngoài lều vải rồi chậm rãi nói :
- Ta quan sát năm ngàn tướng sĩ bên ngoài. Ngươi vì bọn hắn tìm thịt dã thú, yêu thú, truyên thụ ấn quyết, truyền thụ quân trận chẳng lẽ là muốn dẫn bọn hắn cùng nhau bước vào con đường tu hành?
- Có gì không thể?
Tiêu Phong khẽ gật đầu, trên mặt lộ ra một tia cười thoả mãn
- Có rất nhiều người tu hành đến ngay cả tài nguyên cho minh tu hành đều gom góp không đủ. Vậy mà ngươi lại muốn dẫn dắt hơn năm ngàn Người ? Đây chính là phải ngánh vác một sự tiêu hao tài nguyên khó có thể tính toán a, ngươi có nhiều như vậy sao? Hơn nữa, cho dù hao phí đại lượng tài nguyên để cho bọn hắn đạt đến Tinh cảnh thì thế nào? Thực lực vẫn chỉ là ở tầng chót, đối với tu giả cao cấp thì căn bản cũng không coi là gì. Cũng giống như năm ngàn tướng sĩ của ngươi cũng không bằng một cái Thanh Long của ta. Thay vì lấy tài nguyên ra bồi dưỡng một đám người thì vì sao không gom tài nguyên lại mà tạo ra mấy tên tùy tùng mạnh mẽ đây??
Mộ Vân Khanh hiếu kỳ nói.
Tiêu Phong mỉm cười nhìn Mộ Vân Khanh.
Năm ngàn tướng sĩ? Nhiều sao? Ở trong mắt Tiêu Phong thì căn bản không tính là bao nữa. Ý lớn chí lớn của Tiêu Phonh cũng không phải bây giờ Mộ Vân Khanh có thể thấy được.
Năm ngàn tu sĩ cấp thấp? Tiêu Phong đều trọng dụng.
Tài nguyên? Có đại quân trong tay thì lo gì tài nguyên không đủ?
Khoé miệng Tiêu Phong khẽ nhếch lên, không nhanh không chậm mở miệng nói :
- Đây là việc nhà của ta, Mộ cô nương không nên quá quan tâm!
- Ách!
Mộ Vân Khanh thấy sốc khi nghe lời hắn nói. Chính mình hảo tâm khuyên nhủ lại nhận được một câu trả lời thuyết phục như vậy!
Nàng nhanh chóng cưỡng ép sự kinh ngạc trong đáy lòng xuống, giọng nói của nàng có chút nóng vội :
- Tiêu công tử, ngươi thật sự không có biện pháp khác để phá vỡ lồng giam này sao?
Tiêu Phong lắc đầu nói:
- Việc này ta cũng không giấu diếm gì với ngươi! Thật sự ngoài tìm và giết mộng yểm quả là không còn cách khác.
Mộ Vân Khanh cười khổ một cái rồi chậm rãi nói:
- Nói thật, ta cũng không muốn che giấu với ngươi. Trong Phong Thủy trận này có phong ấn một đóa Vạn Diệu Yêu Liên! Mục đích chuyến này của chúng ta chính là đóa Van Diệu Yêu Liên này
Trong mắt Tiêu Phong hiện lên một tia sáng liền hỏi lại :
- Vạn Diêu Yêu Liên?
- Thế nào? Ngươi cũng nghe nói qua?
Mộ Vân Khanh ngạc nhiên nói.
- Nghe nói qua Vạn Diệu Yêu Liên là vật chí trọc(bẩn) chí hối(u ám) chí tà có thể ô nhiễm Tiên Nhân! Trong trận này phong ấn là Vạn Diệu Yêu Liên, khó trách, khó trách phải có nhiều đại địa Long mạch như vậy mới có thể phong ấn!
Tiêu Phong trầm tư nói.
Vạn Diệu Yêu Liên cũng mới nghe được cách đây không lâu ! Vậy mà hắn liền hiểu rõ .
Mộ Vân Khanh cổ quái nhìn Tiêu Phong.
Phải biết rằng, Mộ Vân Khanh có thân phận rất cao quý, ở trong tông có thể xem sách cổ về thiên hạ kỳ vật nhưng Vạn Diệu Yêu Liên cũng là trước đây không lâu từ một người có thân phận và địa vị cực cao mới biết được một hai. Nhưng Tiêu Phong mới có mười bảy mười tám tuổi a? Lại rõ ràng biết được Vạn Diệu Yêu Liên?
- Ta cũng ngẫu nhiên biết được!
Tiêu Phong mỉm cười nói, hắn cũng không giải thích nhiều.
Mộ Vân Khanh nhìn Tiêu Phong tuy là tâm tư của hắn không làm người ta nắm bắt được ... nhưng chí ít hẳn là vẫn có hi vọng.
- Ta không biết Vạn Diệu Yêu Liên có tác dụng gì, cũng không muốn biết. Nhưng nó đối với ta rất quan trọng! Kính xin Tiêu công tử giúp ta!
Tiêu Phong nghe xong, khuân mặt anh Tuấn khẽ trầm tư , rồi nhìn Mộ Vân Khanh hỏi
- Ta có thể biết nguyên nhân không ?
- Ta là Thánh Nữ của Đại Chiêu Thánh Địa, mà danh tiếng Thánh Nữ của ta đây cũng là lúc phụ thân ta còn sống vì ta mà ra sức lấy tới. Hắn từng là một danh Đạo Quân của Đại Chiêu Thánh Đia, đáng tiếc là bị người gian hãm hại!
Mộ Vân Khanh khẽ cắn môi nhớ lại. Trong mắt nàng hơi thấm ướt, hiển nhiên phụ thân chết đi đã ảnh hưởng đặc biệt lớn đối với nàng.
- Năm đó, ta mười sáu tuổi thì đột nhiên nghe được tin phụ thân chết, ta tưởng rằng trời sập xuống. Trước kia ta là một Thánh Nữ rất nghịch ngợm của Đại Chiêu Thánh Đia, khi phụ thân còn sống người là người có uy quyền tại Đại Chiêu Thánh Địa dưới sự bao bọc của người ta có thể lớn tiếng cười, lớn tiếng khóc, có thể cố tình gây sự, có thể trêu chọc tất cả mọi người! Có người quý nhưng cũng có nhiều kẻ thù ghét ta. Nhưng vì sợ phụ thân ta nên rất tiết chế với ta.
- Phụ thân chết đi thì lúc ta thương tâm chỉ có thể một mình trốn vào trong góc tường mà lén lút khóc thầm.Trước kia có phụ thân áp chế nhưng sau khi phụ thân chết đi thì rất nhiều người chèn ép ta. Ta chỉ có thể không ngừng chú ý, dùng thân phận Thánh Nữ mà không ngừng tự bảo vệ mình. Không để cho mình bị tổn thương, không mất đi danh dự của phụ thân!
Nghe Mộ Vân Khanh tự thuật thì cũng để cho khuôn mặt Tiêu Phong hơi động. Thánh Địa ? Đó là một tông môn khổng lồ vì vậy quan hệ bên trong tự nhiên là rắc rối phức tạp. Có thể tưởng tượng được một thiếu nữ mười sáu tuổi sau khi phụ thân mất đi đã chậm rãi kiên cường chống đỡ tất cả vất vả như thế nào.
Mộ Vân Khanh buồn bã thương tâm cười khổ nói :
- Mỗi lần nhắc đến phụ thân đều giống như hắn còn sống vậy, ta đã từng nói không bao giờ đề cập đến phụ thận nữa, thật ngại, là ta thất lễ!
- Không có gì, Mộ cô nương đúng là một người hiếu lễ và tình cảm!
Tiêu Phong an ủi nói.
Mộ Vân Khanh nhẹ nhàng lắc đầu rồi cười khổ một lúc và nói:
- Người tình cảm? A, ta cũng hy vọng ta thà răng không cần thân phận Thánh Nữ này, như vậy ta có thể cười thoải mái, có thể khóc thoải mái. Nhưng mà ta không làm được, ta không có cách nào tháo xuống thân phận Thánh Nữ này được.
- Thân phận Thánh Nữ chính là sự bảo vệ tốt nhất mà phụ thân cô nương để lại. Ta thấy trân trọng thân phận này là không sai.
Tiêu Phong gật gật đầu nói.
- Năm ta hai mươi tuổi, Bách Nhật Đạo Quân cũng chính là phụ thân của Dương Chí Dương, hắn đã chém giết một người sát hại cha ta! Bảo vệ uy nghiêm của Đại Chiêu Thánh Địa, đồng dạng cũng vì phụ thân ta mà báo thù. Phần nhân tình này là ta thiếu hắn!
Mộ Vân Khanh thở dài thật nặng nề, lời nàng nói cảm giác giống như có một tảng đá lớn đè nén trong lòng.
- Ngươi phải lấy được Vạn Diệu Yêu Liên chỉ là vị phần nhân tình này?
Tiêu Phong nghi ngờ hỏi.
- Đúng vây, bên trong Đại Chiêu Thánh Địa vô cùng phức tạp, Bách Nhật Đạo Quân, hắn muốn ta gả cho Dương Chí Dương ..!
Trong mắt Mặc Vũ Hề hiện ra một tia sợ hãi.
- mà lần này Bách Nhật Đạo Quân không thể tới đây mà hắn lại rất muốn Vạn Diệu Yêu Liên này, cho nên ta nhất định phải mượn lần này để trả phần nhân tình đó, lần này không trả được thì lần sau có thể phải tăng lên gấp trăm, gấp ngàn lần. Thậm chí có khả năng chôn vùi chuyển đến cho nhân sinh của ta, ta không muốn tiếp tục kéo dài nữa. Tiêu công tử xin ngươi nhất định phải giúp ta đi !
Mộ Vân Khanh cực kỳ khẩn thiết nhìn về phía Tiêu Phong.
Tiêu Phong nhìn thần sắc điềm đạm đáng yếu của Mộ Vân Khanh thì ánh mắt của hắn cũng bắt đầu dần dần nhu hòa.
- Vương gia!
Âm thanh của Triệu Đống ở ngoài lêu truyên vào liền cắt đứt suy nghĩ của hai người.
- Tiến vào?
Tiêu Phong trầm giọng nói.
Triệu Đống rất nhanh đi vào, hơn nữa thoáng kỳ quái nhìn qua Mộ Vân Khanh.
- Chuyện gì?
Tiêu Phong nghi ngờ nói.
- Vương gia, Thanh Long cùng Bạch Hổ đang đánh nhau!
Triệu Đống hiện ra vẻ mặt khó hiểu nói.
- Cái gì? Không thể nào!
Mộ Vân Khanh lập tức đứng dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.