Chương 269: bàn chuyện cùng mộ vân khan
Snake
14/08/2019
Trong đại điện chỉ còn lại Tiêu Phong, Mộ Vân Khanh, Tiểu Miêu Nhi.
Tiêu Phong nhìn hướng Tiểu Miêu Nhi, nói:
- Tiểu Miêu Nhi, tại sao mấy ngày nay ngươi luôn buồn bã giống như có nhiều tâm sự vậy? Thật không giống như ngươi.
Tiểu Miêu Nhi biểu tình không muốn đáp lời , vẫn giữ mặt buồn bã cuộn người lại giữ im lặng.
Tiêu Phong lại hỏi:
- Làm sao vậy? Có thể nói cho ta được không ?
Tiểu Miêu Nhi ngước nhìn Tiêu Phong bỗng nhiên mắt ngấn lệ nói:
- Tiêu Phong, có phải là ta rất vô dụng không?
Tiêu Phong ngồi xuống cạnh Tiểu Miêu Nhi vỗ vỗ vào đầu nó an ủi hỏi:
- Sao vậy? Là ai nói ngươi vô dụng?
Mộ Vân Khanh cũng lo lắng nói:
- Đúng vậy. Tiểu Miêu Nhi, ngươi làm sao vậy?
Mộ Vân Khanh lấy ra một viên cực phẩm linh thạch nhét vào ngực Tiểu Miêu Nhi.
Nếu là bình thường thì chắc chắn Tiểu Miêu Nhi sẽ vui vẻ không biết trời đất, nhưng bây giờ nó thậm chí không buồn ôm linh thạch, xịu môi muốn khóc.
Tiêu Phong lo lắng nói:
- Tiểu Miêu Nhi nói cho ta biết, làm sao vậy?
Tiểu Miêu Nhi thương tâm nói:
- Lần trước trong rừng ta cam thấy mình thật vô dụng, ngươi bị thương nặng như vậy mà ta không thể giúp ngươi, ngươi còn kêu người bảo vệ ta, grao!
Tiêu Phong mỉm cười, sờ đầu Tiểu Miêu Nhi, nói:
- Thì ra là vì chuyện này. Đừng buồn, ai nói ngươi không giúp ta? ai nói ngươi vô dụng? Ngươi đã giúp ta rất rất nhiều đó. Không phải sao ?
Tiểu Miêu Nhi vẫn thương tâm nói:
- Có không? Ta thấy nhiều người đánh ngươi đến thảm thương mà ta chỉ có thể trơ mắt nhìn, ta từ hôm đó vẫn nhé luôn nghĩ giá màn ta có thêm sức mạnh, giá mà ta... hu hu.
Tiêu Phong an ủi Tiểu Miêu Nhi:
- Ha ha ha ha! Ngươi không trơ mắt nhìn, ngươi còn giúp cho ta nhiều. Ngươi xem, nếu không có mũ nỉ nhỏ của ngươi thì ta lấy đâu ra đồ để thay ? làm sao có được Táng Thiên Đồng Quan? Sao có thể đàm phán cùng Hạ Hầu Ân? Sao có thể sắp xếp một đống việc? Ngươi giúp cho ta rất là nhiều! Những việc đó đâu phải ta an ủi ngươi, ngươi tự nghĩ xem có đúng không ?
Tiểu Miêu Nhi vẫn ủ rũ nói:
- Vậy sao? Nhưng mà...
Tiêu Phong an ủi Tiểu Miêu Nhi:
- Thực lực của ngươi sao? Bây giờ ngươi còn nhỏ. Lại nói, có ai lợi hại bằng ngươi? Ngươi đột phá mà thiên kiếp không tìm ngươi, đây là năng lực biến thái cỡ nào, sau này ngươi trưởng thành lên chắc chắn càng thêm phần lợi hại!
Mộ Vân Khanh nghi hoặc hỏi:
- Thiên kiếp không tìm Tiểu Miêu Nhi là thật sao?
Tiêu Phong gật đầu, nói:
- Đúng vậy. Tiểu Miêu Nhi từ Lực cảnh đến Tinh cảnh không hề độ kiếp.
Mộ Vân Khanh ngạc nhiên hỏi:
- A? Điều này sao có thể?
Tiểu Miêu Nhi gật đầu, bỗng bất ngờ nói:
- Đúng là có chuyện như vậy!
Tiêu Phong hỏi:
- Không độ kiếp, tu vi luôn tăng lên, thế có phải là sau này sẽ rất lợi hại không?
Tiểu Miêu Nhi tăng niềm tin:
- Ừm! Hình như là vậy thật!
Tiêu Phong cười nói:
- Lại nói huyết mạch của ngươi tại hổ tộc tuyệt đối cực kỳ tôn quý, sau này khi ngươi trưởng thành, trở thành lão hổ to lớn ngàn vạn hổ tộc đều phải nghe lời ngươi, khi đó ta còn cần nhờ vả ngươi.
Tiêu Miêu Nhi hưng phấn nói:
- grao! Hình như đúng là vậy, ta có thể thu rất nhiều rất nhiều hổ tiểu đệ, đến lúc đó khiến bọn họ giúp ngươi!
Tiêu Phong cười nói:
- Vậy là đúng rồi, ngươi còn buồn cái gì?
Tiêu Phong tâm tình tốt hơn, nói:
- Đúng vậy., ta có hổ tộc chi quyển, có thể phong thưởng rất nhiều hổ tộc, ta có thể! Grao!
Hổ tộc chi quyển? Tiêu Phong không hỏi nhiều nhưng đại khái đoán được. Tiểu Miêu Nhi tâm tình tốt hơn, Tiêu Phong cũng vui lây.
- Đại lưu... Tiêu Phong, ta ra ngoài chơi đây, không quấy rầy ngươi với Mộ tỷ tỷ!
Tiểu Miêu Nhi vui vẻ chạy nhảy ra đại điện.
Nhìn Tiểu Miêu Nhi rời đi, Mộ Vân Khanh Tiêu Phong cùng nhau cười.
Mặt Mộ Vân Khanh đỏ ửng.
Tiêu Phong hỏi giọng dịu dàng :
- Nàng đã trừ hết độc trong cơ thể chưa?
Mộ Vân Khanh khẽ nói:
- Ừm! Đã hết độc rồi, đa tạ ngươi.
Tiêu Phong mỉm cười nói:
- Nàng cần gì nói đa tạ ta?
Trong lòng Mộ Vân Khanh thoải mái như ngày hè ăn nước đá.
Mộ Vân Khanh ngọt ngào cười, nói:
- Vậy ... được
Tiêu Phong nhìn Mộ Vân Khanh, ánh mắt dịu dàng.
Mộ Vân Khanh lấy ra Bắc Tông Đại Diễn Đồ bố trận của Độc Sư, nói:
- Phải rồi, đây là Bắc Tông Đại Diễn Đồ của Độc Sư, ở trong tay ta, nghe nói là chí bảo của tu phong thủy Bắc tông.
Tiêu Phong cũng không chối đẩy, nói:
- Vậy ta xin nhận.
Mộ Vân Khanh mỉm cười.
Mộ Vân Khanh tò mò hỏi:
- Lần trước ngươi nói định đi Cự Lộc thư viện làm cái gì? Đi tham gia thiên thụ đại hội tranh giành 'Thiên Sách' nạp tụ Công Đức trì sao? Ngươi chuẩn bị khai tông lập phái?
Tiêu Phong lắc đầu, nói:
- Thiên thụ đại hội không chỉ xuất hiện Thiên Sách còn có Phong Thần Sách, ta muốn tranh đoạt Phong Thần Sách!
Mộ Vân Khanh ngạc nhiên hỏi:
- A? Phong Thần Sách? Tranh giành thứ đó có tác dụng gì? Chắc không phải ngươi định mở thư viện đi?
Tiêu Phong cười nói:
- Ha ha ha ha! Nàng nói cho ta nghe cách tranh đoạt Phong Thần Sách đi.
Mặc Vũ Hề giải thích rằng:
- Được rồi, thiên thụ đại hội mỗi trăm năm một lần, Cự Lộc thư viện sẽ tế bái thiên địa, thỉnh công hướng trời, ông trời sẽ ban cho Thiên Sách và Phong Thần Sách. Thiên Sách dùng để khống chế Công Đức trì, Phong Thần Sách dùng để khống chế vân hải khí vận. Thư viện cần có Phong Thần Sách để nâng vân hải khí vận.
Tiêu Phong gật đầu, nói:
- Ừm!
Mộ Vân Khanh giải thích rằng:
- Trong thiên hạ tông môn có được Công Đức trì nhiều vô số, nhưng thư viện có vân hải khí vận thì lại chỉ có tứ đại thư viện. Rất khó thu thập khí vận, tứ đại thư viện bởi vì giúp đỡ tông môn trong thiên hạ thỉnh công, tặng Thiên Sách cho nên mới thắng được thiên hạ ủng hộ, gom góp tích luỹ khí vận, tăng khí vận lên đến mức trung vị tông môn, rất khó tiến thêm một bước, chỉ có thể là trung vị tông môn. Dù không đạt tới trình độ thượng vị tông môn nhưng vẫn được thiên hạ kính trọng! Dù sao, vô số tông môn trong thiên hạ đều trông mong lấy được Công Đức trì từ thư viện.
Mộ Vân Khanh hỏi:
- Chỉ có tứ đại thư viện thu thập khí vận?
Mộ Vân Khanh mỉm cười nói:
- Thu thập khí vận quá khó, trước kia cũng có người được Phong Thần Sách mở thư viện mới, nhưng khí vận trôi đi nhanh hơn tăng, không tới trăm năm thì Phong Thần Sách không được khí vận ôn dưỡng biến thành mây khói tán đi.
Tiêu Phong lắc đầu, nói:
- Mở thư viện thu thập khí vận? Ha ha, buồn cười!
Mộ Vân Khanh tò mò hỏi:
- Buồn cười? Không phải nhờ thư viện tích lũy khí vận sao?
Tiêu Phong cười nói:
- Đương nhiên không phải, nàng hãy chờ xem sau này ta làm sao thu thập khí vận trong thiên hạ!
Mộ Vân Khanh trầm ngâm nói:
- Ừm! Nhưng rất khó có được Phong Thần Sách.
- A?
Mộ Vân Khanh trầm ngâm nói:
- Các đợt Phong Thần Sách đa số bị Cự Lộc thư viện chiếm làm của riêng, vì trong Phong Thần Sách sẽ có mang chút khí vận. Cự Lộc thư viện dùng những khí vận này bổ sung vào vân hải khí vận của mình. Muốn có Phong Thần Sách thì cũng phải tranh đoạt.
Tiêu Phong tò mò hỏi:
- Tranh? Tranh như thế nào? Giống như Thiên Sách sao, quần tông so đấu?
Mộ Vân Khanh nói:
- Không, là cùng đại nho Cự Lộc thư viện đấu văn, văn đấu quần nho, đại thắng rồi mới có thể lấy Phong Thần Sách từ tay Cự Lộc thư viện.
Tiêu Phong hơi thay đổi sắc mặt:
- Văn đấu quần nhỏ?
Mộ Vân Khanh lo lắng nói:
- Cự Lộc thư viện không bài xích những người tranh đoạt Phong Thần Sách nhưng nhất định phải đấu thắng bọn họ. Tuy nhiên chuyện này quá khó, Cự Lộc thư viện vốn là đất văn phong hưng thịnh, muốn đấu thắng đại nho bên trong nói dễ hơn làm.
Tiêu Phong mỉm cười nói:
- Đấu thì cứ đấu, ta muốn xem văn phong ở Cự Lộc thư viện rốt cuộc thịnh vượng đến mức nào.
Mộ Vân Khanh ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi thật sự muốn tranh giành Phong Thần Sách?
Tiêu Phong chắc chắn gật đầu, nói:
- Ta nhất định phải có nó.
Mộ Vân Khanh vẫn hơi lo lắng nói:
- Nhưng mà...
Tiêu Phong cười nói:
- Không có nhưng, lần này ta đi Cự Lộc thư viện cũng là vì Phong Thần Sách. Văn đấu quần nho? Ta rất mong chờ.
Mộ Vân Khanh ngẫm nghĩ, cuối cùng gật đầu, nói:
- Vậy ta sẽ thuyết phục Thiên LãngTiên Sinh giúp đỡ ngươi.
Tiêu Phong nghi hoặc hỏi:
- Thiên Lãng Tiên Sinh? Không phải hắn là đại công tử của Cự Lộc thư viện sao?
Mộ Vân Khanh chắc chắn gật đầu, nói:
- Thiên Lãng Tiên Sinh đã bị Cự Lộc thư viện trục xuất sơn môn, tham gia vào Đại Chiêu thánh địa ta, đương nhiên không thể đại biểu cho Cự Lộc thư viện. Ngươi yên tâm, cứ giao chuyện này cho ta.
Tiêu Phong gật đầu, nói:
- Cũng tốt, tuyệt nhất là đi càng sớm càng tốt, ta đến đó có thể tìm hiểu tình huống.
Mộ Vân Khanh nhíu mày nói:
- Cái kia...
- Sao vậy?
Mộ Vân Khanh nói :
- Ngày mai chúng ta xuất phát về Đại Thiên Tông chứ?
Tiêu Phong gật đầu :
- Đúng vậy ! đã có Vân Sơn Niết Bàn niên ta có cách để hóa giải cứu nàng ấy.
Mộ Vân khanh gật đầu :
- hiện tại có ta Và bọn Thanh Long tổng cộng đã có năm hư cảnh. Cần phải làm gì ngươi cứ nói.
Tiêu Phong gật đầu :
- Được !
Mộ Vân Khanh vui vẻ từ biệt :
- Vậy ta đi chuẩn bị !
Tiêu Phong gật đầu trìu mến nói :
- Ừm!
Tiêu Phong nhìn hướng Tiểu Miêu Nhi, nói:
- Tiểu Miêu Nhi, tại sao mấy ngày nay ngươi luôn buồn bã giống như có nhiều tâm sự vậy? Thật không giống như ngươi.
Tiểu Miêu Nhi biểu tình không muốn đáp lời , vẫn giữ mặt buồn bã cuộn người lại giữ im lặng.
Tiêu Phong lại hỏi:
- Làm sao vậy? Có thể nói cho ta được không ?
Tiểu Miêu Nhi ngước nhìn Tiêu Phong bỗng nhiên mắt ngấn lệ nói:
- Tiêu Phong, có phải là ta rất vô dụng không?
Tiêu Phong ngồi xuống cạnh Tiểu Miêu Nhi vỗ vỗ vào đầu nó an ủi hỏi:
- Sao vậy? Là ai nói ngươi vô dụng?
Mộ Vân Khanh cũng lo lắng nói:
- Đúng vậy. Tiểu Miêu Nhi, ngươi làm sao vậy?
Mộ Vân Khanh lấy ra một viên cực phẩm linh thạch nhét vào ngực Tiểu Miêu Nhi.
Nếu là bình thường thì chắc chắn Tiểu Miêu Nhi sẽ vui vẻ không biết trời đất, nhưng bây giờ nó thậm chí không buồn ôm linh thạch, xịu môi muốn khóc.
Tiêu Phong lo lắng nói:
- Tiểu Miêu Nhi nói cho ta biết, làm sao vậy?
Tiểu Miêu Nhi thương tâm nói:
- Lần trước trong rừng ta cam thấy mình thật vô dụng, ngươi bị thương nặng như vậy mà ta không thể giúp ngươi, ngươi còn kêu người bảo vệ ta, grao!
Tiêu Phong mỉm cười, sờ đầu Tiểu Miêu Nhi, nói:
- Thì ra là vì chuyện này. Đừng buồn, ai nói ngươi không giúp ta? ai nói ngươi vô dụng? Ngươi đã giúp ta rất rất nhiều đó. Không phải sao ?
Tiểu Miêu Nhi vẫn thương tâm nói:
- Có không? Ta thấy nhiều người đánh ngươi đến thảm thương mà ta chỉ có thể trơ mắt nhìn, ta từ hôm đó vẫn nhé luôn nghĩ giá màn ta có thêm sức mạnh, giá mà ta... hu hu.
Tiêu Phong an ủi Tiểu Miêu Nhi:
- Ha ha ha ha! Ngươi không trơ mắt nhìn, ngươi còn giúp cho ta nhiều. Ngươi xem, nếu không có mũ nỉ nhỏ của ngươi thì ta lấy đâu ra đồ để thay ? làm sao có được Táng Thiên Đồng Quan? Sao có thể đàm phán cùng Hạ Hầu Ân? Sao có thể sắp xếp một đống việc? Ngươi giúp cho ta rất là nhiều! Những việc đó đâu phải ta an ủi ngươi, ngươi tự nghĩ xem có đúng không ?
Tiểu Miêu Nhi vẫn ủ rũ nói:
- Vậy sao? Nhưng mà...
Tiêu Phong an ủi Tiểu Miêu Nhi:
- Thực lực của ngươi sao? Bây giờ ngươi còn nhỏ. Lại nói, có ai lợi hại bằng ngươi? Ngươi đột phá mà thiên kiếp không tìm ngươi, đây là năng lực biến thái cỡ nào, sau này ngươi trưởng thành lên chắc chắn càng thêm phần lợi hại!
Mộ Vân Khanh nghi hoặc hỏi:
- Thiên kiếp không tìm Tiểu Miêu Nhi là thật sao?
Tiêu Phong gật đầu, nói:
- Đúng vậy. Tiểu Miêu Nhi từ Lực cảnh đến Tinh cảnh không hề độ kiếp.
Mộ Vân Khanh ngạc nhiên hỏi:
- A? Điều này sao có thể?
Tiểu Miêu Nhi gật đầu, bỗng bất ngờ nói:
- Đúng là có chuyện như vậy!
Tiêu Phong hỏi:
- Không độ kiếp, tu vi luôn tăng lên, thế có phải là sau này sẽ rất lợi hại không?
Tiểu Miêu Nhi tăng niềm tin:
- Ừm! Hình như là vậy thật!
Tiêu Phong cười nói:
- Lại nói huyết mạch của ngươi tại hổ tộc tuyệt đối cực kỳ tôn quý, sau này khi ngươi trưởng thành, trở thành lão hổ to lớn ngàn vạn hổ tộc đều phải nghe lời ngươi, khi đó ta còn cần nhờ vả ngươi.
Tiêu Miêu Nhi hưng phấn nói:
- grao! Hình như đúng là vậy, ta có thể thu rất nhiều rất nhiều hổ tiểu đệ, đến lúc đó khiến bọn họ giúp ngươi!
Tiêu Phong cười nói:
- Vậy là đúng rồi, ngươi còn buồn cái gì?
Tiêu Phong tâm tình tốt hơn, nói:
- Đúng vậy., ta có hổ tộc chi quyển, có thể phong thưởng rất nhiều hổ tộc, ta có thể! Grao!
Hổ tộc chi quyển? Tiêu Phong không hỏi nhiều nhưng đại khái đoán được. Tiểu Miêu Nhi tâm tình tốt hơn, Tiêu Phong cũng vui lây.
- Đại lưu... Tiêu Phong, ta ra ngoài chơi đây, không quấy rầy ngươi với Mộ tỷ tỷ!
Tiểu Miêu Nhi vui vẻ chạy nhảy ra đại điện.
Nhìn Tiểu Miêu Nhi rời đi, Mộ Vân Khanh Tiêu Phong cùng nhau cười.
Mặt Mộ Vân Khanh đỏ ửng.
Tiêu Phong hỏi giọng dịu dàng :
- Nàng đã trừ hết độc trong cơ thể chưa?
Mộ Vân Khanh khẽ nói:
- Ừm! Đã hết độc rồi, đa tạ ngươi.
Tiêu Phong mỉm cười nói:
- Nàng cần gì nói đa tạ ta?
Trong lòng Mộ Vân Khanh thoải mái như ngày hè ăn nước đá.
Mộ Vân Khanh ngọt ngào cười, nói:
- Vậy ... được
Tiêu Phong nhìn Mộ Vân Khanh, ánh mắt dịu dàng.
Mộ Vân Khanh lấy ra Bắc Tông Đại Diễn Đồ bố trận của Độc Sư, nói:
- Phải rồi, đây là Bắc Tông Đại Diễn Đồ của Độc Sư, ở trong tay ta, nghe nói là chí bảo của tu phong thủy Bắc tông.
Tiêu Phong cũng không chối đẩy, nói:
- Vậy ta xin nhận.
Mộ Vân Khanh mỉm cười.
Mộ Vân Khanh tò mò hỏi:
- Lần trước ngươi nói định đi Cự Lộc thư viện làm cái gì? Đi tham gia thiên thụ đại hội tranh giành 'Thiên Sách' nạp tụ Công Đức trì sao? Ngươi chuẩn bị khai tông lập phái?
Tiêu Phong lắc đầu, nói:
- Thiên thụ đại hội không chỉ xuất hiện Thiên Sách còn có Phong Thần Sách, ta muốn tranh đoạt Phong Thần Sách!
Mộ Vân Khanh ngạc nhiên hỏi:
- A? Phong Thần Sách? Tranh giành thứ đó có tác dụng gì? Chắc không phải ngươi định mở thư viện đi?
Tiêu Phong cười nói:
- Ha ha ha ha! Nàng nói cho ta nghe cách tranh đoạt Phong Thần Sách đi.
Mặc Vũ Hề giải thích rằng:
- Được rồi, thiên thụ đại hội mỗi trăm năm một lần, Cự Lộc thư viện sẽ tế bái thiên địa, thỉnh công hướng trời, ông trời sẽ ban cho Thiên Sách và Phong Thần Sách. Thiên Sách dùng để khống chế Công Đức trì, Phong Thần Sách dùng để khống chế vân hải khí vận. Thư viện cần có Phong Thần Sách để nâng vân hải khí vận.
Tiêu Phong gật đầu, nói:
- Ừm!
Mộ Vân Khanh giải thích rằng:
- Trong thiên hạ tông môn có được Công Đức trì nhiều vô số, nhưng thư viện có vân hải khí vận thì lại chỉ có tứ đại thư viện. Rất khó thu thập khí vận, tứ đại thư viện bởi vì giúp đỡ tông môn trong thiên hạ thỉnh công, tặng Thiên Sách cho nên mới thắng được thiên hạ ủng hộ, gom góp tích luỹ khí vận, tăng khí vận lên đến mức trung vị tông môn, rất khó tiến thêm một bước, chỉ có thể là trung vị tông môn. Dù không đạt tới trình độ thượng vị tông môn nhưng vẫn được thiên hạ kính trọng! Dù sao, vô số tông môn trong thiên hạ đều trông mong lấy được Công Đức trì từ thư viện.
Mộ Vân Khanh hỏi:
- Chỉ có tứ đại thư viện thu thập khí vận?
Mộ Vân Khanh mỉm cười nói:
- Thu thập khí vận quá khó, trước kia cũng có người được Phong Thần Sách mở thư viện mới, nhưng khí vận trôi đi nhanh hơn tăng, không tới trăm năm thì Phong Thần Sách không được khí vận ôn dưỡng biến thành mây khói tán đi.
Tiêu Phong lắc đầu, nói:
- Mở thư viện thu thập khí vận? Ha ha, buồn cười!
Mộ Vân Khanh tò mò hỏi:
- Buồn cười? Không phải nhờ thư viện tích lũy khí vận sao?
Tiêu Phong cười nói:
- Đương nhiên không phải, nàng hãy chờ xem sau này ta làm sao thu thập khí vận trong thiên hạ!
Mộ Vân Khanh trầm ngâm nói:
- Ừm! Nhưng rất khó có được Phong Thần Sách.
- A?
Mộ Vân Khanh trầm ngâm nói:
- Các đợt Phong Thần Sách đa số bị Cự Lộc thư viện chiếm làm của riêng, vì trong Phong Thần Sách sẽ có mang chút khí vận. Cự Lộc thư viện dùng những khí vận này bổ sung vào vân hải khí vận của mình. Muốn có Phong Thần Sách thì cũng phải tranh đoạt.
Tiêu Phong tò mò hỏi:
- Tranh? Tranh như thế nào? Giống như Thiên Sách sao, quần tông so đấu?
Mộ Vân Khanh nói:
- Không, là cùng đại nho Cự Lộc thư viện đấu văn, văn đấu quần nho, đại thắng rồi mới có thể lấy Phong Thần Sách từ tay Cự Lộc thư viện.
Tiêu Phong hơi thay đổi sắc mặt:
- Văn đấu quần nhỏ?
Mộ Vân Khanh lo lắng nói:
- Cự Lộc thư viện không bài xích những người tranh đoạt Phong Thần Sách nhưng nhất định phải đấu thắng bọn họ. Tuy nhiên chuyện này quá khó, Cự Lộc thư viện vốn là đất văn phong hưng thịnh, muốn đấu thắng đại nho bên trong nói dễ hơn làm.
Tiêu Phong mỉm cười nói:
- Đấu thì cứ đấu, ta muốn xem văn phong ở Cự Lộc thư viện rốt cuộc thịnh vượng đến mức nào.
Mộ Vân Khanh ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi thật sự muốn tranh giành Phong Thần Sách?
Tiêu Phong chắc chắn gật đầu, nói:
- Ta nhất định phải có nó.
Mộ Vân Khanh vẫn hơi lo lắng nói:
- Nhưng mà...
Tiêu Phong cười nói:
- Không có nhưng, lần này ta đi Cự Lộc thư viện cũng là vì Phong Thần Sách. Văn đấu quần nho? Ta rất mong chờ.
Mộ Vân Khanh ngẫm nghĩ, cuối cùng gật đầu, nói:
- Vậy ta sẽ thuyết phục Thiên LãngTiên Sinh giúp đỡ ngươi.
Tiêu Phong nghi hoặc hỏi:
- Thiên Lãng Tiên Sinh? Không phải hắn là đại công tử của Cự Lộc thư viện sao?
Mộ Vân Khanh chắc chắn gật đầu, nói:
- Thiên Lãng Tiên Sinh đã bị Cự Lộc thư viện trục xuất sơn môn, tham gia vào Đại Chiêu thánh địa ta, đương nhiên không thể đại biểu cho Cự Lộc thư viện. Ngươi yên tâm, cứ giao chuyện này cho ta.
Tiêu Phong gật đầu, nói:
- Cũng tốt, tuyệt nhất là đi càng sớm càng tốt, ta đến đó có thể tìm hiểu tình huống.
Mộ Vân Khanh nhíu mày nói:
- Cái kia...
- Sao vậy?
Mộ Vân Khanh nói :
- Ngày mai chúng ta xuất phát về Đại Thiên Tông chứ?
Tiêu Phong gật đầu :
- Đúng vậy ! đã có Vân Sơn Niết Bàn niên ta có cách để hóa giải cứu nàng ấy.
Mộ Vân khanh gật đầu :
- hiện tại có ta Và bọn Thanh Long tổng cộng đã có năm hư cảnh. Cần phải làm gì ngươi cứ nói.
Tiêu Phong gật đầu :
- Được !
Mộ Vân Khanh vui vẻ từ biệt :
- Vậy ta đi chuẩn bị !
Tiêu Phong gật đầu trìu mến nói :
- Ừm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.