Chương 25: tương kế tựu kế
Snake
07/08/2019
- Như vậy thì tin tức chúng ta đánh vào núi Hương Tích xem ra cũng không giữ được rồi hả?
Tiêu Phong trầm giọng hỏi.
- Có khả năng tin đã bị lộ thưa Vương Gia!
Phong Đằng gật gật đầu.
- Lấy địa đồ ra !
Tiêu Phong liền kêu lên.
- Vâng!
Phong Đằng lập tức đưa địa đồ ra.Tiêu Phong nhìn địa đồ một lúc rồi khóe miệng nở một nụ cười nhạt nói:
- Đã như vậy thì ta liền tương kế tựu kế a!
- Ách? Vương gia? Chúng ta phải làm thế nào?
Phong Đằng khó hiểu nói.
- Năm trăm tướng sĩ dò xét kia, bây giờ đại bộ phận vẫn đang ở phụ cận núi Hương Tích?
Tiêu Phong hỏi.
- Vâng!
- Vậy để cho bọn hắn phóng hỏa đốt núi!
Tiêu Phong liền trầm giọng nói.
- A? Vương gia, có lẽ đối phương đã lấy được tin tức và rất có thể đã xuống núi a! Vậy thì phóng hỏa không phải là vô dụng sao?
Phong Đằng liền lo lắng nói.
- Không sao, cứ phóng hỏa đốt núi cho ta là được!
Tiêu Phong tự tin mỉm cười lắc đầu.
Núi Hương Tích, trên đỉnh núi.
Trên đỉnh núi có một miếu thờ hoang phế, do đó nó cũng trở thành nơi dừng chân của binh đoàn Đại Nhật quốc.
Trong sân sau của miếu thờ phát ra từng trận gầm rú. Có ba con báo gấm với ánh mắt kinh hoảng đang gào rú liên tục.
- Rống! Rống! Rống!
Báo gấm dường như muốn rống tan đi nỗi sợ hãi trong lòng, cũng như đang cảnh báo quái vật khổng lồ ở đối diện.
Phía trước ba con báo gấm chính là một con gấu mang lớn màu đen dài năm trượng. Nó tương tự như một tòa nhà năm tầng, cơ thể nó chiếm hơn phân nửa sân nhỏ.
lông đen của nó phóng ra ánh sáng âm u, phía cổ còn có một cái khoang trắng, miệng đổ lòm lòm hàm rang sắc nhọn, hai mắt thì âm hàn.
grao!
Âm thanh nó vang lên lại để cho ba con báo gấm càng sợ hãi hơn.
- Rống!
Cuối cùng có một con không chịu được sự sợ hãi mà mãnh liệt nhào tới con gấu lớn. Gấu lớn liền tung chảo.
- bành !!!
Một chảo từ con gấu đập ra lập tức bao phủ lấy con báo đang lao tới. Con báo này liền ngã xuống mặt đất rồi kêu lên một tiếng nghẹn ngào và im lặng vĩnh viễn.
- Rống! Rống!
Hai con báo khác lập tức gầm lên kinh hoàng. Chúng chậm rãi lùi đến vách tường, tim đập rất nhanh.
- grao !! bành bành ….
Hai con báo lại bị đường chảo của hắc hùng bao phủ rồi cũng lập tức ngã xuống đất bỏ mình.
Sau khi ba con báo chết đi thì gấu lớn mới xé xác rồi há miệng nuốt chúng vào. Chỉ chốc lát thì ba con báo đã bị nó nuốt vào trong bụng, thân thể con gấu đã tăng lên một vòng.
- grao !!! grao !!!
Gấu lớn quay đầu nhìn về phía cửa vào sân nhỏ.
Cửa vào sân nhỏ có một trung niên nam tử trọc đầu đang đứng.
- Ba con báo này thế nào?
Nam tử đầu trọc cười nói.
- grao !!!
Gấu lớn gầm lên rồi lắc lắc đầu như đang nói đã mất hết hứng thú.
- Yên tâm, ta đã phái người đi tìm hổ rồi. Trong ba ngày sẽ tìm được cho ngươi!
Nam tử đầu trọc cười làm lành nói.
- grao !!!
Lúc này gấu lớn mới gật gật đầu. Tiếp theo nó không để ý đến nam tử đầu trọc nữa mà nhắm mắt chậm rãi tìm chỗ nghỉ ngơi
Khuôn mặt nam tử đầu trọc liền cứng đờ một lúc rồi nói:
- Được rồi, ta đây lui trước!
Gấu lớn vẫn như trước không để ý tới nam tử đầu trọc. Nam tử đầu trọc đành cười làm lành rồi chậm rãi lui ra.
Ra khỏi sân nhỏ thì sắc mặt nam tử đầu trọc trầm xuống. Hắn đưa tay sờ sờ lên cái đầu trọc rồi nhìn vách tường ngăn cách rắn lớn mà nhỏ giọng âm trầm nói:
- Lần này Phong Thủy đại trận bị phá, ta tất phải tìm được huyền cơ đột phá! Hừ, sớm muộn gì ta cũng sẽ triệt để thu phục ngươi.
- bẩm thống soái ! Tô thống lĩnh bắt được mấy tên mật thám, mời Thống Soái đến thượng nghị!
Một binh sĩ chạy tới cung kính nói.
- Mật thám!
Lông mày của đầu trọc Thống Soái nhíu lại nói:
- Dẫn đường!
- Vâng!
Hai người rất nhanh liền đi vào trong một đại điện. Trong đại điên có một bức tượng phật bị vỡ nát và còn có bốn người ở bên trong.
Bốn người mặc khôi giám, mặt mũi tràn đầy uy nghiêm. thần thái cao cao tại thượng.
Nhưng mà khi bốn người nhìn thấy nam tử đầu trọc thì đều cung kính nói:
- Thống Soái!!!
- Ừ, Tô Thống Lĩnh, có chuyện gì xẩy ra?
Đầu trọc Thống Soái hỏi nam tử khôi giáp.
- Đám phế vật kia, để cho bọn hắn đi ám sát Tiêu Phong vậy mà lại toàn quân bị diệt!
Tô Thống Lĩnh cả giận nói.
- Hả? Tô Thống Lĩnh Vương đạo sĩ đâu?
Thống Soái nghi ngờ nói.
-Vương đạo sĩ? Lúc đang ám sát Tiêu Phong lại không biết thế nào mà bỗng nhiên phát bệnh để cho trận pháp bị tan vỡ và khiến cho toàn bộ đã bị tiêu diệt!
Tô Thống Lĩnh cười khổ nói.
- Phát bệnh? Hừ, lúc trước không nên đáp ứng Lâm gia . Chúng ta tới nơi này có việc, còn có thời gian đâu mà đi thay bọn hắn làm loạn quốc gia!
Âm thanh lạnh lùng của một nam tử khôi giáp xanh đứng một bên vang lên.
- Thống Soái nói rất đúng!
Tô Thống Lĩnh cười khổ nói.
Không đáp ứng Lâm gia thì năm vạn đại quân này căn bản không được phép tiến nhập vào trong khu vực của Việt quốc. Thống Soái sống an nhàn sung sướng đã quen thì làm sao hiểu được những thứ này? Nhưng mà Tô Thống Lĩnh cũng không muốn dây dừa về sự việc này cho nên hắn mới nói như vậy.
- Tiêu Phong ?
Hai mắt của Thống Soái nhíu lại nói.
- Vừa rồi bắt được mấy tên mật thám cũng chính là hắn phái tới. Những mật thám này cũng rất kiên cường, đã chết đi bốn tên mà vẫn không chịu nói. Mãi cho đến lúc còn một người cuối cùng mới dưới sự tra tấn mà mở miệng. Bọn hắn chuẩn bị đánh lên núi Hương Tích ta!
Tô Thống Lĩnh khinh thường nói.
- Hả? Đánh chúng ta?
Thống Soái sờ sờ lên đầu trọc rồi cổ quái nói.
- Hộ Quân doanh của hắn chỉ có năm ngàn tướng sĩ giáp tím. Thống lĩnh là Phong Đằng cũng có chút năng lực nhưng hắn cũng không dám va chạm với chúng ta. Chỉ có tiểu tử Tiêu Phong hỉ mũi chưa sạch kia, nhất định là hắn hạ lệnh, muốn đem quân giáp tím đến chịu chết!
Sắc mặt Tô Thống Lĩnh âm lãnh nói.
- Chịu chết? Vương Đạo Sĩ đã chết vậy thì đưa bọn hắn chôn cùng a!
Âm thanh lạnh lùng của Thống Soái vang lên.
- Vâng, ta cũng đang lo lắng bọn hắn sẽ phóng hỏa đốt núi cho nên chuẩn bị đem các tướng sĩ đóng quân ở dưới núi. Các vị có cần phải cùng nhau xuống núi?
Tô Thống Lĩnh trưng cầu ý kiến.
Tiêu Phong trầm giọng hỏi.
- Có khả năng tin đã bị lộ thưa Vương Gia!
Phong Đằng gật gật đầu.
- Lấy địa đồ ra !
Tiêu Phong liền kêu lên.
- Vâng!
Phong Đằng lập tức đưa địa đồ ra.Tiêu Phong nhìn địa đồ một lúc rồi khóe miệng nở một nụ cười nhạt nói:
- Đã như vậy thì ta liền tương kế tựu kế a!
- Ách? Vương gia? Chúng ta phải làm thế nào?
Phong Đằng khó hiểu nói.
- Năm trăm tướng sĩ dò xét kia, bây giờ đại bộ phận vẫn đang ở phụ cận núi Hương Tích?
Tiêu Phong hỏi.
- Vâng!
- Vậy để cho bọn hắn phóng hỏa đốt núi!
Tiêu Phong liền trầm giọng nói.
- A? Vương gia, có lẽ đối phương đã lấy được tin tức và rất có thể đã xuống núi a! Vậy thì phóng hỏa không phải là vô dụng sao?
Phong Đằng liền lo lắng nói.
- Không sao, cứ phóng hỏa đốt núi cho ta là được!
Tiêu Phong tự tin mỉm cười lắc đầu.
Núi Hương Tích, trên đỉnh núi.
Trên đỉnh núi có một miếu thờ hoang phế, do đó nó cũng trở thành nơi dừng chân của binh đoàn Đại Nhật quốc.
Trong sân sau của miếu thờ phát ra từng trận gầm rú. Có ba con báo gấm với ánh mắt kinh hoảng đang gào rú liên tục.
- Rống! Rống! Rống!
Báo gấm dường như muốn rống tan đi nỗi sợ hãi trong lòng, cũng như đang cảnh báo quái vật khổng lồ ở đối diện.
Phía trước ba con báo gấm chính là một con gấu mang lớn màu đen dài năm trượng. Nó tương tự như một tòa nhà năm tầng, cơ thể nó chiếm hơn phân nửa sân nhỏ.
lông đen của nó phóng ra ánh sáng âm u, phía cổ còn có một cái khoang trắng, miệng đổ lòm lòm hàm rang sắc nhọn, hai mắt thì âm hàn.
grao!
Âm thanh nó vang lên lại để cho ba con báo gấm càng sợ hãi hơn.
- Rống!
Cuối cùng có một con không chịu được sự sợ hãi mà mãnh liệt nhào tới con gấu lớn. Gấu lớn liền tung chảo.
- bành !!!
Một chảo từ con gấu đập ra lập tức bao phủ lấy con báo đang lao tới. Con báo này liền ngã xuống mặt đất rồi kêu lên một tiếng nghẹn ngào và im lặng vĩnh viễn.
- Rống! Rống!
Hai con báo khác lập tức gầm lên kinh hoàng. Chúng chậm rãi lùi đến vách tường, tim đập rất nhanh.
- grao !! bành bành ….
Hai con báo lại bị đường chảo của hắc hùng bao phủ rồi cũng lập tức ngã xuống đất bỏ mình.
Sau khi ba con báo chết đi thì gấu lớn mới xé xác rồi há miệng nuốt chúng vào. Chỉ chốc lát thì ba con báo đã bị nó nuốt vào trong bụng, thân thể con gấu đã tăng lên một vòng.
- grao !!! grao !!!
Gấu lớn quay đầu nhìn về phía cửa vào sân nhỏ.
Cửa vào sân nhỏ có một trung niên nam tử trọc đầu đang đứng.
- Ba con báo này thế nào?
Nam tử đầu trọc cười nói.
- grao !!!
Gấu lớn gầm lên rồi lắc lắc đầu như đang nói đã mất hết hứng thú.
- Yên tâm, ta đã phái người đi tìm hổ rồi. Trong ba ngày sẽ tìm được cho ngươi!
Nam tử đầu trọc cười làm lành nói.
- grao !!!
Lúc này gấu lớn mới gật gật đầu. Tiếp theo nó không để ý đến nam tử đầu trọc nữa mà nhắm mắt chậm rãi tìm chỗ nghỉ ngơi
Khuôn mặt nam tử đầu trọc liền cứng đờ một lúc rồi nói:
- Được rồi, ta đây lui trước!
Gấu lớn vẫn như trước không để ý tới nam tử đầu trọc. Nam tử đầu trọc đành cười làm lành rồi chậm rãi lui ra.
Ra khỏi sân nhỏ thì sắc mặt nam tử đầu trọc trầm xuống. Hắn đưa tay sờ sờ lên cái đầu trọc rồi nhìn vách tường ngăn cách rắn lớn mà nhỏ giọng âm trầm nói:
- Lần này Phong Thủy đại trận bị phá, ta tất phải tìm được huyền cơ đột phá! Hừ, sớm muộn gì ta cũng sẽ triệt để thu phục ngươi.
- bẩm thống soái ! Tô thống lĩnh bắt được mấy tên mật thám, mời Thống Soái đến thượng nghị!
Một binh sĩ chạy tới cung kính nói.
- Mật thám!
Lông mày của đầu trọc Thống Soái nhíu lại nói:
- Dẫn đường!
- Vâng!
Hai người rất nhanh liền đi vào trong một đại điện. Trong đại điên có một bức tượng phật bị vỡ nát và còn có bốn người ở bên trong.
Bốn người mặc khôi giám, mặt mũi tràn đầy uy nghiêm. thần thái cao cao tại thượng.
Nhưng mà khi bốn người nhìn thấy nam tử đầu trọc thì đều cung kính nói:
- Thống Soái!!!
- Ừ, Tô Thống Lĩnh, có chuyện gì xẩy ra?
Đầu trọc Thống Soái hỏi nam tử khôi giáp.
- Đám phế vật kia, để cho bọn hắn đi ám sát Tiêu Phong vậy mà lại toàn quân bị diệt!
Tô Thống Lĩnh cả giận nói.
- Hả? Tô Thống Lĩnh Vương đạo sĩ đâu?
Thống Soái nghi ngờ nói.
-Vương đạo sĩ? Lúc đang ám sát Tiêu Phong lại không biết thế nào mà bỗng nhiên phát bệnh để cho trận pháp bị tan vỡ và khiến cho toàn bộ đã bị tiêu diệt!
Tô Thống Lĩnh cười khổ nói.
- Phát bệnh? Hừ, lúc trước không nên đáp ứng Lâm gia . Chúng ta tới nơi này có việc, còn có thời gian đâu mà đi thay bọn hắn làm loạn quốc gia!
Âm thanh lạnh lùng của một nam tử khôi giáp xanh đứng một bên vang lên.
- Thống Soái nói rất đúng!
Tô Thống Lĩnh cười khổ nói.
Không đáp ứng Lâm gia thì năm vạn đại quân này căn bản không được phép tiến nhập vào trong khu vực của Việt quốc. Thống Soái sống an nhàn sung sướng đã quen thì làm sao hiểu được những thứ này? Nhưng mà Tô Thống Lĩnh cũng không muốn dây dừa về sự việc này cho nên hắn mới nói như vậy.
- Tiêu Phong ?
Hai mắt của Thống Soái nhíu lại nói.
- Vừa rồi bắt được mấy tên mật thám cũng chính là hắn phái tới. Những mật thám này cũng rất kiên cường, đã chết đi bốn tên mà vẫn không chịu nói. Mãi cho đến lúc còn một người cuối cùng mới dưới sự tra tấn mà mở miệng. Bọn hắn chuẩn bị đánh lên núi Hương Tích ta!
Tô Thống Lĩnh khinh thường nói.
- Hả? Đánh chúng ta?
Thống Soái sờ sờ lên đầu trọc rồi cổ quái nói.
- Hộ Quân doanh của hắn chỉ có năm ngàn tướng sĩ giáp tím. Thống lĩnh là Phong Đằng cũng có chút năng lực nhưng hắn cũng không dám va chạm với chúng ta. Chỉ có tiểu tử Tiêu Phong hỉ mũi chưa sạch kia, nhất định là hắn hạ lệnh, muốn đem quân giáp tím đến chịu chết!
Sắc mặt Tô Thống Lĩnh âm lãnh nói.
- Chịu chết? Vương Đạo Sĩ đã chết vậy thì đưa bọn hắn chôn cùng a!
Âm thanh lạnh lùng của Thống Soái vang lên.
- Vâng, ta cũng đang lo lắng bọn hắn sẽ phóng hỏa đốt núi cho nên chuẩn bị đem các tướng sĩ đóng quân ở dưới núi. Các vị có cần phải cùng nhau xuống núi?
Tô Thống Lĩnh trưng cầu ý kiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.