Chương 297: Đại Hiền Tiêu Phong
Snake
15/08/2019
Thủy Thiên Chính cười nói.
- Tranh đoạt Phong Thần Sách, không chỉ có những thứ đơn giản này mà thôi, bất quá, Tên Tiêu Phong này đích xác là kỳ tài!
Lưu Trung nhìn mấy thiên văn chương phía xa không ngừng cảm thán.
- Hảo văn chương, thật là hảo văn chương!
Ở ngoài Dung điện.
Một mảnh im ắng, nhưng ai cũng hiểu được, hôm nay, Tiêu Phong đã hoàn toàn văn động Cự Lộc thành rồi.
Sáu mươi thiên cẩm tú văn hay.
Vẫn còn tiếp tục, trong lúc nhất thời, bốn phía Dung điện huyễn lệ vô cùng.
Năm thiên cẩm tú văn hay của Sáu mươi tên đại nho, ở trước mặt rất nhiều văn hay của Tiêu Phong này, đã hoàn toàn ảm nhiên thất sắc.
Mộ dung Phụng mỉm cười nhìn về phía mấy thiên văn chương. Lại nhìn về phía Tiêu Phong khoái chí nắm tay thành hình tròn đưa một ngón tay cái lên.
Đối diện, mặt mũi sáu mươi đại nho đã đen lại rồi.
- Ta không tin, ta không tin, nhất định là sao chép, nhất định có!
Vũ Lâm không ngừng đọc lấy cẩm tú văn của Tiêu Phong, hi vọng tìm được một thiên sao chép.
Có thể tìm được sao ? làm sao có thể tìm được đây là những cẩm tú hàng bao nhiêu ngàn năm sau mới xuất hiện a?
Bảy mươi thiên! Tám mươi thiên! Chín mươi thiên! Tất cả đều mới nhìn được lần đầu tiên.
Cơ hồ toàn bộ Vạn nho đã đứng ở bên Mộ Dung Phụng rồi. Sáu mươi đại nho mở lại Đỉnh Phong Văn Hội, hoàn toàn là thất bại thê thảm.
- Sư huynh, chúng ta đi thôi, hôm nay, chúng ta bại hoàn toàn!
Tả Phúc lộ ra một tia khổ sở nói.
- Muốn đi? Mang theo tấm bảng mà Tiêu Phong tặng đi cùng, đừng có đưa trở lại đó!
Mộ Dung Phụng nhất thời cười nói.
Mộ Dung Phụng nhất thời đem tấm bảng hèn kém vô năng nhét vào trong tay một đại nho.
, sáu mươi đại nho sắc mặt khó coi chí cực.
- Oanh!
Thứ một trăm thiên cẩm tú văn hay đã được treo lên.
Trăm cuốn văn hay, giống như là tạo nên một Sơn Hà Xã Tắc tráng lệ.
- Hô!
Chúng nho tu, trong mắt đều là cuồng nhiệt, có ít người bị những thiên văn hay này làm có chút thở không ra hơi.
Một đám nhìn về, đâu chỉ đơn giản là sùng bái, nơi đó giống như đang có một tông sư văn học vậy.
Đại hiền? Tiêu Phong mới đúng đại hiền!
Trong khoảng thời gian ngắn, trăm thiên cẩm tú văn hay, đây nếu không phải đại hiền, ai mới là đại hiền?
- Đại hiền, Tiêu Phong, tấm gương của ta!
- Tiêu Phong, đúng là cmột Đại hiền mà!
- Dùng một trăm thiên văn chương này, một mình hắn đã có thể văn động thiên hạ!
...
...
...
Một đám đám nho tu không chút nào keo kiệt từ ngữ ca ngợi của mình.
- Thương cho Cổ Bách Sinh mất mặt a!
Mộ dung Phụng nhất thời cười nói.
- Ngươi nói cái gì?
- Mộ dung Phụng, ngươi có ý gì?
...
...
...
Một đám đại nho quát lớn.
Mộ dung Phụng nhún nhún vai không nói gì thêm, nhưng ý tứ trong đó lại rất rõ ràng, gần vạn nho tu, người nào mà không nghe hiểu chứ? Đây là đang mắng bọn hắn không biết xấu hổ.
Càng ngày càng nhiều nho tu lộ ra bỉ di.
- Tranh đoạt Phong Thần Sách, không chỉ có những thứ đơn giản này mà thôi, bất quá, Tên Tiêu Phong này đích xác là kỳ tài!
Lưu Trung nhìn mấy thiên văn chương phía xa không ngừng cảm thán.
- Hảo văn chương, thật là hảo văn chương!
Ở ngoài Dung điện.
Một mảnh im ắng, nhưng ai cũng hiểu được, hôm nay, Tiêu Phong đã hoàn toàn văn động Cự Lộc thành rồi.
Sáu mươi thiên cẩm tú văn hay.
Vẫn còn tiếp tục, trong lúc nhất thời, bốn phía Dung điện huyễn lệ vô cùng.
Năm thiên cẩm tú văn hay của Sáu mươi tên đại nho, ở trước mặt rất nhiều văn hay của Tiêu Phong này, đã hoàn toàn ảm nhiên thất sắc.
Mộ dung Phụng mỉm cười nhìn về phía mấy thiên văn chương. Lại nhìn về phía Tiêu Phong khoái chí nắm tay thành hình tròn đưa một ngón tay cái lên.
Đối diện, mặt mũi sáu mươi đại nho đã đen lại rồi.
- Ta không tin, ta không tin, nhất định là sao chép, nhất định có!
Vũ Lâm không ngừng đọc lấy cẩm tú văn của Tiêu Phong, hi vọng tìm được một thiên sao chép.
Có thể tìm được sao ? làm sao có thể tìm được đây là những cẩm tú hàng bao nhiêu ngàn năm sau mới xuất hiện a?
Bảy mươi thiên! Tám mươi thiên! Chín mươi thiên! Tất cả đều mới nhìn được lần đầu tiên.
Cơ hồ toàn bộ Vạn nho đã đứng ở bên Mộ Dung Phụng rồi. Sáu mươi đại nho mở lại Đỉnh Phong Văn Hội, hoàn toàn là thất bại thê thảm.
- Sư huynh, chúng ta đi thôi, hôm nay, chúng ta bại hoàn toàn!
Tả Phúc lộ ra một tia khổ sở nói.
- Muốn đi? Mang theo tấm bảng mà Tiêu Phong tặng đi cùng, đừng có đưa trở lại đó!
Mộ Dung Phụng nhất thời cười nói.
Mộ Dung Phụng nhất thời đem tấm bảng hèn kém vô năng nhét vào trong tay một đại nho.
, sáu mươi đại nho sắc mặt khó coi chí cực.
- Oanh!
Thứ một trăm thiên cẩm tú văn hay đã được treo lên.
Trăm cuốn văn hay, giống như là tạo nên một Sơn Hà Xã Tắc tráng lệ.
- Hô!
Chúng nho tu, trong mắt đều là cuồng nhiệt, có ít người bị những thiên văn hay này làm có chút thở không ra hơi.
Một đám nhìn về, đâu chỉ đơn giản là sùng bái, nơi đó giống như đang có một tông sư văn học vậy.
Đại hiền? Tiêu Phong mới đúng đại hiền!
Trong khoảng thời gian ngắn, trăm thiên cẩm tú văn hay, đây nếu không phải đại hiền, ai mới là đại hiền?
- Đại hiền, Tiêu Phong, tấm gương của ta!
- Tiêu Phong, đúng là cmột Đại hiền mà!
- Dùng một trăm thiên văn chương này, một mình hắn đã có thể văn động thiên hạ!
...
...
...
Một đám đám nho tu không chút nào keo kiệt từ ngữ ca ngợi của mình.
- Thương cho Cổ Bách Sinh mất mặt a!
Mộ dung Phụng nhất thời cười nói.
- Ngươi nói cái gì?
- Mộ dung Phụng, ngươi có ý gì?
...
...
...
Một đám đại nho quát lớn.
Mộ dung Phụng nhún nhún vai không nói gì thêm, nhưng ý tứ trong đó lại rất rõ ràng, gần vạn nho tu, người nào mà không nghe hiểu chứ? Đây là đang mắng bọn hắn không biết xấu hổ.
Càng ngày càng nhiều nho tu lộ ra bỉ di.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.