Chương 296: Cổ Bách Sinh gặp đối thủ
Snake
15/08/2019
Bên sáu mươi đại nho này, lần nữa mở ra một cuốn bức họa.
Một mảnh thung lung Mịt mờ.
Mà bên Mộ Dung Phụng, bức họa thứ ba được mở ra, bên trong là một mảnh động đất uy vũ đồ sộ
- Thiên thứ ba? Cũng là nét mực chưa khô, thiên thứ ba rồi?
Gần vạn nho tu sôi trào.
Thiên thứ tư
Thiên thứ năm
...
...
...
Đến khi quyển thứ mười mở ra, bốn phía đã không có một tiếng la hét nào, Chỉ còn im ắng một mảnh.
Gần vạn nho tu, đã không còn lời nào để khen ngợi nữa rồi.
Cẩm tú văn hay? Có người cả đời cũng không gặp qua, giờ phút này, lại một thiên rồi tiếp một thiên giống như củ cái trắng vậy, không ngừng mở ra trước mắt. Là sự thật mà dường như không ai nghĩ đó là thật….
Tên Tiêu Phong này đúng là có khả năng mở rahẳn một cái thư viện.
Xem một vài thiên văn chương này, toàn bộ các thiên văn chương,tất cả các loại phong cách đều bất đồng? Thực sự là một người có thể viết ra sao ?
Thứ mười một thiên! Thứ mười hai thiên!...
Một thiên lại một thiên mở ra.
Sáu mươi đại nho sắc mặt càng ngày càng khó coi.
- Điều này sao có thể?
Vũ Lâm sợ hãi kêu.
- Trăm cuốn trục kia , thật sự đều là cẩm tú văn sao ???
Một đại nho hoảng sợ nói.
- Không thể nào, nhất định là người khác viết! Hắn chỉ là sao chép
Vũ Lâm lắc đầu không chịu tin tưởng.
- Cẩm tú văn ? Không, thiên hạ cẩm tú văn vừa ra, tất nhiên truyền khắp bốn đại thư viện chúng ta rồi, nhưng mà những thiên văn chương này, cho tới bây giờ ta chưa từng thấy!
Tả Phúc lắc đầu.
- Nhiều như vậy?
...
...
...
Lưu Tử Lộ sắc mặt rất khó coi. Mình mang đến tâm huyết những thiên cẩm tú văn hay, vốn là có thể văn động toàn thiên hạ.
Nhưng mà, một màn trước mắt, lại giống như để cho Lưu Tử Lộ có loại cảm giác không thể tin tưởng
Làm sao có khả năng có chuyện như vậy?
Bóp bóp nắm tay, trên mặt Lưu Tử Lộ đã xanh mét một mảnh.
Mà đứng ở ngoài Mộ Dung điện, Tiểu Miêu Nhi và Tiêu Phong vần đứng xem, giờ phút này, trên mặt Tiểu Miêu Nhi cũng cực kỳ đặc sắc.
- Cho các ngươi biết thế nào là lợi hai… di
Dung điện cách đó không xa.
Lúc Thủy Dung Dung biết được sáu mươi đại nho mời vạn nho tham gia Đỉnh Phong Văn Hội một lần nữa, rốt cục nàng cũng không nhịn được mà đến đây dò xét.
Đứng một góc vắng vẻ từ xa, nhìn về phía Dung điện treo từng thiên từng thiên cẩm tú văn hay.
Đứng phía sau còn có mấy nho tu cùng với Trường Thanh.
- Đây, đây cũng quá khoa trương rồi? Đây là Tiêu Phong viết?
Một nho tu cả kinh kêu lên.
- Thiên thứ ba mươi rồi!
Lại một đại nho bất khả tư nghị nói.
- Đại tiểu thư, xem ra năm đó, chúng ta đã hiểu lầm Tiêu Phong thật rồi! Lấy văn tài của hắn, căn bản không cần đến làm học sinh của chúng ta.
Trường Thanh lộ ra một tia phức tạp cười khổ nói.
- Đúng vậy a, Tên Tiêu Phong này biết viết chữ, chơi cờ, văn hay? Này, này, này...!
Một bên nho tu có chút nói không nên lời.
Thủy Dung Dung nhìn một chút đại môn im lìm của Mộ Dung điện nơi xa, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.
- Hừ!
Thủy Dung Dung hừ lạnh một tiếng.
Mặc dù vẫn không thể tha thứ Tiêu Phong, nhưng cái cảm giác ghét bỏ trước nay, lại bỗng nhiên đã giảm bớt rất nhiều.
- Ta đi trước, các ngươi từ từ xem đi!
Thủy Dung Dung lắc lắc đầu nói.
- A? Đại tiểu thư, ngươi không xem sao?
Trường Thanh ngoài ý muốn nói.
- Các ngươi cứ xem đi!
Thủy Dung Dung nhanh chóng dẫm chân bay đi.
Thủy Dung Dung đi rồi, nhưng một đám nho tu không nỡ rời đi.
- Đi, chúng ta đi lên phía trước mà nhìn!
Một người nho tu nói.
- Tốt!
Đám người Trường Thanh rối rít gật đầu.
Giờ phút này, không chỉ có đám người Trường Thanh, trong Cự Lộc thành, vô số tu giả bốn phương tám hướng lần nữa bị đồ sộ cảnh tượng nơi này hấp dẫn mà đến.
Đứng ở đàng xa, có thể nhìn rõ bầu trời trên Dung điện, núi lửa, cánh đồng tuyết, Lưu Tinh, vô số cảnh sắc kỳ diệu, không hấp dẫn người ta mới là lạ.
Cự Lộc Sơn, ngoài quảng trường Cự Lộc điện.
Viện chủ Thủy Thiên Chính, tả viện viện chính Lưu Trung, cũng là mờ mịt nhìn một màn này.
- Lưu Trung, ngươi thấy thế nào?
Thủy Thiên Chính sắc mặt hơi cổ quái nói.
- Ta không biết, nhưng ta khẳng định lần này Cổ Bách Sinh đã gặp được đối thủ!
Lưu Trung cổ quái nói.
Một mảnh thung lung Mịt mờ.
Mà bên Mộ Dung Phụng, bức họa thứ ba được mở ra, bên trong là một mảnh động đất uy vũ đồ sộ
- Thiên thứ ba? Cũng là nét mực chưa khô, thiên thứ ba rồi?
Gần vạn nho tu sôi trào.
Thiên thứ tư
Thiên thứ năm
...
...
...
Đến khi quyển thứ mười mở ra, bốn phía đã không có một tiếng la hét nào, Chỉ còn im ắng một mảnh.
Gần vạn nho tu, đã không còn lời nào để khen ngợi nữa rồi.
Cẩm tú văn hay? Có người cả đời cũng không gặp qua, giờ phút này, lại một thiên rồi tiếp một thiên giống như củ cái trắng vậy, không ngừng mở ra trước mắt. Là sự thật mà dường như không ai nghĩ đó là thật….
Tên Tiêu Phong này đúng là có khả năng mở rahẳn một cái thư viện.
Xem một vài thiên văn chương này, toàn bộ các thiên văn chương,tất cả các loại phong cách đều bất đồng? Thực sự là một người có thể viết ra sao ?
Thứ mười một thiên! Thứ mười hai thiên!...
Một thiên lại một thiên mở ra.
Sáu mươi đại nho sắc mặt càng ngày càng khó coi.
- Điều này sao có thể?
Vũ Lâm sợ hãi kêu.
- Trăm cuốn trục kia , thật sự đều là cẩm tú văn sao ???
Một đại nho hoảng sợ nói.
- Không thể nào, nhất định là người khác viết! Hắn chỉ là sao chép
Vũ Lâm lắc đầu không chịu tin tưởng.
- Cẩm tú văn ? Không, thiên hạ cẩm tú văn vừa ra, tất nhiên truyền khắp bốn đại thư viện chúng ta rồi, nhưng mà những thiên văn chương này, cho tới bây giờ ta chưa từng thấy!
Tả Phúc lắc đầu.
- Nhiều như vậy?
...
...
...
Lưu Tử Lộ sắc mặt rất khó coi. Mình mang đến tâm huyết những thiên cẩm tú văn hay, vốn là có thể văn động toàn thiên hạ.
Nhưng mà, một màn trước mắt, lại giống như để cho Lưu Tử Lộ có loại cảm giác không thể tin tưởng
Làm sao có khả năng có chuyện như vậy?
Bóp bóp nắm tay, trên mặt Lưu Tử Lộ đã xanh mét một mảnh.
Mà đứng ở ngoài Mộ Dung điện, Tiểu Miêu Nhi và Tiêu Phong vần đứng xem, giờ phút này, trên mặt Tiểu Miêu Nhi cũng cực kỳ đặc sắc.
- Cho các ngươi biết thế nào là lợi hai… di
Dung điện cách đó không xa.
Lúc Thủy Dung Dung biết được sáu mươi đại nho mời vạn nho tham gia Đỉnh Phong Văn Hội một lần nữa, rốt cục nàng cũng không nhịn được mà đến đây dò xét.
Đứng một góc vắng vẻ từ xa, nhìn về phía Dung điện treo từng thiên từng thiên cẩm tú văn hay.
Đứng phía sau còn có mấy nho tu cùng với Trường Thanh.
- Đây, đây cũng quá khoa trương rồi? Đây là Tiêu Phong viết?
Một nho tu cả kinh kêu lên.
- Thiên thứ ba mươi rồi!
Lại một đại nho bất khả tư nghị nói.
- Đại tiểu thư, xem ra năm đó, chúng ta đã hiểu lầm Tiêu Phong thật rồi! Lấy văn tài của hắn, căn bản không cần đến làm học sinh của chúng ta.
Trường Thanh lộ ra một tia phức tạp cười khổ nói.
- Đúng vậy a, Tên Tiêu Phong này biết viết chữ, chơi cờ, văn hay? Này, này, này...!
Một bên nho tu có chút nói không nên lời.
Thủy Dung Dung nhìn một chút đại môn im lìm của Mộ Dung điện nơi xa, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.
- Hừ!
Thủy Dung Dung hừ lạnh một tiếng.
Mặc dù vẫn không thể tha thứ Tiêu Phong, nhưng cái cảm giác ghét bỏ trước nay, lại bỗng nhiên đã giảm bớt rất nhiều.
- Ta đi trước, các ngươi từ từ xem đi!
Thủy Dung Dung lắc lắc đầu nói.
- A? Đại tiểu thư, ngươi không xem sao?
Trường Thanh ngoài ý muốn nói.
- Các ngươi cứ xem đi!
Thủy Dung Dung nhanh chóng dẫm chân bay đi.
Thủy Dung Dung đi rồi, nhưng một đám nho tu không nỡ rời đi.
- Đi, chúng ta đi lên phía trước mà nhìn!
Một người nho tu nói.
- Tốt!
Đám người Trường Thanh rối rít gật đầu.
Giờ phút này, không chỉ có đám người Trường Thanh, trong Cự Lộc thành, vô số tu giả bốn phương tám hướng lần nữa bị đồ sộ cảnh tượng nơi này hấp dẫn mà đến.
Đứng ở đàng xa, có thể nhìn rõ bầu trời trên Dung điện, núi lửa, cánh đồng tuyết, Lưu Tinh, vô số cảnh sắc kỳ diệu, không hấp dẫn người ta mới là lạ.
Cự Lộc Sơn, ngoài quảng trường Cự Lộc điện.
Viện chủ Thủy Thiên Chính, tả viện viện chính Lưu Trung, cũng là mờ mịt nhìn một màn này.
- Lưu Trung, ngươi thấy thế nào?
Thủy Thiên Chính sắc mặt hơi cổ quái nói.
- Ta không biết, nhưng ta khẳng định lần này Cổ Bách Sinh đã gặp được đối thủ!
Lưu Trung cổ quái nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.