Chương 275: cứu thuỷ dung dung
Snake
14/08/2019
Mồ hôi thấm đẫm gương mặt Thủy Dung Dung, cũng giống như thế, gương mặt Nhan Tử cũng đã ướt nhem.
Trong mắt Nhan Tử hiện lên một cổ âm tàn, cắn hàm răng.
- Hừ…
Trong mắt Nhan Tử hiện lên âm lãnh .
- Ông!
Tám đạo hắc quang theo sông thanh âm khổng lồ, hướng về phía đối diện cuồn cuộn lao đi.
Hắc quang rất bí ẩn, giống như châm nhỏ, xuyên qua ở trong sông thanh âm, hơn nữa nhanh chóng chìm vào trong sông thanh âm cuồn cuộn, làm cho người ta căn bản không phát hiện được.
- Ùng ùng!
Trung tâm lốc xoáy khổng lồ tiếp tục hướng về Nhan Tử tiến tới.Thủy Dung Dung thừa thế truy kích, dây đàn trong tay bị kích thích càng lúc càng nhanh, trên dây đàn giống như trong nháy mắt đã được thêm một đôi tay, bốn ngón tay đang không ngừng đánh đàn, không chút gián đoạn.
- Tốc độ thật nhanh!
Tiêu Phong tán thán nói.
Không phải là có thêm một đôi tay, mà là tốc độ quá nhanh, làm cho người ta sinh ra ảo giác mà thôi.
- Đinh đinh đinh đinh...!
Thủy Dung Dung vẫn chăm chú tập trung vào cây cổ cầm của mình, gió thổi khiến y phục trắng tinh của nàng bay phất phơ tạo thành một cảnh tượng như tiên giáng thế .
Hoàn toàn không có phát hiện, ở cách đó không xa, tám đạo hắc quang đang ẩn núp mà đến. dưới sông thanh âm đang gầm thét, căn bản không cách nào phát hiện chút khác biệt rất nhỏ này.
Thủy Dung Dung không có phát hiện, một đám nho tu cũng không có phát hiện, chỉ có Tiêu Phong, Nhất Độc Chi vương trên cổ tay trái Tiêu Phong cảnh báo Nhất Độc Chi vương phát ra lục quang mãnh liệt.đột nhiên hai mắt nhíu lại.thấy được một tia hắc quang, hắc quang chợt lóe vừa chui vào trong sông thanh âm, đảo mắt đã biến mất.
- Nhan Tử? Hạ độc?
Tiêu Phong kinh ngạc nhìn về Nhan Tử phía nơi xa, trong mắt hắn vẫn bình tĩnh như cũ.
- Không tốt!
.
Cứu? Không cứu? Nhìn Thủy Dung Dung đang hưng phấn liều mạng mà khảy đàn, Tiêu Phong nhất thời khẽ do dự, nhưng rất nhanh, trong mắt Tiêu Phong một trận kiên định.
đây là muội muội của Thiên Lãng tiên sinh, cũng không thể nhìn nàng chết đi!
Tám đạo hắc quang cách Thủy Dung Dung càng ngày càng gần, mắt thấy sẽ phải đến trước mặt Thủy Dung Dung.
- Đi đi!
Tiêu Phong bước ra một bước, vung Nhất Độc Chi vương
- Vù!
Nhất Độc Chi Vương nhanh chóng vụt ra, ầm ầm cuốn lên thân thể Thuỷ Dung Dung, Tiêu Phong mạnh mẽ lôi kéo.
- Làm cái gì vậy?
Bốn phía, một đám nho tu nhất thời cả kinh kêu lên.
Đàn đạo của Thuỷ Dung Dung đã đem đối phương áp gắt gao, một đám nho tu đang còn chờ ăn mừng, bỗng nhiên một Nhánh cây quấn lấy Thủy Dung Dung
- Khốn kiếp, ngươi làm gì vậy?
- Người nào!
"Khốn kiếp!"
Một đám nho tu kinh sợ vô cùng.
Thủy Dung Dung bị nhánh cây quấn lên cũng là ngẩng đầu lên, lúc này trong mắt nàng nhìn thấy là cả người bị nhánh cây kì dị quấn quanh, nàng không khỏi kinh hô kêu lên một tiếng:
- A!
Thủy Dung Dung trong lúc nhất thời , đôi mắt xinh đẹp mở lớn, hoa dung thất sắc. Bao nhiêu năm qua chưa từng có chuyện gì khiến nàng thần sắc phải biến đổi như vậy.
Bất quá, trong lúc sợ hãi kêu, Thuỷ Dung Dung nhìn rõ ràng, tám đạo hắc quang hướng vị trí ban đầu mà mình ngồi, cấp tốc bắn tới.
- Viu! Viu! Viu…
Tám đạo hắc quang đột nhiên đâm vào trên Nhất Độc Chi Vương , lập tức bị Nhất Độc Chi Vương hấp thu hết trong một hồi hô hấp hắc mang liền biến mất.
- Đây là?
Thủy Dung Dung nhất thời nghĩ tới một khả năng.
Nhưng là, Thủy Dung Dung bị kéo ra, đã không phải vấn đề về độc châm nữa rồi, thuỷ Dung Dung đang phải điều khiển một cái sông thanh âm khổng lồ.
Trong lúc nàng bị kéo ra, âm cầm mất đi khống chế, đột nhiên lôi kéo Thủy Dung Dung.
- Oanh!
Thủy Dung Dung ngã vào trong sông thanh âm do khống chế của Nhan Tử, mà Nhất Độc Chi Vương quấn quanh Thủy Dung Dung, cũng lại lôi kéo theo Tiêu Phong, trong nháy mắt ngã vào trong sông thanh âm.
- A, công tử!
Thanh Long nhất thời cả kinh kêu lên.
- Đại tiểu thư!
Một đám nho tu cả kinh kêu lên.
- Oanh!
Thật giống như một con sông lớn chân thật, cuồn cuộn nước chảy, hai người nhất thời bị sông thanh âm cuốn đi , hướng về trung tâm lốc xoáy mà cuốn đi. Tiêu Phong cùng Thủy Dung Dung bị cuốn vào bên trong, bốn phương tám hướng đều là âm bạo, còn có cuồng phong tàn sát bừa bãi. Thủy Dung Dung khởi động một tường khí, đảo mắt đã bị âm bạo cắn nát ,cuồng phong tàn sát bừa bãi lại trực tiếp tác dụng lên trên thân thể hai người.
Nhất thời, y phục của hai người bị cuồng phong tàn sát bừa bãi xét nát mà tan ra. Đảo mắt, hai người trở không còn một mảnh vải che thân.
- A!
Thuỷ Dung Dung che đi bộ vị nhạy cảm, sợ hãi thét lên trên khuân mặt mỹ lệ hiện lên vẻ kinh hoàng.
Một nhánh cây từ tay áo Tiêu Phong quấn quanh Thủy Dung Dung, không để cho Thủy Dung Dung bay ra ngoài, nhưng mà tự thân Tiêu Phong cũng giống như Thủy Dung Dung, toàn thân không còn một mảnh vải che.
- Nhất Độc Chi Vương, tạo lồng!
Tiêu Phong kêu lên.
- Vù!
Nhất Độc Chi Vương đột nhiên tăng vọt lên, càng ngày càng dài, đảo mắt, bện thành một cái lồng khổng lồ, bao lấy hai người.
Cái lồng càng ngày càng dày đặc, mặc dù bị cuồng phong thổi cho lung la lung lay, nhưng mà theo càng ngày càng nhiều nhánh cây đan kết lại, đảo mắt đã tạo thành một quả cầu khổng lồ hình tròn ngăn cách trong ngoài, bao lấy hai người.
Hai người không một mảnh vải che thân, nhất thời trực diện nhìn nhau!
- A...
Thủy Dung Dung lấy tay che đậy bộ phận nhạy cảm trên toàn thân,miệng há to, trong khoảnh khắc như bị tước đoạt mất quyền hít thở . Như bị ai đó bóp chặt cổ, không thốt ra nổi nửa chữ. trong mắt đều là ủy khuất cùng bi phẫn.
Tiêu Phong vội vã xoay người lại , trong đầu thôi động khế ước liền gọi to :
- Tiểu Miêu Nhi! Mau đến chỗ ta.
Tiểu Miêu Nhi nghe thấy Tiêu Phong gọi liền nói với Thanh Long :
- Tiêu Phong an toàn hắn đang gọi ta. Ta đi đây.
Tiểu Miêu Nhi được bao phủ một vầng ánh sang vàng , liền biến mất trong ngực Thanh Long.
Yêu Thiên Vương luôn chú ý Tiểu Miêu Nhi nhất thời thấy Tiểu Miêu Nhi biến mất, mắt nổi tia nghi hoặc.
Tiểu Miêu Nhi xuất hiện trước mặt thấy một màn hai người hoàn toàn không có quần áo che thân liên hết lớn
- A a a !!! Các ngươi làm chuyện gì đây ?
Vì không gian chật hẹp nên khi Tiểu Miêu Nhi xuất hiện bất ngờ làm cơ thể hai người chạm vào nhau. Thủy Dung Dung hét lớn :
- A ... lưu manh
- Lấy ra hai bộ quần áo, cho nàng một bộ!
Tiêu Phong bối rối nói.
- Được!
Tiểu Miêu Nhi làm theo, ném cho nàng một bộ y phục.
ThủyDung Dung liền nhận lấy y phục, nhanh chóng mặc vào, trong lúc mặc vào, khó tránh khỏi tiết lộ cảnh xuân, Tiêu Phong cũng không có giậu đổ bìm leo, quay người lại mặc y phục tuyệt nhiên không hé mắt nhìn.
Loạt xoạt thanh âm vang lên!
Rất nhanh, hai người đã mặc xong quần áo.
- Grao, y phục Tiêu Phong quá lớn, ngươi mặc không vừa, nếu không ngươi hãy cởi ra, ta sẽ tìm cho ngươi một bộ khác!
Tiểu Miêu Nhi thật tình hướng về phía Thủy Dung Dung nói to.
- A ! Không cần! Như này là được rồi ! cảm ơn ngươi…
Thủy Dung Dung hốt hoảng nói.
Thật vất vả mặc quần áo vào, sao có thể cỡi xuống? Thủy Dung Dung nhanh chóng nắm thật chặt y phục.
- Thủy cô nương, ngươi cũng thấy đấy, lúc ấy tình huống khẩn cấp, Vương Chu đối với ngươi hạ độc, mới không có cách nào, phải kéo ngươi ra chỗ khác!
Tiêu Phong giải thích.
Thủy Dung Dung ngó chừng Tiêu Phong, trong mắt tràn đầy vẻ u uất, chính kẻ trước mắt này đã nhìn không sót một chút nào thân thể băng thanh ngọc khiết mình? Nàng nhắm mắt lại, hàng mi yếu ớt run rẩy, hô hấp cũng trở lên khó khăn, giờ phút này nàng tình nguyện được chết đi.
Thủy Dung Dung lại từ từ mở mắt ra, những giọt nước mắt như hạt châu sa không ngừng lăn trên khuân mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng.
Trong mắt Nhan Tử hiện lên một cổ âm tàn, cắn hàm răng.
- Hừ…
Trong mắt Nhan Tử hiện lên âm lãnh .
- Ông!
Tám đạo hắc quang theo sông thanh âm khổng lồ, hướng về phía đối diện cuồn cuộn lao đi.
Hắc quang rất bí ẩn, giống như châm nhỏ, xuyên qua ở trong sông thanh âm, hơn nữa nhanh chóng chìm vào trong sông thanh âm cuồn cuộn, làm cho người ta căn bản không phát hiện được.
- Ùng ùng!
Trung tâm lốc xoáy khổng lồ tiếp tục hướng về Nhan Tử tiến tới.Thủy Dung Dung thừa thế truy kích, dây đàn trong tay bị kích thích càng lúc càng nhanh, trên dây đàn giống như trong nháy mắt đã được thêm một đôi tay, bốn ngón tay đang không ngừng đánh đàn, không chút gián đoạn.
- Tốc độ thật nhanh!
Tiêu Phong tán thán nói.
Không phải là có thêm một đôi tay, mà là tốc độ quá nhanh, làm cho người ta sinh ra ảo giác mà thôi.
- Đinh đinh đinh đinh...!
Thủy Dung Dung vẫn chăm chú tập trung vào cây cổ cầm của mình, gió thổi khiến y phục trắng tinh của nàng bay phất phơ tạo thành một cảnh tượng như tiên giáng thế .
Hoàn toàn không có phát hiện, ở cách đó không xa, tám đạo hắc quang đang ẩn núp mà đến. dưới sông thanh âm đang gầm thét, căn bản không cách nào phát hiện chút khác biệt rất nhỏ này.
Thủy Dung Dung không có phát hiện, một đám nho tu cũng không có phát hiện, chỉ có Tiêu Phong, Nhất Độc Chi vương trên cổ tay trái Tiêu Phong cảnh báo Nhất Độc Chi vương phát ra lục quang mãnh liệt.đột nhiên hai mắt nhíu lại.thấy được một tia hắc quang, hắc quang chợt lóe vừa chui vào trong sông thanh âm, đảo mắt đã biến mất.
- Nhan Tử? Hạ độc?
Tiêu Phong kinh ngạc nhìn về Nhan Tử phía nơi xa, trong mắt hắn vẫn bình tĩnh như cũ.
- Không tốt!
.
Cứu? Không cứu? Nhìn Thủy Dung Dung đang hưng phấn liều mạng mà khảy đàn, Tiêu Phong nhất thời khẽ do dự, nhưng rất nhanh, trong mắt Tiêu Phong một trận kiên định.
đây là muội muội của Thiên Lãng tiên sinh, cũng không thể nhìn nàng chết đi!
Tám đạo hắc quang cách Thủy Dung Dung càng ngày càng gần, mắt thấy sẽ phải đến trước mặt Thủy Dung Dung.
- Đi đi!
Tiêu Phong bước ra một bước, vung Nhất Độc Chi vương
- Vù!
Nhất Độc Chi Vương nhanh chóng vụt ra, ầm ầm cuốn lên thân thể Thuỷ Dung Dung, Tiêu Phong mạnh mẽ lôi kéo.
- Làm cái gì vậy?
Bốn phía, một đám nho tu nhất thời cả kinh kêu lên.
Đàn đạo của Thuỷ Dung Dung đã đem đối phương áp gắt gao, một đám nho tu đang còn chờ ăn mừng, bỗng nhiên một Nhánh cây quấn lấy Thủy Dung Dung
- Khốn kiếp, ngươi làm gì vậy?
- Người nào!
"Khốn kiếp!"
Một đám nho tu kinh sợ vô cùng.
Thủy Dung Dung bị nhánh cây quấn lên cũng là ngẩng đầu lên, lúc này trong mắt nàng nhìn thấy là cả người bị nhánh cây kì dị quấn quanh, nàng không khỏi kinh hô kêu lên một tiếng:
- A!
Thủy Dung Dung trong lúc nhất thời , đôi mắt xinh đẹp mở lớn, hoa dung thất sắc. Bao nhiêu năm qua chưa từng có chuyện gì khiến nàng thần sắc phải biến đổi như vậy.
Bất quá, trong lúc sợ hãi kêu, Thuỷ Dung Dung nhìn rõ ràng, tám đạo hắc quang hướng vị trí ban đầu mà mình ngồi, cấp tốc bắn tới.
- Viu! Viu! Viu…
Tám đạo hắc quang đột nhiên đâm vào trên Nhất Độc Chi Vương , lập tức bị Nhất Độc Chi Vương hấp thu hết trong một hồi hô hấp hắc mang liền biến mất.
- Đây là?
Thủy Dung Dung nhất thời nghĩ tới một khả năng.
Nhưng là, Thủy Dung Dung bị kéo ra, đã không phải vấn đề về độc châm nữa rồi, thuỷ Dung Dung đang phải điều khiển một cái sông thanh âm khổng lồ.
Trong lúc nàng bị kéo ra, âm cầm mất đi khống chế, đột nhiên lôi kéo Thủy Dung Dung.
- Oanh!
Thủy Dung Dung ngã vào trong sông thanh âm do khống chế của Nhan Tử, mà Nhất Độc Chi Vương quấn quanh Thủy Dung Dung, cũng lại lôi kéo theo Tiêu Phong, trong nháy mắt ngã vào trong sông thanh âm.
- A, công tử!
Thanh Long nhất thời cả kinh kêu lên.
- Đại tiểu thư!
Một đám nho tu cả kinh kêu lên.
- Oanh!
Thật giống như một con sông lớn chân thật, cuồn cuộn nước chảy, hai người nhất thời bị sông thanh âm cuốn đi , hướng về trung tâm lốc xoáy mà cuốn đi. Tiêu Phong cùng Thủy Dung Dung bị cuốn vào bên trong, bốn phương tám hướng đều là âm bạo, còn có cuồng phong tàn sát bừa bãi. Thủy Dung Dung khởi động một tường khí, đảo mắt đã bị âm bạo cắn nát ,cuồng phong tàn sát bừa bãi lại trực tiếp tác dụng lên trên thân thể hai người.
Nhất thời, y phục của hai người bị cuồng phong tàn sát bừa bãi xét nát mà tan ra. Đảo mắt, hai người trở không còn một mảnh vải che thân.
- A!
Thuỷ Dung Dung che đi bộ vị nhạy cảm, sợ hãi thét lên trên khuân mặt mỹ lệ hiện lên vẻ kinh hoàng.
Một nhánh cây từ tay áo Tiêu Phong quấn quanh Thủy Dung Dung, không để cho Thủy Dung Dung bay ra ngoài, nhưng mà tự thân Tiêu Phong cũng giống như Thủy Dung Dung, toàn thân không còn một mảnh vải che.
- Nhất Độc Chi Vương, tạo lồng!
Tiêu Phong kêu lên.
- Vù!
Nhất Độc Chi Vương đột nhiên tăng vọt lên, càng ngày càng dài, đảo mắt, bện thành một cái lồng khổng lồ, bao lấy hai người.
Cái lồng càng ngày càng dày đặc, mặc dù bị cuồng phong thổi cho lung la lung lay, nhưng mà theo càng ngày càng nhiều nhánh cây đan kết lại, đảo mắt đã tạo thành một quả cầu khổng lồ hình tròn ngăn cách trong ngoài, bao lấy hai người.
Hai người không một mảnh vải che thân, nhất thời trực diện nhìn nhau!
- A...
Thủy Dung Dung lấy tay che đậy bộ phận nhạy cảm trên toàn thân,miệng há to, trong khoảnh khắc như bị tước đoạt mất quyền hít thở . Như bị ai đó bóp chặt cổ, không thốt ra nổi nửa chữ. trong mắt đều là ủy khuất cùng bi phẫn.
Tiêu Phong vội vã xoay người lại , trong đầu thôi động khế ước liền gọi to :
- Tiểu Miêu Nhi! Mau đến chỗ ta.
Tiểu Miêu Nhi nghe thấy Tiêu Phong gọi liền nói với Thanh Long :
- Tiêu Phong an toàn hắn đang gọi ta. Ta đi đây.
Tiểu Miêu Nhi được bao phủ một vầng ánh sang vàng , liền biến mất trong ngực Thanh Long.
Yêu Thiên Vương luôn chú ý Tiểu Miêu Nhi nhất thời thấy Tiểu Miêu Nhi biến mất, mắt nổi tia nghi hoặc.
Tiểu Miêu Nhi xuất hiện trước mặt thấy một màn hai người hoàn toàn không có quần áo che thân liên hết lớn
- A a a !!! Các ngươi làm chuyện gì đây ?
Vì không gian chật hẹp nên khi Tiểu Miêu Nhi xuất hiện bất ngờ làm cơ thể hai người chạm vào nhau. Thủy Dung Dung hét lớn :
- A ... lưu manh
- Lấy ra hai bộ quần áo, cho nàng một bộ!
Tiêu Phong bối rối nói.
- Được!
Tiểu Miêu Nhi làm theo, ném cho nàng một bộ y phục.
ThủyDung Dung liền nhận lấy y phục, nhanh chóng mặc vào, trong lúc mặc vào, khó tránh khỏi tiết lộ cảnh xuân, Tiêu Phong cũng không có giậu đổ bìm leo, quay người lại mặc y phục tuyệt nhiên không hé mắt nhìn.
Loạt xoạt thanh âm vang lên!
Rất nhanh, hai người đã mặc xong quần áo.
- Grao, y phục Tiêu Phong quá lớn, ngươi mặc không vừa, nếu không ngươi hãy cởi ra, ta sẽ tìm cho ngươi một bộ khác!
Tiểu Miêu Nhi thật tình hướng về phía Thủy Dung Dung nói to.
- A ! Không cần! Như này là được rồi ! cảm ơn ngươi…
Thủy Dung Dung hốt hoảng nói.
Thật vất vả mặc quần áo vào, sao có thể cỡi xuống? Thủy Dung Dung nhanh chóng nắm thật chặt y phục.
- Thủy cô nương, ngươi cũng thấy đấy, lúc ấy tình huống khẩn cấp, Vương Chu đối với ngươi hạ độc, mới không có cách nào, phải kéo ngươi ra chỗ khác!
Tiêu Phong giải thích.
Thủy Dung Dung ngó chừng Tiêu Phong, trong mắt tràn đầy vẻ u uất, chính kẻ trước mắt này đã nhìn không sót một chút nào thân thể băng thanh ngọc khiết mình? Nàng nhắm mắt lại, hàng mi yếu ớt run rẩy, hô hấp cũng trở lên khó khăn, giờ phút này nàng tình nguyện được chết đi.
Thủy Dung Dung lại từ từ mở mắt ra, những giọt nước mắt như hạt châu sa không ngừng lăn trên khuân mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.