Bí Mật Thiên Địa

Chương 295: danh tiếng cực kỳ vang dội

Snake

15/08/2019

Rất nhanh, đại môn Mộ Dung Điện lần nữa mở ra.

cửa vừa mở ra, nơi xa Dung Điện bầy nho nhất thời tinh thần rung lên.

"Tiêu Phong! Cuối cùng ngươi đã chịu chui ra rồi" Trần Bình lộ ra một tia khinh thường.

Tiêu Phong đi ở phía trước, Tiểu Miêu Nhi đang cầm một đại chồng chất quyển trục đi ra.

Nơi xa một đám đại nho không khỏi trên mặt một trận đại biến.

"Tiêu Phong, thứ Tiểu Miêu Nhi đang cầm đừng nói với ta là…?" Mộ Dung Phụng có chút ấp úng hỏi.

Tiểu Miêu Nhi gật đầu, đem đầu tay quyển trục toàn bộ đưa tới trên tay Mộ Dung Phụng.

"Di, hai người kia đã tới, còn ôm một trăm quyển trục, còn có cái kia bảng hiệu?" Một Đại Nho kinh ngạc nói.

Lưu Tử Lộ đại nho hai mắt nhíu lại, nhìn Mộ Dung Phụng bay tới.

Dung Điện.

Trên đài cao.

Mộ Dung Phụng mang theo một tram quyển trục, chậm rãi rơi vào trên đài cao.

Gần vạn nho tu giờ phút này như ngừng thở, nhìn trên đài cao .

...

lúc này tại yêu tộc

Thanh Long hít sâu một cái nói.

- Công tử để cho ta chuyển đến ngươi một câu!

- Mời nói !

- Ta Tiêu Phong, ở Mộ Dung điện Cự Lộc thành xin đợi đại giá!

Thanh Long không sót một chữ mà thuật lại.

- Cự Lộc thành, Mộ Dung điện?

Yêu Thiên Vương trong mắt một trận âm tình biến ảo.

- Tiền bối, Lời ta đã đưa đến rồi, ta cũng phải đi trở về, cáo từ!

Thanh Long thẳng thắn nói.

Vừa nói xong, Thanh Long bước từng bước đi ra đại điện.

Thanh Long rời đi chỗ ở củaYêu tộc. Hướng về Cự Lộc thành mà nhanh chóng bay đi.

----------------

Cự Lộc thành, Dung điện!

Mộ Dung Phụng thay mặt Tiêu Phong một mình đối chiến với sáu mươi đại nho có chút ngang ngược bức người.

Phía dưới, gần vạn nho tu nhất thời ồ lên tỏ vẻ. Tên Mộ Dung Phụng này cùng tên Tiêu Phong kia thật giống nhau a. Thật ngông cuồng mà!

Mộ Dung Phụng cũng không gấp gáp, từ trong một đống quyển trục đang cầm rút ra một quyển.

- Chư vị, đại bia có hạn, không biết ai có thể giúp ta chuẩn bị nhiều đại bia hơn một chút không, mọi người cùng nhau thưởng thức thơ từ của Tiêu Phong ?

Mộ Dung Phụng cười cười nhìn quần nho nói.

- Ta tới, ta tới!

Nhất thời, có bảy tám nho tu đứng dậy, nắm lên tảng đá lớn nơi xa, người dùng pháp thuật kẻ thì dùng đao chém, đảo mắt, mười đại bia liền được tạo thành.

- Ha ha, đa tạ chư vị rồi!

Mộ Dung Phụng khách khí nói.

- Đợi chút nữa còn muốn phiền toái chư vị, làm thêm mấy khối nữa, quyển trục ở chỗ ta cũng không ít!

Mộ Dung Phụng cười nói.



- Nếu Chữ tốt thật, bọn ta nhất định ra sức!

Một đám nho tu nhất thời nhận lời nói.

Mộ Dung Phụng gật đầu.

Cầm lấy một cái quyển trục, ở trong vạn nho chú ý, nhẹ nhàng treo lên.

Mở ra!

- Oanh!

Bức họa được mở ra, giống như có một tiếng vang thật lớn lao ra từ trong bức họa, vạn nho kinh hãi nhưng mà trong lòng lại cực kỳ kích động. Mà sáu mươi đại nho, trên mặt biến đổi, một loại cảm giác không ổn nhất thời quanh quẩn trong lòng.

- Ùng ùng!

Từ Bức họa lao ra lục vụ khổng lồ cao tám trăm trượng, trong lục vụ có một hư ảnh, một Thảo nguyên xanh bóng hùng vĩ, hoa cỏ thêu rệt , sắc màu rực rỡ lộng lẫy một màu xanh ngắt xanh. Bầu trời xanh biếc giường như rộng lớn hơn.

- Thật bao la hùng vĩ!

Có người không tự kìm hãm được nói.

Còn chưa nhìn chữ, chỉ có khí thế mới triển khai này, đã làm cho vô số nho tu có chút sôi trào.

Cẩm tú Của bạn Tiêu Phong làn thảo nguyên xanh ngát màn lục vụ lan tràn rộng lớn khiến nhé người ta như thật sự đang đứng trước một thảo nguyên chân chính , có thể nhưng thấy cả bò và dê giữa thảm cỏ xanh non rải rác khắp mọi nơi, so với biển rộng, sa mạc đối diện đồ sộ hơn nhiều.

Vạn nho sùng bái, mà sáu mươi đại nho, giờ phút này, trên mặt đã cứng đờ.

Bởi vì chỉ cần một bức chữ này, đã đem hai bức chữ của mình đè ép xuống rồi.

- Không thể nào!

Vũ Lâm ấp úng không thể tin.

Mộ Dung Phụng lại quay lưng đối với chúng đại nho nói:

- Chư vị, chỗ này của ta còn có chín mươi chín thiên, đợi chờ mọi người giám định và thưởng thức, không phải là các ngươi còn có ba thiên sao? Đều lấy ra đi chứ!

- Còn có chín mươi chín thiên? Không thể nào? Thật sự đều là cẩm tú ?? Sao có chuyện cẩm tú lại dễ viết như rau cải trắng vậy?

Vũ Lâm nhất thời cả kinh kêu lên.

- Chỉ qua một đoạn thời gian ngắn, Tiêu Phong có thể viết ra nhiều như vậy sao?

Lại một đại nho khó tin kêu lên.

- Không có khả năng, có một thiên này, khẳng định đã là cực hạn của Tiêu Phong, ta không tin, ở trong một chồng bức họa kia của ngươi, còn có loại cẩm tú hay văn này!

Lưu Tử Lộ quát khẽ nói.

- Treo chữ, cung thỉnh vạn nho giám định và thưởng thức!

- Dạ!

Ba cái đại nho ứng tiếng nói.

Hai phe đối chọi gay gắt, cẩm tú hay văn cùng ném ra, gần vạn nho tu nhất thời siết chặc quả đấm, kích động không thôi.

Mộ Dung Phụng tự nhiên sẽ không để cho đám đại nho giành thời cơ trước, mà là quay người nhìn về phía gần vạn nho tu, lần nữa cổ động.

- Chư vị!

Mộ Dung Phụng kêu lên.

Gần vạn nho tu nhất thời nhìn về phía Mộ Dung Phụng.

- Tại hạ chỉ có một mình, còn có chín mươi chín thiên tạp thiên mà Tiêu Phong giao cho, cần chư vị hỗ trợ treo lên, có người nào nguyện ý không?

Mộ Dung Phụng cười nói.

- Ta tới, ta tới!

- Ta tới!

- Ta tới giúp ngươi!

...



...

...

Đối diện, trên mặt Lưu Tử Lộ nhất thời khó coi, mình còn có tam thiên cẩm tú hay văn, còn chưacó treo lên, dường như lại bị bại một ván.

- Đa tạ!

Mộ Dung Phụng gật đầu.

Đại lượng nho tu rối rít tiến lên, giúp Mộ Dung Phụng treo sách!

Mộ Dung Phụng cũng không khách khí, mặc cho một đám nho tu phân ra mấy bức họa Tiêu Phong mới vừa viết.

- Ùng ùng!

Núi đá không ngừng bị cắt, từng cục bia đá được dựng lên, bức họa chậm rãi được treo lên.

- Oanh!

Bên phía đám Đại nho, lại một thiên cẩm tú văn hay xuất hiện.

Một mảnh đồng tuyết mịt mờ tràn đầy bão tuyết. Nhìn bát ngát đồ sộ vô cùng. Băng hàn chi khí, trực tiếp bức ra. Không nhiễm một hạt bụi, làm lòng người trong sáng!

Đám người Lưu Tử Lộ còn chưa kịp cao hứng, đối diện lại mở ra một cuộn tranh.

- Ùng ùng!

Âm thanh như vạn mã bôn đằng, hàn khí trực bức mà đến giống như trước, bức họa mở ra, sương trắng ngút trời, cũng là vô tận bão tuyết như bên kia, nhưng mà bên phía Mộ Dung Phụng này, lại là một đợt tuyết lở.

Bão tuyết cuồn cuộn mà đến, khí thế rất lớn, so với phía đối diện mạnh không biết bao nhiêu lần.

- Tốt!

- Đồ sộ!

- Cảnh Tuyết lở, như vạn mã bôn đằng a!

...

...

...

Liên tiếp tiếng hét khen tặng, chỉ từ cảm quan, khí thế tuyết lở, đã áp qua cánh đồng tuyết.

- Không có khả năng, làm sao có thể? Đây nhất định là trước kia.

Vũ Lâm cả kinh kêu lên.

- Không, ngươi nhìn tuyết lở, núi lửa, hai thiên này, nét mực còn chưa khô a!

Lưu Tử Lộ lộ ra một nụ cười khổ.

- Nét mực chưa khô?

Nhất thời rất nhiều người cũng quăng quăng mắt hướng về nhìn, trong mắt lộ ra vẻ ngoài ý muốn.

- Thật, nét mực còn chưa khô hoàn toàn đây này, thật sự là mới vừa viết!

Nhất thời có tên nho tu cả kinh kêu lên.

- Mới vừa rồi Tiêu Phong vào Mộ Dung điện, chỉ một lúc như vậy? Liền viết được hai thiên cẩm tú văn hay?

- Hai thiên? Hơn nữa còn là hai loại quang cảnh cực kỳ xung đột!

- Đó thực sự là thi văn của Tiêu Phong, những cẩm tú này trước nay chưa từng xuất hiện, không phải là sao chép a…

...

...

...

Gần vạn nho tu, mặc dù văn thải không sánh bằng chúng đại nho, nhưng ở Cự Lộc thành nhiều năm, phần nhãn lực này vẫn phải có.

Chỉ là bắt đầu từ ngày mai, danh tiếng Tiêu Phong nhất định vang dội cả Cự Lộc thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bí Mật Thiên Địa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook