Chương 331: diễn biến xấu
Snake
25/08/2019
Vô Ưu thành, trên Phù Không đảo, phủ thành chủ, Tiêu Vương điện.
Bên ngoài Tiêu Vương điện, Triệu Đống tay cầm phất trần, đứng trên Phù Không đảo, nhìn xuống toàn Vô Ưu thành, sắc mặt cực kỳ âm trầm.
Bên ngoài Tiêu Vương điện có năm mươi người đàn ông mặc khôi giáp, mặt lạnh lùng kiêu ngạo, sát khí bắn ra bốn phía.
Năm mươi người đàn ông mặc giáp này tay cầm trường thương, hoặc trường cung, yên lặng thủ hộ ngoài đại điện.
Triệu Đống chậm rãi đi trở về.
Một người đàn ông mặc giáp cung kính nói:
- Triệu công công
Lưu Cẩn cười nói:
- Các vị tướng quân vất vả!
Người đàn ông mặc giáp cười khổ nói:
- Chúng ta không mệt, chỉ cần không xuống Phù Không đảo thì những Thần cảnh tông môn này sẽ không làm gì được chúng ta. Năm mươi Khí cảnh chúng ta chỉ cần thủ hộ Tiêu Vương điện choVuơng thuợng là được!
Triệu Đống an ủi cười nói:
- Sẽ tốt lên.
Người đàn ông mặc giáp nói:
- Triệu công công không cần lo lắng, cuộc đời Thiết Ngưu ta chỉ tận trung một mình Vương thượng, không, còn có vương của chúng ta. Ta tin tưởng Vương thượng nhất định trở về có thể hóa giải hết thảy nguy nan, chúng ta đều đã linh giáo thực lực của Vương thượng. Chúng ta vĩnh viễn sẽ trung thành với Vương thượng, trung thành vương của ta!
Triệu Đống nhìn Tiêu Vương điện, gật đầu, nói:
- Gian nguy sẽ qua đi, vương của ta sẽ quay về. Thứ trộm cắp đó cuối cùng sẽ bị các ngươi đạp dưới chân,
Đám người đàn ông Khí cảnh đồng thanh:
- Tuân lệnh!
Đệ nhất quân đoàn đã hình thành cột trụ tinh thần. Kỷ luật nghiêm ngặt, ý thức quân đội tràn đầy, không còn là quân dong binh rải rác năm xưa.
…
Tiêu Phong và đoàn người từ Cự Lộc thành rốt cuộc tức tốc trở về.
Đáp thuyền xuống đỉnh một ngọn núi, tổng cộng đoàn ngưòi gồm một con hổ. Thuỷ Thiên Lãng, Thuỷ Dung Dung, Tiêu Phong, Thanh Long, Mộ Dung Phụng, Lý Chiêu Anh.
Tiêu Phong trầm giọng nói:
- Thanh Long! Ngươi cùn đi Vô Ưu thành, chú ý an toàn .
Thanh Long nghiêm túc gật đầu, nói:
- Công tử cứ yên tâm.
Sở Tử Huyên nghi hoặc hỏi:
- Vô Ưu thành sao?
Tiêu Phong gật đầu, nói:
- Đại Thiên tông ra vấn đề thì chắc chắn Vô Ưu thành cũng gặp chuyện. Chúng ta chia ra hai bên. Nhờ mọi ngưòi hỗ trợ.
Tiêu Phong trịnh trọng nói nói:
- Ta đi cùng chàng !
Thuỷ Dung dung và Lý Chiêu Anh cùng lên tiếng. Tiêu Phong gật đầu.
- Ta cũng đi cùng ngươi !
Tiểu miêu Nhi cũng muốn đến đại thiên tong liền nói.
Tiêu Phong liền bác bỏ :
- Ngươi đến vô uư thành. Bên đó chỉ ngưoi có thể đến gần Tử Tử
Tiểu Miêu Nhi đành đòng ý
đoàn ngưòi chia làm hai phe . Thuỷ Thiên Lãng, Thanh long , Mộ dung phụng, tiểu Miêu Nhi đi phía Vô Uư thành.
số ngưòi còn lại theo Tiêu Phong lao nhanh hướng Đại Hà tông.
Đại Hà tông, Huyền phong, đại điện Huyền phong.
Trong đại điện có ba người đứng áo đen.
Một ngưòi áo đen nghiêm túc nói:
- không thể đợi thêm
Một tên áo đen nhíu mày nói:
- Ta lo lắng bộn chúng vẫn ngoan cố không dễ dàng dừng tay.
Người áo đen trầm giọng cười nói:
- Ha ha ha ha! Ngươi cứ yên tâm, bọn chúng chỉ là nỏ mạnh hết đà.
.
Đại Thiên tông, Đại Thiên điện.
Trong Đại điện bây giờ có la liệt những ngưòi bị trọng thuơng nằm đó.
Mạc Vô Hối mặt tái nhợt ngồi một góc, Chu Thiên Vũ cụt một tay cũng bị trọng thuơng đang đuợc Chu thừa vận chống đỡ dìu một bên.
đỗ Tam Thanh đau sót cúi đầu nói :
- Tông chủ và các truởng laoc hy sinh thân mình kết thành cấm chế bảo vệ chúng ta trong này. Chúng ta đã sức cùng lực kiệt. một khi cấm chế bị đánh vỡ. cuối cùng chỉ có con đuờng chết
Cao Bất Phàm chua xót nói:
- Không ngờ Đại Thiên tong lại rơi vào thảm cảnh này
Thanh Minh cất bước tiến lên:
- Không phải tất cả là do tiêu Phong mang tiểu yêu nữ tử Tử đến đây duỡng thuơng sao ? đều là do bọn chúng hại
Chu Thiên Vũ , lắc đầu nói
- Chúng ta không thể đổi loĩi cho bọn họ ! lad kẻ thù quá thâm độc. muốn diệt sạch cả tong ta.
Đỗ Tam Thanh trầm giọng nói:
- Không biết tên nhóc sở Tử Huyên có đến báo tin cho Tiêu Phong được không? Hiện giờ chúng ta chỉ mong chờ thực lực của hắn.
rầm rầm rấm
bên ngoài cấm chế tiếp tục bị công kích run rẩy kịch liệt.
mọi ngưòi, lại lùng nhìn ngoài điện.
Ngoài điện rất nhiều sát thủ áo đen đang dùng chuởng công kích vào cấm chế
Một tên áo đen cầm đầu quát lạnh nói
- Lũ hèn nhát các ngươi có giỏi thì mau buớc ra đây
Chu Thiên Vũ nét mặt sa sầm nói:
- Lũ khốn các ngươi ! trời xanh có mắt… rồi các ngươi sẽ gặp báo ứng
tên áo đen cưòi lạnh nói:
- Phục ta thì sống, chống ta thì chết. chủ thuợng đã muốn diệt các ngưoi. Một ngưòi cùng đừng mong sống.
Mạc Vô Hối trừng mắt quát mắng:
- Ta đây cũng không ngại cá chết lưói rách
Tên áo đen quái dị nói:
- để xem khi cấm chế vỡ nát ! ta sẽ chống mắt xem lũ cá chết các ngưoi vùng vẫy ra sao
.........
...
Tiêu Phong mang theo đoàn người đáp xuống sơn môn., nhìn xung quanh Đại Thiêntông.
Lạnh lẽo, ngày xưa đệ tử ra vào không ngớt, đệ tử bay bổng khắp nơi cũng không thấy đâu. Từ sơn môn nhìn vào trong Đại Thiên tông một mảnh tĩnh lặng, lạnh lùng, chết choc tang thuơng
sắc mặt ai lấy đều nét mặt sa sầm?
...
Vô Ưu thành.
Phủ thành chủ trên Phù Không đảo.
Triệu Đống, Phong Đằng đứng ở biên duyên phủ thành chủ, lạnh lùng nhìn xung quanh.
Triệu Đống nhíu mày nói:
- người ngũ tông đã đến khá nhiều đây.
Phong Đằng lạnh lùng nói:
- Vương nói đúng, thành trì chỉ có thể có một chính quyền, vài thế lực hợp nhau khống chế một thành sớm muộn gì sẽ ra việc lớn.
Triệu Đống lo lắng nói:
- bây giờ tính sao?
Phong Đằng giọng điệu âm trầm nói:
- Nước đến đâu bắc cầu đến đấy ! ta cứ đi một buớc tính một buớc thôi. Hi vọng vuơng có thể trở về sớm.
- ừm
Triệu Đống nhìn bên dưới. Cách Phù Không đảo không xa, trong một cái sân cũng có một đám người nhìn lên trời.
...
Vô Ưu thành, trong một sơn cốc ẩn khuất, trong sơn cốc có nhiều phòng ốc.
Phó Cảnh Ngôn sờ đầu trọc của mình, nhìn năm mươi nam nữ bị trói trong sân.
Sau lưng Phó Cảnh Ngôn đứng một đám đệ tử Ngự Yêu tông.
Một người đàn ông bị trói kinh kêu:
- Ngươi là Phó Cảnh Ngôn của Ngự Yêu tông? Ngươi muốn làm cái gì?
Lại một người đàn ông kêu lên:
- Ngươi dám bắt ta thì cha ta sẽ đồ cả nhà ngươi!
............
.........
...
Năm mươi nam nữ bị trói kinh khủng nhìn Phó Cảnh Ngôn đầu trọc.
Một đệ tử Ngự Yêu tông cười nói:
- Phó Cảnh Ngôn sư đệ, những tên này đều là chí thân của Thần cảnh năm đại tông môn.
Phó Cảnh Ngôn nhìn đám người bị bắt, gật đầu, nhìn các sư huynh khác.
Phó Cảnh Ngôn cười nói:
- Các vị sư huynh, các ngươi làm quá tốt! Năm tông môn thật sự cho rằng chuyện sẽ dễ như trở bàn tay sao? ha ha!
Một đệ tử Ngự Yêu tông cười nói:
- Gần tám ngàn người ngũ tông tiến vào bao vây bên Phong Đằng, thủ vệ Vô Ưu thành đều bị khống chế, bọn họ thả lỏng nên chúng ta mới dễ dàng thực hiện được.
Lưu Cương nghiêm túc nói:
- Các vị sư huynh đã vất vả rồi.
Mọi người gật đầu, nói:
- Ha ha ha ha! Chúng ta tin tưởng vào sư đệ!
Phó Cảnh Ngôn bỗng khom lưng, nghiêm túc nói:
- Vậy thì xin các vị sư huynh đồng ý một yêu cầu quá đáng của tại hạ!
Các sư huynh vội tiến lên nói:
- A, sư đệ, làm gì vậy? Cần gì hành lễ?
- Sư đệ cứ nói đi.
Phó Cảnh Ngôn nhìn các sư huynh, trầm giọng nói:
- Các vị sư huynh, không phải Lưu Cương ta quá tiểu nhân, chuyện này liên quan rất lớn tới tính mạng của chúng ta, không thể không cẩn thận. Bắt đầu từ giây phút này, không ai được rời khỏi đây có được không?
Mọi người nhướng mày nói:
- A?
Một đệ tử Ngự Yêu tông trầm giọng nói:
- Sư đệ không tin tưởng chúng ta?
Phó Cảnh Ngôn lắc đầu, nói:
- Nếu không tin vào sư huynh thì đã không mời sư huynh hỗ trợ, chỉ là, giờ phút này liên quan đến mạng sống của chúng ta, không thể không đề phòng. Xin sư huynh thứ lỗi cho! Lưu Cương nói xong lại hành lễ với mọi người.
Cả đám nhìn Phó Cảnh Ngôn, cuối cùng biểu tình phức tạp gật đầu.
- Được rồi, nếu đã hứa với sư đệ thì mọi chuyện nghe lời ngươi!
- Đa tạ sư huynh!
Trong lúc chờ đợi, bên ngoài bốn cửa thành của Vô Ưu thành dần tụ tập nhiều quân đội.
.
…
trên Phù Không đảo, một bóng áo trắng tay cầm trường thương bạc trắng xông lên trời, đứng trên không trung ngẩng đầu nhìn kiếp vân đầy trời.
Đó là Phong Đằng, tóc dài phấp phới bay loạn trong cuồng phong, ngửa đầu nhìn trời lộ vẻ bất khuất.
Vèo!
Một Thần cảnh đạp bước lên trời.
Nhưng Thần cảnh đó mới bay lên Phù Không đảo thì...
Triệu Đống bỗng cất tiếng nói:
- Bắn tên!
Vèo!
Năm mươi tướng quân Khí cảnh cùng bắn tên.
Vèo!
Vèo!
Vèo!
Uy lực của Xạ Nhật tiễn bỗng nhiên bùng phát, tựa như năm mươi sao băng lao tới.
Ầm ầm!
Thần cảnh kia biến sắc mặt, vội vã ngăn lại Xạ Nhật tiễn.
Triệu Đống tiếp tục hét to:
- Bắn tên!
Vèo!
Vèo!
Vèo!
Vèo!
Phong Đằng tay cầm trường thương, ý chí Phá Quân Tinh quanh thân. Chiến ý của Phong Đằng khoảnh khắc tận trời, khí hung ác bùng phát phóng hướng đám Thần cảnh.
- Muốn chết!
Hoắc Quang múa trường thương, một luồng cương thương to lớn đâm hướng hai mươi Thần cảnh.
Một Thần cảnh giơ kiếm đỡ.
Ầm!
Sau cú va chạm, kiếm trong tay Thần cảnh nổ tung, Thần cảnh kia hộc máu.
- Phụt.
Mạc Ức chưởng môn giật mình kêu lên:
- Cùng nhau lên, bắt Phong Đằng lại cho ta!
Phong Đằng trừng mắt nói:
- Hừ! Ầm ầm!
Một chọi năm, Phong Đằng cực kỳ uy mãnh.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Trường thương va chạm từng đợt, Phong Đằng trấn áp quần hùng.
Bên ngoài Tiêu Vương điện, Triệu Đống tay cầm phất trần, đứng trên Phù Không đảo, nhìn xuống toàn Vô Ưu thành, sắc mặt cực kỳ âm trầm.
Bên ngoài Tiêu Vương điện có năm mươi người đàn ông mặc khôi giáp, mặt lạnh lùng kiêu ngạo, sát khí bắn ra bốn phía.
Năm mươi người đàn ông mặc giáp này tay cầm trường thương, hoặc trường cung, yên lặng thủ hộ ngoài đại điện.
Triệu Đống chậm rãi đi trở về.
Một người đàn ông mặc giáp cung kính nói:
- Triệu công công
Lưu Cẩn cười nói:
- Các vị tướng quân vất vả!
Người đàn ông mặc giáp cười khổ nói:
- Chúng ta không mệt, chỉ cần không xuống Phù Không đảo thì những Thần cảnh tông môn này sẽ không làm gì được chúng ta. Năm mươi Khí cảnh chúng ta chỉ cần thủ hộ Tiêu Vương điện choVuơng thuợng là được!
Triệu Đống an ủi cười nói:
- Sẽ tốt lên.
Người đàn ông mặc giáp nói:
- Triệu công công không cần lo lắng, cuộc đời Thiết Ngưu ta chỉ tận trung một mình Vương thượng, không, còn có vương của chúng ta. Ta tin tưởng Vương thượng nhất định trở về có thể hóa giải hết thảy nguy nan, chúng ta đều đã linh giáo thực lực của Vương thượng. Chúng ta vĩnh viễn sẽ trung thành với Vương thượng, trung thành vương của ta!
Triệu Đống nhìn Tiêu Vương điện, gật đầu, nói:
- Gian nguy sẽ qua đi, vương của ta sẽ quay về. Thứ trộm cắp đó cuối cùng sẽ bị các ngươi đạp dưới chân,
Đám người đàn ông Khí cảnh đồng thanh:
- Tuân lệnh!
Đệ nhất quân đoàn đã hình thành cột trụ tinh thần. Kỷ luật nghiêm ngặt, ý thức quân đội tràn đầy, không còn là quân dong binh rải rác năm xưa.
…
Tiêu Phong và đoàn người từ Cự Lộc thành rốt cuộc tức tốc trở về.
Đáp thuyền xuống đỉnh một ngọn núi, tổng cộng đoàn ngưòi gồm một con hổ. Thuỷ Thiên Lãng, Thuỷ Dung Dung, Tiêu Phong, Thanh Long, Mộ Dung Phụng, Lý Chiêu Anh.
Tiêu Phong trầm giọng nói:
- Thanh Long! Ngươi cùn đi Vô Ưu thành, chú ý an toàn .
Thanh Long nghiêm túc gật đầu, nói:
- Công tử cứ yên tâm.
Sở Tử Huyên nghi hoặc hỏi:
- Vô Ưu thành sao?
Tiêu Phong gật đầu, nói:
- Đại Thiên tông ra vấn đề thì chắc chắn Vô Ưu thành cũng gặp chuyện. Chúng ta chia ra hai bên. Nhờ mọi ngưòi hỗ trợ.
Tiêu Phong trịnh trọng nói nói:
- Ta đi cùng chàng !
Thuỷ Dung dung và Lý Chiêu Anh cùng lên tiếng. Tiêu Phong gật đầu.
- Ta cũng đi cùng ngươi !
Tiểu miêu Nhi cũng muốn đến đại thiên tong liền nói.
Tiêu Phong liền bác bỏ :
- Ngươi đến vô uư thành. Bên đó chỉ ngưoi có thể đến gần Tử Tử
Tiểu Miêu Nhi đành đòng ý
đoàn ngưòi chia làm hai phe . Thuỷ Thiên Lãng, Thanh long , Mộ dung phụng, tiểu Miêu Nhi đi phía Vô Uư thành.
số ngưòi còn lại theo Tiêu Phong lao nhanh hướng Đại Hà tông.
Đại Hà tông, Huyền phong, đại điện Huyền phong.
Trong đại điện có ba người đứng áo đen.
Một ngưòi áo đen nghiêm túc nói:
- không thể đợi thêm
Một tên áo đen nhíu mày nói:
- Ta lo lắng bộn chúng vẫn ngoan cố không dễ dàng dừng tay.
Người áo đen trầm giọng cười nói:
- Ha ha ha ha! Ngươi cứ yên tâm, bọn chúng chỉ là nỏ mạnh hết đà.
.
Đại Thiên tông, Đại Thiên điện.
Trong Đại điện bây giờ có la liệt những ngưòi bị trọng thuơng nằm đó.
Mạc Vô Hối mặt tái nhợt ngồi một góc, Chu Thiên Vũ cụt một tay cũng bị trọng thuơng đang đuợc Chu thừa vận chống đỡ dìu một bên.
đỗ Tam Thanh đau sót cúi đầu nói :
- Tông chủ và các truởng laoc hy sinh thân mình kết thành cấm chế bảo vệ chúng ta trong này. Chúng ta đã sức cùng lực kiệt. một khi cấm chế bị đánh vỡ. cuối cùng chỉ có con đuờng chết
Cao Bất Phàm chua xót nói:
- Không ngờ Đại Thiên tong lại rơi vào thảm cảnh này
Thanh Minh cất bước tiến lên:
- Không phải tất cả là do tiêu Phong mang tiểu yêu nữ tử Tử đến đây duỡng thuơng sao ? đều là do bọn chúng hại
Chu Thiên Vũ , lắc đầu nói
- Chúng ta không thể đổi loĩi cho bọn họ ! lad kẻ thù quá thâm độc. muốn diệt sạch cả tong ta.
Đỗ Tam Thanh trầm giọng nói:
- Không biết tên nhóc sở Tử Huyên có đến báo tin cho Tiêu Phong được không? Hiện giờ chúng ta chỉ mong chờ thực lực của hắn.
rầm rầm rấm
bên ngoài cấm chế tiếp tục bị công kích run rẩy kịch liệt.
mọi ngưòi, lại lùng nhìn ngoài điện.
Ngoài điện rất nhiều sát thủ áo đen đang dùng chuởng công kích vào cấm chế
Một tên áo đen cầm đầu quát lạnh nói
- Lũ hèn nhát các ngươi có giỏi thì mau buớc ra đây
Chu Thiên Vũ nét mặt sa sầm nói:
- Lũ khốn các ngươi ! trời xanh có mắt… rồi các ngươi sẽ gặp báo ứng
tên áo đen cưòi lạnh nói:
- Phục ta thì sống, chống ta thì chết. chủ thuợng đã muốn diệt các ngưoi. Một ngưòi cùng đừng mong sống.
Mạc Vô Hối trừng mắt quát mắng:
- Ta đây cũng không ngại cá chết lưói rách
Tên áo đen quái dị nói:
- để xem khi cấm chế vỡ nát ! ta sẽ chống mắt xem lũ cá chết các ngưoi vùng vẫy ra sao
.........
...
Tiêu Phong mang theo đoàn người đáp xuống sơn môn., nhìn xung quanh Đại Thiêntông.
Lạnh lẽo, ngày xưa đệ tử ra vào không ngớt, đệ tử bay bổng khắp nơi cũng không thấy đâu. Từ sơn môn nhìn vào trong Đại Thiên tông một mảnh tĩnh lặng, lạnh lùng, chết choc tang thuơng
sắc mặt ai lấy đều nét mặt sa sầm?
...
Vô Ưu thành.
Phủ thành chủ trên Phù Không đảo.
Triệu Đống, Phong Đằng đứng ở biên duyên phủ thành chủ, lạnh lùng nhìn xung quanh.
Triệu Đống nhíu mày nói:
- người ngũ tông đã đến khá nhiều đây.
Phong Đằng lạnh lùng nói:
- Vương nói đúng, thành trì chỉ có thể có một chính quyền, vài thế lực hợp nhau khống chế một thành sớm muộn gì sẽ ra việc lớn.
Triệu Đống lo lắng nói:
- bây giờ tính sao?
Phong Đằng giọng điệu âm trầm nói:
- Nước đến đâu bắc cầu đến đấy ! ta cứ đi một buớc tính một buớc thôi. Hi vọng vuơng có thể trở về sớm.
- ừm
Triệu Đống nhìn bên dưới. Cách Phù Không đảo không xa, trong một cái sân cũng có một đám người nhìn lên trời.
...
Vô Ưu thành, trong một sơn cốc ẩn khuất, trong sơn cốc có nhiều phòng ốc.
Phó Cảnh Ngôn sờ đầu trọc của mình, nhìn năm mươi nam nữ bị trói trong sân.
Sau lưng Phó Cảnh Ngôn đứng một đám đệ tử Ngự Yêu tông.
Một người đàn ông bị trói kinh kêu:
- Ngươi là Phó Cảnh Ngôn của Ngự Yêu tông? Ngươi muốn làm cái gì?
Lại một người đàn ông kêu lên:
- Ngươi dám bắt ta thì cha ta sẽ đồ cả nhà ngươi!
............
.........
...
Năm mươi nam nữ bị trói kinh khủng nhìn Phó Cảnh Ngôn đầu trọc.
Một đệ tử Ngự Yêu tông cười nói:
- Phó Cảnh Ngôn sư đệ, những tên này đều là chí thân của Thần cảnh năm đại tông môn.
Phó Cảnh Ngôn nhìn đám người bị bắt, gật đầu, nhìn các sư huynh khác.
Phó Cảnh Ngôn cười nói:
- Các vị sư huynh, các ngươi làm quá tốt! Năm tông môn thật sự cho rằng chuyện sẽ dễ như trở bàn tay sao? ha ha!
Một đệ tử Ngự Yêu tông cười nói:
- Gần tám ngàn người ngũ tông tiến vào bao vây bên Phong Đằng, thủ vệ Vô Ưu thành đều bị khống chế, bọn họ thả lỏng nên chúng ta mới dễ dàng thực hiện được.
Lưu Cương nghiêm túc nói:
- Các vị sư huynh đã vất vả rồi.
Mọi người gật đầu, nói:
- Ha ha ha ha! Chúng ta tin tưởng vào sư đệ!
Phó Cảnh Ngôn bỗng khom lưng, nghiêm túc nói:
- Vậy thì xin các vị sư huynh đồng ý một yêu cầu quá đáng của tại hạ!
Các sư huynh vội tiến lên nói:
- A, sư đệ, làm gì vậy? Cần gì hành lễ?
- Sư đệ cứ nói đi.
Phó Cảnh Ngôn nhìn các sư huynh, trầm giọng nói:
- Các vị sư huynh, không phải Lưu Cương ta quá tiểu nhân, chuyện này liên quan rất lớn tới tính mạng của chúng ta, không thể không cẩn thận. Bắt đầu từ giây phút này, không ai được rời khỏi đây có được không?
Mọi người nhướng mày nói:
- A?
Một đệ tử Ngự Yêu tông trầm giọng nói:
- Sư đệ không tin tưởng chúng ta?
Phó Cảnh Ngôn lắc đầu, nói:
- Nếu không tin vào sư huynh thì đã không mời sư huynh hỗ trợ, chỉ là, giờ phút này liên quan đến mạng sống của chúng ta, không thể không đề phòng. Xin sư huynh thứ lỗi cho! Lưu Cương nói xong lại hành lễ với mọi người.
Cả đám nhìn Phó Cảnh Ngôn, cuối cùng biểu tình phức tạp gật đầu.
- Được rồi, nếu đã hứa với sư đệ thì mọi chuyện nghe lời ngươi!
- Đa tạ sư huynh!
Trong lúc chờ đợi, bên ngoài bốn cửa thành của Vô Ưu thành dần tụ tập nhiều quân đội.
.
…
trên Phù Không đảo, một bóng áo trắng tay cầm trường thương bạc trắng xông lên trời, đứng trên không trung ngẩng đầu nhìn kiếp vân đầy trời.
Đó là Phong Đằng, tóc dài phấp phới bay loạn trong cuồng phong, ngửa đầu nhìn trời lộ vẻ bất khuất.
Vèo!
Một Thần cảnh đạp bước lên trời.
Nhưng Thần cảnh đó mới bay lên Phù Không đảo thì...
Triệu Đống bỗng cất tiếng nói:
- Bắn tên!
Vèo!
Năm mươi tướng quân Khí cảnh cùng bắn tên.
Vèo!
Vèo!
Vèo!
Uy lực của Xạ Nhật tiễn bỗng nhiên bùng phát, tựa như năm mươi sao băng lao tới.
Ầm ầm!
Thần cảnh kia biến sắc mặt, vội vã ngăn lại Xạ Nhật tiễn.
Triệu Đống tiếp tục hét to:
- Bắn tên!
Vèo!
Vèo!
Vèo!
Vèo!
Phong Đằng tay cầm trường thương, ý chí Phá Quân Tinh quanh thân. Chiến ý của Phong Đằng khoảnh khắc tận trời, khí hung ác bùng phát phóng hướng đám Thần cảnh.
- Muốn chết!
Hoắc Quang múa trường thương, một luồng cương thương to lớn đâm hướng hai mươi Thần cảnh.
Một Thần cảnh giơ kiếm đỡ.
Ầm!
Sau cú va chạm, kiếm trong tay Thần cảnh nổ tung, Thần cảnh kia hộc máu.
- Phụt.
Mạc Ức chưởng môn giật mình kêu lên:
- Cùng nhau lên, bắt Phong Đằng lại cho ta!
Phong Đằng trừng mắt nói:
- Hừ! Ầm ầm!
Một chọi năm, Phong Đằng cực kỳ uy mãnh.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Trường thương va chạm từng đợt, Phong Đằng trấn áp quần hùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.