Chương 259: độ kiếp
Snake
13/08/2019
Mười Thần cảnh tránh ra xa nhìn xác bầy nhầy đầy đất, da đầu tê rần. Gần bốn mươi Thần cảnh, chớp mắt đã thành xác chết!
Một Thần cảnh kinh khủng hỏi:
- Hắn, hắn là Tinh cảnh sao?
- Tinh cảnh bà nội nó !!!
.........
......
...
Mười Thần cảnh kinh khủng hú hét.
Lần này Tiêu Phong không lao đến mà đứng thẳng tắp trên đỉnh một ngọn núi.
- Grao!
Ầm!
Quanh thân Tiêu Phong có tiếng vang thật lớn, khí lưu nóng cháy thổi bốn phía. Khí thế trên người Tiêu Phong lại tăng lên.
Một Thần cảnh kinh kêu:
- Tinh cảnh thập trọng? Hắn đột phá rồi!
- Bị thương nặng như vậy mà cũng có thể đột phá?
- Tinh cảnh cửu trọng đã thế này giờ lên Tinh cảnh thập trọng?
.........
......
...
Đám Thần cảnh tránh xa Tiêu Phong.
Ánh mắt của Tiêu Phong không còn nhìn họ. Tinh cảnh thập trọng! Rốt cuộc đã đến thập trọng.
Tiêu Phong ngoái đầu nhìn xung quanh, dưới trường đao của Lý Chiêu Anh, Tử Ôn liên tục bại lui, tóc tai bù xù, đứt một tay, người đẫm máu, khổ sở giãy dụa.
Tử Ôn hét to:
- Muốn Giết chết ta? Mơ đi, Khí Huyết Nghịch Chuyển đại pháp!
Tử Ôn cười to, kích động cơ năng toàn thân:
- Ha ha ha ha! Khí huyết nghịch chuyển.
- Hừ!
Lý Chiêu Anh lại vung trường đao mang theo bão tố siêu cấp, đồ sát hướng Tử Ôn.
Bên kia, Tử Xuyên đối diện Thanh Long.
Thần cảnh đã bị giết hơn phân nửa, Tử Ôn sử dụng Khí Huyết Nghịch Chuyển đại pháp khiến Tử Xuyên rất tức giận.
- Chết cho ta!
Trường kiếm mạnh chém hướng Thanh Long.
Thanh Long người đầy vết thương, cầm trường kiếm khổ sở chống đỡ.
Thanh Long cười thảm nói:
- Có ta ở ngươi đừng mơ đi được!
Thanh Long cũng liều mạng, kích động toàn bộ tiềm năng bùng phát ra lực lượng chưa từng có.
Hai thanh kiếm va nhau.
Ầm!
Khí lưu nóng cháy thổi bốn phía, núi non sụp đổ, bụi đất bay đầy trời.
Vèo!
Tử Xuyên phất tay, bụi tán đi.
Tử Xuyên hộc máu, dùng kiếm chống đất thở hồng hộc, hiển nhiên mới rồi Thanh Long liều mạng tổn thương đến căn nguyên của gã.
Người Thanh Long đẫm máu, ngã gục trong vũng máu, không thể nhúc nhích.
Đám Bạch Hổ cả kinh kêu:
- Đại ca!
Vèo!
Tiêu Phong chạy tới trước mặt Thanh Long, lạnh lùng nhìn Tử Xuyên phía xa.
Tử Xuyên lau máu nơi khóe môi, cười lạnh nói:
- Ha ha ha ha! Tiêu Phong, ta xem ngươi bây giờ còn có cách gì!
Tiêu Phong quát to lên:
- Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, các ngươi lại đây!
Vèo!
Ba người mang theo Tiểu Miêu Nhi nhanh chóng bay tới.
Tiểu Miêu Nhi nhìn Tiêu Phong người đẫm máu, mắt lóe tia khó chịu. Tiểu Miêu Nhi ngoan ngoãn không nói lời nào.
Tử Xuyên từng bước một đi tới:
- Bốn mươi Thần cảnh, đây là thánh tử khó khăn lắm mới chiêu lãm thuộc hạ tới được, bị một mình ngươi giết chết? Chém ngươi trăm ngàn mảnh cũng không thể chuộc tội!
- Tử Xuyên đại nhân, ngươi phải báo thù cho sư huynh!
- Tử Xuyên đại nhân, sư đệ của ta chết thật thảm!
......
...
Mười Thần cảnh vây quanh Tử Xuyên, bi thương gào.
Tử Xuyên từng bước đi tới:
- Sẽ trả thù, chúng phải chết hết!
Hiện tại Thanh Long đã mất sức chiến đấu, Tiêu Phong giết Thần cảnh người đầy vết thương, nói gì đến đối phó Hư cảnh?
Thanh Long thống khổ nói:
- Công tử, xin lỗi! Ta không ngăn lại được!
Tiêu Phong lắc đầu, nói:
- Đã đủ rồi, đủ rồi!
Tiêu Phong nhìn ba người, nói:
- Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, các ngươi đều là Thần cảnh viên mãn đúng không?
Bạch Hổ sắc mặt khó xem nói:
- Đúng vậy. Đáng tiếc đều là Thần cảnh.
Tiêu Phong tà cười nói:
- Ta nghĩ cũng được rồi, Thanh Long đều là Hư cảnh, các ngươi sẽ không cách biệt quá lớn. Nếu vậy thì thúc đẩy thiên kiếp đi, chúng ta cùng nhau độ kiếp!
Huyền Vũ lo lắng nói:
- A? Ta bây giờ còn chưa có năng lực độ!
Tiêu Phong lắc đầu, nói:
- Hãy nghe ta, thúc đẩy kiếp của các ngươi, ta sẽ giúp đỡ!
Mọi người nhìn nhau gật đầu, lời Tiêu Phong nói thật sự khiến tất cả tin tưởng.
Tiêu Phong nhìn Tiểu Miêu Nhi và Thanh Long nói :
- Hai người lùi ra phía xa! Chú ý tương trợ nhau .
Tiểu Miêu Nhi và Thanh Long gật đầu đồng ý.
Bùm!
Khí diễm quanh thân Tiêu Phong bỗng tăng vọt.
Bên ngoài Diễn Sinh giới bỗng kéo mây đen dày đặc, Tiêu Phong dẫn đầu thúc đẩy thiên kiếp.
Ầm ầm!
Thiên lôi nổ vang không dứt, dù cách tử khí Diễn Sinh giới thì vẫn có uy thế cường đại đề ép.
Tử Xuyên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn trời:
- A? Khí thế nhị trọng thiên?
Ầm ầm!
Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ thúc đẩy khí thế bản thân. Khí thế lên tận trời, bên trên kiếp vân của Tiêu Phong lại kéo tới kiếp vân cuồn cuộn.
Tử Xuyên kinh kêu:
- Không đúng, không phải nhị trọng thiên, là tứ trọng thiên? Bọn họ phát điên rồi sao? Đang độ kiếp?
Tử Xuyên hét với đám Thần cảnh:
- Mau lên, giết bọn chúng!
Nhưng giờ phút này đám Thần cảnh bị Tiêu Phong giết đến sợ, nào dám tiến lên.
Tử Xuyên quát to lên:
- Ngu ngốc, thiên kiếp thì chỉ có thể là một người độ, nếu xung quanh có nhiều người thì thiên kiếp cảm ứng tăng mạnh uy lực, bao gồm người gần đó cũng bị hủy diệt theo.
Nhưng đám Thần cảnh chết sống không dám đi tới trước mặt Tiêu Phong.
Tử Xuyên gầm lên:
- Khốn kiếp!
Tử Xuyên vọt hướng Tiêu Phong.
Tiêu Phong cười nói:
- Muộn rồi!
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Gần ngàn lôi điện từ trên trời giáng xuống, phá tan một khối tử khí Diễn Sinh giới nơi Tiêu Phong đứng, nổ tung.
Gần ngàn lôi điện như rắn vặn vẹo mang theo lực hủy diệt to lớn lan tràn.
Đoàn người Tiêu Phong đứng mũi chịu sào, có gần một nửa lôi điện đánh tới. Tử Xuyên, mười Thần cảnh tu giả cũng gặp tai bay vạ gió, đón lấy vô số thiên lôi.
Đám Thần cảnh sợ hãi rống lên:
- A!
Tử Xuyên buồn bực giơ kiếm lên trời, chỗ này gã có tu vi cao nhất, trừ đám người độ kiếp ra thì gã hấp dẫn thiên lôi nhiều nhất.
Uy lực sấm sét như thác đổ, ân oán cá nhân tạm thời bỏ sang bên, cùng nhau nghênh hướng ý chí của phượng hoàng.
Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ đang định đỡ thiên lôi thì Tiêu Phong bỗng chạy tới che trước mặt mọi người.
- Để ta....
Tiêu Phong há mồm rống hướng trời:
- Grao!
Trong tiếng rống, mấy trăm lôi điện đánh xuống đoàn người Tiêu Phong như bị sức hấp dẫn to lớn lôi kéo, đầu nhọn tụ lại cùng bắn vào miệng Tiêu Phong.
Ầm ầm!
Thiên lôi đầy trời, lôi điện to lớn như thác nước cuối cùng hội tụ trong miệng Tiêu Phong.
Mọi người ngước mắt nhìn, chỉ vừa chạm mặt, trong tích tắc đã kinh diễm đến mức hồn muốn lìa khỏi xác.
Mắt Bạch Hổ trợn to suýt rớt tròng:
- A!
Chu Tước há hốc mồm ngạc nhiên hỏi:
- Ta trông thấy cái gì thế này?
Huyền Vũ lắp bắp nói:
- Công tử đang nuốt thiên lôi!
Ba người độ kiếp, thiên lôi liên tục đánh xuống, từng vòng từng vòng, liên tiếp nhau.
Miệng Tiêu Phong tựa như cột thu lôi hấp thu trăm ngàn lôi điện đánh xuống gần đó. Tiêu Phong đứng đó toàn thân là sự cao ngạo bất khả sâm phạm, mắt tỏa hàn quang lạnh căm. Hắn như một tôn giả thượng cổ bước ra từ trong truyền thuyết, ngạo nghễ tựa như thần.
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Thiên địa như biến tối đen, khoảnh khắc này Tiêu Phong trở thành tiêu điểm của mọi người.
Bên kia Tử Xuyên vốn bị thương, lại phải đỡ lấy thật nhiều thiên lôi, chật vật không chịu nỏi. Tử Xuyên đang đối kháng thiên lôi, khóe mắt vô tình liếc hướng Tiêu Phong.
Tử Xuyên ngây ra:
- A!
Có lẽ đây là hình ảnh rung động nhất đời Tử Xuyên, Tiêu Phong đang nuốt vô số thiên lôi?
Tử Xuyên không thể tin dụi mắt, kêu lên:
- Không thể nào!
Ầm!
Ba, bốn thiên lôi tạc tóc Tử Xuyên rối xù, y phục rách nát, buộc gã không thể không chăm chú đối kháng thiên lôi. Nhưng hình ảnh trông thấy làm Tử Xuyên không cách nào tập trung.
Thiên lôi? Đùa giỡn đi?
Tử Xuyên cực kỳ chật vật, mười Thần cảnh càng tệ hơn.
Mười Thần cảnh sớm bị Tiêu Phong giết đến thể xác và tinh thần mỏi mệt, giờ phút này thiên lôi đánh xuống, ai nấy nóng nảy la làng, muốn mau chóng trốn khỏi đây. Nhưng dù tốc độ của họ nhanh hơn thì sao bằng được thiên lôi? Đã bị thiên lôi nhắm túng còn muốn chạy? Mười Thần cảnh trái tim lạnh giá.
Một Thần cảnh kinh khủng hỏi:
- Hắn, hắn là Tinh cảnh sao?
- Tinh cảnh bà nội nó !!!
.........
......
...
Mười Thần cảnh kinh khủng hú hét.
Lần này Tiêu Phong không lao đến mà đứng thẳng tắp trên đỉnh một ngọn núi.
- Grao!
Ầm!
Quanh thân Tiêu Phong có tiếng vang thật lớn, khí lưu nóng cháy thổi bốn phía. Khí thế trên người Tiêu Phong lại tăng lên.
Một Thần cảnh kinh kêu:
- Tinh cảnh thập trọng? Hắn đột phá rồi!
- Bị thương nặng như vậy mà cũng có thể đột phá?
- Tinh cảnh cửu trọng đã thế này giờ lên Tinh cảnh thập trọng?
.........
......
...
Đám Thần cảnh tránh xa Tiêu Phong.
Ánh mắt của Tiêu Phong không còn nhìn họ. Tinh cảnh thập trọng! Rốt cuộc đã đến thập trọng.
Tiêu Phong ngoái đầu nhìn xung quanh, dưới trường đao của Lý Chiêu Anh, Tử Ôn liên tục bại lui, tóc tai bù xù, đứt một tay, người đẫm máu, khổ sở giãy dụa.
Tử Ôn hét to:
- Muốn Giết chết ta? Mơ đi, Khí Huyết Nghịch Chuyển đại pháp!
Tử Ôn cười to, kích động cơ năng toàn thân:
- Ha ha ha ha! Khí huyết nghịch chuyển.
- Hừ!
Lý Chiêu Anh lại vung trường đao mang theo bão tố siêu cấp, đồ sát hướng Tử Ôn.
Bên kia, Tử Xuyên đối diện Thanh Long.
Thần cảnh đã bị giết hơn phân nửa, Tử Ôn sử dụng Khí Huyết Nghịch Chuyển đại pháp khiến Tử Xuyên rất tức giận.
- Chết cho ta!
Trường kiếm mạnh chém hướng Thanh Long.
Thanh Long người đầy vết thương, cầm trường kiếm khổ sở chống đỡ.
Thanh Long cười thảm nói:
- Có ta ở ngươi đừng mơ đi được!
Thanh Long cũng liều mạng, kích động toàn bộ tiềm năng bùng phát ra lực lượng chưa từng có.
Hai thanh kiếm va nhau.
Ầm!
Khí lưu nóng cháy thổi bốn phía, núi non sụp đổ, bụi đất bay đầy trời.
Vèo!
Tử Xuyên phất tay, bụi tán đi.
Tử Xuyên hộc máu, dùng kiếm chống đất thở hồng hộc, hiển nhiên mới rồi Thanh Long liều mạng tổn thương đến căn nguyên của gã.
Người Thanh Long đẫm máu, ngã gục trong vũng máu, không thể nhúc nhích.
Đám Bạch Hổ cả kinh kêu:
- Đại ca!
Vèo!
Tiêu Phong chạy tới trước mặt Thanh Long, lạnh lùng nhìn Tử Xuyên phía xa.
Tử Xuyên lau máu nơi khóe môi, cười lạnh nói:
- Ha ha ha ha! Tiêu Phong, ta xem ngươi bây giờ còn có cách gì!
Tiêu Phong quát to lên:
- Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, các ngươi lại đây!
Vèo!
Ba người mang theo Tiểu Miêu Nhi nhanh chóng bay tới.
Tiểu Miêu Nhi nhìn Tiêu Phong người đẫm máu, mắt lóe tia khó chịu. Tiểu Miêu Nhi ngoan ngoãn không nói lời nào.
Tử Xuyên từng bước một đi tới:
- Bốn mươi Thần cảnh, đây là thánh tử khó khăn lắm mới chiêu lãm thuộc hạ tới được, bị một mình ngươi giết chết? Chém ngươi trăm ngàn mảnh cũng không thể chuộc tội!
- Tử Xuyên đại nhân, ngươi phải báo thù cho sư huynh!
- Tử Xuyên đại nhân, sư đệ của ta chết thật thảm!
......
...
Mười Thần cảnh vây quanh Tử Xuyên, bi thương gào.
Tử Xuyên từng bước đi tới:
- Sẽ trả thù, chúng phải chết hết!
Hiện tại Thanh Long đã mất sức chiến đấu, Tiêu Phong giết Thần cảnh người đầy vết thương, nói gì đến đối phó Hư cảnh?
Thanh Long thống khổ nói:
- Công tử, xin lỗi! Ta không ngăn lại được!
Tiêu Phong lắc đầu, nói:
- Đã đủ rồi, đủ rồi!
Tiêu Phong nhìn ba người, nói:
- Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, các ngươi đều là Thần cảnh viên mãn đúng không?
Bạch Hổ sắc mặt khó xem nói:
- Đúng vậy. Đáng tiếc đều là Thần cảnh.
Tiêu Phong tà cười nói:
- Ta nghĩ cũng được rồi, Thanh Long đều là Hư cảnh, các ngươi sẽ không cách biệt quá lớn. Nếu vậy thì thúc đẩy thiên kiếp đi, chúng ta cùng nhau độ kiếp!
Huyền Vũ lo lắng nói:
- A? Ta bây giờ còn chưa có năng lực độ!
Tiêu Phong lắc đầu, nói:
- Hãy nghe ta, thúc đẩy kiếp của các ngươi, ta sẽ giúp đỡ!
Mọi người nhìn nhau gật đầu, lời Tiêu Phong nói thật sự khiến tất cả tin tưởng.
Tiêu Phong nhìn Tiểu Miêu Nhi và Thanh Long nói :
- Hai người lùi ra phía xa! Chú ý tương trợ nhau .
Tiểu Miêu Nhi và Thanh Long gật đầu đồng ý.
Bùm!
Khí diễm quanh thân Tiêu Phong bỗng tăng vọt.
Bên ngoài Diễn Sinh giới bỗng kéo mây đen dày đặc, Tiêu Phong dẫn đầu thúc đẩy thiên kiếp.
Ầm ầm!
Thiên lôi nổ vang không dứt, dù cách tử khí Diễn Sinh giới thì vẫn có uy thế cường đại đề ép.
Tử Xuyên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn trời:
- A? Khí thế nhị trọng thiên?
Ầm ầm!
Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ thúc đẩy khí thế bản thân. Khí thế lên tận trời, bên trên kiếp vân của Tiêu Phong lại kéo tới kiếp vân cuồn cuộn.
Tử Xuyên kinh kêu:
- Không đúng, không phải nhị trọng thiên, là tứ trọng thiên? Bọn họ phát điên rồi sao? Đang độ kiếp?
Tử Xuyên hét với đám Thần cảnh:
- Mau lên, giết bọn chúng!
Nhưng giờ phút này đám Thần cảnh bị Tiêu Phong giết đến sợ, nào dám tiến lên.
Tử Xuyên quát to lên:
- Ngu ngốc, thiên kiếp thì chỉ có thể là một người độ, nếu xung quanh có nhiều người thì thiên kiếp cảm ứng tăng mạnh uy lực, bao gồm người gần đó cũng bị hủy diệt theo.
Nhưng đám Thần cảnh chết sống không dám đi tới trước mặt Tiêu Phong.
Tử Xuyên gầm lên:
- Khốn kiếp!
Tử Xuyên vọt hướng Tiêu Phong.
Tiêu Phong cười nói:
- Muộn rồi!
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Gần ngàn lôi điện từ trên trời giáng xuống, phá tan một khối tử khí Diễn Sinh giới nơi Tiêu Phong đứng, nổ tung.
Gần ngàn lôi điện như rắn vặn vẹo mang theo lực hủy diệt to lớn lan tràn.
Đoàn người Tiêu Phong đứng mũi chịu sào, có gần một nửa lôi điện đánh tới. Tử Xuyên, mười Thần cảnh tu giả cũng gặp tai bay vạ gió, đón lấy vô số thiên lôi.
Đám Thần cảnh sợ hãi rống lên:
- A!
Tử Xuyên buồn bực giơ kiếm lên trời, chỗ này gã có tu vi cao nhất, trừ đám người độ kiếp ra thì gã hấp dẫn thiên lôi nhiều nhất.
Uy lực sấm sét như thác đổ, ân oán cá nhân tạm thời bỏ sang bên, cùng nhau nghênh hướng ý chí của phượng hoàng.
Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ đang định đỡ thiên lôi thì Tiêu Phong bỗng chạy tới che trước mặt mọi người.
- Để ta....
Tiêu Phong há mồm rống hướng trời:
- Grao!
Trong tiếng rống, mấy trăm lôi điện đánh xuống đoàn người Tiêu Phong như bị sức hấp dẫn to lớn lôi kéo, đầu nhọn tụ lại cùng bắn vào miệng Tiêu Phong.
Ầm ầm!
Thiên lôi đầy trời, lôi điện to lớn như thác nước cuối cùng hội tụ trong miệng Tiêu Phong.
Mọi người ngước mắt nhìn, chỉ vừa chạm mặt, trong tích tắc đã kinh diễm đến mức hồn muốn lìa khỏi xác.
Mắt Bạch Hổ trợn to suýt rớt tròng:
- A!
Chu Tước há hốc mồm ngạc nhiên hỏi:
- Ta trông thấy cái gì thế này?
Huyền Vũ lắp bắp nói:
- Công tử đang nuốt thiên lôi!
Ba người độ kiếp, thiên lôi liên tục đánh xuống, từng vòng từng vòng, liên tiếp nhau.
Miệng Tiêu Phong tựa như cột thu lôi hấp thu trăm ngàn lôi điện đánh xuống gần đó. Tiêu Phong đứng đó toàn thân là sự cao ngạo bất khả sâm phạm, mắt tỏa hàn quang lạnh căm. Hắn như một tôn giả thượng cổ bước ra từ trong truyền thuyết, ngạo nghễ tựa như thần.
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Thiên địa như biến tối đen, khoảnh khắc này Tiêu Phong trở thành tiêu điểm của mọi người.
Bên kia Tử Xuyên vốn bị thương, lại phải đỡ lấy thật nhiều thiên lôi, chật vật không chịu nỏi. Tử Xuyên đang đối kháng thiên lôi, khóe mắt vô tình liếc hướng Tiêu Phong.
Tử Xuyên ngây ra:
- A!
Có lẽ đây là hình ảnh rung động nhất đời Tử Xuyên, Tiêu Phong đang nuốt vô số thiên lôi?
Tử Xuyên không thể tin dụi mắt, kêu lên:
- Không thể nào!
Ầm!
Ba, bốn thiên lôi tạc tóc Tử Xuyên rối xù, y phục rách nát, buộc gã không thể không chăm chú đối kháng thiên lôi. Nhưng hình ảnh trông thấy làm Tử Xuyên không cách nào tập trung.
Thiên lôi? Đùa giỡn đi?
Tử Xuyên cực kỳ chật vật, mười Thần cảnh càng tệ hơn.
Mười Thần cảnh sớm bị Tiêu Phong giết đến thể xác và tinh thần mỏi mệt, giờ phút này thiên lôi đánh xuống, ai nấy nóng nảy la làng, muốn mau chóng trốn khỏi đây. Nhưng dù tốc độ của họ nhanh hơn thì sao bằng được thiên lôi? Đã bị thiên lôi nhắm túng còn muốn chạy? Mười Thần cảnh trái tim lạnh giá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.