Chương 26: đánh tỉa
Snake
07/08/2019
- Phóng hỏa đốt núi? Ha ha, chỉ bằng một đám lính con con đó làm sao có thể tổn thương được chúng ta? Chúng ta không
xuống núi, các ngươi đi xuống đi. Còn nừa, trong hai ngày phải tìm được
hổ mang tới, đại hắc hùng đã không đợi được rồi!
Thống Soái trầm giọng nói.
- Thống Soái yên tâm! Việc bắt hổ đã có người đi làm. Một khi bắt được thì sẽ lập tức đưa tới. Mà quân ta cũng trước tiên xuống núi hạ trại chờ đợi Tiêu Phong mang binh tới đây. Nhất định phải để cho hắn có đến mà không có về.
Tô Thống Lĩnh lạnh giọng nói.
- Tốt !
Mọi người cùng hưởng ứng gật gật đầu.
------------------------------------------------------
Phía trên đỉnh một khe núi.
Tiêu Phong mang theo Phong Đằng đứng trên đỉnh núi nhìn xuống thông đạo thật dài ở phía dưới.
- chính Là lúc này!!!!
Tiêu Phong nhìn nhìn trời mà hỏi.
- Vâng, Vương gia, thời cơ đã đến, tướng sĩ dò xét ở bốn phía núi Hương Tích cũng nên bắt đầu đốt núi.
- Tốt, lửa lớn cùng nổi lên thì khói đen chắc chắn sẽ bốc lên ngút trời!
Tiêu Phong thỏa mãn gật đầu.
- Vương gia, nếu như đối phương đã biết chúng ta và cũng đã có chuẩn bị thì vì sao còn muốn đốt núi?
Triệu Đống hiếu kỳ nói.
- Việc này gọi là gậy ông đập lưng ông!
Tiêu Phong cười nói.
- Triệu công công, Vương gia bây giờ không phải là muốn đánh lên núi Hương Tích mà chỉ muốn tạo thành một dấu hiệu giả tạo vậy khốn núi Hương Tích mà thôi !!!
Phong Đằng liền giải thích.
- làm vậy để lần gì ??
Triệu Đống nhìn về Phong Đằng. Phong Đằng lại tiếp tục cười nói:
- Núi Hương Tích bị lửa lớn đốt cháy, như vậy thì cách binh lính đang tiến về Phong Thủy trận của Đại Nhật Quốc chắc chắn sẽ bỏ xuống tất cả mà quay trở về viện binh. Mà nơi này phần đông là núi, chỉ có đây là con đường tắt, muốn quay về nhanh chóng thì đây là con đường duy nhất! Ngươi nói nếu như đám quân sĩ kia đang lúc nóng vội thì sẽ chậm rãi leo núi mà quay về hay là đi qua con đường tắt này để quay về viện binh đây?
- Chúng ta ở chỗ này là để phục kích bọn đại quân kia ?
Triệu Đống lập tức hiểu được.
- Đúng vậy!
Phong Đằng cười nói. Mà lúc này Tiêu Phong lại nhìn về núi Hương Tích.
Núi Hương Tích đã bị hỏa lớn bao phủ, khói cuồn cuộn dày đặc, bốc lên ngút trời.
----------------------------------
Dưới núi Hương Tích.
Trước đại quân doanh giáp Trắng
Lông mày Tô Thống Lĩnh nhăn lại nhìn cuồn cuộn khói đen ở bốn phía.
- Tô Thống Lĩnh thật sáng suốt, bằng vào mấy tên gian tế đã có thể nhìn thấu được gian kế của Việt quân, đoán được bọn hắn muốn đốt núi.
- Đó là đương nhiên. Tô Thống Lĩnh chính là người túc trí đa mưu, chút trò hề ấy làm sao có thể qua mắt được ngài chứ!
- Tô Thống Lĩnh sáng suốt!
- Một tên tiểu tử thối vuốt mũi chưa sạch mà thối, sao có thể làm khó được Tô Thống Lĩnh?
...
Đám tướng sĩ đều nói ra những lời lấy lòng.
Tô Thống Lĩnh nghe xong thì lòng cũng khoan khoái dễ chịu mà gật đầu nói
- Ừ, nếu như tiểu tử kia đã bắt đầu đốt núi thì có nghĩa là hắn đã đến ở phụ cận. Lập tức tăng cường nhân thủ đi tìm kiếm cho ta, xem bọn hắn trốn ở nơi nào !
- Tuân lệnh!!!
Chúng tướng sĩ lập tức tuân lệnh.
-------------------------------
Lúc này trên khe núi nơi Tiêu Phong đang đứng.
- Bắn tên!
Phong Đằng ra lệnh!
- Hưu! Hưu! Hưu!...
Đại lượng mũi tên được bắn xuống khe núi.
- A! A!...
Trong khe núi những tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.
Tiêu Phong đứng chắm tay sau lưng nhìn tình canh giết chóc này. Từ trên cao nhìn xuống, phía dưới giống như đám cá ở trong chậu bị loạn tiễn bắn chết! Nơi này chính là tử địa của quân giáp trắng!!!
- Một tên cũng không được để chạy thoát !!!!
Tiêu Phong trầm giọng nói.
- Vương gia yên tâm, bốn phía đều đã được an bài nhân thủ chúng có mọc cánh cũng không thể thoát !!
Phong Đằng liên cung kính nói.
- tốt !!!
Tiêu Phong gật gật đầu.
Phía dưới, rất nhanh quân giáp Trắng liền chết hết.
Trên khe núi tuôn xuống một ngàn quân giáp tím, bọn hắn rất nhanh đưa những thi thể này rời xa khe núi. Hơn nữa còn dùng những cành lá quét sạch vết mau trên mặt đất.
Rất nhanh khe núi lại khôi phục như vẻ ban đầu duy chỉ có múi máu tươi đang tràn ngập trong khe núi. Nhưng mà bởi vì gió thối qua cho nên múi máu tươi cũng nhanh chóng bị thổi tan đi.
- Đợi đám tiếp theo!
Tiêu Phong thản nhiên nói.
- Vâng!
Phong Đằng cung kính đáp.
-----------------------------------------------
Núi Hương Tích
Lửa đốt hừng hực đã được một ngày một đêm. Nhưng vì núi Hương Tích quá lớn cho nên dù đốt một ngày một đêm cũng chưa thể cháy được đến giữa sườn núi.
Dưới núi, khu vực doanh trại của quân giáp Trắng
- bẩm Tô Thống Lĩnh, vẫn chưa tìm được bọn Việt quân rùa đen rụt đầu này. Không biết bọn chúng đã ẩn nâp ở nơi nào rồi!
Sắc mặt một tướng lĩnh khó coi nói.
- Tiếp tục tìm, khốn khiếp, năm ngàn quân sĩ, có thể giấu ở nơi nào chứ?
Tô Thống Lĩnh quát mắng.
- Vâng!
Đám tướng lĩnh liền đáp lời.
--------
Khe núi nơi Tiêu Phong đứng.
- Bắn tên!
Phong Đằng ra lênh.
- Hưu! Hưu! Hưu!...
Được trời ưu ái địa thế. Quân giáp Trắng cứ từng nhóm từng nhóm bị đánh lén.
- Vương gia, đã hai ngày rồi nhưng mà chúng ta mới chỉ đánh lén được một vạn quân địch! còn có mấy vạn quân không biết có quay về hay không!
Phong Đằng cau mày nói.
- Cũng đã không sai biệt lắm, có lẽ là không quay về rồi!
Tiêu Phong lắc lắc đầu nói.
- À?
- Nơi này cách Phong Thủy trận không xa mà đã hai ngày vẫn còn chưa thấy viện binh quay về thì có nghĩa là những binh sĩ kia không thể về được!
Tiêu Phong lắc lắc đầu nói.
- Vâng!
- Sau khi nhóm quân địch này bị tiêu diệt thì để cho các tướng sĩ nghỉ ngơi một canh giờ rồi lại chuẩn bị nghênh chiến quân của Đại Nhật quốc!
Tô Thống Lĩnh trầm giọng nói.
- Vâng!
-----------------------------
Dưới núi Hương Tích
- Tô Thống Lĩnh, đã hai ngày rồi mà vẫn không có tin tức a!
Một tên tướng lĩnh lo lắng nói.
- Đúng vậy a, Tô Thống Lĩnh, lửa lớn này đã cháy tới gữa sườn núi rồi. Đám người Thống Soái phía trên núi thật sự không có chuyện gì sao?
- Không biết bọn người Trương tham tướng có được tin tức hay không!
- Đúng vậy a, bọn người Trương tham tướng nếu như thấy được núi Hương Tích đang cháy thì nhất định sẽ quay về viện binh, chỉ là...!
- Quay về viện binh?
Tô Thống Lĩnh sốt ruột ngẩng đầu.
Cuồn cuộn khói đen bốc lên ngút trời.
- Không tốt!
Sắc mặt Tô Thống Lĩnh bỗng nhiên đại biến..
Thống Soái trầm giọng nói.
- Thống Soái yên tâm! Việc bắt hổ đã có người đi làm. Một khi bắt được thì sẽ lập tức đưa tới. Mà quân ta cũng trước tiên xuống núi hạ trại chờ đợi Tiêu Phong mang binh tới đây. Nhất định phải để cho hắn có đến mà không có về.
Tô Thống Lĩnh lạnh giọng nói.
- Tốt !
Mọi người cùng hưởng ứng gật gật đầu.
------------------------------------------------------
Phía trên đỉnh một khe núi.
Tiêu Phong mang theo Phong Đằng đứng trên đỉnh núi nhìn xuống thông đạo thật dài ở phía dưới.
- chính Là lúc này!!!!
Tiêu Phong nhìn nhìn trời mà hỏi.
- Vâng, Vương gia, thời cơ đã đến, tướng sĩ dò xét ở bốn phía núi Hương Tích cũng nên bắt đầu đốt núi.
- Tốt, lửa lớn cùng nổi lên thì khói đen chắc chắn sẽ bốc lên ngút trời!
Tiêu Phong thỏa mãn gật đầu.
- Vương gia, nếu như đối phương đã biết chúng ta và cũng đã có chuẩn bị thì vì sao còn muốn đốt núi?
Triệu Đống hiếu kỳ nói.
- Việc này gọi là gậy ông đập lưng ông!
Tiêu Phong cười nói.
- Triệu công công, Vương gia bây giờ không phải là muốn đánh lên núi Hương Tích mà chỉ muốn tạo thành một dấu hiệu giả tạo vậy khốn núi Hương Tích mà thôi !!!
Phong Đằng liền giải thích.
- làm vậy để lần gì ??
Triệu Đống nhìn về Phong Đằng. Phong Đằng lại tiếp tục cười nói:
- Núi Hương Tích bị lửa lớn đốt cháy, như vậy thì cách binh lính đang tiến về Phong Thủy trận của Đại Nhật Quốc chắc chắn sẽ bỏ xuống tất cả mà quay trở về viện binh. Mà nơi này phần đông là núi, chỉ có đây là con đường tắt, muốn quay về nhanh chóng thì đây là con đường duy nhất! Ngươi nói nếu như đám quân sĩ kia đang lúc nóng vội thì sẽ chậm rãi leo núi mà quay về hay là đi qua con đường tắt này để quay về viện binh đây?
- Chúng ta ở chỗ này là để phục kích bọn đại quân kia ?
Triệu Đống lập tức hiểu được.
- Đúng vậy!
Phong Đằng cười nói. Mà lúc này Tiêu Phong lại nhìn về núi Hương Tích.
Núi Hương Tích đã bị hỏa lớn bao phủ, khói cuồn cuộn dày đặc, bốc lên ngút trời.
----------------------------------
Dưới núi Hương Tích.
Trước đại quân doanh giáp Trắng
Lông mày Tô Thống Lĩnh nhăn lại nhìn cuồn cuộn khói đen ở bốn phía.
- Tô Thống Lĩnh thật sáng suốt, bằng vào mấy tên gian tế đã có thể nhìn thấu được gian kế của Việt quân, đoán được bọn hắn muốn đốt núi.
- Đó là đương nhiên. Tô Thống Lĩnh chính là người túc trí đa mưu, chút trò hề ấy làm sao có thể qua mắt được ngài chứ!
- Tô Thống Lĩnh sáng suốt!
- Một tên tiểu tử thối vuốt mũi chưa sạch mà thối, sao có thể làm khó được Tô Thống Lĩnh?
...
Đám tướng sĩ đều nói ra những lời lấy lòng.
Tô Thống Lĩnh nghe xong thì lòng cũng khoan khoái dễ chịu mà gật đầu nói
- Ừ, nếu như tiểu tử kia đã bắt đầu đốt núi thì có nghĩa là hắn đã đến ở phụ cận. Lập tức tăng cường nhân thủ đi tìm kiếm cho ta, xem bọn hắn trốn ở nơi nào !
- Tuân lệnh!!!
Chúng tướng sĩ lập tức tuân lệnh.
-------------------------------
Lúc này trên khe núi nơi Tiêu Phong đang đứng.
- Bắn tên!
Phong Đằng ra lệnh!
- Hưu! Hưu! Hưu!...
Đại lượng mũi tên được bắn xuống khe núi.
- A! A!...
Trong khe núi những tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.
Tiêu Phong đứng chắm tay sau lưng nhìn tình canh giết chóc này. Từ trên cao nhìn xuống, phía dưới giống như đám cá ở trong chậu bị loạn tiễn bắn chết! Nơi này chính là tử địa của quân giáp trắng!!!
- Một tên cũng không được để chạy thoát !!!!
Tiêu Phong trầm giọng nói.
- Vương gia yên tâm, bốn phía đều đã được an bài nhân thủ chúng có mọc cánh cũng không thể thoát !!
Phong Đằng liên cung kính nói.
- tốt !!!
Tiêu Phong gật gật đầu.
Phía dưới, rất nhanh quân giáp Trắng liền chết hết.
Trên khe núi tuôn xuống một ngàn quân giáp tím, bọn hắn rất nhanh đưa những thi thể này rời xa khe núi. Hơn nữa còn dùng những cành lá quét sạch vết mau trên mặt đất.
Rất nhanh khe núi lại khôi phục như vẻ ban đầu duy chỉ có múi máu tươi đang tràn ngập trong khe núi. Nhưng mà bởi vì gió thối qua cho nên múi máu tươi cũng nhanh chóng bị thổi tan đi.
- Đợi đám tiếp theo!
Tiêu Phong thản nhiên nói.
- Vâng!
Phong Đằng cung kính đáp.
-----------------------------------------------
Núi Hương Tích
Lửa đốt hừng hực đã được một ngày một đêm. Nhưng vì núi Hương Tích quá lớn cho nên dù đốt một ngày một đêm cũng chưa thể cháy được đến giữa sườn núi.
Dưới núi, khu vực doanh trại của quân giáp Trắng
- bẩm Tô Thống Lĩnh, vẫn chưa tìm được bọn Việt quân rùa đen rụt đầu này. Không biết bọn chúng đã ẩn nâp ở nơi nào rồi!
Sắc mặt một tướng lĩnh khó coi nói.
- Tiếp tục tìm, khốn khiếp, năm ngàn quân sĩ, có thể giấu ở nơi nào chứ?
Tô Thống Lĩnh quát mắng.
- Vâng!
Đám tướng lĩnh liền đáp lời.
--------
Khe núi nơi Tiêu Phong đứng.
- Bắn tên!
Phong Đằng ra lênh.
- Hưu! Hưu! Hưu!...
Được trời ưu ái địa thế. Quân giáp Trắng cứ từng nhóm từng nhóm bị đánh lén.
- Vương gia, đã hai ngày rồi nhưng mà chúng ta mới chỉ đánh lén được một vạn quân địch! còn có mấy vạn quân không biết có quay về hay không!
Phong Đằng cau mày nói.
- Cũng đã không sai biệt lắm, có lẽ là không quay về rồi!
Tiêu Phong lắc lắc đầu nói.
- À?
- Nơi này cách Phong Thủy trận không xa mà đã hai ngày vẫn còn chưa thấy viện binh quay về thì có nghĩa là những binh sĩ kia không thể về được!
Tiêu Phong lắc lắc đầu nói.
- Vâng!
- Sau khi nhóm quân địch này bị tiêu diệt thì để cho các tướng sĩ nghỉ ngơi một canh giờ rồi lại chuẩn bị nghênh chiến quân của Đại Nhật quốc!
Tô Thống Lĩnh trầm giọng nói.
- Vâng!
-----------------------------
Dưới núi Hương Tích
- Tô Thống Lĩnh, đã hai ngày rồi mà vẫn không có tin tức a!
Một tên tướng lĩnh lo lắng nói.
- Đúng vậy a, Tô Thống Lĩnh, lửa lớn này đã cháy tới gữa sườn núi rồi. Đám người Thống Soái phía trên núi thật sự không có chuyện gì sao?
- Không biết bọn người Trương tham tướng có được tin tức hay không!
- Đúng vậy a, bọn người Trương tham tướng nếu như thấy được núi Hương Tích đang cháy thì nhất định sẽ quay về viện binh, chỉ là...!
- Quay về viện binh?
Tô Thống Lĩnh sốt ruột ngẩng đầu.
Cuồn cuộn khói đen bốc lên ngút trời.
- Không tốt!
Sắc mặt Tô Thống Lĩnh bỗng nhiên đại biến..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.