Chương 21: Đám Tiểu Nhi
Snake
07/08/2019
- Sư huynh ngươi không sao chứ, sư huynh!
Mọi người lập tức tiến lên an ủi. Còn Phong Đằng và Triệu Đống lại lần nữa trở về sau lưng Tiêu Phong.
Hiện tại, mọi người nhìn về Tiêu Phong càng bắt đầu phát ra sùng bái không giấu diếm.
Tiêu Phong lúc này mới thản nhiên nói:
- Yếu kém lại dám đi ra ngoài diễu võ giương oai ? Các ngươi mau mang hắn trở về gắng sức mà rèn luyện ! Đúng là không biết tự lượng sức.
Không biết tự lượng sức? Thần sắc cả đám huynh đệ lập tức cứng đơ. Tiêu Phong chính là đang nói Chu Thừa Vận Không tự lượng sức hay là nói tất cả bọn họ Không tự lượng sức ?
Thế nhưng mọi người cũng không biết phản bác như thế nào. Vừa rồi chỉ Một quả nho nhỏ bắn tới liền đánh bại Chu Thừa Vận, việc này không phải là yếu kém thật sao? Mọi người liền một trận nghẹn uất.
- Không tự lượng sức ? Chu Thừa Vận chỉ là nhất thời chủ quan thôi ngươi chớ có ngông cuồng đi !!!
Thiếu niên áo xanh không nhịn được mà cãi lại. Hắn vừa nói xong thì các sư đệ sư muội khác cũng nhao nhao gật đầu. Không phải chỉ là phụ họa cho Thiếu niên áo xanh mà làm như vậy thì mới để cho trong nội tâm của bọn hắn tốt hơn một chút.
- Nhất thời chủ quan? Ha ha ha ha ha!
Tiêu Phong cười to một trận. tiếng cười này lại để cho mọi người lập tức đỏ mặt tới mang tai.
Chủ quan? Bên trong sinh tử chém giết còn có chủ quan sao? Đậy căn bản là một ý kiến ngây thơ, nhưng mà lời này lại được nói ra từ trong miệng của những kẻ đang tự xưng mình là người của tiên môn sao ???.
Thiếu niên áo xanh cũng cảm thấy mình lỡ miệng, nhưng mà tức giận lại càng nhiều hơn. Tức giận vì Tiêu Phong kiêu ngạo, tức giận vì Tiêu Phong chỉ có Lực cảnh tầng 1 lại dám không nể mặt mình như vậy.Nhưng tiếng cười thoải mái này của Tiêu Phong lại để cho cả đám tướng sĩ cảm thấy rất phấn khởi mãi không thôi...
Chủ tử là biểu tượng tinh thần của quân đội. Vương gia là chủ tử lại có thể lạnh nhạt như vậy trước mặt người của Tiên môn, thậm chí còn để cho người trong Tiên môn bị thua thiệt trên mọi mặt. Chúng tướng sĩ chỉ cảm thấy rất tự hào, vô cùng tự hào.
Không trung trên cao.
Thiếu nữ nhìn chằm chằm vào Tiêu Phong ở phía dưới. Trong mắt nàng bắn ra một tia tinh quang rồi cười nói:
- Người này, thật là đặc biệt!
- Ríu Ríu
Chu Tước cũng gật gật đầu.
Phía dưới, Thiếu Niên áo xanh chậm rãi đứng dậy rồi bước ra một bước. Đám sư huynh đệ lập tức nhìn lại, bọn chúng đang chờ Thiếu niên giáo huấn Tiêu Phong một trận.
- Tiêu Phong !!xem ra là chúng ta coi thường ngươi. Ngươi nếu như nói chúng ta yếu kém vậy thì Thanh Minh dù bất tài cũng muốn hướng về ngươi xin chỉ dạy một hai!
Thanh Minh trầm giọng nói.
Xin chỉ dạy một hai?
Phong Đằng cùng Triệu Đống lại lập tức bắt đầu khẩn trương. Tiểu thuật bắn quả lợi dụng lúc Chu Thừa Vận đang hấp khí trước kia chỉ là một lần mưu lợi, nhưng mà bây giờ có thể mưu lợi tiếp sao?
Trên không trung.
- Người của Đại Thiên tông này thật vô sỉ. Lại một Tinh cảnh Đỉnh Phong ? Khiêu chiến một người Lực cảnh tầng một ?
Sắc mặt thiếu nữ bắt đầu biến thành chán ghét. Thi đầu lúc trước chỉ là làm cho thiếu nữ hiếu kỳ mà thôi, nhưng hiện tại lại thành chán ghét. Rõ ràng là thi đấu thất bại lại còn không biết xấu hổ mà tiếp tục?
- Tiểu Tước, ngươi nói ta có nên giúp đỡ tiểu tử kia hay không? Ta bây giờ nhìn hắn vẫn rất thuận mắt đấy!
Thiếu nữ hỏi Chu Tước
- Ríu !
Chu Tước lại lắc lắc đầu.
- Được rồi, vậy thì lại nhìn một lúc nữa!
Thiếu nữ cũng gật gật đầu.
Phía dưới, Tiêu Phong thấy Thanh Minh khiêu chiến mình thì lắc lắc đầu nói:
- Ngươi sao ? Còn chưa đủ! Lui lại a, như vậy thì ta cũng xem như chưa có chuyên gì xẩy ra!
- Ha ha! Nực cười ! Ngươi nếu sợ thì cứ nói rõ một tiếng
Thanh Minh vô cùng tức giận mà nói. Cả đám sư huynh đệ có chung một kẻ thù cho nên cùng nhau lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Phong.
- Ngươi không biết rằng ngươi và Chu Thừa Vận vừa rồi rất giống nhau sao?
Tiêu Phong cười hỏi. Vừa rồi Chu Thừa Vận bị một quả nhỏ làm cho sống chết một đường, quả thật là một sỉ nhục lớn. Thậm chí tài sản của mọi người cũng thua sạch trong tay Tiêu Phong , có thể nói thảm không thể thảm hơn. Nhưng Tiêu Phong lại còn nói mình và Chu Thừa Vận rất giống nhau? Vẻ mặt hắn lập tức trở nên rất khó chịu.
- Hừ, ngươi nghĩ trò tiểu xảo gặp may của ngươi đã là thiên hạ vô địch rồi sao ?Đó chẳng phải chó không may ngáp phải ruồi đó sao ?!! ra tay đi! Để cho ta nhìn xem thực lực của ngươi có lợi hại như miệng ngươi không!
Âm thanh lạnh lùng của Thanh Minh vang lên.
Hai mắt Tiêu Phong lập tức híp lại nhìn về Thanh Minh, cuối cùng hắn nhẹ nhàng lắc đầu rồi thản nhiên nói:
- Ngươi, quá yếu!
- Khốn khiếp!!!!!
- Xoẹt!
Thanh Minh liền quát lên rồi đưa tay rút trường kiếm bên hông ra lập tức một cổ sát khí ập đến. Nhưng Tiêu Phong vẫn đứng đó không động đậy, chỉ thấy khuân mặt hắn chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn tỏ rõ vẻ khinh thường .
Bịch
Thanh Minh tiến lên một bước. Nhưng hắn vừa bước ra một bước thì thân thể lại lay động một cái .
Bịch Bịch...
Thanh Minh lập tước nghiêng nghiêng ngã ngã đi mấy bước. Vẻ mặt của hắn kinh hãi nhìn về phía Tiêu Phong như đang "lung lay" ở xa xa, sắc mặt hắn đại biến, thấp thỏm lo Âu nhìn chân tay, hoảng sợ kêu lên :
- Ta tại sao lại như vậy? Ta làm sao vậy? Tiêu Phong, ngươi dùng yêu pháp gì? Làm sao có thể làm ta hoàn toàn mất hết năng lực và pháp lực , làm sao có thể!
- Bịch !!!!
Thanh Minh ngã ngồi ở trên mặt đất cảm nhận tình huống trong cơ thể , không khỏi cả kinh , hoang mang lo sợ. Sắc mặt Thanh Mình xám sịt.
- Thanh Minh, ngươi làm sao vậy?
Cả đám sư đệ sự muội lập tức cả kinh mà kêu lên. Nhưng mà bọn hắn vừa mới bước ra một bước thì thân thể cũng đều bắt đầu lắc lư. Bọn hắn lảo đảo lắc lắc rồi đều bình bịch ngã nhào trên mặt đất.
Cả đám đều ngã trên mặt đất, vẻ mặt bọn hắn hoảng sợ nhìn về phía Tiêu Phong. Không có khả năng, làm sao có thể như vậy được? Pháp lực bàn công lực hoàn toàn biến mất. Bản thân thì như vô lực. Làm sao có thể như vậy?
Mọi người đều kinh hãi nhìn về Tiêu Phong. Lúc trước Chu Thừa Vận bởi vì quả nhỏ trên tay Tiêu Phong làm hại thì đã đành , nhưng mà hiện tại thân thể của mình, không làm gì cả. vì sao bỗng nhiên không nghe theo điều khiển? Tình huống này bọn hắn mới là gặp lần đầu, nằm ngoài sức tưởng tượng .
Lúc này, mọi người đâu còn có phong độ của cao thủ. Trong mắt bọn hắn chỉ có tuyệt vọng. Không những thân thể bị khống chế mà ngay cả tâm lý cũng nhận được đả kích trước nay chưa từng có.Lực cảnh tầng một ? Chính mình mười cao thủ Tinh cảnh lại thua trong tay một người mới có Lực cảnh tầng một ? Ông trời a, ai có thể nói cho ta biết vì sao?
Cả đám cao thủ muốn bật dậy nhưng lại loạng choạng đứng không vững thành ra chúi người ngã xấp, đều ngã lăn lóc xuống đất. Triệu Đống, Phong Đằng cùng với đám quân sĩ giáp tím thì đều mở lớn hai mắt mà nhìn. Con ngươi muốn rớt lòi ra ngoài. Đây, đây là thật sao?Thậm chí chúng tướng sĩ còn dụi dụi mắt, tự tát mặt mình xem mình có phải mình đang nằm mơ hay không.
Bầu trời trên cao.
Thiếu nữ cạn lời nhìn xuống
- ...!
- Ríu Ríu
Chu Tước thì không ngừng đập cánh phấn khích , vẻ mặt thì khó hiểu.
- Ta biết rồi!
Đột nhiên hai mắt thiếu nữ sáng lên rồi nói ra. Giờ phút này ánh mắt của thiếu nữ nhìn về Tiêu Phong càng bắt đầu phát sáng hơn.
- Người này rất bất phàm. Tùy rằng chỉ có Lực cảnh tầng một nhưng thật sự rất bất phàm. Hắn đã sử dụng linh dược làm vũ khí.
Thiếu nữ khen ngợi nói.
Phía dưới, Tiêu Phong nhìn đám cao thủ ngã trên mặt đất, sắc măt của hắn vẫn lạnh nhạt như trước.
- Vương, Vương gia, đây là?
Triệu Đống khó hiểu hỏi. Tiêu Phong khẽ mỉm cười nói:
- Còn nhớ vừa rồi dâng hương linh quả không ?
- À? Trái cây vừa rồi? Lư hương? Bí ẩn là ở đó !
Ánh mắt Triệu Đống lập tức sáng lên nói. Tiêu Phong liền gật gật đầu. Nhưng rồi Triệu Đống lại nghi ngờ hỏi.
- Nhưng vì sao chúng ta không có việc gì thưa vương gia ?
- Ta biết rồi, vừa rồi Vương gia để cho chúng ta lui về phía đông mà phía đông lại là đầu ngọn gió cho nên khói độc chỉ thổi tới bọn người tiên môn!
Phong Đằng lập tức kích động nói. Tiêu phong liền thỏa mãn gật gật đầu rồi lại nhìn về phía hai người hỏi:
- Đúng vậy, việc dâng hương đón khách chính là có mục đích này. Bây giờ, các ngươi nói cho ta biết các ngươi học được điều tâm đắc gì?
Tâm đắc?
Hai người hơi kinh ngạc. Nhưng mà thấy được ánh mắt rất nghiêm túc của Tiêu phong thì liền hiểu đây là Vương gia đang muốn kiểm tra chính mình. Hoặc nói là đang chỉ bảo mình.
Điều Tâm đắc?
Mấy chữ này lọt vào trong tai đám người tiên môn lại vô cùng chói tai, vô cùng nghẹn khuất.
- Vương gia, ta hiểu được, người của Tiên môn cũng là người, chúng ta không nên thần thánh hóa bọn hắn! Bọn hắn cũng không có gì đặc biệt hơn người!
Phong Đằng lập tức nói.
-Vâng, cái hơn của bọn hắn so với chúng ta cũng chỉ là tu vi. Nhiều khi thực lực không chỉ có tu vi mà còn là đầu óc
Triệu Đống cũng có phần hiểu được mà nói.
- Tốt, các ngươi có thể hiểu được điểm ấy là tốt rồi!
Tiêu phong hài lòng nói.
- Tạ Vương Gia chỉ điểm !!
Hai người liền nhất thời vui vẻ. Lúc này Phong Đằng lại hỏi:
- Vương gia, những người này thì nên xử lý như thế nào?
Ánh mắt Phong Đằng phát lạnh nói. Hắn vừa nói xóng thì vẻ mặt của mười tám người vừa ngã xuống đất lập tức bi phẫn, nghẹn khuất đến cực điểm nhưng lại không thể mở miệng được. Mình đường đường là cao thủ Tinh cảnh lại chịu uỷ khuất như vậy trong tay đám người phàm trần này sao ? Thậm chí mấy nữ tử đều bị hù cho khóc lên.
Tiêu Phong chỉ mỉm cười rồi lắc đầu nói:
- Đám Tiểu Nhi này đi ra ngoài rèn luyện tất nhiên sẽ có cao thủ âm thầm hộ tống!
Đám Tiểu Nhi ? Mọi người lai bị một trận ấm ức. Đặc biệt là Chu Thừa Vận, hắn ở tại Đại thiên tông chính là sư huynh của tam đại đệ tử, , là ngạo khí bực nào ? Giờ phút này lại một chiêu cũng chưa thể xuất ra đã bị biến thành tù nhân. Hơn nữa lại bị một tên chỉ có Lực cảnh tầng một nói mình là Tiểu Nhi ? Đây là đả kích bực nào a.
Hai mắt Chu Thừa Vận cơ hồ muốn phóng hoả, hàm răng nghiến chặt , nhưng hắn bây giờ cũng giống mọi người, không còn một chút sức lực nào, đánh thì không lại, uy hiến cũng không được. Cuối cùng mặc dù sắc mặt xanh xám, biến ảo liên hồi nhưng cũng không lên tiếng .
- Ha ha ha, Tiêu Phong sư đệ!!! phong thái thật tốt, đã lâu không gặp!
Mọi người lập tức tiến lên an ủi. Còn Phong Đằng và Triệu Đống lại lần nữa trở về sau lưng Tiêu Phong.
Hiện tại, mọi người nhìn về Tiêu Phong càng bắt đầu phát ra sùng bái không giấu diếm.
Tiêu Phong lúc này mới thản nhiên nói:
- Yếu kém lại dám đi ra ngoài diễu võ giương oai ? Các ngươi mau mang hắn trở về gắng sức mà rèn luyện ! Đúng là không biết tự lượng sức.
Không biết tự lượng sức? Thần sắc cả đám huynh đệ lập tức cứng đơ. Tiêu Phong chính là đang nói Chu Thừa Vận Không tự lượng sức hay là nói tất cả bọn họ Không tự lượng sức ?
Thế nhưng mọi người cũng không biết phản bác như thế nào. Vừa rồi chỉ Một quả nho nhỏ bắn tới liền đánh bại Chu Thừa Vận, việc này không phải là yếu kém thật sao? Mọi người liền một trận nghẹn uất.
- Không tự lượng sức ? Chu Thừa Vận chỉ là nhất thời chủ quan thôi ngươi chớ có ngông cuồng đi !!!
Thiếu niên áo xanh không nhịn được mà cãi lại. Hắn vừa nói xong thì các sư đệ sư muội khác cũng nhao nhao gật đầu. Không phải chỉ là phụ họa cho Thiếu niên áo xanh mà làm như vậy thì mới để cho trong nội tâm của bọn hắn tốt hơn một chút.
- Nhất thời chủ quan? Ha ha ha ha ha!
Tiêu Phong cười to một trận. tiếng cười này lại để cho mọi người lập tức đỏ mặt tới mang tai.
Chủ quan? Bên trong sinh tử chém giết còn có chủ quan sao? Đậy căn bản là một ý kiến ngây thơ, nhưng mà lời này lại được nói ra từ trong miệng của những kẻ đang tự xưng mình là người của tiên môn sao ???.
Thiếu niên áo xanh cũng cảm thấy mình lỡ miệng, nhưng mà tức giận lại càng nhiều hơn. Tức giận vì Tiêu Phong kiêu ngạo, tức giận vì Tiêu Phong chỉ có Lực cảnh tầng 1 lại dám không nể mặt mình như vậy.Nhưng tiếng cười thoải mái này của Tiêu Phong lại để cho cả đám tướng sĩ cảm thấy rất phấn khởi mãi không thôi...
Chủ tử là biểu tượng tinh thần của quân đội. Vương gia là chủ tử lại có thể lạnh nhạt như vậy trước mặt người của Tiên môn, thậm chí còn để cho người trong Tiên môn bị thua thiệt trên mọi mặt. Chúng tướng sĩ chỉ cảm thấy rất tự hào, vô cùng tự hào.
Không trung trên cao.
Thiếu nữ nhìn chằm chằm vào Tiêu Phong ở phía dưới. Trong mắt nàng bắn ra một tia tinh quang rồi cười nói:
- Người này, thật là đặc biệt!
- Ríu Ríu
Chu Tước cũng gật gật đầu.
Phía dưới, Thiếu Niên áo xanh chậm rãi đứng dậy rồi bước ra một bước. Đám sư huynh đệ lập tức nhìn lại, bọn chúng đang chờ Thiếu niên giáo huấn Tiêu Phong một trận.
- Tiêu Phong !!xem ra là chúng ta coi thường ngươi. Ngươi nếu như nói chúng ta yếu kém vậy thì Thanh Minh dù bất tài cũng muốn hướng về ngươi xin chỉ dạy một hai!
Thanh Minh trầm giọng nói.
Xin chỉ dạy một hai?
Phong Đằng cùng Triệu Đống lại lập tức bắt đầu khẩn trương. Tiểu thuật bắn quả lợi dụng lúc Chu Thừa Vận đang hấp khí trước kia chỉ là một lần mưu lợi, nhưng mà bây giờ có thể mưu lợi tiếp sao?
Trên không trung.
- Người của Đại Thiên tông này thật vô sỉ. Lại một Tinh cảnh Đỉnh Phong ? Khiêu chiến một người Lực cảnh tầng một ?
Sắc mặt thiếu nữ bắt đầu biến thành chán ghét. Thi đầu lúc trước chỉ là làm cho thiếu nữ hiếu kỳ mà thôi, nhưng hiện tại lại thành chán ghét. Rõ ràng là thi đấu thất bại lại còn không biết xấu hổ mà tiếp tục?
- Tiểu Tước, ngươi nói ta có nên giúp đỡ tiểu tử kia hay không? Ta bây giờ nhìn hắn vẫn rất thuận mắt đấy!
Thiếu nữ hỏi Chu Tước
- Ríu !
Chu Tước lại lắc lắc đầu.
- Được rồi, vậy thì lại nhìn một lúc nữa!
Thiếu nữ cũng gật gật đầu.
Phía dưới, Tiêu Phong thấy Thanh Minh khiêu chiến mình thì lắc lắc đầu nói:
- Ngươi sao ? Còn chưa đủ! Lui lại a, như vậy thì ta cũng xem như chưa có chuyên gì xẩy ra!
- Ha ha! Nực cười ! Ngươi nếu sợ thì cứ nói rõ một tiếng
Thanh Minh vô cùng tức giận mà nói. Cả đám sư huynh đệ có chung một kẻ thù cho nên cùng nhau lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Phong.
- Ngươi không biết rằng ngươi và Chu Thừa Vận vừa rồi rất giống nhau sao?
Tiêu Phong cười hỏi. Vừa rồi Chu Thừa Vận bị một quả nhỏ làm cho sống chết một đường, quả thật là một sỉ nhục lớn. Thậm chí tài sản của mọi người cũng thua sạch trong tay Tiêu Phong , có thể nói thảm không thể thảm hơn. Nhưng Tiêu Phong lại còn nói mình và Chu Thừa Vận rất giống nhau? Vẻ mặt hắn lập tức trở nên rất khó chịu.
- Hừ, ngươi nghĩ trò tiểu xảo gặp may của ngươi đã là thiên hạ vô địch rồi sao ?Đó chẳng phải chó không may ngáp phải ruồi đó sao ?!! ra tay đi! Để cho ta nhìn xem thực lực của ngươi có lợi hại như miệng ngươi không!
Âm thanh lạnh lùng của Thanh Minh vang lên.
Hai mắt Tiêu Phong lập tức híp lại nhìn về Thanh Minh, cuối cùng hắn nhẹ nhàng lắc đầu rồi thản nhiên nói:
- Ngươi, quá yếu!
- Khốn khiếp!!!!!
- Xoẹt!
Thanh Minh liền quát lên rồi đưa tay rút trường kiếm bên hông ra lập tức một cổ sát khí ập đến. Nhưng Tiêu Phong vẫn đứng đó không động đậy, chỉ thấy khuân mặt hắn chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn tỏ rõ vẻ khinh thường .
Bịch
Thanh Minh tiến lên một bước. Nhưng hắn vừa bước ra một bước thì thân thể lại lay động một cái .
Bịch Bịch...
Thanh Minh lập tước nghiêng nghiêng ngã ngã đi mấy bước. Vẻ mặt của hắn kinh hãi nhìn về phía Tiêu Phong như đang "lung lay" ở xa xa, sắc mặt hắn đại biến, thấp thỏm lo Âu nhìn chân tay, hoảng sợ kêu lên :
- Ta tại sao lại như vậy? Ta làm sao vậy? Tiêu Phong, ngươi dùng yêu pháp gì? Làm sao có thể làm ta hoàn toàn mất hết năng lực và pháp lực , làm sao có thể!
- Bịch !!!!
Thanh Minh ngã ngồi ở trên mặt đất cảm nhận tình huống trong cơ thể , không khỏi cả kinh , hoang mang lo sợ. Sắc mặt Thanh Mình xám sịt.
- Thanh Minh, ngươi làm sao vậy?
Cả đám sư đệ sự muội lập tức cả kinh mà kêu lên. Nhưng mà bọn hắn vừa mới bước ra một bước thì thân thể cũng đều bắt đầu lắc lư. Bọn hắn lảo đảo lắc lắc rồi đều bình bịch ngã nhào trên mặt đất.
Cả đám đều ngã trên mặt đất, vẻ mặt bọn hắn hoảng sợ nhìn về phía Tiêu Phong. Không có khả năng, làm sao có thể như vậy được? Pháp lực bàn công lực hoàn toàn biến mất. Bản thân thì như vô lực. Làm sao có thể như vậy?
Mọi người đều kinh hãi nhìn về Tiêu Phong. Lúc trước Chu Thừa Vận bởi vì quả nhỏ trên tay Tiêu Phong làm hại thì đã đành , nhưng mà hiện tại thân thể của mình, không làm gì cả. vì sao bỗng nhiên không nghe theo điều khiển? Tình huống này bọn hắn mới là gặp lần đầu, nằm ngoài sức tưởng tượng .
Lúc này, mọi người đâu còn có phong độ của cao thủ. Trong mắt bọn hắn chỉ có tuyệt vọng. Không những thân thể bị khống chế mà ngay cả tâm lý cũng nhận được đả kích trước nay chưa từng có.Lực cảnh tầng một ? Chính mình mười cao thủ Tinh cảnh lại thua trong tay một người mới có Lực cảnh tầng một ? Ông trời a, ai có thể nói cho ta biết vì sao?
Cả đám cao thủ muốn bật dậy nhưng lại loạng choạng đứng không vững thành ra chúi người ngã xấp, đều ngã lăn lóc xuống đất. Triệu Đống, Phong Đằng cùng với đám quân sĩ giáp tím thì đều mở lớn hai mắt mà nhìn. Con ngươi muốn rớt lòi ra ngoài. Đây, đây là thật sao?Thậm chí chúng tướng sĩ còn dụi dụi mắt, tự tát mặt mình xem mình có phải mình đang nằm mơ hay không.
Bầu trời trên cao.
Thiếu nữ cạn lời nhìn xuống
- ...!
- Ríu Ríu
Chu Tước thì không ngừng đập cánh phấn khích , vẻ mặt thì khó hiểu.
- Ta biết rồi!
Đột nhiên hai mắt thiếu nữ sáng lên rồi nói ra. Giờ phút này ánh mắt của thiếu nữ nhìn về Tiêu Phong càng bắt đầu phát sáng hơn.
- Người này rất bất phàm. Tùy rằng chỉ có Lực cảnh tầng một nhưng thật sự rất bất phàm. Hắn đã sử dụng linh dược làm vũ khí.
Thiếu nữ khen ngợi nói.
Phía dưới, Tiêu Phong nhìn đám cao thủ ngã trên mặt đất, sắc măt của hắn vẫn lạnh nhạt như trước.
- Vương, Vương gia, đây là?
Triệu Đống khó hiểu hỏi. Tiêu Phong khẽ mỉm cười nói:
- Còn nhớ vừa rồi dâng hương linh quả không ?
- À? Trái cây vừa rồi? Lư hương? Bí ẩn là ở đó !
Ánh mắt Triệu Đống lập tức sáng lên nói. Tiêu Phong liền gật gật đầu. Nhưng rồi Triệu Đống lại nghi ngờ hỏi.
- Nhưng vì sao chúng ta không có việc gì thưa vương gia ?
- Ta biết rồi, vừa rồi Vương gia để cho chúng ta lui về phía đông mà phía đông lại là đầu ngọn gió cho nên khói độc chỉ thổi tới bọn người tiên môn!
Phong Đằng lập tức kích động nói. Tiêu phong liền thỏa mãn gật gật đầu rồi lại nhìn về phía hai người hỏi:
- Đúng vậy, việc dâng hương đón khách chính là có mục đích này. Bây giờ, các ngươi nói cho ta biết các ngươi học được điều tâm đắc gì?
Tâm đắc?
Hai người hơi kinh ngạc. Nhưng mà thấy được ánh mắt rất nghiêm túc của Tiêu phong thì liền hiểu đây là Vương gia đang muốn kiểm tra chính mình. Hoặc nói là đang chỉ bảo mình.
Điều Tâm đắc?
Mấy chữ này lọt vào trong tai đám người tiên môn lại vô cùng chói tai, vô cùng nghẹn khuất.
- Vương gia, ta hiểu được, người của Tiên môn cũng là người, chúng ta không nên thần thánh hóa bọn hắn! Bọn hắn cũng không có gì đặc biệt hơn người!
Phong Đằng lập tức nói.
-Vâng, cái hơn của bọn hắn so với chúng ta cũng chỉ là tu vi. Nhiều khi thực lực không chỉ có tu vi mà còn là đầu óc
Triệu Đống cũng có phần hiểu được mà nói.
- Tốt, các ngươi có thể hiểu được điểm ấy là tốt rồi!
Tiêu phong hài lòng nói.
- Tạ Vương Gia chỉ điểm !!
Hai người liền nhất thời vui vẻ. Lúc này Phong Đằng lại hỏi:
- Vương gia, những người này thì nên xử lý như thế nào?
Ánh mắt Phong Đằng phát lạnh nói. Hắn vừa nói xóng thì vẻ mặt của mười tám người vừa ngã xuống đất lập tức bi phẫn, nghẹn khuất đến cực điểm nhưng lại không thể mở miệng được. Mình đường đường là cao thủ Tinh cảnh lại chịu uỷ khuất như vậy trong tay đám người phàm trần này sao ? Thậm chí mấy nữ tử đều bị hù cho khóc lên.
Tiêu Phong chỉ mỉm cười rồi lắc đầu nói:
- Đám Tiểu Nhi này đi ra ngoài rèn luyện tất nhiên sẽ có cao thủ âm thầm hộ tống!
Đám Tiểu Nhi ? Mọi người lai bị một trận ấm ức. Đặc biệt là Chu Thừa Vận, hắn ở tại Đại thiên tông chính là sư huynh của tam đại đệ tử, , là ngạo khí bực nào ? Giờ phút này lại một chiêu cũng chưa thể xuất ra đã bị biến thành tù nhân. Hơn nữa lại bị một tên chỉ có Lực cảnh tầng một nói mình là Tiểu Nhi ? Đây là đả kích bực nào a.
Hai mắt Chu Thừa Vận cơ hồ muốn phóng hoả, hàm răng nghiến chặt , nhưng hắn bây giờ cũng giống mọi người, không còn một chút sức lực nào, đánh thì không lại, uy hiến cũng không được. Cuối cùng mặc dù sắc mặt xanh xám, biến ảo liên hồi nhưng cũng không lên tiếng .
- Ha ha ha, Tiêu Phong sư đệ!!! phong thái thật tốt, đã lâu không gặp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.