Chương 270: Chữa trị cho Tử Tử
Snake
14/08/2019
Dưới bầu trời xanh lam, một đạo thanh quang xuyên qua đám mây!
Là một con thuyền nhỏ màu xanh, ở trên không, thuyền nhỏ nhanh chóng xuyên qua. Thanh Long đứng ở đầu thuyền, nhìn từng dãy núi non trùng điệp phía xa xa.
Grao!
Trong khoang thuyền thuyền nhỏ, Tiêu Phong, Mộ Vân Khanh cung Tiểu Miêu Nhi đi ra.
Trong tay Tiểu Miêu Nhi nắm một viên linh thạch, đang vui mừng gặm lấy.
- Công tử!
Thanh Long cung kính nói.
- đến rồi?
Tiêu Phong cười nói.
Thuyền nhỏ nhanh chóng đáp xuống , khiến toàn Đại Thien Tông nổi lên xôn xao.
Chu Thái Thiên vui vẻ nói :
- Một thời gian không gặp ngươi đã có thêm nhiều gặt hái !
Tiêu Phong mìn cười :
- Cũng có một chút ...
Chu Thái Thiên gật đầu nhìn đám Mộ Vân Khanh đưa tay làm lễ :
- Hoan nghênh Thánh nữ ghé thăm.
Mộ Vân Khanh mỉm cười đáp lễ :
- Làm phiền rồi !
Tiêu Phong liền nói :
- Trong tay ta đã có Băng sơn niết bàn niên, chúng ta cùng qua chỗ tử tử.
Mọi người vui vẻ hàn huyên. Cùng tiến về phía tiên Trì.
Tiêu Phong yêu cầu mọi người đứng phía xa còn một mình tiến lại gần, trên troief cuồng phong lại gầm rống
Tử tử vẫn nằm đó sắc mặt nhợt nhạt lặng im như đang ngủ, chỉ có hai hàng lông mày hơi chau lại, trên gương mặt xinh đẹp hiện ra chút yếu đuối mơ hồ. lòng Tiêu Phong chợt dâng lên một chút xót xa, Tiêu Phong quay lại hướng mấy người Mộ Vân Khanh đứng nói lớn :
- Giúp ta thi triển truyền tinh lực trực tiếp cho nàng
Vì phải thi triền truyền tinh lực trong phạm vi mười trượng lên bắt buộc hư cảnh mới được, bọn Mộ Vân Khanh bên ngoài đã chuẩn bị sẵn nên nghe thấy liền thi triển. Từng chuỗi tinh lực đủ màu sắc truyền đến bao lấy Tử Tử.
Cánh tay Tiêu Phong chậm rãi bò ra một nhanh cây trên đó là một đóa băng sơn lấp lánh từ từ đưa lại phía Tử Tử . khi đóa băng sơn nằm trên trán Tử Tử toàn thân nàng bắt đầu kết băng mà mắt thường có thể nhìn thấy, Tiêu Phong hết sức tập trung trong giây phút băng kết đến miệng vết thương liền nhanh chóng dùng lực nhổ tiểu đao ghim trong ngực Tử Tử, Tinh lực của bọn Mộ Vân Khanh truyền đến ngay lập tức hàn miệng vết thương, Tiêu Phong lại nhanh chóng dùng Nhất Độc Chi Vương thu lại Băng Sơn niết bàn niên.
Tiêu Phong vung tay áo, một dòng linh khí màu xanh hoà vào không khí lưu chuyển vòng quanh Tử Tử
Mọi việc nghe có vẻ lâu nhưng thực ra chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt. Khi mọi người định thần ra thì Tiêu phong đã nhanh chóng thu được Tiểu Đao. Mà lúc này kiếp vân vô cùng hỗn loạn.
Tiêu Phong đỡ người Tử Tử nằm xuống giường Ngọc. Cẩn thận nắm lấy mệnh môn của Tử Tử tiếp tục truyền vào một nguồn linh lực . Sau khi đỡ lấy Tử Tử hắn có thể cảm nhận được hiện tại chân khí trong nàng toán loạn như thế nào, Tiêu Phong chầm chậm giúp Tử Tử điều hoà linh khí hỗn loạn, từ trên xuống dưới theo tay Tiêu Phong từng vòng một lưu chảy tuần hoàn quanh thân Tử Tử. Khi nhận thấy linh khí trong cơ thể Tử Tử điều hoà trở lại, thì trên trán Tiêu Phong đã đầm đìa mồ hôi, rơi xuống tách tách .
Vì Tu vi cửa Tiêu Phong còn thấp , khi cố gắng dẫn khí cho Tử Tử quy vị có phần hơi quá sức.
*Ầm!*
Bầu trời bỗng nổ vang, mây đen cuồn cuộn ập đến. Thiên uy cực kỳ đậm đặc bao phủ Đại Thiên Tông
Mây đen cuồn cuộn mang theo thiên uy hùng hồn.
Tiêu Phong Động chạm Tử Tử, chọc thiên uy giận.
Mang theo uy lực diệt thế đến.
*Ầm ầm!*
Mây đen cuồn cuộn đè ép, chỗ chính giữa đỏ rực, chính giữa mây đen vòng quanh ánh sáng đỏ từ từ xoay tròn, như là tận thế buông xuống. Toàn Đại Thiên tông các tu giả đều kinh sợ.
- Thiên phạt, đây là trời phạt!
- Thiên phạt mãnh liệt quá, cái này...này...!
............
Tu giả bốn phía kinh khủng chạy vắt giò lên cổ, chỉ là uy nhiếp của thiến uy đã khiến các tu giả kinh sợ, quá khủng bố.
Không chỉ khủng hoảng thôi, thiên uy tăng lên áp lực, càng tăng càng mạnh! Bốn phía ngày càng nhiều tu giả kinh sợ nhìn trời, nhìn lên bầu trời phía Đại Thiên tông
Bên ngoài phía Mộ Vân Khanh , Chu Thái Thiên và Đám Thanh Long đều kinh ngạc nhìn trời.
Mộ Vân Khanh nhíu mày nói:
- Có chuyện gì vậy?
Chu Thái Thiên nói:
- Tiêu Phong động chạm Tử Tử bị nguyền rủa? Nhưng cỡ này cũng độc quá đi?
- Gì?
Mọi người nhìn hướng Chu Thái Thiên.
Chu Thái Thiên lắc đầu, không muốn nói nhiều, dù sao đây là chuyện của Tiêu Phong
Mộ Vân Khanh nhíu mày hỏi:
- Tiêu Phong sẽ không bị nguy hiểm gì đi?
Mọi người nhíu mày.
Tiêu Phong đã ra lệnh mọi người không được tiến vào, hiện tại hắn chưa kêu họ vào, cả đám do dự.
*Ầm!*
Chính giữa mây đen xoay tròn, rốt cuộc thiên phạt thứ nhất giáng xuống. Một con thiên hỏa long to lớn gầm rống, há mồm có lực lượng hủy diệt thế gian.
Xung quanh hỏa long vô tận tia chớp vòng quanh, như là thác nước từ trên trời rơi xuống, theo hỏa long dẫn dắt ùa đến, thiên uy giáng xuống, trời phạt diệt thế!
Xung quanh các tu giả sợ vỡ mật, chỉ là dư âm đã khiến họ sợ muốn nhũn chân, thậm chí thiên uy long này khiến họ suýt tẩu hỏa nhập ma.
- Grao!
Hỏa long gầm rống, xông hướng Tiêu Phong.
Đại hủy diệt sắp tới nhưng Tiêu Phong không sợ hãi, vẫn đứng gần cầm lấy tay Tử Tử gọi lớn
- Nàng hãy mau tỉnh lại nhìn ta !
Tử Tử sau khi rút bỏ tiểu đao thành công vẫn nằm im bất động.
.
Trời đất sáng tỏ, biển sét ùa đến, hỏa long huyễn thế xông hướng Tiêu Phong.
- Grao!
Tiểu Miêu Nhi hướng trời gào lớn
*Vèo vù vù!*
kiếp vân run rẩy, hình như khổ sở vùng vẫy nhưng cuối cùng dừngn được lại trùng kích trời phạt mãnh liệt, càng hung mãnh hấp thu nhiệt lượng của thiên hỏa.
Một màn kỳ dị diễn ra . Dưới trời gầm thét của thiên lôi. Tiếng hổ gầm lanh lảnh
- grao...
Kiếp vân vẫn cuồn cuộn, không giáng thiên lôi nhưng cũng không tan đi. Vẫn hung ác gào thét.
Lúc này , hàng mi dài cong vút của Tử Tử khẽ run run, rồi từ từ mở ra, trong mắt lấp lánh hào quang, rực rỡ như sao.
- Phu quân...
Tử Tử lên tiếng , giọng nhẹ như thì thầm, ngoan ngoãn tựa đầu vào vai Tiêu Phong . Nhưng đập vào mắt nàng là mây đen gầm rú, thiên lôi mịt mùng khiến tim nàng như muốn bị xé ra. Nàng cảm thấy sống mũi cay nồng, liên tục lau nước mắt. Run rẩy nức nở đẩy Tiêu Phong ra:
- Xin chàng giữ khoảng cách với ta.
Tiêu Phong hơi giật mình vì hành động bất ngờ của Tử Tử .
Trong ánh mắt bất ngờ của Tử Tử ôm lấy nàng :
- Cảm ơn vì nàng đã tỉnh lại.
Bất giác đưa tay vuốt nhẹ khuân mặt yêu kiều của nàng, cảm giác lạnh lẽo dưới bàn tay làm cặp mày của Tiêu Phong khẽ chau lại nổi lên một cảm giác thương tiếc.
Tử Tử giật mình trợn to mắt . Không nghĩ Tiêu Phong lại liều lĩnh như vậy. Ánh mắt nàng rơi vào khuân mặt Tiêu Phong, cặp mắt đen thẫm sâu thẳm, toàn bộ dáng vẻ an tâm mà nàng quen thuộc.
- Phu Quân....
Tử Tử nhẹ nhàng tựa đầu vào lồng ngực vững chắc của Tiêu Phong , tham lam hít lấy hơi thở thuộc về riêng hắn.
Tiêu Phong dịu dàng nói mang theo chút ý cười lượn lờ trên tốc Tử Tử :
- Ta đây !
Phía bên ngoài trái tim Mộ Vân Khanh thoáng nhói lên. Một cảm giác khó tả lan tràn trong tim nàng. Tử Tử đã tỉnh mọi người thu lại tinh lực bỗng như hoá người thừa. Nàng nhìn Chu Thái Thiên. Ra dấu để mọi người cùng rời đi. Thì bỗng Vang lên Tiếng hét của Tiểu Miêu Nhi :
- Đại Lưu háo sắc ... ta không gắng được nữa ... grao...
Bầu trời nổ vang, thiên uy cực kỳ đậm đặc bao phủ Đại Thiên Tông. Mây đen cuồn cuộn mang theo thiên uy hùng hồn.
Tiêu Phong ôm chặt Tử Tử chọc giận thiên uy, mang theo uy lực diệt thế đến. Long hỏa gầm rống lao hướng Tiêu Phong.
Đại hủy diệt đến xung quang Tiêu Phong toát ra vô tận khói xanh, thiên lôi như thác nước , hoả long giáng xuống , trời phạt cuồng bạo, hủy diệt các sông núi xung quanh Đại Thiên Tông. Vô số tu giả bị liên luỵ
Tử Tử hiểu nguyền rủa của mình rất khủng bố, Tiểu Miêu Nhi cũng không khống chế được, Tiêu rồi.
Tử Tử khủng hoảng đẩy Tiêu Phong ra , nhưng hắn bắt chặt đôi tay nàng không tách rời. Biển sét ầm ầm đổ xuống, mắt Tử Tử loé tia tuyệt vọng.
Đám Mộ Vân Khanh , Chu Thái Thiên lo lắng nhìn nhau.
Tiêu Phong há miệng rống hướng trời :
- Grao
Với lực hút khổng lồ , hung mãnh thiên hoả lôi hải , nhanh chóng bị hút vào miệng Tiêu Phong.tuy nhiên khí thế quá mạnh mẽ. Mạnh đến mức xác thịt hắn có vẻ chịu không nổi. Tiêu Phong hét lớn :
- tinh lực đến ...
Tiêu Phong dốc hết sức cấu kết ý chí tinh thần mạnh mẽ bảo vệ bản thân và Tử Tử .
Tiểu Miêu Nhi kinh sợ nhìn Tiêu Phong kêu lên :
- Đại lưu... tên háo sắc không cần mạng này...
Mọi người căng thẳng nhìn bầu trời , mắt dám Thanh long rực sáng , tình hình này quen quá đi. Nên tuy làn biểu tình có chút rối rắm nhưng cũng coi như chấp nhận được điều không thể tưởng tượng này. Thanh Long biểu tình phối hợp tung tay tạo trận:
- Mê Vụ
Xung quanh tiên trì bỗng cuồn cuộn sương mù dày đặc bao phủ , khiến người ngoài không thể trông thấy bên trong rốt cuộc có cái gì
Chỉ có Mộ Vân Khanh và Chu Thái Thiên thì vẻ mặt lo lắng trên mặt hai người biến mất, thay thế làn mờ mịt , kinh sợ .
- A...
Hai người kinh hoàng nhìn cảnh tượng có trước mắt. Xung quanh Tiêu Phog là vô tận tia chớp không phải đang oanh tạc Tiêu Phong mà là đang trốn, sấm sét vòng quanh bốn phía Tiêu Phong há miệng gầm rống,
Mây thiên phạt cuồn cuộn bị hắn nuốt chửng, dùng sức mạnh có một người nuốt thiên phạt ??? Hình ảnh đó đánh sau vào óc hai người . Đây mà là con người sao ???
Mộ Vân Khanh, Chu Thái Thiên tri thức bị đảo điên theo hình ảnh trước mắt, cái này,cái này....
Làn đa Tiêu Phong nứt ra , thật nhiều tia chớp vòng quanh thân , hắn há miệng nuốt vào một đam thiên phạt cuối cùng .
Ầm...
- khí cảnh nhị tầng
- khí cảnh tam tầng
- khí cảnh tứ tầng
......
- khí cảnh bát tầng
Tu vi của Tiêu Phong lại vọt lên, người bên ngoài không thể bắt kịp tốc độ , hắn vọt lên đến khí cảnh bát tầng mới dừng lại.
Tu vi mọi người ở đây đều cao hơn Tiêu Phong liếc mắt đều thấy tu vi của hắn đã lên khí cảnh bát tầng .
Đám thanh long há to mồm kinh ngạc. Đùa chắc , tu vi tăng nhanh quá vậy.
.
Đại Thiên Tông bị thiên phạt phủ lên, rồi chậm rãi trầm xuống. Thanh Long cũng nhanh chóng phục hồi tinh thần bắn một luồng sáng trắng lên chín tầng mây, sương khói bốn phía từ từ tản đi.
Chu Thái Thiên nhìn hướng Tiêu Phong biểu tình phức tạp, loại thiên phạt này lần trước hắn đã gặp tại vô ưu thành . Khi Tử Tử bị ám sát kẻ tổn thương Tử Tử đã bị sát khí cỡ này đánh tan thành bọt phấn . Nếu là lấy tu vì hiện tại của Tiêu Phong tuyệt không thể chống đỡ nổi, Vậy mà lần này Tiêu Phong há miệng nuốt chửng... ví thế nào đây??? Yêu nghiệt ... khoé môi Chu Thái Thiên thoáng nở nụ cười mãn nguyện.
Mộ Vân Khanh rốt cuộc đã hiểu Thiên Phạt hùng vĩ này là vì sao.
Ôm ? Người tu hành có tu vi cao như các nàng còn tránh không đến gần Tử Tử nữa là, thế mà Tiêu Phomg dám ôm ? Hơn nữa dưới tình huống hắn biết rõ Tử Tử bá đạo mà vẫn ôm nàng , giờ phút này không hiểu sao lòng Mộ Vân Khanh nổi lên chút ghen tỵ và cả Hâm mộ . Có một chút ánh sáng yếu ớt trôi trong mắt nàng, trôi qua nơi đáy mắt.
Mộ Vân Khanh mỉm cười chân thành chúc phúc lên tiếng phá vỡ bầu không khí :
- Chúc mừng ...
Tiêu Phong nhìn hướng Mộ Vân Khanh trong lòng không hiểu sao có một chút như bị đè nặng xuống , Mộ Vân Khanh càng cố cười một cách xinh đẹp như vậy, Tiêu Phong càng cảm thấy nàng hoàn toàn không ổn, Tiêu Phong suy nghĩ một chút rồi gật đầu
- Vất vả cho mọi người rồi.
Ngữ khí của Tiêu Phong vừa nghiêm túc vừa chân thành, nhưng ánh mắt thì nhìn thẳng vào Mộ Vân Khanh như đang suy nghĩ gì. khiến trái tim Mộ Vân Khanh lần nữa đập mạnh một cái .
Chu Thái Thiên mỉm cười nhìn Mộ Vân Khanh nói :
- Thánh Nữ ! Ta đưa nàng và mấy người này qua phòng khách nghỉ ngơi .
Mộ Vân Khanh gật đầu :
- Đa tạ ...
Rồi quay hướng Tiêu Phong nói nụ cười trên khoé môi từ đầu đến cuối không tan đi :
- Chúng ta đi trước , không quấy rầy hai người nữa
Tiêu Phong hít một hơi sâu, rồi gật đầu lần nữa. Nụ cười của Mộ Vân Khanh tươi hơn một chút nữa nhìn Tiêu Phong thấy ánh mắt hắn vẫn đặt trên người mình, lòng nàng cũng vô thức mà run nhẹ lên.
Mọi người cáo biệt nhường lại không gian riêng cho hai người .
Tiêu Phong nhìn bóng lưng Mộ Vân Khanh rời đi , mái tóc dài của nàng buông xuống bờ vai nhìn rất đẹp. Lòng thoáng chút mất mát .
Tử Tử liền hỏi trong lòng nàng mơ hồ xuất hiện một chút bất an:
- Nàng là ai ?
Tiêu Phong trả lời :
- Chuyện về nàng rất dài, sau này chờ nàng hồi phục ta sẽ nói nàng nghe. Giờ ta đưa nàng và Tiêu Vương điện nghỉ ngơi.
Tử Tử nhẹ nhàng gật đầu một cái, nhưng sự lo lắng mơ hồ trong mắt cũng không giảm đi :
- Ừm...
- grao...
Một tiếng hổ con Hưng phấn kêu lên.
Tử Tử vui sướng kêu lên :
- Tiểu Miêu Nhi ...
Tiểu Miêu Nhi biểu tình Hưng phấn kêu lên :
- Tử Tử tỷ tỷ...
Phút chốc Tiểu Miêu Nhi nhảy đến cuốn lấy chân Tử Tử .
- mừng quá cuối cùng tỷ đã bình an .. ta rất vui...
Tiêu Phong liền lên tiếng :
- về Tiêu Vương điện rồi nói chuyện, Tử Tử vừa tỉnh lại cần tịnh dưỡng.
Rồi như định thần Tiêu Phong liền nói :
- Tiểu Miêu Nhi ! Người qua chỗ Mộ Vân Khanh xem sao ...
Tiểu Miêu Nhi gật đầu :
- Vậy ngươi đưa Tử Tử Tỷ tỷ của ta về . Ta qua xem các nàng thế nào liền quay lại.
Nói rồi tong tong chạy đi . Tiêu Phong và Tử Tử nhìn nhau cười tiến về Tiêu Vương điện .
Là một con thuyền nhỏ màu xanh, ở trên không, thuyền nhỏ nhanh chóng xuyên qua. Thanh Long đứng ở đầu thuyền, nhìn từng dãy núi non trùng điệp phía xa xa.
Grao!
Trong khoang thuyền thuyền nhỏ, Tiêu Phong, Mộ Vân Khanh cung Tiểu Miêu Nhi đi ra.
Trong tay Tiểu Miêu Nhi nắm một viên linh thạch, đang vui mừng gặm lấy.
- Công tử!
Thanh Long cung kính nói.
- đến rồi?
Tiêu Phong cười nói.
Thuyền nhỏ nhanh chóng đáp xuống , khiến toàn Đại Thien Tông nổi lên xôn xao.
Chu Thái Thiên vui vẻ nói :
- Một thời gian không gặp ngươi đã có thêm nhiều gặt hái !
Tiêu Phong mìn cười :
- Cũng có một chút ...
Chu Thái Thiên gật đầu nhìn đám Mộ Vân Khanh đưa tay làm lễ :
- Hoan nghênh Thánh nữ ghé thăm.
Mộ Vân Khanh mỉm cười đáp lễ :
- Làm phiền rồi !
Tiêu Phong liền nói :
- Trong tay ta đã có Băng sơn niết bàn niên, chúng ta cùng qua chỗ tử tử.
Mọi người vui vẻ hàn huyên. Cùng tiến về phía tiên Trì.
Tiêu Phong yêu cầu mọi người đứng phía xa còn một mình tiến lại gần, trên troief cuồng phong lại gầm rống
Tử tử vẫn nằm đó sắc mặt nhợt nhạt lặng im như đang ngủ, chỉ có hai hàng lông mày hơi chau lại, trên gương mặt xinh đẹp hiện ra chút yếu đuối mơ hồ. lòng Tiêu Phong chợt dâng lên một chút xót xa, Tiêu Phong quay lại hướng mấy người Mộ Vân Khanh đứng nói lớn :
- Giúp ta thi triển truyền tinh lực trực tiếp cho nàng
Vì phải thi triền truyền tinh lực trong phạm vi mười trượng lên bắt buộc hư cảnh mới được, bọn Mộ Vân Khanh bên ngoài đã chuẩn bị sẵn nên nghe thấy liền thi triển. Từng chuỗi tinh lực đủ màu sắc truyền đến bao lấy Tử Tử.
Cánh tay Tiêu Phong chậm rãi bò ra một nhanh cây trên đó là một đóa băng sơn lấp lánh từ từ đưa lại phía Tử Tử . khi đóa băng sơn nằm trên trán Tử Tử toàn thân nàng bắt đầu kết băng mà mắt thường có thể nhìn thấy, Tiêu Phong hết sức tập trung trong giây phút băng kết đến miệng vết thương liền nhanh chóng dùng lực nhổ tiểu đao ghim trong ngực Tử Tử, Tinh lực của bọn Mộ Vân Khanh truyền đến ngay lập tức hàn miệng vết thương, Tiêu Phong lại nhanh chóng dùng Nhất Độc Chi Vương thu lại Băng Sơn niết bàn niên.
Tiêu Phong vung tay áo, một dòng linh khí màu xanh hoà vào không khí lưu chuyển vòng quanh Tử Tử
Mọi việc nghe có vẻ lâu nhưng thực ra chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt. Khi mọi người định thần ra thì Tiêu phong đã nhanh chóng thu được Tiểu Đao. Mà lúc này kiếp vân vô cùng hỗn loạn.
Tiêu Phong đỡ người Tử Tử nằm xuống giường Ngọc. Cẩn thận nắm lấy mệnh môn của Tử Tử tiếp tục truyền vào một nguồn linh lực . Sau khi đỡ lấy Tử Tử hắn có thể cảm nhận được hiện tại chân khí trong nàng toán loạn như thế nào, Tiêu Phong chầm chậm giúp Tử Tử điều hoà linh khí hỗn loạn, từ trên xuống dưới theo tay Tiêu Phong từng vòng một lưu chảy tuần hoàn quanh thân Tử Tử. Khi nhận thấy linh khí trong cơ thể Tử Tử điều hoà trở lại, thì trên trán Tiêu Phong đã đầm đìa mồ hôi, rơi xuống tách tách .
Vì Tu vi cửa Tiêu Phong còn thấp , khi cố gắng dẫn khí cho Tử Tử quy vị có phần hơi quá sức.
*Ầm!*
Bầu trời bỗng nổ vang, mây đen cuồn cuộn ập đến. Thiên uy cực kỳ đậm đặc bao phủ Đại Thiên Tông
Mây đen cuồn cuộn mang theo thiên uy hùng hồn.
Tiêu Phong Động chạm Tử Tử, chọc thiên uy giận.
Mang theo uy lực diệt thế đến.
*Ầm ầm!*
Mây đen cuồn cuộn đè ép, chỗ chính giữa đỏ rực, chính giữa mây đen vòng quanh ánh sáng đỏ từ từ xoay tròn, như là tận thế buông xuống. Toàn Đại Thiên tông các tu giả đều kinh sợ.
- Thiên phạt, đây là trời phạt!
- Thiên phạt mãnh liệt quá, cái này...này...!
............
Tu giả bốn phía kinh khủng chạy vắt giò lên cổ, chỉ là uy nhiếp của thiến uy đã khiến các tu giả kinh sợ, quá khủng bố.
Không chỉ khủng hoảng thôi, thiên uy tăng lên áp lực, càng tăng càng mạnh! Bốn phía ngày càng nhiều tu giả kinh sợ nhìn trời, nhìn lên bầu trời phía Đại Thiên tông
Bên ngoài phía Mộ Vân Khanh , Chu Thái Thiên và Đám Thanh Long đều kinh ngạc nhìn trời.
Mộ Vân Khanh nhíu mày nói:
- Có chuyện gì vậy?
Chu Thái Thiên nói:
- Tiêu Phong động chạm Tử Tử bị nguyền rủa? Nhưng cỡ này cũng độc quá đi?
- Gì?
Mọi người nhìn hướng Chu Thái Thiên.
Chu Thái Thiên lắc đầu, không muốn nói nhiều, dù sao đây là chuyện của Tiêu Phong
Mộ Vân Khanh nhíu mày hỏi:
- Tiêu Phong sẽ không bị nguy hiểm gì đi?
Mọi người nhíu mày.
Tiêu Phong đã ra lệnh mọi người không được tiến vào, hiện tại hắn chưa kêu họ vào, cả đám do dự.
*Ầm!*
Chính giữa mây đen xoay tròn, rốt cuộc thiên phạt thứ nhất giáng xuống. Một con thiên hỏa long to lớn gầm rống, há mồm có lực lượng hủy diệt thế gian.
Xung quanh hỏa long vô tận tia chớp vòng quanh, như là thác nước từ trên trời rơi xuống, theo hỏa long dẫn dắt ùa đến, thiên uy giáng xuống, trời phạt diệt thế!
Xung quanh các tu giả sợ vỡ mật, chỉ là dư âm đã khiến họ sợ muốn nhũn chân, thậm chí thiên uy long này khiến họ suýt tẩu hỏa nhập ma.
- Grao!
Hỏa long gầm rống, xông hướng Tiêu Phong.
Đại hủy diệt sắp tới nhưng Tiêu Phong không sợ hãi, vẫn đứng gần cầm lấy tay Tử Tử gọi lớn
- Nàng hãy mau tỉnh lại nhìn ta !
Tử Tử sau khi rút bỏ tiểu đao thành công vẫn nằm im bất động.
.
Trời đất sáng tỏ, biển sét ùa đến, hỏa long huyễn thế xông hướng Tiêu Phong.
- Grao!
Tiểu Miêu Nhi hướng trời gào lớn
*Vèo vù vù!*
kiếp vân run rẩy, hình như khổ sở vùng vẫy nhưng cuối cùng dừngn được lại trùng kích trời phạt mãnh liệt, càng hung mãnh hấp thu nhiệt lượng của thiên hỏa.
Một màn kỳ dị diễn ra . Dưới trời gầm thét của thiên lôi. Tiếng hổ gầm lanh lảnh
- grao...
Kiếp vân vẫn cuồn cuộn, không giáng thiên lôi nhưng cũng không tan đi. Vẫn hung ác gào thét.
Lúc này , hàng mi dài cong vút của Tử Tử khẽ run run, rồi từ từ mở ra, trong mắt lấp lánh hào quang, rực rỡ như sao.
- Phu quân...
Tử Tử lên tiếng , giọng nhẹ như thì thầm, ngoan ngoãn tựa đầu vào vai Tiêu Phong . Nhưng đập vào mắt nàng là mây đen gầm rú, thiên lôi mịt mùng khiến tim nàng như muốn bị xé ra. Nàng cảm thấy sống mũi cay nồng, liên tục lau nước mắt. Run rẩy nức nở đẩy Tiêu Phong ra:
- Xin chàng giữ khoảng cách với ta.
Tiêu Phong hơi giật mình vì hành động bất ngờ của Tử Tử .
Trong ánh mắt bất ngờ của Tử Tử ôm lấy nàng :
- Cảm ơn vì nàng đã tỉnh lại.
Bất giác đưa tay vuốt nhẹ khuân mặt yêu kiều của nàng, cảm giác lạnh lẽo dưới bàn tay làm cặp mày của Tiêu Phong khẽ chau lại nổi lên một cảm giác thương tiếc.
Tử Tử giật mình trợn to mắt . Không nghĩ Tiêu Phong lại liều lĩnh như vậy. Ánh mắt nàng rơi vào khuân mặt Tiêu Phong, cặp mắt đen thẫm sâu thẳm, toàn bộ dáng vẻ an tâm mà nàng quen thuộc.
- Phu Quân....
Tử Tử nhẹ nhàng tựa đầu vào lồng ngực vững chắc của Tiêu Phong , tham lam hít lấy hơi thở thuộc về riêng hắn.
Tiêu Phong dịu dàng nói mang theo chút ý cười lượn lờ trên tốc Tử Tử :
- Ta đây !
Phía bên ngoài trái tim Mộ Vân Khanh thoáng nhói lên. Một cảm giác khó tả lan tràn trong tim nàng. Tử Tử đã tỉnh mọi người thu lại tinh lực bỗng như hoá người thừa. Nàng nhìn Chu Thái Thiên. Ra dấu để mọi người cùng rời đi. Thì bỗng Vang lên Tiếng hét của Tiểu Miêu Nhi :
- Đại Lưu háo sắc ... ta không gắng được nữa ... grao...
Bầu trời nổ vang, thiên uy cực kỳ đậm đặc bao phủ Đại Thiên Tông. Mây đen cuồn cuộn mang theo thiên uy hùng hồn.
Tiêu Phong ôm chặt Tử Tử chọc giận thiên uy, mang theo uy lực diệt thế đến. Long hỏa gầm rống lao hướng Tiêu Phong.
Đại hủy diệt đến xung quang Tiêu Phong toát ra vô tận khói xanh, thiên lôi như thác nước , hoả long giáng xuống , trời phạt cuồng bạo, hủy diệt các sông núi xung quanh Đại Thiên Tông. Vô số tu giả bị liên luỵ
Tử Tử hiểu nguyền rủa của mình rất khủng bố, Tiểu Miêu Nhi cũng không khống chế được, Tiêu rồi.
Tử Tử khủng hoảng đẩy Tiêu Phong ra , nhưng hắn bắt chặt đôi tay nàng không tách rời. Biển sét ầm ầm đổ xuống, mắt Tử Tử loé tia tuyệt vọng.
Đám Mộ Vân Khanh , Chu Thái Thiên lo lắng nhìn nhau.
Tiêu Phong há miệng rống hướng trời :
- Grao
Với lực hút khổng lồ , hung mãnh thiên hoả lôi hải , nhanh chóng bị hút vào miệng Tiêu Phong.tuy nhiên khí thế quá mạnh mẽ. Mạnh đến mức xác thịt hắn có vẻ chịu không nổi. Tiêu Phong hét lớn :
- tinh lực đến ...
Tiêu Phong dốc hết sức cấu kết ý chí tinh thần mạnh mẽ bảo vệ bản thân và Tử Tử .
Tiểu Miêu Nhi kinh sợ nhìn Tiêu Phong kêu lên :
- Đại lưu... tên háo sắc không cần mạng này...
Mọi người căng thẳng nhìn bầu trời , mắt dám Thanh long rực sáng , tình hình này quen quá đi. Nên tuy làn biểu tình có chút rối rắm nhưng cũng coi như chấp nhận được điều không thể tưởng tượng này. Thanh Long biểu tình phối hợp tung tay tạo trận:
- Mê Vụ
Xung quanh tiên trì bỗng cuồn cuộn sương mù dày đặc bao phủ , khiến người ngoài không thể trông thấy bên trong rốt cuộc có cái gì
Chỉ có Mộ Vân Khanh và Chu Thái Thiên thì vẻ mặt lo lắng trên mặt hai người biến mất, thay thế làn mờ mịt , kinh sợ .
- A...
Hai người kinh hoàng nhìn cảnh tượng có trước mắt. Xung quanh Tiêu Phog là vô tận tia chớp không phải đang oanh tạc Tiêu Phong mà là đang trốn, sấm sét vòng quanh bốn phía Tiêu Phong há miệng gầm rống,
Mây thiên phạt cuồn cuộn bị hắn nuốt chửng, dùng sức mạnh có một người nuốt thiên phạt ??? Hình ảnh đó đánh sau vào óc hai người . Đây mà là con người sao ???
Mộ Vân Khanh, Chu Thái Thiên tri thức bị đảo điên theo hình ảnh trước mắt, cái này,cái này....
Làn đa Tiêu Phong nứt ra , thật nhiều tia chớp vòng quanh thân , hắn há miệng nuốt vào một đam thiên phạt cuối cùng .
Ầm...
- khí cảnh nhị tầng
- khí cảnh tam tầng
- khí cảnh tứ tầng
......
- khí cảnh bát tầng
Tu vi của Tiêu Phong lại vọt lên, người bên ngoài không thể bắt kịp tốc độ , hắn vọt lên đến khí cảnh bát tầng mới dừng lại.
Tu vi mọi người ở đây đều cao hơn Tiêu Phong liếc mắt đều thấy tu vi của hắn đã lên khí cảnh bát tầng .
Đám thanh long há to mồm kinh ngạc. Đùa chắc , tu vi tăng nhanh quá vậy.
.
Đại Thiên Tông bị thiên phạt phủ lên, rồi chậm rãi trầm xuống. Thanh Long cũng nhanh chóng phục hồi tinh thần bắn một luồng sáng trắng lên chín tầng mây, sương khói bốn phía từ từ tản đi.
Chu Thái Thiên nhìn hướng Tiêu Phong biểu tình phức tạp, loại thiên phạt này lần trước hắn đã gặp tại vô ưu thành . Khi Tử Tử bị ám sát kẻ tổn thương Tử Tử đã bị sát khí cỡ này đánh tan thành bọt phấn . Nếu là lấy tu vì hiện tại của Tiêu Phong tuyệt không thể chống đỡ nổi, Vậy mà lần này Tiêu Phong há miệng nuốt chửng... ví thế nào đây??? Yêu nghiệt ... khoé môi Chu Thái Thiên thoáng nở nụ cười mãn nguyện.
Mộ Vân Khanh rốt cuộc đã hiểu Thiên Phạt hùng vĩ này là vì sao.
Ôm ? Người tu hành có tu vi cao như các nàng còn tránh không đến gần Tử Tử nữa là, thế mà Tiêu Phomg dám ôm ? Hơn nữa dưới tình huống hắn biết rõ Tử Tử bá đạo mà vẫn ôm nàng , giờ phút này không hiểu sao lòng Mộ Vân Khanh nổi lên chút ghen tỵ và cả Hâm mộ . Có một chút ánh sáng yếu ớt trôi trong mắt nàng, trôi qua nơi đáy mắt.
Mộ Vân Khanh mỉm cười chân thành chúc phúc lên tiếng phá vỡ bầu không khí :
- Chúc mừng ...
Tiêu Phong nhìn hướng Mộ Vân Khanh trong lòng không hiểu sao có một chút như bị đè nặng xuống , Mộ Vân Khanh càng cố cười một cách xinh đẹp như vậy, Tiêu Phong càng cảm thấy nàng hoàn toàn không ổn, Tiêu Phong suy nghĩ một chút rồi gật đầu
- Vất vả cho mọi người rồi.
Ngữ khí của Tiêu Phong vừa nghiêm túc vừa chân thành, nhưng ánh mắt thì nhìn thẳng vào Mộ Vân Khanh như đang suy nghĩ gì. khiến trái tim Mộ Vân Khanh lần nữa đập mạnh một cái .
Chu Thái Thiên mỉm cười nhìn Mộ Vân Khanh nói :
- Thánh Nữ ! Ta đưa nàng và mấy người này qua phòng khách nghỉ ngơi .
Mộ Vân Khanh gật đầu :
- Đa tạ ...
Rồi quay hướng Tiêu Phong nói nụ cười trên khoé môi từ đầu đến cuối không tan đi :
- Chúng ta đi trước , không quấy rầy hai người nữa
Tiêu Phong hít một hơi sâu, rồi gật đầu lần nữa. Nụ cười của Mộ Vân Khanh tươi hơn một chút nữa nhìn Tiêu Phong thấy ánh mắt hắn vẫn đặt trên người mình, lòng nàng cũng vô thức mà run nhẹ lên.
Mọi người cáo biệt nhường lại không gian riêng cho hai người .
Tiêu Phong nhìn bóng lưng Mộ Vân Khanh rời đi , mái tóc dài của nàng buông xuống bờ vai nhìn rất đẹp. Lòng thoáng chút mất mát .
Tử Tử liền hỏi trong lòng nàng mơ hồ xuất hiện một chút bất an:
- Nàng là ai ?
Tiêu Phong trả lời :
- Chuyện về nàng rất dài, sau này chờ nàng hồi phục ta sẽ nói nàng nghe. Giờ ta đưa nàng và Tiêu Vương điện nghỉ ngơi.
Tử Tử nhẹ nhàng gật đầu một cái, nhưng sự lo lắng mơ hồ trong mắt cũng không giảm đi :
- Ừm...
- grao...
Một tiếng hổ con Hưng phấn kêu lên.
Tử Tử vui sướng kêu lên :
- Tiểu Miêu Nhi ...
Tiểu Miêu Nhi biểu tình Hưng phấn kêu lên :
- Tử Tử tỷ tỷ...
Phút chốc Tiểu Miêu Nhi nhảy đến cuốn lấy chân Tử Tử .
- mừng quá cuối cùng tỷ đã bình an .. ta rất vui...
Tiêu Phong liền lên tiếng :
- về Tiêu Vương điện rồi nói chuyện, Tử Tử vừa tỉnh lại cần tịnh dưỡng.
Rồi như định thần Tiêu Phong liền nói :
- Tiểu Miêu Nhi ! Người qua chỗ Mộ Vân Khanh xem sao ...
Tiểu Miêu Nhi gật đầu :
- Vậy ngươi đưa Tử Tử Tỷ tỷ của ta về . Ta qua xem các nàng thế nào liền quay lại.
Nói rồi tong tong chạy đi . Tiêu Phong và Tử Tử nhìn nhau cười tiến về Tiêu Vương điện .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.