Chương 22: bút xa hiện khí tượng
Snake
07/08/2019
Trong khe núi bỗng truyền đến một tiếng cười rất
sảng khoái. Sau đó có một bóng dáng từ đằng xa hiện ra. Một nam tử trẻ
tuổi khuân mặt anh Tuấn tiêu sái mặc đạo bào bên hông có đeo một cái
ngọc bội màu tím, sau lưng là một thanh trường kiếm màu tím vẻ mặt rất
thân thiện hài hoà.
Ánh mắt của đám người ngã dưới đất lập tức phát ra ánh sáng cầu cứu.
- Người đến là ai?
Tiêu Phong hỏi.
- Ta là Sở Tử Huyên, là tam đại đệ tử của Đại thiên tông. Trước kia từng được phụ thân ngươi chỉ dạy qua kiếm pháp. Năm đó ngươi còn nhỏ nên có thể không nhớ ra ta!
Nam tử đạo bào cười nói.
- Ký ức năm đó ta đã quên đi tám chín phần, Sở Tử Huyên? Là ngươi bảo vệ bọn hắn đi ra ngoài sao?
Tiêu Phong gật gật đầu nói.
- Đúng vậy, bọn oắt con này mới học được chút bản lĩnh đã không biết trời cao đất rộng là gì. Cũng mày lần này gặp phải ngươi chứ nếu là người khác thì chỉ sợ mạng của bọn hắn đã mất rồi!
Sở Tử Huyên gật đầu xác nhận. Đám cao thủ ngã dưới đất lập tức liền xấu hổ.
- Đã như thế thì ngươi liền dẫn bọn hắn đi đi!
Tiêu Phong nói rất trực tiếp.
- Việc này nếu như ta đoán không sai thì người đốt trong lư hương chính là quả Túy hồng thủy nha. Bọn hắn như vậy...!
Sở Tử Huyên khó xử nói.
- Triệu Đống, hái xuống mười chiếc lá Túy Hồng Thủy cho bọn hắn!
Tiêu Phong liền quay đầu nhìn về Triệu Đống rồi nói.
- Tuân lệnh!
Triệu Đống lập tức gật đầu rồi rất nhanh hái xuống mười chiếc lá trên cây Túy Hồng Thủy đưa cho Sở Tử Huyên !
- Đa tạ ! Bằng không thì ta còn phải mất một hồi công phu a!
Sở Tử Huyên cười nói rồi rất nhanh hắn liền đem một chiếc lá nhét vào miệng một gã đệ tử ngã trên mặt đất.
- nhai nát rồi nuốt đi - Sở Tử Huyên nói .
Một lát sau thì người này liền có thể cử động.
- Đi, nhét vào miệng mỗi người một chiếc, nhai nát rồi nuốt!
Sở Tử Huyên đưa những chiếc lá khác cho người này rồi nói.
Rất nhanh mười người đều được giải độc rồi tất cả đều đứng đậy cung kính hướng về Sở Tử Huyên nói:
- Đa tạ sư thúc!
Đồng thời ánh mắt của bọn hắn nhìn về Tiêu Phong càng bắt đầu hiện lên vẻ phức tạp. Trong đó ánh mắt của Chu Thừa Vận nhìn về Tiêu Phong càng hiện ra sự oán độc.Những người khác thì nhìn về Tiêu Phong với một thần sắc nghẹn khuất khó có thể nói nên lời.
- Đã như vậy thì chúng ta liền đi trước, cáo từ. Ngày sau, chúng ta sẽ gặp lại ở Đại Thiên tông!
Sở Tử Huyên cười nói.
- Không tiễn!
Tiêu Phong gật đầu đáp.
- Tiêu Phong, ngươi chờ, thù này ta sẽ báo!
Chu Thừa Vận trước khi đi còn bỏ lại một lời nói hung ác.
- Ba!
Sở Tử Huyên liền một chưởng đánh vào trên đầu Chu Thừa Vận rồi quát mắng:
- Báo cái rắm. Hắn muốn giết ngươi thì ngươi đã sớm chết rồi. Hơn nữa sau này hắn cũng là trưởng bối của ngươi. Người dám báo, gia gia của ngươi không đánh gãy chân ngươi mới là lạ đấy!
- ...!
Chu Thừa Vận nhất thời im lặng.
Rất nhanh Sở Tử Huyên liền mang theo cả đám biến mất dưới ánh mắt của Tiêu Phong.
Đoàn người Tiêu Phong lại tiếp tục xuất phát không chậm trễ.
Trên đường đi.bọn người tiên môn liền to nhỏ nói chuyện.
- Sư thúc, cuối cùng thì Tiêu phong có tu vi gì? Thật sự vẫn là Lực cảnh tầng một sao?
Chu Thừa Vận cắn cắn môi rồi hỏi.
- Tiêu Phong? Hẵn đúng là vẫn chỉ có tu vi như trước, Lực cảnh tầng một. Nhưng mà hắn lại chín chắn hơn rất nhiều so với các ngươi!
Sở Tử Huyên trầm giọng nói.
Lực cảnh tầng một? Mọi người bỗng nhiên cảm giác được trước mặt tối sầm lại. Thật sự? Hắn thật sự vẫn chỉ là Lực cảnh tầng một.
- Sư thúc, ta không cam lòng!
Chu Thừa Vận nghẹn khuất nói.
- Không cam lòng cái rắm? Việc này là do ngươi tự tìm. Đừng tưởng rằng tu vi của ngươi bây giờ cao hơn hắn thì có thể thấy được thủ đoạn của hắn ư? Hắn muốn giết ngươi cũng chỉ giống như chơi đùa mà thôi.
Sở Tử Huyên quát mắng.
- Nhưng mà?
Chu Thừa vận vẫn không phục.
- Sau này nên dùng đầu óc nhiều hơn. Lần này ta âm thầm đi theo các ngươi cũng để thuận tiện ghi chép những biểu hiệu của các ngươi trong chuyến rèn luyện này. Nhìn biểu hiện của các ngươi xem? Hoàn toàn là một đám trẻ trâu, Tiêu Phong nói các ngươi mầm non quả không sai chút nào.
Sở Tử Huyên không nể tình mà nói. Mọi người nhất thời liền im lặng.
- Vậy, sư thúc chúng ta bậy giờ đi đâu?
Thanh Minh hòa hoãn hỏi.
- Đi đâu? Ở trong ghi chép của ta thì toàn bộ các ngươi đã chết rồi, vậy thì còn muốn đi đâu nữa? Bây giờ trở về tông môn! Hảo hảo nghĩ lại. Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, bọn chồi non các ngươi cũng quá non đi a!
Sở Tử Huyên khó chịu nói.
Mọi người lại im lặng, mặt thì đỏ đến mang tai, ai cũng không dám nói gì nữa. Đừng nhìn Sở Tử Huyên ở trước mặt Tiêu phong khách khách khí khí, nhưng nói chuyện với vãn bối lại căn bản không lưu chút mặt mũi nào. Quan trọng là thực lực của Sở Tử Huyên cực cao nên mọi người chỉ có thể mang theo một bụng nghẹn khuất mà quay trở về tông môn.
Không trung trên cao, thiếu nữ đang ngồi trên lưng Chu Tước nhìn Sở Tử Huyên mang theo đám người của Đại Thiên tông rời đi.
- Sở Tử Huyên? Có vẻ như đã nghe nói qua, hình như là nhân vật thiên tài của Đại Thiên tông.
Thiếu nữ sờ lên cái cằm như có điều suy nghĩ mà nói.
Mà phía đoàn người Tiêu Phong giờ phút này, chúng tướng sĩ đều giống như được tiêm thêm thần dược vào vậy. Ai ai đều bừng bừng toàn thân đều là sức mạnh.
- Ồ? Bọn hắn cũng đi đến sơn khẩu kia? Thiếu niên kia muốn làm gì?
Thiếu nữ ngạc nhiên nói.
- Ríu Ríu
Chu Tước khẽ kêu, dương như cũng đang rất hiếu kỳ.
- Chẳng lẽ thiếu niên mười bảy mười tám tuổi Cũng nhìn ra được đây là Long mạch? Không có khả năng, hắn mới có bao nhiêu tuổi a ? Ta tìm được hồ nước này cũng do Đinh Ngũ Phi chỉ điểm. Không lẽ tên này am hiểu cả Phong Thuỷ Chi Đạo ? Không thể nào...
Thiếu nữ vừa lắc đầu vừa nói.
- Ríu Ríu
- Xem một chút!
Thiếu nữ cũng cảm thấy hào hứng. Đội quân của Tiêu Phong quả nhiên tiến thẳng đến hồ nước nhỏ mà lúc trước thiếu nữ vừa tắm .
Đại quân thủ hộ dưới chân núi. Kiệu của Tiêu Phong đã ở vào trước hồ nhỏ trên đỉnh núi. Triệu Đống và Phong Đằng cũng theo tới, còn có một số binh sĩ khiêng theo bàn, giấy, mực và bút.
Tiêu Phong ra khỏi kiệu rồi nhìn một vòng quang hồ nhỏ.
- Tước Nhi, ngươi nói thiếu niên kia đang làm gì?
Trên bầu trời, thiếu nữ nghi ngờ hỏi Chu Tước. Chu Tước liền lắc đầu tỏ vẻ không biết:
- Ríu
Hồ nhỏ không lớn, Tiêu Phong nhìn một lúc rồi dừng lại ở biên hồ phía bắc, ánh mắt hắn sáng ngời nói:
- Vị trí phun châu của Long khẩu? Không sai, chính là trong chỗ này!
- Đem nơi đây đầm cho bằng, trải lên mấy hòn đá rồi đặt bàn viết vào!
Tiêu Phong lập tức hạ lệnh.
- Tuân Lệnh vương gia!
Phong Đằng liền tuân lệnh. Hắn chém xuống một cây đại thụ rồi làm thanh những cọc gỗ lớn. Đám tướng sĩ giáp tím rất nhanh dùng những cọc gỗ nện vào vị trí kia. Tiếp theo bọn hắn tìm mấy tảng đá lớn trải lên phía trên rồi mới đặt bàn viết vào!
Trên bầu trời, thiếu nữ đã bị làm cho mơ màng. Nàng không hiểu được Tiêu Phong đang muốn làm gì.
- Lấy tấm vải trắng được trước đó ra đây!
Tiêu Phong nói với Triệu Đống
- Vâng!
Triệu Đống liền lấy ra tấm vải trắng trước kia rồi đặt ngang tấm vải trắng lên trên bàn và lấy cái giữ giấy đặt lên trên.
- Mài mực!
Tiêu Phong nói.
- Vâng!
Triệu Đống lập tức cung kính mài mực. Tiêu phong lấy ra một chiếc bút lông tím ngọc rồi nhìn vào tấm vải trắng khẽ cau mày suy nghĩ.
Phong Đằng cùng với chúng tướng sĩ đều hiếu kỳ không thôi.
Trên bầu trời, thiếu nữ cũng kinh ngạc nhìn thấy một màn này:
- Đây là.... hắn tới đây để làm gì ? Viết chữ sao ?
Trong lúc thiếu nữ kinh ngạc thì phía dưới Tiêu phong đã bắt đầu viết.
- Vù vù!
Một nét hạ xuống thì dường như có một cơn gió nhẹ thổi qua mặt hồ để cho mặt hồ xuất hiện gợn sóng.
- Ta hoa mắt rồi?
Thiếu nữ lập tức dụi dụi mắt. Sau khi nàng dụi mắt thì gió trên mặt hồ càng lúc càng lớn. Hơn nữa trên mặt hồ đã nổi lên đại lượng sương mù, sương mù lên trên không rồi dần dần ngưng tụ, thậm chí còn tạo thành một đám mây lớn
- Bút sa động khí tượng? Thật sự là bút sa động khí tượng? Điều này.... trời ơi... điều này không có khả năng a !
Thiếu nữ cả kinh kêu lên. Nàng thế nào cũng không thể nghĩ tới một thiếu niên mới mười bảy mười tám tuổi sau khi đặt bút liền dẫn động gió mưa ở bốn phía? Bút sa động khí tượng ? Đây chính là một số đại thư pháp gia mới có thể làm được a.mà phải trải qua bao nhiêu tháng năm rèn luyện, thậm chí tu vi cũng phải đạt từ khí cảnh đỉnh phong thì mới bắt đầu luyện được nha.... Nhưng hắn mới chỉ có mười bảy mười tám tuổi, lại là lực cảnh tầng 1 ? Việc này là thật sao? Sao ta có cẩm giác gì đó không chân thực vậy....
Tiêu phong một nét lại một nét hạ xuống. Triệu Đống đứng ở một bên có thể thấy rõ bên trên tấm vải trắng là một bức họa.
Tuy rằng chỉ la bức họa được phác họa từ bút đen nhưng sắc thái đơn điệu này lại để cho Triệu Đống thấy được sức sống tràn đầy.
Nhà trúc? Tiêu phong vẽ nhà trúc, đúng là nhà trúc, bốn phía xung quanh bao năm nay hắn trông coi bảo quản sao có thể nhầm được . Sao Vương Gia lại vẽ nhà trúc?
Nhưng khi Nhìn bức họa này thì Triệu Đống có một loại cảm giác không chân thực, giống như là ngôi nhà trúc đang hiện ra trước mắt vậy.
Một nhà trúc nhỏ, một cái sân nhỏ. Tiêu phong không vẽ núi ở phía sau, cũng không vẽ rừng trúc ở bốn phía mà chỉ vẽ lên sân nhỏ cùng nhà trúc nhỏ.
Trên mặt hồ cuồng phong đang gào thết, mưa to dồi dào. Trong mặt hồ còn hình thành ra một cái vòng xoáy lớn.
Chúng tướng sĩ vô cùng kinh dị.
Trên trán Tiêu phong chảy ra những giọt mồ hôi, nhưng tay hắn vẫn liên tục vẽ xuống từng nét rồi từng nét.
- Bành!
Bút lông tím ngọc bỗng nhiên phát ra một tiếng giòn vang rồi hóa thành bột mịn bị thổi bay vào trong gió.
Tiêu phong không hề dừng lại mà nhanh chóng cầm lên một chiếc bút khác rồi chấm vào mực vẽ tiếp.
Oanh long long! Trong hồ phát ra từng trận âm thanh nổ vang.
Không trung trên cao, con mắt thiếu nữ trừng lớn, nàng nuốt một miếng nước bọt mà nói:
- Đậy là, lạc bút chi lực ! Là bút lạc hiện khí tượng ! Trời ơi yêu nghiệt .... có lẽ chỉ có thiên lãng tiên sinh mới có thể sánh cùng hắn a?
- Ríu
Chu Tước cũng lập tức một trận xao động.
- Sao vây? Tiểu Tước?
Thiếu nữ nghi ngờ hỏi.
- Ríu Ríu Ríu
Chu Tước kêu lên một hồi.
- Cái gì? Long mạch chi khí? Ngươi cảm nhận được sự di động của Long mạch chi khí dưới mặt đất?
Thiếu nữ ngoài ý muốn hỏi.
- Ríu Ríu
Chu Tước liên tục gật đầu.
- Long mạch chi khí? Mặc dù chỉ là một tiểu Long mạch nhưng lại được tích góp mấy ngàn năm thì tất nhiên sẽ có một số lượng Long khí nhất định. Không phải là hắn muốn thu nạp Long khí nơi đây chứ?
Thiếu nữ cổ quái nói.
Phía dưới bức họa đã được vẽ gần hoàn chỉnh.
Tiêu phong dùng bút lông vẽ lên bức họa một nét thiếu
- Thu!!!
Tiêu phong kêu lên một tiếng nhỏ.
- Ầm!
Vòng xoáy trong hồ lập tức tuôn ra một cỗ giống như gió lớn.
Ánh mắt của đám người ngã dưới đất lập tức phát ra ánh sáng cầu cứu.
- Người đến là ai?
Tiêu Phong hỏi.
- Ta là Sở Tử Huyên, là tam đại đệ tử của Đại thiên tông. Trước kia từng được phụ thân ngươi chỉ dạy qua kiếm pháp. Năm đó ngươi còn nhỏ nên có thể không nhớ ra ta!
Nam tử đạo bào cười nói.
- Ký ức năm đó ta đã quên đi tám chín phần, Sở Tử Huyên? Là ngươi bảo vệ bọn hắn đi ra ngoài sao?
Tiêu Phong gật gật đầu nói.
- Đúng vậy, bọn oắt con này mới học được chút bản lĩnh đã không biết trời cao đất rộng là gì. Cũng mày lần này gặp phải ngươi chứ nếu là người khác thì chỉ sợ mạng của bọn hắn đã mất rồi!
Sở Tử Huyên gật đầu xác nhận. Đám cao thủ ngã dưới đất lập tức liền xấu hổ.
- Đã như thế thì ngươi liền dẫn bọn hắn đi đi!
Tiêu Phong nói rất trực tiếp.
- Việc này nếu như ta đoán không sai thì người đốt trong lư hương chính là quả Túy hồng thủy nha. Bọn hắn như vậy...!
Sở Tử Huyên khó xử nói.
- Triệu Đống, hái xuống mười chiếc lá Túy Hồng Thủy cho bọn hắn!
Tiêu Phong liền quay đầu nhìn về Triệu Đống rồi nói.
- Tuân lệnh!
Triệu Đống lập tức gật đầu rồi rất nhanh hái xuống mười chiếc lá trên cây Túy Hồng Thủy đưa cho Sở Tử Huyên !
- Đa tạ ! Bằng không thì ta còn phải mất một hồi công phu a!
Sở Tử Huyên cười nói rồi rất nhanh hắn liền đem một chiếc lá nhét vào miệng một gã đệ tử ngã trên mặt đất.
- nhai nát rồi nuốt đi - Sở Tử Huyên nói .
Một lát sau thì người này liền có thể cử động.
- Đi, nhét vào miệng mỗi người một chiếc, nhai nát rồi nuốt!
Sở Tử Huyên đưa những chiếc lá khác cho người này rồi nói.
Rất nhanh mười người đều được giải độc rồi tất cả đều đứng đậy cung kính hướng về Sở Tử Huyên nói:
- Đa tạ sư thúc!
Đồng thời ánh mắt của bọn hắn nhìn về Tiêu Phong càng bắt đầu hiện lên vẻ phức tạp. Trong đó ánh mắt của Chu Thừa Vận nhìn về Tiêu Phong càng hiện ra sự oán độc.Những người khác thì nhìn về Tiêu Phong với một thần sắc nghẹn khuất khó có thể nói nên lời.
- Đã như vậy thì chúng ta liền đi trước, cáo từ. Ngày sau, chúng ta sẽ gặp lại ở Đại Thiên tông!
Sở Tử Huyên cười nói.
- Không tiễn!
Tiêu Phong gật đầu đáp.
- Tiêu Phong, ngươi chờ, thù này ta sẽ báo!
Chu Thừa Vận trước khi đi còn bỏ lại một lời nói hung ác.
- Ba!
Sở Tử Huyên liền một chưởng đánh vào trên đầu Chu Thừa Vận rồi quát mắng:
- Báo cái rắm. Hắn muốn giết ngươi thì ngươi đã sớm chết rồi. Hơn nữa sau này hắn cũng là trưởng bối của ngươi. Người dám báo, gia gia của ngươi không đánh gãy chân ngươi mới là lạ đấy!
- ...!
Chu Thừa Vận nhất thời im lặng.
Rất nhanh Sở Tử Huyên liền mang theo cả đám biến mất dưới ánh mắt của Tiêu Phong.
Đoàn người Tiêu Phong lại tiếp tục xuất phát không chậm trễ.
Trên đường đi.bọn người tiên môn liền to nhỏ nói chuyện.
- Sư thúc, cuối cùng thì Tiêu phong có tu vi gì? Thật sự vẫn là Lực cảnh tầng một sao?
Chu Thừa Vận cắn cắn môi rồi hỏi.
- Tiêu Phong? Hẵn đúng là vẫn chỉ có tu vi như trước, Lực cảnh tầng một. Nhưng mà hắn lại chín chắn hơn rất nhiều so với các ngươi!
Sở Tử Huyên trầm giọng nói.
Lực cảnh tầng một? Mọi người bỗng nhiên cảm giác được trước mặt tối sầm lại. Thật sự? Hắn thật sự vẫn chỉ là Lực cảnh tầng một.
- Sư thúc, ta không cam lòng!
Chu Thừa Vận nghẹn khuất nói.
- Không cam lòng cái rắm? Việc này là do ngươi tự tìm. Đừng tưởng rằng tu vi của ngươi bây giờ cao hơn hắn thì có thể thấy được thủ đoạn của hắn ư? Hắn muốn giết ngươi cũng chỉ giống như chơi đùa mà thôi.
Sở Tử Huyên quát mắng.
- Nhưng mà?
Chu Thừa vận vẫn không phục.
- Sau này nên dùng đầu óc nhiều hơn. Lần này ta âm thầm đi theo các ngươi cũng để thuận tiện ghi chép những biểu hiệu của các ngươi trong chuyến rèn luyện này. Nhìn biểu hiện của các ngươi xem? Hoàn toàn là một đám trẻ trâu, Tiêu Phong nói các ngươi mầm non quả không sai chút nào.
Sở Tử Huyên không nể tình mà nói. Mọi người nhất thời liền im lặng.
- Vậy, sư thúc chúng ta bậy giờ đi đâu?
Thanh Minh hòa hoãn hỏi.
- Đi đâu? Ở trong ghi chép của ta thì toàn bộ các ngươi đã chết rồi, vậy thì còn muốn đi đâu nữa? Bây giờ trở về tông môn! Hảo hảo nghĩ lại. Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, bọn chồi non các ngươi cũng quá non đi a!
Sở Tử Huyên khó chịu nói.
Mọi người lại im lặng, mặt thì đỏ đến mang tai, ai cũng không dám nói gì nữa. Đừng nhìn Sở Tử Huyên ở trước mặt Tiêu phong khách khách khí khí, nhưng nói chuyện với vãn bối lại căn bản không lưu chút mặt mũi nào. Quan trọng là thực lực của Sở Tử Huyên cực cao nên mọi người chỉ có thể mang theo một bụng nghẹn khuất mà quay trở về tông môn.
Không trung trên cao, thiếu nữ đang ngồi trên lưng Chu Tước nhìn Sở Tử Huyên mang theo đám người của Đại Thiên tông rời đi.
- Sở Tử Huyên? Có vẻ như đã nghe nói qua, hình như là nhân vật thiên tài của Đại Thiên tông.
Thiếu nữ sờ lên cái cằm như có điều suy nghĩ mà nói.
Mà phía đoàn người Tiêu Phong giờ phút này, chúng tướng sĩ đều giống như được tiêm thêm thần dược vào vậy. Ai ai đều bừng bừng toàn thân đều là sức mạnh.
- Ồ? Bọn hắn cũng đi đến sơn khẩu kia? Thiếu niên kia muốn làm gì?
Thiếu nữ ngạc nhiên nói.
- Ríu Ríu
Chu Tước khẽ kêu, dương như cũng đang rất hiếu kỳ.
- Chẳng lẽ thiếu niên mười bảy mười tám tuổi Cũng nhìn ra được đây là Long mạch? Không có khả năng, hắn mới có bao nhiêu tuổi a ? Ta tìm được hồ nước này cũng do Đinh Ngũ Phi chỉ điểm. Không lẽ tên này am hiểu cả Phong Thuỷ Chi Đạo ? Không thể nào...
Thiếu nữ vừa lắc đầu vừa nói.
- Ríu Ríu
- Xem một chút!
Thiếu nữ cũng cảm thấy hào hứng. Đội quân của Tiêu Phong quả nhiên tiến thẳng đến hồ nước nhỏ mà lúc trước thiếu nữ vừa tắm .
Đại quân thủ hộ dưới chân núi. Kiệu của Tiêu Phong đã ở vào trước hồ nhỏ trên đỉnh núi. Triệu Đống và Phong Đằng cũng theo tới, còn có một số binh sĩ khiêng theo bàn, giấy, mực và bút.
Tiêu Phong ra khỏi kiệu rồi nhìn một vòng quang hồ nhỏ.
- Tước Nhi, ngươi nói thiếu niên kia đang làm gì?
Trên bầu trời, thiếu nữ nghi ngờ hỏi Chu Tước. Chu Tước liền lắc đầu tỏ vẻ không biết:
- Ríu
Hồ nhỏ không lớn, Tiêu Phong nhìn một lúc rồi dừng lại ở biên hồ phía bắc, ánh mắt hắn sáng ngời nói:
- Vị trí phun châu của Long khẩu? Không sai, chính là trong chỗ này!
- Đem nơi đây đầm cho bằng, trải lên mấy hòn đá rồi đặt bàn viết vào!
Tiêu Phong lập tức hạ lệnh.
- Tuân Lệnh vương gia!
Phong Đằng liền tuân lệnh. Hắn chém xuống một cây đại thụ rồi làm thanh những cọc gỗ lớn. Đám tướng sĩ giáp tím rất nhanh dùng những cọc gỗ nện vào vị trí kia. Tiếp theo bọn hắn tìm mấy tảng đá lớn trải lên phía trên rồi mới đặt bàn viết vào!
Trên bầu trời, thiếu nữ đã bị làm cho mơ màng. Nàng không hiểu được Tiêu Phong đang muốn làm gì.
- Lấy tấm vải trắng được trước đó ra đây!
Tiêu Phong nói với Triệu Đống
- Vâng!
Triệu Đống liền lấy ra tấm vải trắng trước kia rồi đặt ngang tấm vải trắng lên trên bàn và lấy cái giữ giấy đặt lên trên.
- Mài mực!
Tiêu Phong nói.
- Vâng!
Triệu Đống lập tức cung kính mài mực. Tiêu phong lấy ra một chiếc bút lông tím ngọc rồi nhìn vào tấm vải trắng khẽ cau mày suy nghĩ.
Phong Đằng cùng với chúng tướng sĩ đều hiếu kỳ không thôi.
Trên bầu trời, thiếu nữ cũng kinh ngạc nhìn thấy một màn này:
- Đây là.... hắn tới đây để làm gì ? Viết chữ sao ?
Trong lúc thiếu nữ kinh ngạc thì phía dưới Tiêu phong đã bắt đầu viết.
- Vù vù!
Một nét hạ xuống thì dường như có một cơn gió nhẹ thổi qua mặt hồ để cho mặt hồ xuất hiện gợn sóng.
- Ta hoa mắt rồi?
Thiếu nữ lập tức dụi dụi mắt. Sau khi nàng dụi mắt thì gió trên mặt hồ càng lúc càng lớn. Hơn nữa trên mặt hồ đã nổi lên đại lượng sương mù, sương mù lên trên không rồi dần dần ngưng tụ, thậm chí còn tạo thành một đám mây lớn
- Bút sa động khí tượng? Thật sự là bút sa động khí tượng? Điều này.... trời ơi... điều này không có khả năng a !
Thiếu nữ cả kinh kêu lên. Nàng thế nào cũng không thể nghĩ tới một thiếu niên mới mười bảy mười tám tuổi sau khi đặt bút liền dẫn động gió mưa ở bốn phía? Bút sa động khí tượng ? Đây chính là một số đại thư pháp gia mới có thể làm được a.mà phải trải qua bao nhiêu tháng năm rèn luyện, thậm chí tu vi cũng phải đạt từ khí cảnh đỉnh phong thì mới bắt đầu luyện được nha.... Nhưng hắn mới chỉ có mười bảy mười tám tuổi, lại là lực cảnh tầng 1 ? Việc này là thật sao? Sao ta có cẩm giác gì đó không chân thực vậy....
Tiêu phong một nét lại một nét hạ xuống. Triệu Đống đứng ở một bên có thể thấy rõ bên trên tấm vải trắng là một bức họa.
Tuy rằng chỉ la bức họa được phác họa từ bút đen nhưng sắc thái đơn điệu này lại để cho Triệu Đống thấy được sức sống tràn đầy.
Nhà trúc? Tiêu phong vẽ nhà trúc, đúng là nhà trúc, bốn phía xung quanh bao năm nay hắn trông coi bảo quản sao có thể nhầm được . Sao Vương Gia lại vẽ nhà trúc?
Nhưng khi Nhìn bức họa này thì Triệu Đống có một loại cảm giác không chân thực, giống như là ngôi nhà trúc đang hiện ra trước mắt vậy.
Một nhà trúc nhỏ, một cái sân nhỏ. Tiêu phong không vẽ núi ở phía sau, cũng không vẽ rừng trúc ở bốn phía mà chỉ vẽ lên sân nhỏ cùng nhà trúc nhỏ.
Trên mặt hồ cuồng phong đang gào thết, mưa to dồi dào. Trong mặt hồ còn hình thành ra một cái vòng xoáy lớn.
Chúng tướng sĩ vô cùng kinh dị.
Trên trán Tiêu phong chảy ra những giọt mồ hôi, nhưng tay hắn vẫn liên tục vẽ xuống từng nét rồi từng nét.
- Bành!
Bút lông tím ngọc bỗng nhiên phát ra một tiếng giòn vang rồi hóa thành bột mịn bị thổi bay vào trong gió.
Tiêu phong không hề dừng lại mà nhanh chóng cầm lên một chiếc bút khác rồi chấm vào mực vẽ tiếp.
Oanh long long! Trong hồ phát ra từng trận âm thanh nổ vang.
Không trung trên cao, con mắt thiếu nữ trừng lớn, nàng nuốt một miếng nước bọt mà nói:
- Đậy là, lạc bút chi lực ! Là bút lạc hiện khí tượng ! Trời ơi yêu nghiệt .... có lẽ chỉ có thiên lãng tiên sinh mới có thể sánh cùng hắn a?
- Ríu
Chu Tước cũng lập tức một trận xao động.
- Sao vây? Tiểu Tước?
Thiếu nữ nghi ngờ hỏi.
- Ríu Ríu Ríu
Chu Tước kêu lên một hồi.
- Cái gì? Long mạch chi khí? Ngươi cảm nhận được sự di động của Long mạch chi khí dưới mặt đất?
Thiếu nữ ngoài ý muốn hỏi.
- Ríu Ríu
Chu Tước liên tục gật đầu.
- Long mạch chi khí? Mặc dù chỉ là một tiểu Long mạch nhưng lại được tích góp mấy ngàn năm thì tất nhiên sẽ có một số lượng Long khí nhất định. Không phải là hắn muốn thu nạp Long khí nơi đây chứ?
Thiếu nữ cổ quái nói.
Phía dưới bức họa đã được vẽ gần hoàn chỉnh.
Tiêu phong dùng bút lông vẽ lên bức họa một nét thiếu
- Thu!!!
Tiêu phong kêu lên một tiếng nhỏ.
- Ầm!
Vòng xoáy trong hồ lập tức tuôn ra một cỗ giống như gió lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.