Bí Mật Thiên Địa

Chương 174: gặp lại trong buồn vui xen lẫn

Snake

11/08/2019

Phía xa âm thanh nói chuyện của Tiêu Phong Và Tiểu Miêu Nhi làm Tử Tử giật mình. Tử Tử biết có người đến liên quát lên:

- Người Đến là ai ?

Tử Tử hốt hoảng buông lược, nhanh chóng chụp lấy mặt nạ vàng đội lên, xoay người lại.

Giây phút Tử Tử xoay người Tiêu Phong thấy con ngươi của nàng biến thành màu tím .

Tử Tử tức giận xoay người lại, trông thấy Tiêu Phong yên lặng mỉm cười đứng đó gương mặt anh Tuấn tiêu sái , đôi môi hoàn mĩ cong cong nụ cười càng trở lên mị hoặc , đôi mắt đen thâm sâu kia không chớp nhìn thẳng vào Tử Tử , đôi mắt thâm sâu không thấy đáy chăm chú nhìn nàng đầy thâm tình. Tử Tử thấy là Tiêu Phong thì đôi mắt tím lóe tia kinh ngạc, nổi lên vui sướng. Giận dữ tán đi, màu tím trong mắt lại biến thành màu đen.

- Đôi mắt của nàng ta biến màu kìa !!

Tiểu Miêu Nhi tò mò nhìn Tử Tử ở phía xa.

Tiêu Phong phớt lờ Tiểu Miêu Nhi, nhìn Tử Tử, mỉm cười.

Nụ cười của Tiêu Phong khiến lòng Tử Tử hân hoan lập tức cười tươi như hoa, đẹp không sao tả xiết. Nàng vội rút đôi chân trắng nõn thanh tú khỏi mặt hồ, nhẹ nhàng vung giọt nước, mặc giày, đi tới.

Trong giọng nói của Tử Tử đầy vui vẻ:

- Tiêu Phong ! Chàng thật sự bình yên trở lại.

Mái tóc tím xinh đẹp váy tím dài tha thuớt, dù Tử Tử che mặt nạ vàng cũng khó thể giấu đi sự xinh đẹp của nàng.

Tiêu Phong cười nói:

- Ta mới đến Vô Ưu thành,liền tới thăm nàng.

Tiêu Phong nói rồi nhấc chân tiến tới.

- Đứng lại ! Chàng Đừng lại đây!

Tử Tử hoảng hốt rút lui về phía sau.

Tiêu Phong mỉm cười lời nói cực kỳ nhu tình , hầu như không quan tâm đến ánh mắt khiếp sợ của nàng.

- Ta nói rồi ! ta sẽ không làm sao hết.

Tử Tử lắc đầu, nói:



- Không đuợc ! Chàng đừng đi tới, cứ giữ khoảng cách nói chuyện như vậy là tốt rồi! Lần trước tại Ta tiến gần mới đẩy chàng bị ép vào lĩnh vực chư tiên đầy nguy hiểm. Ta không muốn đem vận rủi tới thêm cho chàng nữa.

Tiêu Phong vẫn chầm chậm tiến tới

Tiểu Miêu Nhi vừa cắn linh thạch vừa hung hăng phụ hoạ

- Tiêu Phong đại lưu manh ! nàng không cho ngươi lên mà còn muốn lên, ngươi định xâm phạm nàng sao?

Mặt Tiêu Phong đen như cục than,thầm hối hận vì đã mang Tiểu Miêu Nhi theo cùng.

Có lẽ lúc trước Tử Tử quá chăm chú vào Tiêu Phong nên giờ mới phát hiện Tiểu Miêu Nhi trên vai hắn.

Mắt Tử Tử lóe lên tia yêu thích, nói:

- Đây là vật nhỏ của chàng nuôi? Thật đáng yêu, còn biết nói chuyện.

Tiểu Miêu Nhi kêu lên:

- Ta không phải Vật nhỏ ! cho nàng hay ta là lão hổ ! một lão hổ to to ..

- A?

Tử Tử ngoài ý muốn nhìn Tiểu Miêu Nhi biểu tình lúng túng.Tiêu Phong lập tức giới thiệu nói:

- Nó là lão hổ, tên gọi Tiểu Miêu Nhi. Tính tình quái gở .sở thích ăn linh thạch.

Tiểu Miêu Nhi giương nanh múa vuốt la lên:

- Lưu manh TiêuPhong ! ngươi dám nói xấu ta hả ??

Tiêu Phong làm mặt lơ không them để ý thái độ của Tiểu Miêu Nhi. Tử tử bật cưòi câu chuyện của một hổ một người liền vui vẻ nói :

- lão hổ, mới rồi là ta không biết nên mạo phạm ngưoi rồi ! vì xin lỗi ngươi, ta tặng chút đồ cho ngươi được không?

Tiểu Miêu Nhi vênh mặt nói :

- Ta đâu có nhỏ mọn vậy !



Tử Tử nhẹ nhàng lấy trong tay áo ra một hộp nhỏ mở hộp ra, ánh sáng đỏ nhạt bắn ra từ cái hộp, tỏa ánh sáng mê người.

Trong hộp đặt hai bảo thạch đỏ rực, tỏa ánh sáng người, cực kỳ hấp dẫn.

Tiêu Phong ngoài ý muốn bật thốt lên:

- Cực phẩm linh thạch?

- Oa !!!

Tiểu Miêu Nhi lập tức vứt bỏ nguyên tắc, cười híp mắt thành hình trăng non nịnh nọt cưòi với Tử Tử.

- Mỹ nhân ! cho ta sao ??

Tử Tử đặt cái hộp nhỏ lên bàn đá ở một bên, rồi nhẹ nhàng lùi ra xa cười nói:

- Hai khối cực phẩm hỏa linh thạch này xin lỗi ngươi được không?

- Tử Tử tỷ tỷ thật là đẹp!

Tiểu Miêu Nhi nhảy khỏi vai Tiêu Phong, phóng tới trên bàn đá, vẻ mặt mê đắm nhìn thượng phẩm linh thạch.

Tiểu Miêu Nhi ôm một khối thượng phẩm linh thạch, vui đến quên hết trời trăng nịnh nọt:

- Đại lưu manh thật có phúc ! có được vị hôn thê vừa rộng luợng hào phóng vừa xinh đẹp như thiên tiên !

Tiểu Miêu Nhi chỉ to cỡ hai nắm tay, một khối cực phẩm linh thạch cỡ một nắm tay. Tiểu Miêu Nhi không biết đủ muốn ôm hai cái vào ngực, bộ dáng rất đáng yêu.

Trong lúc ấy Tiêu Phong vẫn tiến về phía nàng, nhưng Tiêu Phong tiến một bước, Tử Tử lùi một bước cuối cùng thấy ánh mắt trầm tĩnh cửa Tiêu Phong đã nhuộm đầy sự cương quyết không thoả hiệp thì trong mắt nàng liền dịu đi, không kiên trì nữa, mặc kệ hắn đi vào phạm vi cách nàng hai trượng.trong lòng Tử Tử bỗng lướt qua một tia hạnh phúc. Cuối cùng hắn cũng dừng lại trước mặt nàng, gần đến nỗi nàng có thể nhìn rõ từng dường nét trên khuân mặt hắn. Hắn nhìn nàng trong mắt phản chiếu tia kích động của hắn.

Tiêu Phong thấy nàng không né tránh nữa, ý cười trong mắt càng sâu, liền dịu dàng nói:

- Đến bên hồ ! chúng ta cùng ngồi đi.

Tử Tử Cảm thấy một lời nói từ Tiêu Phong mà vô cùng ấm áp . Nàng không nói thêm gì nữa mà chỉ vui vẻ gật đầu .

Hai người cùng nhau đi, trở lại bến bờ hồ lúc trước.

Trên bờ còn có cây lược đỏ lúc trước Tử Tử để lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bí Mật Thiên Địa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook