Chương 276: Ta Hận Ngươi
Snake
14/08/2019
Từ lúc chào đời tới nay, chưa từng chịu ủy khuất
lớn như vậy? Nhìn Tiêu Phong, trong mắt Thủy Dung Dung tràn đầy tuyệt
vọng, không thể nổi giận vì hắn chính là ân nhân cứu mình, nàng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Nàng nhắm mắt lại, rồi mở ra lần nữa , mắt lại mờ
mịt một màn nước mắt.
- Ngươi đừng ủy khuất nữa mà, Tiêu Phong nhìn ngươi, không phải ngươi cũng nhìn thân thể của Tiêu Phong sao? Ngươi cũng không có thiệt thòi gì mà!
Tiểu Miêu Nhi nhất thời an ủi.
- Ta…
Không thiệt thòi? Nghe được Tiểu Miêu Nhi an ủi, Thủy Dung Dung cười không cười nổi, khóc không khóc nổi, hai tay siết chặt, móng tay gần như đã bấu vào trong thịt.
- Hơn nữa Tiêu Phong không có ý lợi dụng còn đem y phục cho ngươi mặc, ngươi cũng không nên suy nghĩ quá nhiều đi!
Tiểu Miêu Nhi nói
- ....
Thủy Dung Dung hé môi muốn nói gì đó theo bản năng, nhưng cổ họng lại nghèn nghẹn, không thốt ra nổi một tiếng. Nàng cúi đầu, ra sức chớp chớp đôi mắt.
- Thôi được rồi, Tiểu Miêu Nhi!
Tiêu Phong lên tiếng giọng điệu lại vô cùng nhẹ nhàng như sợ lầm kích động Thuỷ Dung Dung , không ngờ Tiểu Miêu Nhi ngay lúc này lại biết nói những lời dễ nghe như này. Nó quả là một cực phẩm cho nữ nhân các nàng.
- Vốn là vậy mà!
Tiểu Miêu Nhi vẫn chân thành nói.
Tiêu Phong mở lời ánh mắt sắc bén nhưng lại hiển thị rõ sự nhẫn lại.
- Nín đi! Ta không biết dỗ giành người khác. Xin lỗi vì hành động của ta quá lỗ mãng.
Giọng nói của Tiêu Phong Thong thả mà kiên định, đôi mắt đen thẳm nhìn chăm chú .Đối diện,ThủyDung Dung xoa xoa nước mắt trong khoảng cách gần trong gang tấc thế này, nàng có thể cảm thấy hơi thở của hắn phảng phất trên gương mặt mình,nàng khẽ nghiêng đầu đi, không hề để ý tới Tiêu Phong nữa.
- Ùng ùng!
bên ngoài.
- A, y phục của tiểu thư!
Một đứa nha hoàn đột nhiên nhìn lên trời, nhận lấy một miếng vải, giống như y phục bị xé nát trên người Thủy Dung Dung.
- Y phục của Công tử!
Thanh Long phi lên trời, chụp lấy một vài mảnh nhỏ y phục của Tiêu Phong.
Lốc xoáy không gian? Một nam một nữ? Y phục vỡ vụn?
Nhất thời, trong ý nghĩ của mấy ngàn tu giả bốn phía xuất hiện một màn kiều diễm.
Trong Sông thanh âm, đảo mắt, hai người đến trung tâm lốc xoáy.
- Ùng ầm, ầm ầm!
Hai người bị cuốn vào trong trung tâm lốc xoáy.
Thanh Long cũng lo lắng không thôi.
Đối diện, Nhan Tử cũng ngừng gẩy đàn, sông âm thanh to lớn chậm rãi nhỏ đi!
Sông âm thanh chậm rãi nhỏ đi, mọi người kiên nhẫn chờ đợi. Giờ khắc này, Đan tử cũng không tiếp tục ra tay, mà chỉ lạnh lùng nhìn.
Yêu Thiên Vương cũng kiên nhẫn chờ đợi, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên sốt ruột.
Trung tâm lốc xoáy khổng lồ lúc nãy cũng chầm chậm tản đi, lốc xoáy vừa tản đi, lộ ra một cái Thanh cầu lớn ba trượng, là do các nhánh cây bện lại mà thành.
-Ồ!?
Vô số tu giả bốn phía duỗi dài cổ, cùng nhau ngước nhìn về phía quả cầu.
- Đại tiểu thư!
Một đám nho tu kêu lên.
- Vù!
Tiêu Phong thu hồi Nhất Độc Chi vương, quả cầu bằng nhánh cây nhanh chóng biến mất, thân hình hai người dần dần lộ ra.
- Mau nhìn, Thủy Dung Dung mặc y phục của nam nhân!
- A, thật a, là y phục của nam nhân kia, hơn một canh giờ, hai người bọn họ đã làm gì ở bên trong?
- Lúc trước y phục Thủy Dung Dung bay ra ngoài, không phải là bị nam nhân kia xé rách chứ!
- Nam nhân kia vô lễ với Thủy Dung Dung?
- Giết hắn đi!
- Khốn kiếp, giết hắn đi!
............
.........
...
Một vài tu giả vây xem có nhiệt huyết, nhất thời điên cuồng mà hét lên.
- Vù!
Nhất Độc Chi vương hoàn toàn bị thu vào trong tay áo.
Tiêu Phong khó sử nhìn Thuỷ Dung Dung , ánh mắt có chút phức tạp.
- Thủy cô nương ta...
Thủy Dung Dung quay đầu nhìn Tiêu Phong khoảng khắc hai mắt chạm nhau nàng dường như cảm thấy ở một góc nào đó trong trái tim rung động khe khẽ.
- Tiêu Phong, ta hận ngươi!
Thủy Dung Dung cố tình tỏ ra giận dữ để che đi sự xấu hổ nói. Nàng cũng không biết mình bị gì mà lại bối rối quay đầu đi.
Tiêu Phong sờ sờ lỗ mũi, không có phản bác.
- Chúng ta đi!
Thủy Dung Dung dứt mắt khỏi Tiêu Phong thật nhanh, sau đó phất áo quay lưng bỏ đi với vẻ mặt hằm hằm.
Một đám nho tu oán hận nhìn Tiêu Phong, rồi cũng theo Thủy Dung Dung bay đi.
- Thanh Long, ngươi đã nghe chưa? Mới vừa rồi Thủy Dung Dung nói hận Tiêu Phong?
Mộ Dung Phụng nhìn theo bóng lưng mọi người rời đi, giọng nói xấu xa:
- Nghe thấy được!
Thanh Long gật đầu bất minh sở dĩ.
- Tiêu huynh đệ ! Người ta đi rồi thẫn thờ gì nữa ! Chúng ta cũng đi thôi.
Mộ Dung Phụng sờ sờ cằm , cười gian trá.
- Chúng ta đi !
Tiêu Phong chỉ xem như y đang thuận miệng bông đùa, chỉ nhìn y một cái cũng không nói thêm gì .
Thanh Long, Tiểu Miêu Nhi, Tiêu Phong, Mộ Dung Phụng,hướng phương xa vọt đi.
......
Lúc gần đi, Tiêu Phong nhìn Yêu Thiên Vương vẫn đứng chắp tay ở đó một cái.
Yêu Thiên Vương cũng nhìn về phía Tiêu Phong,nhưng bất quá, chủ yếu là Tiểu Miêu Nhi ở bên cạnh Tiêu Phong.
- Sao lại có khí tức giống như của nàng? Làm sao có thể!
Yêu Thiên Vương cau mày, đưa mắt nhìn mọi người rời đi.
- Tốt lắm, Bạch Thích, người Cự Lộc thư viện cũng đi rồi, bây giờ ngươi không cần cố kỵ nữa, cùng ta trở về thôi!
Đan Tử cười nói.
Bạch Thích nhìn về phía Yêu Thiên Vương cung kính.
- Chủ Thượng!
Yêu Thiên Vương thản nhiên nói.
-
- Đi thôi!.
Vừa nói, hắn đã dẫn đầu bay lên.
Đảo mắt, chúng đại yêu đã rời đi. Bay trên không trung.
- Ngươi đừng ủy khuất nữa mà, Tiêu Phong nhìn ngươi, không phải ngươi cũng nhìn thân thể của Tiêu Phong sao? Ngươi cũng không có thiệt thòi gì mà!
Tiểu Miêu Nhi nhất thời an ủi.
- Ta…
Không thiệt thòi? Nghe được Tiểu Miêu Nhi an ủi, Thủy Dung Dung cười không cười nổi, khóc không khóc nổi, hai tay siết chặt, móng tay gần như đã bấu vào trong thịt.
- Hơn nữa Tiêu Phong không có ý lợi dụng còn đem y phục cho ngươi mặc, ngươi cũng không nên suy nghĩ quá nhiều đi!
Tiểu Miêu Nhi nói
- ....
Thủy Dung Dung hé môi muốn nói gì đó theo bản năng, nhưng cổ họng lại nghèn nghẹn, không thốt ra nổi một tiếng. Nàng cúi đầu, ra sức chớp chớp đôi mắt.
- Thôi được rồi, Tiểu Miêu Nhi!
Tiêu Phong lên tiếng giọng điệu lại vô cùng nhẹ nhàng như sợ lầm kích động Thuỷ Dung Dung , không ngờ Tiểu Miêu Nhi ngay lúc này lại biết nói những lời dễ nghe như này. Nó quả là một cực phẩm cho nữ nhân các nàng.
- Vốn là vậy mà!
Tiểu Miêu Nhi vẫn chân thành nói.
Tiêu Phong mở lời ánh mắt sắc bén nhưng lại hiển thị rõ sự nhẫn lại.
- Nín đi! Ta không biết dỗ giành người khác. Xin lỗi vì hành động của ta quá lỗ mãng.
Giọng nói của Tiêu Phong Thong thả mà kiên định, đôi mắt đen thẳm nhìn chăm chú .Đối diện,ThủyDung Dung xoa xoa nước mắt trong khoảng cách gần trong gang tấc thế này, nàng có thể cảm thấy hơi thở của hắn phảng phất trên gương mặt mình,nàng khẽ nghiêng đầu đi, không hề để ý tới Tiêu Phong nữa.
- Ùng ùng!
bên ngoài.
- A, y phục của tiểu thư!
Một đứa nha hoàn đột nhiên nhìn lên trời, nhận lấy một miếng vải, giống như y phục bị xé nát trên người Thủy Dung Dung.
- Y phục của Công tử!
Thanh Long phi lên trời, chụp lấy một vài mảnh nhỏ y phục của Tiêu Phong.
Lốc xoáy không gian? Một nam một nữ? Y phục vỡ vụn?
Nhất thời, trong ý nghĩ của mấy ngàn tu giả bốn phía xuất hiện một màn kiều diễm.
Trong Sông thanh âm, đảo mắt, hai người đến trung tâm lốc xoáy.
- Ùng ầm, ầm ầm!
Hai người bị cuốn vào trong trung tâm lốc xoáy.
Thanh Long cũng lo lắng không thôi.
Đối diện, Nhan Tử cũng ngừng gẩy đàn, sông âm thanh to lớn chậm rãi nhỏ đi!
Sông âm thanh chậm rãi nhỏ đi, mọi người kiên nhẫn chờ đợi. Giờ khắc này, Đan tử cũng không tiếp tục ra tay, mà chỉ lạnh lùng nhìn.
Yêu Thiên Vương cũng kiên nhẫn chờ đợi, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên sốt ruột.
Trung tâm lốc xoáy khổng lồ lúc nãy cũng chầm chậm tản đi, lốc xoáy vừa tản đi, lộ ra một cái Thanh cầu lớn ba trượng, là do các nhánh cây bện lại mà thành.
-Ồ!?
Vô số tu giả bốn phía duỗi dài cổ, cùng nhau ngước nhìn về phía quả cầu.
- Đại tiểu thư!
Một đám nho tu kêu lên.
- Vù!
Tiêu Phong thu hồi Nhất Độc Chi vương, quả cầu bằng nhánh cây nhanh chóng biến mất, thân hình hai người dần dần lộ ra.
- Mau nhìn, Thủy Dung Dung mặc y phục của nam nhân!
- A, thật a, là y phục của nam nhân kia, hơn một canh giờ, hai người bọn họ đã làm gì ở bên trong?
- Lúc trước y phục Thủy Dung Dung bay ra ngoài, không phải là bị nam nhân kia xé rách chứ!
- Nam nhân kia vô lễ với Thủy Dung Dung?
- Giết hắn đi!
- Khốn kiếp, giết hắn đi!
............
.........
...
Một vài tu giả vây xem có nhiệt huyết, nhất thời điên cuồng mà hét lên.
- Vù!
Nhất Độc Chi vương hoàn toàn bị thu vào trong tay áo.
Tiêu Phong khó sử nhìn Thuỷ Dung Dung , ánh mắt có chút phức tạp.
- Thủy cô nương ta...
Thủy Dung Dung quay đầu nhìn Tiêu Phong khoảng khắc hai mắt chạm nhau nàng dường như cảm thấy ở một góc nào đó trong trái tim rung động khe khẽ.
- Tiêu Phong, ta hận ngươi!
Thủy Dung Dung cố tình tỏ ra giận dữ để che đi sự xấu hổ nói. Nàng cũng không biết mình bị gì mà lại bối rối quay đầu đi.
Tiêu Phong sờ sờ lỗ mũi, không có phản bác.
- Chúng ta đi!
Thủy Dung Dung dứt mắt khỏi Tiêu Phong thật nhanh, sau đó phất áo quay lưng bỏ đi với vẻ mặt hằm hằm.
Một đám nho tu oán hận nhìn Tiêu Phong, rồi cũng theo Thủy Dung Dung bay đi.
- Thanh Long, ngươi đã nghe chưa? Mới vừa rồi Thủy Dung Dung nói hận Tiêu Phong?
Mộ Dung Phụng nhìn theo bóng lưng mọi người rời đi, giọng nói xấu xa:
- Nghe thấy được!
Thanh Long gật đầu bất minh sở dĩ.
- Tiêu huynh đệ ! Người ta đi rồi thẫn thờ gì nữa ! Chúng ta cũng đi thôi.
Mộ Dung Phụng sờ sờ cằm , cười gian trá.
- Chúng ta đi !
Tiêu Phong chỉ xem như y đang thuận miệng bông đùa, chỉ nhìn y một cái cũng không nói thêm gì .
Thanh Long, Tiểu Miêu Nhi, Tiêu Phong, Mộ Dung Phụng,hướng phương xa vọt đi.
......
Lúc gần đi, Tiêu Phong nhìn Yêu Thiên Vương vẫn đứng chắp tay ở đó một cái.
Yêu Thiên Vương cũng nhìn về phía Tiêu Phong,nhưng bất quá, chủ yếu là Tiểu Miêu Nhi ở bên cạnh Tiêu Phong.
- Sao lại có khí tức giống như của nàng? Làm sao có thể!
Yêu Thiên Vương cau mày, đưa mắt nhìn mọi người rời đi.
- Tốt lắm, Bạch Thích, người Cự Lộc thư viện cũng đi rồi, bây giờ ngươi không cần cố kỵ nữa, cùng ta trở về thôi!
Đan Tử cười nói.
Bạch Thích nhìn về phía Yêu Thiên Vương cung kính.
- Chủ Thượng!
Yêu Thiên Vương thản nhiên nói.
-
- Đi thôi!.
Vừa nói, hắn đã dẫn đầu bay lên.
Đảo mắt, chúng đại yêu đã rời đi. Bay trên không trung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.