Chương 176: dự tiệc
Snake
11/08/2019
Tử Tâm sơn trang.
Tiêu Phong,Tử Tử là người ở trong hoàn cảnh nên cảm nhận sâu sắc nhất.
Sét sắp đánh xuống lại bị hổ con kêu tán đi?
Tiêu Phong nhìn Tiểu Miêu Nhi, ánh mắt lóe tia ngoài ý muốn, Thực sự phải nhìn nó bằng ánh mắt khác trước rất nhiều a....
Cùng thiên đỉnh ngưu? Tiểu Miêu Nhi này rốt cuộc có lai lịch gì? Quá cường đại. Lần trước Tiêu Phong ở tiên nhân huyệt nhặt Tiểu Miêu Nhi đã biết nó không bình thường, nhưng cái này cũng quá bất thường đi.
Tử Tử kích động nói:
- Tiểu Miêu Nhi !đa tạ ngươi, trong cửa hàng của ta còn có ba cực phẩm linh thạch, có dịp đưa cho ngươi luôn.
- Grao! Grao…
Tiểu Miêu Nhi híp mắt, vẻ mặt hưng phấn nói:
- Tử Tử Tỷ Tỷ ! hào phóng đáng yêu ! nếu nàng mặt tháo mặt nạ ra hẳn sẽ làm mê chết lưu manh tiêu phong nha !
Tử tử mặt cứng ngắc:
- A!
Tiêu Phong tò mò hỏi:
- Mặt nạ? Không thể tháo mặt nạ xuống sao?
Tử Tử lắc đầu, nói:
- Không phải không thể tháo, mặt nạ là áp chế nguyền rủa, một khi tháo xuống thì nguyền rủa sẽ càng lớn, to gấp đôi.
- Vậy...
Tiêu Phong định nói cái gì thì bị Tử Tử đánh gãy.
Tử Tử hỏi:
- Ta không muốn tháo xuống, ngươi cũng đừng tháo, có được không?
Tiêu Phong hít sâu, gật đầu, nói:
- Ừm!
Tiêu Phong nghiêm túc nói:
- Rồi sẽ có ngày tự tay ta thóa mặt nạ của nàng xuống.
Mắt Tử Tử lóe tia thỏa mãn . Giọng nói trầm thấp như nước và êm tai của Tiêu Phong khiến tim nàng đập nhanh hơn.
- Ừm!
Tử Tử lại lộ vẻ lo lắng nói:
- Nhưng lần này ngươi đến gần ta, còn chãi đầu cho ta, dù thiên kiếp bị Tiểu Miêu Nhi giải quyết nhưng có lẽ sót lại xui xẻo, có lẽ...
Tiêu Phong bật cười :
- Ta nói sẽ không sắp là sẽ không sao ! À phải rồi nàng chuẩn bị rồi cùng ta đi phủ thành chủ dự tiệc. Thiệp mời ta và Thân quyến.
Tử Tử gật đầu đồng thuận, trong lòng thập phần vui vẻ.
...
Trong phủ Mục vương.
- Thành chủ Trịnh Hồng phát thiệp mời đến?
Mục vương nhìn thiệp mời vàng trong tay, im lặng.
Trước mặt Mục vương xếp hàng đám đệ tử.
Phó Cảnh Ngôn cười hỏi:
- Sư phụ, là tửu yến đón tiếp tiêu Phong sao ?
Mục vương gật đầu, nói:
- Đúng vậy. Quả nhiên như ngươi đã nghĩ.
Phó Cảnh Ngôn cười lạnh nói:
- Đó là tất nhiên, lúc đệ tử còn trẻ cũng chơi thủ đoạn này. Khu vực Nhật Nguyệt Minh Tông khống chế là khối thịt mở, ba U tông rất muốn buộc Tiêu Phong bỏ khối mỡ này.
Đan Thanh Tử đứng một bên nhíu mày nói:
- Buộc Tiêu Phong từ bỏ? Có thể sao?
Phó Cảnh Ngôn cười lạnh nói:
- Không có gì là không thể, ba U tông trên dưới một lòng không phải là giành được cái danh thành chủ rồi sao?
Đan Thanh Tử tò mò hỏi:
- Vậy Tiêu Phong sẽ từ bỏ không?
Phó Cảnh Ngôn cười nói:
- Chắc là không. Dù ta tiếp xúc với Tiêu Phong không nhiều nhưng cũng biết người này không phải loại chịu thiệt, hơn nữa có nhiều thủ đoạn, lúc đó nhìn bọn họ chó cắn chó đi.
Mục vương vừa lòng nhìn đệ tử mới thu, Phó Cảnh Ngôn
Vốn Mục vương vì lợi dụng Phó Cảnh Ngôn mới thu gã làm đệ tử, dù gì căn cốt của gã quá kém. Nhưng bây giờ xem ra đệ tử này có chút tác dụng.
Mục vương gật đầu, nói âm thanh thong thả mà hữu lực vang lên :
- Được, vậy thì chờ xem.
Ngày thứ hai, chính ngọ.
Tiêu Phong dẫn theo Tử Tử cùng đi trước , phía sau cách hai trượng , Phong Đằng, Triệu Đống, Sở Tử Huyên, Thất Kiếm hiệp đến trung tâm Vô Ưu thành. Tiểu Miêu Nhi bị Tiêu Phong để lại trong điện ngủ nướng.
Đoàn người đứng trong một quảng trường to lớn, nhìn trên bầu trời cao mấy trăm trượng có một hòn đảo bềnh bồng trên không trung. Quanh đảo mây mù lượn lờ, trông như tiên cảnh.
Triệu Đống ngạc nhiên thốt lên :
- Núi cũng có thể nổi trên trời sao? Trên đời không ngờ lại tồn tại cảnh tượng như thế này ...
Sở Tử Huyên giải thích :
- Cái này gọi là Phù không đảo, Vô Ưu thành chỉ có một tòa này, lúc kiến tạo nó tốn khá nhiều công sức, bên trong có vô số trận pháp, cũng là nơi nguyên khí thiên địa đậm nhất Vô Ưu thành, là phủ thành chủ.
Ở trước mặt mọi người có một người đàn ông dẫn đường.
Người đàn ông dẫn đường cung kính nói:
- Các vị, thành chủ và ba vị điện chủ đã chờ ở phủ thành chủ, xin mời các vị đi lên.
Tiêu Phong thản nhiên nói:
Sở Tử Huyên phiền ngươi rồi !
Sở Tử Huyên kêu lên:
- Vâng, sư thúc yên tâm.
Sở Tử Huyên và Thất Kiếm hiệp quanh thân phát ra khí thế cường đại, ở dưới chân mọi người hình thành khí tường.
Khí thường nâng mọi người bay lên trời, xung quanh mây mù lượn lờ, như họ đạp trên áng mây.
Họ chậm rãi bay lên phủ thành chủ trên Phù không đảo.
Trên Phù không đảo có nhiều cung điện.
Trong đó cái lớn nhất, trong Vô Ưu điện truyền đến từng đợt tiếng cười.
- Ha ha ha ha! Xem kìa, Tiêu Phong không biết cả bay, còn cần đám Sở Tử Huyên mang theo!
- Ha ha ha ha!
- Tấu nhạc tiếp đi, ha ha!
.........
......
...
Vèo!
Đoàn người Tiêu Phong rốt buộc bay lên Phù không đảo, đứng trên một bình đài to lớn, nhìn xung quanh mây mù lượn lờ, cung điện huy hoàng.
Từ nơi này nhìn xuống toàn Vô Ưu thành.
Phong Đằng tán thán nói:
- Chỗ này tầm nhìn thật rộng mở.
Tiêu Phong chậm rãi đi hướng Vô Ưu điện ở trung tâm.
Xung quanh Vô Ưu điện vốn có nhiều thị vệ, vênh váo tự kiêu chuẩn bị ra oai phủ đầu Tiêu Phong.
Nhưng chờ Tiêu Phong tới gần thì các thị vệ mắt tròn mắt dẹt.
Bởi vì bên cạnh Tiêu Phong có một cô gái, một cô gái mà đám thị vệ không dám chọc vào, Tử cô nương.
- Nàng... Sao Tử cô nương cũng đến?
- Sao không ai nói cho ta Tử cô nương cũng đến?
- Sao chổi đến rồi? Sư huynh, làm sao đây? Còn chặn đường không?
- Chặn cái quái gì, muốn chặn thì ngươi tự đi mà làm!
............
.........
...
Đám thị vệ tránh ra, kinh khủng nhìn Tử Tử, Tiêu Phong đi ở trước nhất.
Đám Sở Tử Huyên đắc ý.
Nhóm người đi đến gần, họ nghe thấy từ Vô Ưu điện phát ra tiếng nhạc, vừa vào đã thấy bên trong rất nhiều vũ nữ xinh đẹp đang say mê múa theo điệu nhạc rộn ràng, trên mặt mỗi vũ nữ đều đeo một mạng che lấp lánh dấu đi nửa khuân mặt yêu kiều, chỉ lộ ra đôi mắt ẩm ướt phong tình, y phục mỏng manh mơ hồ thấy được cả thân hình mỹ miều đầy khiêu gợi.
Tử Tử hừ lạnh:
- Hừ!
Mời Tiêu Phong dự yến mà không ra nghênh tiếp, tự mình hưởng thụ, rõ ràng cố ý khiến hắn mất mặt, Tử Tử thấy bực mình ngón tay nhanh chóng nắm lại, kể cả ánh mắt vốn tĩnh lặng như nước của nàng cũng đột ngột trở nên phẫn nộ.
Tiêu Phong mỉm cười nói:
- Không sao.
Tiêu Phong nhấc chân đi vào đại điện.
Mọi người đi theo Sau cùng bước vào đại điện.
Ca múa vẫn tiếp tục, mọi người dường như không trông thấy đoán người Tiêu Phong, 'say mê' trong ca múa.
Tiêu Phong vào điện, yên lặng đứng, nhìn kỹ mọi người trong đại điện.
Ghế chủ vị chính bắc có một người đàn ông mặc hoa phục ngồi, sau lưng gã đứng vài thuộc hạ.
Tử Tử ở bên cạnh lên tiếng:
- Người ngồi ghế chủ vị chính là thành chủ Trịnh Hồng.
- Ừm!
Đại điện có hai hàng ghế, mỗi hàng có hai chủ vị, sau lưng có vài ghế phụ.
Tử Tử không ngừng giải thích:
- Bên trên tay trái là tông chủ Thượng U tông, bên trên tay phải là tông chủ Hạ U tông, bên dưới tay trái là...
Tiêu Phong mỉm cười nói:
- Ta biết, là Mục vương.
Tử Tử nói:
- Những vị trí trống bên dưới tay phải chắc là của chúng ta.
Tiêu Phong gật đầu, nói:
- Ừm!
Tiêu Phong nhìn nhóm người, thật ra đám người cũng chú ý đến hắn, chẳng qua vì cố tình muốn làm hắn mất mặt nên không ai lên tiếng, làm bộ không biết.
- Hừ!
Tử Tử hừ lạnh, nhấc chân đi tới.
- A!
Đám vũ cơ kinh sợ hét, trốn đi.
Vũ cơ tất nhiên sớm thấy Tử Tử nhưng không nhận được mệnh lệnh, giờ thấy nàng đi đến thì họ hoảng sợ biến sắc mặt, chạy tứ tán.
Vũ cơ tránh đi làm mọi người không thể giả bộ được nữa.
Tiêu Phong,Tử Tử là người ở trong hoàn cảnh nên cảm nhận sâu sắc nhất.
Sét sắp đánh xuống lại bị hổ con kêu tán đi?
Tiêu Phong nhìn Tiểu Miêu Nhi, ánh mắt lóe tia ngoài ý muốn, Thực sự phải nhìn nó bằng ánh mắt khác trước rất nhiều a....
Cùng thiên đỉnh ngưu? Tiểu Miêu Nhi này rốt cuộc có lai lịch gì? Quá cường đại. Lần trước Tiêu Phong ở tiên nhân huyệt nhặt Tiểu Miêu Nhi đã biết nó không bình thường, nhưng cái này cũng quá bất thường đi.
Tử Tử kích động nói:
- Tiểu Miêu Nhi !đa tạ ngươi, trong cửa hàng của ta còn có ba cực phẩm linh thạch, có dịp đưa cho ngươi luôn.
- Grao! Grao…
Tiểu Miêu Nhi híp mắt, vẻ mặt hưng phấn nói:
- Tử Tử Tỷ Tỷ ! hào phóng đáng yêu ! nếu nàng mặt tháo mặt nạ ra hẳn sẽ làm mê chết lưu manh tiêu phong nha !
Tử tử mặt cứng ngắc:
- A!
Tiêu Phong tò mò hỏi:
- Mặt nạ? Không thể tháo mặt nạ xuống sao?
Tử Tử lắc đầu, nói:
- Không phải không thể tháo, mặt nạ là áp chế nguyền rủa, một khi tháo xuống thì nguyền rủa sẽ càng lớn, to gấp đôi.
- Vậy...
Tiêu Phong định nói cái gì thì bị Tử Tử đánh gãy.
Tử Tử hỏi:
- Ta không muốn tháo xuống, ngươi cũng đừng tháo, có được không?
Tiêu Phong hít sâu, gật đầu, nói:
- Ừm!
Tiêu Phong nghiêm túc nói:
- Rồi sẽ có ngày tự tay ta thóa mặt nạ của nàng xuống.
Mắt Tử Tử lóe tia thỏa mãn . Giọng nói trầm thấp như nước và êm tai của Tiêu Phong khiến tim nàng đập nhanh hơn.
- Ừm!
Tử Tử lại lộ vẻ lo lắng nói:
- Nhưng lần này ngươi đến gần ta, còn chãi đầu cho ta, dù thiên kiếp bị Tiểu Miêu Nhi giải quyết nhưng có lẽ sót lại xui xẻo, có lẽ...
Tiêu Phong bật cười :
- Ta nói sẽ không sắp là sẽ không sao ! À phải rồi nàng chuẩn bị rồi cùng ta đi phủ thành chủ dự tiệc. Thiệp mời ta và Thân quyến.
Tử Tử gật đầu đồng thuận, trong lòng thập phần vui vẻ.
...
Trong phủ Mục vương.
- Thành chủ Trịnh Hồng phát thiệp mời đến?
Mục vương nhìn thiệp mời vàng trong tay, im lặng.
Trước mặt Mục vương xếp hàng đám đệ tử.
Phó Cảnh Ngôn cười hỏi:
- Sư phụ, là tửu yến đón tiếp tiêu Phong sao ?
Mục vương gật đầu, nói:
- Đúng vậy. Quả nhiên như ngươi đã nghĩ.
Phó Cảnh Ngôn cười lạnh nói:
- Đó là tất nhiên, lúc đệ tử còn trẻ cũng chơi thủ đoạn này. Khu vực Nhật Nguyệt Minh Tông khống chế là khối thịt mở, ba U tông rất muốn buộc Tiêu Phong bỏ khối mỡ này.
Đan Thanh Tử đứng một bên nhíu mày nói:
- Buộc Tiêu Phong từ bỏ? Có thể sao?
Phó Cảnh Ngôn cười lạnh nói:
- Không có gì là không thể, ba U tông trên dưới một lòng không phải là giành được cái danh thành chủ rồi sao?
Đan Thanh Tử tò mò hỏi:
- Vậy Tiêu Phong sẽ từ bỏ không?
Phó Cảnh Ngôn cười nói:
- Chắc là không. Dù ta tiếp xúc với Tiêu Phong không nhiều nhưng cũng biết người này không phải loại chịu thiệt, hơn nữa có nhiều thủ đoạn, lúc đó nhìn bọn họ chó cắn chó đi.
Mục vương vừa lòng nhìn đệ tử mới thu, Phó Cảnh Ngôn
Vốn Mục vương vì lợi dụng Phó Cảnh Ngôn mới thu gã làm đệ tử, dù gì căn cốt của gã quá kém. Nhưng bây giờ xem ra đệ tử này có chút tác dụng.
Mục vương gật đầu, nói âm thanh thong thả mà hữu lực vang lên :
- Được, vậy thì chờ xem.
Ngày thứ hai, chính ngọ.
Tiêu Phong dẫn theo Tử Tử cùng đi trước , phía sau cách hai trượng , Phong Đằng, Triệu Đống, Sở Tử Huyên, Thất Kiếm hiệp đến trung tâm Vô Ưu thành. Tiểu Miêu Nhi bị Tiêu Phong để lại trong điện ngủ nướng.
Đoàn người đứng trong một quảng trường to lớn, nhìn trên bầu trời cao mấy trăm trượng có một hòn đảo bềnh bồng trên không trung. Quanh đảo mây mù lượn lờ, trông như tiên cảnh.
Triệu Đống ngạc nhiên thốt lên :
- Núi cũng có thể nổi trên trời sao? Trên đời không ngờ lại tồn tại cảnh tượng như thế này ...
Sở Tử Huyên giải thích :
- Cái này gọi là Phù không đảo, Vô Ưu thành chỉ có một tòa này, lúc kiến tạo nó tốn khá nhiều công sức, bên trong có vô số trận pháp, cũng là nơi nguyên khí thiên địa đậm nhất Vô Ưu thành, là phủ thành chủ.
Ở trước mặt mọi người có một người đàn ông dẫn đường.
Người đàn ông dẫn đường cung kính nói:
- Các vị, thành chủ và ba vị điện chủ đã chờ ở phủ thành chủ, xin mời các vị đi lên.
Tiêu Phong thản nhiên nói:
Sở Tử Huyên phiền ngươi rồi !
Sở Tử Huyên kêu lên:
- Vâng, sư thúc yên tâm.
Sở Tử Huyên và Thất Kiếm hiệp quanh thân phát ra khí thế cường đại, ở dưới chân mọi người hình thành khí tường.
Khí thường nâng mọi người bay lên trời, xung quanh mây mù lượn lờ, như họ đạp trên áng mây.
Họ chậm rãi bay lên phủ thành chủ trên Phù không đảo.
Trên Phù không đảo có nhiều cung điện.
Trong đó cái lớn nhất, trong Vô Ưu điện truyền đến từng đợt tiếng cười.
- Ha ha ha ha! Xem kìa, Tiêu Phong không biết cả bay, còn cần đám Sở Tử Huyên mang theo!
- Ha ha ha ha!
- Tấu nhạc tiếp đi, ha ha!
.........
......
...
Vèo!
Đoàn người Tiêu Phong rốt buộc bay lên Phù không đảo, đứng trên một bình đài to lớn, nhìn xung quanh mây mù lượn lờ, cung điện huy hoàng.
Từ nơi này nhìn xuống toàn Vô Ưu thành.
Phong Đằng tán thán nói:
- Chỗ này tầm nhìn thật rộng mở.
Tiêu Phong chậm rãi đi hướng Vô Ưu điện ở trung tâm.
Xung quanh Vô Ưu điện vốn có nhiều thị vệ, vênh váo tự kiêu chuẩn bị ra oai phủ đầu Tiêu Phong.
Nhưng chờ Tiêu Phong tới gần thì các thị vệ mắt tròn mắt dẹt.
Bởi vì bên cạnh Tiêu Phong có một cô gái, một cô gái mà đám thị vệ không dám chọc vào, Tử cô nương.
- Nàng... Sao Tử cô nương cũng đến?
- Sao không ai nói cho ta Tử cô nương cũng đến?
- Sao chổi đến rồi? Sư huynh, làm sao đây? Còn chặn đường không?
- Chặn cái quái gì, muốn chặn thì ngươi tự đi mà làm!
............
.........
...
Đám thị vệ tránh ra, kinh khủng nhìn Tử Tử, Tiêu Phong đi ở trước nhất.
Đám Sở Tử Huyên đắc ý.
Nhóm người đi đến gần, họ nghe thấy từ Vô Ưu điện phát ra tiếng nhạc, vừa vào đã thấy bên trong rất nhiều vũ nữ xinh đẹp đang say mê múa theo điệu nhạc rộn ràng, trên mặt mỗi vũ nữ đều đeo một mạng che lấp lánh dấu đi nửa khuân mặt yêu kiều, chỉ lộ ra đôi mắt ẩm ướt phong tình, y phục mỏng manh mơ hồ thấy được cả thân hình mỹ miều đầy khiêu gợi.
Tử Tử hừ lạnh:
- Hừ!
Mời Tiêu Phong dự yến mà không ra nghênh tiếp, tự mình hưởng thụ, rõ ràng cố ý khiến hắn mất mặt, Tử Tử thấy bực mình ngón tay nhanh chóng nắm lại, kể cả ánh mắt vốn tĩnh lặng như nước của nàng cũng đột ngột trở nên phẫn nộ.
Tiêu Phong mỉm cười nói:
- Không sao.
Tiêu Phong nhấc chân đi vào đại điện.
Mọi người đi theo Sau cùng bước vào đại điện.
Ca múa vẫn tiếp tục, mọi người dường như không trông thấy đoán người Tiêu Phong, 'say mê' trong ca múa.
Tiêu Phong vào điện, yên lặng đứng, nhìn kỹ mọi người trong đại điện.
Ghế chủ vị chính bắc có một người đàn ông mặc hoa phục ngồi, sau lưng gã đứng vài thuộc hạ.
Tử Tử ở bên cạnh lên tiếng:
- Người ngồi ghế chủ vị chính là thành chủ Trịnh Hồng.
- Ừm!
Đại điện có hai hàng ghế, mỗi hàng có hai chủ vị, sau lưng có vài ghế phụ.
Tử Tử không ngừng giải thích:
- Bên trên tay trái là tông chủ Thượng U tông, bên trên tay phải là tông chủ Hạ U tông, bên dưới tay trái là...
Tiêu Phong mỉm cười nói:
- Ta biết, là Mục vương.
Tử Tử nói:
- Những vị trí trống bên dưới tay phải chắc là của chúng ta.
Tiêu Phong gật đầu, nói:
- Ừm!
Tiêu Phong nhìn nhóm người, thật ra đám người cũng chú ý đến hắn, chẳng qua vì cố tình muốn làm hắn mất mặt nên không ai lên tiếng, làm bộ không biết.
- Hừ!
Tử Tử hừ lạnh, nhấc chân đi tới.
- A!
Đám vũ cơ kinh sợ hét, trốn đi.
Vũ cơ tất nhiên sớm thấy Tử Tử nhưng không nhận được mệnh lệnh, giờ thấy nàng đi đến thì họ hoảng sợ biến sắc mặt, chạy tứ tán.
Vũ cơ tránh đi làm mọi người không thể giả bộ được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.