Chương 173: đến tử tâm sơn trang
Snake
11/08/2019
Trên Đỉnh một ngọn núi nhỏ
Sở Tử Huyên, Triệu Đống , Tiêu Phong và Tiểu Miêu Nhi đứng trên vai hắn đứng trên đỉnh núi nhìn xuống.
Sở Tử Huyên chỉ vào chỗ có mây mù phía không xa thấp thoáng một sơn trang, nói:
- Sư thúc, Tử cô nương sống ở sơn trang phía trước được gọi là "Tử Tâm sơn trang'.
Tiêu Phong nhìn theo hướng chỉ phía không xa gật đầu:
- Ừm !
Triệu Đống liền tò mò hỏi:
- Sông núi xung quanh sao không có ai cư ngụ vậy ? Khu vực lớn như vậy không ai ở sao? Không lẽ địa thế chỗ này không tốt?
Sở Tử Huyên cười khổ nói:
- Địa thế tuyệt hảo, chất chứa sinh cát chi khí, là bảo địa hiếm có, nhưng bởi vì Tử cô nương ở đó nên...
Sở Tử Huyên không nói hết lên nhưng mọi người đều hiểu, là vì sợ Tử cô nương nên không dám tới gần.
Sở Tử Huyên Tiếp:
- Tử cô nương ở trong khu náo nhiệt có sản nghiệp, nhưng nàng rất ít khi đi qua, nghe nói quanh năm suốt tháng ở trong Tử Tâm sơn trang, thậm chí không mang theo nha hoàn, tôi tớ, một mình ở.
Triệu Đống tò mò hỏi:
- Bên ngoài có mây mù rất nhạt, hình như không có trận pháp gì?
Sở Tử Huyên quái dị nói:
- Trận pháp sao? Chỗ Tử cô nương ở còn cần trận pháp sao? Ai có gan dám đi vào?
Tiêu Phong khoát tay nói:
- Các ngươi ở bên ngoài chờ ta, ta vào trong gặp nàng !
Triệu Đống cung kính nói:
- Vâng !
Sở Tử Huyên thầm thở phào.
Tiêu Phong nói với Tiểu Miêu Nhi đứng lưòi biếng trên vai mình:
- Tiểu Miêu Nhi, ngươi cũng ở lại cùng bọn họ đi.
Tiểu Miêu Nhi liền phản đối kêu lên:
- Không muốn ! ta đi cùng ngươi ! ta muốn đi xem một chút, ta muốn đi xem!
Tiêu Phong nhíu mày nói:
- Ngươi đi làm gì?
Tiểu Miêu Nhi ôm một viên thượng phẩm linh thạch, nói:
- Ngươi mặc kệ ta. Yên tâm, đến lúc đó ta sẽ ở một bên không quấy rầy ngươi.
Răng rắc răng rắc!
Tiểu Miêu Nhi vừa cắn linh thạch vừa liếc Tiêu Phong ánh mắt như đang nói ta phải đi.
Tiêu Phong gật đầu, nói:
- Được rồi, ngươi nhớ phải ngoan ngoãn ở một bên, không được quậy phá!
Tiêu Phong nhấc chân đi hướng bên trong trang viên phủ đệ liền hiện ra trước mắt , cổng vòm trang viên lầm bằng đá cẩm thạch xanh , hai bên là hoa dây tím leo, rủ từng chùm rất xinh đẹp. Trên cổng vòm là một tấm bảng lớn đề chữ “ Tử Tâm Sơn Tranh “ Lối vào lát tỉ mỉ nhiều viên đá cẩm thạch xanh không cùng kích cỡ rất sáng tạo.
phía xa nghe có tiếng thác nước chảy.
Tiêu Phong đi dọc theo con đường nhỏ sạch sẽ lát đá xanh chậm rãi hướng tới một thác nước lớn , dòng nước như dải lụa màu bạc ầm ầm đổ xuống, từng bọt mông lung hơi nước bay lên
Tiêu Phong lập tức thấy trên phiến đá ven hồ.Một mình Tử Tử ngồi trên bờ, bên cạnh đặt đôi giày và một mặt nạ vàng.
Hai chân Tử Tử đặt trong hồ, nhẹ vung vẩy, tay nàng cầm cây lược đỏ, soi ảnh chiếu mặt hồ, nhẹ nhàng chải tóc máu tóc , ngón tay mảnh khảnh thon dài, tựa như mỹ Ngọc không chút tý vết . Trong tiếng thác nước ầm ầm mơ hồ có tiếng Tử Tử dường như đang ngâm nga giai điệu động lòng người, cực kỳ êm tai. Tử Tử ngồi đó y như cành hoa lan xinh đẹp thuần khiết không dính chút bụi trần.
Tiêu Phong đứng ở không xa, lặng lẽ nhìn. Hắn nhìn hai chân Tử Tử vung trong hồ nước, nhìn nàng nhẹ nhàng chải tóc, nhìn nàng ngâm nga khúc nhạc.
Tiểu Miêu Nhi vừa cắn linh thạch, tò mò hỏi:
- Nhìn từ xa có ther thấy đó là một mỹ nhân nha !!! nhưng sao nàng lại chỉ có một mình vậy ?
- Chuyện về nàng rất dài ! sau này ta sẽ nói cho ngưoi nghe.
Mắt Tiêu Phong lóe tia xót thương.
Tiểu Miêu Nhi tò mò hỏi:
- Ngưoi và nàng có quan hệ gàn gũi lắm sao ?
Tiêu Phong khẽ mỉm cười nói:
- Ta là hôn phu của nàng 1
- Hôn phu ? oái?
Tiểu Miêu Nhi ngừng nhai linh thạch đôi mắt mở lớn vô cùng ngạc nhiên.
Sở Tử Huyên, Triệu Đống , Tiêu Phong và Tiểu Miêu Nhi đứng trên vai hắn đứng trên đỉnh núi nhìn xuống.
Sở Tử Huyên chỉ vào chỗ có mây mù phía không xa thấp thoáng một sơn trang, nói:
- Sư thúc, Tử cô nương sống ở sơn trang phía trước được gọi là "Tử Tâm sơn trang'.
Tiêu Phong nhìn theo hướng chỉ phía không xa gật đầu:
- Ừm !
Triệu Đống liền tò mò hỏi:
- Sông núi xung quanh sao không có ai cư ngụ vậy ? Khu vực lớn như vậy không ai ở sao? Không lẽ địa thế chỗ này không tốt?
Sở Tử Huyên cười khổ nói:
- Địa thế tuyệt hảo, chất chứa sinh cát chi khí, là bảo địa hiếm có, nhưng bởi vì Tử cô nương ở đó nên...
Sở Tử Huyên không nói hết lên nhưng mọi người đều hiểu, là vì sợ Tử cô nương nên không dám tới gần.
Sở Tử Huyên Tiếp:
- Tử cô nương ở trong khu náo nhiệt có sản nghiệp, nhưng nàng rất ít khi đi qua, nghe nói quanh năm suốt tháng ở trong Tử Tâm sơn trang, thậm chí không mang theo nha hoàn, tôi tớ, một mình ở.
Triệu Đống tò mò hỏi:
- Bên ngoài có mây mù rất nhạt, hình như không có trận pháp gì?
Sở Tử Huyên quái dị nói:
- Trận pháp sao? Chỗ Tử cô nương ở còn cần trận pháp sao? Ai có gan dám đi vào?
Tiêu Phong khoát tay nói:
- Các ngươi ở bên ngoài chờ ta, ta vào trong gặp nàng !
Triệu Đống cung kính nói:
- Vâng !
Sở Tử Huyên thầm thở phào.
Tiêu Phong nói với Tiểu Miêu Nhi đứng lưòi biếng trên vai mình:
- Tiểu Miêu Nhi, ngươi cũng ở lại cùng bọn họ đi.
Tiểu Miêu Nhi liền phản đối kêu lên:
- Không muốn ! ta đi cùng ngươi ! ta muốn đi xem một chút, ta muốn đi xem!
Tiêu Phong nhíu mày nói:
- Ngươi đi làm gì?
Tiểu Miêu Nhi ôm một viên thượng phẩm linh thạch, nói:
- Ngươi mặc kệ ta. Yên tâm, đến lúc đó ta sẽ ở một bên không quấy rầy ngươi.
Răng rắc răng rắc!
Tiểu Miêu Nhi vừa cắn linh thạch vừa liếc Tiêu Phong ánh mắt như đang nói ta phải đi.
Tiêu Phong gật đầu, nói:
- Được rồi, ngươi nhớ phải ngoan ngoãn ở một bên, không được quậy phá!
Tiêu Phong nhấc chân đi hướng bên trong trang viên phủ đệ liền hiện ra trước mắt , cổng vòm trang viên lầm bằng đá cẩm thạch xanh , hai bên là hoa dây tím leo, rủ từng chùm rất xinh đẹp. Trên cổng vòm là một tấm bảng lớn đề chữ “ Tử Tâm Sơn Tranh “ Lối vào lát tỉ mỉ nhiều viên đá cẩm thạch xanh không cùng kích cỡ rất sáng tạo.
phía xa nghe có tiếng thác nước chảy.
Tiêu Phong đi dọc theo con đường nhỏ sạch sẽ lát đá xanh chậm rãi hướng tới một thác nước lớn , dòng nước như dải lụa màu bạc ầm ầm đổ xuống, từng bọt mông lung hơi nước bay lên
Tiêu Phong lập tức thấy trên phiến đá ven hồ.Một mình Tử Tử ngồi trên bờ, bên cạnh đặt đôi giày và một mặt nạ vàng.
Hai chân Tử Tử đặt trong hồ, nhẹ vung vẩy, tay nàng cầm cây lược đỏ, soi ảnh chiếu mặt hồ, nhẹ nhàng chải tóc máu tóc , ngón tay mảnh khảnh thon dài, tựa như mỹ Ngọc không chút tý vết . Trong tiếng thác nước ầm ầm mơ hồ có tiếng Tử Tử dường như đang ngâm nga giai điệu động lòng người, cực kỳ êm tai. Tử Tử ngồi đó y như cành hoa lan xinh đẹp thuần khiết không dính chút bụi trần.
Tiêu Phong đứng ở không xa, lặng lẽ nhìn. Hắn nhìn hai chân Tử Tử vung trong hồ nước, nhìn nàng nhẹ nhàng chải tóc, nhìn nàng ngâm nga khúc nhạc.
Tiểu Miêu Nhi vừa cắn linh thạch, tò mò hỏi:
- Nhìn từ xa có ther thấy đó là một mỹ nhân nha !!! nhưng sao nàng lại chỉ có một mình vậy ?
- Chuyện về nàng rất dài ! sau này ta sẽ nói cho ngưoi nghe.
Mắt Tiêu Phong lóe tia xót thương.
Tiểu Miêu Nhi tò mò hỏi:
- Ngưoi và nàng có quan hệ gàn gũi lắm sao ?
Tiêu Phong khẽ mỉm cười nói:
- Ta là hôn phu của nàng 1
- Hôn phu ? oái?
Tiểu Miêu Nhi ngừng nhai linh thạch đôi mắt mở lớn vô cùng ngạc nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.